Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[TF Gia Tộc F4] Không Phải Ai Cũng Là Ánh Sáng

CHƯƠNG 1: “Chỗ quen thuộc nhất trong trường này… là những nơi tối nhất.”

Cầu thang khu E – góc khuất phía sau dãy lớp học lớp 10.
Thứ âm thanh quen thuộc lại vang lên.
“Rầm.”
“Bốp!”
“A – đừng mà… xin mấy anh… tha cho em…”
Một giọng nói yếu ớt lạc đi giữa tiếng bước chân đạp xuống.
Cậu học sinh năm nhất bị ép quỳ, tay run run bấu chặt sàn xi măng lạnh buốt.
Mặt cậu đã đầm đìa máu mũi, chiếc cặp bị ném văng, sách vở rơi tứ tung.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Tao hỏi lại lần cuối… mày dám không đóng tiền đúng hạn, hả?
Một giọng trầm, rõ ràng mang âm sắc của uy hiếp cất lên.
Dương Bác Văn.
Gương mặt lạnh như thép, cằm nhọn, môi mỏng, cặp mắt sắc lẹm hằn lên cái nhìn như kẻ săn mồi.
Cạnh hắn là Trần Tuấn Minh – nhỏ tuổi nhất hội nhưng không vì thế mà hiền lành.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Trái lại, thằng bé này là kiểu cười tươi nhất khi đánh người.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Năm nay bọn mày còn chưa học xong luật ngầm trường này nhỉ?
Tuấn Minh đá một phát vào xương sườn cậu kia, rồi cười toe,
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Bị ngu bẩm sinh hay tự tin thừa vậy?
“T… tao không có tiền…”
Cậu học sinh kia lắp bắp, vừa khóc vừa ho ra máu,
“Em… em không cố tình… nhà em bị…”
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Tụi mày nghe chưa, ‘bị nghèo’ là lý do chính đáng để nợ tiền đấy.
Trần Tuấn Minh bật cười, rồi ngước nhìn hai người đứng phía sau.
Tả Kỳ Hàm tựa người vào tường, không nói một lời.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Áo sơ mi trắng cài đến tận cổ, tóc hơi rối, ánh mắt lạnh lẽo.
Bên cạnh là Nhiếp Vĩ Thần, cũng khoanh tay đứng yên, lặng lẽ nhìn, chẳng buồn chen vào.
Nhiếp Vĩ Thần
Nhiếp Vĩ Thần
Chỉ có Vương Lỗ Kiệt đứng sau cùng, cao vượt cả đám, im lặng như thể không có mặt ở đó.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Nhưng ánh mắt cậu hơi cụp xuống, thoáng gì đó như lưỡng lự.
Không ai lên tiếng.
Họ quen với cảnh này rồi.
.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Ê.
Giọng nói lặng lẽ cất lên.
Mọi người quay lại.
Cửa cầu thang bật mở.
Trần Dịch Hằng.
Ánh sáng phía hành lang phía sau lưng cậu khiến bóng dáng trắng trẻo như phát sáng.
Cậu mặc sơ mi trắng, cà vạt chỉnh tề, bước từng bước về phía nhóm người.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Cậu đang làm gì vậy, Bác Văn?
Giọng nói không hề lớn, không gắt, nhưng khiến không khí nặng xuống ngay lập tức.
Dương Bác Văn không trả lời, chỉ liếc xéo.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Tuấn Minh thì nhíu mày:
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Sao, thư ký hội học sinh bận rộn lại rảnh ghê ta. Hay muốn xen vô việc của bọn anh?
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Đây là khu lớp 10. Tôi quản lý danh sách lớp, sổ vi phạm. Có người tố giác.
Trần Dịch Hằng ngồi xuống đỡ học sinh kia dậy, ánh mắt sắc như dao,
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Muốn đánh thì tìm chỗ khác. Hoặc học cách đánh mà không bị quay clip.
Tả Kỳ Hàm cười nhạt.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Thư ký Trần bắt đầu biết dạy đời rồi ha.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Tôi chỉ nói chuyện hợp lý.
