Tên Anh Tôi Chôn Giữa Ngực Mình..!
°•~°1°•~°
Tháng Ba, gió Lào thổi về hanh rát. Đất khô nứt nẻ, cỏ cũng không buồn mọc.
Ruộng làng Cẩm Phong vắng hoe, chỉ còn tiếng cuốc bổ vào mặt đất kêu cốp cốp khô khốc.
Hoàng Đức Duy
Cha… nghỉ một chút được không? Con khát quá!
Đức Duy buông cây cuốc, áo dính đầy bùn khô, tay gạt mồ hôi chảy dài trên trán.
Cha cậu – một người nông dân gầy gò, lưng còng, tay chai cứng – không đáp lời, chỉ khẽ “ừ” một tiếng rồi vẫn tiếp tục cuốc đất. Mắt ông đỏ hoe vì nắng, nhưng lòng ông cứng hơn nắng rất nhiều!
Duy ngồi phệt xuống mô đất, mắt lơ đãng nhìn về con đường nhỏ phủ bụi đỏ nơi đầu làng.
Xa xa, có người đang vác một bao gạo đi qua. Dáng người cao, áo sờn vai, chân đi dép lốp. Khi đến gần, người đó khựng lại, gật đầu chào cha Duy.
Nguyễn Quang Anh
Cháu gửi gạo ở thềm nghen bác Hai! //bỏ bao gạo xuống thềm//
Giọng trầm, nhẹ như gió lùa qua mái rạ.
Duy quay lại nhìn. Người ấy cũng vừa lúc nhìn cậu.
Một thoáng ánh mắt chạm nhau – rồi người kia gật đầu, khẽ cười.
Nguyễn Quang Anh
Em nghỉ tay chút đi, nắng lắm đó!
Hoàng Đức Duy
Dạ… cảm ơn anh.
Chỉ vài câu ngắn ngủi. Nhưng trái tim Duy – không hiểu vì sao – bỗng đập lệch đi một nhịp...
Buổi chiều hôm đó, tại sân hợp tác xã, có cuộc họp lớn. Tiếng loa phóng thanh rè rè vang lên từ chiếc máy phát cũ kỹ:
“Đội dân công hỏa tuyến tổ chức đợt vận chuyển lương thực, đạn dược ra mặt trận. Ai đủ sức khỏe, tinh thần, xin ghi danh…”
Đội trưởng Lý – người đàn ông cao gầy, da sạm nắng, mắt sáng – đứng giữa sân, tay cầm sổ:
Đội trưởng Lý
Không bắt buộc. Ai tự nguyện thì lên tên!
Tiếng xì xào nổi lên. Phần lớn là con trai thanh niên – có người do lòng yêu nước, có người do muốn đi xa, đổi đời.
Người đầu tiên bước ra… là người thanh niên mang bao gạo lúc sáng.
Nguyễn Quang Anh
Em là Quang Anh, năm nay mười tám tuổi. Em xin đi ạ!
Đội trưởng gật đầu, ghi tên anh vào sổ.
Đức Duy đứng cuối sân, tim đập thình thịch. Cậu không hiểu tại sao mình lại bước tới.
Có lẽ… là vì ánh mắt lúc sáng.
Có lẽ… là vì tiếng gọi “em” kia.
Hoặc… cũng có thể, cậu chỉ muốn rời khỏi mảnh ruộng khô cằn này một lần trong đời.
Đội trưởng Lý
Cha mẹ em đâu? //ngẩng lên nhìn kỹ cậu//
Hoàng Đức Duy
Dạ…mẹ mất rồi. Em sống với cha. Cha em đồng ý ạ
Người đàn ông nhìn Duy một lúc lâu, rồi lại nhìn sang Quang Anh – người đang đứng lặng ở góc sân...
Đội trưởng Lý
Được! Hai cậu sẽ cùng tổ Ba. Mai lên đường. Chuẩn bị mang theo tư trang, áo ấm, không cần nhiều. Quan trọng nhất là sức khỏe!”
Duy cúi đầu vâng dạ. Nhưng lúc ngẩng lên… ánh mắt cậu vô thức tìm về hướng ấy – nơi người kia đứng...
Quang Anh cũng nhìn lại. Không nói gì.
Chỉ một cái gật đầu rất nhẹ.
Như đồng đội.
Như đã quen từ kiếp trước.
Như thể… Trường Sơn này, từ giờ sẽ chẳng còn xa lạ nữa!..
Đêm hôm đó, Duy về nhà gói ghém đồ đạc. Một bộ áo nâu, cái khăn mẹ để lại, vài lon gạo cha gói vào mo cau buộc kỹ.
Cha cậu ngồi im bên mép cửa, không nói lời nào.
Chỉ đến khi Duy đứng dậy, khoác ba lô lên vai, ông mới bật tiếng khàn đặc:
ông Hoàng ( cha em )
Con… đi rồi, cha một mình biết sao?… // vô cùng buồn bã//
Hoàng Đức Duy
Con đi vài tháng thôi, cha ở nhà nhớ giữ sức… //cắn môi//
Ông không đáp. Đôi mắt già mờ đục ấy nhìn cậu thật lâu.
