Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Dưới Những Ngày Mưa

Chương 1

Trời Thượng Hải tháng Mười. Mưa rơi đều như một nhạc nền cũ kỹ lặp đi lặp lại, không cao trào, không kết thúc. Trong một căn biệt thự yên ắng tại trung tâm Thượng Hải, Phan Thanh Trịnh ngồi bất động trước màn hình máy tính, tai đeo headphone, đôi mắt mỏi mệt nhưng vẫn căng ra dõi theo từng chuyển động trong game
Cậu 18 tuổi
Học lớp 12 tại một ngôi trường quốc tế đắt đỏ. Và từ lâu đã nổi tiếng với danh xưng: *Thiếu gia đẹp trai, bất trị, học dốt, ham chơi*.
Ba cậu là chủ tịch của một tập đoàn về kinh tế lớn nhất thế giới, luôn bận rộn, nghiêm khắc và lạnh nhạt. Cũng vì biến cố mẹ cậu mất nên ba cậu đã trở thành một con người đâm đầu vào công việc cũng chỉ vì muốn quên đi biến cố khi ấy nhưng nó vẫn xuất hiện trong ký ức của ba cậu
Mẹ cậu là người duy nhất từng yêu thương cậu thật lòng nhưng đã mất vì tai nạn khi cậu chỉ mới 12 tuổi. Từ đó đến nay, cậu như bị nhấn chìm vào một thế giới không còn ánh sáng: quán net, bar, thuốc lá, các mối tình hời hợt và những cuộc chơi vô nghĩa.
Trong nhóm chat của nhóm cậu
Trương Duy Bảo
Trương Duy Bảo
💬 Ra bar không, tụi nó vừa book phòng VIP, có DJ mới từ Bắc Kinh
Vương Hạo Nhiên
Vương Hạo Nhiên
💬 Tao cũng vừa tới rồi. Hôm qua say chết mẹ
Trương Duy Bảo
Trương Duy Bảo
💬 Trịnh không ra là mất slot gái đẹp đó
Phan Thanh Trịnh
Phan Thanh Trịnh
💬 10 phút nữa tao tới
Cậu gập laptop, khoác áo khoác da, rút bao thuốc bỏ vào túi. Ánh đèn vàng nhàn nhạt soi bóng dáng cao gầy của cậu khi cậu bước qua hành lang rộng, sàn đá hoa cương vang tiếng bước chân đơn độc
Trương Duy Bảo - Con trai của một ông trùm bất động sản. Học cùng trường, ăn chơi còn hơn cả Trịnh. Bảo ngông cuồng, bạo miệng, từng đánh nhau đến nhập viện. Nhưng với Trịnh, Bảo là kiểu bạn "chết thì chết chung", không hỏi lý do
Vương Hạo Nhiên - con của một giám đốc điều hành hãng xe. Tưởng thư sinh vì đeo kính, nhưng thật ra cũng là tay sát gái có tiếng. Ít nói, không ồn ào như Bảo, nhưng khi khi đã vào cuộc thì không ai lôi ra nổi. Nhiên cũng có cái lười, cái mệt đời rất riêng - từng nói với Trịnh:
"Sống kiểu này là vì sống kiểu khác mệt hơn."
Ba người - ba tính cách, nhưng cùng chung một nổi trống rỗng
Không ai nói ra, nhưng tất cả đều hiểu: Chúng ta đang chạy trốn điều gì đó.
Đúng lúc Trịnh định mở cửa, bà giúp việc gọi lại
Nhân Vật Phụ
Nhân Vật Phụ
Bà giúp việc: Cậu Trịnh, mai có gia sư mới đến dạy kèm cậu đấy
Cậu chẳng buồn quay đầu lại
Phan Thanh Trịnh
Phan Thanh Trịnh
Đến rồi đi như mấy bà trước thôi❄️
Nhân Vật Phụ
Nhân Vật Phụ
Bà giúp việc: Không. Lần này là con gái cô Chu - cô giáo cũ. Cô ấy từ nước ngoài về
Phan Thanh Trịnh
Phan Thanh Trịnh
Bao nhiêu tuổi?❄️
Nhân Vật Phụ
Nhân Vật Phụ
Bà giúp việc: Nghe đâu hơn cậu 4 tuổi. Xinh mà nghiêm lắm
Phan Thanh Trịnh
Phan Thanh Trịnh
Xinh mà nghiêm đều vô dụng. Mấy người đó gặp tôi vài buổi là bỏ chạy thôi❄️ /Cười nhạt/
Phan Thanh Trịnh
Phan Thanh Trịnh
/Đẩy cửa bước ra. Hạt mưa táp thẳng vào khuôn mặt lạnh buốt/
Không ai biết rằng, người con gái kia - Chu Di Hân - sẽ không bỏ chạy
Và nàng sẽ là người đầu tiên khiến Phan Thanh Trịnh phải học cách đứng yên, giữa cơn mưa ký ức và giông gió đời mình

