[Semi X JunHee] Mùa Không Bao Giờ Gọi Tên
Gương mặt đẫm mưa
🐸
Sau khi viết 3 bộ tiểu thuyết thì bây giờ quay lại với truyện chat=)))
🐸
Mong mọi người ủng hộ nhé💗
Tin nhắn đầu tiên xuất hiện trên màn hình điện thoại Semi vào một buổi tối mưa nặng hạt, khi cô vừa kết thúc buổi ghi hình kéo dài đến tận khuya.
Nhóm chat - quản lý trại trẻ
Quản lý
💬: Có một bé gái mới đến hôm nay. Không nói chuyện, chỉ ngồi ngoài hiên từ chiều đến giờ, mưa tạt ướt hết tóc. Chị có thể ghé qua không?
Semi đọc đi đọc lại dòng tin nhắn đó, tay vô thức siết chặt vô lăng. Con đường về nhà lấp lóa ánh đèn đỏ, những giọt mưa rơi mạnh xuống kính xe như tiếng thở dài dồn dập.
Cô không quen với việc thay đổi kế hoạch. Lịch trình dày đặc, thời gian ngủ chẳng bao giờ đủ, mọi thứ luôn được sắp xếp trước từng phút. Nhưng có gì đó trong dòng tin nhắn kia khiến Semi không thể bỏ qua. Một linh cảm mỏng manh, như tiếng lá rơi xuống mái ngói giữa đêm.
Semi quẹo gấp, chạy thẳng về phía trại trẻ. Cổng sắt cao phủ lớp sơn đã bong tróc. Đèn vàng mờ mờ soi xuống nền gạch loang nước.
Dưới hiên, có một cô bé ngồi thu mình, hai tay ôm chặt đầu gối, mái tóc dài ướt sũng, từng sợi bết lại dán lên má. Gương mặt trắng nhợt cúi thấp, run lên từng nhịp.
Semi dừng lại, bước chậm đến gần. Cô tháo chiếc áo khoác dạ dày, phủ lên vai cô bé.
Cô bé giật mình, ngẩng lên. Đôi mắt to tròn, trũng nước mưa, vừa hoảng loạn vừa tuyệt vọng. Ánh nhìn ấy… khiến Semi như bị kéo ngược về kí ức xa xôi của chính mình.
Ngày mẹ mất, cô cũng ngồi dưới mưa như thế. Cũng ánh nhìn ấy, câm lặng, chờ ai đó đến đưa đi. Nhưng khi đó không có ai.
Cô bé hé miệng, giọng khàn đục vì lạnh
JunHee
Cháu... cháu không có nhà...
Semi khẽ cúi xuống, ngồi ngang tầm mắt, bàn tay đặt lên vai nhỏ run bần bật.
Semi
Từ giờ, cháu có thể gọi chị là “nhà” được không?
Cô bé nhìn chằm chằm Semi. Trong khoảnh khắc, đôi mắt ấy dường như lóe lên chút ánh sáng, rất mong manh. Rồi bất ngờ, cô bé vươn tay, nắm lấy cổ áo Semi, gục đầu vào ngực cô, bật khóc nức nở.
Giữa tiếng mưa nặng hạt, Semi nghe tiếng khóc dồn dập, nóng bỏng như lửa. Cô vòng tay ôm chặt, xoa lưng, thì thầm
Nhóm chat - quản lý trại trẻ
Semi
💬: Chị sẽ đón bé đi tối nay. Sắp xếp giúp chị giấy tờ nhé.
Quản lý
💬: Thật không? Đêm nay luôn sao?
Semi
💬: Ừ. Bé không nên ở đây thêm một đêm nào nữa.
Semi đặt cô bé lên ghế sau xe. Chiếc áo dạ trùm kín gần hết cơ thể nhỏ, chỉ thấy đôi mắt vẫn còn ngân ngấn.
Semi
Từ giờ chị sẽ gọi em là JunHee nhé. Chị là Semi.
JunHee mấp máy môi, phát âm tên Semi thật chậm, như thể muốn chắc chắn nó sẽ ở lại trong miệng, trong trí nhớ.
Xe chạy qua cây cầu Han, ánh đèn thành phố hắt lên mặt nước lấp loáng. JunHee dán mắt nhìn qua cửa kính, đôi tay nhỏ co lại, thi thoảng lại run lên.
Semi vặn nhẹ núm điều chỉnh nhiệt độ, rồi với tay mở hộc để đồ, lấy một gói khăn giấy, lau tóc cho JunHee. Động tác dịu dàng đến mức JunHee bất giác khép mắt lại.