Cậu đứng thẳng dậy, quay sang phía Dương Bác Văn,
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Hôm nay tôi sẽ không ghi biên bản. Nhưng nếu còn lần sau…
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Thì sao?
Bác Văn bước lại gần, mùi nước hoa sang trọng lẫn với mùi máu khô,
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Mày làm gì được bọn tao? Cấm bọn tao? Đuổi học bọn tao?
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Tôi không phải hiệu trưởng. Nhưng tôi biết cách để cậu mất mặt.
Trần Dịch Hằng đáp, ánh mắt vẫn không chớp.
.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Thôi.
Vương Lỗ Kiệt lên tiếng, giọng trầm,
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Về đi. Có người nhìn thấy rồi.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Tao chưa xong chuyện.
Dương Bác Văn nghiến răng.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Tao nói về.
Lỗ Kiệt lặp lại, ánh mắt sắc hẳn lên, nghiêm lại theo cách khác thường.
Cả nhóm sững vài giây.
“…”
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Tả Kỳ Hàm lặng lẽ rời đi trước.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Tuấn Minh liếc Dịch Hằng, hừ một tiếng rồi đi theo.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Hừ.
Bác Văn lườm thêm cái nữa, rồi phun ra một câu chửi thề.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Đồ chó thánh thiện.
Rồi bỏ đi.
Chỉ còn Trần Dịch Hằng và học sinh kia đứng đó.
Cậu nhẹ giọng:
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Em có sao không?
“Em… em biết… nên tránh bọn họ…”
Giọng cậu run run.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Không.
Dịch Hằng đặt tay lên vai cậu,
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Người cần tránh là thầy cô không chịu làm gì khi bọn họ làm chuyện sai trái.
.
Ký túc xá – Tối muộn hôm đó.
Tầng ba – Phòng 317.
Căn phòng có 4 giường.
Đèn ngủ mờ vàng, mọi người đã ngủ.
Trần Tư Hãn – học sinh lớp 10, đang nằm co chân trên giường tầng trên, tay nghịch bút vẽ lên trần nhà.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
~
Cạnh bên, Ngụy Tử Thần đang đọc sách.
Ngụy Tử Thần
Ngụy Tử Thần
Cậu đẩy kính lên, nhẹ nhàng hỏi:
Ngụy Tử Thần
Ngụy Tử Thần
Hôm nay cậu không ra sân à? Không đi đá bóng với tụi lớp 11 sao?
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Lười. Mà… tụi lớp 11 đánh nhau hoài à. Tao đâu có điên.
Trần Tư Hãn cười toe toét.
Ngụy Tử Thần
Ngụy Tử Thần
Mà hồi sáng cậu nói gì với học sinh bị đánh vậy?
Ngụy Tử Thần nghiêng đầu.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Không gì. Tao chỉ ngồi xuống đưa nước, rồi chửi nhỏ vài câu.
Cậu bật cười khúc khích,
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Nhiêu đó cũng đủ để mấy người kia ghét tao.
Ngụy Tử Thần mỉm cười.
Ngụy Tử Thần
Ngụy Tử Thần
Cậu đúng là người tốt.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Không. Tao chỉ thấy khó chịu khi thấy người yếu bị bắt nạt.
Ngụy Tử Thần
Ngụy Tử Thần
Tại sao?
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Vì mẹ tao từng như vậy.
Căn phòng chợt im lặng.
Ngụy Tử Thần đóng sách lại, kéo rèm che giường, nhẹ nhàng như cũ.
Nhưng không ai biết, sau lớp rèm ấy, ánh mắt cậu tối lại.
Ngụy Tử Thần
Ngụy Tử Thần
Những người tốt quá… sớm muộn cũng bị nuốt chửng.
.
Sáng hôm sau – Văn phòng hội học sinh.
Dương Hàm Bác – hội trưởng – đang kiểm tra lịch sự kiện.
