Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Tăng Duy Tân X Bích Phương] Không Đau Nữa Rồi

Chương 1. Gặp lại anh

Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
Tân...thực sự anh đi tận ba năm sao.../ôm chặt lấy anh không buông/
Nguyễn Tăng Duy Tân
Nguyễn Tăng Duy Tân
Phương... Anh đi ba năm... Em ráng chờ anh... /Ôm cô nhưng nhìn cô đang rơi nước mắt thì không dám buông/
Hai người ôm lấy nhau. Yêu nhau cũng đã bốn năm, năm ấy khi Duy Tân anh tuổi 19, Bích Phương cô tuổi 18, gia đình bắt ép anh đi du học bên Úc với thời gian là ba năm.
Nguyễn Tăng Duy Tân
Nguyễn Tăng Duy Tân
Phương à... Em cứ rơi nước mắt rồi ôm chặt lấy anh như vậy anh... anh sao đành lòng đi đây...
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
Em...em sẽ chờ anh về mà...
Thế nhưng...đời lại không như mơ. Chỉ hơn một năm sau khi anh sang Úc, nhà cô bị gài bẫy đến mức lụi bại. Gia đình phá sản khiến cho ba mẹ cô suy sụp vô cùng....và họ chọn cách t.ự t.ử để kết thúc cuộc đời này
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
Ba! Mẹ!... /Quỳ sụp xuống rồi gào lên/
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi
Chị Phương à... Chị bình tĩnh xíu đi...Có em đây rồi .. Còn mọi người mà chị.../Chạy vội lại ôm lấy cô, đôi mắt đã dần đỏ ửng từ bao giờ/
Trần Thảo Linh
Trần Thảo Linh
Chị Phương.../Chạy đến với giương mặt gấp gáp/
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
Chi ơi...Linh ơi...ba mẹ chị mất rồi.../úp mặt vào người Thảo Linh mà khóc/
Hai tháng ngay sau đó, cô bị chú và thím bán chó tiểu thiếu gia nhà họ Nguyễn
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Chị Phương à...chị phải gả cho tên đó thật sao...còn anh hai em nữa....
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
Hằng à... Chị hết cách rồi...
Han Sara
Han Sara
왜 당신의 삼촌과 이모는 당신을 그 마마보이에게 결혼시켰나요... 이해가 안 돼요... 당신은 그들의 조카딸이잖아요! (Tại sao chú và thím của chị lại gả chị cho tên mama boy đó vậy... Thật không thể hiểu nổi mà... Chị là cháu của họ mà!)
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
Nhưng họ chỉ coi trọng lợi ích thôi. Hằng à... Chị đi lấy chồng có khổ thì đừng nói cho Tân... Tuy tên đàn ông mà chị lấy là...cháu của hai người
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
Han nữa, hãy cố gắng học tiếng Việt nhé. Sống ở đây sẽ dễ dàng hơn đó... /Ôm Hằng và Han/
Han Sara
Han Sara
알아요. 행복해야 한다는 걸 기억하세요. (Em biết rồi. Chị nhớ phải hạnh phúc nhé)
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
Chị biết mà...
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Không được đâu chị ơi...anh Tân ảnh thương chị vậy mà...
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
Nhưng chị sợ Tân sẽ đau...
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
Nghe chị nha Hằng, Tân về nước nó còn cả sự nghiệp âm nhạc của anh ấy mà...em cũng muốn được đứng trên sân khấu mà..
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Đi diễn mà thấy chị buồn sao em vui được hả chị..
Han Sara
Han Sara
정말... (thật đó)
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
Không sao mà...
Nhưng cuộc đời khi cô lấy phải tên đàn ông tệ bạc đó đã bắt đầu trải đầy gai nhọn
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
Ah.../Vô tình cứa vào tay nên chảy máu ra ngoài/
Nguyễn Hoàng Vinh
Nguyễn Hoàng Vinh
Sao mày ăn hại thế hả
Nguyễn Hoàng Vinh
Nguyễn Hoàng Vinh
Có mỗi mấy cái chuyện bếp núc đơn giản này mà mày không làm được
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
Hôm nay mẹ muốn ăn mấy món quá cầu kì nên em có hơi...
Nguyễn Hoàng Vinh
Nguyễn Hoàng Vinh
Có mấy món đơn giản vậy mà làm không xong cho mẹ tao ăn
Nguyễn Hoàng Vinh
Nguyễn Hoàng Vinh
Đúng là con ăn hại mà!
