Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[VănHàm] Mỗi Ngày Một Chút Gần Nhau

Chap 1: Buổi sáng đầy rắc rối

Trời tháng chín, sân trường nắng sớm như dát vàng. Hành lang khối 11A vang tiếng bước chân lộn xộn, tiếng cười đùa xen tiếng phàn nàn. Một tuần mới bắt đầu, và nó chẳng yên bình chút nào.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
/ngáp dài, vứt cặp lên bàn/ Ôi trời ơi, sao lại có thứ hai trên đời cơ chứ
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Đừng than nữa, mày có làm bài tập Toán không?
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Bài gì? Hả?
Trương Dịch Nhiên
Trương Dịch Nhiên
/từ bàn bên cạnh, chen ngang/ Này Trương Quế Nguyên, còn mấy phút nữa vào tiết, lo mà làm bài tập đi, không chừng lại bị cô cho đứng phạt nữa đấy
Ở bàn đầu, Dương Bác Văn ngồi im, chỉnh lại cuốn sổ điểm, mắt thỉnh thoảng liếc qua bàn cuối lớp. Cậu đang chờ ai đó. Và ai đó đang chạy như bay ngoài hành lang.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
/thở hổn hển, quăng cặp xuống bàn cuối/ Hộc… hộc… may quá, kịp giờ rồi!
Lý Gia Sâm
Lý Gia Sâm
/ngồi cạnh, bĩu môi/ Vừa vào đã náo loạn thiên cung rồi. Tả Kỳ Hàm mày sáng nào cũng y như phim hành động ha
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
/hất tóc, phẩy tay/ Sáng nào cũng thiếu mất mấy phút ngủ, có phải lỗi của tao đâu
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Này Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
/giật mình/ Gì… gì?
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Nộp vở bài tập
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
/cười gượng/ À… vở nào vậy…?
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
/nhíu mày/ Đừng bảo là mày chưa làm
Tiếng ve ngoài cửa sổ vẫn kêu ran. Trong lớp, một số đứa bắt đầu quay xuống hóng. Không khí sáng thứ hai trở nên sôi động như chợ.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Cá không, Hàm Thụy? Tao cược thằng Hàm ăn mắng trước khi chuông reo
Trương Hàm Thụy
Trương Hàm Thụy
Tao theo kèo mày, thêm hộp sữa
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Học giỏi thì cứ giỏi một mình đi, đừng có mà quản chuyện người khác
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Tao là lớp trưởng, tao phải quản. Với lại…mày lười quá
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
/bặm môi/ Lười kệ tao
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
/ở bàn giữa chống cằm xem/ Này, mày không định can ngăn hai đứa kia à? Sắp có bão tới nơi rồi
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
/ngước mắt khỏi quyển truyện/ Hả? Bão à? Tao khá thích coi bão đấy
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Mày đúng thật là hết sức vô tâm mà
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
/nhếch mép cười, rồi rút hộp sữa từ ngăn bàn, chìa sang/ Thế mày có uống không?
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
/liếc sang nhìn/ Ừm, có, tén kìu bro
Tiếng chuông vang lên. Cô chủ nhiệm bước vào, không gian lập tức yên ắng. Ánh mắt cô lướt khắp lớp rồi dừng lại ở Tả Kỳ Hàm đang cố gắng trượt người xuống ghế.
Giáo viên chủ nhiệm
Giáo viên chủ nhiệm
/nghiêm giọng/ Tả Kỳ Hàm, lên đây
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
/mặt tái mét, thì thầm/ Chết tiệt… tại mày cả đấy, cái thằng Dương Bác Văn mặt ngựa này
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
/bình tĩnh cất vở/ Nếu mày nộp vở đúng hạn thì đã chẳng có chuyện gì rồi
Tả Kỳ Hàm lững thững bước lên bục. Cả lớp nín thở chờ màn kịch. Cô giáo giơ sổ điểm.
Giáo viên chủ nhiệm
Giáo viên chủ nhiệm
Bài kiểm tra tuần trước của em… điểm rất kém. Em nghĩ sao về kết quả này?