Dương Hàm Bác
Dương Hàm Bác
Trương Dịch Nhiên – hội phó – ngồi bên cạnh ghi chép lại biên bản.
Trương Dịch Nhiên
Trương Dịch Nhiên
Trương Dịch Nhiên
Trương Dịch Nhiên
Vụ cầu thang hôm qua… có báo cáo không?
Dịch Nhiên hỏi.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Không. Em xử lý rồi.
Trần Dịch Hằng vừa bước vào, đáp gọn,
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Không ai bị thương nặng. Cũng không có bằng chứng cụ thể.
Dương Hàm Bác nhướn mày.
Dương Hàm Bác
Dương Hàm Bác
Em… không định làm gì?
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Có những chuyện phải để lâu… rồi mới vỡ được.
Dịch Hằng đáp, mắt vẫn dán vào tệp tài liệu.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Nhưng tay cậu siết nhẹ lại.
Dương Hàm Bác
Dương Hàm Bác
Ý em là…?
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Em đang đợi thời điểm phù hợp.
Cậu ngẩng lên, nở nụ cười lạnh đến rợn người,
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Khi con thú nghĩ rằng nó đang không bị theo dõi, chính là lúc nó sơ hở nhất.

CHƯƠNG 2: “Những người im lặng thường biết nhiều hơn những gì họ nói.”

Sân trường – giờ ra chơi buổi sáng.
Không khí trong trường trung học Trùng Khánh 4 vẫn náo nhiệt như thường lệ.
Học sinh chen chúc ra căn tin, một vài nhóm con gái tụ lại trước gương nhà vệ sinh, chỉnh tóc, tô son.
Nhưng có một góc khuất phía sau phòng y tế, luôn im lặng đến lạ.
Một cậu học sinh đang đứng tựa lưng vào tường.
Đồng phục thẳng thớm, mắt nhìn xa xăm như đang suy nghĩ điều gì.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm.
Tóc rối nhẹ, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc chưa châm.
Nhưng ánh mắt cậu không nhìn điếu thuốc.
Nó đang hướng về sân thể dục nơi có một nhóm lớp 10 đang chơi bóng rổ.
Trong số đó có một người…
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Lại nhìn cậu ta?
Giọng trầm từ sau lưng vang lên.
Dương Bác Văn khoanh tay, đứng dựa vai bên cạnh, ánh mắt sắc lạnh liếc sang.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Tao không nhìn ai cả.
Tả Kỳ Hàm nhếch môi.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Nhưng mày luôn đứng ở đây khi cậu ta có mặt.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Đừng bắt tao thừa nhận điều gì. Tao không thích nói dối.
Dương Bác Văn không cười, nhưng khóe môi khẽ giật nhẹ.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Hắn nhìn theo hướng Tả Kỳ Hàm nhìn – bóng dáng trắng nổi bật giữa sân thể dục – Trần Dịch Hằng.
Cậu mặc áo thể dục đồng phục, tay cầm chai nước, vừa đi vừa trò chuyện với bạn bè lớp 11.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
~
Nụ cười của cậu nhẹ nhàng đến mức có thể khiến mọi thứ xung quanh trở nên dễ thở hơn.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Cậu ta là thứ duy nhất không thuộc về thế giới của tụi mình.
Bác Văn lẩm bẩm.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Thế giới của tụi mình vốn đã méo mó.
Tả Kỳ Hàm thở ra một hơi.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Và tụi mình chọn không thoát khỏi nó.
Tả Kỳ Hàm không đáp.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Cậu châm thuốc.
.
Khu lớp 10 – Hành lang trước lớp 10A4.
Trần Tư Hãn vừa từ nhà vệ sinh đi ra thì bắt gặp một cảnh tượng lạ:
Trương Dịch Nhiên – hội phó hội học sinh – đang đứng nói chuyện với Ngụy Tử Thần.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
???
Hai người đó hiếm khi tương tác.
Và càng lạ hơn khi vẻ mặt Trương Dịch Nhiên trông có chút… dè chừng.
