(7)[AllKira • Đam Mỹ_Hoàng Phi Nơi Hoang Mạc]
1. Chán nản
𝚃𝚊́𝚌 𝚐𝚒𝚊̉
𝙾̛̀𝚖... 𝚃𝚞𝚒 𝚕𝚊̀ 𝚝/𝚐 𝚋𝚘̣̂ 𝚗𝚊̀𝚢, 𝚌𝚘́ 𝚐𝚒̀ 𝚝𝚑𝚊̆́𝚌 𝚖𝚊̆́𝚌 𝚌𝚞̛́ 𝚋𝚒̀𝚗𝚑 𝚕𝚞𝚊̣̂𝚗 𝚗𝚑𝚎́! 𝚃𝚞𝚒 𝚜𝚎̃ 𝚌𝚘̂́ 𝚝𝚛𝚊̉ 𝚕𝚘̛̀𝚒 𝚝𝚊̂́𝚝
⚠Ờ mà ê, mấy người đẹp lưu ý 1 chút! T/g thuộc thể loại ăn chay + kh bt viết ngược
Nơi sa mạc Ai Cập trải dài bất tận, nơi cái nóng ban ngày thiêu đốt da thịt còn ban đêm đem lại cái lạnh thấm tận xương, tồn tại một truyền thuyết. Truyền thuyết về một kẻ được gọi bằng nhiều cái tên, nhưng đều bắt nguồn từ cùng một nỗi khiếp sợ.
Họ gọi em là dị nhân,
vì em có sức mạnh phi thường.
Họ gọi em là quái nhân,
vì họ sợ sức mạnh của em.
Còn ta…
Ta chỉ có duy nhất một cái tên để gọi em —
“Quý Phu Nhân”,
vì em chính là phu nhân quý giá nhất của bọn ta.
Kira, kẻ trên đỉnh cao tuyệt đối, vị thần cô độc trong thế giới của hoang mạc và thần tích, giờ lại chọn lui về nơi kim tự tháp đổ nát, nơi bóng đêm chiếm trọn không gian cùng gió cát. Khi thế gian vẫn còn nghi kỵ, vẫn còn run sợ trước cái tên Kira, có những kẻ vẫn quỳ dưới chân y như ngày thờ thần.
Trên hoang mạc nơi vùng đất cằn cỗi, nơi sự sống như bị trêu đùa dưới cái nóng thiêu đốt, bỗng sừng sững mọc lên một tòa thành nguy nga tráng lệ.
Nơi đó, khắp nơi đều có bóng dáng những sinh linh còn sống sót, có kẻ là người hầu, có kẻ là gia nhân…
Và người nắm giữ tất thảy thịnh vượng trên hoang mạc cằn cỗi ấy — không ai khác — chính là kẻ được cả vương quốc tung hô như một vị thần, người mang trong mình dị năng phi thường: Kira.
当前场景
(dāngqián chǎngjǐng)
Trong tòa thành nguy nga tráng lệ đó, Kira vẫn ngồi trên ngai vàng bằng đá đen trong lòng kim tự tháp hoang vắng. Ánh sáng le lói từ khe đá chiếu lên mái tóc đen, đôi mắt đen thẳm như đêm sa mạc vẫn lặng im quét xuống thế gian.
Dưới chân ngai vàng, Siro quỳ xuống như mọi ngày. Hắn vẫn tận tâm như thế, nâng trên tay một chén nước trong vắt được chiết từ nguồn sống còn sót lại nơi sa mạc khô cằn.
sɪʀᴏ
//Giọng trầm thấp nói như quy phục//
Kira không đáp ngay. Ánh mắt y hướng ra ngoài thế giới mênh mông, nơi đỉnh kim tự tháp vẫn còn dấu vết của thần tích, nơi gió vẫn gầm thét lời nguyền từ thời đại trước.
ᴋɪʀᴀ
//Nhếch môi, thở dài nhạt nhẽo//
Ngày nối ngày, Kira vẫn trên ngai cao tuyệt đối, còn thế gian ngoài kia vẫn khiếp sợ.
Siro vẫn ngày ngày quỳ phục, vẫn tận tâm như thế.
Nhưng trong ánh mắt của Kira bắt đầu có một tia sáng khác…
Một khát vọng khác.
Không còn là vị thần trên đỉnh cao tuyệt đối trong sa mạc hoang vắng, mà là kẻ muốn bước xuống, muốn thử thách cái thế giới ngoài kia.
