[ALLKIDING—MEGASMP2025] Bản Giao Hưởng Của Những Kẻ Không Thể Quay Lưng
CHƯƠNG I: THƯ MỜI ĐẾN TỪ THẾ GIỚI KHÁC
。☆彡𝐘𝐮𝐤 𝐒𝐞𝐨𝐡𝐰𝐚𝐧 彡☆。
Được rồi vụ kia, là tôi sai. Nếu bạn đọc được chap này thì thật sự xin lỗi, cốt truyện này là mới chỉ có giữ lại tính cách của Kiding, lần này giống ai thì chắc là tôi không biết thật, vì 1 ngày tôi chỉ chơi Roblox rồi viết truyện thôi
。☆彡𝐘𝐮𝐤 𝐒𝐞𝐨𝐡𝐰𝐚𝐧 彡☆。
Mấy bữa nay tôi đang combat với 1 nhỏ lấy tranh tôi, vì là đăng dạo lên phần bình luận nên bị lấy lúc nào không biết, bạn tôi mà không nói thì tôi cũng chẳng biết vụ bị lấy tranh
。☆彡Start of chapter I彡☆。
Trời vẫn còn tối khi một tiếng động rung chuyển vang lên từ đâu đó bên ngoài cửa sổ. Những bức tường nhà khẽ run nhẹ, như bị gõ nhẹ bởi một bàn tay vô hình. Kiding bật dậy khỏi giường, hơi thở phập phồng vì cơn mộng mị vừa qua chưa kịp tan biến
Trong mắt anh vẫn còn vương lại hình ảnh của một người... không, một "bản thân khác" — mái tóc rối bù bê bết máu, bàn tay co quắp bám lấy cổ ai đó. Một ảo ảnh đầy ám ảnh
Anh thở dài, đưa tay dụi mắt rồi chống tay đứng dậy. Trên chiếc bàn gỗ cạnh giường, một bức thư lạ lẫm nằm đó tự bao giờ. Giấy da ánh lên sắc vàng sẫm, hoa văn dập nổi như được khắc tay từng đường nét một. Kiding nhíu mày
。☆彡𝐊𝐈𝐃𝐈𝐍𝐆_𝐌𝐂𝐏𝐄彡☆。
Thứ quái gì vậy? Mình đâu đặt hàng gì...
Không vội mở, anh nhét bức thư vào túi áo khoác, rồi lững thững đi vào nhà vệ sinh. Vòi nước kêu lên lách tách, phản chiếu gương mặt anh mệt mỏi, quầng mắt hơi thâm
。☆彡𝐊𝐈𝐃𝐈𝐍𝐆_𝐌𝐂𝐏𝐄彡☆。
Ngủ cũng không yên thân nữa...
Anh làu bàu, đôi mắt ánh lên tia cáu kỉnh. Một phần vì mơ thấy ảo ảnh. Một phần vì... anh biết rõ: những ảo ảnh kia không phải mơ. Chúng bám theo anh như bóng với hình, thì thầm những lời bạo lực, kích động anh giết, đánh, đập phá... Và tệ nhất là: đôi lúc anh đã làm theo
Vài phút sau, Kiding khoác áo bước ra khỏi nhà. Anh định bụng ra siêu thị đầu phố mua chút gì đó để lấp đầy bụng. Nhưng... đường phố hôm nay lại im ắng một cách đáng ngờ. Không tiếng còi xe. Không người bán hàng. Không học sinh chạy loạn. Một thị trấn từng sôi động giờ trở nên hoang vắng như thể cả thế giới biến mất
Kiding dừng lại trước cửa siêu thị. Đèn vẫn sáng, nhưng không một ai đứng quầy. Anh vào trong, lặng lẽ cầm lấy một ổ bánh mì kẹp thịt và chai nước lọc. Không thấy ai để tính tiền, anh liền lấy ví, rút đúng số tiền rồi đặt lên bàn, ghi lại lời nhắn đơn giản:
Khi quay về, nắng sớm đã bắt đầu len lỏi qua cửa sổ nhà anh. Kiding ngồi xuống ghế, vừa ăn vừa lôi bức thư lúc nãy ra. Tay anh dừng lại một chút, như cảm nhận được thứ gì đó không ổn toát ra từ lớp giấy da kia. Rồi anh mở ra
Gửi đến người được chọn: 𝐊𝐢𝐝𝐢𝐧𝐠
—Mật danh: 𝐊𝐝
Nếu cậu đang đọc những dòng này, có nghĩa cậu đã đủ điều kiện để bước vào một thế giới khác – nơi mọi giả dối bị lột trần, nơi sự tàn nhẫn là luật, và nơi mọi mối liên kết đều có thể phản bội cậu
Chúng tôi gọi nơi đó là 𝐌𝐄𝐆𝐀 𝐒𝐌𝐏 𝟐𝟎𝟐𝟓
Đây không phải một trò chơi. Đây là một thế giới vận hành độc lập – nơi con người, dị nhân, sinh vật kỳ lạ cùng tồn tại, chiến đấu vì lý tưởng hoặc vì chính sự sống còn của mình. Trong đó, ngươi không phải kẻ duy nhất. Có hàng trăm người như ngươi – và mỗi người đều mang theo quá khứ của riêng mình
Tuy nhiên, điểm khác biệt là ở cậu, Kiding
—Chúng tôi chọn cậu không phải vì lòng tốt
—Chúng tôi chọn cậu vì những ảo ảnh
Những kẻ giống cậu, đẫm máu, cười khi giết chóc – chính là phần của cậu chưa được giải phóng. Ở thế giới này, hoặc cậu sẽ làm chủ nó... hoặc bị nó nuốt chửng
Kẻ gửi: 𝐊𝐮𝐫𝐨
—Ghi chú: Cánh cổng sẽ mở trong vòng 1 giờ sau khi đọc xong thư này. Hãy chuẩn bị tâm lý. Một khi bước qua – không có đường lui.
Kiding lặng im. Cánh tay anh khẽ run nhẹ. Không phải vì sợ... mà vì cảm giác đã từng. Như thể anh đã đọc lá thư này ở đâu đó, trong một giấc mơ, hoặc... từ một ảo ảnh
Bỗng dưng, không khí trong nhà chợt lạnh hẳn đi. Tiếng lạch cạch vang lên từ phía cửa sau
。☆彡𝐊𝐈𝐃𝐈𝐍𝐆_𝐌𝐂𝐏𝐄彡☆。
Lại nữa sao... //Anh rít khẽ, đứng dậy bước đến//
Một bóng người phản chiếu trong gương hành lang. Là chính anh... nhưng với đôi mắt đen sâu thẳm và mái tóc vấy máu. Ảo ảnh. Lại là một ảo ảnh
Ảo ảnh nở nụ cười điên loạn, rồi vỡ vụn như khói mờ
Ngay lúc đó, cả căn phòng chấn động. Một vòng sáng ma thuật hiện lên giữa không trung, rồi từ đó, một cánh cổng xoắn ốc mở ra – ánh sáng tím và đen pha lẫn, như cánh miệng nuốt trọn không gian
Từ đâu đó phía sau, một người nhỏ hơn Kiding vài tuổi lao tới. Đôi mắt sáng long lanh, vẻ hoạt bát không giấu được
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
Anh ơi!!!
。☆彡𝐊𝐈𝐃𝐈𝐍𝐆_𝐌𝐂𝐏𝐄彡☆。
Lão Nguyên...? //Anh nhíu mày//
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
Em cũng nhận được thư! Trông anh vẫn ngầu như ngày nào luôn á! Cánh cổng này nhìn ghê thật đó, nhưng mà đi chung hen? Em đem theo đồ ăn luôn nè! //Cậu nhí nhảnh giơ tay lên với một túi thức ăn//
Lão Nguyên lon ton đi bên cạnh, tay xách túi bánh, vừa đi vừa luyên thuyên. Chú ta chẳng ngại những ảo ảnh hay ánh sáng xoáy tròn trước mặt. Chỉ cần được đi cùng Kiding, Lão Nguyên luôn mang tâm trạng y như một chú cún trung thành
Và rồi cả hai bước vào cánh cổng đó, bỏ lại phía sau một thế giới tĩnh lặng. Không ai biết điều gì đang chờ đón họ... nhưng từ tận đáy lòng, Kiding hiểu – lần này, anh sẽ không còn đường lui nữa
Chỉ một giây sau khi cánh cổng nuốt trọn họ, ánh sáng lóa lên như hàng vạn tinh thể va vào nhau. Kiding cảm giác cơ thể mình như bị tách rời từng phần, rồi ráp nối lại trong không khí loãng. Lạnh. Ngột ngạt. Rồi... thình lình – chân chạm đất
Nền đất dưới chân phủ đầy rêu ẩm và tro vụn. Bầu trời trên cao âm u, mây nặng màu chì vỡ ra từng hạt mưa dày như sợi chỉ. Ánh sáng từ nơi xa soi nghiêng qua tầng mây dày, rọi xuống mặt đất thành những vệt sáng trắng xám, lung linh như gương
Không khí đượm mùi sắt rỉ, và bụi cát từ phương bắc bị gió thổi ngược về, uốn thành những dải lượn mềm như dải lụa sống. Mỗi bước chân đi, nước mưa đọng lại thành vũng nhỏ, phản chiếu khuôn mặt mệt mỏi của Kiding, đôi mắt như ngấm ánh xám của trời chiều
Tán cây khô đan vào nhau thành mái vòm rối rắm, treo trên đó là những mặt nạ gỗ loang lổ – dấu tích của một nghi lễ cổ nào đó. Gió lùa qua, khiến chúng va vào nhau kêu lạch cạch như tiếng xích sắt
Xa xa, giữa thung lũng đá, một thác nước đổ từ khe núi, ánh lên sắc bạc dưới ánh chạng vạng. Bọt nước tung trắng xóa, hơi nước tỏa ra lạnh buốt, ngưng tụ thành sương mờ bao quanh. Mỗi bước đi về phía đó như lạc vào cõi mộng – thật đấy, nhưng lại không thể tin là có thật
Những cánh đồng cây ngải hoang dại trải dài, hoa tím nhạt lay động dưới gió, bên dưới là tầng tầng lớp lớp rễ bò cạn như bạch tuộc đang ẩn mình. Khi gió nổi, từng bụi cây nghiêng rạp, để lộ những sinh vật nhỏ có vảy đỏ đang bò nhanh như loài kiến lửa
