Trao Trả - [A Tình]
Giới thiệu
Tần Thiệu Anh
Sống cuộc sống của tôi cảm thấy thế nào?
Tần Anh Kỳ
*Nuốt nước bọt*
Tần Thiệu Anh
Từ giờ cái gì của tôi, thì chính là của tôi..!
Tần Thụy Anh
Anh trai, em không vui khi nhìn thấy anh.
Tần Thiệu Huy
Anh Kỳ, em không phải con ruột của nhà họ Tần, em không thể suy nghĩ như vậy được!
Hàn Âu Tịnh
Mẹ và ba sẽ làm thủ tục xóa bỏ quan hệ nhận nuôi, con sẽ không còn sống dưới danh nghĩa con cháu nhà họ Tần nữa..!
Tần Anh Kỳ
*Viền mắt đỏ hoe*
Nhà họ Tần danh môn lẫy lừng, gia chủ Tần Mặc Nghiên, chủ mẫu Hàn Âu Tịnh.
Hai người họ là liên hôn gia tộc.
Trước đó, Tần gia chủ từng có con riêng bên ngoài, được chấp nhận là Đại thiếu gia nhà họ Tần - Tần Thiệu Huy.
Sau khi Tần Mặc Nghiên và Hàn Âu Tịnh kết hôn, có với nhau một cặp sinh đôi trai gái.
Nhị thiếu gia Tần Anh Kỳ và Đại tiểu thư Tần Thụy Anh.
Cuộc sống không biến cố, không sóng gió ngần ấy năm, vậy mà lại bất ngờ xảy ra một việc.
Ngày hôm đó, Tần gia chủ đưa về một cậu thanh niên trẻ trạc tuổi Nhị thiếu gia.
Ba Tần tập hợp cả gia định lại, như muốn thông báo một điều gì đó...
Hàn Âu Tịnh
*Đôi mắt đỏ hoe, đau lòng nhìn người thanh niên kia*
Tần Anh Kỳ
*Trong lòng dấy lên cảm giác kì lạ*
Tần Mặc Nghiên
Ta có một chuyện quan trọng, muốn báo cho mọi người biết.
Tần Mặc Nghiên
Anh Kỳ, thật ra con không phải con ruột của ba mẹ. *nói nhỏ nhẹ*
Cậu thanh niên kia cũng khẽ liếc nhìn cậu rồi nở một nụ cười nhẹ.
Tần Mặc Nghiên
Anh Kỳ, con đừng buồn, dù con không phải là con ruột của ba mẹ, nhưng ba mẹ vẫn yêu thương con. *an ủi*
Tần Anh Kỳ
*Không biết nên phản ứng thế nào*
Sự thật này đối với cậu quá sức tưởng tượng...cậu vậy mà, không phải con ruột của ba mẹ..?
Lúc này, cậu bất chợt nhìn về phía cậu thanh niên kia, dường như cũng có điều suy đoán...
Tần Mặc Nghiên
*Nhẹ giọng nói*
Tần Mặc Nghiên
Năm đó con và Thiệu Anh sinh cùng bệnh viện, do sự cố động đất nên con và Thiệu Anh vô tình bị bế nhầm.
Tần Thiệu Anh
*Khẽ cúi đầu*
Tần Anh Kỳ
*Thẩn thờ nhìn người con trai kia*
Làn da trắng trẻo đó...giống với em gái Thụy Anh, khung xương mảnh mai giống loài thiên nga kiêu hãnh.
Không cao lớn giống cha hay anh cả, mà lại mang một vẻ thanh tao mềm mại như mẹ và em...
Gương mặt giống Tần Thụy Anh đến 8 phần, không hổ là anh em sinh đôi...
Tần Anh Kỳ
*Cảm giác tự ti*
Thật sự thì nhà họ Tần ai cũng là cực phẩm, chỉ có Anh Kỳ là vô cùng bình thường, hoặc có thể xem là rất thanh tú, nhưng vẫn không thể xuất chúng được như họ...
Hóa ra, bởi vì cậu không phải con ruột.
Tần Thụy Anh
*Nhìn Thiệu Anh*
Tần Thụy Anh
"Là...anh ấy sao? Anh trai của mình..?"