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
...
Hôm ấy là một ngày mưa. Cơn mưa không to nhưng cũng không nhỏ cứ rả rích, rào rào rồi lại rả rích như vậy
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
Mưa rồi...
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
"Em lại nhớ anh rồi..."
Cô cứ thế ngồi bên cửa sổ, tay cầm cây bút dần dần hạ xuống. Nước mắt cứ thế mà rơi xuống, tay vô thức dơ ra ngoài cửa sổ để hứng lấy giọt nước mưa, đầu thì cứ tràn về là những kí ức của anh và cô
Nguyễn Tăng Duy Tân
Nguyễn Tăng Duy Tân
Phương à! Mưa như này mà em chạy đi đầu không được... Em giỏi thật đấy!
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
Hì...em chạy ra ngoài, lúc ấy chưa mưa nên em cứ đi rồi nó rào rào vậy luôn...
Nguyễn Tăng Duy Tân
Nguyễn Tăng Duy Tân
Haiz... lần sau em ra ngoài nhớ cẩn thận mang theo cái ô đi nhé! Mưa là ốm đấy /Xoa đầu cô/
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
Em nhớ rồi mà...Tân cứ mắng em.../mếu máo/
Đoạn kí ức trong quá khứ tươi đẹp của hai người cứ thế mà ùa về khiến cho cô cứ vô thức rơi nước mắt nhưng lại có ai đó nhẹ nhàng lau đi
Nguyễn Tăng Duy Tân
Nguyễn Tăng Duy Tân
Anh đã dặn em ở nhà sống sao...anh dặn em những gì mà em lại coi như gió hả Phương.../Lau nước mắt cho cô/
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
Tân...!

Chương 2. "...Cứu em với..."

Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
Tân...! Anh về rồi... /rưng rưng/
Nguyễn Tăng Duy Tân
Nguyễn Tăng Duy Tân
Anh về rồi...
Anh nhìn cô đang đượm buồn nhìn ra phía cửa sổ, đôi mắt anh như mọi khi mà vẫn quét hết qua cơ thể của cô như lúc còn yêu. Nhìn thấy ngón áp út của cô đã đeo một chiếc nhẫn, trên đó có đính một viên đá lấp lánh bằng bạc thì nụ cười thấm thoát buồn
Nguyễn Tăng Duy Tân
Nguyễn Tăng Duy Tân
"Em không đợi anh nữa à... đã cưới rồi..."
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
Tân... em xin lỗi anh... /cúi gằm mặt không ngẩn lên mà nói thẳng trực tiếp, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống/
Cô nhìn anh chỉ biết cúi đầu. Cô biết mình là người sai, cô đã hứa chờ anh về nhưng cô hết cách rồi, cô là người bị họ hàng bán đi để gán nợ nên...
Nguyễn Tăng Duy Tân
Nguyễn Tăng Duy Tân
Phương... anh có thể ôm em một cái được không...
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
anh cứ ôm em đi...
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
Em biết là em sai... Đáng ra em phải xin lỗi anh...
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
Tân à... là em có lỗi với anh... Em...
Nước mắt cô cứ thế mà rơi xuống. Trong lòng cô vô cùng canh cánh cái ngày mà cô bước lên xe hoa, những ngày tháng cơ cực khi sống với tên chồng tệ bạc rồi những hôm đi show, fan của cô vô cùng sót thương, lo lắng cứ hỏi lên, hỏi xuống tình hình hiện tại.
Nguyễn Tăng Duy Tân
Nguyễn Tăng Duy Tân
Phương à... Anh đã nghe Hằng kể rồi...
Nguyễn Tăng Duy Tân
Nguyễn Tăng Duy Tân
Còn anh vẫn ở đây với em mà đúng không Phương?...
Nguyễn Tăng Duy Tân
Nguyễn Tăng Duy Tân
Yên tâm đi... có anh đây rồi! Có gì, Nguyễn Tăng Duy Tân này sẽ là người bảo vệ cho em mà Phương
Nguyễn Tăng Duy Tân
Nguyễn Tăng Duy Tân
Có gì cứ gọi cho anh...Anh sẽ đến giúp em. Anh hứa mà
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
Tân...Anh có thể cho em số điện thoại của anh được không...
Nguyễn Tăng Duy Tân
Nguyễn Tăng Duy Tân
Anh vẫn dùng số cũ...có gì cứ gọi cho anh!
