[Tokyo Revengers] 1001 Con Hạc
|1|
Dưới tiếng kêu của ve sầu đón mùa hè
Mọi người đều ra khỏi lớp
Chỉ còn vài người sót lại
Bàn tay thon gọn của nàng thiếu nữ mới lớn cẩn thận gấp từng mẩu giấy nhỏ
Đi theo từng nét gấp có sẵn, từ từ và cẩn thận
Irene Tamayo
... / đặt lên bàn /
Trong hộc bàn của cô chứa đầy những chú hạc bé nhỏ
Con nào con nấy đều gọn gàng, đẹp đẽ đến lạ thường
Nhân vật phụ
1: nói xem con kia có phải bị tự kỉ không?
Nhân vật phụ
1: ngày nào cũng ở trong lớp xong còn gấp linh tinh
Nhân vật phụ
2: tại nó không có ai chơi đó
Bà Tamayo
2: không biết à, ba mẹ nó hại bố người ta xong đi cả 3 người
Bà Tamayo
2: giờ nó đang sống ở nhà bác nó
Bà Tamayo
2: nghe nói là bị đối xử tệ lắm
Bà Tamayo
2: thương cái gì, con của sát nhân đấy
Những lời dèm pha đó đều lọt vào tai cô cả
Bọn họ đâu có biết rõ sự tình mà đã đi lan tin đồn
Ba mẹ cô là cảnh sát phòng chống ma tuý
Chỉ trong một lần đi bắt tội phạm mà bị nổ banh xác
Rõ ràng ba mẹ cô đã lập công rất nhiều
Nhưng sao lại chả có ai tán thưởng nó
Irene Tamayo
/ tay siết chặt /
Irene vừa đi vừa ngẫm lại lời nói của hai người sáng nay
Dù nghe đã quen nhưng không hiểu sao cô lại để tâm đến nó như vậy
Mặt đường vương vãi những vũng nước phản chiếu bầu trời
Irene nhìn vào một vũng nước
Tại sao cô lại là người phải hứng chịu những lời chửi rủa, mắng mỏ của người khác
Trong khi ba mẹ cô mới là người bị hại
Irene Tamayo
/ ngước lên /
Bà Tamayo
Cầm dùm bác hộp dâu này sang cho nhà hàng xóm nhé
Irene Tamayo
... / nhận lấy /
Biết cô phải chịu ấm ức nên những thứ tốt bà đều dành cho cô
Sano Shinichiro
Vào nhà đi
Irene Tamayo
Em chỉ đến đưa đồ thôi / giơ ra /
Sano Shinichiro
Làm phiền em rồi
Sano Manjirou
Anh chui ra đây làm gì hả!
Sano Manjirou
Dám để bát cho em rửa hả- / nhìn thấy cô /
Sano Manjirou
/ nhíu mày / lại là cậu à?
Sano Manjirou
Sao cứ lởn vởn trước nhà tôi hoài vậy!
Sano Shinichiro
Xin lỗi ngay
Sano Manjirou
Sao phải xin lỗi nhỏ này chứ!
Sano Manjirou
Đồ con gái của kẻ sát nhân! / chạy đi /
Sano Shinichiro
Cái thằng này!