Rồi ông quay đi, dùng ống tay áo cũ lau vội mắt.
ông Hoàng ( cha em )
Cha không cản… vì cha biết, đất nước cần. Nhưng Duy à… đừng có làm liều. Có đau, có mệt… thì về.
Duy không dám khóc. Cậu cúi đầu, run run nắm lấy tay cha – bàn tay chai cứng ấy, đã nuôi cậu lớn lên bằng bùn đất và sương gió.
Hoàng Đức Duy
Con nhất định sẽ về, con hứa!
Cha không trả lời. Nhưng đến tận khi Duy đi khuất sau bụi tre đầu ngõ, ông vẫn đứng đó.
Bóng dáng gầy gò giữa trời khuya. Một mình, Im lặng, Rưng rưng...
Vì có những nỗi buồn… không cần ai chứng kiến, cũng đủ làm đau suốt đời người...
°•~°2°•~°
Sáng sớm hôm sau, tiếng kẻng báo động vang lên. Đội dân công tập hợp trước sân hợp tác, ba lô, quần áo, dép râu… tất cả chỉn chu như chuẩn bị ra trận.
Duy đứng chen trong đám người trẻ tuổi, vừa háo hức vừa run. Cậu đảo mắt nhìn quanh – ánh mắt lướt qua Quang Anh một cái rất khẽ, như vô tình... nhưng thật ra có "cố ý"
Người ấy vẫn im lặng, ba lô khoác sau lưng, đứng hơi nghiêng về bên trái như nhường chỗ cho ai đó cạnh bên...
Đội trưởng Lý
Chuẩn bị lên đường! Hành trình dài sáu mươi cây số, vượt đèo, băng rừng, ai yếu sức được quyền dừng lại giữa đường. Nhưng nếu còn đứng được – thì phải đi tiếp! //quát lớn//
Trưa nắng gắt. Rừng chưa vào mà nắng đã đổ lửa trên đường đỏ. Duy gánh hai bao gạo, mồ hôi nhỏ giọt xuống cổ. Cậu cố thở đều, nhưng chân mỏi rã rời.
Nguyễn Quang Anh
Để anh gánh đỡ đoạn này cho!
Một giọng quen vang bên tai.Duy quay lại – là Quang Anh.
Hoàng Đức Duy
Không sao đâu anh. Em còn gánh nổi mà! //cười, thở hổn hển//
Quang Anh nhìn cậu một lát, không nói gì, rồi quay lưng đi trước.
Duy nhìn bóng lưng ấy. Cảm giác gì đó mơ hồ trong ngực, như thể... được quan tâm cũng đủ làm "lòng nhẹ hơn mấy ký gạo".
Chiều đến lán. Mỗi tổ một góc. Tổ Ba của Duy gồm ba người: Duy, Quang Anh, với Tịnh – một cậu trai nhỏ thó, mê ăn và cực lười.
Đội trưởng phát lệnh:
Đội trưởng Lý
Tổ Ba lo múc nước và trồng thêm cây ăn trái quanh lán. Có mấy cây ổi non, cam, với xoài – đừng để dẫm trúng!
Duy hí hửng bê thùng đi múc nước. Quang Anh theo sau. Trên đường về, Duy liếc trộm:
Hoàng Đức Duy
Anh Quang Anh!…
Hoàng Đức Duy
Em hỏi thiệt nha… hôm qua lúc em ngủ… em có ngáy hông?
Quang Anh đáp, nhìn thẳng.
Hoàng Đức Duy
Vậy em có mơ gì kỳ lạ không á?
Nguyễn Quang Anh
Anh đâu biết được! //nhíu mày//
Hoàng Đức Duy
Tại em nhớ em mơ thấy... có ai đó cầm tay em, không cho em cưới vợ á~ //che miệng cười//
Nguyễn Quang Anh
...Em nói gì!? //khựng chân//
Duy nghiêng đầu chọc tiếp:
Không nghe tiếng trả lời. Duy quay lại nhìn – thấy Quang Anh... đang cúi người, nhổ một cây ổi non dưới đất.
Hoàng Đức Duy
Ê ê anh làm gì vậy! Cái đó đội trưởng mới trồng!
Quang Anh đứng dậy, mặt hơi đỏ:
Nguyễn Quang Anh
Anh trồng lại… lỡ tay thôi!
Hoàng Đức Duy
Lỡ tay nhổ cây ổi? Anh tức cái gì vậy~?// cười khoái chí//
Đội trưởng Lý
TRỜI ĐẤT ƠIIII!!!
Một giọng hét vang lên như sét đánh ngang tai.
Đội trưởng Lý từ phía sau nhà bếp chạy tới, mắt mở to như thấy phản quốc.
Đội trưởng Lý
CÂY ỔI TÔI MỚI TRỒNG!! AI CHO PHÉP NHỔ??
Quang Anh đứng đơ người như tượng.
Duy thì bụm miệng cười, suýt sặc cả nước miếng!
Nguyễn Quang Anh
Em… em định trồng lại ạ… tại…
Đội trưởng Lý
Không có tại gì hết! Đứng lại đó!! ĐỨNG!! LÊN TRỜI TÔI CŨNG RƯỢT!!