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
Tân... /Ôm anh một cái rồi quay đi/
Anh nhìn bóng lưng cô rời đi mà lòng không can tâm. Rõ ràng anh đã rất cố gắng để hoàn thành cái chương trình học chết tiệt dài ngoằn kia nhanh nhất có thể chỉ để có thể về với cô - người con gái vẫn đang đợi mình nơi quê nhà kia vậy mà ngày anh trở về, em gái anh lại nói cô đã bị ép đi lấy chồng, mà lại còn là tên cháu trai phế vật của anh nữa chứ.
Cô rời đi luôn trong đôi mắt vẫn còn hơi đỏ thẫm. Tâm trạng cô vẫn còn man mát buồn cho đến khi về đến nhà, cô đã gặp phải một cảnh tượng kinh hoàng...
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
Vinh! Anh làm cái gì vậy...!?
Nguyễn Hoàng Vinh
Nguyễn Hoàng Vinh
Làm gì thì cô cũng thấy rồi đấy.
Lê Hoàng Yến
Lê Hoàng Yến
Khờ quá mức rồi đấy Bùi Thị Bích Phương, mày ngu lắm Phương ạ. Chơi với nhau biết bao nhiêu năm mà mày không nhận ra con người thật của tao.
Cô ta đắc thắng định tiến đến để sỉ nhục cô nhưng hình như, cô ta đã quên mất là cô không có hiền như cô ta nghĩ.
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
Mày định đánh tao hay làm gì? Này, đánh đi? /tiến đến rồi tát thẳng vào mặt cô ta và nói tiếp/ Đã không giám đánh thì câm miệng đi?
Lê Hoàng Yến
Lê Hoàng Yến
Mày...
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
Im? Tao đã làm gì mày đâu? Tao đã cho mày nói à? Dù sao thằng khốn kia tao cũng đéo cần mà? Còn mày có định cút nhanh không?
Nguyễn Hoàng Vinh
Nguyễn Hoàng Vinh
Này? Mày làm gì người yêu của tao vậy??
Anh ta dùng lực đẩy ngã cô khiến cho cơ thể cô đập mạnh vào cạnh tường rồi ngã ụp xuống dưới sàn. Phần bụng dưới và đầu cô bắt đầu đau nhức.
Anh ta vẫn chưa vừa lòng mà còn đá thêm hai cái nữa vào bụng cô, kéo người cô dậy rồi đẩy cô ngã khiến cho cô ngã đến thâm tím khắp người, bụng dưới bắt đầu chảy máu thì anh ta và cô ta mới tha cho cô.
Hai người kia bỏ đi thì cũng là lúc cô đau dớn ôm bụng, người cố gắng dựa vào tường rồi gắng sức lấy điện thoại ra gọi cấp cứu. Sau đó, cô lặng người chỉ biết gọi cho anh.
Nguyễn Tăng Duy Tân
Nguyễn Tăng Duy Tân
Alo?...
Nguyễn Tăng Duy Tân
Nguyễn Tăng Duy Tân
/Để ý đến số điện thoại/ Phương...? Em sao vậy!?
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
Tân ơi cứu em với.../Òa khóc/
Nguyễn Tăng Duy Tân
Nguyễn Tăng Duy Tân
Phương! Em đang ở đâu...
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
Em đang ở nhà... Tân ơi cứu em với
Nguyễn Tăng Duy Tân
Nguyễn Tăng Duy Tân
Từ từ, anh chạy qua ngay. Em bình tĩnh xíu nhé...anh qua ngay mà. Yên tâm
Anh vội vàng lấy áo rồi chạy qua nhà cô. Anh suy đoán rằng, có lẽ thằng cháu chết bầm của anh đã làm tổn thương tới cô không chỉ tinh thần thôi mà còn cả thể xác.
Đi trên chiếc xe moto trong garage - chiếc xe đã gắn bó với cả hai trong những ngày còn yêu, anh đậu nó ngay trước cửa rồi chạy vội vào.
Cô ngồi dựa lưng vào tường ngay bên ngoài phòng khách, nước mắt đã khô cạn đi. Nhìn thấy anh, cô đã buông lỏng bản thân mà ngất đi trong lòng anh như mọi lần nhưng lần trước chỉ là những lần cô ngủ quên còn lần này, nó như nói lên nỗi lòng và sự mỏi mệt của cô.