Chương 2

Quán bar nằm ở tầng hầm một toà nhà sát mép trung tâm Thượng Hải, ánh đèn tím lập loè, không biển hiệu, không quảng cáo - chỉ dân chơi cứng mới biết đường tới. Gió mang mùi mưa lẫn mùi nước hoa đắt tiền thổi nhẹ vào hành lang ẩm ướt
Phan Thanh Trịnh
Phan Thanh Trịnh
/Đẩy cửa bước vào/
Tiếng bass nện vào ngực như sóng đập bờ. Không khí nồng nặc mùi thuốc lá, rượu ngoại, nước hoa và cảm giác trượt dài không kiểm soát. Ánh sáng lập loè vẽ bóng người nhảy múa như ảo ảnh trong vũng nước đọng dưới chân
Góc trong cùng - khu VIP - Duy Bảo đang ngồi khoác vai một cô gái tóc nhuộm tím khói, chân dài vắt lên đùi, môi đỏ rượu. Bên cạnh là Hạo Nhiên, người duy nhất không có ai bên cạnh, nhưng ly Whisky thì đã vơi quá nửa
Trương Duy Bảo
Trương Duy Bảo
Tới rồi à, vua lười /Nhếch méo, giơ ly lên/
Vương Hạo Nhiên
Vương Hạo Nhiên
Chậm là tao tưởng mày học bài thi đại học rồi /Trêu/
Phan Thanh Trịnh
Phan Thanh Trịnh
Vẫn là bar, vẫn là tụi mày, vẫn là...chẳng có gì mới❄️ /Khẽ nói, ngồi xuống ghế, gọi rượu/
Phan Thanh Trịnh
Phan Thanh Trịnh
Mai có cô giáo mới tới dạy tao❄️ /Nói nhưng mắt nhìn lên sân khấu/
Trương Duy Bảo
Trương Duy Bảo
Lại à? Cái cô đợt trước chịu được mày đúng...bốn buổi
Phan Thanh Trịnh
Phan Thanh Trịnh
Lần này là con cô Chu. Nghe đâu từ nước ngoài về❄️
Vương Hạo Nhiên
Vương Hạo Nhiên
Chắc nghiêm lắm. Mày có tính hành bả không?
Phan Thanh Trịnh
Phan Thanh Trịnh
/Không trả lời/
Phan Thanh Trịnh
Phan Thanh Trịnh
Mày biết không❄️
Phan Thanh Trịnh
Phan Thanh Trịnh
Tao cứ nghĩ sống như tụi mình là tự do. Nhưng càng chơi, càng thấy trống. Như chơi mãi mà không thoát khỏi level đầu tiên❄️
Vương Hạo Nhiên
Vương Hạo Nhiên
Tao thì thấy giống đi lạc. Cứ chạy hoài, mà không biết tìm cái gì
Cả ba bỗng im lặng
Giữa ánh sáng, âm thanh và phụ nữa vây quanh, ba người con trai 18 tuổi vẫn chẳng giấu được nét mệt mỏi sau nụ cười
Phan Thanh Trịnh
Phan Thanh Trịnh
Thế nên...để xem, cô giáo từ Anh về kia có đủ sức để kéo tao ra khỏi cái mớ này không❄️
Ngoài kia mưa vẫn rơi
Nhưng đâu ai ngờ, trong cơn mưa đó, sẽ có một người con gái bước vào đời Trịnh - im lặng như tiếng nước, nhưng đủ để làm chệch cả hướng rơi của một tâm hồn đang dần chết