Quang Anh giật mình… CHẠY.
Đội trưởng Lý đuổi theo sau, hét ầm trời!
Đội trưởng Lý
Bữa nay tui bắt được là bắt trồng ổi ba ngày không nghỉ nha con!! //đuổi theo anh//
Mấy đội viên trong lán ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Duy ngồi ôm bụng cười, cười đến mức ngã lăn trên đất!
Lần đầu tiên trong đời dân công hỏa tuyến có một vụ… “nhổ ổi vì đỏ mặt”
°•~°3°•~°
Mấy hôm đầu ở lán, trời chưa mưa nhưng đất đã ẩm ướt.
Đường núi dốc, suối cạn nhưng đá trơn, gánh gạo vượt rừng cứ như đánh đu giữa trời.
Tịnh – thằng nhóc cùng tổ – mê ngủ có tiếng. Gác đêm thì gục đầu vào vai người khác, ăn thì nuốt nhanh hơn nuốt gió.
Có hôm đội trưởng phát hiện Tịnh vừa gác vừa mơ, miệng còn lẩm bẩm:
thằng Tịnh
Nằm xuống, em còn ngủ mà… anh đừng đánh thức em bằng lựu đạn…
Cả tổ được một phen cười té ghế
Sáng hôm đó, Duy gánh một đôi gạo nhỏ từ lán xuống bếp. Trời hôm trước mưa, đường trơn trượt. Cậu bước không cẩn thận, trượt chân lăn thẳng xuống bờ suối phía dưới.
Ầm một cái. Nước bắn tung. Duy nằm sõng soài, đầu bù tóc rối, chân xước một đường dài.
Tiếng bước chân chạy tới. Quang Anh thở hổn hển, nhảy luôn xuống suối:
Nguyễn Quang Anh
Em không sao chứ!? //đỡ em dậy//
Hoàng Đức Duy
Chắc em gãy cái chân rồi… hoặc gãy luôn mặt //nhăn nhó ngồi dậy//
Quang Anh đỡ Duy lên bờ, lật vạt quần cậu kiểm tra vết thương. Máu rịn ra đỏ tươi.
Nguyễn Quang Anh
Không gãy đâu, nhưng phải băng lại ngay
Hoàng Đức Duy
Anh biết băng à?
Nguyễn Quang Anh
Có học sơ cứu trong lần đi tiền trạm.
Anh xé vạt áo cũ, nhẹ nhàng quấn quanh đầu gối Duy. Tay anh cứng cáp, nhưng lúc chạm vào da, lại rất nhẹ. Nhẹ đến mức Duy rùng mình vì… không phải đau, mà là "tim đập loạn!"
Hoàng Đức Duy
Em cám ơn anh…
Nguyễn Quang Anh
Im lặng đi, anh đang cột!
Hoàng Đức Duy
Anh… đỏ tai rồi kìa! //chỉ tai anh//
Chiều hôm đó, Tịnh phải thay ca gánh nước một mình vì Duy bị thương, mặt nó ỉu như mo cau úng nước.
Tối đến, nó nằm vật ra chiếu, ngủ say như chết.
Quang Anh đang ngồi mài dao nhỏ bên ngọn đèn dầu. Duy nằm gần bên, mắt lim dim.
Hoàng Đức Duy
Anh Quang Anh…
Hoàng Đức Duy
Mai đừng gánh phụ em nữa. Đội trưởng mà thấy anh xót em quá là ảnh bắt cưới em luôn á!
Hoàng Đức Duy
Anh lại đỏ tai kìa!
Nguyễn Quang Anh
Cây ổi kia vẫn còn trồng chưa thẳng, em muốn anh nhổ nữa không?
Duy bật cười, lăn qua lăn lại. Quang Anh liếc sang, ánh mắt bất lực – rồi cũng khẽ cười.
Nửa đêm, Tịnh đang ngủ thì bỗng…ngồi bật dậy, mộng du.
Nó lò dò bò về phía Duy, nằm vật xuống, đầu gối lên đùi Duy, miệng lẩm bẩm:
thằng Tịnh
Cho em xin miếng cá… cơm anh mùi thơm quá…
Duy cứng người, miệng méo xẹo.
Quang Anh tỉnh dậy, nhìn cảnh đó, bịt miệng cố không cười thành tiếng.
Hoàng Đức Duy
Anh ơi cứu em… em bị đè…
Nguyễn Quang Anh
Chịu khó đi. Nó mộng du có mấy phút hà.
Hoàng Đức Duy
Anh cứ đứng nhìn em bị ăn hiếp vậy á hả?
Cuối buổi gác, Quang Anh kê thêm cái áo cũ dưới đầu Duy. Không ai thấy. Không ai nói.
Chỉ có ánh trăng rọi vào chỗ hai người nằm, và… một cái chạm rất khẽ lên cổ tay áo.
Một cái chạm lén, nhẹ như gió. Nhưng tim ai đó… đã nhớ suốt một đời...
Download MangaToon APP on App Store and Google Play