(Jiminjeong)Xuân Hạ Thu Đông
1
Chiều hè năm ấy, mặt trời treo lơ lửng trên nền trời trong vắt, đổ ánh nắng vàng lên những cánh đồng xanh ngắt. Tiếng ve kêu râm ran hòa lẫn trong gió nhẹ, len qua từng nhánh lá rậm rạp, làm cả bầu không khí như tràn ngập sự sống. Trên bờ sông nhỏ, nơi những cây dừa nghiêng mình soi bóng nước, có hai cô bé đang ngồi cạnh nhau. Minjeong, nhỏ nhắn, mái tóc buộc gọn, đang cầm một chiếc diều bị rách trên tay, đôi mắt long lanh đầy quyết tâm. Còn Jimin, lớn hơn một chút, với mái tóc ngắn ngang vai và gương mặt bầu bĩnh, đang chống cằm nhìn Minjeong một cách nghi hoặc.
Jimin( bé)
Mindong, cái diều này không bay được đâu!!
Jimin phồng má, vừa nói vừa muốn giật con diều lại.
Minjeong nhoẻn miệng cười, đôi tay khéo léo sửa lại những thanh tre cong vẹo.
Minjeong (bé)
được mà, chị cứ chờ xem
Jimin không nói thêm gì, chỉ ngồi đó, đôi mắt dõi theo Minjeong. Dưới ánh nắng chiều, từng cử chỉ của Minjeong đều toát lên sự tập trung và tự tin, làm Jimin cảm thấy như cả thế giới của mình đang thu nhỏ lại, gói gọn trong bóng dáng người ngồi trước mặt. Chiếc diều cuối cùng cũng bay lên cao, lướt qua những áng mây trắng. Cả hai chạy theo, tiếng cười vang cả bờ sông.
Minjeong (bé)
Chị Jimin này
Minjeong bất ngờ dừng lại , ánh mắt hướng lên trời.
Minjeong (bé)
Sau này dù có đi đâu, em vẫn sẽ sửa diều cho chị, được chứ...
Jimin nghiêng đầu, vẻ ngờ vực xen lẫn tò mò
Minjeong (bé)
Thật mà, em hứa đấy.
Jimin bật cười, nụ cười khiến cả bầu trời như sáng bừng hơn. Nhưng cô đâu biết rằng lời hứa ấy sẽ trở thành một kỷ niệm quý giá, là sợi dây vô hình buộc chặt hai người với nhau qua những năm tháng dài rộng của cuộc đời.
Con đường từ nhà đến trường là một lối mòn nhỏ, chạy dọc theo cánh đồng lúa xanh mướt. Mỗi sáng, Minjeong và Jimin đều đi cùng nhau, một người nhảy chân sáo, một người chậm rãi đi phía sau, tay cầm hộp cơm.
Jimin( bé)
Mindong, đi chậm thôi , chị không chạy theo được đâu.
Jimin hét lên khi Minjeong vừa nhảy qua vũng nước nhỏ
Minjeong quay đầu lại, đôi mắt long lanh tựa như ánh nắng của sớm mai
Minjeong (bé)
Chị Jimin, nhanh lên
Minjeong (bé)
Hôm nay em muốn hái hoa dại ở bờ sông nữa
Mỗi ngày đi học của họ đều là một hành trình đầy ắp tiếng cười. Jimin luôn là người mang theo ô che cho Minjeong khi trời nắng gắt, hoặc cởi áo khoác của mình trùm lên người em khi mưa bất chợt. Những lần Minjeong quên sách, quên bút, Jimin lại nhíu mày nhưng chẳng lần nào quên chia sẻ đồ của mình. Những buổi chiều tan học, cả hai thường ở lại sân trường chơi đùa. Có lần, lũ trẻ trong làng trêu chọc Minjeong vì vóc dáng nhỏ bé. Một đứa hét lên:
???
Minjeong ơi, gió thổi mạnh là em bay mất đấy 🤣
Minjeong lúng túng, mặt đỏ bừng, còn Jimin thì không nghĩ ngợi gì, lao đến đứng chắn trước Minjeong.
Jimin( bé)
Đừng có đụng đến em ấy, thử chọc em ấy nữa xem!!
Jimin nói lớn, ánh mắt thoáng lên vẻ kiên quyết
Mặc dù nhỏ tuổi hơn nhưng Jimin không ngại va chạm. Cô bé đã nhiều lần lấm lem vì những cuộc “đụng độ” như thế, nhưng điều khiến Minjeong cảm động nhất là mỗi lần, Jimin đều quay lại, phủi tay cười nói:
Jimin( bé)
Không sao, chị sẽ không để ai làm tổn thương em đâu.
Có lần, Minjeong nhặt lá thuốc ở trong vườn, khẽ bôi lên vết xước trên đầu gối Jimin , rồi nghiêm túc nói:
Minjeong (bé)
Chị Jimin, sau này đừng đánh nhau vì em nữa nhé..