Ngụy Tử Thần
Ngụy Tử Thần
Chào cậu.
Ngụy Tử Thần mỉm cười, nghiêng đầu.
Trương Dịch Nhiên
Trương Dịch Nhiên
À… ừm…
Dịch Nhiên gật nhẹ, quay lưng bước đi khá nhanh.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Ơ, gì vậy trời?
Trần Tư Hãn chớp mắt, đứng nhìn.
Ngụy Tử Thần xoay người lại thấy Tư Hãn, liền cười tươi:
Ngụy Tử Thần
Ngụy Tử Thần
Chào cậu.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Cậu làm gì hội phó mà ảnh chạy trối chết vậy?
Tư Hãn nhăn mày.
Ngụy Tử Thần
Ngụy Tử Thần
Không có gì. Tôi chỉ hỏi chuyện liên quan đến quy định kiểm tra an toàn phòng học.
Giọng Ngụy Tử Thần nhẹ như nước chảy.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Ờ… mà cậu hay ghê ha. Lớp 10 thôi mà quen cả hội phó hội học sinh.
Ngụy Tử Thần
Ngụy Tử Thần
Tôi hay lên phòng y tế… vô tình gặp.
Cậu đáp gọn.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
À.
Tư Hãn chớp mắt, cười toe,
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Mà sáng nay cậu có thấy Trần Tuấn Minh không? Hình như hắn kiếm chuyện với bạn lớp mình nữa kìa.
Ngụy Tử Thần
Ngụy Tử Thần
Không. Nhưng tôi nghe nói hôm qua cậu lại đứng ra bảo vệ một bạn lớp khác.
Ngụy Tử Thần nhìn thẳng vào mắt Tư Hãn, cười rất dịu,
Ngụy Tử Thần
Ngụy Tử Thần
Cậu là người tốt.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Lại nữa.
Tư Hãn thở ra, xua tay,
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Làm người tốt cũng mệt lắm cậu biết không? Tối về má tao còn la vì tao đi gây chuyện…
Ngụy Tử Thần
Ngụy Tử Thần
Nhưng cậu vẫn chọn làm vậy.
Giọng Ngụy Tử Thần nhỏ hơn,
Ngụy Tử Thần
Ngụy Tử Thần
Không phải ai cũng đủ can đảm.
Tư Hãn đứng khựng vài giây, rồi cười gãi đầu.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Thôi đừng khen, tôi quê.
Ngụy Tử Thần
Ngụy Tử Thần
Thật lòng.
Ngụy Tử Thần mỉm cười.
Nụ cười ấy khiến người đối diện cảm thấy ấm lòng.
Chỉ có điều… Tư Hãn không hề biết, ngay khi cậu quay đi, ánh mắt của Ngụy Tử Thần trở lại lạnh lẽo như ban đầu.
Ngụy Tử Thần
Ngụy Tử Thần
Cậu thật ngây thơ.
.
Buổi chiều – Sân bóng rổ.
Một nhóm nam sinh đang chơi bóng.
Bên ngoài lưới, Trần Dịch Hằng ngồi cùng Vương Lỗ Kiệt.
Cậu đưa nước cho Kiệt, nhíu mày:
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Hôm nay cậu không tập chung với hội đó?
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Tao xin nghỉ.
Vương Lỗ Kiệt đáp, ánh mắt nhìn xa,
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Dạo này tao không muốn tham gia mấy vụ bắt nạt nữa.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Thật sao?
Dịch Hằng ngạc nhiên.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Ờ.
Lỗ Kiệt thở ra, cởi áo thể dục ra quấn cổ tay,
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Cảm thấy mệt.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Mệt vì hành động sai, hay mệt vì bản thân không còn là mình?
Vương Lỗ Kiệt im lặng.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Tôi nghĩ cậu không xấu, Kiệt.
Dịch Hằng mỉm cười,
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Tôi tin… cậu từng là người tốt.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Tao chưa từng là người tốt.
