Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Brave Citizen] Con Rối

Chương 1: Confession

chongiu❤️😍
chongiu❤️😍
Not support
chongiu❤️😍
chongiu❤️😍
Name nhạc: Tay trái chỉ trăng - Tát Đỉnh Đỉnh.
______________
"Hai năm liên tiếp giữ vững danh hiệu Trường học không bạo lực cấp thành phố, trường Trung học Phổ thông Mooyoung được ca ngợi là hình mẫu lý tưởng cho môi trường giáo dục an toàn, văn minh và tiến bộ. Nơi đây tự hào xây dựng một không gian học tập thân thiện, nơi học sinh năng động, kỷ luật và đoàn kết."
Tấm băng rôn đỏ rực treo trang trọng giữa sảnh lớn, nổi bật như một lời tuyên bố đầy tự hào. Ngay bên dưới, những khẩu hiệu quen thuộc được in thẳng hàng, chỉn chu, như thể sự văn minh và không bạo lực đã trở thành quy tắc bất di bất dịch của nơi này:
“Không bạo lực – Không bắt nạt – Không kỳ thị.”
“Trường học an toàn bắt đầu từ trái tim lương thiện!”
Giáo viên tự hào. Phụ huynh yên tâm. Học sinh mới háo hức nghĩ mình đã chọn đúng nơi để học tập và trưởng thành.
Nhưng đối với những học sinh đã học ở đây đủ lâu, những khẩu hiệu đó... chỉ giống như giấy dán tường trông thì đẹp mắt, nhưng lại mong manh và dễ rách.
Bởi vì có những chuyện không được ghi vào báo cáo. Có những vết bầm không được nhìn thấy. Và có những tổn thương không để lại dấu vết bầm tím trên da thịt.
Ở Mooyoung, mọi thứ đen tối thời học sinh đều diễn ra ngay bên dưới bề mặt hoàn hảo ấy. Ai cũng biết. Nhưng ai cũng im lặng.
Nó có thể là một cú đấm giữa hành lang, nhưng cũng có thể là một câu nói buông vu vơ đúng lúc. Có thể là tiếng giày đá vào ghế hoặc một tin đồn nhỏ thả đúng thời điểm.
______________
Một ngày học mới bắt đầu. Sân trường rộn ràng tiếng nói cười của học sinh đang vội vã bước vào lớp.
Bỗng một tiếng còi xe sắc lẹm xé ngang không khí. Tất cả lập tức dạt sang hai bên khi một chiếc ô tô trắng lao thẳng qua cổng trường, đậu hiên ngang vào một góc sân ngay gần cửa như thể đó là đặc quyền vốn có.
Ở góc ấy, một nhóm học sinh đã tụ sẵn, ngay khi xe dừng lại, một tên nhanh chân chạy tới mở cửa.
???
???
1: Chào buổi sáng, đại ca.
Han Su-kang
Han Su-kang
//Bước xuống, mắt khẽ liếc một người trong đám rồi quăng cặp cho một thằng//
???
???
2: //Cầm cặp gã// Tóm được rồi.
Thấy gã đi vào trong, cả đám đàn em lập tức lẽo đẽo theo sau, chỉ trừ một người vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Lee Moon-gi
Lee Moon-gi
//Ngoái lại// Này Dae-un, còn đứng đó làm gì? Mau vào đi chứ!
Người con gái ấy từ nãy vẫn chưa bước đi nửa bước. Một bên tai đeo tai nghe, tay cầm cuốn sách dày cộm, đôi mắt tròn đẹp đẽ khẽ lướt theo từng dòng chữ. Mãi đến khi nghe thấy tiếng gọi của Moon-gi, cô mới lặng lẽ gập sách lại rồi chậm rãi bước theo, vẻ ung dung như chẳng hề vướng bận điều gì.
Yoon Dae-un
Yoon Dae-un
//Khẽ cười// Ừm.