Jimin bật cười, nhưng ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng.
Jimin( bé)
Nếu không bảo vệ em, chị còn làm gì được nữa?.?
Minjeong không nói gì, chỉ cúi đầu giấu đi nụ cười trên môi.
Ở làng nhỏ, Tết luôn là dịp vui nhất trong năm. Không khí rộn ràng tràn ngập từ những ngày cuối cùng của tháng Chạp, khi nhà nhà gói bánh chưng, lau dọn bàn thờ, và trẻ con háo hức ngóng chờ quần áo mới. Nhưng với Jimin, niềm vui lớn nhất của Tết không phải là pháo hoa hay lì xì, mà là được qua nhà Minjeong.
Sáng mồng Một, Jimin đã dậy từ rất sớm. Cô bé diện bộ áo dài đỏ mà mẹ may cho, buộc tóc hai bên gọn gàng rồi cầm chiếc túi nhỏ đựng kẹo. Sau khi vội vàng chúc Tết ông bà và nhận lì xì, Jimin chạy một mạch đến nhà Minjeong, bất chấp những lời dặn dò còn vang vọng từ sau lưng:
Mẹ Jimin
Không được làm phiền nhà người ta cả ngày đó Jimin!!
Nhà Minjeong lúc nào cũng đầy tiếng cười vào dịp Tết. Bố mẹ Minjeong rất quý Jimin, vì thế cô bé chẳng khác nào một thành viên trong gia đình. Jimin ngồi bệt trên thềm nhà, cùng Minjeong bóc bánh kẹo và cười nói không ngớt.
Minjeong (bé)
Chị Jimin, sao chị qua sớm thế
Minjeong cười, đôi má ửng đỏ vì cái lạnh đầu năm.
Jimin( bé)
Qua sớm để dành thời gian chơi với em cả ngày chứ sao
Jimin nhoẻn miệng cười, ánh mắt lấp lánh
Cả hai cùng chơi trò oẳn tù tì, ngồi đếm lì xì hay đuổi nhau quanh sân nhà. Đến trưa, khi Jimin đang ngồi phụ Minjeong cắt bánh chưng thì giọng mẹ cô vang lên từ ngoài cổng:
Mẹ Jimin
Jimin à , con lại qua đây từ sáng đúng không!!!
Jimin giật mình, tròn mắt nhìn mẹ rồi quay sang nấp sau lưng Minjeong
Jimin( bé)
Cứ làm như em chưa thấy chị nhé.
Nhưng kế hoạch của em thất bại hoàn toàn khi mẹ bước sân ,hai tay chống nạnh , nghiêm nghị nhìn cô bé:
Mẹ Jimin
Tết nhất con không ở nhà phụ giúp, chạy qua làm phiền người ta nguyên ngày vậy hả. Đi về cho mẹ chưa!!
mẹ Jimin quay sang mẹ Minjeong
Mẹ Jimin
chị thông cảm nhé, con bé này nó quậy quá
Mẹ Minjeong
Có sao đâu chị, Jimin nó dễ thương mà
Jimin đứng dậy, mặt hậm hực , vừa đi vừa quay lại vẫy tay với Minjeong
Jimin( bé)
Mindong, chiều chị qua nữa nhé
Mẹ Jimin
Không có qua làm phiền con bé minjeong nữa nghe chưa cục quậy này.
Nhưng chiều hôm đó, Jimin lại tìm cách lẻn qua, lần này là núp trong đống quà Tết của gia đình để được gặp Minjeong. Cả hai lại bật cười khúc khích như thể niềm vui này không bao giờ vơi cạn .
Thời gian trôi đi, những ngày thơ ấu của Jimin và Minjeong như những trang sách được viết đầy những kỷ niệm rực rỡ. Suốt năm năm cấp một, hai người gần như không rời nhau nửa bước.
Mỗi buổi sáng, Jimin luôn có mặt trước cổng nhà Minjeong đúng giờ, tay cầm cặp sách của cả hai, miệng không ngừng giục giã:
Jimin( bé)
Mindong nhanh lên , chậm tí nữa là không kịp hái hoa dại đâu
Những buổi học trong lớp, Jimin luôn ngồi ngay cạnh Minjeong. Khi Minjeong gặp bài toán khó, Jimin nhíu mày giải hộ ngay cả khi bản thân cô bé cũng không chắc mình làm đúng. Những lúc cô giáo gọi Minjeong đứng lên đọc bài, Jimin cũng khẽ thì thầm nhắc lời, như thể sợ Minjeong sẽ lúng túng mà quên mất. Ra chơi, Jimin luôn là người dẫn Minjeong đi khám phá mọi ngóc ngách trong sân trường, từ góc vườn trồng rau cho đến cây phượng già ở sân sau. Những trò nghịch ngợm của hai người thường kết thúc bằng một vết bẩn trên áo Jimin hoặc một vệt đất trên má Minjeong. Nhưng tiếng cười của họ lúc nào cũng trong trẻo, không chút lo âu.