Nguyễn Tăng Duy Tân
Nguyễn Tăng Duy Tân
Phương...!Em sao vậy? Bùi Thị Bích Phương em dậy ngay cho anh...!
Anh hoảng loạn lắm, luống cuống lắm nhưng khi xe cứu thương đến, lòng anh được trút bỏ phần nào nỗi đau và sự lo lắng. Anh đã bảo với các bác sĩ cứ đưa cô đi còn anh sẽ dùng Moto chạy theo.
Nguyễn Tăng Duy Tân
Nguyễn Tăng Duy Tân
/Lấy điện thoại ra gọi cho em gái/ Hằng! Em gọi thêm mấy người bạn của Phương vào viện giúp anh... Cô ấy nhập viện rồi!
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
[Thật á... nhưng sao mà chị ấy tự nhiên lại nhập viện được?...] /Đầu dây bên kia đáp lại/
Nguyễn Tăng Duy Tân
Nguyễn Tăng Duy Tân
Anh không đủ rảnh và ngu dốt để lấy chính sức khỏe và tính mạng của người mình thương ra để trêu đùa đâu Hằng. Bệnh viện ở trung tâm thành phố, lát anh gửi vị trí cho
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
[Rồi rồi em biết rồi, em vào ngay]

Chương 3. "...Tân ơi...em mất con rồi..."

Cả quá trình đi tới bệnh viện với cùng nhanh chóng và thuận tiện vì may mắn là, quãng đường đó không có vấn đề gì xảy ra.
Sau khi nhìn cô đang được các bác sĩ đẩy vào phòng phẫu thuật thì lòng cũng chẳng nhẹ đi mà còn nặng hơn
Anh ngồi xuống ghế chờ bên cạnh phòng phẫu thuật được tầm 15 phút thì có người đến
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Anh hai! Chị Phương đâu? Chị ấy đâu?...
Nguyễn Tăng Duy Tân
Nguyễn Tăng Duy Tân
Hằng, em bình tĩnh đi. Phương đang trong phòng cấp cứu...
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nhưng sao chị ấy lại ở trong đấy? Em nhớ rõ chị ấy có bị sao đâu...
Diễm Hằng mất bình tĩnh mà đi qua đi lại trước cửa phòng phẫu thuật còn anh lại chôn chân trên chiếc ghế cạnh đó
Nguyễn Tăng Duy Tân
Nguyễn Tăng Duy Tân
Phương gọi cho anh với lời cầu cứu. Anh nghe thì chỉ thấy tiếng của cô ấy nên chạy xe đến thì thấy cô ấy bị chảy máu ở đầu bà bụng dưới.
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Aizz...
Sự việc càng rối tung rối mù lên khiến lòng của hai người không thể yên ổn được. Hơn một tiếng sau, có một vị bác sĩ đi ra
Nhân vật ???
Nhân vật ???
Bác sĩ: Ai là người nhà của bệnh nhân Bùi Thị Bích Phương?
Nguyễn Tăng Duy Tân
Nguyễn Tăng Duy Tân
Là tôi, bác sĩ... Cô ấy sao rồi
Nhân vật ???
Nhân vật ???
Bác sĩ: Anh là người nhà kiểu đấy á hả? Sao anh lại hành hạ cô ấy như vậy...? Anh có biết là cô ấy an toàn rồi nhưng bào thai trong tử cung của cô ấy đã mất rồi không?
Nguyễn Tăng Duy Tân
Nguyễn Tăng Duy Tân
Sao cơ ạ...?! Cô ấy...
Nhân vật ???
Nhân vật ???
Bác sĩ: Là cô ấy đã sảy thai rồi. Mong người nhà để ý đến sức khỏe thể chất và tinh thần của cô ấy giúp
Nguyễn Tăng Duy Tân
Nguyễn Tăng Duy Tân
...Dạ vânh cảm ơn bác sĩ...
Sau khi bác sĩ đi, Diễm Hằng tức giận nói
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Lại là thằng Vinh! Đây đã không .../Vội che miệng lại vì biết bản thân đã lỡ nói ra bí mật đó/
Nguyễn Tăng Duy Tân
Nguyễn Tăng Duy Tân
Lần thứ bao nhiêu? Nguyễn Lê Diễm Hằng, em và Phương đã dấu anh những gì?
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
À..ờm...có đâu anh....
Nguyễn Tăng Duy Tân
Nguyễn Tăng Duy Tân
Nói? Không nói anh phạt em nặng hơn thằng Vinh!