Một con hươu trắng bước ra từ sau tán cây, sừng như đúc từ đá quý, ánh mắt đen sâu thẳm. Nó đứng nhìn Kiding vài giây, rồi biến mất vào màn sương, không để lại một dấu chân
Lão Nguyên suýt ngã khi giẫm phải bùn lầy, nhưng rồi lại phá lên cười, tay xoa nước mưa khỏi mặt:
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
Đẹp... Đẹp thật sự á anh ơi. Cảnh ở đây... giống như tranh vẽ vậy... Thậm chí cái bụi cỏ kia cũng khiến em muốn ngồi xuống vẽ suốt một ngày
Kiding không đáp. Nhưng anh cũng không rời mắt khỏi đường chân trời
Ở đó – nơi mây trời tan nhẹ, giữa làn sương có ánh sáng vàng nhạt xuyên qua – là thứ khiến anh muốn tiếp tục bước tiếp
Sau bữa trưa đơn giản giữa rừng ngải tím, họ tiếp tục lên đường. Gió vẫn không ngừng thổi, mưa đã dứt, chỉ còn hơi nước vương nhẹ trên vai áo. Lão Nguyên vừa đi vừa huýt sáo khe khẽ, tay ôm gói thảo dược mới hái, còn Kiding thì im lặng — bước chân cậu không phát ra tiếng, như thể cậu hòa tan vào thiên nhiên, trở thành một phần của không gian huyền ảo này
Con đường nhỏ len giữa rừng cây đá, nơi thân cây không có lá, chỉ mọc đầy vết khắc như chữ cổ ngàn năm. Những vết nứt rạn trên vỏ cây phát sáng lờ mờ khi họ lướt qua, như phản ứng với hơi thở người sống. Lão Nguyên đưa tay chạm thử, nhưng Kiding nhẹ giơ rìu ra chắn
。☆彡𝐊𝐈𝐃𝐈𝐍𝐆_𝐌𝐂𝐏𝐄彡☆。
Đừng. Có thể là dấu cảnh báo
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
Vậy... càng đáng để tìm hiểu //Cậu lầm bầm, nhưng cũng thu tay về//
Chẳng bao lâu, rừng cây mở ra, lộ một cảnh tượng khiến cả hai dừng bước. Một thành phố cổ hiện ra sau lớp mây mờ và bụi thời gian. Những mái vòm đá đổ sụp, tường thành nứt vỡ, các tòa tháp nghiêng ngả như bị thứ gì đó siết chặt trong tuyệt vọng. Dây leo bò chằng chịt qua từng viên gạch, nhưng lạ kỳ thay – những tấm kính màu trên ô cửa vẫn còn nguyên vẹn, phản chiếu ánh chiều tà thành hàng trăm sắc màu đan chéo trên mặt đất
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
Trời đất mẹ ơi… //Cậu choáng váng//
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
Đây là thành phố thật sao? Anh nhìn kìa… cái vòm kia, kiểu như kiến trúc tổ ong… ánh sáng đổ xuống như hội họa…
Kiding không đáp, ánh mắt cậu nhìn xa hơn — tới bức tượng đá gãy đầu nằm giữa quảng trường phủ đầy rêu. Dưới chân tượng là một bệ thờ bị đập nát, nhưng giữa đống vụn vẫn còn sót lại một vòng tròn ma pháp bị mài mòn, ánh sáng xanh lục lập lòe như hấp hối
Khi đêm xuống, họ rời khỏi thành cổ, băng qua một lối mòn hẹp dẫn tới nơi rừng ánh trăng trải dài trước mắt
Không giống ban ngày, nơi đây không có nắng, chỉ có ánh sáng xanh bạc từ những cánh hoa treo lơ lửng giữa không trung. Cây cối uốn lượn như sóng, lá mỏng như tơ tằm và phát quang nhè nhẹ. Những cành cây cao đâm thẳng lên trời như tháp chông, tạo thành mê cung ánh sáng khi trăng rọi qua. Trăng nơi đây không tròn, mà vỡ vụn — như từng mảnh gương bị bóp nát trên bầu trời
Một đàn chim đêm bay vụt qua, để lại đuôi sáng lấp lánh như pháo hoa lạnh. Họ đi trong im lặng — không phải vì mệt, mà vì mỗi âm thanh thốt ra dường như sẽ làm tan vỡ sự yên bình mỏng manh đang bao trùm
Và rồi… họ đến trước miệng một hang động tinh thạch
Ánh sáng từ trong lòng núi hắt ra tím nhạt, như ánh lửa của đá quý khi đang ngủ say. Trần hang được phủ đầy tinh thể ánh chớp xanh lam, như sao sa bị mắc kẹt trong đá. Hơi lạnh tỏa ra, mang theo mùi khoáng chất ẩm và mặn, khiến cổ họng người lạ lần đầu đến cảm thấy khô rát
Lão Nguyên suýt bật tiếng hét:
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
Trời ạ… Đẹp đến phát điên. Tinh thạch mọc cả trên tường kìa anh! Nếu chụp hình gửi về trường nghiên cứu thì họ phát cuồng mất thôi!
Kiding không trả lời. Cậu chỉ đứng đó, mái tóc bay nhẹ trong gió, đôi mắt ánh lên màu lam phản chiếu từ đá quý. Gương mặt không cười, không buồn – chỉ có sự yên lặng như thể… nơi đây không phải để chiếm hữu, mà chỉ để được nhìn thấy
Sau đó, họ leo lên đỉnh một vách đá, nơi nhìn xuống toàn vùng thung lũng phía dưới — cây, đá, nước, và những mạch sáng kỳ lạ như tĩnh mạch của một sinh vật đang ngủ
Từng cơn gió rít mạnh, bầu trời mở rộng trước mắt, sấm sét cuộn lại thành hình xoắn giữa tầng mây xa xôi
Thiên nhiên nơi đây không dịu dàng. Nó hùng vĩ, cô độc và cổ xưa. Không dành cho người yếu tim — nhưng chính vì thế, nó đẹp đến mức khiến lòng người nghẹn lại
Lão Nguyên cắn môi, không thốt nên lời
Kiding vẫn không nói gì. Nhưng lần đầu tiên, cậu nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu. Tựa như muốn ghi nhớ toàn bộ khung cảnh này… vào tận sâu bên trong linh hồn
Một làn gió nhẹ thoảng qua làm bụi sáng từ các tinh thể trong hang vỡ vụn bay theo, vẽ nên những vệt lấp lánh trên nền đá. Trên đỉnh núi, họ vẫn đứng yên — hai cái bóng nhỏ bé giữa thiên nhiên khổng lồ đang thở bằng nhịp điệu riêng, vĩnh hằng và xa cách
Một sinh vật từ phía chân trời lướt đến — không phải chim hoang, mà là một chú bồ câu đưa thư bọc áo lông màu xám tro, cổ quấn một vòng da bạc. Nó đảo quanh đầu Lão Nguyên một vòng rồi đậu thẳng lên vai anh, không sợ người, không chần chừ
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
Ơ, cái quỷ gì đây…? //Lão Nguyên bật cười, tay giơ ra đỡ lấy//
Con bồ câu chớp mắt, rồi ngậm lấy một cuộn giấy nhỏ nhét trong ống bạc dưới cánh, trao vào tay anh
Giấy mỏng, mềm như da dê ủ lâu, viền cạnh khắc ký hiệu hình khối – mỗi góc đều là biểu tượng của các nguyên tố. Giữa tờ giấy là dòng chữ được viết bằng mực kim tinh đậm:
『𝐆𝐮̛̉𝐢 𝐍𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐂𝐡𝐨̛𝐢: Đ𝐨̛𝐧 𝐯𝐢̣ Đ𝐨̣̂𝐜 𝐇𝐚̀𝐧𝐡』
𝐇𝐚̣𝐧𝐠 𝐦𝐮̣𝐜: 𝐓𝐚́𝐜 𝐍𝐠𝐡𝐢𝐞̣̂𝐩 𝐓𝐡𝐢́ 𝐍𝐠𝐡𝐢𝐞̣̂𝐦
𝐍𝐡𝐢𝐞̣̂𝐦 𝐯𝐮̣: 𝐃𝐢 𝐜𝐡𝐮𝐲𝐞̂̉𝐧 đ𝐞̂́𝐧 𝐭𝐨𝐚̣ đ𝐨̣̂ §𝟔[–𝟑𝟐𝟒, 𝟖𝟏, +𝟐𝟏𝟗]§𝐟 𝐭𝐫𝐮̛𝐨̛́𝐜 𝐭𝐡𝐨̛̀𝐢 đ𝐢𝐞̂̉𝐦 §𝟓𝐆𝐢𝐨̛̀ 𝐓𝐫𝐚̆𝐧𝐠 𝐌𝐨̛̉§ (𝐭𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 đ𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝐤𝐡𝐮𝐧𝐠 𝐠𝐢𝐨̛̀ 𝐭𝐡𝐮̛́ 𝟏𝟑, 𝐧𝐠𝐚̀𝐲 𝟕 𝐥𝐢̣𝐜𝐡 𝐒𝐚𝐨 𝐍𝐡𝐢𝐞̂̃𝐮).
𝐋𝐮̛𝐮 𝐲́: 𝐊𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐭𝐢𝐞̂́𝐭 𝐥𝐨̣̂ 𝐧𝐡𝐢𝐞̣̂𝐦 𝐯𝐮̣ 𝐜𝐡𝐨 𝐜𝐮̛ 𝐝𝐚̂𝐧 𝐛𝐚̉𝐧 đ𝐢̣𝐚. 𝐓𝐡𝐮̛𝐨̛̉𝐧𝐠: 𝐃𝐚̂́𝐮 𝐡𝐢𝐞̣̂𝐮 𝐝𝐢̣𝐜𝐡 𝐜𝐡𝐮𝐲𝐞̂̉𝐧 𝐜𝐚̂́𝐩 𝐃 𝐡𝐨𝐚̣̆𝐜 𝐛𝐚̉𝐧 đ𝐨̂̀ 𝐐𝐮𝐚̣̆𝐧𝐠 𝐂𝐡𝐢̀𝐦.
𝐊𝐲́ 𝐡𝐢𝐞̣̂𝐮 𝐱𝐚́𝐜 𝐧𝐡𝐚̣̂𝐧: ███∇█→δΨ
Lão Nguyên nhìn chằm chằm tờ giấy, rồi liếc sang Kiding:
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
…Anh thấy chưa? Thế giới này có luật riêng đấy. Và bồ câu cũng biết tìm người đúng lúc ghê
Kiding nhìn chú chim đang lặng lẽ đậu trên tảng đá, lông phản chiếu màu trăng. Cậu không đọc thư, chỉ khẽ nói:
。☆彡𝐊𝐈𝐃𝐈𝐍𝐆_𝐌𝐂𝐏𝐄彡☆。
Người gửi không ký tên
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
Càng đáng sợ
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
//Lão Nguyên gấp tờ giấy lại, nhét vào túi áo khoác// Nhưng đồng thời cũng… thú vị chứ nhỉ?
