Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Ma Đạo Tổ Sư ] Vọng Tàn Kính Thủy (望殘鏡水) Thủy Kính

Chap 0 : Giới thiệu

Tiếu Miên (笑眠)
Tiếu Miên (笑眠)
Chào mọi người
Tiếu Miên (笑眠)
Tiếu Miên (笑眠)
Chào bạn, kẻ dũng cảm (hoặc dại dột) đã lật đến trang này. Trước tiên, cảm ơn bạn đã tò mò đến mức đọc cả phần giới thiệu – điều này nói lên hai khả năng: một, bạn là người cẩn thận; hai, bạn sắp hối hận. Tôi là tác giả của đống chữ sắp tới. Tôi không phải thần thánh cứu rỗi ai, cũng không phải nhà hiền triết ban phát chân lý. Tôi đơn giản là người có quá nhiều suy nghĩ đen tối, không kịp nuốt xuống, nên đành nôn ra thành văn. Bạn sẽ không tìm thấy ở đây những anh hùng cao thượng, những lẽ phải rõ ràng, hay bất cứ thứ gì khiến thế giới trở nên "dễ chịu". Thay vào đó, xin chúc mừng – bạn sắp bước vào một mê cung của dối trá, ảo vọng, và những con người vừa đáng thương vừa đáng ghét đến mức chính tôi cũng muốn xé họ ra từng mảnh. Và đừng hỏi tôi vì sao lại viết ra những thứ như thế. Câu trả lời đơn giản thôi: vì tôi có thể. Và vì con người luôn thích nhìn vào vực sâu, miễn là họ không bị rơi xuống đầu tiên.
Tiếu Miên (笑眠)
Tiếu Miên (笑眠)
Nếu bạn thích truyện “dễ thương”, nhân vật “có đạo đức”, kết thúc “mãn nguyện”… làm ơn rẽ phải ra ngoài, đừng cố đọc rồi quay lại khóc lóc rằng tôi vô tâm. Tác phẩm này không có lối thoát. Nó là cạm bẫy – và bạn, người đọc thân mến, chính là mồi.
Tiếu Miên (笑眠)
Tiếu Miên (笑眠)
Và cuối cùng, xin nói rõ: Tôi là tác giả. Tôi biết mình viết gì. Mong mọi người tôn trọng tôi và không nói bất cứ thứ gì nhá. —
Tiếu Miên (笑眠)
Tiếu Miên (笑眠)
Và cuối cùng, xin nói rõ: Tôi là tác giả. Tôi biết mình viết gì. Mong mọi người tôn trọng tôi và không nói bất cứ thứ gì nhá. — Trân trọng (gần như không),
Tiếu Miên (笑眠)
Tiếu Miên (笑眠)
Chuyện của tôi không quá ngược đâu, đừng lo. Bạn sẽ có một cảm giác rất tốt khi đọc — kiểu cảm giác khiến bạn mỉm cười trong nước mắt, nắm chặt tay trong tuyệt vọng, và lặng người trong những trang cuối. Vì vậy, xin hãy chuẩn bị: – Một tách trà nóng, – Một chiếc khăn ướt, – Và một trái tim chịu đựng được chân thật và dối trá đan xen. Cảm ơn bạn đã đến. Từ đây trở đi, tôi không chịu trách nhiệm cho cảm xúc của ai nữa cả. 💌
Tiếu Miên (笑眠)
Tiếu Miên (笑眠)
“Truyện tôi rất nhẹ nhàng, không ai bị tổn thương cả — trừ độc giả.”
Tiếu Miên (笑眠)
Tiếu Miên (笑眠)
Sau nhiều năm lăn lộn trong những hố nước mắt mà bà Châu Chặt Chém tự tay đào, tôi đã rút ra một bài học quý giá: > Phải viết chuyện nhẹ nhàng hơn. Nhẹ đến mức không ai nhận ra mình đang bị đâm. Nhẹ đến mức tổn thương len vào tim lúc nào không biết.
Tiếu Miên (笑眠)
Tiếu Miên (笑眠)
Mỗi lần đọc xong truyện của bà ấy, tôi lại nằm vật ra giường, ôm cái ảnh đại diện của bả mà khóc như thể mình bị đòi nợ máu. Nước mắt không rơi vì nhân vật đâu — mà rơi vì chính tôi đã tự đâm mình thêm một nhát nữa bằng cách… bấm sang chương sau.
