"Thưa ngài, người ngài cần đây ạ."
Cốp xe được mở lên, bên trong là một cô gái ăn mặc có chút luộm thuộm, nằm mê man như người say giấc ngủ, trên gương mặt hoa nhường nguyệt thẹn, má môi phiếm hồng của cô còn đang vương vài giọt nước ươn ướt.
Hơi thở của cô vô cùng yếu ớt, tay và chân đều bị dây trói chặt bởi sợi dây mây cứng cáp, cô nằm co ro trong chiếc cốp chật hẹp không khác gì một con tôm luộc.
Một người đàn ông cao lớn đứng bên ngoài, với nét mặt tinh tế u tĩnh, ngũ quan rõ rệt, mày kiếm đậm chất nam tính, làn môi bạc còn đang bận rộn kéo một điếu thuốc giở gian, hai mắt đăm chiêu lặng ngắm nhìn cô gái ở bên trong.
Hắn không nói gì, thở một hơi thành thục nóng rang vào mặt thuộc hạ đang cúi đầu cúc cung, sau đó đột nhiên thay đổi biểu cảm, vứt điếu thuốc đi, trong chớp mắt tát một phát vào tên thuộc hạ.
*Bốp*
"Nhạc Gia."
"Ai cho mày cái lá gan trói phu nhân như vậy?"
Tên thuộc hạ bị đánh, mặt mày tím tái sưng vù tức thì, sợ hãi trước quyền lực của người đàn ông, vội vàng quỳ dưới chân hắn, không ngừng dập đầu khẩn cầu khoan thai.
"Nhạc Gia, là tôi sơ ý!
Là vì phu nhân chống cự quyết liệt quá cho nên tôi..."
*Bốp*
Một cái đánh trời giáng thứ hai vào bên mặt còn lại, Nhạc Đình Ngạo không tát mà dùng hẳn cú đấm mạnh mẽ tặng cho kẻ bên dưới, cú đấm uy lực đến mức răng hàm của kẻ đó gãy rớt ra đất, mang theo một ngụm máu tươi.
Người đó quay mặt lại, bầm tím như cái bánh mật, miệng mồm vương vãi máu me, cả hàm đều đau đớn đến tận cùng xương tủy, nhưng hắn vẫn ráng cố gắng lết tới chỗ Nhạc Đình Ngạo, ôm lấy chân cao ráo, dập đầu, mấp máy vài lời cầu xin.
"Nhạc Gia, xin ngài tha mạng, là tôi sai rồi.
Là tôi không nên dùng vũ lực."
"Vũ lực?"
Nghe đến đây, máu nóng dồn lên não, bấy giờ hắn mới để ý, trên bắp tay trắng tinh có một vết bầm nhỏ. Cô vợ bé bỏng mà hắn hết mực yêu thương lại bị một kẻ thấp hèn dùng vũ lực bắt về.
Tĩnh mạch trên mặt hắn nổi chằn chịt, đôi mắt nhỏ vương đầy tơ máu đỏ, nổi máu xung thiên lên, dùng chân đạp kẻ đó ngã ra đất.
Không muốn mất thời gian, hắn trực tiếp ngoắt tay cho thuộc hạ giết chết người.
Tiếng la chói tay vang lên ó trời trong màn đêm yên tĩnh, rất nhanh tắt ngấm đi, Nhạc Đình Ngạo ngay sau đó điều chỉnh lại vẻ ngoài cao lãnh của mình, chậm rãi bòng cô gái đang mê man trong cốp xe đi.
...
Dinh thự nhà họ Nhạc.
Căn phòng được trang hoàng tinh tế, rộng rãi lan toả một mùi hương của sáp thơm dịu ngọt, được thấp sáng bằng những ánh đèn lưu ly tinh xảo.
Một bên góc phòng có một chiếc giường cực lớn, được trải nệm đỏ, bên trên là cô gái đang say giấc nồng, mặc một chiếc váy ngủ trắng tinh khôi đẹp tựa thiên thần sa ngã.
Hơi thở của cô rất chậm, kéo theo bộ ngực no đủ tung hứng theo từng nhịp, bỗng nhiên, mày mỏng của cô khẽ nhíu vài cái, khí lạnh từ điều hoà toả ra cưỡng bách cô tỉnh dậy sau cơn mê.
