Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

#CapRhy | Duyên Tận.

Văn bản I : Đào Viên Sơ Ngộ.

NovelToon
Đào Viên (桃源): Là cách gọi rút gọn của “Đào Hoa Nguyên” – một chốn bồng lai tiên cảnh trong bài văn nổi tiếng “Đào Hoa Nguyên Ký” của Đào Tiềm (nhà văn đời Tấn). Đây là biểu tượng cho thế giới lý tưởng, tách biệt với thực tại đầy hỗn loạn, nơi con người sống an lạc, tự do, không tranh đấu. Sơ Ngộ (初遇): Có nghĩa là “lần gặp gỡ đầu tiên”, lần đầu tiên hai người gặp nhau. "Đào Viên Sơ Ngộ" có thể hiểu là: “Cuộc gặp gỡ đầu tiên nơi Đào Nguyên” hay nói cách khác là: “Lần đầu tiên gặp nhau tại chốn mộng ảo, như tiên cảnh”
___________________
Tiết xuân phân, mưa phùn lất phất giăng mắc khắp kinh thành, vương vấn trên những mái ngói rêu phong và cánh đào non chớm nở. Đức Duy, công tử trưởng của Hoàng Gia, một gia tộc vọng tộc lừng lẫy bậc nhất Đại Việt, chậm rãi bước dưới tán đào viên. Chàng mặc bộ trường bào gấm thêu hoa văn chìm, dáng người cao ráo, tuấn tú nhưng khuôn mặt lại điểm chút nét u uẩn, ánh mắt thường trực sự lạnh nhạt, khiến người ta khó lòng tiếp cận. Duy là niềm tự hào của Hoàng Gia, văn chương hiển hách, võ nghệ tinh thông, nhưng tâm hồn chàng lại như một tảng băng ngàn năm, chỉ có sách vở và gươm đao mới có thể chạm đến.
Hôm đó, Duy ghé qua khu chợ phiên ven sông Tô Lịch, nơi dòng người tấp nập, ồn ã khác hẳn sự tĩnh lặng nơi phủ đệ. Chàng không có ý định mua bán gì, chỉ đơn thuần muốn thoát khỏi bầu không khí ngột ngạt của những quy tắc lễ nghi. Đi ngang qua một sạp tranh nhỏ nép mình dưới gốc đa cổ thụ, Duy chợt khựng lại.
Dưới làn mưa bụi, một thiếu niên mảnh khảnh đang cặm cụi phác họa. Mái tóc đen nhánh rủ xuống che đi vầng trán thanh tú, đôi tay nhỏ bé khéo léo lướt trên giấy điệp. Khác với những nét vẽ cường điệu hay hoa mỹ thường thấy, bức tranh của cậu đơn giản đến lạ, chỉ là một cành mai cô độc vươn mình trong tuyết. Nhưng chính cái sự đơn giản ấy lại toát lên một vẻ đẹp tinh khiết, mạnh mẽ đến nao lòng, như phản chiếu chính tâm hồn người vẽ