Tiếu Miên (笑眠)
Tiếu Miên (笑眠)
Vì vậy, lần này tôi hứa, truyện tôi rất nhẹ nhàng. Không ai chết đột ngột, chỉ chết từ từ. Không ai bị phản bội thẳng mặt, chỉ bị bỏ lại trong im lặng. Không ai tổn thương sâu sắc… nếu họ không đọc kỹ.
Tiếu Miên (笑眠)
Tiếu Miên (笑眠)
Đây là câu chuyện tôi viết sau khi sống sót từ truyện của Châu Chật Xém. Nó là lời xoa dịu, cũng là bản án treo ngược tim người đọc. Xin hãy đọc bằng tất cả sự tỉnh táo bạn còn sót lại. Và đừng quên chuẩn bị… khăn giấy. Có thể là cả thuốc nhỏ mắt. Và một nơi để gào.
Tiếu Miên (笑眠)
Tiếu Miên (笑眠)
Khi đọc xong truyện này, xin đừng tức giận. Đừng gào, đừng đập điện thoại, đừng khóc trong vô vọng. Hãy giữ nụ cười trên môi, một thái độ bình tĩnh và lòng nhân hậu với tác giả. Đặc biệt: – Đừng ném đá tôi. – Đừng gửi tin nhắn đòi công bằng cho nhân vật. – Và làm ơn đừng dọa đốt nhà tôi, vì tôi sống trong một nơi rất dễ cháy… về mặt cảm xúc.
Tiếu Miên (笑眠)
Tiếu Miên (笑眠)
Nhớ nhé: Mỗi lời đe dọa là một điểm cộng cho bi kịch tiếp theo. Mỗi viên gạch các bạn ném... sẽ được tôi nung lên, dùng làm nền cho chương ngược mới. Hãy đọc với tinh thần lạc quan. Bởi vì dù truyện có đâm vào tim bạn... thì đó là cái ôm mạnh mẽ của tôi đấy. Thân ái Tác giả.

Chap 1: không gian kì lạ

Trời đêm thanh tĩnh. Gió lướt nhẹ qua những tán cây. Trăng tròn đỏ rực treo cao. Đèn lồng lung lay. Các đệ tử đang sao chép gia quy.
Giang Trừng tự Vãn Ngâm
Giang Trừng tự Vãn Ngâm
(gằn giọng, nhỏ) (đẩy cùi chỏ Ngụy Vô Tiện) — Ngụy Anh, lần này bị phạt chép bao nhiêu rồi?
Ngụy Anh tự Vô Tiện
Ngụy Anh tự Vô Tiện
(nhếch mép, vừa cười vừa viết) — Tám trăm. Nhưng ta chia cho Trừng muội, Yếm Ly tỷ, Hoài Tang, mỗi người hai trăm là xong.
Nhiếp Hoài Tang
Nhiếp Hoài Tang
(ngẩng lên, ngáp) — Ta mà bị liên lụy thêm một lần nữa là Nhiếp thị cho người mang ta về bằng xiềng.
Giang Yếm Ly
Giang Yếm Ly
(mềm giọng) — Đừng ồn, sắp đến giờ cấm ngôn rồi.
ÂM THANH TRẦM ĐỘT NGỘT VANG LÊN “ÙM” — như sấm gầm trong lòng đất.
Lam Hoán tự Hi Thần
Lam Hoán tự Hi Thần
(đứng bật dậy) — Bảo trì vị trí! Có người phá cấm giới!
Lam Trạm tự Vong Cơ
Lam Trạm tự Vong Cơ
(mắt nhìn về phía giữa sân) — Không… đây không phải do người.
Đệ tử cầu học
Đệ tử cầu học
Khoan đã
Đệ tử cầu học
Đệ tử cầu học
Cái gì
Đệ tử cầu học
Đệ tử cầu học
Hự…?!
MỘT KHE NỨT MÀU ĐEN MỞ RA GIỮA KHÔNG TRUNG. Giống như mặt gương bị đập vỡ, không gian xoắn lại, kéo toàn bộ mọi người vào.
Tiên Môn Bách Gia
Tiên Môn Bách Gia
Chuyện gì thế này!?
Tiên Môn Bách Gia
Tiên Môn Bách Gia
Ta không cảm nhận được linh lực!