Đến khi tan học, Jimin lại đứng chờ Minjeong ở cổng trường, dù Minjeong về muộn vì bận lau bảng hoặc trả bài chưa xong.
Minjeong (bé)
Chị Jimin đợi em lâu không
Jimin( bé)
Không sao, chị đợi em bao lâu cũng được.
Rồi Jimin lại dắt tay em băng qua con đường làng quen thuộc.
Những chiều muộn, khi hoàng hôn trải dài trên cánh đồng, hai người thường ngồi bên bờ sông, cùng nhặt những viên sỏi nhỏ để ném thử xuống nước. Jimin hay nói những điều to tát như:
Jimin( bé)
Sau này chị sẽ là người giỏi nhất làng!!
Minjeong (bé)
Chị Jimin, giỏi nhất làng thì làm được gì
Jimin( bé)
được mua nhà thật to, để em chuyển đến ở chung với chị.
Minjeong chỉ bật cười, nhưng trong lòng cô bé lúc nào cũng cảm thấy ấm áp trước những lời nói đơn giản mà chân thành của Jimin. Cứ như thế, năm tháng cấp một của họ trôi qua trong sự gắn bó và tình cảm ấm áp.
2
Bước vào cấp hai, Minjeong và Jimin bắt đầu cảm nhận được những thay đổi nhỏ trong cuộc sống của mình. Con đường từ nhà đến trường giờ không còn là lối mòn cũ kỹ ngày nào, mà là một quãng đường xa hơn, với những áp lực mới mẻ mà cả hai phải đối mặt.
Trường cấp hai của làng nằm ở khu trung tâm, cách nhà khá xa. Jimin, như một thói quen, vẫn đi bộ qua nhà Minjeong mỗi sáng để cùng em đến trường. Nhưng giờ đây, Minjeong không còn là cô bé nhỏ nhắn chỉ biết nấp sau lưng Jimin. Em dần trở nên chững chạc hơn, đôi khi còn nhắc nhở ngược lại Jimin.
Minjeong
Chị Jimin cẩn thận kẻo té!! Chị lúc nào cũng hấp tấp
Minjeong vừa nói vừa vươn tay kéo Jimin khi thấy chị bước hụt một viên đá trên đường.
Jimin
Chị đâu có hấp tấp 😡
Jimin chống chế, mặt đỏ bừng
Những giờ ra chơi, Jimin và Minjeong vẫn ngồi cạnh nhau ở góc sân trường, nhưng câu chuyện của họ giờ không chỉ xoay quanh những trò nghịch ngợm nữa. Minjeong thường mang theo một cuốn sách, say sưa đọc, còn Jimin chỉ ngồi bên cạnh, lặng lẽ nhìn em, như thể mọi ồn ào xung quanh không còn tồn tại. Một lần, lũ bạn trong lớp trêu Jimin vì lúc nào cũng bám theo Minjeong.
???
Jimin, không sợ người ta chán à?
Jimin
Minjeong sẽ không bao giờ chán mình
Jimin đáp, ánh mắt đầy tự tin
Minjeong đứng gần đó, nghe thấy, chỉ khẽ cười. Nụ cười ấy, dù đơn giản, lại khiến trái tim Jimin rung lên, như một nhịp đập lạc lõng giữa guồng quay quen thuộc.
Jimin và Minjeong vẫn không rời xa nhau, dù cuộc sống bắt đầu thay đổi với những áp lực mới. Những con đường dài hơn, bài vở nhiều hơn, và cả những giấc mơ lớn lao hơn dần nhen nhóm trong lòng cả hai.
Jimin lúc nào cũng chờ sẵn Minjeong khi em bước ra từ lớp học thêm. Dưới ánh đèn đường vàng vọt, Jimin đứng đó, tay cầm chiếc áo khoác để đưa cho Minjeong khi trời trở lạnh, và một ly trà sữa ấm mà em yêu thích. Cái cách Jimin nhìn Minjeong bước tới, đôi mắt sáng ngời như muốn nói rằng "chị sẽ luôn ở đây," khiến trái tim Minjeong khẽ rung lên.
