Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ĐN Ang Mutya Ng Section E] Mặc Gió, Em Nở Hoa

chap 1

Em tên là Bảo Ngân.
Người ta bảo cái tên nghe nhẹ như sương, dịu như gió. Nhưng cuộc sống của em thì chẳng hề nhẹ nhàng như thế. Em sinh ra trong một gia đình nghèo, chật vật từng ngày. Mọi thứ trong nhà đều cũ kỹ, nhỏ bé, cả niềm vui cũng vậy – ít ỏi và mong manh.
Cha em nghiện rượu, nghiện chè. Những ngày ông say là những ngày không khí trong nhà đặc quánh lại. Mẹ em thì lặng lẽ chịu đựng, không cãi lại, không bỏ đi. Có lần cha ngã bệnh, chính mẹ là người lo thuốc thang, bữa ăn giấc ngủ. Dù tay bầm tím, môi còn sưng, mẹ vẫn chăm cha như thể ông chưa từng làm bà đau.
Mẹ gồng gánh tất cả, vì em và em trai. Bà làm quần quật từ sáng đến tối, đôi tay nhăn nheo, mắt thâm quầng. Em biết, bà đã mệt lắm rồi. Nhưng vẫn cười, chỉ để con cái không thấy đau.
Cha – người đàn ông tưởng chừng vô tâm ấy – lại chưa từng nặng lời với em. Mỗi lần nhìn em, ánh mắt ông dịu lại, như thể em là điều gì đó còn sót lại của những ngày cha chưa đánh mất mình.
Nhưng em khi ấy còn quá nhỏ. Không thể làm gì mỗi khi mẹ đau. Em chỉ biết đứng đó, tay nắm chặt, tim thắt lại – lặng im giữa những tiếng la hét và tiếng thở dài kéo dài trong đêm.
__________________________
?
?
Mấy chương đầu sẽ khá ít thoại của nhân vật
?
?
Nên là mọi người không thích có thể lướt nha
?
?
ờm thì tui không giỏi văn chương
?
?
Nên có nhờ sự trợ giúp của chat gpt ấy
?
?
Mong mọi người hãy nhớ ấn like và theo dõi nheee

