Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[DuongKieu]Quay Về Sau Những Tổn Thương

1: Gặp Lại Dưới Mưa

Vợ 2Khang
Vợ 2Khang
Xin chào,tui là mít.Đây là lần đầu tui viết truyện có gi sai xót mong mng bỏ qua và cùng đóng góp ykien nhe.Đừng đgia 1-2sao nha🥹
Vợ 2Khang
Vợ 2Khang
Cái này tui nghĩ nó cũng chỉ 100chap thui ạ,tại giờ tui lên 9 cũng phải ôn tập để thi vào 10 nên cũng viết ít thui
Vợ 2Khang
Vợ 2Khang
Mong mng ủng hộ tui,pr chuyện cho tui nhaaaa💕.Yêu mng nhiều
------------
Tiếng mưa rơi lộp độp trên mái hiên,sân trường ướt đẫm
Kiều đứng dưới mái che,tay ôm cặp,ánh mắt lạnh lùng
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Mưa kiểu này...lại ướt hết giày
Dương xuất hiện bất ngờ,che ô đứng sau Kiều
Đăng Dương
Đăng Dương
Vẫn lười mang ô như hồi trước ha?
Pháp Kiều
Pháp Kiều
//giật mình quay lại//...Dương?
Đăng Dương
Đăng Dương
Nhận ra rồi à?Không dễ quên tôi vậy chứ.
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Tôi tưởng cậu đi du học rồi?
Đăng Dương
Đăng Dương
Về rồi,không báo ai hết.Thích bất ngờ
Pháp Kiều
Pháp Kiều
...Tôi không thích bất ngờ
Đăng Dương
Đăng Dương
Tôi biết,nhưng tôi vẫn muốn thử lần cuối
Kiều không đáp,chỉ siết tay vào quai cặp.Anh mắt thoáng xao động,nhưng rồi trở nên trống rỗng
Đăng Dương
Đăng Dương
Cậu không hỏi tôi tại sao về?
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Không cần thiết,chuyện cũ qua rồi
Đăng Dương
Đăng Dương
Kiều...tôi
Pháp Kiều
Pháp Kiều
//ngắt lời// Tôi không muốn nhớ.Cũng không muốn tha thứ.Cậu đã rời đi lúc tôi cần cậu nhất
Đăng Dương
Đăng Dương
Tôi biết,nhưng...
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Nhưng gì?Cậu chọn rời đi,giờ lại trở về với nụ cười vô tư
Đăng Dương
Đăng Dương
Tôi trở về vì cậu
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Trễ rồi,Dương à.Tôi không còn là Kiều ngốc nghếch như trước nữa
Im lặng phủ lên hai người.Mưa vẫn rơi
Đăng Dương
Đăng Dương
Nếu tôi xin lỗi...mỗi ngày,cậu có tha thứ không?
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Tôi không chắc tôi còn trái tim để mà tha thứ nữa
Đăng Dương
Đăng Dương
Vậy thì tôi sẽ bắt đầu lại từ đầu.Từng chút một
Dương đưa ô cho Kiều,bước lùi lại dưới mưa
Kiều nhìn ô,im lặng rồi quay đi không nhận
Dưới cơn mưa,Dương đứng đó-ướt đẫm,nhưng không rời mắt khỏi bóng Kiều đang khuất dần
------------
Vợ 2Khang
Vợ 2Khang
Hay kh,hay thì tim kh hay cũng tim🥰
Vợ 2Khang
Vợ 2Khang
NovelToon
Vợ 2Khang
Vợ 2Khang
Tim cho mít nha🥹