"Tỉnh rồi à?"
Âm thanh âm trầm truyền vào màn nhĩ, cô gái mơ hồ mở mắt buồn trìu nhìn sang bên cạnh, một người đàn ông đang ngồi vắt chéo chân, tác phong ưu nhã, hai bàn tay đan chặt vào nhau để trước đùi, nhìn cô bằng ánh mắt thập phần thanh lãnh.
Dường như, cô chẳng có chút sợ người này, hoàn toàn ngó lơ, lồm cồm từ từ ngồi dậy, đầu óc cô còn choáng váng, phải lắc lắc vài cái trấn tĩnh lại, rồi mới đáu mắt vào người đàn ông đó, cười khinh bạc.
"Nhạc Đình Ngạo, ha...
Sao anh bám tôi dai như đỉa đói vậy?"
"Tôi còn nợ nần gì anh nữa đâu mà không buông tha cho tôi?"
"Thượng Quang Tinh Nguyệt."
Người đàn ông the thé gọi tên cô, âm thanh lạnh đến rợn người, hắn bất ngờ nhanh như chớp bóp chặt lấy chiếc cằm bé nhỏ non mịn, lực đạo mạnh mẽ làm da thịt nõn nà in hằng dấu ngón tay đỏ lựng.
Mà, cô gái chẳng chút phản kháng, mặc sức cho Nhạc Đình Ngạo trút giận, trừng mắt lớn mang theo từng tia căm phẫn đáp trả lại hắn.
Sở dĩ, Tinh Nguyệt không sợ hắn, bởi vì hắn là chồng cô, là người chồng sẵn sàng tiêu tốn hàng tỷ bạc để chuộc cô ra từ tay bọn buông người, còn yêu thương cưới cô làm vợ. Đáng lẽ, cô phải rất biết ơn hắn, nhưng hiện giờ cô chỉ cảm thấy ghê tởm, một khắc cũng không muốn tiếp xúc với hắn.
Nhạc Đình Ngạo, hắn, ngoài mặt luôn yêu chiều sủng nịnh cô, tất cả cũng chỉ vì muốn dùng cô làm vật thử độc để cứu người chị dâu chết chồng của hắn, cũng là tình cũ của hắn.
Cô bị hắn hại đến mất đi đứa con đầu lòng, còn suýt nữa mất luôn cái mạng nhỏ nhoi này, trả qua biết bao gian truân cô mới trả hết ân tình cứu mạng của hắn, giúp cho người phụ nữ kia đạt được mục đích.
Bây giờ, cô vừa thoát khỏi hắn không bao lâu, vậy mà hắn lại không buông tha, cho người đuổi cùng bắt tận cô về.
Còn Nhạc Đình Ngạo, đối diện với sự căm ghét của vợ, vẫn luôn giữ thái độ vân đạm phong kinh, kéo gương mặt xanh xao của Tinh Nguyệt lên một chút, cúi mặt hắn xuống, thở hơi nóng rực vào làn da lạnh buốt của cô, nhả giọng thều thào.
"Nguyệt Nhi, chúng ta vẫn là vợ chồng.
Em vẫn là vợ tôi.
Em nghĩ em mang thai con của tôi thì có thể mang con tôi đi sao?"
"Nực cười!"
Tinh Nguyệt cười trào phúng trước lời lẽ đê hèn, đúng là trên giấy tờ cô vẫn là vợ hợp pháp của hắn, nhưng từ lúc cô mất đi đứa con đầu tiên, còn suýt mất mạng thì sớm đã không còn tình nghĩa nào với hắn.
Thứ bây giờ hiện hữu trong tim cô chỉ có sự căm phẫn, và nỗi đau vô tận do chính tay Nhạc Đình Ngạo ban tặng, từ lâu cô đã không còn xem hắn là chồng.
Cô thẳng thừng hất tay dơ bẩn ra, ôm lấy chiếc bụng có chút ê ẩm, thản nhiên đặt hai chân xuống sàn, khi vừa chuẩn bị rời đi, cổ tay kiều xảo bất ngờ bị người đàn ông tóm lấy.
Hắn cường thế kéo người đang yếu ớt ngã ra giường, trong nháy mắt dùng thân to lên phủ lên thân mảnh mai đang run rẩy, giam cầm Tinh Nguyệt không cho cô bỏ đi.