Semi
Em ngủ đi. Về đến nhà, chị sẽ pha cacao nóng.
JunHee chớp mắt. Một giọt nước lăn dài từ đuôi mắt xuống má, không biết là nước mưa hay nước mắt. Bé khẽ gật đầu, rồi nghiêng người, dựa vào cửa kính.
Semi quay đi, tập trung lái. Nhưng trong khoảnh khắc đó, cô thấy hình ảnh phản chiếu của JunHee: gương mặt nhợt nhạt, mắt khép hờ, tóc còn lấm tấm giọt mưa.
Có gì đó bóp chặt ngực Semi, thứ cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ. Một nỗi thương không tên, nỗi buồn thấm chậm, lan ra khắp buồng xe.
Semi
Tối nay mình đã tìm thấy "nhà". Có thể là cho con bé. Cũng có thể… cho chính mình.
Khi xe dừng trước căn hộ Semi, JunHee đã ngủ say, hơi thở đều và nhẹ. Semi bế bé lên, vai nhỏ gục vào cổ cô. Cảm giác ấm áp nhưng mong manh.
Cô bước thật khẽ, sợ làm vỡ giấc ngủ, như sợ giấc mơ này sẽ biến mất.
Đêm đó, Semi đặt JunHee nằm lên giường, đắp chăn, khép cửa phòng lại. Cô đứng nhìn rất lâu, rồi mới quay ra bếp.
Cô pha một cốc cacao, tựa lưng vào tường, nhấp một ngụm. Vị ngọt đắng tan dần, giống như mưa tan trên mái phố, giống như nỗi buồn len qua kẽ tay, chẳng thể tóm giữ.
Semi
Từ giờ, chị sẽ gọi em là "nhà".
Semi
Và em… sẽ là mùa vàng đầu tiên mà chị không còn phải đi qua một mình.
Lá thư đầu tiên
Buổi sáng hôm sau, khi Semi còn đang ngủ thiếp đi trên sofa vì mệt, cô nghe tiếng động khe khẽ từ phòng JunHee.
Cô dụi mắt, chậm rãi đứng dậy, đi tới trước cửa phòng. Tấm rèm mỏng lay nhẹ theo gió, ánh nắng nhạt buổi sớm mùa thu hắt xuống sàn nhà, loang thành những vệt dài dịu dàng.
JunHee ngồi trên giường, hai chân đung đưa, tay cầm bút chì và mẩu giấy nhỏ. Bé cúi rất thấp, mặt gần sát giấy, mím môi tập trung.
JunHee giật mình, quay lại. Đôi mắt tròn xoe chớp mấy lần, rồi vội vàng giấu mẩu giấy ra sau lưng.
Semi bật cười khẽ. Cô bước lại gần, ngồi xuống mép giường.
Semi
Đang viết gì mà bí mật vậy?
JunHee nhìn chằm chằm vào tay mình, ngón tay siết chặt mép giấy, mặt đỏ lên. Bé im lặng hồi lâu, rồi khẽ đưa tờ giấy ra trước mặt Semi.
Dòng chữ xiêu vẹo, bé nhỏ:
"Cảm ơn chị Semi đã mang em về. Em không biết phải nói thế nào… Em chưa từng viết thư. Nhưng em muốn chị biết: em sẽ cố gắng ngoan, không làm phiền, để chị không phải buồn."
Semi đọc xong, mắt dừng lại rất lâu trên chữ "buồn". Đôi môi cô mím chặt, tay siết nhẹ tờ giấy mỏng.
Cô nhớ lại đêm qua. Mưa rơi như xé nát mái phố. Đôi mắt JunHee khi đó, tuyệt vọng đến mức tưởng chừng chỉ cần gió mạnh thêm chút nữa, con bé sẽ biến mất.
Semi
Em nghĩ chị sẽ buồn sao?
JunHee gật đầu, mắt rưng rưng.
JunHee
Em… em sợ bị bỏ lại.
Semi không nói gì. Cô vươn tay, kéo JunHee vào lòng. Mùi tóc sáng sớm, hơi lạnh của đêm qua vẫn còn sót lại, nhưng khi chạm vào ngực cô, tất cả dường như tan chảy.
Semi
Chị sẽ không bỏ em. Dù em có khóc, có lười ăn, hay có phá phách, chị vẫn ở đây.
JunHee im thin thít, hai tay siết vạt áo Semi. Bé dụi đầu vào vai chị, khẽ nấc, nước mắt ướt đẫm.