Họ ngồi xuống, dựa lưng vào tảng đá lớn, mặt hướng về thung lũng đầy ánh sáng
Gió lướt qua khe núi, mang theo tiếng hát như lời thì thầm cổ xưa. Một bầy cá phát sáng bơi trong không trung phía xa — nhẹ như giấc mơ, lấp lánh như ký ức bị bỏ quên
Lão Nguyên đặt tay sau đầu, nằm dài ra nền đá lạnh, mắt nhìn lên mảnh trăng vỡ
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
Anh có nghĩ… //cậu bắt đầu//
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
…mọi thứ mình đi qua từ sáng đến giờ… là thật không?
Kiding cúi đầu. Một chiếc lá trong suốt rơi xuống bờ vai áo anh, ánh sáng từ nó in hằn lên làn da tái nhợt
。☆彡𝐊𝐈𝐃𝐈𝐍𝐆_𝐌𝐂𝐏𝐄彡☆。
Chúng không cần phải ‘thật’. Chỉ cần… không giả
Lão Nguyên cười nhẹ, giọng khàn khàn vì mệt:
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
Câu trả lời kiểu anh đúng là… vừa triết lý, vừa lạnh tanh
Anh không cười, chỉ nhắm mắt lại, vai hơi thả lỏng
Lão Nguyên nhìn anh từ phía nghiêng:
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
Anh sống như thể không cần gì cả. Không sợ đói, không sợ lạc, không cần bạn, không cần nhà. Như kiểu… mọi thứ đều có thể bỏ lại
Một lúc lâu sau, anh đáp, giọng nhỏ nhưng đều:
。☆彡𝐊𝐈𝐃𝐈𝐍𝐆_𝐌𝐂𝐏𝐄彡☆。
Vì anh đã từng có tất cả
Lão Nguyên không hỏi thêm. Câu trả lời như một cánh cửa chỉ hé một chút, rồi đóng sầm lại. Nhưng anh hiểu… có những người, chỉ cần ngồi cạnh nhau trong yên lặng, đã là một cuộc trò chuyện rồi
。☆彡 End of story chapter I 彡☆。
。☆彡𝐘𝐮𝐤 𝐒𝐞𝐨𝐡𝐰𝐚𝐧 彡☆。
Nói ra thì hơi ngại nhưng mà bộ one-shot kia tôi đang viết dở xong cái tôi đi chơi Evade
。☆彡𝐘𝐮𝐤 𝐒𝐞𝐨𝐡𝐰𝐚𝐧 彡☆。
Sự kiện Summer của Evade có mấy cái emote rõ đẹp nên tôi cố cày cho hết
。☆彡𝐘𝐮𝐤 𝐒𝐞𝐨𝐡𝐰𝐚𝐧 彡☆。
Và cố làm sao cho lên vl80 rồi tập e-hop (không biết viết đúng không) với e-dash
。☆彡𝐘𝐮𝐤 𝐒𝐞𝐨𝐡𝐰𝐚𝐧 彡☆。
Nhìn công thức thì dễ mà lúc làm được 1 lần, lần 2 xịt
。☆彡𝐘𝐮𝐤 𝐒𝐞𝐨𝐡𝐰𝐚𝐧 彡☆。
Còn 1 lý do nữa là... ờm.. Tôi cày truyện với phim boylove đang xem dở còn hơn 6 tiếng nữa mới hết
。☆彡𝐘𝐮𝐤 𝐒𝐞𝐨𝐡𝐰𝐚𝐧 彡☆。
Mà đến đây thôi ban đầu thì định viết đủ 6000 chữ nhưng thôi tại không nghĩ được cái gì nữa
CHƯƠNG II: ÂM THANH CỦA MỘT LỜI GỌI XA
。☆彡𝐘𝐮𝐤 𝐒𝐞𝐨𝐡𝐰𝐚𝐧 彡☆。
Sau vụ kia tôi thấy tội lỗi vãi
。☆彡𝐘𝐮𝐤 𝐒𝐞𝐨𝐡𝐰𝐚𝐧 彡☆。
Nên là tôi nhận thêm tạo oc theo yêu cầu, eff oc hoặc vẽ theo yêu cầu, oc cũng được dù gì tuần này với tuần sau mẹ tôi vào Vũng Tàu chăm gì rồi nên thức đến sáng cũng được bà chị tôi cũng chẳng quan tâm đâu
。☆彡𝐘𝐮𝐤 𝐒𝐞𝐨𝐡𝐰𝐚𝐧 彡☆。
Lần nhận đơn này coi như tạ lỗi đi tôi cũng muốn nhận đơn số nhiều để luyện nét bán tranh
。☆彡Start of chapter II彡☆。
Xưng hô rối loạn mong hiểu cho
Gió từ thung lũng thổi qua rừng, cuốn theo hương thơm ngòn ngọt như hoa quả lên men trong nắng. Trên con đường đất nhỏ chạy ngoằn ngoèo qua sườn đồi rêu phủ, hai bóng người lặng lẽ sánh bước
Lão Nguyên khom lưng hái một quả dại màu cam nhạt, ném lên xuống trong lòng bàn tay rồi đưa cho Kiding:
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
Anh ăn thử không? Hình như có vị xoài
Kiding đón lấy, xoay xoay một vòng trước ánh nắng rồi nhẹ nhàng bỏ vào túi
。☆彡𝐊𝐈𝐃𝐈𝐍𝐆_𝐌𝐂𝐏𝐄彡☆。
Anh không ăn đồ chưa phân loại
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
Cái đồ cẩn thận như ông cụ non. Mà công nhận anh giống y như nhân vật gốc. Không biết là lập trình tốt hay do bản thân thích đeo mặt lạnh
。☆彡𝐊𝐈𝐃𝐈𝐍𝐆_𝐌𝐂𝐏𝐄彡☆。
Lập trình? //Anh ngước lên, giọng lặng như mặt hồ//
Lão Nguyên cười khẽ, tránh ánh nhìn đó, lại tiếp tục bước
Trên con đường đất nhỏ chạy ngoằn ngoèo qua sườn đồi rêu phủ, cậu nhóc nhí nhảnh nhảy chân sáo phía trước, thi thoảng vẫn lại quay lại hét với người đi phía sau:
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
Ê anh Kiding! Nhanh lên, chỗ này đẹp lắm nè!
Kiding thong thả bước theo sau, ánh mắt vẫn không rời khỏi mấy bụi cỏ kỳ lạ hai bên đường. Anh nhặt một viên đá màu bạc dưới chân, xoay vài vòng rồi cất vào túi da
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
Anh đi kiểu gì chán òm luôn á //Lão Nguyên phồng má quay lại//
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
Bên kia còn có cả suối đấy, đi lẹ đi không nước rút hết giờ mất!
。☆彡𝐊𝐈𝐃𝐈𝐍𝐆_𝐌𝐂𝐏𝐄彡☆。
Có giờ à? //Anh nhướng mày nhẹ//
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
Ờ thì… trong thư ghi vậy mà
。☆彡𝐊𝐈𝐃𝐈𝐍𝐆_𝐌𝐂𝐏𝐄彡☆。
Vì thế càng nên đi chậm, không ai gọi đến giờ thì gọi sai người
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
Anh đúng là… khó hiểu thiệt. Nhưng thôi kệ, đi với anh cũng vui mà //Cậu lại cười toe toét, hai tay chắp sau lưng, đi giật lùi một đoạn//
Khi họ bước qua cánh cổng vòm bằng dây leo, ánh sáng mở ra thành một không gian lạ lẫm
Một vùng đất rộng nằm giữa hai mảng địa hình hoàn toàn trái ngược — một bên là rừng rậm nhiệt đới dày đặc với dây leo xoắn xuýt và lá rộng che kín trời, một bên là bãi cát vàng mịn trải dài, chạm tới mép sóng của một biển xanh nhạt mờ sương
Giữa vùng đất bằng phẳng nằm giữa hai thế giới đó, khoảng bốn mươi người đang tụ tập. Ai cũng im lặng, tự ngồi theo nhóm hoặc đứng rải rác, không ai tỏ vẻ thân quen. Trên nền cát được lát đá và rêu, nổi bật lên một sân khấu nhỏ bằng gỗ gụ, trang trí tinh xảo bằng các chạm khắc hoa văn cổ xưa: hình sao, hình mắt, hình xoắn ốc
Kiding dừng lại một lúc, mắt quét qua khu vực như thể chọn ghế trong một buổi hoà nhạc. Cậu bước về bên trái sân khấu, đến một gốc cây có tán lá tím lơ lửng, rồi ngồi xuống không do dự
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
//Lão Nguyên lẽo đẽo theo sau, vẫn chưa hết tò mò// Chỗ này có vẻ... hơi gần rừng quá, nhỡ có gì nhảy ra—
。☆彡𝐊𝐈𝐃𝐈𝐍𝐆_𝐌𝐂𝐏𝐄彡☆。
Anh thích ngồi thấp //Kiding cắt lời, rồi nhìn thẳng vào sân khấu//
Lão Nguyên ngồi bệt xuống bên cạnh, ném túi xuống cỏ mềm, mắt vẫn quét quanh
Xa hơn một chút, dựa lưng vào thân cây cổ thụ ở bìa rừng nhiệt đới, có một cậu trai trẻ
Tóc đen dài đến ngang gáy, có vài sợi lòa xòa che trán. Anh ta mặc áo phông trắng đơn giản, khoác ngoài là một chiếc áo khoác đen, còn bên vai trái đeo thêm một mảnh áo choàng màu xanh lá đậm, dài như gió rừng kéo về
Anh ta không nhìn sân khấu, chỉ đang chậm rãi quan sát mọi người
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
//Cậu nhóc kéo tay áo Kiding, chỉ về phía cây cổ thụ// Ê anh anh, nhìn kìa! Người kia nhìn ngầu ghê á. Ổng là NPC hả?
。☆彡𝐊𝐈𝐃𝐈𝐍𝐆_𝐌𝐂𝐏𝐄彡☆。
//Kiding nghiêng đầu, giọng vẫn bình tĩnh// Không rõ. Không có khí
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
Khí là gì vậy?