Tiên Môn Bách Gia
Tiên Môn Bách Gia
Đây… là đâu!?
Như những thước phim vỡ vụn, các đoạn ký ức tương lai lướt qua như gương nước: Ngụy Vô Tiện giết người trong rừng trúc , mặt đầy máu, ánh mắt điên dại. Giang thị bị diệt môn. Lam Vong Cơ đứng giữa biển xác chết, ôm xác Ngụy Vô Tiện lao xuống Loạn Táng Cương. Kim Quang Dao cười lạnh, máu chảy bên môi. Nhiếp Hoài Tang bị thương, gào lên tên anh trai đã chết. Giang Trừng mất Kim Đan, ánh mắt như rắn độc. Một đứa trẻ gọi Ngụy Anh bằng "cha".
“Người đời luôn muốn biết trước tương lai… nhưng có mấy ai đủ gan để nhìn thật lâu vào vực thẳm? Một cái gương không phản chiếu hiện tại, mà là… thứ sẽ đến. Và đã đến.”
Giang Trừng tự Vãn Ngâm
Giang Trừng tự Vãn Ngâm
(mặt trắng bệch, lùi lại) — KHÔNG THỂ NÀO! CÁI NÀY... KHÔNG PHẢI THẬT
Giang Trừng tự Vãn Ngâm
Giang Trừng tự Vãn Ngâm
(ôm ngực, nước mắt lặng lẽ) — Là thật... hoặc sẽ thật... nếu chúng ta cứ thế bước tới...
Lam Trạm tự Vong Cơ
Lam Trạm tự Vong Cơ
(bình thản nhưng mắt hơi run) — Đây… không phải thứ để kẻ phàm xem được.
Không gian mờ sương rút dần. Các mảnh hình ảnh tương lai tan ra như tro bụi. Giữa sự im lặng tuyệt vọng, một ánh sáng nhàn nhạt hiện ra.
Lam Lĩnh tự Quân Dung
Lam Lĩnh tự Quân Dung
(cúi đầu, giọng nhẹ và rõ, như gió xuân thổi qua lá khô) — …Xin lỗi các vị. Thật sự xin lỗi.
Mọi người quay nhìn. Ánh sáng từ cậu tỏa ra làm mờ đi bóng tối chung quanh.
Lam Lĩnh tự Quân Dung
Lam Lĩnh tự Quân Dung
(ngẩng mặt lên, ánh mắt bình tĩnh) — Ta là người của Lam Gia. Tên gọi là Lam Lĩnh. Có lẽ... chính ta là người đã triệu các vị tới nơi này. Không gian của Thủy Kính.
Lam Lĩnh tự Quân Dung
Lam Lĩnh tự Quân Dung
(tiếp tục, lời nói không hoa mỹ nhưng chân thành) — Ta biết… việc bị kéo vào đây như vậy… không thoải mái chút nào. Làm phiền các vị, cũng khiến các vị kinh hãi. Nhưng...
Lam Lĩnh tự Quân Dung
Lam Lĩnh tự Quân Dung
Nhưng đây là tương lai mà ta đã thấy. Một tương lai... tăm tối. Chết chóc. Phản bội. Chia ly. > (Giọng trầm xuống.)
Lam Lĩnh tự Quân Dung
Lam Lĩnh tự Quân Dung
Có lẽ... có người trong các vị sẽ không muốn thấy nó. Có người sẽ không tin. Có người sẽ cố gắng tránh. Nhưng… ta đến đây, không phải để các vị ngồi nhìn diệt vong, mà là… để thay đổi nó.
Lam Lĩnh tự Quân Dung
Lam Lĩnh tự Quân Dung
Dù chỉ là một chút. Một bước nhỏ. Một người tỉnh lại trước khi quá muộn… cũng là đủ.
Ngụy Anh tự Vô Tiện
Ngụy Anh tự Vô Tiện
Tiểu đệ à, ngươi lôi nguyên tiên môn Bách Gia vào cái “giấc mơ cải mệnh” của mình đấy à?
Lam Lĩnh tự Quân Dung
Lam Lĩnh tự Quân Dung
(gật đầu, không biện minh) — …Phải. Bởi vì nếu chỉ một người nhìn thấy, thì không thể thay đổi. Nhưng nếu tất cả cùng thấy… thì có lẽ, một người sẽ sống.