________________
Khung cảnh sau giờ học buổi sáng lúc nào cũng rộn ràng tiếng cười nói, người thì rủ nhau xuống căn tin, người thì tụ tập ngồi trong lớp. Một nhóm học sinh tụ lại ở dãy bàn cạnh cửa sổ, tiếng giày loẹt xoẹt, lon nước ngọt lăn lóc trên mặt bàn gỗ cũ.
???
???
1: Ê, Confession vừa đăng bài mới!
???
???
3: Gì nữa đây? Lại drama à?
???
???
2: Hậu bối lớp 11-2, Choi Hae-rin. Đang bị đồn là có gì đó với thầy dạy Toán.
Không khí như được châm thêm lửa. Một đứa bật cười khẩy.
???
???
3: Cũng đúng mà. Con nhỏ học hành bình thường, dạo gần đây tự nhiên điểm lên vù vù, còn lọt top 10. Không có cửa lọt vào nếu không có "chống lưng" đâu.
Mấy ánh mắt liếc nhau đầy ẩn ý, vài tiếng “ồ” khe khẽ vang lên.
Ở góc bàn cuối cùng, Dae-un vẫn ngồi đó, tay cầm sách, lưng tựa vào ghế. Không ai rõ cô có đang nghe hay không. Chỉ thấy một thoáng sau, cô đưa tay với lấy lon soda bên cạnh, nhấp một ngụm, ánh mắt không rời khỏi trang sách.
Một người lên tiếng, nửa đùa nửa thật.
???
???
3: Này Dae-un, cậu là kiểm duyệt của Confession mà nhỉ? Tin này qua được cậu phê duyệt à?
Yoon Dae-un
Yoon Dae-un
//Ngẩng lên, cười khẽ// Tớ chỉ lọc từ tục và lỗi chính tả thôi. Không quản nội dung.
Nói rồi, cô hờ hững đưa mắt liếc xuống sân sau trường qua khung cửa sổ mở hé.
Phía dưới, một nữ sinh đang ngồi co người trên thảm cỏ xanh mướt, đầu cúi gập, mặt úp vào hai đầu gối, vai run lên từng hồi trong tiếng nức nở nghẹn ngào.
Không ai ngồi cạnh. Không ai an ủi.
Yoon Dae-un nhấp thêm một ngụm soda, ánh mắt vẫn dừng ở khung cảnh ấy vài giây.
Yoon Dae-un
Yoon Dae-un
... //Đứng dậy// Tớ đi vệ sinh một lát.
Yoon Dae-un lặng lẽ bước xuống sân sau. Cô tiến lại gần, ngồi xuống cạnh nữ sinh đang run rẩy, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên vai đối phương. Bàn tay cô không ấm, nhưng lại chắc chắn đến lạ.
Yoon Dae-un
Yoon Dae-un
Đừng khóc nữa.
Giọng cô khàn khàn nhưng không gắt.
Choi Hae-rin là kiểu học sinh mà giáo viên nào cũng quý: ngoan ngoãn, lễ phép, ít nói và luôn cố gắng. Dù học lực không nổi bật, nhưng cô chưa từng bỏ tiết, bài vở lúc nào cũng sạch sẽ, ngay ngắn. Cô bé thường ngồi bàn ba dãy giữa, hay gật đầu lia lịa mỗi khi giáo viên giảng bài, luôn mỉm cười khi bị gọi lên bảng, dù phần lớn thời gian câu trả lời chỉ ở mức trung bình.
Bạn bè không nhiều, nhưng ai từng tiếp xúc đều thừa nhận: Hae-rin là người hiền lành đến mức có phần ngốc nghếch. Cô chẳng bao giờ to tiếng với ai, lại càng không phải kiểu sẽ... vướng vào một vụ scandal học trò – giáo viên đầy tai tiếng như thế.