。☆彡𝐊𝐈𝐃𝐈𝐍𝐆_𝐌𝐂𝐏𝐄彡☆。
Áp lực năng lượng. Những người được gọi đến đây đều có ít nhiều… như một vết ấn. Còn người đó thì không
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
Uầy… như kiểu nhìn thấy hào quang xung quanh người ấy hả? Đỉnh ghê á
Lão Nguyên lẩm bẩm rồi ngồi bệt xuống bên cạnh, tay nghịch cỏ, miệng không ngừng:
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
Anh Kiding này, mai mốt em cũng muốn biết mấy thứ đó như anh vậy á. Phân tích kiểu đỉnh thiệt
Kiding không đáp, chỉ nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng gió từ cả biển và rừng
Cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi muối biển lẫn hương nhựa cây ẩm ướt. Đám đông xôn xao khi một bóng người nhỏ nhắn bước lên sân khấu
Cậu ta mặc một chiếc áo phông đen ôm sát người, nổi bật trên làn da trắng gần như trong suốt. Mái tóc đen rối nhẹ ôm lấy khuôn mặt thanh tú, nhưng lại chẳng hề toát lên vẻ thân thiện. Đôi mắt đỏ rực như than hồng giữa bóng đêm, khiến không ít người vô thức nuốt nước bọt khi ánh nhìn ấy lướt qua
Trên tai là chiếc tai nghe màu đỏ phát ra ánh sáng nhè nhẹ, càng làm cho nụ cười của cậu khi nhìn xuống mọi người… mang theo chút gì đó rợn gáy
。☆彡𝐊𝐢𝐫𝐚𝐦𝐞𝐨𝐳𝐦𝐞𝐨𝐳彡☆。
Chào mừng...
Giọng cậu ta vang lên, trong trẻo nhưng lạ lùng
。☆彡𝐊𝐢𝐫𝐚𝐦𝐞𝐨𝐳𝐦𝐞𝐨𝐳彡☆。
tất cả các bạn… đã đến với mùa giải MEGA SMP 2025
Giọng nói ấy, tuy không lớn, nhưng như xuyên thẳng vào từng tế bào, như một thứ giai điệu cổ xưa được lập trình để ai cũng phải lắng nghe
。☆彡𝐊𝐢𝐫𝐚𝐦𝐞𝐨𝐳𝐦𝐞𝐨𝐳彡☆。
Tôi là Kira – người phụ trách điều phối chính mùa giải lần này. Và nếu bạn đang nghĩ đây là một trò chơi, xin chúc mừng… bạn vẫn chưa hiểu gì cả
Cậu ta cười, cúi đầu nhẹ, rồi tiếp tục:
。☆彡𝐊𝐢𝐫𝐚𝐦𝐞𝐨𝐳𝐦𝐞𝐨𝐳彡☆。
Nhiệm vụ tuần 1 – rất đơn giản:
。☆彡𝐊𝐢𝐫𝐚𝐦𝐞𝐨𝐳𝐦𝐞𝐨𝐳彡☆。
Tìm và thu thập đủ 1.000 viên kim cương
。☆彡𝐊𝐢𝐫𝐚𝐦𝐞𝐨𝐳𝐦𝐞𝐨𝐳彡☆。
Và… nhiệm vụ phụ, được lựa chọn ngẫu nhiên nhưng bắt buộc: khai quật được một tàn tích cổ có dấu ấn phát sáng màu lục lam
Một vài người trong đám đông bắt đầu xì xào, nhưng Kira đưa tay ra hiệu im lặng
。☆彡𝐊𝐢𝐫𝐚𝐦𝐞𝐨𝐳𝐦𝐞𝐨𝐳彡☆。
Hoàn thành cả hai nhiệm vụ trong tuần đầu tiên sẽ giúp bạn mở khóa hai kỹ năng tiềm năng nhất ẩn sâu trong dòng máu của chính bạn. Đó có thể là điều bạn vẫn chưa bao giờ dám chạm tới… hoặc có thể là thứ sẽ khiến bạn mất kiểm soát
Cậu ta ngẩng đầu lên, môi lại cong thành nụ cười dị thường
。☆彡𝐊𝐢𝐫𝐚𝐦𝐞𝐨𝐳𝐦𝐞𝐨𝐳彡☆。
Nhưng đừng lo, ở đây, nếu bạn mất kiểm soát… thì sẽ có người rất vui vẻ quan sát
Một vài người khẽ lùi lại theo bản năng, riêng Lão Nguyên thì đã chui tọt ra sau lưng Kiding, thì thầm:
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
Ê anh… tên đó đáng sợ ghê á…
Kiding không đáp, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cậu trai trên sân khấu. Có thứ gì đó rất quen thuộc trong ánh mắt đỏ ấy, một cảm giác mà chính em cũng không diễn tả được
Kira không nói thêm gì nữa. Cậu ta xoay người, bước nhẹ như lướt gió xuống bậc gỗ của sân khấu. Đi thẳng về phía bìa rừng
Khi đến gần gốc cây cổ thụ nơi người con trai mặc áo phông trắng đang đứng, Kira dừng lại, rồi khẽ gọi:
Người kia không quay lại, chỉ khẽ gật đầu
Mọi ánh mắt lập tức dồn về phía hai người. Không khí như đông lại, không ai dám nói điều gì. Một khung cảnh tưởng chừng như chỉ có trong mộng: một cậu trai ma mị bước ra từ ánh trăng rừng, và một kẻ đứng sừng sững nơi giao điểm của rừng sâu và biển cả
Ánh sáng sân khấu vừa tắt đi, như thể ai đó đã tắt luôn công tắc khiến bầu không khí bị treo lửng giữa sự hồi hộp và lo lắng
Chẳng mấy chốc, đám đông bắt đầu xôn xao. Một số người tụm năm tụm ba lại, thảo luận phương án tìm kim cương. Một nhóm khác thì thầm hỏi nhau về “tàn tích có dấu lục lam”, ánh mắt đảo quanh như đang tìm dấu vết ẩn giấu nào đó ngay bên trong cánh rừng phía sau
Kiding vẫn ngồi, đôi mắt như lặng sóng, dõi theo nhóm người phía trước đang bàn tính hướng di chuyển. Lão Nguyên ngồi xếp bằng bên cạnh, hai tay chống cằm
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
Nhìn mặt ai cũng căng ghê ha… //Lão Nguyên lẩm bẩm, rồi nhìn sang Kiding//
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
Ê, anh tính sao?
。☆彡𝐊𝐈𝐃𝐈𝐍𝐆_𝐌𝐂𝐏𝐄彡☆。
//Kiding không quay lại, nhưng vẫn đáp// Không gấp. Người nôn nóng sẽ dễ bị bỏ mạng sớm
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
...Gì rùng rợn vậy? //Lão Nguyên khẽ rùng mình, rồi lại bật cười//
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
Nhưng công nhận… hai tên ban nãy nhìn ghê thật. Ông tóc đen mắt đỏ tên Kira á, ánh mắt như kiểu đọc được suy nghĩ mình vậy…
Lão Nguyên chống tay nằm ngửa ra cát, mắt nhìn lên trời
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
Mà anh… cảm thấy họ quen không?
。☆彡𝐊𝐈𝐃𝐈𝐍𝐆_𝐌𝐂𝐏𝐄彡☆。
Có //Kiding trả lời ngay, rồi im lặng như đang nhớ điều gì đó đã trôi xa rất lâu//
Gió biển lại thổi, sóng vỗ nhẹ vào bãi cát phía sau. Khi ánh hoàng hôn vừa chạm chân trời, mọi người cũng bắt đầu rời đi từng tốp nhỏ
Một số hướng về phía bìa rừng, nơi bóng tối dày đặc, số khác thì tiến về hướng bờ đá ven biển với hy vọng sẽ tìm thấy thứ gì đó quý giá dưới lớp cát sâu. Không ai dám đi một mình
Riêng Kiding và Lão Nguyên vẫn chưa rời đi. Em chỉ chậm rãi nhìn quanh, ánh mắt lướt qua từng khuôn mặt, từng dáng đi
Khi nơi ấy chỉ còn lại gió và hoàng hôn, hai bóng người vẫn đứng ở bìa rừng: Kira và Kuro
Kira vươn vai, duỗi cả người như vừa hoàn thành xong một bài kiểm tra đại học căng thẳng
。☆彡𝐊𝐢𝐫𝐚𝐦𝐞𝐨𝐳𝐦𝐞𝐨𝐳彡☆。
Tôi không nghĩ là những câu tôi học thuộc suốt hai ngày lại kết thúc nhanh tới vậy.... //Cậu ta làu bàu, rồi phồng má//
。☆彡𝐊𝐢𝐫𝐚𝐦𝐞𝐨𝐳𝐦𝐞𝐨𝐳彡☆。
Tốn công ghê…
Cậu quay sang, ánh mắt đỏ như máu khẽ nheo lại nhìn người vẫn đang đứng như tượng đá bên cạnh
。☆彡𝐊𝐢𝐫𝐚𝐦𝐞𝐨𝐳𝐦𝐞𝐨𝐳彡☆。
Nói gì đi, Kuro. Ông định để tôi nói chuyện với ma sao?
。☆彡𝐊𝐮𝐫𝐨 𝐌𝐂彡☆。
Nào có //Hắn cười nhẹ rồi vươn tay xoa đầu Kira//
。☆彡𝐊𝐮𝐫𝐨 𝐌𝐂彡☆。
Tôi chỉ là không biết nên trả lời sao cho vừa ý ông thôi
Dứt lời, hắn khẽ cúi xuống, môi lướt nhẹ lên mái tóc rối của Kira
。☆彡𝐊𝐮𝐫𝐨 𝐌𝐂彡☆。
Làm tốt lắm
Kira khựng lại một giây, rồi ngẩng lên, mặt hơi đỏ
。☆彡𝐊𝐢𝐫𝐚𝐦𝐞𝐨𝐳𝐦𝐞𝐨𝐳彡☆。
Tôi mà không làm tốt là bị ông trừ cơm tối á
。☆彡𝐊𝐮𝐫𝐨 𝐌𝐂彡☆。
Ờ. Lần sau còn làm màu, tôi cho nhịn luôn hai bữa
。☆彡𝐊𝐢𝐫𝐚𝐦𝐞𝐨𝐳𝐦𝐞𝐨𝐳彡☆。
Ông ác quá…
Họ nhìn nhau. Một bên là sắc đỏ dị thường cháy rực trong đôi mắt thiếu niên nhỏ bé, một bên là bóng hình cao lớn lạnh lùng như màn đêm. Giữa hai người có thứ gì đó… không thể gọi tên, nhưng rõ ràng hơn bất kỳ lời nói nào
。☆彡𝐊𝐢𝐫𝐚𝐦𝐞𝐨𝐳𝐦𝐞𝐨𝐳彡☆。
Chúng ta theo dõi đám người đó chứ? //Kira hỏi, môi cậu cong cong đầy ẩn ý//
。☆彡𝐊𝐮𝐫𝐨 𝐌𝐂彡☆。
Chưa vội. Chúng ta chỉ cần quan sát… đến khi kẻ đáng chú ý bắt đầu hành động
。☆彡𝐊𝐢𝐫𝐚𝐦𝐞𝐨𝐳𝐦𝐞𝐨𝐳彡☆。
Ý ông là tên tai thỏ ngồi cùng thằng nhỏ người đó hả?