"Thượng Quan Tinh Nguyệt, Nguyệt Nhi, em không được đi!
Em không được mang con tôi đi!"
"Buông ra!"
Tinh Nguyệt nóng giận lên, hai tay với chút sức lực yếu ớt đánh lia lịa vào trước ngực rắn rỏi, vừa đánh vừa mắng như trút giận, còn kéo theo cả vài giọt nước bọt phỉ nhổ.
"Nhạc Đình Ngạo, anh đừng có mà ngang ngược.
Ân tình của anh tôi đã trả, tôi chẳng nợ gì anh cả."
"Đứa con trước hy sinh cũng đã trả cho anh rồi.
Bây giờ đứa bé trong bụng tôi không liên quan tới anh."
Thấy người không nhút nhít, đánh đến đỏ tay, Tinh Nguyệt như mất khống chế, há miệng lớn chồm lên cắn vào bắp tay to lớn, nghiến như muốn xé nát da thịt rắn rỏi.
Nước mắt mất khống chế theo cảm xúc trào ra tức thì, cô tức tưởi khóc ngâm, toàn thân cứng ngắt run lên, nỗi thống hận trong lòng một khắc không thể trút hết.
Nhạc Đình Ngạo chứng kiến cô gái như vậy, tim hắn cũng đau đớn không kể xiết, tựa hồ ai dùng tên bắn vào, ôm chặt cô không muốn buông.
Nhạc Đình Ngạo không hề muốn cả hai đi đến bước này, tất cả cũng chỉ vì hắn muốn trả lại ân tình của anh trai khi xưa cứu mạng hắn. Nên mới đành đoạn, dùng Tinh Nguyệt cứu lấy người phụ nữ kia, cùng đứa con sắp chào đời của cô ta với anh trai.
Hắn đã cố giải thích rất nhiều, rằng trong lòng hắn chỉ yêu có một mình cô, muốn bù đắp lại lỗi lầm, thế nhưng cô lại gạt bỏ ngoài tai, quyết định rời hắn không lưu luyến.
Máu thấm đẫm từ chiếc áo sơ mi xanh nhạt dần chuyển sang màu nâu sẫm, Tinh Nguyệt không dứt ra được mối hận, cắn đến khi miệng mồm đầy máu.
Vừa ngửa mặt, cô đã thở hổn hển như người đứt hơi, còn bộ dạng thì giống nữ quỷ hút máu. Cô nhìn thấy giọt nước lăn chậm trên má người đàn ông càng thêm phẫn nộ, tát một phát vào mặt cao lãnh của hắn.
*Bốp*
"Đừng có giả vờ mèo khóc chuột ở đây!"
"Đồ nước mắt cá sấu!"
Miệng nhỏ nạt nộ vào gương mặt đang nghiêng sang một bên, in hẵng dấu bàn tay đỏ chót của Tinh Nguyệt.
Bị cô đánh đến ê hàm, Nhạc Đình Ngạo chỉ rơi đúng hai giọt lệ, im lặng vô thanh vô tức, chẳng thể nào làm nguôi ngoai cơn thống hận trong lòng cô, càng nhìn chỉ càng thấy sự giả tạo.
Thấy hắn không phản ứng, cô quẹt đi vệt máu dính trên miệng, rồi cự tuyệt khỏi vòng tay to lớn, đẩy hắn sang một bên.
Bất ngờ, hai vai yếu ớt chịu một lực ấn giữ xuống giường, lần nữa người đàn ông phủ thân to lớn lên người cô, kiềm hãm không cho cô cử động.
Hai tay nhỏ nhắn bị hắn chế trụ khoá trên đỉnh đầu, tay còn lại của hắn bóp lấy gương mặt sắc sảo của cô, ánh nhìn của hắn vừa lạnh vừa nóng, mâu quang nguy hiểm nhìn cô không chớp mắt, nhả giọng u trầm lạnh sởn gai óc.
"Tôi đã nói.
Em không được phép mang con tôi đi."
"Cả em cũng không được phép rời khỏi tôi."
"Buông ra!
Anh không có cái quyền đó đâu!"
Cô gái nhỏ cực lực cựa quậy, nhưng chỉ tổ làm người đàn ông mất nhẫn nại, ra sức bóp mặt cô đau điếng, tựa hồ hắn thật sự muốn bóp nát khung xương của cô, bức cho cô phải ngoan ngoãn chầm chầm khuất phục, không giãy giụa nữa.