Vậy mà chỉ trong một buổi chiều, cái tên Choi Hae-rin bỗng trở thành chủ đề trên khắp các group lớp, group trường. Tin đồn lan nhanh như virus, không cần xác thực, không ai kiểm chứng.
Hae-rin ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, thoáng sững người. Một lát sau, cô khẽ nói, giọng lạc đi giữa cơn nấc.
Choi Hae-rin
Choi Hae-rin
Chị Dae-un… Chị có tin em không?
Choi Hae-rin
Choi Hae-rin
Em không làm gì cả. Tất cả… đều là em tự học hết mà…
Dae-un không trả lời ngay. Cô chỉ nhìn Hae-rin như đang đọc lại từng ký ức.
Năm ngoái, khi còn là học sinh lớp 11, Dae-un từng đại diện nhóm học sinh hướng dẫn tân binh, là người duy nhất kiên nhẫn chỉ từng phòng học, từng lối tắt cho những đứa trẻ nhút nhát vừa vào trường, trong đó có Hae-rin.
Yoon Dae-un
Yoon Dae-un
Chị tin em.
Yoon Dae-un
Yoon Dae-un
Nhưng không phải ai trong cái trường này cũng vậy đâu.
Yoon Dae-un
Yoon Dae-un
Họ chỉ tin những gì họ muốn tin thôi, nhất là khi câu chuyện có nhiều 'gia vị' để thêm thắt
Yoon Dae-un
Yoon Dae-un
Tin đồn, một khi bắt đầu, nó sẽ không cần biết đúng sai. Người ta chỉ cần một cái cớ để nói cho vui miệng.
Nghe đến đây, mắt Hae-rin cụp xuống. Đôi môi mím lại đầy bất lực. Cô biết, những lời đàn chị vừa nói không phải để dọa nạt, mà chỉ là sự thật trần trụi và lạnh lùng.
Choi Hae-rin
Choi Hae-rin
Vâng...
Yoon Dae-un
Yoon Dae-un
//Đứng dậy// Thôi nhé, chị về lớp đây. Cố gắng lên, em sẽ vượt qua được mà.
Dae-un quay lưng bước đi. Tiếng giày vang lên nhịp đều trên hành lang vắng lặng. Đến khi đã khuất khỏi tầm mắt Hae-rin, đôi vai thẳng của cô khẽ rung nhẹ.
Yoon Dae-un
Yoon Dae-un
Pfff-
Là tiếng cười.
Trên môi Dae-un nở một nụ cười mơ hồ, pha lẫn ẩn ý và toan tính.
Yoon Dae-un
Yoon Dae-un
NovelToon
Yoon Dae-un
Yoon Dae-un
"Chà..."

Chương 2: Lễ ăn mừng

chongiu❤️😍
chongiu❤️😍
Not support
chongiu❤️😍
chongiu❤️😍
Name nhạc: Don't go insane - DPR IAN.
NovelToon
chongiu❤️😍
chongiu❤️😍
1/2
______________
Tin đồn, vốn chỉ là vài lời thì thầm vô căn cứ, chẳng biết bắt đầu từ đâu, thế mà qua miệng hết người này đến người khác lại nhanh chóng biến thành một kịch bản drama hoàn chỉnh.
Ban đầu chỉ là chuyện Hae-rin bị bắt gặp đi ăn tối với thầy giáo dạy Toán. Nhưng rồi, chẳng biết từ đâu xuất hiện thêm loạt “nguồn tin ẩn danh” trên Confession, khẳng định cô ta còn qua lại với cả thầy giám thị, rồi một nam sinh lớp 11, rồi một anh khóa trên từng thực tập ở trường. Người ta bắt đầu gọi cô bằng những cái tên cay nghiệt, kèm theo những biểu tượng cười mỉa.
Ở dưới mỗi bài đăng là cả trăm bình luận như dao găm, không một lời cảm thông. Cái tên "Choi Hae-rin" nhanh chóng trở thành tâm điểm cho mọi sự ghét bỏ.
