[All Kỳ]Mùa Hè Năm Ấy Của Chúng Ta
Văn Án
Mùa hè năm ấy, 6 thiếu niên cùng thích Mã Gia Kỳ — và mỗi người giữ riêng một mẩu bí mật dưới vòm trời xanh.
__________________________
Nắng tháng sáu rơi lấm tấm trên vai áo đồng phục, tiếng ve pha lẫn mùi phấn bảng. Giữa bức tranh ấy, Mã Gia Kỳ cười, vô tình làm trái tim sáu cậu thiếu niên lệch nhịp
Trưa hè oi ả, sân trường ngập nắng đến mức gạch lát cũng hừng hực hơi nóng. Sau tiết thể dục, cả lớp lục tục kéo nhau vào phòng, người nào cũng mồ hôi nhễ nhại.
Đinh Trình Hâm lặng lẽ chạy ra máy nước, cẩn thận chọn một chai nước mát trong tủ lạnh, lau nhẹ lớp hơi nước đọng bên ngoài rồi quay vào. Gia Kỳ đang ngồi tựa lưng vào tường cạnh cửa sổ,áo thể dục thấm mồ hôi,tóc ướt rủ xuống trán.Đinh Trình Hâm không nói gì,tiến lại gần,đưa chai nước ra trước mặt Gia Kỳ.
Đinh Trình Hâm
Uống đi,cậu đổ nhiều mồ hôi quá
Mã Gia Kỳ
Cảm ơn nha,Trình Hâm/Ngước lên,nheo mắt cười/
Đinh Trình Hâm
Bạn bè giúp nhau mà
Trình Hâm đáp nhanh,quay mặt đi để tránh ánh mắt dịu dàng vừa lướt qua.
Chiều muộn, phòng nhạc tầng ba vắng tênh.
Ánh nắng đổ qua ô cửa kính cũ, rọi thành từng vệt dài trên nền gạch. Gió luồn qua khe cửa thổi lật vài trang nhạc phổ đặt trên cây piano. Á Hiên ngồi đó, một mình, ngón tay gõ nhẹ lên phím trắng đen.
Cậu không nói nhiều. Lúc nào cũng lặng lẽ phía sau mọi người. Nhưng mỗi khi Gia Kỳ bước vào phòng nhạc, cả thế giới trong Á Hiên như ngưng lại.Hôm đó, Gia Kỳ ghé ngang, chỉ vì mượn một sợi dây cáp loa cho buổi tập kịch. Vừa bước vào đã nghe tiếng dương cầm vang lên – dịu, trong, và lặng.
Mã Gia Kỳ
Cậu mới sáng tác à
Gia Kỳ hỏi,dựa vào cánh cửa,mắt nhìn lên trần như đang thưởng thức nhạc
Tống Á Hiên
Ừ,tớ còn chưa đặt tên
Mã Gia Kỳ
Tớ thấy giống kiểu...hoàng hôn trong lòng ai đó
Câu nói ấy khiến tay Á Hiên khựng lại.
Cậu không nói gì. Chỉ cười nhẹ. Đợi Gia Kỳ rời đi, Á Hiên mới cầm bút, nắn nót viết một cái tên vào góc tờ giấy:
"Hoàng hôn là khi có cậu"
___________________________
Chiều hè, sân bóng rổ lấp lánh nắng.Trống tiết cuối, vài đứa con trai lôi nhau ra sân chơi trận đấu ngẫu hứng. Tiếng bóng đập trên nền xi măng vang vọng. Nắng chiếu rát cả da, mồ hôi nhễ nhại, nhưng Mã Gia Kỳ vẫn hăng say chạy giữa sân như ánh dương chính giữa đám mây.
Lưu Diệu Văn đứng bên ngoài đường biên, tay đút túi quần, lặng lẽ theo dõi từng bước di chuyển của Gia Kỳ. Áo trắng của cậu đã dính mồ hôi, tóc ướt, má ửng đỏ vì nắng. Cậu luôn như thế – lúc nào cũng sáng bừng, dù trời có oi ả đến mức nào.
Trận đấu kết thúc, Gia Kỳ bước về phía vòi nước, rút vạt áo lau mồ hôi trán. Lúc ấy, một chiếc khăn nhỏ được đưa tới trước mặt.
Lưu Diệu Văn
Lau đi,coi chừng cảm nắng
Mã Gia Kỳ
Ủa,cậu xem nãy giờ à?/cậu đón lấy chiếc khăn,giọng bất ngờ pha chút vui vẻ/
Lưu Diệu Văn
Tớ đâu có bỏ trận nào có cậu/Diệu Văn khẽ gật đầu/
Nếu có ai hỏi cậu lý do vì sao luôn ở bên cạnh Gia Kỳ mỗi khi trời nắng, mỗi khi cậu ấy mệt hay im lặng... thì Lưu Diệu Văn cũng chẳng trả lời được.
Chỉ là... nếu Mã Gia Kỳ là mặt trời, thì cậu nguyện làm bóng râm phía sau — lặng lẽ che chở, dù chẳng bao giờ được gọi tên.