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Dạ em nói...
Nói xong cô bé kể lại toàn bộ và chi tiết về bí mật đó. Bí mật là cô đã dặn cô bé Hằng là cho dù cô có bị đánh vì bị bạo lực gia đình nhưng một chi tiết nào cũng không được kể lại cho anh
Nguyễn Tăng Duy Tân
Nguyễn Tăng Duy Tân
Hah...chị em hai người đúng giỏi luôn.
Anh tức giận đứng lên định đi ra ngoài, à nói đúng hơn là về Nguyễn gia để tính sổ với thằng cháu s.ú.c s.i.n.h kia.
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Tăng Duy Tân! Anh định đi đâu?
Nguyễn Tăng Duy Tân
Nguyễn Tăng Duy Tân
Về Nguyễn gia bắt thằng Vinh! Người của anh, nó dám h.i.ế.p, dám đánh thì sao không dám chịu hình phạt?
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Còn chị Phương...chị Phương thì sao?
Nguyễn Tăng Duy Tân
Nguyễn Tăng Duy Tân
Em ở lại đây trông cô ấy đi. Cô ấy tỉnh dậy thì cứ gọi cho anh
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Vâng
Mang gương mặt tối sầm, tức giận pha trộn, anh tiến ra xe, định phi như bay về Nguyễn gia để xử lí anh ta nhưng tiếng chuông điện thoại vang lên
Nguyễn Tăng Duy Tân
Nguyễn Tăng Duy Tân
Alo
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
[ Anh hai... Chị Phương tỉnh rồi nhưng....]
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
[Anh về Nguyễn gia chưa?]
Nguyễn Tăng Duy Tân
Nguyễn Tăng Duy Tân
Chưa. Anh chuẩn bị về. Sao vậy???
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nguyễn Lê Diễm Hằng
[Chị Phương hình như biết bản thân sảy thai rồi hay sao ấy... Chị ấy mới tỉnh mà cứ ngồi khóc..]
Nguyễn Tăng Duy Tân
Nguyễn Tăng Duy Tân
Đây đây...anh lên ngay!
Anh nhét lại khoá chiếc moto trắng mà chạy vội lên trên phòng cô do cô được xếp ở tầng thứ ba
Khi thấy anh, Diễm Hằng đã yên tâm rồi ca túi xách lên và đi về. Trong căn phòng ấy, khi chỉ có 2 người là anh và cô
Nguyễn Tăng Duy Tân
Nguyễn Tăng Duy Tân
Phương...
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
Tân à...
Cô ngồi trên giường, sau lưng được kê gối để cho cô thoải mái, đầu đang quấn băng gạc trắng.
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
Em vô dụng lắm đúng không...
Nguyễn Tăng Duy Tân
Nguyễn Tăng Duy Tân
Phương à...em đừng suy nghĩ tiêu cực mà ... Em mới tỉnh đấy...
Anh cố gắng nhẹ nhàng cười rồi ôm lấy cô nhưng càng ôm, nước mắt của cô lại càng tuôn rơi nhiều hơn
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
Em phế lắm đúng không...
Nguyễn Tăng Duy Tân
Nguyễn Tăng Duy Tân
Không... Em đừng suy nghĩ vậy mà... Nếu em cứ nói vậy anh sẽ đau lòng lắm...
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
"...Tân ơi...Em mất con rồi.. Con em nó bỏ em đi rồi..."
Nói xong, cô chui vào trong lòng của anh mà khóc nức nở, lòng quặn đau kể lại khi quá khứ cô bị anh ta đối xử quá ác độc...
Anh nghe cô kể thì cũng sót lắm chứ. Trong thâm tâm anh giờ đây đang dần suy nghĩ cách để xử lí thằng cháu một cách nhanh gọn lẹ.
Nguyễn Tăng Duy Tân
Nguyễn Tăng Duy Tân
Ngoan...ngủ đi...
Bùi Thị Bích Phương
Bùi Thị Bích Phương
Tân ...đừng bỏ em mà..
Nguyễn Tăng Duy Tân
Nguyễn Tăng Duy Tân
Anh không bỏ em bé bị tổn thương này đâu...
.
Đố biết tên đấy ^°^
Đố biết tên đấy ^°^
Mai tui có việc bận nên tui có thể off đó và tui có nhận quà đổi chương nha. 1 hoa= 1 chương 1 vote = 3 chương 5 quảng cáo= 3 chương

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play