Semi
Em có thể khóc bất cứ khi nào. Có thể viết thư cho chị, hoặc nói với chị, bất cứ lúc nào em sợ.
JunHee
Em không giỏi nói đâu…
Semi
Không sao. Chị sẽ đọc từng chữ, từng dấu chấm em để lại.
Một lúc sau, Semi đặt lá thư nhỏ lên bàn, kéo JunHee dậy.
Semi
Đi ăn sáng nhé? Hôm nay chị sẽ dạy em pha cacao luôn.
JunHee chớp mắt. Bé khẽ gật đầu, khóe môi run run, rồi nắm lấy tay Semi.
Căn bếp tràn mùi sữa ấm, mùi cacao thoảng như gió đầu thu. Semi cẩn thận chỉ JunHee cách khuấy cho bột tan đều, cách thêm chút mật ong cho thơm. Bé nhìn, đôi mắt long lanh, tay còn lóng ngóng nhưng đầy háo hức.
JunHee
Đắng... nhưng ngọt...
JunHee
Em thích. Vì chị thích.
Semi sững lại. Cô nhìn khuôn mặt nhỏ đối diện, mái tóc dài phủ lưng, giọt cacao dính lên môi bé. Trong khoảnh khắc, cô thấy chính mình của nhiều năm trước, cũng vụng về, cũng khát khao có ai đó bảo vệ.
Cô cúi xuống, lấy khăn giấy lau khóe miệng JunHee. Bé hơi ngửa đầu, đôi mắt chờ đợi. Semi khẽ cười, vuốt má bé, lòng mềm ra như tách cacao vừa pha.
Semi
*Mình muốn giữ nụ cười đó lâu nhất có thể.
Buổi sáng ấy, Semi và JunHee ngồi bên bàn ăn rất lâu. Ngoài cửa sổ, lá ginkgo bắt đầu vàng hơn hôm qua. Cơn gió nhẹ lùa qua, vài chiếc lá rơi xuống, bay qua khung cửa, nằm im trên sàn.
JunHee cúi xuống nhặt, giơ lên trước mặt Semi.
JunHee
Em sẽ ép nó vào sổ nhé. Để mùa sau, nếu chị buồn, chị nhìn nó.
Semi
Được. Em giữ giúp chị nhé.
Buổi trưa, JunHee nằm cuộn tròn trên sofa, ngủ thiếp đi, tay vẫn ôm chặt cuốn sổ và chiếc lá ginkgo. Semi ngồi bên, thỉnh thoảng đưa tay vuốt nhẹ lên tóc bé.
Cô nhìn ra ngoài, bầu trời xanh nhạt, lá vàng lả tả. Trong lòng, một nỗi sợ mơ hồ dâng lên, như dự cảm. Nhưng cô kìm lại.
Semi
Đêm qua, con bé viết thư.
Semi
Không biết mình còn giữ được bao lâu… Nhưng ít nhất, hôm nay là một ngày bình yên.
🐸
Có gì ủng hộ mình nha =)))
Bữa cơm đầu không lời
Buổi chiều hôm ấy, khi JunHee thức dậy, căn bếp đã tràn mùi canh rong biển ấm và cơm trắng mới nấu. Semi đứng quay lưng, tay thoăn thoắt đảo chảo.
JunHee dụi mắt, vẫn ôm cuốn sổ ghi lá ginkgo, bước chầm chậm đến cửa bếp. Ánh sáng cuối ngày vàng nhạt, rọi xuống mái tóc Semi, phủ lên lưng cô một vầng sáng dịu.
Semi
Em dậy rồi à? Đi rửa mặt, rồi cùng chị dọn bàn nhé.
JunHee gật đầu, khẽ khàng như sợ làm vỡ bầu không khí mong manh.
Trong gương phòng tắm, JunHee nhìn vào đôi mắt sưng nhẹ vì khóc, môi hơi khô, mớ tóc dài rối xù. Bé vốc nước lạnh lên mặt, cảm giác tê buốt làm bé giật mình, hơi thở như được kéo về thực tại.
Bên ngoài, Semi chuẩn bị từng đĩa nhỏ: kimchi, trứng cuộn, thịt xào cay, vài miếng cá hồi nướng. Mọi thứ bày gọn gàng, chỉn chu, giống bữa cơm mẹ vẫn làm trong ký ức mờ nhạt của JunHee.