Ngược lại, Minjeong chưa từng bỏ lỡ bất kỳ cuộc thi hội thao nào của Jimin. Em luôn đứng ở hàng ghế đầu, tay cầm bảng cổ vũ với dòng chữ viết tay đơn giản: "Cố lên, Jimin!". Tiếng hò reo của Minjeong vang lên rõ nhất giữa đám đông, như thể em chẳng ngại ngần việc thể hiện sự tự hào về Jimin. Mỗi lần thi đấu, Jimin đều quay lại nhìn khán đài, chỉ để tìm thấy nụ cười và ánh mắt ấm áp của Minjeong. Có một lần, khi Jimin thua trong một cuộc thi điền kinh, cô ngồi lặng lẽ ở góc sân sau, mặt cúi gằm, cố giấu đi sự thất vọng. Minjeong bước đến, nhẹ nhàng đặt tay lên vai chị, nói nhỏ:
Minjeong
Chị Jimin, với em , chị đã là người chạy nhanh nhất rồi. Đừng buồn nữa nhé
Jimin ngước lên, mắt vẫn ướt nhưng khẽ mỉm cười
Jimin
Sao lúc nào em cũng giỏi an ủi chị thế này
Minjeong
Vì chị là người quan trọng với em mà
Minjeong đáp, giọng nói đầy chân thành
Câu nói ấy, dù giản dị, lại khiến trái tim Jimin thắt lại. Giữa những thay đổi không ngừng của tuổi mới lớn, Minjeong vẫn là người duy nhất khiến cô cảm thấy được an ủi...
Rồi thời gian cũng thoi đưa, sau một mùa thi cử mệt mỏi, Jimin luôn là người đưa Minjeong đi giải khuây. Những ngày hè, họ cùng nhau đạp xe qua những con đường quê vắng vẻ, nơi cánh đồng lúa trải dài đến tận chân trời. Jimin thường cố tình chạy thật nhanh để Minjeong phải hét lên phía sau, rồi lại dừng lại đợi em với nụ cười đầy tinh nghịch. Minjeong lườm Jimin, nhưng rồi cả hai đều bật cười, tiếng cười tan vào gió, nhẹ nhàng như chính tình cảm của họ.
Có lần, Jimin đưa Minjeong đến một ngọn đồi nhỏ, nơi họ có thể nhìn thấy toàn cảnh làng quê từ trên cao. Khi ánh hoàng hôn buông xuống, nhuộm đỏ cả bầu trời, Jimin chỉ về phía chân trời xa xăm, giọng nói trầm ấm:
Jimin
Minjeong, chị nghĩ thế giới ngoài kia còn rộng lớn hơn nhiều.
Jimin
Nhưng dù chị đi đâu, chị vẫn muốn em ở đây, bên cạnh chị
Minjeong im lặng, ánh mắt dịu dàng dõi theo những tia nắng cuối ngày. Dù không nói thành lời, trái tim em cũng lặng lẽ đồng tình với lời hứa đó. Cảnh vật trước mặt, những tia nắng yếu ớt và cả giọng nói chân thành của Jimin, tất cả đều khắc sâu trong lòng Minjeong, trở thành một phần không thể phai mờ của tuổi trẻ. Cứ như thế, cả hai đã trải qua một khoảng thời gian cấp hai đầy ý nghĩa. Mỗi khoảnh khắc bên nhau đều được chắt chiu và lưu giữ, đan xen giữa sự thân thiết và những cảm xúc phức tạp của tuổi mới lớn. Nhưng thời gian không ngừng trôi, đưa họ tới những bước ngoặt mới mà cả hai chưa từng nghĩ tới.
Cho đến những năm cấp ba, gia đình Minjeong phải chuyển lên thành thị sinh sống. Sau khi nhận được tin, Jimin liền tức tốc chạy đến nhà em , thấy em chỉ cúi đầu, ánh mắt đượm buồn. Jimin liền an ủi và chủ động phụ giúp em thu dọn đồ đạc
Jimin phải nói là người hăng hái nhất trong quá trình sắp xếp đồ đạc cho em.
Jimin
Em không cần buồn như thế đâu. Thành phố cũng không quá xa, chị sẽ lên thăm em.
Jimin
Chị hứa sẽ không bỏ quên em đâu
Nghe được những lời này Minjeong cũng thấy đỡ hơn nhưng vẫn đưa tay lên bắt cô móc ngoéo để chắc chắn rằng cô sẽ không quên mình
Ngày em đi , Jimin đã đến từ lúc nào. Sau khi nhìn em bước vào trong xe, chị liên tục vẫy tay cùng với một nụ cười nở rộ trên môi làm tâm trạng em tốt hơn rất nhiều, em đưa tay chạm vào cửa kính của xe, mắt không rời khỏi chị. Chiếc xe rời đi, Jimin vẫn chạy theo một đoạn để tạm biệt em..
Gần hết những ngày hè, gia đình Minjeong cũng đã ổn định nơi ở. Thành phố mới, trường học mới, và những người bạn mới bắt đầu trở thành một phần trong cuộc sống hàng ngày của em. Tuy vậy, Minjeong vẫn không quên giữ liên lạc với Jimin. Những tin nhắn trò chuyện, những cuộc gọi ngắn ngủi vẫn là cách để cả hai duy trì mối dây gắn kết, như một sợi chỉ mỏng manh nhưng đầy ý nghĩa.