Chỉ trong vòng một tuần, Hae-rin gục ngã. Cô nghỉ học. Có người bảo cô bị bố mẹ đánh, có người nói cô đang điều trị tâm lý, cũng có người cười cợt rằng “đáng đời, gieo gió thì gặt bão thôi.”
Yoon Dae-un nghe tin ấy vào một buổi sáng thứ Hai, khi đang nhai miếng sandwich khô khốc trong lớp học. Một người bạn đi lại kể.
???
???
4: Này, nghe nói con Hae-rin nghỉ học rồi đấy. Bị trầm cảm nặng. Ghê thật.
Dae-un nhướng mày. Ngạc nhiên? Có, nhưng chỉ một thoáng.
Yoon Dae-un
Yoon Dae-un
Vậy à? Tội em ấy thật nhỉ.
???
???
4: Cậu còn tội cái gì? Loại như con nhỏ đó sau này ra đời cũng làm gái, làm tiểu tam cặp kè chồng người ta thôi.
Yoon Dae-un
Yoon Dae-un
À...
_______________
Hôm nay là ngày trao thưởng học sinh tiêu biểu hàng tháng. Hội trường được quét dọn sạch sẽ từ sáng sớm, học sinh các khối xếp thành từng dãy hàng ngay ngắn như những cột số trong bài thi trắc nghiệm. Khuôn mặt nào cũng ngước lên, nửa háo hức, nửa buồn ngủ. Không khí buổi sáng mang theo chút oi nồng, len lỏi dưới lớp đồng phục còn chưa phẳng nếp.
Trên sân khấu, thầy hiệu trưởng bắt đầu xướng tên từng học sinh trong top 10 có thành tích học tập xuất sắc nhất toàn trường. Giọng thầy đều đều, đầy âm vang qua micro, như thể mỗi tháng đều đọc cùng một danh sách quen thuộc.
Thầy giáo
Thầy giáo
...Và cuối cùng, đứng đầu toàn trường - học sinh Yoon Dae-un, lớp 12-1.
Tiếng vỗ tay vang lên, vừa đúng mức, không quá hời hợt cũng chẳng thật nồng nhiệt. Cô bước lên bục nhận bằng khen, dáng đi thẳng lưng, khuôn mặt bình thản không biểu cảm. Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía cô, có sự ngưỡng mộ, có cả dè chừng.
Chà, vì cô là thành viên dưới trướng Han Su Kang mà...
Cô nhận bằng khen từ tay thầy hiệu trưởng, khẽ cúi đầu rồi bước lên micro. Nắng sáng chiếu nghiêng một bên má, khiến ánh mắt cô loé lên sắc lạnh dù nụ cười vẫn giữ nguyên nhịp vừa đủ.
Yoon Dae-un
Yoon Dae-un
Em xin cảm ơn thầy cô và nhà trường vì đã ghi nhận những nỗ lực của em trong suốt thời gian qua. Bằng khen này không chỉ là một niềm vinh dự, mà còn là động lực để em tiếp tục phấn đấu nhiều hơn nữa.
Yoon Dae-un
Yoon Dae-un
//Khẽ quét mắt qua học sinh bên dưới// ...Em tin rằng, chỉ cần không ngừng cố gắng, thành quả sẽ luôn đến vào lúc thích hợp. Một lần nữa, em chân thành cảm ơn.
Ngay khi cô vừa dứt lời, từ phía đầu hàng lớp 12 bỗng vang lên một tiếng huýt sáo dài, kéo theo đó là những tràng la ó và tiếng hú hét phấn khích như thể cả sân trường vừa biến thành một khán đài náo nhiệt.
???
???
5: Dae-un đỉnh thiệt đó nha!
Song Eun-gyo
Song Eun-gyo
Top 1 nhà mình không làm tụi mình thất vọng nha!
???
???
2: Chuẩn con nhà người ta!