chap 2

Mẹ từng trách em. Những lúc cha nổi giận đánh mẹ, bà nói: "Sao con không khuyên ông? Ông thương con lắm, nói chắc ông sẽ nghe."
Nhưng mà mẹ ơi...
Em đã từng thử rồi. Nhiều lần. Em đứng trước mặt cha, giọng nhỏ nhẹ van xin ông dừng lại. Nhưng chỉ cần men rượu dâng lên, mọi lời nói đều trở nên vô nghĩa.
Có lần cha nổi giận đến mức đuổi mẹ và em trai ra khỏi nhà. Mẹ ôm em trai, đứng ngoài trong cái lạnh ban đêm. Cha khóa cửa, không cho vào. Em thì cố gắng không ngủ, chờ cha say rồi mở cửa cho mẹ. Nhưng có hôm em mệt quá, thiếp đi lúc nào không hay. Đến khi tỉnh dậy, mẹ vẫn đứng ngoài, em trai tựa đầu vào vai bà, ngủ gục.
Lúc đó em giận bản thân lắm. Em nghĩ, giá như mình ráng thêm một chút, mở cửa sớm hơn, mẹ đã không phải chịu như vậy.
Từ những đêm như thế, em bắt đầu lớn dần trong suy nghĩ. Em học cách lặng lẽ quan sát cha, tìm lúc thích hợp để lên tiếng. Em biết canh rượu, biết cách để cha không nổi nóng. Nhưng không phải lúc nào em cũng thành công. Có những ngày em chỉ biết bất lực nhìn mọi thứ lặp lại, như một vòng luẩn quẩn không lối ra.
Rồi em lớn lên, không còn là cô bé chỉ biết đứng khóc trong góc phòng nữa. Em bắt đầu biết bảo vệ mẹ. Biết cãi lại cha khi ông lớn tiếng, biết đứng chắn trước mặt mẹ mỗi khi ông giơ tay. Không phải em gan lì, mà vì em không chịu nổi khi thấy mẹ cứ mãi lùi bước, mãi chịu đựng trong im lặng.
Mỗi lần em lên tiếng, mẹ đều nắm chặt tay em, ra hiệu đừng làm vậy. Nhưng em không thể. Em không muốn mẹ tiếp tục sống như cái bóng mờ trong ngôi nhà của chính mình. Em nghĩ, nếu em không bảo vệ mẹ, thì ai sẽ làm điều đó?
Nhưng rồi em nhận ra, mọi chuyện không đơn giản như mình nghĩ. Từ ngày em bắt đầu phản kháng, cha không còn dịu dàng với em như trước. Ông bắt đầu mắng em, gắt gỏng, có khi còn tát em trong cơn tức giận. Em không còn là “đứa con gái nhỏ được cưng chiều” nữa. Em trở thành cái gai trong mắt cha, là người dám cãi lại, dám thách thức thói quen lâu năm của ông.
Có một lần, giữa một cuộc cãi vã căng thẳng, cha đã nhìn em – ánh mắt giận dữ, lạnh đến rợn người – rồi hét lên
ba nu9
ba nu9
Mày không phải con tao!
Bảo Ngân
Bảo Ngân
......//ngỡ ngàng//
Em sững người. Câu nói ấy như xé toạc lồng ngực. Tim em đau, thật sự rất đau. Em không biết phải phản ứng thế nào, chỉ biết đứng im, cả người như hóa đá. Trong khoảnh khắc ấy, em vừa thấy mình lạc lõng, vừa thấy thương chính mình – một đứa trẻ chỉ muốn bảo vệ mẹ, nhưng lại bị đẩy khỏi tình thương duy nhất mà nó từng tin là thật.
Câu nói “mày không phải con tao” cứ lặp đi lặp lại trong đầu, như một vết xước không thể lành. Em không biết cha có thật lòng nghĩ vậy hay chỉ vì tức giận. Nhưng dù là gì, em cũng không thể vờ như mình chưa nghe thấy
Vậy mà, lạ thật… Em không ghét cha. Trái tim em – dù đau đớn, dù tan nát – vẫn không ghét được ông.
Em thương mẹ, thương cha, và thương cả đứa em trai bé bỏng. Mẹ là người phụ nữ sống cả đời trong tủi hờn. Bị mẹ chồng mắng nhiếc, bị chồng đánh mắng, vẫn lặng lẽ chịu đựng chỉ vì hai đứa con. Còn cha, khi không say, lại là một người rất khác – lặng lẽ, lo lắng, và có phần mỏi mệt. Dường như ông cũng không hạnh phúc. Chỉ là ông không biết cách để sống tử tế hơn.
Và em trai em… nó còn quá nhỏ để hiểu mọi chuyện, nhưng đôi mắt lúc nào cũng buồn. Em sợ thằng bé sẽ lớn lên mang theo những vết thương giống em. Em chỉ mong nó được sống bình yên, được yêu thương đúng nghĩa, có một gia đình thật sự.