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
/cúi đầu/ Em… sẽ cố gắng hơn
Giáo viên chủ nhiệm
Giáo viên chủ nhiệm
Thật không? Hay chỉ nói cho xong?
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
/ánh mắt long lanh/ Em thề là sẽ làm được mò
Lúc trở về chỗ ngồi, Kỳ Hàm lướt qua ánh mắt nghiêm nghị của Dương Bác Văn. Ánh mắt ấy khiến cậu có cảm giác vừa muốn né tránh, vừa muốn đối diện. Nhưng chưa kịp ngồi xuống, một mẩu giấy nhỏ được chuyền từ bàn trên xuống. “Tan học, ở sân bóng”
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
/nhíu mày, tự nói/ Dương Bác Văn? Mày lại định làm gì nữa đây?
Tiết học bắt đầu, giọng cô vang lên đều đặn. Nhưng tâm trí Tả Kỳ Hàm không tập trung nổi. Thỉnh thoảng cậu ngẩng lên, bắt gặp Bác Văn vẫn đang chăm chú ghi bài, hàng lông mày khẽ cau như lúc cậu ngủ gật, chỉ khác là hôm nay… cậu không dám ngủ nữa.
Giờ ra chơi, lớp học vỡ òa âm thanh. Nhiếp Vĩ Thần kéo Trần Tư Hãn ra hành lang, hai đứa vừa đi vừa thì thầm gì đó, thỉnh thoảng bật cười. Trương Quế Nguyên ngồi khoanh chân trên ghế, đọc truyện tranh cùng Trần Dịch Hằng. Ở góc lớp, Lý Gia Sâm, Trương Dịch Nhiên, Vương Lỗ Kiệt tụm ba tụm bảy bàn nhau chuyện thi thử sắp tới.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
/tiến tới bàn Kỳ Hàm, gõ nhẹ/ Đi thôi
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
/lúng túng đứng dậy/ Đi đâu?
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Sân bóng
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Không phải mày định đánh tao đấy chứ?
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
/nhíu mày/ Muốn tao đánh không?
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
À…tất nhiên là không rồi
Sân bóng vắng vẻ buổi trưa. Gió thổi nhẹ, lá phượng rơi lác đác. Dương Bác Văn quay lại, ánh mắt nghiêm túc hiếm thấy.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Từ hôm nay, mỗi ngày tan học, tao sẽ kèm mày học. Không chịu thì cứ chuẩn bị thi lại đi
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
/sững người/ Mày bị khùng à? Sao phải giúp tao?
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Vì tao không thích lớp tao có người thi lại. Và tao cũng không muốn mày bị đuổi học
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
/mắt mở to, không thể đáp lại/ …
Gió thổi mạnh hơn, hất tung vài sợi tóc lòa xòa trước trán Kỳ Hàm. Cậu không thấy được khoé miệng Dương Bác Văn khẽ cong lên. Một ngày thứ hai đầy rắc rối, nhưng có lẽ cũng bắt đầu một điều gì đó mới mẻ.

Chap 2: Sân bóng giờ tan học

Chiều muộn, sân bóng rổ dần trống, chỉ còn nắng vàng vương vãi trên nền xi măng. Một số học sinh tạt qua, nhìn hai bóng áo đồng phục đang đứng gần nhau ở góc sân rồi đi tiếp, không ai để tâm.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
/cúi đầu, đá nhẹ viên sỏi dưới chân/ Này… Tao không cần mày kèm đâu
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
/đứng khoanh tay, giọng bình thản/ Nhưng tao cần
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
/ngẩng phắt lên/ Cần gì?
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Cần mày thi đậu cùng lớp, đừng để lớp trưởng như tao mất mặt vì lớp có học sinh thi lại
Gió thổi qua, áo sơ mi của hai đứa khẽ phồng lên, vang tiếng lật phật của lá phượng rơi bên khung rổ cũ. Kỳ Hàm không nhìn nổi ánh mắt ấy, đành cúi xuống, lẩm bẩm.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Cũng chỉ sợ mất mặt
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
/giọng chậm rãi, hơi khàn/ Hoặc sợ mất mày
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
/ngẩng dậy, mắt tròn xoe/ Hả? Mày nói gì?