ᴋɪʀᴀ
//Chậm rãi mở miệng//
ᴋɪʀᴀ
Nghe đồn, nơi tận cùng sa mạc có một cổ vật thần tích — được chôn vùi dưới cát nóng ngàn năm
ᴋɪʀᴀ
Kẻ tìm được nó sẽ có thể đảo ngược vận mệnh, tạo ra thế giới mới hoặc tự giam mình trong dòng chảy thời gian vĩnh hằng
ᴋɪʀᴀ
//Khẽ nhếch khóe môi, lời nhạt như cát//
ᴋɪʀᴀ
Siro… ngoài kia có gì đó vẫn còn khiến thế giới run lên. Ta bắt đầu thấy… chán
sɪʀᴏ
//Khựng lại trong chốc lát, rồi vẫn quỳ xuống, thấp giọng đáp//
sɪʀᴏ
Chỉ cần Người ra lệnh, ta sẽ mang thế giới đó dâng lên trước chân Người
ᴋɪʀᴀ
//Im lặng hồi lâu, rồi chậm rãi nhấc người khỏi ngai vàng//
Khi đôi chân trần chạm lên phiến đá lạnh lẽo, trong đôi mắt đen thẳm lóe lên ánh sáng kỳ lạ — như ngọn đuốc nơi hoang mạc, như lời thề nơi thần tích.
ᴋɪʀᴀ
Ta sẽ tự tay mang nó về… cùng thế giới đó
sɪʀᴏ
//Cúi thấp đầu, mỉm cười trong tuyệt đối tận hiến//
sɪʀᴏ
Như Người mong muốn… Hoàng phi tuyệt đối trên đỉnh cao sa mạc
ᴋɪʀᴀ
Hừm
//Đảo mắt//
- Đã quá quen với cách gọi của hắn -
𝚃𝚊́𝚌 𝚐𝚒𝚊̉
Ờ... nói s tar, kiểu tình yêu của họ giống dark/ obsessed love
( Ai chx bt thì lên mạng thử đi, t/g hồi trc nghe mấy bài kiểu này riết cái muốn nhiễm đá- )
2. Hoàng phi
[ 𝚃𝚒𝚎̂́𝚙 𝚗𝚘̂́𝚒 𝚌𝚑𝚊𝚙 𝚝𝚛𝚞̛𝚘̛́𝚌 ]
Kira rời khỏi kim tự tháp cùng Siro – vị hoàng đế sa đọa vẫn quỳ gối dưới chân y, giờ thành kẻ hộ vệ tuyệt đối.
Họ cùng cưỡi trên lưng một con thú khổng lồ, vượt sa mạc nóng thiêu đốt để tìm tung tích cổ vật trong truyền thuyết.
Hành trình dài ngày đưa họ qua nhiều vương quốc tàn tích, nơi những lời đồn thổi về cổ vật như cơn gió nóng quấn quanh.
Đến một ngày, khi hoàng hôn buông xuống trên thành trì xa lạ, trên con đường đất sỏi, Kira bắt gặp một tên trộm chạy vội rồi quăng chiếc túi lên chân y.
Kẻ trộm thoát được, còn đám lính canh ập đến, bắt giữ Kira cùng Siro, kết tội ăn cắp.
ʟɪ́ɴʜ
//Chạy đến giữ chặt tay 2 người + kề lao ngay cổ//
Các người đã bị bắt vì tội trộm cắp!
Kira chỉ nhếch khóe môi, không hề nhúc nhích, còn Siro như con sói đói bị cùm trong xích, nghiến răng gầm gừ trong tuyệt đối kiềm chế.
Y thậm chí có thể chỉ cần một cái búng tay là có thể khiến toàn bộ đám lính kia tan thành cát bụi.
Nhưng khi ánh mắt Kira khẽ liếc xuống, Siro chợt im lặng, ánh mắt vẫn rực lên sát khí
ᴋɪʀᴀ
( Để ta xem vị vua nơi đây là kẻ nào… )
Kira vẫn nhàn nhạt tựa vào thành lao, mắt nhắm lại như kẻ thờ ơ thế sự.
Siro nghiến răng, vẫn quỳ bên cạnh, tựa như một con sói đang bị xiềng xích, chỉ đợi hiệu lệnh để lao ra cắn xé.
sɪʀᴏ
"Chỉ cần Người ra lệnh… ta sẽ khiến nơi này thành tro bụi"
Kira vẫn im lặng.
Y muốn tận mắt thấy kẻ nào dám bắt y quỳ dưới chân mình.
ᴋɪʀᴀ
( Để ta xem bản lĩnh của tên quốc vương ở vương quốc này đến đâu )
当前场景
(dāngqián chǎngjǐng)
Hoàng điện thênh thang, những bức tường đá khảm hoa văn vẫn còn vương mùi trầm cùng vị ngai vị đế.