_________________________
tlinhh
Lên cho ae con fic mới nhee
tlinhh
Fic này tui phải vắt cạn kiệt trí tưởng tượng mới viết được,tại bị bí ý tưởng á🥰
tlinhh
Có gì sai sót thông cảm cho tui nhennn,lần đầu viết truyện luôn á
tlinhh
Mà văn án chắc phải 2 chap cơ,dài quá🥰🥰
Văn Án
tlinhh
Chời ơi,tui lại ngoi lên viết nốt đoạn Văn Án nè
tlinhh
Bây giờ vô truyện nha
___________________________
Chiều muộn, nắng nghiêng qua dãy phòng học cũ,hành lang loang lổ ánh sáng vàng và tiếng bước chân rải rác.Gia Kỳ đứng tựa lan can, gió thổi làm tóc rối nhẹ.Chân Nguyên tiến lại gần, đứng cạnh một nhịp thở.
Trương Chân Nguyên
Tớ cao hơn cậu rồi đấy
Mã Gia Kỳ
Ừ,cao thật,giỏi quá nha/Em khẽ mỉm cười/
Chân Nguyên cười theo,nhưng trong lòng,một câu khác lặng lẽ rơi xuống
Trương Chân Nguyên
"Mai sau...người đứng cạnh cậu..có còn là tớ không?"
Không ai biết.
Không ai nghe.
Chỉ có gió khẽ lướt qua,và ánh chiều kéo dài cái im lặng dịu buồn giữa hai người.
Chiều tan học, sân trường loang đầy nắng.Tiếng ve kêu rát bên tai,gió lùa nhẹ qua tán phượng vĩ đỏ rực một góc trời.
Gia Kỳ nhảy lên yên sau xe đạp,vỗ vai cậu
Mã Gia Kỳ
Đi nhanh đi,nóng gần chết luôn rồi nè
Hạo Tường cúi đầu, đạp xe chầm chậm giữa con đường phủ đầy nắng nghiêng.Gia Kỳ cười, tay che mặt khỏi nắng,còn cậu thì không dám quay lại nhìn.
Nghiêm Hạo Tường
"Liệu mai sau..cậu có còn ngồi sau lưng tớ như vậy không?"
-------------------------
Buổi trưa hè, lớp vắng tanh sau tiết thi căng thẳng.Gia Kỳ gục đầu xuống bàn, ngủ quên dưới nắng.Ánh sáng xiên qua ô cửa sổ, rọi thẳng vào mái tóc hơi rối,nhìn kỹ sẽ thấy cả giọt mồ hôi lăn chậm trên má.Tuấn Lâm đứng dậy, lặng lẽ kéo rèm.Không ai nhờ, không ai để ý.Chỉ có cậu,luôn là người đầu tiên thấy được những thứ nhỏ bé ấy.
Gia Kỳ vẫn ngủ.Mi mắt run khẽ theo nhịp thở đều đều.Tuấn Lâm ngồi lại,gấp tờ nháp đặt dưới trán cậu ấy, sợ hơi nóng từ mặt bàn làm cậu khó chịu.
Không nói gì cả.Chỉ ngồi nhìn vài phút,rồi lặng lẽ quay về bàn mình.Cậu quen rồi —với việc thương một người bằng cách chăm sóc những thứ người đó không bao giờ thấy.Và giữa lớp học yên ắng,
Tuấn Lâm nghĩ:
Hạ Tuấn Lâm
“Nếu một ngày nào đó cậu tỉnh dậy…liệu có nhận ra từng có người đã lặng lẽ che nắng cho cậu không?”
_____________________________
tlinhh
Chap này hơi ngắn nha
tlinhh
Nhma đọc xong thấy đớn quá mấy bạn oiiii
Chap 1
Buổi sáng đầu tuần, trời nắng dịu.Mã Gia Kỳ đứng trước cánh cổng trường mới,tay nắm quai cặp chặt hơn một chút.Cây phượng già giữa sân trường vừa trổ hoa rực rỡ.Âm thanh của tiếng chuông vào tiết ngân lên trong trẻo,lẫn giữa tiếng bước chân vội vàng,tiếng cười rộn ràng của những gương mặt cậu chưa từng quen.
Gia Kỳ đứng giữa sân trường lúc gần vào tiết.Dãy phòng học thẳng dài, lớp nọ nối lớp kia,mà cậu lại chẳng tìm được số phòng in trong giấy giới thiệu.Cậu ngó quanh,những học sinh đi ngang đều đang vội,ai cũng có vẻ đã quen với việc này từ lâu rồi.Gia Kỳ bước nhanh đến chỗ một người đang đứng tựa lan can tầng một.Áo sơ mi chưa sơ vin, tay cầm hộp sữa dở dang.Cậu ấy ngẩng đầu lên khi Gia Kỳ hỏi
Mã Gia Kỳ
Bạn ơi,cho tớ hỏi lớp 11A2 ở đâu vậy?