Chương 3

Gần 2 giờ sáng
Cậu loạng choạng mở cửa phòng, ném áo khoác lên ghế, cả người đổ xuống giường như thể rượu và mệt mỏi vừa lột sạch hết da thịt. Mưa vẫn rơi bên ngoài khung cửa kính mờ mịt, từng giọt đập vào như gõ nhịp cho một bản nhạc u buồn nào đó chỉ mình cậu nghe thấy
Cậu nhắm mắt. Mọi thứ xoay thành một màu đem
Và rồi...cơn ác mộng lại bắt đầu
Trong mơ, lúc này cậu 12 tuổi
Cậu mặc áo ướt sũng vì mưa, đứng trước phòng cấp cứu. Bàn tay nhỏ bé run rẩy bám lấy khung cửa kính. Bên trong, bác sĩ và y tá đang lao đi như thể thời gian đang hết. Trên bàn mổ là một người phụ nữ nằm bất động, khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt khép mờ, còn bàn tay thì rơi lệch khỏi thành giường
Phan Thanh Trịnh
Phan Thanh Trịnh
Mẹ ơi...mẹ ơi, mẹ nhìn con đi...MẸ ƠI!
Cậu hét lên, nhưng tiếng hét không vang ra được, như bị nuốt trọn bởi lớp kính dày giữa hai thế giới
Cậu đập tay vào kính. Đập mãi. Tay bật máu
Chuyển cảnh
Cậu bé ngồi co rúm trong góc bếp, đôi giày đi học vẫn còn ướt. Trên bàn là chiếc điện thoại có cuộc gọi nhỡ từ mẹ "Gọi lại mẹ khi tan học nhé. Mẹ đến đón". Bên cạnh là chiếc hộp cơm mẹ để lại, vẫn còn nguyên, chưa mở
Cậu gào khóc
Phan Thanh Trịnh
Phan Thanh Trịnh
Mẹ ơi...nếu con về sớm...nếu con không trốn học đi net...thì mẹ đã không phải ra đường dưới mưa để tìm con rồi...
Tiếng còi xe cứu thương xé toạt không gian. Đèn đỏ nhấp nháy phản chiếu trên khuôn mặt nhỏ bé ấy - trắng bệch và thất thần. Một người lớn không ai khác chính là ba cậu, kéo cậu lại, giữ chặt khi thi thể mẹ được đưa qua hành lang
Ông Phan
Ông Phan
Đừng nhìn. Con không được khóc. Mẹ con...không muốn thấy con vậy đâu
Phan Thanh Trịnh
Phan Thanh Trịnh
KHÔNG!! ĐỂ CON ĐI!! MẸ ƠI, MẸ ƠI!!!
Cậu vùng vẫy, giãy giụa. Nhưng tất cả rơi vào im lặng. Người mẹ biến mất sau cánh cửa inox lạnh, vĩnh viễn không quay lại
Cậu bật dậy khỏi giường, mồ hôi đẫm lưng áo. Đồng hồ trên tường chỉ 3:27 sáng. Ngoài trời, mưa vẫn rơi
Cậu ngồi bất động thật lâu, rồi chầm chậm bước về phía tủ rượu. Tay cậu khẽ run khi cầm ly. Trong đáy mắt đen sẫm ánh lên một tia gì đó...không phải sợ mà là tội lỗi đống vẫy nhưng chưa bao giờ lành
Phan Thanh Trịnh
Phan Thanh Trịnh
Mẹ...con xin lỗi mẹ
Phan Thanh Trịnh
Phan Thanh Trịnh
/Ngửa cổ uống cạn ly rượu, nhìn những giọt mưa rơi mãi không dứt/
Phan Thanh Trịnh
Phan Thanh Trịnh
/Âm thầm rơi những giọt nước mắt/

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play