Kuro im lặng một lúc, rồi khẽ gật
。☆彡𝐊𝐮𝐫𝐨 𝐌𝐂彡☆。
Ừ. Hắn sẽ làm nhiều hơn những gì hắn nghĩ
Kira bật cười nhỏ, nhưng ánh mắt thì nghiêm lại
。☆彡𝐊𝐢𝐫𝐚𝐦𝐞𝐨𝐳𝐦𝐞𝐨𝐳彡☆。
Thế thì càng thú vị. Tôi thích những kẻ không biết bản thân đang mang thứ gì bên trong
Mặt trời đã tắt sau đường chân trời, để lại phía sau một mảng cam nhạt loang trong sắc tím xám kỳ ảo. Lác đác vài ánh lửa bắt đầu bập bùng dọc theo bãi cát – dấu hiệu cho những nhóm người chọn cắm trại lại thay vì lên đường ngay đêm đầu tiên
Kiding ngồi bất động như một tảng đá nhỏ. Ánh mắt anh hướng ra phía xa, nơi có rừng đen rậm rạp ngập tràn âm thanh côn trùng kỳ dị. Lão Nguyên thì nghịch gậy vẽ bậy lên cát
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
Anh Kiding… //Lão Nguyên khều nhẹ tay áo anh//
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
Anh có cảm thấy… có người đang nhìn mình không?
。☆彡𝐊𝐈𝐃𝐈𝐍𝐆_𝐌𝐂𝐏𝐄彡☆。
Có //Kiding đáp, chẳng hề ngẩng đầu lên//
Ngay lúc ấy, hai bóng người chậm rãi bước tới từ phía bìa rừng, bước chân nhẹ như nước chảy
Người đi trước là Kira – vẫn mái tóc đen lòa xòa, tai nghe đỏ treo hờ lên cổ, nụ cười vương chút tà ý. Theo sau là Kuro, áo choàng lật nhẹ trong gió, đôi mắt tối không phản chiếu ánh sáng nào cả
Kira lên tiếng, âm thanh như tan vào không khí
。☆彡𝐊𝐢𝐫𝐚𝐦𝐞𝐨𝐳𝐦𝐞𝐨𝐳彡☆。
Hai người còn chưa đi đâu sao? Có vẻ thong thả ghê
Lão Nguyên hơi cảnh giác, đứng lên theo phản xạ, che chắn phía trước Kiding một chút
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
Bọn tôi… đang tính nghỉ ngơi rồi đi. Có chuyện gì không?
。☆彡𝐊𝐢𝐫𝐚𝐦𝐞𝐨𝐳𝐦𝐞𝐨𝐳彡☆。
Không //Kira mỉm cười, rồi nhìn thẳng vào Kiding//
。☆彡𝐊𝐢𝐫𝐚𝐦𝐞𝐨𝐳𝐦𝐞𝐨𝐳彡☆。
Chỉ là… tôi thấy quen quen nên muốn tới bắt chuyện thôi
。☆彡𝐊𝐈𝐃𝐈𝐍𝐆_𝐌𝐂𝐏𝐄彡☆。
//Kiding vẫn không nhìn cậu ta, chỉ khẽ nghiêng đầu// Chúng ta từng gặp?
。☆彡𝐊𝐢𝐫𝐚𝐦𝐞𝐨𝐳𝐦𝐞𝐨𝐳彡☆。
Có lẽ là trong giấc mơ //Cậu ta cười nhạt, bước tới gần thêm vài bước//
。☆彡𝐊𝐢𝐫𝐚𝐦𝐞𝐨𝐳𝐦𝐞𝐨𝐳彡☆。
Nhưng nếu tôi nói thật thì… tôi cảm thấy trong số bốn mươi người ở đây, hai người là thú vị nhất
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
//Cậu nhóc cau mày// Bọn tôi đâu có làm gì
。☆彡𝐊𝐮𝐫𝐨 𝐌𝐂彡☆。
Chính vì thế //Hắn bất ngờ lên tiếng, giọng trầm khàn//
。☆彡𝐊𝐮𝐫𝐨 𝐌𝐂彡☆。
Những kẻ không làm gì, thường là những người nguy hiểm nhất
Câu nói làm gió lạnh thổi dọc sống lưng. Nhưng Kiding lúc này lại từ tốn đứng lên, đối diện với cả hai người kia. Anh chậm rãi gạt tóc sang một bên, ánh mắt lóe lên một tia sáng rất mờ
。☆彡𝐊𝐈𝐃𝐈𝐍𝐆_𝐌𝐂𝐏𝐄彡☆。
Các cậu có vẻ rảnh rỗi nhỉ //Anh nói, giọng đều đều//
Kira bật cười nhẹ, nhưng rồi chớp mắt – vì trong khoảnh khắc đó, cậu ta cảm thấy như đang đối diện với một sinh vật không thể đoán định. Đôi mắt ấy, bình tĩnh đến lạnh lùng
。☆彡𝐊𝐈𝐃𝐈𝐍𝐆_𝐌𝐂𝐏𝐄彡☆。
Có thể cho biết tên hai cậu không? //Anh nghiêng đầu, ánh mắt nhìn Kira, rồi lướt qua Kuro//
。☆彡𝐊𝐢𝐫𝐚𝐦𝐞𝐨𝐳𝐦𝐞𝐨𝐳彡☆。
//Cậu nhướn mày, tay đút túi quần, giọng vẫn vui vẻ// Tôi là Kira, còn người phía sau là Kuro
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
À.... //Lão Nguyên khẽ thốt//
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
Là hai người ban nãy ở buổi tập hợp
Kuro gật nhẹ, không nói gì thêm. Ánh mắt hắn đặt lên Kiding, như thể đang phân tích từng nhịp thở
。☆彡𝐊𝐢𝐫𝐚𝐦𝐞𝐨𝐳𝐦𝐞𝐨𝐳彡☆。
Chúng tôi… không có nhiệm vụ cụ thể gì trong tuần đầu. Chỉ hỗ trợ thôi. Nhưng cũng muốn xem thử những người chơi mới sẽ làm được gì
。☆彡𝐊𝐈𝐃𝐈𝐍𝐆_𝐌𝐂𝐏𝐄彡☆。
//Anh nhướn mày// Hỗ trợ? Vậy hai người là NPC à?
Kira phá lên cười một tiếng ngắn
。☆彡𝐊𝐢𝐫𝐚𝐦𝐞𝐨𝐳𝐦𝐞𝐨𝐳彡☆。
Có thể nói thế. Nhưng nếu NPC mà biết hôn nhau thì tôi và Kuro chắc… là bản lỗi giới hạn rồi
Câu nói khiến Lão Nguyên nghẹn họng, mặt đỏ lên còn không biết tại sao
。☆彡𝐊𝐈𝐃𝐈𝐍𝐆_𝐌𝐂𝐏𝐄彡☆。
//Kiding không phản ứng, chỉ khẽ đáp// Tôi hiểu. Cảm ơn vì đã bắt chuyện
。☆彡𝐊𝐢𝐫𝐚𝐦𝐞𝐨𝐳𝐦𝐞𝐨𝐳彡☆。
Ừm. Hẹn gặp lại //Kira mỉm cười rồi xoay lưng bước đi//
Kuro cũng rời đi chậm rãi phía sau, nhưng trước khi quay đi, hắn dừng lại một chút, nói nhỏ, gần như chỉ để Kiding nghe:
。☆彡𝐊𝐮𝐫𝐨 𝐌𝐂彡☆。
Cẩn thận... đêm đầu tiên luôn là đêm dễ bị cắn nhất
Rồi cả hai khuất bóng sau mảng tối rì rào lá cây, để lại bãi cát yên ắng như chưa từng có ai ghé qua
。☆彡 End of story chapter II 彡☆。
。☆彡𝐘𝐮𝐤 𝐒𝐞𝐨𝐡𝐰𝐚𝐧 彡☆。
Mấy bữa nay chẳng ăn được cái quần gì giờ đói mà chẳng có hứng ăn gì giờ cân còn giảm nhiều từ 40 giờ có 36
CHƯƠNG III: LỚP ĐẤT ĐÁ DƯỚI CHÂN
。☆彡𝐘𝐮𝐤 𝐒𝐞𝐨𝐡𝐰𝐚𝐧 彡☆。
Bộ này mọi người muốn spam hay bình luận gì cũng được chị tôi bảo trên đây không flop đâu mà lo
。☆彡𝐘𝐮𝐤 𝐒𝐞𝐨𝐡𝐰𝐚𝐧 彡☆。
Tôi thấy mấy chap của tôi phần đầu với cuối tôi lắm mồm quá nên tôi nghĩ là mình nên câm cái mồm mình lại ^^
。☆彡Start of chapter III彡☆。
Cát dưới chân lún nhẹ. Sóng vỗ nhè nhẹ vào bờ xa
Lão Nguyên nheo mắt nhìn theo hai cái bóng vừa khuất sau lùm cây
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
Anh Kiding, em thấy… hai người đó đáng ngờ thật đấy
。☆彡𝐊𝐈𝐃𝐈𝐍𝐆_𝐌𝐂𝐏𝐄彡☆。
Không đáng ngờ sao được //Anh lặng lẽ đáp, xoay người phủi cát khỏi gấu áo//
。☆彡𝐊𝐈𝐃𝐈𝐍𝐆_𝐌𝐂𝐏𝐄彡☆。
Nhưng cũng không cần bận tâm quá. Mình cần chuẩn bị cho chuyến đi sớm
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
Chuẩn bị? //Cậu nhóc chớp chớp mắt ra vẻ khó hiểu//
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
À đúng rồi! Thức ăn! Dụng cụ! Gỗ, đá, thịt, bánh mì!