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
/ho nhẹ, nhìn sang chỗ khác/ Không có gì. Chuẩn bị sách vở đi, ngày mai bắt đầu
Một tiếng cười nhỏ vang lên. Trần Tư Hãn và Nhiếp Vĩ Thần từ cổng sân bóng đi tới, tay vẫn cầm hộp sữa còn dang dở.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Đấy, tao nói rồi. Hai đứa kia kiểu gì cũng có chuyện mờ ám
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
/hững hờ uống ngụm sữa/ Chuyện gì? Tao chỉ thấy lớp trưởng sắp lên chức bảo mẫu
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
/quay ngoắt sang, xua tay loạn xạ/ Không có! Không hề! Mấy người đừng bịa
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
/chỉnh lại quai cặp, giọng nghiêm/ Nói nhiều. Về thôi
Cả bốn đứa cùng nhau đi ra khỏi sân bóng. Tiếng cười trộn lẫn tiếng ve chiều, gió phả vào mặt mát lạnh. Kỳ Hàm kéo quai cặp, bước hơi chậm lại để đi ngang bằng Bác Văn.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
/nhìn lén sang/ Này… mai mấy giờ?
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Tan học, ở thư viện. Không được trốn
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
/lí nhí/ Ai thèm trốn
Phía sau, Nhiếp Vĩ Thần khẽ nhếch môi khi nhìn hai đứa trước mặt. Trần Tư Hãn cũng nhận ra, nhỏ giọng.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Nhiếp Vĩ Thần… mày thấy hai đứa nó giống… một cặp chưa?
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
/hơi khựng lại, nhìn sang Tư Hãn, mắt sâu/ Vậy còn mày? Muốn giống không?
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
/mặt đỏ bừng/ Cái… cái gì… mày bị điên à!
Tiếng chuông báo giờ tự học buổi tối vang lên từ xa. Ánh hoàng hôn nhuộm sân trường thành màu cam dịu, cả nhóm bước vào hành lang, hòa vào dòng học sinh đang vội vã trở lại lớp.
Lý Gia Sâm
Lý Gia Sâm
/xuất hiện từ cửa lớp, gọi lớn/ Hú anh em, tối nay tụ tập không?
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
/từ trong lớp ló đầu ra/ Tao mua mì gói rồi, Trương Dịch Nhiên đem xúc xích, đủ chưa?
Trương Dịch Nhiên
Trương Dịch Nhiên
Đủ, đủ! Nhưng tao muốn ngồi ở phòng nghệ thuật, không bị thầy cô soi
Cả nhóm ồn ào lên kế hoạch cho buổi học tự do buổi tối. Ở cuối hàng, Tả Kỳ Hàm ngoái nhìn Dương Bác Văn đang đi trước, tim đập không hiểu lý do. Có lẽ, cậu bắt đầu mong đợi những buổi kèm học sắp tới, hơn cả việc học.

Chap 3: Giờ tự học buổi tối

Phòng học buổi tối, ánh đèn tuýp sáng lạnh. Tiếng bút viết loạt soạt xen tiếng thở dài của những đứa đang vò đầu giải toán. Ngoài hành lang, gió đêm xào xạc làm khung cửa sổ kẽo kẹt.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
/chống cằm, mắt dán vào đề Lý/ Ôi trời ơi, ai cứu tao với, đề này là ác mộng
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
/giật đề, đọc qua/ Mày học kiểu gì mà 1+1 còn sai?
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Đấy là phép cộng trong tâm hồn, không phải Toán
Cuối lớp, Tả Kỳ Hàm ngồi im, cuốn vở Toán mở trang trắng. Dương Bác Văn đặt quyển sách của mình lên bàn Kỳ Hàm, kéo ghế ngồi kề sát. Hơi thở của hai đứa gần tới mức cảm nhận được mùi dầu gội thoang thoảng.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
/lật trang vở, chỉ vào bài mẫu/ Đây. Bước đầu tiên là đặt điều kiện xác định. Hiểu chưa?