Thế nhưng, những ngày gần đây, Jimin không trả lời tin nhắn hay bắt máy điện thoại. Ban đầu, Minjeong nghĩ rằng có lẽ chị bận rộn, nhưng dần dần, sự im lặng kéo dài bắt đầu khiến em cảm thấy buồn và lo lắng. Mỗi lần cầm điện thoại lên, em đều nhìn chằm chằm vào màn hình, hy vọng sẽ thấy thông báo từ Jimin, nhưng chỉ có khoảng trống lạnh lẽo đáp lại.
✉️ Chị Jimin đang làm gì thế..
Minjeong thầm nghĩ, tay siết chặt chiếc điện thoại như thể sợ rằng nếu buông ra, sợi dây liên lạc mong manh này sẽ đứt lìa mãi mãi. Đôi lúc, Minjeong mở lại những tin nhắn cũ, đọc đi đọc lại những dòng chữ quen thuộc của Jimin. Mỗi câu, mỗi chữ như mang theo hơi ấm của chị, nhưng cũng chỉ làm lòng em thêm trĩu nặng.
Cảnh vật chuyển đến ngày hôm sau, khi ánh sáng dịu dàng soi rọi khắp thế gian. Minjeong vẫn còn mơ màng say giấc, cuộn tròn trong chiếc chăn ấm áp. Nhưng tiếng nói dưới nhà có phần sôi nổi bất ngờ vang lên, phá tan sự yên tĩnh quen thuộc và khiến em giật mình tỉnh giấc. Đôi mắt lơ mơ nhìn lên trần nhà một lúc, em khẽ vươn vai, cảm giác tò mò bắt đầu trỗi dậy.
Minjeong
Ai lại đến vào giờ này nhỉ ??
Minjeong tự hỏi, đôi chân trần chạm xuống sàn lạnh, bước về phía cửa phòng, tai cố lắng nghe tiếng trò chuyện bên dưới .
Đi theo sự tò mò, Minjeong bước xuống lầu. Mái tóc rối bù và ánh mắt còn mơ ngủ khiến em trông như vừa rời khỏi một giấc mơ dài. Nhưng rồi em khựng lại khi nhìn thấy hình ảnh trước mặt. Jimin, người mà em mong ngóng suốt bao ngày qua, đang ngồi ngay đó, trò chuyện với mẹ mình. Nụ cười của chị vẫn rạng rỡ như ngày nào, như thể chưa từng có khoảng cách hay sự im lặng nào giữa họ.
Minjeong dụi mắt, không chắc liệu mình có đang tỉnh hay vẫn còn đang mơ.
Jimin thấy em, đôi mắt sáng lên vui mừng. Chị ngay lập tức đứng dậy và chạy đến, nhưng trước tiên vẫn không quên đưa mắt dò xét em từ trên xuống dưới:
Jimin
Hmmm .. Em bỏ bữa hay sao mà gầy đi trông thấy thế này.
Jimin cất giọng trách yêu nhưng ánh mắt không giấu được sự lo lắng.
Lúc này, Minjeong mới thực sự nhận thức được rằng đây không phải là ảo giác. Jimin, bằng xương bằng thịt, đang đứng trước mặt em, gần đến mức em có thể cảm nhận được hơi thở của chị
Minjeong
Chị Jimin... Là chị thật nè
Những cảm xúc dồn nén bao ngày qua bỗng vỡ òa. Minjeong không ngăn được giọt nước mắt tràn ra, vừa khóc vừa mỉm cười. Jimin khẽ đưa tay lau đi giọt nước trên má em, dịu dàng nói:
Jimin
Khóc gì chứ, đồ ngốc, chị ở đây rồi.
Minjeong lặng lẽ nhìn Jimin, cảm giác ấm áp len lỏi trong lòng. "Chị vẫn luôn như thế, người duy nhất khiến em thấy mọi thứ đều ổn." Em nghĩ, nụ cười nhẹ nở trên môi khi nhận ra rằng sự hiện diện của Jimin vẫn là điều quý giá nhất trong cuộc sống mới mẻ này. Còn Jimin, ánh mắt chị lấp lánh niềm vui khó giấu. Nhìn Minjeong đứng trước mặt, gầy đi đôi chút nhưng vẫn đáng yêu như ngày nào, chị khẽ thầm nghĩ: "Cuối cùng cũng gặp lại em, Minjeong. Chỉ cần em ở đây, mọi thứ đều xứng đáng. Chị đã thương em từ lúc nào chẳng hay, và có lẽ chị sẽ luôn như vậy."
Sáng hôm sau, khi căn nhà đã trở lại sự yên tĩnh thường ngày, Minjeong vẫn không giấu được sự tò mò về sự xuất hiện bất ngờ của Jimin. Bước qua bàn ăn, em khẽ liếc nhìn Jimin, ánh mắt đầy câu hỏi nhưng không dám mở lời. Jimin, như thể hiểu được sự bối rối đó, chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng đặt một tờ giấy lên bàn. Minjeong cầm lên, nhận ra đó là hợp đồng thuê nhà. Đọc đến địa chỉ, mắt em mở to:
Minjeong
Chị thuê phòng ở đây hả!!