???
Đi,tôi chỉ đường cho cậu,chúng ta học chung lớp
Mã Gia Kỳ
Mà cậu tên là gì vậy?
Mã Gia Kỳ
Mã Gia Kỳ/cười nhẹ/
Mã Gia Kỳ
À, đến lớp rồi,cậu vào trước đi,tớ còn phải đợi cô giáo
Lớp 11A2 vào tiết đầu tiên của thứ hai.Cửa lớp bật mở khi giáo viên chủ nhiệm bước vào,theo sau là Mã Gia Kỳ—đồng phục còn mới tinh, áo sơ mi trắng chưa kịp nhàu,mái tóc nâu sẫm nhẹ chạm trán, mắt sáng nhưng hơi lúng túng.
Dương Quỳnh
Đây là bạn Mã Gia Kỳ,vừa chuyển đến từ trường bên
Mã Gia Kỳ
Chào mọi người,mình là Mã Gia Kỳ,mong mọi người giúp đỡ/cười mỉm/
Học Sinh Nữ
Ê,cười xinh quá chúng mày ơi
Học Sinh Nam
Đương nhiên rồi,tao nhìn còn muốn cong
Dương Quỳnh
Nào,trật tự,Gia Kỳ,em xuống ngồi cạnh Tống Á Hiên nhé,bàn bên cạnh cửa sổ
Gia Kỳ gật đầu, ôm cặp bước về phía đó.Tống Á Hiên nửa nằm dài ra bàn, tay xoay xoay bút trong lòng bàn tay.Nghe tên mình, cậu khẽ quay sang nhìn,ánh mắt bất ngờ.
Tống Á Hiên
Chúng ta có duyên ghê nhỉ,bạn học Mã Gia Kỳ/cười nhẹ/
Mã Gia Kỳ
Mong bạn Tống Á Hiên sau này giúp đỡ/cười mỉm/
Gia Kỳ vừa ngồi xuống ghế bên cạnh Tống Á Hiên,chưa kịp lấy sách ra thì từ bàn phía trên,một người quay xuống,nụ cười tươi hiện lên giữa buổi sáng nắng nghiêng
Hạ Tuấn Lâm
Ể,chào bạn mới nha,tớ tên Hạ Tuấn Lâm
Cậu ấy nói nhẹ nhàng nhưng rành rọt,ánh mắt cong lên như nắng ngoài sân.Gia Kỳ khẽ gật đầu, cười đáp lại,không ngờ ngày đầu tiên lại có người chào mình trước.
Chưa kịp nói thêm gì,ở phía bàn cuối, có một ánh nhìn lướt qua thật nhanh.Nghiêm Hạo Tường ngồi chống tay lên má,đôi mắt khẽ liếc về phía Gia Kỳ một cái,không biểu cảm. Không gật đầu. Không cười.Rồi như thể không có gì đáng bận tâm,cậu quay đi,tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ nơi vài cánh phượng đang rơi chậm.
Hạ Tuấn Lâm
Ya,Nghiêm Hạo Tường,đừng có lôi cái ánh mắt chết người của cậu ra như vậy,mau giới thiệu đi
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường/liếc nhìn rồi lại quay đi/
Mã Gia Kỳ
"Người này cảm giác thật khó gần"
_________________________
Tiết học đầu tiên trôi qua trong tiếng phấn đều đều trên bảng.
Nắng nghiêng qua cửa sổ, chiếu lên trang giấy trắng trước mặt Gia Kỳ,tạo ra bóng cây in lấp loáng giữa những dòng chữ còn chưa kịp quen tay.Gia Kỳ chăm chú ghi chép,thỉnh thoảng lại liếc sang sách của Tống Á Hiên,chữ viết nghiêng nghiêng, đều đặn như tính cách của người bên cạnh.
Tống Á Hiên
Cậu cứ chép thoải mái,tớ đây viết hơi bị dễ hiểu đấy/mặt đắc ý/
Mã Gia Kỳ
Cậu tự luyến ghê vậy/bĩu môi/
Phía trên, Hạ Tuấn Lâm lâu lâu lại quay đầu xuống,đưa tay chỉ nhanh vài dòng trong sách bài tập rồi thầm thì
Hạ Tuấn Lâm
Cái này bà cô hay gài bẫy đấy,cẩn thận
Cậu nói xong còn bật cười nhỏ,
nụ cười rất khẽ nhưng đủ để Gia Kỳ cũng thấy lòng nhẹ hơn.
Phía sau lưng, không có tiếng động.Nghiêm Hạo Tường ngồi im, tay xoay cây bút giữa các ngón.Thỉnh thoảng cậu nhìn lên bảng,nhưng ánh mắt lại lướt ngang qua gáy Gia Kỳ thật khẽ,rồi dừng lại ở đâu đó ngoài khung cửa lớp.
tlinhh
Hí hí,thấy tui hoạt động năng suất khonggggg
tlinhh
Hẹn gặp lại ở chap sau nháa
Download MangaToon APP on App Store and Google Play