Đó là hội của Han Su-kang – đám đầu gấu ngồi lẫn giữa hàng ngũ học sinh gương mẫu. Tiếng huýt sáo, tiếng vỗ tay vang lên rôm rả như thể cô vừa giành huy chương Olympic, chứ không phải chỉ đọc vài câu phát biểu theo khuôn mẫu.
Yoon Dae-un
Yoon Dae-un
"Ha... Trông lố lăng thật sự."
Cô đứng trên bục, quay đầu nhìn xuống. Han Su-kang – kẻ đứng đầu nhóm vẫn giữ nguyên dáng đứng ngạo nghễ: hai tay đút túi quần, cằm ngẩng cao, và... nụ cười nhếch mép đầy đắc ý.
Bởi có Dae-un – học sinh top đầu toàn trường nằm trong nhóm, chẳng khác nào khiến thanh thế của gã càng thêm lộ liễu, như một cái tát vào mọi quy chuẩn nghiêm túc của ngôi trường này.
_______________
Vì để “ăn mừng” việc Dae-un tiếp tục giữ vững ngôi đầu bảng, cả nhóm kéo nhau ra hành lang phía sau khu lớp học, nơi vắng vẻ đến mức chẳng mấy ai dám bén mảng sau giờ tan học. Jin-hyung bị lôi xềnh xệch ra giữa, chẳng kịp hỏi lý do thì những cú đấm, cú đá đã thi nhau giáng xuống.
Nói là "ăn mừng", nhưng thực ra... ngày nào mà Jin-hyung chẳng bị đánh.
Han Su-kang ngồi vắt chân lên ghế, cười hả hê nhìn Jin-hyung bị đấm đá túi bụi trong góc hành lang. Tiếng thụi vào bụng, tiếng giày dậm lên lưng chen lẫn với tiếng rên rỉ khiến khung cảnh nhuốm một màu méo mó của “lễ ăn mừng”.
Han Su-kang ngồi thảnh thơi trên chiếc ghế nhựa cũ kê ngay sát tường, hai tay khoanh trước ngực, miệng bật cười như thể đang thưởng thức một màn giải trí không thể hấp dẫn hơn.
Khi tiếng rên rỉ của Jin-hyung bắt đầu yếu dần, gã vươn tay khoác vai Dae-un - người vẫn lặng im ngồi kế bên từ đầu rồi kéo cô sát lại vào người.
Han Su-kang
Han Su-kang
Làm tốt lắm, bé cưng à~
Gã nói khẽ, nửa trêu chọc, nửa khiêu khích, còn hơi thở thì kề sát bên tai cô.
Yoon Dae-un
Yoon Dae-un
...
Dae-un không đáp, ánh mắt dừng lại một giây nơi Jin-hyung đang ôm đầu nằm co lại.
Jin-hyung đã ngất xỉu rồi.
Han Su-kang
Han Su-kang
//Quay sang, cười khẩy// Dae-un à, cưng thích cái này chứ?
Yoon Dae-un
Yoon Dae-un
//Liếc gã một cái, môi khẽ cong// Ừm… cũng không tệ.
Su-kang bật cười khoái chí, bàn tay khi nãy khoác vai cô giờ đã ở bên đầu cô, kéo khuôn mặt cô lại gần hơn nữa.
Han Su-kang
Han Su-kang
//Thơm má// Biết ngay cưng sẽ thích mà.
Dae-un không cự tuyệt, vẫn ngồi nguyên vị trí. Nhưng ánh mắt cô lại hướng về phía Jin-hyung người bạn học gầy gò ngất lịm đi sau khi chịu trận, đôi mắt cô lặng lẽ và xa xăm.
Trong khoảnh khắc đó, ánh nhìn ấy như thoáng qua chút gì đó mềm yếu, một tia thương cảm mờ nhạt giữa vẻ lãnh đạm thường ngày.
Han Su-kang chẳng nhận ra điều đó, gã vẫn đang cười, như thể vừa giành được phần thưởng xứng đáng nhất trong ngày hôm nay.