Một làn gió nhẹ nổi lên. Trong gió có tiếng vang xa xăm của tương lai chưa tới. > Và giờ – thử thách bắt đầu. Có người sẽ quay đi, có người sẽ vùng vẫy, có người sẽ đứng dậy. Nhưng tất cả, đều không thể nói rằng họ chưa từng thấy trước.
Giang Trừng tự Vãn Ngâm
Giang Trừng tự Vãn Ngâm
Ngươi nói dễ thật đấy. Tiến lên một bước, giọng đầy giận dữ.
Giang Trừng tự Vãn Ngâm
Giang Trừng tự Vãn Ngâm
Dẫn hàng trăm người vào một cái ảo cảnh quỷ quái, cho họ thấy cảnh thân nhân chết thảm, chính mình sa ngã, cả gia tộc bị diệt môn… rồi bảo “ta xin lỗi, mong các vị hiểu cho”? (Mắt đỏ lên – tay nắm chặt chuôi kiếm )
Giang Trừng tự Vãn Ngâm
Giang Trừng tự Vãn Ngâm
Ngươi lấy tư cách gì để thay đổi tương lai của chúng ta?! (Im lặng rít lên như lưỡi kiếm tuốt khỏi vỏ. Cả không gian như co lại. Lam Lĩnh đứng yên, không phản bác.)
Ngụy Vô Tiện vẫn là kẻ đầu tiên phá tan không khí ngột ngạt. Hắn huýt sáo nhỏ, nghiêng đầu cười cợt.
Ngụy Anh tự Vô Tiện
Ngụy Anh tự Vô Tiện
À… hóa ra là vậy. Một đứa nhỏ của Lam Gia dám kéo cả tiên môn Bách Gia vào “hành trình cải mệnh”. Phải gọi là gan to bằng trời. (Ánh mắt hắn ánh lên vẻ trêu chọc, nhưng sâu bên trong lại ẩn giấu nỗi bất an.)
Ngụy Anh tự Vô Tiện
Ngụy Anh tự Vô Tiện
Nói chứ, Thủy Kính kia cho ta thấy ta hóa điên, bị xua đuổi, chết không có ai nhận xác… cũng đẹp mắt lắm. Kịch bản bi ai vậy mà ta chưa từng nghĩ ra. (Dừng lại, môi hắn cong lên cười, nhưng giọng trầm hơn hẳn.)
Ngụy Anh tự Vô Tiện
Ngụy Anh tự Vô Tiện
Nhưng ta hỏi thật, Lam Lĩnh… nếu biết trước tương lai đau đớn như thế, liệu có ai còn dũng cảm bước tiếp? Ngươi kéo chúng ta đến đây… ngươi có định trả giá thay họ không? > (Một câu hỏi nửa như đùa, nửa như đâm thẳng vào tim.)
Giang Yếm Ly
Giang Yếm Ly
Nếu những gì ta thấy là thật… thì có lẽ ta không còn kịp cứu ai cả. (Ánh mắt cô dừng lại một giây nơi Ngụy Vô Tiện. Không ai nhận ra điều đó, trừ hắn.)
Giang Yếm Ly
Giang Yếm Ly
Nhưng nếu có một người dám bước tới, nói “tôi sẽ sửa sai”, thì dù chỉ là một đứa nhỏ… ta nghĩ, chúng ta cũng nên lắng nghe một lần. (Lời nói ấy khiến không gian dịu đi. Nỗi giận dữ của Giang Trừng tạm lắng. Ánh mắt Lam Vong Cơ cũng hạ thấp.)
Nhiếp Hoài Tang
Nhiếp Hoài Tang
...
Mạnh Dao -  Kim Quang Dao
Mạnh Dao - Kim Quang Dao
...
Kỳ Sơn Ôn Thị
Kỳ Sơn Ôn Thị
Khoan... có ai thấy quả táo của ta đâu không?
Lan Lăng Kim Thik
Lan Lăng Kim Thik
Ê, cái này là... sân luyện kiếm Lam gia sửa lại à?
Thanh Hà Nhiếp Thị
Thanh Hà Nhiếp Thị
Chuyện gì nữa đây?! Ai đánh trộm não ta vậy?!
Nhiếp Hoài Tang
Nhiếp Hoài Tang
Hở? Gì đấy? Dẫn đường nhanh thật. Mới chợp mắt một cái đã xuyên không rồi. (Dừng lại nhìn quanh, mắt vẫn lim dim) Ta mơ hay thật đấy?