Jimin gật đầu, nụ cười dịu dàng:
Jimin
Phòng ở cuối con phố của em. Từ giờ, chúng mình sẽ lại được cùng nhau đi học. Chị xin mẹ chuyển trường đến đây rồi, giờ thì đừng lo lắng gì nữa nhé
Như hiểu được sự thắc mắc trong ánh mắt của Minjeong, Jimin tiếp lời:
Jimin
Mấy ngày qua chị không trả lời em vì bận thu dọn đồ đạc, rồi phải dọn cả phòng mới. Chị xin lỗi vì đã làm em lo lắng
Nghe vậy, Minjeong cũng không còn gì thắc mắc nữa. Em liền nảy ý muốn qua phòng chị xem thử, đôi mắt ánh lên sự háo hức không giấu nổi. Jimin bật cười trước sự nhiệt tình của em, khẽ gật đầu đồng ý.
Jimin
được thôi, chị sẽ dẫn em qua xem. Nhưng mà nhớ không được cười phòng chị nhỏ đấy nhé
Minjeong vui vẻ gật đầu, ánh mắt sáng lên như trẻ nhỏ vừa nhận được món quà yêu thích. Hai người cùng bước ra khỏi nhà, bóng dáng họ hòa vào ánh nắng rực rỡ của buổi sáng, mang theo những nụ cười không chút vướng bận. Họ chẳng biết rằng, những bước chân ngày hôm nay sẽ đưa họ đến gần nhau hơn, không chỉ là khoảng cách địa lý mà cả những cảm xúc âm thầm chưa từng được nói ra..
3
Thấm thoắt, ngày nhập học cuối cùng cũng đến. Ánh nắng ban mai chiếu rọi qua những tán cây, tạo thành những vệt sáng lung linh trên con đường dẫn vào cổng trường. Tiếng bước chân rộn ràng của các học sinh mới hòa cùng âm thanh cười nói khiến mọi góc trường trở nên sống động hơn bao giờ hết.
Minjeong đứng trước cổng trường, đôi mắt thoáng chút lạ lẫm xen lẫn hồi hộp. Trường học mới to lớn và khang trang hơn những gì em từng tưởng tượng. Bầu không khí này khác xa với ngôi trường làng nhỏ bé mà em và Jimin từng gắn bó. Lòng em dâng lên một cảm giác khó tả, vừa háo hức, vừa ngại ngùng như thể đang đứng trước ngưỡng cửa của một thế giới mới. Bên cạnh em, Jimin dường như chẳng mảy may bị ảnh hưởng bởi sự lạ lẫm xung quanh. Nụ cười tự tin của chị vẫn rạng ngời như ngày nào, đôi mắt ánh lên vẻ háo hức đầy năng lượng. Chị khẽ vỗ nhẹ vai Minjeong, như muốn truyền thêm can đảm cho em.
Yu Jimin
Em lo gì chứ, chúng ta sẽ cùng nhau bước qua mọi thứ.
Minjeong mỉm cười đáp lại, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp lòng. Với Jimin bên cạnh, mọi sự lạ lẫm dường như trở nên dễ chịu hơn. Hai người bước qua cánh cổng trường, hòa mình vào dòng người tấp nập. Mỗi bước đi như khắc sâu thêm một cột mốc mới trong hành trình tuổi trẻ của họ. Tiếng chuông báo hiệu buổi lễ nhập học vang lên, tiếng vang ấy dường như mở ra một chương mới đầy hứa hẹn trong cuộc đời.
Dù vậy, niềm vui ban đầu nhanh chóng bị thay thế bởi một chút hụt hẫng khi cả hai nhận ra mình không thể học chung lớp. Đã vậy, lớp học của Jimin và Minjeong lại cách nhau khá xa, khiến việc gặp gỡ giữa họ cũng trở nên khó khăn hơn đôi chút.
Jimin thoáng chút luyến tiếc, đôi môi mím lại, ánh mắt như mất đi sự rạng rỡ thường thấy.
Yu Jimin
Chị cứ tưởng chúng ta sẽ chung lớp cơ
Minjeong trái lại, chẳng để tâm mấy. Em khẽ mỉm cười, kéo nhẹ tay Jimin và nói lời an ủi:
Kim Minjeong
Chỉ là khác lớp thôi mà , ra chơi hay tan học chúng ta vẫn có thể gặp nhau.
Kim Minjeong
Với lại, không phải chị đã bảo em phải tự lập nhiều hơn sao
Jimin nghe vậy, không nhịn được liền bật cười.