Nhạc Đình Ngạo cuối cùng cũng hài lòng, lắng xuống tính tình nóng nảy, ngón tay thon dài lạnh lẽo khẽ lướt qua mặt, sờ vào vệt nước còn vương trên gò má Tinh Nguyệt, chậm rãi quẹt đi, liền bị cô hất phăng.
Cô gắt gao cắn lấy vành môi dưới, cắn đến bật máu, Nhạc Đình Ngạo nhìn thấy xót xa, đưa tay muốn cậy ra, lại bị cô tấn công không kịp phòng bị. Cô cắn lấy ngón tay đó, nhưng lần này lực cắn nhẹ hơn, đủ để làm người đau, không động vào cô.
"Em cắn đi, cắn đến khi nào em thấy đã thì thôi."
Nhạc Đình Ngạo vốn là kẻ sắc đá, mặc kệ cô gái quậy tung trời, hắn cũng tuyệt đối không buông cô ra, càng không cho phép cô rời khỏi hắn lần nữa.
Hắn cố ý đẩy ngón tay vào sâu miệng cô gái, cho cô thoả thích trút giận, tay kia của hắn cũng dần nới lỏng thả cổ tay kiều xảo ra. Tinh Nguyệt như được tiếp thêm sức lực, nhướng cao người cố cắn đến chảy máu, hắn vẫn không chút chùn bước.
-Đúng là đồ điên khùng!
Tinh Nguyệt vì giằng co nhiều, lại mang thai nên dần mất sức, cộng thêm người đàn ông quá cứng đầu, khiến cô chán ghét không muốn dây dưa.
Môi mọng rời khỏi ngón tay dơ bẩn tức thì, cô ghê tởm nghiêng người, mặt lạnh chẳng thèm ngó ngàng. Dù sao, hôm nay có lẽ cô cũng không trốn đi được, đành miễn cưỡng ở lại rồi tính tiếp tình hình.
Thân thể mảnh mai thủng thẳng ngã xuống giường, nhiệt độ trong phòng bắt đầu lạnh lên, Tinh Nguyệt co ro, lộ ra vẻ ủy mị yếu đuối, nhất thời làm Nhạc Đình Ngạo xao động, người hắn cũng lạnh ngắt, sinh nên cảm giác muốn tìm hơi ấm từ cơ thể yêu kiều bên dưới.
Tiếng thở nặng nề dần một rõ rệt, tầm mắt dục vọng của hắn không rời khỏi cô gái với cách ăn mặc mát mẻ gợi cảm, đồ cô mặc khá mỏng manh, có thể nhìn được những đường cong quyến rũ ở bên trong.
Yết hầu to lớn di chuyển mạnh mẽ, cảm giác trong miệng hắn cực kì khô khốc, chỉ muốn ra sức ăn tươi nuốt sống Tinh Nguyệt.
Có lẽ suốt một thời gian không tiếp xúc với hắn, cũng không bị hắn làm phiền nên Tinh Nguyệt hình thành thói quen mất cảnh giác, không nhìn ra được nguy hiểm đang cận kề, vô tư nhắm mắt như thể không có người.
Nhạc Đình Ngạo cư nhiên nằm xuống cạnh cô, còn vòng tay để cô gối đầu, liền bị cô từ chối, nhích người ra xa.
"Đừng chống đối tôi."
"Để tôi ôm em ngủ."
Hắn ngang ngược kéo cô vào lòng, tay khoá chân gác không cho cô có cơ hội động đậy. Mà cô, trong bụng tự dưng cảm thấy khó chịu, mệt mỏi lấy đi tia ý thức cuối cùng, thật sự để hắn làm càn, một lúc sau rơi vào nửa tỉnh nửa mê lúc nào không hay.
Ở khoảng cách gần da thịt chạm nhau, Nhạc Đình Ngạo mang trong tâm dụng ý không tốt chốc chốc mình mẩy nóng ran. Từng chiếc cúc trên chiếc áo sơ mi xanh nhạt bị hắn thuần thục tháo ra, khuôn ngực vạm vỡ áp sát vào lưng cô gái.