Tần Thiệu Huy
*Có chút khó xử nhìn hai đứa nhỏ*
Hàn Âu Tịnh
*Nén nước mắt*
Tần Anh Kỳ
*Đầu óc choáng váng*
Tần Anh Kỳ
"Mình...mình là đứa trẻ bị bế nhầm sao..."
Tần Anh Kỳ
"Mình không phải...con của ba mẹ..?"
Ngay lúc bầu không khí đang trở nên gượng gạo, thì Thiếu gia thật - Tần Thiệu Anh bước đến trước mặt cậu.
Tần Thiệu Anh
*Đưa tay ra*
Tần Thiệu Anh
Lần đầu gặp mặt, xin chào, tôi là Thiệu Anh.
Người ta vừa chào cậu ấy hả?
Tần Anh Kỳ
*Luống cuống nắm lấy bàn tay kia*
Những ngón tay thon dài, trắng trẻo...nhưng rất lạnh.
Nhưng giọt nước mắt cố kiềm chế từ nãy đến giờ không còn giữ được nữa, lập tức trào ra, chảy dày trên gương mặt đang tái nhợt vì đau...
Tần Anh Kỳ
"Đau...đau quá..." *cảm giác tủi thân*
Tần Anh Kỳ
Tôi là...Anh Kỳ... *nén đau nói*
Tần Thiệu Anh
*Thả tay ra*
Tần Anh Kỳ
*Vội rút tay lại*
Khéo léo giấu đôi bàn tay bị siết đến đỏ ửng sau vạt áo...
Quên chưa nói...Anh Kỳ là một người rất hiền lành, thậm chí là nhu nhược!
Cái gì cũng chỉ biết nhẫn nhịn, không chịu nổi thì khóc, chứ không bao giờ dám phản kháng.
Tần Mặc Nghiên
*Lên tiếng* Từ giờ Thiệu Anh sẽ sống ở đây, các con hãy giúp đỡ lẫn nhau nhé..!
Tần Thiệu Anh
*Cười dịu dàng* Sau này nhờ mọi người rồi ạ.
1
Tần Anh Kỳ
*Dụi mặt vào gấu bông mà khóc*
Anh Kỳ trước nay luôn biết mình rất khác biệt so với mọi người trong nhà, từ ngoại hình đến tư chất, cậu đều không so được với ai, hoàn toàn là một tiểu thiếu gia mềm mại yếu đuối.
Nhưng cậu vẫn cho rằng mình là một phần của gia đình vì là máu mủ.
Chỉ là...sự thật lại không phải vậy, cậu chẳng hợp với gia đình này một chút nào...vì cậu không phải con ruột...
Cậu là đồ giả mạo, cướp mất cuộc sống của người khác suốt hơn hai mươi năm.
Tiếng gõ cửa nhỏ nhẹ này lạ quá...
Tần Anh Kỳ
*Vội lau khô nước mắt, đặt con gấu sang một bên*
Tần Thiệu Anh
*Đi thẳng vào trong tiện tay đóng cửa lại*
Tần Thiệu Anh
Đây là phòng của cậu sao? Chà...nhiều gấu bông quá..!
Tần Anh Kỳ
*Cảm giác mặt nóng lên*
Tần Anh Kỳ
Cậu...tôi còn chưa cho phép mà..!? *yếu ớt*
Tần Thiệu Anh
Tôi còn cần sự cho phép của cậu sao?
Phải rồi...người ta là thật, còn cậu chỉ là đồ giả mạo...
Những gì của cậu, vốn dĩ đều là của cậu ta mà...
Tần Thiệu Anh
*Tự tiện ngồi xuống giường cậu*
Tần Thiệu Anh
Mềm mại như vậy sao?
Tần Thiệu Anh
Đúng là khác biệt thật đó...
Tần Thiệu Anh
*Liếc nhìn cậu*
Tần Anh Kỳ
*Sợ đến mức tự câm nín*
Tần Thiệu Anh
Trước đây tôi đều ngủ dưới đất, không có giường..!
Tần Anh Kỳ
*Kinh ngạc đến quên cả sợ*
Tần Thiệu Anh
Mẹ tôi...à không, mẹ ruột của cậu ấy..!