Yu Jimin
Đúng là miệng lưỡi của em lúc nào cũng thắng được chị
Chị nhẹ nhàng xoa đầu Minjeong, lòng dần dịu lại. Dù không cùng lớp, sự hiện diện của Minjeong ở nơi đây vẫn là điều khiến chị thấy yên lòng nhất. Thế nhưng, Jimin không hiểu sao lại không thể rời đi ngay mà đứng lặng bên cửa sổ lớp học của Minjeong. Chị dõi theo từng bước em vào lớp, nhìn em khẽ cúi chào thầy cô, tự tin giới thiệu bản thân trước cả lớp rồi chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ. Chỉ khi thấy Minjeong đã ổn định chỗ ngồi, Jimin mới miễn cưỡng quay đi, chạy vội về lớp của mình.
Vừa bước vào lớp, Jimin lập tức bị thầy giáo nhắc nhở vì lần đầu đến lớp đã đi trễ. Chị chỉ biết xoa xoa đầu, nở nụ cười tươi và lí nhí xin lỗi. "Thầy thông cảm, lần sau em sẽ không thế nữa ạ." Tiếng cười khẽ của cả lớp vang lên, xua tan không khí nghiêm túc, và Jimin nhanh chóng hòa nhập với ngày học đầu tiên đầy màu sắc. Một chương mới, nơi những mối quan hệ mới sẽ hình thành, nhưng vẫn giữ nguyên vẹn hình bóng thân quen của người bạn đồng hành từ thuở ấu thơ.
Vài tuần trôi qua, Minjeong dường như đã quen với không khí của lớp học. Em cũng làm thân được với một cô bạn ngồi cùng bàn, một cô gái năng động và hoạt bát tên NingNing. NingNing mang đến cho Minjeong một cảm giác thoải mái, khiến cho những tiết học ở ngôi trường mới theo đó cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.
Cả hai dường như tìm thấy ở nhau một sự đồng điệu bất ngờ. NingNing với tính cách hoạt bát, luôn tràn đầy năng lượng, chẳng ngại kéo Minjeong vào những câu chuyện vui vẻ của mình. Còn Minjeong, tuy trầm lặng hơn, nhưng lại không giấu được sự thích thú khi lắng nghe cô bạn mới kể chuyện. Mỗi lần NingNing cười giòn tan hay pha trò trong lớp, Minjeong lại cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn, như thể mọi sự xa lạ và ngại ngùng ban đầu đều tan biến. NingNing thì ngược lại, nhận ra bên trong vẻ ngoài dịu dàng của Minjeong là một người bạn tinh tế và biết lắng nghe. Sự kết hợp giữa hai cá tính tưởng chừng trái ngược lại tạo nên một tình bạn đặc biệt, khiến những ngày đầu tại ngôi trường mới của Minjeong trở nên tươi sáng hơn bao giờ hết.
Phía Jimin thì mọi thứ cũng khá ổn. Cô thu hút sự chú ý của mọi người bởi vẻ ngoài năng động và nụ cười rạng rỡ luôn thường trực trên môi. Trong những hoạt động chung của lớp, Jimin luôn là người nổi bật, dễ dàng hòa mình vào không khí vui tươi ấy.
Thế nhưng, điều khiến mọi người bất ngờ là Jimin dường như không có ý định kết thân với ai. Cô trò chuyện thân thiện, nhưng khi ai đó cố gắng tiến gần hơn, Jimin lại khéo léo giữ một khoảng cách vừa đủ, như thể có một bức tường vô hình mà không ai chạm tới được. Nụ cười ấy, dù rực rỡ, vẫn mang theo chút gì đó xa xăm. Phải chăng trong lòng Jimin đã có một người mà cô luôn dành sự quan tâm trọn vẹn, đến mức không còn chỗ cho bất kỳ ai khác?
Giselle, cô bạn cùng lớp với Jimin, là người đầu tiên chủ động bước tới làm quen. Với tính cách hòa đồng và cởi mở, Giselle không ngại ngần bắt chuyện với Jimin mỗi khi có cơ hội.
Giselle
Jimin, cậu có muốn tham gia câu lạc bộ cùng mình không. Nghe nói có nhiều hoạt động thú vị lắm
Gislle mỉm cười rạng rỡ, đôi mắt lấp lánh nhìn Jimin đầy mong đợi
Nhưng Jimin chỉ khẽ cười, đáp lại bằng giọng điệu lịch sự nhưng rõ ràng là muốn né tránh:
Yu Jimin
Cảm ơn cậu, nhưng mình chắc sẽ không tham gia đâu. Có lẽ mình cần nhiều thời gian hơn để làm quen với trường mới.
Giselle không bỏ cuộc, những ngày sau vẫn cố gắng tiếp cận. Tuy nhiên, mỗi lần cô nhiệt tình mở lời, Jimin luôn giữ một thái độ chừng mực, đủ để không làm tổn thương Giselle nhưng cũng đủ để giữ khoảng cách. Dù Giselle không nói ra, cô không khỏi cảm thấy lạ lùng trước thái độ ấy của Jimin.