Sano Shinichiro
A...Irene em đừng để ý nó
Sano Shinichiro
Nó không có ý gì đâu
Mặt Shinichiro lộ rõ vẻ khó xử
Cô cũng không muốn làm khó anh nên vội buông một câu
Irene Tamayo
Không sao em quen rồi
Nhưng sao lại có sát thương lớn đến vậy
Sano Shinichiro
Xin lỗi em nha
Irene Tamayo
Em không để tâm
Irene Tamayo
/ cúi người /
Shinichiro lại càng khó xử hơn
Sano Shinichiro
/ thở dài /
|2|
Mùi hương của đồ ăn liền xộc lên mũi cô
Bà Tamayo
Irene về rồi đó hả
Bà Tamayo
Lại đây ăn cơm đi con
Bà Tamayo
Hôm nay bác nấu món Irene thích này
Bà Tamayo
Sườn xào chua ngọt
Bà Tamayo
Chắc con học mệt lắm đúng không, thay đồ rồi xuống ăn cơm nha
Thấy mọi người đều đang đợi mình
Irene vội vàng chạy lên tầng
Thay quần áo nhanh rồi lại chạy xuống dưới
Bà Tamayo
Không cần vội vậy đâu con / cười /
Irene Tamayo
/ ngại ngùng /
Nhìn mâm cơm toả ra hương vị gia đình
Bà Tamayo
Bác làm đúng theo khẩu vị của con đấy
Irene Tamayo
/ cắn một miếng /
Bà Tamayo
Vậy thì tốt / cười /
Sakura Tamayo
Mẹ! Mẹ nấu món chị thích
Bà Tamayo
Biết ngay con sẽ nói vậy mà
Bà Tamayo
/ đẩy đĩa bánh hoa anh đào đến /
Sakura Tamayo
/ sáng mắt /
Sakura Tamayo
Con biết mẹ hiểu con mà
Sakura Tamayo
/ híp mắt /
Bà Tamayo
Lại chả hiểu con quá
Bà Tamayo
Hai đứa cứ ăn đi
Bà Tamayo
Tí bố về bố ăn sau
Bà Tamayo
Mẹ có để phần rồi
Giá như khoảnh khắc này được kéo dài hơn nữa
Ánh đèn vàng hắt xuống mâm cơm
Rất nhanh buổi tối trôi qua với sự ấm cúng của gia đình
Irene bắt đầu gấp hạc vì cô nghĩ nó tượng trưng cho một điều ước
Nếu cô gấp đủ 1001 con thì cô có thể ước một điều mà mình mong muốn
Hiện tại cô chỉ muốn mình sẽ được chung sống với gia đình này nhiều hơn
Không phải cô độc lẻ loi giữa phố người xa lạ nữa
Dưới ánh sáng vàng nhạt chiếu xuống
Irene chăm chú, tỉ mỉ gấp từng nét
Dù chỉ là thú vui thức thời
Nhưng nó cũng đủ để cô vui
Irene Tamayo
/ đặt xuống /
Irene vươn tay định lấy thêm một tờ giấy nữa
Bỗng trong người cô có cảm giác kì lạ
Irene Tamayo
/ đặt tay lên ngực /
Irene Tamayo
Hộc...gì..gì vậy...
Một giọt máu nhỏ rơi từ mũi cô
Chảy xuống tờ giấy trắng in hoạ tiết con hạc
Irene Tamayo
/ sờ lên mũi /
Những giọt máu chảy xuống dần mất kiểm soát
Làm thấm đẫm một tờ giấy trắng trông rất đáng sợ
" Irene à..con ngủ chưa? "
" bác mang sữa với bánh cho con đây "
Cô không muốn bà nhìn thấy bộ dạng của mình bây giờ
Mắt cô đảo loạn xung quanh
Cố gắng tìm một thứ gì đó có thể cầm máu
Irene Tamayo
B-bác...cứ để ở ngoài..
Irene Tamayo
Cháu ra lấy...
Làm tay cô nhuộm thành màu đỏ
Bà Tamayo
Ồ...vậy bác để ở trước cửa
Irene Tamayo
/ chạy vào nhà vệ sinh /
Để cho máu chảy hết ra ngoài
Cô vừa bước ra ngoài liền trầm ngâm một lúc
Căn phòng chỗ nào cũng có máu
Irene giống như bị đóng băng
Ánh mắt cố định ở trên bàn
Nhìn vào tờ giấy gấp hạc nhuộm thành màu đỏ rực
|3|
Sau cơn mưa râm ran tối qua
Không khí trong lành vẫn còn vương vấn hơi ẩm của giọt nước
Tán cây che khuất nửa mặt đường
Irene cúi đầu, đeo tai nghe
Cô vừa đi vừa chăm chú gấp hạc
Nhiều bạn học đi ngang qua cô nhưng lại chả ai chú ý đến cô
Giống như Irene chỉ là một cái bóng vô hình
Bụi cây bên lề đường phát ra tiếng động
Cô thoáng nhìn một chút rồi lia mắt rời đi
Bỗng có một bóng đen lao ra từ bụi cây đó đâm vào người cô
Sự va chạm mạnh mẽ này khiến hộp hạc trên tay cô rơi xuống đất
Một vài con hạc rơi vương vãi ra ngoài
Chỉ ngồi xổm xuống rồi im lặng nhặt những con hạc bị rơi ra ngoài
Giọng nói trầm ấm vang bên tai cô
Irene Tamayo
/ ngước lên /
Matsuno Chifuyu
Thật sự xin lỗi
Matsuno Chifuyu
Tớ không cố ý
Matsuno Chifuyu
Để tớ nhặt giúp cậu nhé / ngồi xuống /
Đôi tay nhanh nhẹn nhặt hạc lại cho cô
Matsuno Chifuyu
Tự tay cậu gấp sao?