NV nữ ngoài lề
NV nữ ngoài lề
Có… có ai bị kéo nhầm giống ta không? Không phải ta chỉ đi lấy nước thôi à?
Cô Tô Lam Thị
Cô Tô Lam Thị
Theo giáo quy điều 19, nếu đây là một ảo cảnh thử thách, đệ tử cần giữ im lặng, không hoảng loạn, không… không chửi bậy… > (Sau đó thì… run bần bật.)
Đứng yên bất động, xếp tay sau lưng như bị điểm huyệt, nhưng ánh mắt lấm lét.
NV nam ngoài lề
NV nam ngoài lề
Trưởng Lão của Trương Gia : …Ai bật trận pháp không xin phép trưởng bối? — Ai làm thì bước ra tự thú đi!
NV nam ngoài lề
NV nam ngoài lề
(Vừa tỉnh dậy đã thấy bị bao quanh bởi sương mù, mắt đỏ hoe)Sư phụ ơi… con lại nằm mơ xấu nữa rồi...
Cả không gian hỗn loạn nhẹ, giống như một buổi dã ngoại bị mưa bất ngờ, ai cũng đang loay hoay chưa biết điều gì đang xảy ra. Lam Lĩnh thì đang đứng lặng, chưa kịp mở miệng.

Chap 2 :Giữa Vực Thẳm, Gọi Một Nhà Không Còn

Lam Lĩnh tự Quân Dung
Lam Lĩnh tự Quân Dung
Xin các vị… bình tĩnh.
Lam Lĩnh tự Quân Dung
Lam Lĩnh tự Quân Dung
Nơi này… không làm hại các vị. Chỉ là để cho các vị nhìn thấy… tương lai mà thôi.
Lam Lĩnh tự Quân Dung
Lam Lĩnh tự Quân Dung
Từng việc một sẽ hiện ra. Mỗi giai đoạn có quy luật riêng, và khi đến lúc, ta sẽ nói cho các vị biết
Hắn hơi cúi đầu, chắp tay như một kẻ chủ lễ thành kính. Dáng vẻ hắn rất nhỏ giữa biển người, nhưng ánh mắt vẫn vững như núi.
Không khí giãn ra một chút. Một vài trưởng lão gật nhẹ. Lam Vong Cơ liếc sang Ngụy Vô Tiện không nói. Ngụy Vô Tiện vẫn đang… nhìn quanh tìm ghế ngồi (vì hắn biết mình sắp lên thủy kính hơi nhiều).
Nhiếp Hoài Tang
Nhiếp Hoài Tang
(ngồi bệt xuống, gật gù) — Rồi rồi. Thế thì chiếu cho nhanh, ta còn chưa ăn cơm trưa…
Giang Trừng tự Vãn Ngâm
Giang Trừng tự Vãn Ngâm
(mím môi) — Vậy thì xem cho xong. Để coi cái thứ "tương lai" này còn dở hơi đến mức nào nữa.
Cả một cái tiên môn Bách Gia, vốn đang sôi lên như vạc dầu, lặng xuống như mặt hồ. Không ai lên tiếng. Một số người lùi lại, số còn lại bắt đầu tập trung vào Thủy Kính – lần đầu tiên thật sự "nhìn".
Lam Lĩnh giơ một tay lên. Một vòng ánh sáng xuất hiện quanh cổ tay hắn, giống như lệnh dẫn truyền tâm pháp.
Thủy Kính bỗng như một cuộn phim sống: tự động cuộn tiếp. Gợn nước bắt đầu xoáy, hình ảnh thay đổi.
???
???
1 : Bao nhiêu bí mật bị lộ ra đây ha ( Thì thầm )
???
???
2,3,4 : Chẳng bất ngờ lắm dù sao thì bao nhiêu bí mật thế gia thì chúng ta biết gần hết rồi ( Thì thầm)
--------‐--------------------------------------------------
(Khung cảnh trong Thủy Kính tối đi một nhịp. Một luồng ánh sáng trắng rọi xuống từ trên cao. Hình ảnh mở đầu: đường núi vắng, lừa nhỏ gặm cỏ, một đứa trẻ áo xám đong đưa chân trên lưng lừa, tay cầm bánh hoa mai.)