Tần Thiệu Anh
Người đàn bà đó vốn dĩ không xem tôi là người..!
Tần Anh Kỳ
"Mẹ...mẹ ruột của mình..!?"
Tần Thiệu Anh
*Vẻ mặt khinh miệt nhìn cậu*
Tần Thiệu Anh
Làm gì có chuyện bế nhầm...
Tần Thiệu Anh
Chính con đàn bà đê tiện đó đã tráo tôi với con ruột của bà ta, chính là cậu đó!
Hôm nay đã có quá nhiều cú sốc...
Tần Thiệu Anh
Ha... *cười khẩy*
Tần Thiệu Anh
Bởi vì ba mẹ cho rằng cậu là trẻ con không có tội, nên mới không tính những món nợ này lên đầu cậu, nhưng tôi thì khác..!
Tần Thiệu Anh
Những gì người đàn bà đó đã gây ra cho tôi và cả cậu nữa, kẻ đã cướp mất cuộc đời tôi suốt hơn hai mươi năm!
Tần Thiệu Anh
Tôi nhất định sẽ khiến cậu mất đi tất cả..!
Tần Anh Kỳ
*Đứng không vững mà ngã ra đất*
Cả người cậu run như bị rét...sắc mặt cũng tái nhợt hẳn...
Tần Thiệu Anh
Cứ tận hưởng những ngày tháng còn được ở lại đây đi..!
Tần Thiệu Anh
*Ung dung rời khỏi*
Cánh cửa đóng lại, tiếng bước chân xa dần...
Tần Anh Kỳ
H-hức...oaaoaa...!! *bật khóc vì sợ*
Tần Anh Kỳ
Huhu... *ôm gối khóc lớn*
Cậu có biết cái gì đâu mà đòi nợ cậu chứ?
Sao cậu phải chịu cái tội này chứ?
Tần Anh Kỳ
*Hai con mắt sưng vù*
Tần Thiệu Anh
*Kín đáo nhịn cười trước bộ dạng đó của cậu*
Tần Thụy Anh
*Sốc đơ người*
Hàn Âu Tịnh
*Lo lắng ngồi cạnh cậu*
Hàn Âu Tịnh
Anh Kỳ, con có sao không?
Hàn Âu Tịnh
Thằng bé này, sao lại khóc thành ra thế này chứ? *đau lòng*
Tần Anh Kỳ
Mẹ ơi con không sao...
Hàn Âu Tịnh
Thôi, ăn đi...
Hàn Âu Tịnh
Anh Kỳ, ăn xong nghỉ ngơi sớm đi con, chắc hôm nay con mệt lắm rồi.
2
Hà Thước
Thì ra là như vậy.
Tần Anh Kỳ
*Hai mắt vẫn còn sưng*
Tần Anh Kỳ
Cho nên...tớ chỉ là đồ giả mạo thôi...
Hà Thước
Thôi nào, Kỳ Kỳ bé bỏng..!
Hà Thước
Ba mẹ vẫn yêu cậu mà?
Tần Anh Kỳ
Nhưng mà...Tần Thiệu Anh rất ghét tớ...
Tần Anh Kỳ
Ừm...cậu biết mà...tớ rất nhát gan nên...
Hà Thước
Nên cậu ta chỉ mới dọa vài ba câu là cậu đã sợ đến đứng không vững rồi?
Tần Anh Kỳ
Nhưng...nhưng tớ đúng là đã...cướp đi cuộc sống đủ đầy và hạnh phúc của cậu ấy...
Tần Anh Kỳ
Cậu ấy ghét tớ cũng đúng mà... *giọng nhỏ dần*
Tần Anh Kỳ
Hơn nữa, còn là mẹ ruột tớ sắp đặt mọi thứ, nói gì đi nữa...tớ cũng có một phần trách nhiệm..!
Hà Thước
Lời thoại của cậu y xì mấy con mẹ thiên kim giả trong truyện..!
Tần Anh Kỳ
*Đơ cái mặt ra*
Hà Thước
Nhưng mà theo như cậu nói thì...thiếu gia thật kia không ưa cậu?