Kira bị hai tên lính thô bạo đẩy lên thềm điện, xiềng xích trên cổ tay y còn va lanh canh trên nền đá lạnh.
Trước mắt, nơi cao nhất của hoàng điện, là một tấm rèm lụa thẫm buông rũ, thấp thoáng bóng dáng của một nam nhân được vây quanh bởi vài mỹ nữ trong y phục mỏng manh.
ᴋɪʀᴀ
//Khẽ nghiên đầu nhìn//
Kira vẫn nhàn nhạt nghiêng đầu, mặc kệ bọn lính còn đang quát tháo. Cho đến khi…
Một bàn tay thon dài chậm rãi vén tấm rèm. Ánh sáng hoàng hôn hắt lên khuôn mặt vị hoàng đế đang ngồi đó.
Khi hắn thấy rõ kẻ bị đẩy xuống điện, ánh mắt như bắt được con mồi, đột ngột sáng lên, tắt ngay mọi vẻ thờ ơ trên gương mặt vốn quen được tô bằng uy nghi tuyệt đối.
Là Kresh.
Hoàng đế sa mạc ngày nào giờ vẫn vậy – vẫn cao lớn, vẫn mang vẻ kiêu ngạo cùng nét hoang dã nơi hoang mạc.
Nhưng khi đối mắt cùng Kira, trong đáy mắt hắn lóe lên thứ gì đó gần như chiếm hữu tuyệt đối.
Đôi mắt dài hẹp như lưỡi dao quét xuống xiềng xích trên cổ tay Kira rồi lại chậm rãi quét lên gương mặt tuyệt mỹ vẫn còn đó vẻ thờ ơ như ngày xưa.
Hắn đẩy mỹ nữ bên cạnh ra bằng mu bàn tay, rồi tự mình bước xuống thềm cao.
Tiếng giày nghiến lên đá nghe như nhịp đập của một con thú hoang đang kiềm nén.
Kresh dừng lại ngay trước mặt Kira, cúi xuống gần đủ để làn hơi thở nóng rực hòa cùng hơi thở nhạt nhẽo của đối phương.
Khóe miệng hắn nhếch lên như kẻ thắng thế, nhưng trong đáy mắt lại là một kẻ thèm khát tuyệt vọng
ᴋʀᴇsʜ
Hoàng phi tuyệt đối… vẫn cao ngạo như ngày đó
3. Hứng thú
[ 𝚃𝚒𝚎̂́𝚙 𝚗𝚘̂́𝚒 𝚌𝚑𝚊𝚙 𝚝𝚛𝚞̛𝚘̛́𝚌 ]
Hắn khẽ đưa tay, nhấc lấy chiếc cằm tuyệt đẹp của Kira bằng hai ngón tay thon dài, xiềng xích trên cổ Kira khẽ kêu lên lanh canh như tấu nhạc.
ᴋʀᴇsʜ
Ta vẫn tưởng thế gian đã quên được mùi vị của Người… nhưng hóa ra, Người vẫn còn dám xuất hiện trước mặt ta
Đôi mắt Kresh lóe lên chút u tối chiếm hữu, chút điên cuồng thấm đẫm trong sự kìm nén tuyệt đối.
ᴋʀᴇsʜ
Hoàng phi tuyệt đối… giờ, ta sẽ giữ lấy Người.
Dù bằng xiềng xích.
Dù bằng gông cùm.
Hay bằng chính hoàng thành hoang mạc này
ᴋʀᴇsʜ
//Càng nói ánh mắt càng trở nên cuồng nhiệt hơn//
ᴋʀᴇsʜ
Ta cũng nhất định muốn giữ lấy người lại~
ᴋʀᴇsʜ
//Nói xong thì thở hắt ra//
Tiếng thở dài nhẹ nhõm như trút được phần nào căm hận hòa quyện cùng si mê trong giọng hắn.
ᴋʀᴇsʜ
Ta sẽ khiến thế gian quỳ dưới chân Người… như ngày đó.
Và ta sẽ khiến Người quỳ dưới chân ta… như ngày đó
Hoàng điện lặng im tuyệt đối. Còn cậu vẫn thế, nhạt nhẽo như vị thần ngủ quên trên sa mạc, chỉ có khóe môi nhếch lên thành một đường cong cực mỏng, như dao trên lưỡi cát.
ᴋɪʀᴀ
//Mỉm cười nhìn hắn//
Kresh… vẫn còn thở được nhỉ?
Một lời đủ khiến hắn nghiến răng, đủ khiến thế gian ngoài kia bắt đầu run lên trong cái nhìn chiếm hữu của vị hoàng đế.