Giọng trẻ con của hắn vang lên, rất nhỏ:
Ngụy anh khi bé
Ngụy anh khi bé
Cha, nương… khi nào thì ta mới gặp được Giang Trừng?
Cha hắn – Ngụy Thường Trạch, nét mặt nghiêm nghị nhưng ấm áp, đang cưỡi ngựa bên Tàng Sắt Tán Nhân – nhìn thấy pháo tín hiệu Lam tím nổ trên trời.
Tàng Sắc Tán Nhân
Tàng Sắc Tán Nhân
Pháo của Giang gia!
Ngụy Thường Trạch
Ngụy Thường Trạch
Không đúng… không đúng lịch, lẽ ra hôm nay không ai tuần tra đoạn
Tàng Sắc Tán Nhân
Tàng Sắc Tán Nhân
A Anh, con ở lại trên lừa. Chơi yên, không được đi đâu. Nhớ lời ta dạy chưa?
Ngụy anh khi bé
Ngụy anh khi bé
Con… nhớ
Chuyển cảnh. Tiếng kiếm chém vang lên. Tàng Sắt Tán Nhân bị đánh bật vào vách đá. Ngụy Thường Trạch chắn trước mặt nàng, miệng đầy máu.
Trên vách núi, ánh lửa vàng kim và đỏ cháy rực – bùa chú, trận pháp, tiếng người hét hò:
NV nam ngoài lề
NV nam ngoài lề
Hắn là tông chủ đời tiếp theo của Di Lăng Ngụy thị!
NV nam ngoài lề
NV nam ngoài lề
Không để hắn trở về!
NV nam ngoài lề
NV nam ngoài lề
Giết hết, diệt cả huyết thống!
Một người mặc áo choàng đen, không rõ tộc, đứng phía sau đám người Kim – Ôn, lặng lẽ ra hiệu giết.
Kiếm đâm xuyên lưng Ngụy Thường Trạch. Hắn quay đầu lại, gào:
Ngụy Thường Trạch
Ngụy Thường Trạch
KHÔNG!!!
Tiếng hét đó... không vang đến nơi Ngụy Anh đang trốn. Nhưng hắn thấy hết qua kẽ
TRONG BỤI RẬM > Cậu bé run rẩy, miệng bị nhét giẻ. Tay nắm chặt dây cương con lừa, thân mình nhỏ bé núp sau một tảng đá phủ đầy bụi rậm.
Nước mắt ứa ra, nhưng không dám thở mạnh. Cả thân thể gồng lên đến co rút.
Giọng hắn, nội tâm, vang lên trong không gian Thủy Kính:
Ngụy anh khi bé
Ngụy anh khi bé
Không được khóc… không được động đậy…
Ngụy anh khi bé
Ngụy anh khi bé
Cha nương chết… chết thật rồi…
Đêm đã xuống. Hắn bò ra khỏi bụi rậm, đầu gối trầy xước. Đôi mắt đỏ hoe, gương mặt tái mét nhìn xuống vực: thi thể cha mẹ nằm bên bờ đá, máu nhuộm đất.
Phía sau, có tiếng chó hoang tru dài… đang tiến đến gần.
Hắn thở hổn hển, mở tay cha mình, lấy ra một lệnh bài có khắc chữ “Ngụy” cổ đại, ánh sáng yếu ớt rỉ ra.
Ngụy anh khi bé
Ngụy anh khi bé
Máu ta là huyết thống Di Lăng Ngụy thị…
Ngụy anh khi bé
Ngụy anh khi bé
Lệnh bài còn đây. Ta phải sống. Ta sẽ được cứu. — Nương không có huyết thống… mẹ sẽ không cứu được…
Nói xong, hắn lùi lại một bước, rồi nhảy xuống vực. Mặt nước tối thẫm như nuốt chửng, không một gợn sóng.
Tất cả người xem đứng chết lặng. Một số đệ tử nhỏ hơn thì quay đi, không dám nhìn.
Ngụy Vô Tiện – người thật – đứng bất động, mặt không cảm xúc. Chỉ có bàn tay nắm chặt gấu áo run nhẹ một chút.
Giang Trừng nghiêng đầu, ánh mắt đột nhiên phức tạp.
Lam Vong Cơ vẫn không nói gì. Nhưng ánh mắt hắn, lần đầu tiên, chuyển từ kính sang thẳng vào người bên cạnh.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play