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
/gãi đầu/ Điều kiện… điều kiện… à, hiểu
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
/liếc sang/ Nhìn mặt hiện rõ hai chữ “không hiểu” luôn kìa
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
/hậm hực/ Thì tao không hiểu. Nhưng mày đừng nhìn gần quá, tim tao đập loạn
Câu cuối Kỳ Hàm chỉ nghĩ trong đầu, nhưng mắt lỡ liếc sang khóe miệng Bác Văn đúng lúc cậu hơi mím môi. Trong khoảnh khắc, không gian như nén lại.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
/cúi gần hơn, giọng khẽ/ Này, tập trung
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
/giật mình, ngồi thẳng dậy/ Ờ ờ… tập trung!
Một viên giấy vo tròn bay “vèo” qua đầu hai đứa, đáp trúng gáy Trần Tư Hãn ở bàn giữa.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
/xoa gáy, quay lại quắc mắt/ Đứa nào mất dạy vậy!???
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
/nhếch môi, tay vẫn đặt ở vị trí ném/ Lỡ tay thôi
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Lỡ?? Lỡ mà chuẩn thế à?
Cả đám bạn quần chúng phía sau khúc khích cười. Lý Gia Sâm giơ gói snack ra chia, Trương Dịch Nhiên bẻ vụn bánh rắc lên bàn Trương Hàm Thụy. Tiếng rì rầm, tiếng cười nho nhỏ tạo nên không khí ấm áp, quen thuộc của một lớp học buổi tối.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Im lặng chút đi. Muốn bị thầy trực bắt cả lũ à?
Trương Dịch Nhiên
Trương Dịch Nhiên
Lớp trưởng xin hãy tha mạng!
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Lớp trưởng dữ dằn thế này, bảo sao Kỳ Hàm sợ gần chết
Kỳ Hàm cúi xuống, giấu nụ cười. Chữ số bắt đầu hiện dần trên trang vở trắng, nét bút còn hơi run. Nhưng mỗi lần vướng mắc, Bác Văn lại kiên nhẫn chỉ từng bước.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Nhìn này, chuyển vế sang, dấu lớn thành dấu bé, rồi chia hai vế cho hằng số
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
/gật gù, lí nhí/ Ờ… ờ… Bác Văn, mày giảng dễ hiểu thật
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
/ngẩng lên, bắt gặp đôi mắt sáng của Kỳ Hàm/ Vậy mày hiểu chưa?
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Chưa
Bác Văn thở dài, nhưng khóe môi khẽ cong. Ngoài cửa sổ, tiếng dế đêm râm ran như điểm nhịp cho thứ cảm xúc mơ hồ đang lớn dần. Đằng xa, thầy trực đi tuần hành lang, tiếng bước chân đều đặn vọng lại.
Lý Gia Sâm
Lý Gia Sâm
/hạ giọng thì thào/ Ê, có thầy! Đèn pin kìa!
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Chết! Giấu đồ ăn! Giả vờ học đi!
Lớp học rối loạn trong im lặng, sách vở được lật ầm ầm, vỏ snack nhét vội vào ngăn bàn. Đèn pin quét qua cửa kính, cả lớp nín thở. Trong khoảnh khắc ấy, Kỳ Hàm vô thức siết nhẹ tay áo Bác Văn.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
/ngồi yên, khẽ thì thầm/ Đừng sợ. Có tao ở đây
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
/tròn mắt, tai ửng đỏ/
Ánh đèn pin rời đi, tiếng bước chân xa dần. Cả lớp thở phào, tiếng cười rộ lên khắp nơi. Không khí buổi tối trở lại nhộn nhịp, nhưng ở góc lớp, Kỳ Hàm vẫn chưa buông tay áo lớp trưởng. Và cậu cũng không định buông sớm.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play