Hà Thước
Ồ, tớ thấy cậu không cần suy nghĩ nhiều đâu, với cái tính cách này của cậu, có khi sẽ như trong truyện ấy, tên kia sẽ gây sự với cậu, còn cậu thì nhẫn nhịn, sau đó ba mẹ cậu sẽ nhìn thấy cậu bị bắt nạt rồi sau đó tống cổ thiếu gia thật ra khỏi nhà..!
Hà Thước
Ấy ấy..! Đừng giận..! Tớ đùa thôi..!!
Tần Anh Kỳ
Cậu đùa chẳng vui chút nào..!
Hà Thước
Thôi mà...Kỳ Kỳ mít ướt..! Đừng có khóc..!
Tần Anh Kỳ
Cậu..! *tức phát khóc*
Tần Anh Kỳ
Hức..huhu... *không kiềm được mà khóc luôn*
Hà Thước
"Chết rồi...giỡn quá trớn rồi..!"
Tần Anh Kỳ
*Mím môi gật đầu*
Với đôi hàng mi còn ướt đẫm.
Hà Thước
Cậu đó, người ta còn chưa làm gì cậu, cậu đã giơ cờ trắng đầu hàng rồi!
Hà Thước
Không có chí khí!
Tim Anh Kỳ tổn thương nhiều chút.
Hà Thước
Hmm...hay là cậu dọn ra ngoài ở đi?
Hà Thước
Chẳng phải thiếu gia thật kia muốn đòi lại những thứ thuộc về cậu ta à? Vậy để cậu ta ở đó làm thiếu gia đi, cậu dọn ra khỏi Tần gia, đến Studio ở với tớ nè!
Tần Anh Kỳ
Nhưng mà...tớ không nỡ...
Tần Anh Kỳ
Tớ sẽ nhớ ba mẹ, anh trai và em gái...
Hà Thước
Nhớ thì gọi điện thoại, gặp mặt, thi thoảng về thăm?
Hà Thước
Anh cả cậu chẳng phải đi làm suốt sao?
Hà Thước
Còn nữa, em gái cậu luôn không thích cậu mà?
Hà Thước
Cậu dọn đi chẳng phải tốt hơn sao? Vừa tránh được rắc rối, vừa khỏi lo tranh giành cái gì của cậu ta!
Tần Anh Kỳ
*Ngơ ngác gật đầu*
Tần Anh Kỳ
Nhưng mình cứ thấy không ổn ở đâu...
Hà Thước
Không ổn gì chứ? Nhóc yếu đuối, nghe lời mình, cậu sẽ tránh được một mớ rắc rối đó!
Hà Thước
Tối nay về dọn sẵn đồ đi, mình sẽ gửi vài link tiểu thuyết cho cậu đọc để trải nghiệm thế nào là hào môn thật giả..!
Tần Mặc Nghiên
*Đưa khăn giấy cho vợ*
Tần Mặc Nghiên
Con muốn dọn ra ngoài?
Tần Mặc Nghiên
Có thể nói cho ba mẹ biết lý do không?
Tần Mặc Nghiên
Con không thoải mái vì điều gì? Hay là ai bắt nạt con?
Tần Mặc Nghiên
Nói ba mẹ nghe đi..!
Nhiều lời trong lòng khó nói, cuối cùng cũng không đành lòng nói ra suy nghĩ thật...
Tần Anh Kỳ
Thật ra là...dạo này việc của con bận quá, sắp tới bọn con có dự án lớn nên con muốn dọn đến Studio để làm việc cho tiện ạ...
Tần Mặc Nghiên
...Là vậy sao..?
Hàn Âu Tịnh
Anh Kỳ, không được nói dối ba mẹ..!
Tần Anh Kỳ
Con...con nói thật ạ..!
Tần Anh Kỳ
Nếu ba mẹ không tin có thể hỏi Hà Thước..!
Tần Mặc Nghiên
Thôi được rồi...
Hàn Âu Tịnh
Nhưng nếu có gì khó khăn phải nói cho ba mẹ biết, không được chịu đựng một mình, có biết không?
Tần Anh Kỳ
Dạ...con biết rồi ạ!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play