Hoàng điện giờ như hòa cùng sa mạc ngoài kia — nóng thiêu đốt, uất hận cùng hoang cuồng.
Kresh vẫn còn cúi xuống gần sát gương mặt Kira khi thấy đôi mắt y nheo lại.
Hắn thoáng thay đổi thần sắc, tựa như vừa sực tỉnh khỏi cơn chiếm hữu cuồng loạn ban nãy.
Một cái búng tay nhẹ trên không trung, xiềng xích trên cổ Kira đứt đoạn, rơi xuống nền đá bằng tiếng keng lạnh lẽo.
Kira vẫn nhạt nhẽo như thế, nhấc nhẹ bàn tay thon dài phủ đầy dấu vết cát bụi lên, tựa như thử động tác trong không khí.
Kresh thấy vậy, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy thích thú, rồi chậm rãi đỡ Kira đứng dậy, dìu y như dìu một vị thần trên sa mạc hoang tàn.
Hắn đưa Kira lên thềm cao nơi ngai vàng vẫn còn vương chút hơi ấm, rồi tự tay sắp xếp vạt áo giúp y, như thể đó vốn là nơi anh thuộc về.
Kresh khẽ nghiêng đầu, ánh mắt quét ra phía đám lính ban nãy còn thô bạo đẩy Kira.
Hắn trừng mắt, toàn bộ đám mỹ nhân cùng thị vệ quanh đó như chim vỡ tổ, cuống quýt tản ra ngoài điện.
Kira vẫn lặng thinh, nhưng khóe môi nhếch lên như thấm chút vị đắng tuyệt đẹp. Ánh mắt y rơi xuống đám lính quỳ dưới điện, rồi nhạt nhẽo thả ra mấy tiếng.
ᴋɪʀᴀ
Kresh… ta thấy đám kia còn đủ sức thở..... Hay thử… ‘chơi đùa’ chút nhỉ?
Kresh khựng lại trong tích tắc. Ánh mắt vốn cuồng loạn giờ ánh lên tia sáng gần như si mê tuyệt đối. Hắn nhếch miệng cười, đôi gò má góc cạnh khẽ phiếm hồng lên như được hồi sinh từ tận cùng tuyệt vọng.
ᴋʀᴇsʜ
//Nhoẻn miệng cười//
Hoàng phi tuyệt đối vẫn… vẫn tuyệt diệu như ngày đó…
Hắn vỗ nhẹ tay ra hiệu, ngay lập tức có hai gã thị vệ mang vào hai chiếc roi dài bằng da đen được bện bằng thảo sa.
Khi thị vệ dâng roi lên bằng đôi tay run rẩy, Kresh vẫn duy trì nụ cười gần như dị thường đó. Hắn quay sang Kira, trong đáy mắt lóe lên ánh hoang dại chiếm hữu cùng niềm say đắm tuyệt đối.
ᴋʀᴇsʜ
Hoàng phi… Người muốn ta quất mấy roi lên chúng?
Kira vẫn thản nhiên như đang chiêm ngưỡng cảnh diễn trò trên sa mạc, tựa lưng lên thành ngai vàng, một tay đỡ cằm.
Kresh nghiêng người gần hơn chút, giọng trầm thấp như mật hòa cùng tuyệt đối cuồng si.
ᴋʀᴇsʜ
Năm roi? Mười roi? Hay nhiều hơn… để thấm được chút đau đớn Người vừa chịu?
ᴋɪʀᴀ
//Hơi cong môi//
Tùy ý
ᴋʀᴇsʜ
Được~
//Mỉm cười nhìn bọn chúng//
Hắn mỉm cười, một nụ cười khiến đám lính dưới kia tuyệt vọng tận xương tủy.
Hoàng điện giờ như hóa thành đấu trường nơi sa mạc tuyệt mệnh, còn Kira — vẫn là vị hoàng phi tuyệt đối trên đỉnh cao, còn Kresh — vẫn là kẻ cuồng si quỳ dưới chân vị thần tuyệt thế đó.
𝚃𝚊́𝚌 𝚐𝚒𝚊̉
Cái cp này mang xu hướng dark love quá
//Nội tâm gào thét//
𝚃𝚊́𝚌 𝚐𝚒𝚊̉
À mà, mấy người đẹp không thích truyện thì cho t/g xin lỗi nhé vì đây mới là đúng gu t/g nè
𝚃𝚊́𝚌 𝚐𝚒𝚊̉
Mà lỡ hỏg thik thì out ra nhẹ nhàng nhé, chứ đừng hù t/g bằng lời nói, t/g tâm lí yếu
૧(ꂹີωꂹີૂ)
Download MangaToon APP on App Store and Google Play