Cậu bé nhỏ tuổi bỗng bật dậy như lò xo
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
Đi thôi anh! Em thấy phía bên trái có mấy con gà rừng nãy giờ kêu ‘cục tác’ hoài á! Lại còn mấy cây nấm kỳ lạ dưới gốc cây nữa!
Kiding chỉ khẽ gật đầu, đôi mắt liếc nhẹ sang phía mặt rừng bên kia – nơi ánh trăng lẻ loi chiếu vào những cành lá đan xen, hắt lên nền đất những đốm sáng như sương
Họ bắt đầu di chuyển về phía tán rừng. Lão Nguyên cầm theo rìu đá tự chế, tay kia vác một cái túi lưới nhỏ được ghép từ cỏ khô. Còn Kiding vẫn đi chậm rãi, tay trần, nhưng mắt thì quét qua mọi hướng như thể chỉ cần nhìn cũng đủ thu thập thông tin
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
Anh Kiding, anh nhìn kìa! //Lão Nguyên chỉ tay//
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
Có dâu rừng này! Em nhớ dâu rừng nướng lên rồi bỏ muối ăn là ngon lắm luôn!
。☆彡𝐊𝐈𝐃𝐈𝐍𝐆_𝐌𝐂𝐏𝐄彡☆。
Đừng hái mấy quả còn xanh //Anh nhắc khẽ//
。☆彡𝐊𝐈𝐃𝐈𝐍𝐆_𝐌𝐂𝐏𝐄彡☆。
Chúng có thể khiến miệng em tê
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
Ơ! Vậy là… có độc á?
。☆彡𝐊𝐈𝐃𝐈𝐍𝐆_𝐌𝐂𝐏𝐄彡☆。
Ừ //Anh bình thản đáp//
。☆彡𝐊𝐈𝐃𝐈𝐍𝐆_𝐌𝐂𝐏𝐄彡☆。
Không chết liền nhưng sẽ khiến em nói mớ suốt khoảng thời gian 3 tiếng đồng hồ
Lão Nguyên bật cười, rồi nhanh tay hái lấy những quả dâu chín mọng, cẩn thận cho vào túi. Một lúc sau, cậu lại chỉ:
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
Anh! Anh! Chỗ kia có nấm đỏ trắng đẹp ghê! Mình có lấy không?
Kiding bước tới gần, ngồi xuống ngắm nấm trong bóng râm
。☆彡𝐊𝐈𝐃𝐈𝐍𝐆_𝐌𝐂𝐏𝐄彡☆。
Không lấy. Nấm này có thể gây ảo giác. Nhưng em có thể dùng bột nấm này để làm thuốc mê nhẹ. Anh sẽ chỉ cách sau
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
//Lão Nguyên mở to mắt// Uầy… Anh giỏi ghê
Kiding không trả lời, chỉ nhẹ nhàng nhổ vài cây rau thơm cạnh đó, rồi buộc lại thành bó bằng sợi dây leo
Sau nửa giờ, túi của Lão Nguyên đã đầy ụ: vài củ khoai rừng, mấy quả táo dại, một mẩu gỗ đặc biệt có thể dùng để nhóm lửa lâu hơn, và cả những sợi dây mây bền để chế tạo cung. Kiding cũng lượm được ít sắt thô từ một gò đất gần sườn đồi – dấu hiệu rõ ràng rằng mạch khoáng đang ở gần
Trên đường quay về, họ dừng lại bên một gốc cây lớn
Lão Nguyên hí hửng ngồi bệt xuống đất, trải đồ ra như một đứa trẻ được ăn tiệc
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
Em làm cái lò nướng mini nha! Có đá vụn không anh?
。☆彡𝐊𝐈𝐃𝐈𝐍𝐆_𝐌𝐂𝐏𝐄彡☆。
Có //Anh lấy từ trong túi áo vài viên đá đen nhỏ, nhẹ nhàng đặt xuống đất theo hình vuông, chính xác đến lạ lùng//
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
Woaaa… Anh cũng mang theo đá à?!
。☆彡𝐊𝐈𝐃𝐈𝐍𝐆_𝐌𝐂𝐏𝐄彡☆。
Ừ. Đá từ suối nóng. Giữ nhiệt tốt
Lão Nguyên dựng một giá gỗ nhỏ phía trên, nhóm lửa từ vỏ cây khô và cành nhỏ. Mùi khói dịu nhẹ lan ra, hòa vào không khí
Một lát sau, mùi khoai nướng và táo nóng thơm lừng. Lão Nguyên nhai ngon lành, còn Kiding chỉ ăn một chút rồi cắm trại tạm, xếp lại túi hành lý
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
Ngày mai… đi mine thiệt hả anh?
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
//Lão Nguyên ngước nhìn lên trời, nơi vài vì sao lấp lánh// Em chưa bao giờ vào mỏ sâu á…
。☆彡𝐊𝐈𝐃𝐈𝐍𝐆_𝐌𝐂𝐏𝐄彡☆。
//Anh nhìn vào lửa// Ừ. Nhưng không cần lo. Anh biết cách định hướng
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
Có đánh nhau không anh? Có quái không?
。☆彡𝐊𝐈𝐃𝐈𝐍𝐆_𝐌𝐂𝐏𝐄彡☆。
Có thể. Nhưng có em đi cùng, chắc quái sợ chạy hết
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
Ủa? //Cậu nhóc đỏ mặt//
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
Anh khen em hả? Em mạnh dữ zậy hả?
。☆彡𝐊𝐈𝐃𝐈𝐍𝐆_𝐌𝐂𝐏𝐄彡☆。
Không. Ý anh là em ồn ào quá nên quái sợ
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
Anh!!!
Kiding cười rất nhẹ – thoáng qua thôi, như gió
Gió biển lướt qua từng tán cây dừa, lùa vào khoảng trống nơi bãi cát gặp rừng rậm. Sóng lăn tăn vỗ nhẹ vào bờ như nhịp thở của đất trời. Không khí về đêm dịu mát, mang theo mùi ẩm ướt của tán lá rừng đọng sương và hương mặn mòi của biển cả mênh mông
Lão Nguyên cuộn hai tay lại trong tay áo dài, ngồi xếp bằng bên cạnh đống lửa đã tàn một nửa. Cậu vừa ăn xong miếng cá nướng cuối cùng, miệng còn vương vụn cháy mà đôi mắt lại lấp lánh hơn cả ánh lửa
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
Anh Kiding… //Cậu gọi khẽ//
Anh ngồi đối diện, đang tỉ mẩn đẽo nốt phần chuôi cứng cho một cái cuốc đá thô sơ. Dưới ánh sáng lập lòe, đường nét trên gương mặt anh hiện rõ: sống mũi thẳng, cằm sắc, ánh mắt nửa khép hờ mà sâu thẳm
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
Em thật sự vui //Cậu nói tiếp, rồi kéo sát áo choàng lên vai, miệng cười như trẻ con//
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
Từ sáng đến giờ, được đi cùng anh, làm đủ thứ, dựng trại, chế bàn chế tạo, em thấy mình như đang sống trong truyện cổ tích á
Anh dừng tay một chút, liếc sang nhìn cậu bằng một cái liếc nhẹ nhưng ấm áp
。☆彡𝐊𝐈𝐃𝐈𝐍𝐆_𝐌𝐂𝐏𝐄彡☆。
Vui đến vậy sao?
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
Vui chứ! //Cậu nhấn mạnh, ngồi xích lại gần hơn một chút//
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
Dù nơi này hơi lạ… nhưng mà có anh đi cùng thì, lạ bao nhiêu em cũng không sợ
Anh không trả lời, chỉ nhẹ nhàng lấy nhánh cây gần đó khuấy đều đống lửa
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
Anh Kiding //Cậu lại thì thào//
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
Em thích nhất là lúc anh để em tựa vào vai. Lúc đi qua rừng á. Vai anh… ấm lắm
。☆彡𝐊𝐈𝐃𝐈𝐍𝐆_𝐌𝐂𝐏𝐄彡☆。
Vậy sao?
Anh mỉm cười thoáng nhẹ. Một bên tóc dài bị gió thổi lệch, để lộ ra tai trái đeo khuyên bạc đơn giản
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
Ừm //Cậu khẽ đỏ mặt//
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
Nếu mà được… thì… bây giờ em tựa thêm chút nữa được không?
Anh không nói, chỉ khẽ nghiêng người để vai mình gần hơn. Cậu lập tức tựa đầu vào đó như mèo nhỏ tìm hơi ấm, tay đặt lên đầu gối anh
Gió rừng thoảng qua. Đêm yên bình như ru ngủ hai kẻ cô độc đang tìm chút an yên trong thế giới kỳ ảo này
Lão Nguyên thì vẫn mơ màng, chỉ giật mình khi thấy bả vai anh căng cứng trong tích tắc
。☆彡𝐊𝐈𝐃𝐈𝐍𝐆_𝐌𝐂𝐏𝐄彡☆。
Suỵt //Anh đặt tay lên vai cậu, kéo nhẹ người ra phía sau//
Lộp cộp. Lộp cộp. Lạo xạo…
Ba bước chân. Rõ ràng. Chắc nịch. Không đồng đều
Tiếng giẫm khô khốc trên lớp lá rụng, khẽ rít lên như ai đó cố tình không che giấu sự xuất hiện của mình. Một nhịp… rồi lại một nhịp… như thể chúng đang đi thành hình tam giác, bao vây lấy khoảng rừng nhỏ nơi họ dựng trại
Anh đứng lên, rút nhẹ con dao thép nhỏ từ vạt áo, lưỡi dao phản chiếu ánh trăng, mỏng như mảnh ngọc và sắc như sương đêm
Lão Nguyên ngẩng lên, đôi mắt cậu ánh lên vẻ sợ hãi xen lẫn căng thẳng
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
Là… ai đó? Người chơi khác à?
。☆彡𝐊𝐈𝐃𝐈𝐍𝐆_𝐌𝐂𝐏𝐄彡☆。
Có thể //Anh khẽ gật//
。☆彡𝐊𝐈𝐃𝐈𝐍𝐆_𝐌𝐂𝐏𝐄彡☆。
Nhưng không chắc
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
Có khi nào là… người lạ? Hay quái vật? //Cậu siết chặt tay vào chuôi rìu gỗ, hơi thở khẽ run//
。☆彡𝐊𝐈𝐃𝐈𝐍𝐆_𝐌𝐂𝐏𝐄彡☆。
Không phải quái vật //Anh nói nhỏ//
。☆彡𝐊𝐈𝐃𝐈𝐍𝐆_𝐌𝐂𝐏𝐄彡☆。
Bước chân quá đều. Có tính toán
Ánh trăng chậm rãi trượt qua lớp lá, đổ dài những cái bóng lắt léo dưới đất
Một tiếng gãy nhỏ. Nhánh cây nào đó bị dẫm gãy. Không thể là ngẫu nhiên
Anh hạ thấp người, thì thầm vào tai Lão Nguyên:
。☆彡𝐊𝐈𝐃𝐈𝐍𝐆_𝐌𝐂𝐏𝐄彡☆。
Nếu anh nói ‘chạy’, em phải chạy. Không quay đầu lại. Nghe chưa?