2:Kiều Không Cần Một Người Biết Hối Hận

Sáng hôm sau.Bầu trời âm u,như muốn hoà nhịp cùng tâm trạng của một người nào đó
Lớp học ồn ào trong tiếng nói chuyện.Kiều bước vào lớp, khuôn mặt lạnh như thường lệ.Nhưng khi ánh mắt cậu chạm vào chiếc ghế trống bên cạnh mình-nó không còn trống nữa.
Đăng Dương
Đăng Dương
//ngẩng lên,cười dịu dàng//Chào buổi sáng, bạn cùng bàn
Pháp Kiều
Pháp Kiều
//nhíu mày// sao lại là cậu?
Đăng Dương
Đăng Dương
Chuyển lớp rồi,lớp cũ ngột ngạt quá.Chỉ là tình cờ thôi,đây là bàn trống cuối cùng
Dương vờ nói nhẹ nhàng,nhưng trong ánh mắt ánh lên vẻ do dự
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Đừng dùng từ"tình cờ"hay "duyên phận" nghe giả tạo
Đăng Dương
Đăng Dương
Tôi không cố tình.Nhưng nếu được ngồi cạnh cậu,tôi cũng thấy...yên lòng hơn
Pháp Kiều
Pháp Kiều
//quay đi,giọng lạnh tanh//Dừng diễn nữa tôi không còn tin cậu
Đăng Dương
Đăng Dương
Tôi biết...tôi đã làm cậu tổn thương
Không khí giữa hai người đông lại.Tiếng chuông vang lên,báo hiệu tiết học bắt đầu.Cả lớp lật sách,chỉ trừ hai người đang đối mặt với quá khứ còn chưa lành.
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Cậu bỏ đi không nói một lời, đúng lúc tôi cần một người bên cạnh nhất
Đăng Dương
Đăng Dương
Tôi biết...hồi đó tôi đã chọn sai
Pháp Kiều
Pháp Kiều
"Chọn sai?"Vậy còn tôi thì sao?Tôi nằm trong bệnh viện suốt 3tháng,không ai thân thích, không một người bạn...Cậu,người từng nói sẽ luôn bên tôi,nhưng đến lúc đó lại biến mất
Đăng Dương
Đăng Dương
Tôi biết chuyện,sau đó tôi rất muốn về nhưng–
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Cậu chọn du học
Đăng Dương
Đăng Dương
//ngập ngừng//Tôi sợ.Tôi sợ nhìn thấy cậu nằm đó.Sợ cảm giác bất lực
Kiều cười khẩy,nụ cười chưa bao giờ có ánh sáng
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Vậy cậu nghĩ tôi không sợ à?Một mình trong phòng bệnh,chờ từng bước chân mà mãi không đến.Ngày nào tôi cũng hy vọng cậu sẽ đến nhưng cậu lại không đến
Một thoáng im lặng nghẹt thở, Dương không biết nói gì chỉ cúi đầu
Đăng Dương
Đăng Dương
Tôi xin lỗi,thật sự...
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Đừng xin lỗi.Vì tôi không cần một người biết hối hận sau khi tôi mất tất cả
Câu nói như lưỡi dao cắt vào nơi sâu nhất trong tim.Dương nắm chặt tay dưới gầm bàn
Đăng Dương
Đăng Dương
Nhưng...cậu vẫn còn tôi
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Không bao giờ, Dương.Tôi không còn gì để mất, cũng không cần cậu nữa
Ánh mắt Kiều kiên quyết như đinh đóng cột, không một tia dao động.Nhưng sâu trong mắt lại là một màu xám đen kịt
Đăng Dương
Đăng Dương
Vậy thì...tôi sẽ không đòi hỏi cậu tha thứ.Tôi chỉ xin được ở cạnh cậu.Dù trong im lặng
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Tôi không tin cậu làm được.Cậu chưa từng kiên nhẫn với tôi, chỉ giỏi biến mất
Dương mỉm cười,nhẹ nhưng buồn đến lạ
Đăng Dương
Đăng Dương
Vậy lần này,tôi sẽ làm cậu tin
Giáo viên bước vào lớp,mọi người đồng loạt đứng lên chào.Không khí chuyển sang nghiêm túc.Kiều quay mặt đi,không nói gì thêm
Suốt tiết học, Dương lặng lẽ nhìn sang.Không nói gì thêm.Chỉ âm thầm nhét một viên kẹo bạc hà vào ngăn bàn Kiều,thói quen cũ mà cậu vẫn còn nhớ
-----------
Tan học,mọi người lần lượt rời lớp học.Dương vẫn ngồi,thu dọn cặp sách Kiều trước
Pháp Kiều
Pháp Kiều
//quay lại,giật lấy chiếc cặp//Tôi có tay
Đăng Dương
Đăng Dương
Nhưng tôi muốn làm gì đó,dù chỉ nhỏ nhất
Kiều trừng mắt nhìn Dương một lúc,rồi quay lưng bước đi.Không nói gì
Dương ngồi lại một mình.Trên bàn vẫn còn mẩu giấy vụn mà Kiều từng ghi công thức Toán hồi lớp 10.Dương cầm lên,vuốt nhẹ
Đăng Dương
Đăng Dương
//thì thầm//Tôi đã bỏ lỡ một lần.Lần này...xin đừng để tôi trễ thêm nữa
-------------
Vợ 2Khang
Vợ 2Khang
NovelToon
Vợ 2Khang
Vợ 2Khang
Tim cho mít🥰