Irene không nói một lời nào
Chỉ liếc qua anh một cái rồi sải bước rời đi
Matsuno Chifuyu
/ gãi đầu /
Matsuno Chifuyu
Thế này là bị ghét rồi à?
Baji Keisuke
Sao ngồi ngẩn ngơ đó thế?
Matsuno Chifuyu
Hình như tao bị ghét rồi
Irene bước từng bước vào trong lớp học
Irene Tamayo
/ ngồi xuống /
Irene cẩn thận lấy con hạc vừa nãy rơi xuống đất
Giờ đã bị lớp bùn đất bao phủ mảnh giấy
Cô bình tĩnh lấy giấy lau con hạc
Một động tác tỉ mỉ, rất nâng niu chú hạc bé nhỏ
Chuông báo vào học vang lên
Mọi người đang vui đùa ngoài hành lang cũng vội vã chạy vào lớp học
Cô giáo bước vào với đống phiếu trên tay
" hôm nay sẽ trả bài kiểm tra Hoá "
Chỉ là một câu nói đơn giản
Cũng khiến lớp học yên tĩnh giờ đây được che lấp bằng tiếng la hét
" im lặng, cô gọi tên ai người đấy lên lấy bài kiểm tra "
Cô giáo lần lượt đọc tên kèm với số điểm
Từng người lên lấy bài với khuôn mặt thất vọng
" và người đạt điểm cao nhất lớp cũng như cả khối "
Nhân vật phụ
3: mẹ như hack
Nhân vật phụ
1: 98 điểm đấy bà nội, cao vãi đái
Nhân vật phụ
15: nghi ngờ nó dùng phao
Cả lớn xì xào bàn tán với số điểm của cô
Irene bình tĩnh nhìn lên trên bục giảng
Sau đó lùi ghế về sau, đi thẳng lên bục giảng
" có tiến bộ, lần sau tiếp tục cố gắng "
Nhân vật phụ
5: 98 điểm rồi cố gắng gì nữa cô!
Nhân vật phụ
2: có thế thôi mà chúng mày ồn ào ghê
Nhân vật phụ
2: 98 điểm thôi mà có gì hay ho
Irene Tamayo
... / cầm lấy bài /
Cô không muốn trở thành tâm điểm chú ý
Nên nhanh chóng lấy bài kiểm tra rồi về chỗ
" trật tự! Các em phải noi gương bạn ấy "
" bài kiểm tra dễ như vậy mà nửa lớp làm lẹt tẹt 50 điểm trở xuống "
Rất nhanh đã trôi qua bốn tiết
Học sinh nhốn nháo vội chạy xuống khu vực nhà ăn
Tranh chấp nhau giành suất cơm
Irene lẻ loi giữa sân trường
Cô bước chậm rãi đi về phía nhà ăn
Biết là mình sẽ không mua được suất cơm nên cô chỉ gọi một chai nước rồi đi lên lớp
Kaitama Berry
Xin lỗi cậu!
Đây là lần thứ hai cô bị người khác đụng trong hôm nay rồi
Irene thật sự rất khó chịu nhưng cô lại không biểu hiện ra bên ngoài
Kaitama Berry
A! Irene phải không?!
Kaitama Berry
/ bịt miệng /
Kaitama Berry
Tớ thô lỗ quá..xin lỗi cậu lần nữa
Cô nàng ngọt ngào trước mặt là Berry
Danh tiếng của cô nàng rất nổi trong trường
Kaitama Berry
Nghe nói cậu đứng đầu khối 2
Kaitama Berry
Xin chỉ giáo thêm! / cúi người /
Irene có chút không quen khi có người bắt chuyện với mình
Lại còn là người có tiếng trong trường nữa
Download MangaToon APP on App Store and Google Play