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
Không… em không đi một mình đâu //Cậu lí nhí phản kháng, bám lấy tay áo anh//
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
Anh mà bị gì, em…
Anh quay lại, chạm nhẹ trán mình vào trán cậu
。☆彡𝐊𝐈𝐃𝐈𝐍𝐆_𝐌𝐂𝐏𝐄彡☆。
Em sống sót, anh mới yên tâm được //Anh nói khẽ, ánh mắt nghiêm túc//
。☆彡𝐊𝐈𝐃𝐈𝐍𝐆_𝐌𝐂𝐏𝐄彡☆。
Em hứa với anh đi, Lão Nguyên
Cậu cắn môi. Nhưng rồi gật đầu, thật chậm
Không gian như nín thở. Lửa trong đống tro đã tắt hẳn, chỉ còn ánh sáng mờ mờ từ vầng trăng treo lơ lửng trên cao
Một bóng người lướt nhanh qua mé rừng, ngay sau lưng anh
Anh xoay người, thủ thế cầm dao, ánh mắt sắc lạnh như ánh thép
Tiếng bước chân khựng lại. Một tiếng nấc nghẹn, khe khẽ vang lên trong bóng tối
。☆彡𝐓𝐢𝐧𝐍𝐓𝐆𝐚𝐦𝐢𝐧𝐠𝟎𝟐彡☆。
Đ-đừng đâm tui! Đừng màaaa!
Giọng một cậu trai, vỡ ra vì sợ hãi. Kèm theo đó là một thân hình nhỏ gầy lao ra từ sau lùm cây, gương mặt lem nhem nước mắt nước mũi, tóc ngắn xanh nước biển bù xù, áo choàng cùng màu đã rách toạc gấu
Anh hơi sững người, nắm chặt chuôi dao
。☆彡𝐓𝐢𝐧𝐍𝐓𝐆𝐚𝐦𝐢𝐧𝐠𝟎𝟐彡☆。
Chỉ… chỉ xin chút đồ ăn thôi… //Cậu ta trước mặt anh giơ hai tay đầu hàng, mặt gần như muốn khóc//
。☆彡𝐓𝐢𝐧𝐍𝐓𝐆𝐚𝐦𝐢𝐧𝐠𝟎𝟐彡☆。
Bọn tui đi lạc… đói quá… không có gì ăn cả… thiệt đó!
Lão Nguyên từ phía sau đã đứng lên, hơi thở vẫn run. Cậu tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
Anh… nó là…?
Kiding không đáp. Ánh mắt anh vẫn dán chặt vào tán cây phía sau
。☆彡𝐊𝐈𝐃𝐈𝐍𝐆_𝐌𝐂𝐏𝐄彡☆。
Nếu không phải kẻ địch thì… ra hết đi. Đừng giở trò. Tôi đếm tới ba
Hai bóng khác lập tức bước ra từ bụi rậm
Một người tóc nâu sáng, đầu có cài hai bông hoa màu hồng nhỏ xinh, trông vừa ủ rũ vừa lôi thôi như đang mếu. Mặc áo phông trắng, khoác thêm một áo đỏ có mũ, chân dính bùn khô, tay không có vũ khí gì
Người còn lại tóc đen rối, đôi mắt đỏ như than hồng. Mặc một chiếc áo tím bạc màu, vai hơi nhún như đã quen với việc bị nghi ngờ. Ánh nhìn có phần thách thức nhưng vẫn ngoan ngoãn ngửa hai bàn tay ra phía trước
。☆彡𝐁𝐞𝐧𝐌𝐂𝟎𝟏𝟐彡☆。
Không có gì cả //Cậu trai lắp bắp//
。☆彡𝐁𝐞𝐧𝐌𝐂𝟎𝟏𝟐彡☆。
Tụi tui thiệt sự đói… nên… xin đừng đâm bọn tui…
。☆彡𝐒𝐧𝐚𝐤𝐞𝐒𝐡𝐢𝐛𝐚彡☆。
Chỉ cần chút thịt là được… //Cậu ta thêm vào, giọng hơi khàn//
。☆彡𝐒𝐧𝐚𝐤𝐞𝐒𝐡𝐢𝐛𝐚彡☆。
Tụi này không có vũ khí gì, đi bộ cả ngày trong rừng…
Anh nhìn cả ba cậu con trai đứng co ro như mèo ướt, rồi khẽ thở dài
Lão Nguyên vẫn nắm chặt vạt áo anh, hỏi khẽ:
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
Không nguy hiểm đâu anh, em thấy họ thiệt mà…
Anh gật đầu nhẹ. Một lúc sau, anh lục từ trong túi vải ra một gói da nhỏ
。☆彡𝐊𝐈𝐃𝐈𝐍𝐆_𝐌𝐂𝐏𝐄彡☆。
Lúc nướng dư, tôi có để phần //Anh nói, mắt vẫn không rời họ//
。☆彡𝐊𝐈𝐃𝐈𝐍𝐆_𝐌𝐂𝐏𝐄彡☆。
Không nhiều, nhưng có thể chống đói tạm
Anh bước lên, chia cho mỗi người: hai miếng thịt bò nướng và 3 con cá chín gói bằng lá
Tín – cậu tóc nước biển – ôm lấy phần ăn, mắt rưng rưng:
。☆彡𝐓𝐢𝐧𝐍𝐓𝐆𝐚𝐦𝐢𝐧𝐠𝟎𝟐彡☆。
Trời ơi cảm ơn ông! Ông tốt bụng quá luôn! Ông ơi, ông đúng là thiên thần luôn đó!
Ben – tóc nâu hoa hồng – cười toe toét dù miệng nhai cá:
。☆彡𝐁𝐞𝐧𝐌𝐂𝟎𝟏𝟐彡☆。
Đúng luôn á! Tui còn tưởng sẽ bị ông rượt chém cơ, ai ngờ… ông vừa đẹp trai vừa tử tế…
Snake – tóc đen mắt đỏ – gật đầu một cái, mắt vẫn nghiêm:
。☆彡𝐒𝐧𝐚𝐤𝐞𝐒𝐡𝐢𝐛𝐚彡☆。
Không quen giúp người dưng… nên cảm ơn
Lão Nguyên khẽ ngạc nhiên nhìn anh
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
Anh… lúc nào cũng đoán trước hết nhỉ?
。☆彡𝐊𝐈𝐃𝐈𝐍𝐆_𝐌𝐂𝐏𝐄彡☆。
Không hẳn //Anh nhún vai//
。☆彡𝐊𝐈𝐃𝐈𝐍𝐆_𝐌𝐂𝐏𝐄彡☆。
Những khi không chắc điều gì… thì cứ chuẩn bị một phần dư. Đề phòng
Tín lúc này đã ngồi thụp xuống đất, tay run run cầm cá ăn, miệng vẫn lí nhí nói lời cảm kích
。☆彡𝐓𝐢𝐧𝐍𝐓𝐆𝐚𝐦𝐢𝐧𝐠𝟎𝟐彡☆。
Tui tên Tín, tui xin lỗi vì làm ông giật mình… Nhưng tui thề, tui hiền như cục bông…
。☆彡𝐁𝐞𝐧𝐌𝐂𝟎𝟏𝟐彡☆。
//Cậu cười khúc khích// Tôi là Ben. Cái người bị lôi đi theo. Cảm ơn vì ông chưa gọi chó rừng ra đuổi bọn tôi
。☆彡𝐒𝐧𝐚𝐤𝐞𝐒𝐡𝐢𝐛𝐚彡☆。
//Anh chỉ nói ngắn gọn// Snake. Không phiền thì cho ngồi nghỉ chung với
Lão Nguyên cười, giọng nhỏ:
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
Thôi… mà ai cũng đói như nhau… ở lại chút đi
Anh nhìn ba người, rồi gật nhẹ. Đêm chưa kết thúc, và trong thế giới kỳ ảo này, một bữa ăn tử tế có thể đổi lấy một mối liên kết lặng lẽ giữa những kẻ xa lạ
Cả ba người lạ vừa ăn xong, mặt mày vẫn còn dính chút bụi tro quanh mép, thế mà ai cũng rạng rỡ như mới được cứu mạng
Tín, với mái tóc màu nước biển hơi bù xù và đôi mắt ngấn nước, chắp tay cúi đầu cảm ơn lia lịa:
。☆彡𝐓𝐢𝐧𝐍𝐓𝐆𝐚𝐦𝐢𝐧𝐠𝟎𝟐彡☆。
Tui cảm ơn nhiều lắm luôn! Tui tưởng bụng mình sắp chạm lưng rồi á…
Ben đứng cạnh cười híp cả mắt, hai bông hoa hồng trên đầu nhấp nhô theo từng cái gật đầu liên hồi:
。☆彡𝐁𝐞𝐧𝐌𝐂𝟎𝟏𝟐彡☆。
Thiệt tình luôn! Cậu tốt ghê á! Lần đầu gặp mà cho đồ ăn quá trời, chắc kiếp trước cậu là thiên thần luôn quá
Snake thì ít lời, chỉ gật đầu rồi nói chậm rãi, giọng khàn đặc nhưng không giấu được sự chân thành:
。☆彡𝐒𝐧𝐚𝐤𝐞𝐒𝐡𝐢𝐛𝐚彡☆。
Cảm ơn nghen. Tui nợ cậu một bữa
Kiding không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu. Anh ngồi xuống mép tảng đá, lặng lẽ gỡ găng tay da, vỗ vỗ lớp bụi bám trên đầu gối, nét mặt chẳng thể hiện quá nhiều. Dường như anh quen với việc bị cảm ơn, hoặc đơn giản là… chẳng để bụng chuyện mình vừa làm ơn cho ai
Lão Nguyên, lúc này vẫn đứng phía sau anh, tay khoanh trước ngực, mặt cau lại thấy rõ. Mỗi câu tụi kia nói ra, mặt cậu lại dày thêm một tầng nhăn
Từ nãy đến giờ, cậu không được chen vào dù chỉ một tiếng. Mà cậu vốn nói nhiều, năng động, nên bị “phớt lờ” vậy khiến gò má cứ đỏ bừng lên — vì quê và bực không biết trút vào đâu
Ba người lạ mặt sau một hồi cảm ơn tới tấp, cuối cùng cũng đứng dậy chuẩn bị rời đi
Tín chắp tay sau đầu, vẫy tay cực cao, như thể sợ không ai thấy:
。☆彡𝐓𝐢𝐧𝐍𝐓𝐆𝐚𝐦𝐢𝐧𝐠𝟎𝟐彡☆。
Bữa sau tụi tui có gì sẽ trả ơn liền nha, hứa danh dự luôn đó!