Hơi thở kiều suyễn của cô làm lòng hắn rạo rực, ý thức nhiễu loạn. Đôi môi anh đào căng mọng làm hắn nổi sinh thú tính, hắn cúi đầu ngậm lấy, mùi vị ngọt ngào lâu nay bỗng dưng ùa về, ra sức cắn mút.
Bàn tay ngỗ nghịch lần mò từ đùi ngọc lên đến chân ngực, thân hình của cô gái này không quá đẩy đà nhưng lại cực kì thu hút hắn không ngừng thèm khác.
Hắn bóp bóp vài cái không thấy thỏa mãn, rút tay kéo hẳn quai áo ngủ tụt xuống lộ ra bộ ngực xinh xắn đập vào mắt hắn.
Tiếp đến là màn trêu ghẹo không chút kiêng cữ của hắn, Tinh Nguyệt trong mơ màng cảm giác cơ thể nóng bừng, trước ngực nặng nề không thở nổi, hô hấp dần trở nên khó khăn, ngột ngạt đến mức miễn cưỡng cô dần dần tỉnh giấc.
Mắt bồ câu mở to hốt hoảng, gương mặt tuấn mỹ có chút nóng ran đang ra sức cắn lấy môi cô, đôi tay mạnh mẽ không ngừng xoa nắn bộ ngực nhỏ.
Giờ phút này, Nhạc Đình Ngạo đang lên cơn hưng phấn, dường như không biết cô gái đã tỉnh, cô mạnh tay đẩy hắn ra.
Hắn phát hiện được liền cường thế khóa hai tay nhỏ nhắn xuống nệm, phủ thân to lớn đè lên người cô gái.
"Nhạc Đình Ngạo, anh làm gì vậy?
Cút ra khỏi người tôi ngay."
"Tôi đang mang thai đấy!"
Tinh Nguyệt hoảng sợ, gian nan giãy giụa dưới thân hắn, đồng tử lúng liếng nhiễm nước sắp khóc, toàn thân cô không ngừng run lên như lá rụng mùa thu, cảm nhận được sự nguy hiểm của người đàn ông.
Một chút quan tâm tới cảm giác của cô cũng không có, hắn lạnh lùng cưỡng chế kéo hai tay cô lên đỉnh đầu, tay kia của hắn mò xuống đầu đầu gối của cô, ấn xuống.
Kẻ này quá hiểu tính cô gái, biết cô định nhân lúc hắn không phòng bị mà đá vào hạ bộ của hắn, nên hắn đi trước một bước, không cho hai chân cô được lợi.
Mắt thấy hành động của Nhạc Đình Ngạo, mồ hôi sau lưng túa ra đầm đìa, Tinh Nguyệt càng ra sức vùng vẫy.
"Nhạc Đình Ngạo, thả tôi ra!
Anh làm gì vậy hả?
Anh làm như vậy là c:ưỡng bức đấy!"
"C:ưỡng bức?"
"Em là vợ của tôi, như vậy đâu gọi là c:ưỡng bức!"
Hắn cười lạnh trên nỗi sợ hãi của cô gái, ngón tay lạnh lẽo của hắn chạm vào khóe mắt dần trào ra giọt lệ, gian tà nói.
"Nguyệt Nhi, lâu lắm rồi chúng ta không hâm nóng lại tình cảm, tối nay hãy ngoan ngoãn hầu hạ tôi đi!
Tôi đảm bảo sẽ nhẹ nhàng với em."
"Đồ cặn bã, buông tôi ra."
"Đồ thần kinh! D:âm tặc!"
Thanh âm hoảng loạn, Tinh Nguyệt khóc thét lên, ngọ nguậy trong vô lực, chỉ một bàn tay mạnh mẽ của hắn ấn lên eo nhỏ thu yếu, lực đạo như muốn nghiền nát khung xương đã đủ chế trụ cô nằm im.
"Ngoan, tôi hứa sẽ không ảnh hưởng tới con đâu."
"Chúng ta gần gũi một chút nhé.
Bù lại thời gian em bỏ bê tôi."
Giọng nói dụ hoặc, hắn mặc kệ cô có bao nhiêu phản kháng, hung hăng xé rách chiếc váy ngủ trắng mỏng manh, bàn tay dơ bẩn nhanh chóng đặt vào khe đùi ngọc đang ra sức khép chồng lên nhau, chạm vào địa phương mẫn cảm.