Duy tiến lại gần. Hương mực mới và mùi giấy thơm thoang thoảng lướt qua khứu giác. Thiếu niên ấy ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt thanh tú, đôi mắt to tròn, trong veo như hồ nước mùa thu, và một nụ cười mỉm nhẹ nhàng, tựa đóa cúc dại e ấp trong sương. Quang Anh, cái tên mà chàng nghe được từ một người bán hàng rong gần đó, là một thiếu niên mồ côi, sống nhờ nghề vẽ tranh và viết thuê chữ nghĩa cho người qua đường.
#HoangDucDuy | Chàng.
#HoangDucDuy | Chàng.
Bức tranh này, bao nhiêu tiền?
Duy cất tiếng, giọng nói trầm ấm nhưng vẫn phảng phất vẻ xa cách thường ngày.
Quang Anh hơi giật mình, không nghĩ sẽ có khách hỏi mua bức tranh vừa mới hoàn thành. Cậu cúi đầu, nhẹ nhàng đáp:
#NguyenQuangAnh | Thiếp.
#NguyenQuangAnh | Thiếp.
Công tử thích thì xin cứ lấy. Tiền bạc... chỉ là phù du.
Duy hơi nhíu mày. Lần đầu tiên có người dám nói những lời như vậy với chàng, một kẻ luôn được bao quanh bởi vật chất và sự toan tính. Ánh mắt Quang Anh không hề có sự tham lam hay nịnh nọt, chỉ có sự chân thành và một chút bẽn lẽn. Chính cái sự khác biệt ấy đã khiến Duy cảm thấy một chút rung động trong trái tim vốn đã chai sạn. Chàng bỏ một nén bạc vào giỏ tranh của Quang Anh, đủ để cậu sống qua cả mùa đông lạnh giá, rồi cầm lấy bức tranh, lặng lẽ rời đi.
Kể từ ngày đó, Duy thường xuyên ghé thăm sạp tranh nhỏ bên sông. Lúc đầu, chàng chỉ đứng từ xa quan sát Quang Anh cặm cụi vẽ, hoặc lẳng lặng mua vài bức tranh. Dần dà, những cuộc trò chuyện ngắn ngủi bắt đầu nảy nở. Duy phát hiện ra Quang Anh không chỉ có tài năng hội họa mà còn am hiểu thi ca, triết lý, dù chưa từng được học hành bài bản. Tâm hồn cậu như một viên ngọc thô chưa được gọt giũa, chứa đựng vẻ đẹp nguyên bản và lương thiện.
Duy cảm thấy một sự bình yên lạ lùng khi ở bên Quang Anh, thứ bình yên mà chàng chưa từng tìm thấy trong những bức tường thành cao ngất của Hoàng Gia. Nụ cười của Quang Anh, ánh mắt trong trẻo ấy, dần trở thành ánh sáng le lói xua đi sự u uất trong lòng Duy. Tình cảm của họ cứ thế lớn dần, âm thầm và tinh khiết như những cánh đào rơi trên mặt nước.
NovelToon
____________________