Kiệt cười nhạt.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Không sao cả. Không ai bắt cậu là người tốt.
Dịch Hằng đứng lên, đưa tay đỡ Kiệt ngồi dậy,
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Chỉ cần đừng là người xấu thêm nữa.
Lần đầu tiên, Vương Lỗ Kiệt nhìn Trần Dịch Hằng lâu đến vậy.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Có gì đó… trong lòng cậu lặng đi.
.
Ký túc xá – Phòng 317 – 21h đêm.
Tư Hãn vừa tắm xong, tóc còn nhỏ nước, chui lên giường trên.
Cậu thở dài, tự lẩm bẩm:
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Mệt thiệt chớ…
Ngụy Tử Thần
Ngụy Tử Thần
Mai có kiểm tra môn Toán.
Ngụy Tử Thần nhắc.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Ờ. Biết mà. Cảm ơn nha.
Cậu bật cười,
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Sao lúc nào cậu cũng giống như ông chú chăm sóc người khác vậy?
Ngụy Tử Thần
Ngụy Tử Thần
Vì tôi quan sát nhiều.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Cậu thông minh thật đó.
Tư Hãn nằm xoài ra,
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Tôi á, ngu lắm. Chỉ biết đánh trống, vẽ bậy, và đi lượm đám bị bắt nạt.
Ngụy Tử Thần
Ngụy Tử Thần
Cậu không ngu.
Ngụy Tử Thần đáp nhỏ.
Trần Tư Hãn
Trần Tư Hãn
Cậu nói thế để tôi vui chớ gì?
Ngụy Tử Thần
Ngụy Tử Thần
Không.
Giọng Ngụy Tử Thần rất nhỏ, gần như thì thầm,
Ngụy Tử Thần
Ngụy Tử Thần
Tôi nói thế… vì thật sự nghĩ vậy.
Sau lớp rèm tối, ánh mắt Ngụy Tử Thần lại lóe lên một chút gì đó như chờ đợi.
Ngụy Tử Thần
Ngụy Tử Thần
Như thể… đang chuẩn bị cho một kế hoạch lâu dài.
.
Trên tầng cao nhất của dãy lớp học – một mình.
Trương Quế Nguyên ngồi trên lan can, mắt nhìn xuống sân trường lấp lánh ánh đèn.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Từ xa, có thể nhìn thấy đèn ký túc xá còn sáng.
Bóng đen bước ra từ sau lưng hắn.
Ngụy Tử Thần
Ngụy Tử Thần
Báo cáo.
Ngụy Tử Thần cúi đầu.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Nói.
Giọng Trương Quế Nguyên trầm như lưỡi dao cắt qua gió.
Ngụy Tử Thần
Ngụy Tử Thần
Vương Lỗ Kiệt… bắt đầu rút chân. Trần Dịch Hằng đã tiếp cận thành công.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Kệ nó.
Ngụy Tử Thần
Ngụy Tử Thần
Nhưng nếu để lâu…
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Tôi nói: kệ nó.
Quế Nguyên ngắt lời, ánh mắt lóe lên,
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Lỗ Kiệt là người tôi thương như em ruột. Nếu nó đổi ý, tao sẽ không ngăn.
Ngụy Tử Thần
Ngụy Tử Thần
Còn Trần Dịch Hằng?
Ngụy Tử Thần hỏi, giọng vẫn rất bình tĩnh.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Thằng đó… là rắc rối.
Hắn rút điếu thuốc, châm lửa, rồi nhìn ánh đỏ lập lòe giữa trời đêm.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Mày cứ làm đúng vai trò của mày. Đừng để lộ. Một khi tới lúc, chúng ta sẽ kéo cậu ta xuống đáy.
Ngụy Tử Thần cúi đầu, không đáp.
Ngụy Tử Thần
Ngụy Tử Thần
Gió thổi lạnh.
Ánh đèn ký túc tắt dần.
Một kế hoạch đã bắt đầu chuyển động.
Và mặt nạ của “người tốt”… vẫn chưa hề rạn.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play