Bất ngờ thay, Giselle lại là người mà NingNing, cô bạn mới thân thiết của Minjeong, thầm mến từ lâu. NingNing từng không ít lần kể với Minjeong về “người đặc biệt” ấy, với ánh mắt long lanh và giọng nói đầy háo hức. Không chỉ là thầm mến, em còn rất hiểu về người đó. Cả hai từng học chung trường cấp hai, những kỉ cũ khiến cả hai giữ một mối liên hệ đặc biệt , dù không còn chung lớp khi lên cấp ba.
NingNing
cậu biết không minjeong , giselle luôn giúp đỡ mình mỗi khi gặp khó khăn
NingNing
cậu ấy không những vui tính mà còn rất tinh tế... Mình nghĩ.. Giselle chắc cũng quan tâm đến mình nhiều lắm.
Minjeong cảm nhận được sự tin chắc trong giọng nói của NingNing, như thể không phải chỉ là cảm xúc đơn phương. NingNing chưa từng trực tiếp thừa nhận, nhưng qua từng câu chuyện, từng ánh mắt sáng lên khi nhắc về Giselle, Minjeong hiểu rằng giữa họ tồn tại một mối dây vô hình. Điều khiến Minjeong ngạc nhiên hơn là dường như Giselle cũng có tình cảm đặc biệt với NingNing. Những lời kể của NingNing về những lần Giselle chủ động tìm em ấy, những cử chỉ chăm sóc nhẹ nhàng, đều chỉ ra rằng cảm xúc ấy không phải chỉ đến từ một phía.
NingNing
Này* lay người em*
NingNing
Cậu nghĩ mình nên làm gì, Minjeong
NingNing
Liệu có nên tiến thêm một bước
Minjeong khựng lại một chút, không biết trả lời sao. Trong đầu em lúc này lại bất giác hiện lên hình ảnh của Jimin, người đang cố né tránh sự tiếp cận của Giselle. Một mối quan hệ phức tạp dần hình thành, đan xen giữa những cảm xúc khó nói thành lời.
Kim Minjeong
hay cậu để thời gian trả lời đi
nói là vậy nhưng nhìn bạn mình như thế nên em cũng đang định nhờ Jimin giúp sức với mình để đẩy thuyền hai người họ.
Minjeong quyết định tìm Jimin để bàn tính chuyện giúp NingNing. Dù biết chị không phải kiểu người hứng thú với những chuyện mai mối, nhưng vì bạn mình, Minjeong vẫn muốn thử. Trong giờ ra chơi, Minjeong tìm đến lớp của Jimin. Thấy chị đang ngồi một mình dưới tán cây gần sân thể thao, em nhẹ nhàng bước tới, khẽ gọi:
Kim Minjeong
Chị Jimin, em có chuyện này muốn nhờ chị giúp
Jimin ngẩng đầu lên, nụ cười quen thuộc hiện lên khi vừa thấy em.
Yu Jimin
Có chuyện gì mà trông em gấp gáp vậy , nhóc con mindong
Kim Minjeong
*phồng má* này nháaaa
Kim Minjeong
Người ta không phải nhóc con nha
Kim Minjeong
Lớn hơn có mấy tháng tuổi thôi mà, hứ
Yu Jimin
ôi cho chị xin lỗi nhé mindong, không biết có chuyện gì mà tiểu thư đây gấp gáp như thế hả
Kim Minjeong
Hừ, coi như chị biết điều đó
Minjeong ngồi xuống, ánh mắt hơi do dự khi lên tiếng
Kim Minjeong
Chị có biết Giselle không
Kim Minjeong
Bạn ấy học cùng lớp với chị á
Jimin hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng gật đầu.
Yu Jimin
Bạn ấy ngồi cách chị mấy bàn, nhưng sao em lại hỏi về Giselle?
Minjeong ngập ngừng một chút, rồi quyết định nói thẳng.
Kim Minjeong
Bạn cùng bàn của em, NingNing, rất thích Giselle. Em nghĩ hai người họ có gì đó đặc biệt, nhưng bạn ấy vẫn còn do dự. Em muốn chị giúp em tìm hiểu xem Giselle có cảm xúc tương tự không, để em có thể giúp bạn mình tự tin hơn.
Jimin nhìn Minjeong, ánh mắt pha chút tò mò xen lẫn trầm tư. Một lúc sau, chị khẽ cười, giọng điệu đùa cợt:
Yu Jimin
Thế ra Mindong nhà ta hôm nay còn làm quân sư tình yêu cơ à
Yu Jimin
Thôi được. Vì em, chị sẽ để ý bạn ấy hơn một chút, nhưng đừng hy vọng nhiều quá, chị không giỏi mấy chuyện như này đâu.
Minjeong mỉm cười, cảm giác nhẹ nhõm hơn khi thấy Jimin đồng ý
Thế là tổ hợp hai con người tư vấn tình yêu cho đôi trẻ Ningselle ra đời từ đó
Download MangaToon APP on App Store and Google Play