Bé bước ra, ngập ngừng kéo ghế ngồi. Semi múc cơm vào bát, đặt trước mặt bé, rồi ngồi xuống đối diện.
Không ai nói gì. Tiếng đũa khẽ va vào bát, tiếng canh sôi lục bục trong nồi nhỏ bên bếp. JunHee cúi thấp, chậm rãi nhai từng miếng cơm, mắt dõi xuống bàn, như sợ bắt gặp ánh mắt Semi.
Semi nhìn bé, lòng nhói lên. Cô nhớ lại lần đầu mình ăn cơm một mình ở Seoul, khi mới 19 tuổi, căn hộ trống hoác, tiếng gió lùa lạnh ngắt. Cảm giác cô độc khi nuốt từng hạt cơm, giống như bị mắc kẹt trong chính giọng nói của mình.
Semi
*Bữa cơm đầu tiên, con bé không dám nhìn mình.
Semi
*Mình từng sợ ánh mắt người khác, giờ lại thấy sợ ánh mắt trốn tránh này hơn.
JunHee đưa tay lật miếng trứng cuộn, cắn một miếng nhỏ. Bất ngờ, đôi mắt bé long lanh nước. Bé bỏ đũa, cúi gằm, vai run khẽ.
Semi vội đứng dậy, đi vòng ra sau lưng bé, đặt tay lên vai.
Semi
Có gì không ngon sao?
JunHee
Ngon… ngon quá… nên em thấy sợ…
Semi khựng lại. Câu trả lời ấy, quá quen. Vì chính cô, ngày xưa, khi được người khác nấu cho một bữa cơm ấm, cũng từng khóc như thế.
Cô ngồi xuống bên cạnh, kéo ghế sát lại, rồi khẽ ôm JunHee từ phía sau. Hơi ấm lan khắp, tiếng nấc nhỏ dần dần tan vào không gian bếp.
Semi
Em không cần phải sợ. Em có thể ăn bao nhiêu tùy thích, khóc bao nhiêu cũng được. Chị sẽ nấu cho em mỗi ngày.
JunHee quay lại, nước mắt loang trên má, môi run run. Bé khẽ gật đầu, rồi bất chợt vòng tay ôm cổ Semi.
JunHee
Chị… đừng biến mất nhé…
Semi
Ừ. Chị không đi đâu hết.
Sau đó, Semi lau nước mắt cho JunHee, rồi gắp thêm cơm vào bát bé. JunHee dần dần ăn trở lại, vẫn khóc, nhưng mắt sáng hơn.
Bữa cơm kéo dài rất lâu. Không lời nói. Chỉ có tiếng gắp, tiếng nhai, tiếng thở dài nhẹ của Semi khi nhìn bé ăn từng muỗng cơm nhỏ.
Khi dọn xong, Semi rửa bát, JunHee đứng bên cạnh, im lặng cầm khăn lau từng chiếc đĩa. Ánh đèn bếp vàng dịu chiếu lên mặt bé, làm lộ ra nét trẻ con và mệt mỏi đan xen.
Semi
*Con bé biết lau bát. Có lẽ từng phải tự làm nhiều lần.
Semi
*Mình ước gì có thể xóa hết mấy ký ức đó.
Rửa xong, Semi pha một ly sữa ấm, đưa cho JunHee. Bé ôm ly bằng hai tay, mắt dán vào lớp bọt sữa, khẽ thở ra.
Semi
Không cần cảm ơn. Chỉ cần ăn no, ngủ ngon, là được.
JunHee khẽ cười, nụ cười đầu tiên suốt cả buổi tối. Nụ cười bé xíu, mong manh như cánh ginkgo sắp rơi.
Trước khi đi ngủ, JunHee mở cuốn sổ nhỏ, ép thêm chiếc lá vàng hôm nay nhặt được. Bé dán nhãn "Ngày đầu ăn cơm cùng chị" ở góc.
Semi đứng ngoài khung cửa, nhìn bé. Lòng cô dậy lên một cảm xúc lạ: vừa muốn giữ mãi khoảnh khắc này, vừa sợ nó quá mong manh để tồn tại lâu.
Semi
*Lần đầu tiên có ai đó viết nhật ký về mình.
Semi
*Mình không muốn mất đi.
Semi
*Nhưng cũng không biết giữ được bao lâu.
Khi JunHee ngủ, Semi vẫn đứng đó, tay bám vào khung cửa, lặng lẽ. Đêm nay không mưa. Nhưng cô nghe như có tiếng mưa rơi ở đâu đó, trong lòng mình.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play