chap 3

Từ khi lớn lên đi làm có điện thoại, em bắt đầu dùng nó như một nơi để trốn. Không phải để chơi, không phải để kết bạn, mà chỉ để tìm chút bình yên cho riêng mình. Mỗi khi thấy lòng mỏi mệt, em sẽ đeo tai nghe, xem vài đoạn clip nhẹ nhàng, đọc những dòng tâm sự xa lạ của người khác.
Cũng nhờ đó, em biết không chỉ mình em sống trong một gia đình đầy mâu thuẫn. Ngoài kia còn nhiều người đang phải chịu đựng trong im lặng, cố gắng để mọi thứ không vỡ ra. Dù vậy, những điều ấy chẳng khiến em thấy nhẹ hơn. Em vẫn buồn, vẫn mệt, vẫn cảm thấy lạc lõng giữa chính ngôi nhà của mình.
Cho đến một ngày, mẹ em ngồi xuống, giọng bình tĩnh đến lạ
mẹ nu9
mẹ nu9
Mẹ muốn ly hôn. Mẹ đã nghĩ kỹ rồi
Căn nhà im bặt. Cha ngồi đối diện, mặt không đổi sắc. Rồi ông quay sang em, hỏi một câu thật khẽ.
ba nu9
ba nu9
Con muốn theo ai?
mẹ nu9
mẹ nu9
Em trai con đã quyết định theo mẹ
mẹ nu9
mẹ nu9
Giờ chỉ còn con
Em cứng người.
Bảo Ngân
Bảo Ngân
Con....
Nếu em đi cùng, cha sẽ ở lại một mình. Nhưng nếu em chọn ở lại… mẹ sẽ không còn ai bảo vệ, em trai còn nhỏ thằng bé chưa thể giúp mẹ được. Câu hỏi tưởng như đơn giản lại khiến em rối bời.
Em nhìn cả hai người – người là mẹ, người là cha – rồi cúi đầu, giọng nhỏ như hơi thở
Bảo Ngân
Bảo Ngân
Con... không biết nữa
Chỉ ba chữ ấy thôi, mà lòng em thấy nặng như chưa từng nặng đến thế.
Sau câu hỏi “Con muốn theo ai?”, em đã trầm lặng suốt nhiều ngày. Mọi người trong nhà cũng không nói thêm điều gì. Không trách, không ép. Nhưng em biết… khoảng cách ấy đang lớn dần, như một vết nứt âm thầm giữa ba người lớn.
Tối hôm đó, em bước ra khỏi bữa cơm, giọng bình thản như thể đã sắp xếp xong tất cả trong lòng mình
Bảo Ngân
Bảo Ngân
Con nghĩ… con sẽ tự lập. Con đã đi làm rồi.
Nói xong, em quay về phòng, không ngoảnh lại. Sáng hôm sau, em dậy thật sớm, rời nhà trước khi cha mẹ tỉnh dậy. Em không muốn phải nhìn vào ánh mắt ai cả. Em chỉ muốn tránh đi – tránh mọi lựa chọn, mọi đối thoại, và cả cảm xúc đang trôi loạn trong lòng mình.
Đến chiều tối, khi em quay về, vừa bước tới đầu ngõ đã thấy người ta tụ tập rất đông. Có tiếng la thất thanh
?
?
Cháy! Nhà cháy!
Tim em như rơi xuống đất. Em chưa kịp nghĩ gì, một chú hàng xóm chạy tới, hoảng hốt
?
Ngân! Cha mẹ và em trai cháu… còn ở trong đó!
Tai em ù đi. Cả thế giới như chỉ còn lại tiếng người hô hoán, khói đen cuồn cuộn và một ý nghĩ duy nhất
Bảo Ngân
Bảo Ngân
" Phải vào... Cha mẹ em trai, đợi con "
Em định lao vào ngôi nhà đang bốc cháy – ngôi nhà em đã lớn lên từ thuở bé – nhưng có người giữ chặt em lại.
Buông cháu ra! Mẹ cháu… gia đình cháu còn trong đó! //vùng vẫy//
Và rồi… đội cứu hoả đưa người ra. Ba chiếc cáng phủ vải trắng.
Em đứng chết lặng. Là cha. Là mẹ. Là em trai.
Tất cả… không còn nữa.
Em không nhớ gì sau đó, chỉ biết khi tỉnh lại, mình đang nằm trong bệnh viện. Em bật dậy, túm lấy tay y tá
Bảo Ngân
Bảo Ngân
Gia đình cháu... Họ sao rồi?
?
?
//lắc đầu//
Em thẫn thờ xuất viện, lặng lẽ đi bộ về nhà – căn nhà chỉ còn lại tro tàn, để nhìn gia đình lần cuối.
Bảo Ngân
Bảo Ngân
Mất rồi… mất hết rồi.
Em không còn ai. Gia đình – mái nhà – tất cả đã tan thành tro bụi trong một đêm. Em ngồi lặng giữa tiếng người qua lại, giữa mùi nhang khói quẩn quanh không tan. Lòng em đau đớn, nhưng nước mắt như cạn sạch từ lúc nào.
Dù hoảng loạn, tuyệt vọng, em vẫn cố lo hậu sự cho cha mẹ và em trai. Mọi thứ diễn ra như một giấc mơ nặng nề mà em không thể tỉnh dậy. Tay em run, mắt thẫn thờ, nhiều đêm không ngủ nổi. Chỉ cần nhắm mắt lại, em lại thấy cha bế em trai, mẹ nắm tay em bước qua sân nhà...
Gia đình bên nội chỉ có vài người đến. Họ vốn đã chẳng ưa mẹ con em từ trước. Những cái gật đầu xã giao, những ánh mắt lạnh. Bên ngoại thì ở xa, chẳng mấy ai kịp về. Chỉ có một vài người hàng xóm thương tình, và vài người bạn cũ lặng lẽ thắp nén nhang rồi rời đi.
Sau tang lễ, em không còn biết đi đâu, về đâu. Không nhà, không người thân, không còn lý do để dừng lại ở bất cứ nơi nào. Em bắt đầu lao đầu vào làm việc – ngày đêm, không nghỉ ngơi, không suy nghĩ. Như thể nếu em dừng lại một giây, nỗi cô đơn kia sẽ nuốt chửng lấy mình.
Cuối cùng, cơ thể em không chịu nổi nữa. Em ngã quỵ giữa một buổi làm, tay vẫn còn cầm xấp giấy chưa kịp giao. Mọi người hốt hoảng, nhưng em thì chỉ cảm thấy… nhẹ. Như thể cuối cùng cũng được nghỉ một chút sau những ngày dài gồng gánh một mình.
_________

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play