"Không!"
"Đừng có động vào người tôi!"
Trên mặt ướt đẫm sáng bóng bởi giọt lệ mất khống chế trào ra, Tinh Nguyệt yếu nhược lắc lắc, kêu khóc như hoa lê sau mưa.
Cơ thể ấm áp của hắn dán vào hai tuyết hoa ngây ngô chứa nụ hoa anh đào tươi mới e lệ. Hương thơm kiều mềm thuần thục của cô rất mê người khiến hắn không ngừng hít lấy hít để.
Thân thể nhỏ bé này tựa như hoa lại mềm như nước làm cho hắn không nỡ mạnh hơn nữa, tiếng nhỏ vụn khóc lóc rất nhanh bị hắn nuốt lấy không thoát ra được, thanh âm kêu gào khàn khàn mất sức nhỏ dần.
Tinh Nguyệt bị Nhạc Đình Ngạo ép hôn triền miên, dưỡng khí dần thiếu hụt không thể khán cự, miễn cưỡng cô phải há miệng lớn tìm không khí trong miệng hắn.
Thân thể kiều mị thướt tha như dây đằng bắt đầu cuốn chặt dưới thân hắn, cảm nhận được cô đang nhu thuận theo sự kích thích hắn mới chịu buông lỏng hai tay nhỏ bé.
Cô gái nhỏ thừa cơ hắn thả lỏng phòng bị mạnh mẽ đẩy hắn ra, tặng hẳn một tát tay vào mặt hắn.
"Nhạc Đình Ngạo, đồ cặn bã, cút ra ngoài ngay!"
Cô gấp gáp kéo chăn che thân thể, trên gương mặt tuấn dật của người đàn ông lần hai in rõ dấu ngón mạnh mẽ của cô, như dùng hết sức lực để đánh khiến cho cả vòm miệng có chút ê ẩm.
Hắn đang nghiêng mặt, chưa kịp phản ứng thì cô đã thẳng chân đá vào người hắn, cổ chân kiều xảo tức khắc bị hắn túm lấy.
Lực tay mạnh mẽ siết chặt như muốn bóp nát xương cốt, trong chớp mắt một mảng da đầu của cô bị hắn túm lấy, giựt ngược.
"Thượng Quan Tinh Nguyệt, tôi nhịn em đủ rồi đấy!
Tôi hạ mình như vậy em vẫn còn ngoan cố?"
Giọng quát tháo, đầu tóc cô gắt gao bị hắn nắm chặt, đau đến nhức óc, không chịu nổi liền quơ quào gạt tay gạt chân hắn.
"Đồ cặn bã, buông ra!
Tôi không cần sự hối lỗi giả tạo của anh!"
"Con tôi chết rồi, mạng tôi cũng trả một lần rồi.
Tôi không còn nợ nần gì anh cả!"
"Đừng có mơ mà ép uổng tôi!"
Cô hung hăng xô hắn ra khỏi giường, gấp gáp mở ngăn kéo ngăn đầu giường, vớ ngay một cây bút, bấm ngòi kề vào cổ.
"Thượng Quan Tinh Nguyệt, em làm gì vậy?"
"Bỏ cây bút xuống!"
Người đàn ông giật thót giơ hai tay theo phản xạ tự nhiên, mọi cảm xúc trong chốc lát đều biến đi hết, duy nhất ở lại là sự lo sợ.
Hắn không ngờ tới cô gái này lại kiên quyết chống cự như vậy, đáng nhẽ hắn không nên thương xót mà nhẹ nhàng, để cho cô gái kia cơ hội uy hiếp hắn.
"Đừng manh động, em đang mang thai con của chúng ta đấy!"
Ý thức đang bị đe dọa, Tinh Nguyệt bị hoảng loạn lùi vào thành giường, nước mắt sợ hãi rạt rào chảy. Thấy hắn hành động muốn bước tới, cây bút trong tay càng ra sức dí sát vào thịt, căng xuống thành một lỗ sâu, cô dùng sức thêm tí nữa ngòi bút sẽ đâm thẳng vào huyết quản.
"Đừng có lại đây!"
"Anh đừng hòng dùng đứa con này để trói buộc tôi."
Giọng nói gắt gỏng pha chút hèn nhát, toàn thân tuyết trắng nhiễm đầy mồ hôi hột, bàn tay cầm bút dần có phần căng thẳng.