Ben bắn tim bằng hai ngón tay, miệng vẫn toe toét:
。☆彡𝐁𝐞𝐧𝐌𝐂𝟎𝟏𝟐彡☆。
Cậu đúng kiểu người tốt hiếm có á! Đừng bị ăn hiếp nha, tội lắm luôn đó!
。☆彡𝐒𝐧𝐚𝐤𝐞𝐒𝐡𝐢𝐛𝐚彡☆。
Hẹn gặp lại. Có gì... đừng quên tụi tui nghe
Lão Nguyên lườm một phát sắc lẹm
Cậu chẳng buồn đáp lễ, cũng chẳng buồn vẫy tay. Chỉ đứng đó, mắt lăn theo từng bước tụi kia rời khỏi bãi cỏ
Cho đến khi bóng của cả ba khuất dần sau hàng cây, mất hút giữa những tán lá rung nhẹ trong gió đêm, không khí mới trở lại tĩnh lặng
Kiding lúc này mới quay sang cậu, giọng nhỏ nhưng chắc:
。☆彡𝐊𝐈𝐃𝐈𝐍𝐆_𝐌𝐂𝐏𝐄彡☆。
Anh nghĩ... chúng ta nên đi mine luôn vào tối nay
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
//Cậu nhóc mở to mắt// Luôn á anh? Không nghỉ một đêm đã hả?
Anh gật, đứng dậy vỗ vỗ hai tay cho sạch bụi, rồi bước đến lửa trại gạt nhẹ một que đuốc ra khỏi đám than hồng:
。☆彡𝐊𝐈𝐃𝐈𝐍𝐆_𝐌𝐂𝐏𝐄彡☆。
Gió từ dưới đáy đất thổi lên. Mát, đều, và không có mùi tanh. Tức là... không có thú săn đêm. Đây là thời điểm tốt
Lão Nguyên chẳng hỏi thêm. Dù còn nhỏ tuổi hơn anh, nhưng cậu hiểu rõ:
Khi anh Kiding đã nói “anh nghĩ nên làm”, thì tức là anh đã tính đủ đường
Cậu lặng lẽ gom chăn gấp lại, nhét thêm một cái rìu đá thừa vào túi phụ. Kiding thì kiểm tra bảng túi đồ, chỉnh lại vị trí vài lọ thuốc hồi phục và vài cuộn dây thừng
Sau khi thu xếp xong, Kiding cầm đuốc lên, ánh lửa cam chiếu lên gò má sắc nét và hàng mi dày, tạo ra một vẻ gì đó vừa bình thản, vừa âm trầm kỳ lạ — gần giống… ma mị
Anh đưa tay ra nắm lấy tay Lão Nguyên, không nhìn cậu, chỉ khẽ nói:
。☆彡𝐊𝐈𝐃𝐈𝐍𝐆_𝐌𝐂𝐏𝐄彡☆。
Đi thôi
Cậu nắm lại không do dự, dù lòng bàn tay dính chút bụi tro và mồ hôi
Ánh đuốc quét một đường sáng giữa bóng tối. Trước mặt họ là một miệng hang nhỏ, vừa được phát hiện nhờ đàn dơi lúc chiều bay ra. Miệng hang như một cái rãnh tối đen, đầy đá rơi và rễ cây phủ trên miệng
Bàn chân anh đặt chắc trên đá. Tay anh siết chặt đuốc. Tay còn lại không buông cậu ra dù chỉ một lần
Và rồi… ánh sáng biến mất trong lòng đất. Đêm nuốt trọn hai cái bóng đang tiến vào chốn sâu hun hút không biết trước
Chỉ mới đêm đầu tiên xuống mine, hai anh em không ngờ lại may mắn đến vậy. Ngay khi ánh đuốc đầu tiên quét ngang qua các khối đá thạch anh bên sườn hang, từng vệt xanh óng ánh đã ánh lên giữa những khe hẹp...
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
Kim cương… Nhiều vậy sao? //Cậu nhóc ngỡ ngàng//
Anh chỉ gật đầu. Đôi mắt xám tro của anh lấp lánh phản chiếu ánh lam của các khối quặng, tay đã cắm rìu xuống thạch đá mà đào như thể... đã chờ khoảnh khắc này từ rất lâu
Vài tiếng sau đó, cả hai đã nhét hơn hai trăm viên kim cương vào túi đồ
Thế nhưng — vận may luôn đi kèm hiểm họa
Khi anh đang mải đào một khối kim cương sát mép đá, một tiếng gầm khe khẽ vang lên phía sau
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
Coi chừng! //Cậu hét lên//
Cùng lúc, ba con zombie từ hốc tối bất ngờ lao ra. Một trong số chúng đập trúng người cậu, khiến thân thể nhỏ hơn của Lão Nguyên bị hất khỏi tảng đá — rơi xuống một khoảng đất thấp phía dưới
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
Aaaaa—!
Chỉ còn nửa tim. Cậu lồm cồm bò dậy, máu chảy nhẹ bên cánh tay, mặt tái mét nhưng may mắn vẫn sống
Kiding xoay người lại ngay khi nghe tiếng rơi, gầm khẽ một tiếng, tay cầm rìu đuốc lao tới quét sạch bọn zombie. Nhưng chưa kịp ổn định hơi thở — “ĐÙNG!” — một tiếng nổ vang trời bắn ra từ ngay sau lưng anh
Một con Creeper không biết từ đâu chui ra giữa khe tường, và…
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
Anh!! //Cậu hét lên từ dưới vách//
Khói bay mù mịt, anh lùi lại ba bước, máu tụ nơi vai và thắt lưng. Nhưng không sao, chỉ mất một đoạn máu. Anh còn đứng vững
Lão Nguyên bò dậy như lên cơn điên, tay nắm chặt kiếm gỗ, nhảy bổ vào cái xác còn sót lại của con zombie đã chết sau vụ nổ. Mỗi nhát chém là một cú trút giận vì chuyện suýt chết ban nãy
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
Chết đi!! Đồ… đồ đánh bất ngờ! Làm người ta rớt muốn tắt thở!!
Chưa kịp thở yên, những mũi tên bắt đầu vèo vèo bay từ phía trên đỉnh hang. Lũ Skeleton — cả bầy — đứng trên vòm đá, như đã rình từ lâu. Chúng bắn tên xuống liên tục, khiến hai anh em phải chạy tìm hốc đá mà trú tạm
Cứ thế, nhiều ngày trôi qua dưới lòng đất. Mỗi ngày là một trận chiến, một mẻ đào, một lỗ đầy quặng và nước chảy từ đâu ra không rõ
Thức ăn cũng dần cạn kiệt. Những miếng thịt bò nướng mang theo đã ăn gần hết, mấy con cá khô cũng chẳng còn mùi gì ngoài mặn đắng
Đến một buổi tối thứ ba, khi mà bụng của cả hai bắt đầu đánh trống liên tục, anh quyết định:
。☆彡𝐊𝐈𝐃𝐈𝐍𝐆_𝐌𝐂𝐏𝐄彡☆。
Chúng ta lên thôi. Không ăn gì là ngất đó
Lão Nguyên chẳng phản đối. Cậu mệt muốn xỉu, môi tái đi vì đói
Họ lần theo con đường cũ, đi lên qua những bậc đá thấm nước và lối hẹp đen ngòm, chạm tay vào lớp đá ẩm bám đầy địa y
Khi cả hai trồi lên khỏi mặt đất, ánh sáng đầu tiên ập đến
Cả mặt biển như phủ một lớp nhung cam nhạt, sóng lăn tăn như nhịp thở của đất trời. Đường chân trời lấp lánh ánh bạc, trời hồng nhạt dần loang sang vàng. Gió mát nhẹ, đưa theo hương mặn nồng và mùi đất ẩm sau sương đêm
Hai người đứng cạnh nhau, mắt cùng hướng về phía mặt trời đang dần nhô lên khỏi mặt biển
Thế là đủ để bù cho những ngày ngột ngạt dưới lòng đất
Một lúc sau, anh quay sang, thở một hơi sâu:
。☆彡𝐊𝐈𝐃𝐈𝐍𝐆_𝐌𝐂𝐏𝐄彡☆。
Anh đi hái tảo biển nướng. Ăn đại cho đỡ đói
。☆彡𝐊𝐈𝐃𝐈𝐍𝐆_𝐌𝐂𝐏𝐄彡☆。
Em cũng đi lấy ít nước ngọt trong suối gần đây đi. Canh chừng mấy con cáo nước
。☆彡𝐋𝐚̃𝐨 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧彡☆。
Rõ anh //Cậu đáp, chân đã chạy trước như con sóc đói//
Anh thì xắn quần, bước xuống mặt nước lấp lánh ánh mặt trời, tay vớt những bụi tảo biển còn tươi xanh và ướt đẫm sương sớm. Chẳng bao lâu, mùi tảo nướng thơm lừng đã bốc lên từ bếp lửa nhỏ anh nhóm bên vách đá
Một lần nữa, hai người ngồi ăn cùng nhau, dựa lưng vào vách đá, chia nhau từng miếng một như thể… chỉ cần có nhau, thức ăn nào cũng ngon
。☆彡 End of story chapter III 彡☆。
。☆彡𝐘𝐮𝐤 𝐒𝐞𝐨𝐡𝐰𝐚𝐧 彡☆。
Tôi hỏi 1 chút là ai biết mua thẻ zing nạp game thì cho tôi biết với, tôi muốn phối bộ outfit evadecore (nạp robux)
。☆彡𝐘𝐮𝐤 𝐒𝐞𝐨𝐡𝐰𝐚𝐧 彡☆。
Tiện thể thì tôi sắp xong 2 chap bên bộ one-shot rồi, laptop tôi có vấn đề nên soạn lại từ đầu trong sổ tay
Download MangaToon APP on App Store and Google Play