Văn bản II : Nguyệt Hạ Thê Ước.

NovelToon
Nguyệt Hạ (月下): Dưới ánh trăng Thệ Ước (誓约): Lời thề, lời hứa trọn đời "Nguyệt Hạ Thệ Ước" có thể hiểu là "Lời thề hẹn dưới trăng" thường là lời thề hẹn yêu đương vĩnh cửu giữa hai người, diễn ra trong bối cảnh trữ tình, như một đêm trăng sáng.
___________________
Duyên phận se tơ, chẳng ai ngờ một công tử quyền quý và một thiếu niên mồ côi lại có thể tìm thấy nhau giữa cuộc đời rộng lớn này. Mối quan hệ của Đức Duy và Quang Anh không còn dừng lại ở những lần gặp gỡ tình cờ ở chợ phiên. Mỗi khi hoàng hôn buông xuống, Duy lại lặng lẽ rời khỏi phủ, tìm đến căn lều nhỏ nơi Quang Anh sinh sống bên bờ sông.
Đêm trăng sáng vằng vặc, soi chiếu dòng Tô Lịch lấp lánh như dát bạc. Duy và Quang Anh ngồi tựa vào nhau dưới gốc đa cổ thụ, nơi tán lá xum xuê che chở cho những tâm hồn đồng điệu. Hương đêm thoang thoảng mùi đất ẩm và hoa cỏ, quyện vào không khí tĩnh mịch.
Quang Anh thường kể cho Duy nghe về những câu chuyện dân gian, về những ước mơ giản dị của mình: có một mái nhà nhỏ, một vườn cây xanh tươi và sống một cuộc đời an yên, tự do vẽ tranh. Ánh mắt cậu lấp lánh khi nói về những điều ấy, khiến Duy cảm thấy một sự bình yên lan tỏa trong lòng, thứ bình yên mà chàng chưa từng được nếm trải trong những cuộc đấu đá, tranh giành nơi quyền quý.
Duy thì ít nói hơn, nhưng mỗi lời chàng thốt ra đều chứa đựng sự chân thành và quan tâm sâu sắc. Chàng kể cho Quang Anh nghe về những cuốn sách hiếm, về những chuyến đi xa, về những tri thức mà Quang Anh chưa từng được tiếp cận. Duy không còn vẻ lạnh lùng thường trực, ánh mắt chàng khi nhìn Quang Anh luôn ánh lên một sự dịu dàng khó tả.
Một đêm, trăng treo lơ lửng cao vút giữa trời, rọi sáng cả màn đêm. Quang Anh tựa đầu vào vai Duy, khẽ nói:
#NguyenQuangAnh | Thiếp.
#NguyenQuangAnh | Thiếp.
Công tử à, liệu có phải thiếp đang mơ không? Một người như thiếp, lại được công tử chiếu cố đến vậy...
Duy khẽ siết chặt vòng tay, giọng nói trầm ấm:
#HoangDucDuy | Chàng.
#HoangDucDuy | Chàng.
Quang Anh ngốc. Thiếp là mặt trời của ta, là ánh sáng xua đi màn đêm trong lòng ta. Thế gian này, dù có bao nhiêu danh vọng, phú quý, cũng không bằng một nụ cười của thiếp.
Quang Anh ngước nhìn Duy, đôi mắt rưng rưng. Tình yêu của Duy quá lớn lao, quá đỗi ngọt ngào, khiến cậu đôi khi cảm thấy mình không xứng đáng. Nhưng sâu thẳm trong tim, cậu biết Duy là chân ái của đời mình.
#NguyenQuangAnh | Thiếp.
#NguyenQuangAnh | Thiếp.
Thiếp nguyện cùng công tử, dẫu núi có lở, biển có cạn, cũng không rời xa.
Quang Anh thì thầm, lời thề nguyện như hòa vào làn gió đêm, bay theo ánh trăng.
Duy khẽ hôn lên trán Quang Anh, một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng chứa đựng lời hứa hẹn vĩnh cửu.
#HoangDucDuy | Chàng.
#HoangDucDuy | Chàng.
Ta cũng vậy, Quang Anh. Dù thế gian có đổi thay, dù định mệnh có trêu ngươi, ta cũng sẽ không bao giờ buông tay thiếp.
Họ tin rằng tình yêu của họ sẽ đủ mạnh mẽ để vượt qua mọi thử thách, mọi rào cản về thân phận, địa vị. Dưới ánh trăng huyền ảo hai tâm hồn hòa làm một, trao nhau những lời thề non hẹn biển, không hề biết rằng - con đường phía trước còn đầy rẫy chông gai, và những lời thề ấy, rồi sẽ bị giông bão cuộc đời cuốn trôi, để lại chỉ còn là dư âm của một giấc mộng phù du.
NovelToon
____________________

Văn bản III : Phong Ba Khởi.