Chương 3: Âm thanh tới từ địa ngục

chongiu❤️😍
chongiu❤️😍
Not support
chongiu❤️😍
chongiu❤️😍
Name nhạc: Thán (Ngây thơ Chinesever) - Hoàng Linh/ Tăng Duy Tân.
NovelToon
chongiu❤️😍
chongiu❤️😍
2/2
______________
Song Eun-gyo
Song Eun-gyo
//Tát Jin-hyung// Oẳn tù tì.
Tại phòng truyền thông, Jin-hyung đang chơi oẳn tù tì với Eun-gyo trong một luật chơi oái oăm: chỉ được ra búa và kéo. Mỗi lần Eun-gyo thắng, cô sẽ thẳng tay tát Jin-hyung một cái.
Khỏi phải nói, Jin-hyung toàn ra kéo, còn Eun-gyo thì chỉ dùng búa. Cảnh tượng đó khiến cả nhóm Han Su-kang đứng xung quanh cười nghiêng ngả như đang xem hài kịch.
Song Eun-gyo
Song Eun-gyo
Oẳn tù tì. //Tát Jin-hyung//
???
???
5: Đây có phải lần đầu mày chơi trò này không vậy?
Song Eun-gyo
Song Eun-gyo
//Tát Jin-hyung//
???
???
3: Đừng đơ mặt ra như vậy chứ, Jin-hyung.
???
???
4: Đúng rồi, lỡ người ta nghĩ mày bị ép chơi thì sao đây.
???
???
3: Đau lắm không?
???
???
5: Jin-hyung, có biết chơi không đấy?
Ở ngoài phòng thu, Han Su-kang đứng khoanh tay, một tay chống cằm, tay còn lại thì nhấn chỉnh âm lượng lên mức cao nhất. Trên môi gã nở nụ cười thích thú.
Ngay sau đó, cả dãy hành lang rền vang tiếng loa.
"Oẳn... tù... tì!"
Chát!
Là tiếng tát của Eun-gyo giáng xuống Jin-hyung.
"Oẳn... tù... tì!"
Chát!
Lại thêm một cú nữa.
Và rồi, giọng nói trầm khàn, đầy thỏa mãn của Han Su-kang vang lên, lan khắp các lớp học.
Han Su-kang
Han Su-kang
Chà... Hay lắm, phải không mọi người?
Ngay khi nghe thấy giọng nói trầm khàn của Han Su-kang vang lên từ loa phát thanh, thứ âm thanh không khác gì lời thì thầm của ác quỷ giữa ban ngày. Học sinh trong lớp lập tức rơi vào trạng thái hoảng loạn.
Một vài bạn nữ vội bịt tai lại, cố gắng ngăn tiếng nói của cậu lọt vào màng nhĩ. Có bạn còn chui hẳn xuống bàn, ôm đầu run lẩy bẩy. Vài đứa con trai cứng đầu hơn thì gượng cười trấn an, nhưng trán đã rịn mồ hôi lạnh. Có đứa không chịu nổi, liền lồm cồm bò sang ôm lấy bạn ngồi bên cạnh, như thể sự gần gũi này sẽ giúp chúng xua tan đi nỗi sợ hãi do Han Su-kang mang lại.
Han Su-kang
Han Su-kang
Một đứa ăn mày bị như vầy là chuyện thường tình. Tôi chỉ mong cho cuộc sống học đường của mình thật bình yên.
Yoon Dae-un
Yoon Dae-un
//Đang giải đề thì dừng bút// Haizz...
Han Su-kang
Han Su-kang
Ah... Hy vọng ngày mai sẽ còn thú vị hơn nữa, phải không?