Hơi thở của cô trở nên dồn dập, một khắc cô cũng không rời mắt khỏi người đàn ông, sợ mình mất tập trung hắn sẽ thừa cơ tấn công.
Nhạc Đình Ngạo biết cô phòng bị, lùi vài bước làm niềm tin, hạ mình tỏ ra yếu thế, nói.
"Nguyệt Nhi, bỏ cây bút xuống.
Tôi không chạm vào em nữa.
Tôi không lại gần em, đừng làm chuyện dại dột."
Hắn thật sự sợ cô mất bình tĩnh sẽ tự sát dần dần lùi bước ra tới cửa chính, khoảng cách càng xa càng an toàn.
"Nguyệt Nhi, bỏ cây bút xuống, tôi ra ngoài, ra ngoài là được chứ gì?"
Biểu tình trên khuôn mặt một mảng trắng bệch, tay hắn chạm vào nắm cửa, miễn cưỡng vặn xuống, cánh cửa tự động mở toang, hắn còn đứng đó do dự không đi, rồi lại kéo vào, đóng chặt.
"Cút đi!"
Thanh âm gắt gỏng, Tinh Nguyệt dí ngòi bút vào sâu da thịt dọa cho Nhạc Đình Ngạo phải im lặng chuẩn bị quay lưng rời đi.
*Cốc cốc cốc*
Bất ngờ, ngay lúc này lại có tiếng gõ thúc giục ở bên ngoài, xé nát khung cảnh hỗn loạn bên trong, Tinh Nguyệt giật mình, mất cảnh giác rời bút khỏi chiếc cổ nhỏ.
Nhạc Đình Ngạo tức thì bắt lấy thời cơ, nhào đến chuẩn bị áp chế cô gái, nào ngờ, hắn vừa mới cất được hai bước bên ngoài truyền vào giọng nói chặn đứng hành động của hắn.
"Nhạc Gia, đại phu nhân lại đau bụng rồi."
"Đau bụng?"
Nghe tin người phụ nữ kia lại xảy ra chuyện, người đàn ông lập tức thay đổi sắc mặt, trở nên xám xịt như đêm không sao. Hắn dằn lòng, thu lại cánh tay sắp với tới cô gái nhỏ, tắc lưỡi bực bội, trong mắt nhu tình của hắn lóe lên một tia bất mãn, nhìn cô gái nói.
"Hãy ở yên đây.
Tôi sẽ quay lại."
"Chúng ta sẽ nói chuyện đàng hoàng với nhau."
Rồi, Nhạc Đình Ngạo không chút chần chừ lập tức rảo bước rời khỏi căn phòng, vì sợ Tinh Nguyệt trốn đi, hắn còn cho người đứng ở ngoài cửa canh chừng.
Bóng người đã khuất, Tinh Nguyệt cuối cùng cũng thoát một kiếp nạn, thở hơi dồn dập kiều suyễn lên, buông ngay chiếc bút trong tay xuống nệm thấm đẫm nước.
Cô không hề thấy an lòng, ngược lại chỉ thấy bất lực, nước mắt mất khống chế liên tục chảy ra không ngừng nghỉ, tự hỏi.
-Đến khi nào mới được bình yên?
Tinh Nguyệt gục ngã trong lòng, chầm chầm mặc lại chiếc váy rách nát, rồi bước ra khỏi giường, đi thẳng tới cửa chính, cố thử vặn nắm cửa.
Nó chỉ phát ra âm thanh *cạch cạch* bị khoá, cô lại quay đầu ra cửa sổ, thấy một bóng người mờ ảo sau lớp kín, cô biết xung quanh đã bị bao vây, không còn đường thoát thân.
Lúc này, ánh mắt cô va phải chiếc bàn trang điểm lộng lẫy trong phòng, tay bất giác sờ vào bụng hơi ê ẩm của cô, rồi từ từ đi đến đó.
Tay còn lại chạm nhẹ lên cạnh bàn, đôi mắt đang nhoè bỗng loé một tia bạo gan, Tinh Nguyệt nuốt ngược nước mắt vào trong, mỉm cười đầy chua xót.
"Con ơi, mẹ xin lỗi.
Con đến không đúng lúc rồi."
Download MangaToon APP on App Store and Google Play