NovelToon
Phong (風): Gió Ba (波): Sóng Khởi (起): Nổi lên, dấy lên Phong ba (風波): là thành ngữ chỉ sóng gió, biến động, hỗn loạn thường mang nghĩa bóng, chỉ những biến cố lớn trong cuộc sống hoặc trong một thế cục nào đó (ví dụ: triều đình, giang hồ, tình cảm,...) Phong ba khởi: nghĩa là sóng gió bắt đầu nổi lên, hay biến loạn dấy khởi.
___________________
Mối tình của Đức Duy và Quang Anh dù cố giữ kín đáo đến mấy, cuối cùng cũng không thể thoát khỏi tai mắt của người đời, đặc biệt là những tai mắt tinh tường nơi quyền quý. Chẳng mấy chốc, tin tức về việc công tử trưởng của Hoàng Gia lại qua lại thân mật với một kẻ bán tranh mồ côi đã đến tai Hoàng Phụ, cha của Duy, một người đàn ông cả đời đặt nặng danh vọng và sự phát triển của gia tộc lên trên hết.
Tin này như sét đánh ngang tai Hoàng Phụ. Ông nổi trận lôi đình, đập bàn quát tháo khiến cả phủ đệ chấn động. Trong mắt ông, việc Duy kết giao với Quang Anh không chỉ là làm ô uế thanh danh Hoàng Gia mà còn là một trở ngại lớn cho những kế hoạch tương lai của Duy, đặc biệt là việc liên hôn với Vân Gia, một gia đình quyền lực không kém, để củng cố vị thế của Hoàng Gia trên triều đình.
Hoàng Phụ triệu Duy đến thư phòng. Không khí nặng nề đến nghẹt thở.
#Hoàng Phụ.
#Hoàng Phụ.
Ngươi có biết mình đang làm gì không, nghịch tử?
Giọng ông trầm đục, đầy uy quyền.
#Hoàng Phụ.
#Hoàng Phụ.
Một kẻ xuất thân hèn kém, một kẻ không có chút danh phận nào, làm sao có thể xứng đáng với ngươi? Với Hoàng Gia này?
Duy quỳ gối, đầu cúi thấp nhưng lòng quặn thắt.
#HoangDucDuy | Chàng.
#HoangDucDuy | Chàng.
Phụ thân, tình yêu không phân biệt sang hèn. Quang Anh là người lương thiện, tài hoa...
#Hoàng Phụ.
#Hoàng Phụ.
Lương thiện? Tài hoa? Những thứ đó có nuôi sống được gia tộc này không? Có giúp ngươi tiến thân trên con đường công danh không?
Hoàng Phụ cười khẩy, giọng đầy châm biếm.
#Hoàng Phụ.
#Hoàng Phụ.
Ngươi là trụ cột tương lai của Hoàng Gia, không phải là một thư sinh mơ mộng! Ta đã hứa gả ngươi cho tiểu thư Vân Gia, hôn sự này không thể thay đổi!
Những lời của phụ thân như những nhát dao đâm vào tim Duy. Anh biết Hoàng Phụ không nói đùa, và sức ép từ gia tộc là vô cùng lớn. Ban đầu, Hoàng Phụ chỉ nhẹ nhàng khuyên răn, rồi chuyển sang cấm đoán, giam lỏng Duy trong phủ, không cho chàng bước chân ra ngoài. Thậm chí, ông còn sai người đến dọa dẫm, gây khó dễ cho Quang Anh ở chợ phiên, khiến cuộc sống của cậu thêm phần khốn khó.
Quang Anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Những ngày không thấy Duy đến, cậu lo lắng đến mất ăn mất ngủ. Rồi những lời đồn đại, những ánh mắt dò xét, những lời lẽ cay nghiệt của người đời bắt đầu vây lấy cậu. Quang Anh biết, mình đang đứng giữa một cơn bão tố mà cậu không hề hay biết nguồn cơn. Cậu sợ hãi, nhưng vẫn nuôi một tia hy vọng mong manh rằng Duy sẽ đến, sẽ giải thích mọi chuyện.
Nhưng Duy, dưới sự giám sát chặt chẽ của gia tộc, không thể làm gì. Chàng cảm thấy bất lực, đau khổ khi biết Quang Anh đang phải chịu đựng vì mình. Mỗi đêm, Duy lại nhìn ra vầng trăng sáng, ước ao được ở bên Quang Anh, được nói với cậu rằng mọi chuyện sẽ ổn. Nhưng lý trí của chàng mách bảo, cuộc sống của một kẻ mồ côi như Quang Anh sẽ bị hủy hoại nếu cứ tiếp tục dính líu đến một gia tộc như Hoàng Gia. Sức ép từ phụ thân và trách nhiệm với gia tộc đè nặng lên vai Duy, bóp nghẹt trái tim chàng. Chàng biết, một quyết định tàn nhẫn phải được đưa ra, dù điều đó sẽ xé nát cả hai.
NovelToon
____________________

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play