Yoon Dae-un
Yoon Dae-un
"Ồn chết mất..." //Đứng dậy ra khỏi lớp//
Điệu cười khoái chí của Han Su-kang vang lên kéo dài như lưỡi dao cà vào thủy tinh, khiến người nghe gai hết sống lưng. Tiếng "chát!" bất ngờ vang dội trong không gian, một cú tát giáng thẳng vào mặt Jin-hyung từ phía Eun-gyo, làm không khí vốn đã căng thẳng nay càng thêm nghẹt thở.
Ngay sau đó, tiếng lách cách nhỏ nhẹ của mic ngắt kết nối vang lên. Han Su-kang đã tắt micro. Cùng lúc ấy, cánh cửa phòng truyền thông phát ra tiếng "cạch" nhẹ.
Han Su-kang
Han Su-kang
//Cười// Bé cưng lên đây có chuyện gì hửm?
Cánh cửa bật mở, ánh sáng từ hành lang tràn vào, cắt ngang bóng tối trong phòng như một thước phim điện ảnh. Người bước vào là Yoon Dae-un.
Cô gái thong thả bước vào, mái tóc dài buộc hờ lệch một bên, ánh mắt lướt nhanh qua căn phòng cùng nét mặt bình thản.
Yoon Dae-un
Yoon Dae-un
Em nghe trên đây nhộn nhịp quá, nên qua coi mọi người chơi có vui không? //Khẽ cười//
Dae-un cười nhạt, ánh mắt dừng lại thoáng chốc trên gương mặt đỏ ửng vì bị tát của Jin-hyung, rồi chuyển sang cái micro vẫn còn nhấp nháy xanh
Lee Moon-gi
Lee Moon-gi
Cũng chả vui lắm đâu, thằng Jin-hyung chả biết chơi oẳn tù tì gì cả...
Yoon Dae-un
Yoon Dae-un
//Nghiêng đầu, giả vờ thở dài// Thế à?
Dae-un bước tới, dừng lại ngay cạnh khung cửa kính, chỉ cách Han Su-kang 1-2 bước chân.
Yoon Dae-un
Yoon Dae-un
//Nhìn Han Su-kang// Mà thật ra, em lên đây cũng có chút việc...
Han Su-kang
Han Su-kang
Việc gì?
Yoon Dae-un
Yoon Dae-un
Jin-hyung, thầy hiệu phó bảo tôi đưa cậu xuống văn phòng. Hình như sáng nay cậu chưa nộp bản cam kết học kỳ phải không? Nay là hạn chót đấy.
Han Su-kang
Han Su-kang
... //Liếc Dae-un ngẫm nghĩ//
Go Jin-hyung
Go Jin-hyung
//Chớp mắt, chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra//
Lee Moon-gi
Lee Moon-gi
Ủa? Giờ mới nộp hả? Sao tao nộp từ tuần trước rồi?
Yoon Dae-un
Yoon Dae-un
//Cười nhẹ, ánh mắt khẽ liếc Su-kang// Anh Su-kang, bọn em đi nhé. Thầy bảo những ai nộp muộn thì... cần trao đổi riêng. Em chỉ làm nhiệm vụ thôi.
Han Su-kang
Han Su-kang
...Nếu là có việc thì cứ đi đi.
Yoon Dae-un
Yoon Dae-un
Vâng.
Dae-un vừa xoay người, toan bước vào phòng thu, thì giọng Han Su-kang vang lên từ phía sau, trầm thấp nhưng đủ khiến cô khựng lại.
Yoon Dae-un
Yoon Dae-un
//Dừng bước quay lại// ?
Han Su-kang không nhìn cô, chỉ chăm chú vào màn hình điện thoại trong tay, giọng đều đều.
Han Su-kang
Han Su-kang
Nhớ chăm sóc Jin-hyung cẩn thận. //Cười lạnh//
Khoé môi Dae-un khẽ cong lên, nhưng ánh mắt lại lạnh đi một nhịp. Cô cúi nhẹ đầu, giọng vẫn ngoan ngoãn.
Yoon Dae-un
Yoon Dae-un
...Em hiểu rồi.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play