3: Tôi Chỉ Muốn Cậu Biến Mất

Chiều hôm đó,trời lại mưa.Không lớn,chỉ là mưa phùn,nhẹ như hơi thở
Kiều đứng một mình ở hành lang tầng ba,nhìn ra sân trường vắng bóng người.Trong tay cậu là viên kẹo bạc hà sáng bóng mà Dương đã bỏ vào ngăn bàn sáng nay
Kiều siết chặt tay.Mạnh đến nỗi móng tay cắm vào lòng bàn tay
Pháp Kiều
Pháp Kiều
//thì thầm//lại là thói quen cũ...Sao không chịu buông đi...
Bước chân vang lên phía sau.Không cần quay đầu,Kiều cũng biết là ai
Đăng Dương
Đăng Dương
Tôi không có ý theo dõi cậu.Tôi chỉ muốn–
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Tránh xa tôi ra.Tôi không muốn nhìn thấy cậu
Đăng Dương
Đăng Dương
Tôi biết.Nhưng ít nhất...cậu hãy nghe tôi một chút
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Tôi nghe quá nhiều rồi.Nghe cậu nói"sẽ không rời di", rồi vẫn biến mất như chưa tồn tại
Dương im lặng.Lần đầu tiên, gương mặt cậu ta không cười, không cố tỏ ra thoải mái
Đăng Dương
Đăng Dương
Tôi đã sai,Kiều.Nhưng không phải vì tôi không quan tâm cậu.Tôi nhận học bổng đi Mỹ là vì gia đình tôi ép.Tôi không có lựa chọn...
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Vậy sao không nói?Một tin nhắn,một lời nhắn gửi cũng không có!
Đăng Dương
Đăng Dương
Tôi nghĩ cậu sẽ hận tôi ít hơn nếu tôi cứ thế mà biến mất...Tôi nghĩ như vậy sẽ tốt cho cậu
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Vậy cậu sai rồi.Tôi đã chồ.Mỗi ngày nằm trong bệnh viện,tôi đều chờ.Chờ cậu xuất hiện,chờ cậu nói một câu rằng cậu không bỏ rơi tôi
Giọng Kiều nghẹn lại.Cậu không khóc,nhưng mắt bắt đầu đỏ lên đầu mũi cay cay
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Cậu không đến.Tôi phải kí giấy phẫu thuật một mình.Tôi không còn mẹ,ba thì bỏ đi.Người duy nhất tôi nghĩ sẽ ở bên cạnh mình...lại biến mất như cát bụi
Gió lùa qua,mang theo hơi lạnh.Dương bước đến gần hơn,định đưa tay chạm vào vai Kiều
Pháp Kiều
Pháp Kiều
//lùi lại, quát lớn//ĐỪNG CHẠM VÀO TÔI!
Cả hành lang vang tiếng.Mooth vài học sinh dưới sân trường ngước lên,nhưng rồi lại cúi đầu tránh ánh mắt
Đăng Dương
Đăng Dương
...Tôi xin lỗi.Thật sự xin lỗi,Kiều à
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Cái tôi cần không phải là lời xin lỗi.Cái tôi cần là...cậu đừng quay về nữa.Tôi đã mất rất lâu để tìm cách quên đi cậu Giờ cậu lại trở lại,cậu muốn tôi phải làm sao?
Đăng Dương
Đăng Dương
Cậu không cần tha thứ.Cũng không cần yêu lại.Chỉ cần... đừng xua đuổi tôi như người xa lạ
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Tôi còn nhớ,cậu từng nói:"Tôi sẽ không để ai làm tổn thương cậu nữa"
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Nhưng cuối cùng người đâm sâu nhất...lại là cậu
Dương chết lặng.Lòng ngực nhói lên.Không phải vì lạnh mà là câu nói đó
Kiều quay mặt đi,nuốt xuống những cảm xúc đang nghẹn nơi cổ họng.
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Tôi không muốn hận cậu.Nhưng càng không muốn cậu ở đây
Đăng Dương
Đăng Dương
Cậu ghét tôi đến vậy sao?
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Không.Tôi ghét bản thân vì đã từng tin cậu đến vậy
Gió lại thổi,viên kẹo bạc hà trong tay Kiều rơi xuống sàn
Kiều bước đi,không ngoái lại.Dương đứng đó,nhìn bóng lưng người mình yêu đã từng rất gần,giờ lại xa đến nghẹn
Đăng Dương
Đăng Dương
//nói khẽ//Dù cậu ghét hay hận tôi...tôi cũng sẽ ở đây.Làm cho cậu đến khi không còn ghét nữa

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play