Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Duyên Định

Chương 1: Yến Tiệc

NovelToon
Tiết trời vào hạ, Hạ Triều cũng bắt đầu ấm dần lên, nhưng nơi đây quanh năm vốn lạnh nhiều hơn nóng. Thành ra, dù là đầu mùa hè, người dân vẫn giữ thói quen mặc y phục kín đáo, đôi phần dày dặn, vừa để chống nắng, vừa như một lớp áo chống lại làn gió sớm còn se lạnh.
Giữa ban trưa, phố lớn Hạ Kinh vẫn tấp nập như thường. Người qua kẻ lại chen vai thích cánh, hàng quán ven đường rộn ràng tiếng rao, tiếng người bán trả giá, tiếng trẻ con chạy đuổi nhau líu ríu. Thỉnh thoảng lại có vài nhóm khách dừng chân bên quán nước đầu phố, rũ vạt áo ngồi xuống, chấm quạt đàm đạo dăm ba câu chuyện mới trong triều hay giai thoại kinh thành.
Giữa dòng người xuôi ngược, một đoàn xe ngựa dừng lại nơi đầu phố. Rèm xe vén lên, từ bên trong bước ra một nữ tử tuổi độ mười sáu mười bảy, dáng người thướt tha, mảnh mai như liễu rủ bên hồ. Nàng vận trường y sắc hồng phấn bằng lụa Tô Châu thượng hạng, tà áo rủ dài chấm đất, từng đường kim mũi chỉ đều tinh tế đến mức có thể thấy rõ cánh mẫu đơn trắng bạc đan xen giữa những dải mây thêu chạy từ cổ tay đến tận gấu áo. Mỗi bước đi, tà váy phất nhẹ như mây vờn, lớp lót lụa mỏng ánh xanh lam khẽ ẩn khẽ hiện, khiến người ta chỉ thoáng liếc qua cũng đủ biết xuất thân bất phàm.
Tóc nàng vấn cao theo lối Trường Vân phi thiên, một kiểu búi tóc cầu kỳ thường thấy ở quý nữ trong cung, giữa những lớp tóc đen nhánh cài đầy trâm ngọc, châu sai. Nổi bật nhất là đóa hoa đào ngọc khảm ngọc trai, xen lẫn hoa bạc khéo đính ở thái dương, những hạt châu nhỏ đong đưa mỗi khi nàng khẽ xoay đầu, phát ra âm thanh leng keng thanh thúy như tiếng chuông bạc gõ nhè nhẹ trong gió. Cổ nàng đeo chuỗi ngọc trai Nam Hải ánh sắc mịn màng, lấp lánh như sương sớm đọng trên nụ sen hồng.
Gương mặt điểm trang vừa đủ lớp phấn chân trâu mịn như tơ, má điểm hồng phớt, môi đỏ như đào xuân. Ánh mắt long lanh, vừa có vẻ tinh nghịch, vừa sắc sảo như thể có thể nhìn thấu tâm tư người đối diện. Theo hầu sau nàng là hai, ba tì nữ tuổi còn nhỏ, tay xách nách mang đủ loại hộp gấm: nào là hộp trang sức, gói trà, khăn tay, hương liệu đều là vật phẩm quý giá chỉ có thể mua được tại phố lớn Hạ Kinh.
Người đi đầu chính là Đới Chiêu Hoa, ái nữ duy nhất của Đới Thừa tướng, quyền thần phò tá hai triều hoàng đế, một nhân vật mà ngay cả hoàng thượng cũng phải vài phần kính nể. Dù tuổi đã cao nhưng Đới lão vẫn ngồi vững trong triều, lời nói có sức nặng, mỗi một quyết sách quốc gia Hoàng thượng đều tham khảo qua ý kiến của ông.
Chiêu Hoa từ nhỏ đã được nuông chiều hết mực, cành vàng lá ngọc chính hiệu, lại là tiểu thư độc nhất Đới phủ, từ ngày sinh ra đã mặc gấm vóc, dùng ngọc ngà. Tính tình nàng tinh quái, kiêu kỳ, đã quen thói được người ta nhường nhịn, chẳng mấy khi để ai vào mắt. Nét mặt thường trực ý cười ngạo nghễ, đi đến đâu là thành tâm điểm đến đó. Chẳng e thẹn, chẳng khép nép, càng chẳng giống một quý nữ kinh thành khuôn phép, trái lại… giống như đoá hoa dại mọc giữa chốn rường cột nghiêm trang, xinh đẹp nhưng không thể chạm vào.
Người trong kinh đồn rằng nàng say mê Thái tử Hạ Thiên Hầu, một nhân vật cao cao tại thượng, là mộng tưởng của bao thiếu nữ. Nhưng vì Chiêu Hoa là nữ nhi Đới Thừa tướng, ai nấy đều lặng lẽ nuốt tình cảm vào tim. Có thích cũng đành ngậm ngùi mà giấu, bởi dây vào nàng chính là dây vào cả Đới gia. Nàng bước đi giữa phố chợ, dáng vẻ ngạo mạn, ánh mắt đảo qua người xung quanh như thể tất cả chỉ là phông nền. Mỗi bước chân đi qua, lại nghe văng vẳng tiếng xì xào bàn tán.
Nhưng nàng đã quen rồi những lời ấy nghe mãi thành gió thoảng bên tai. Người ta có gan gì mà nói thẳng, cùng lắm chỉ dám rỉ tai nhau sau lưng. Nếu hôm nào tâm tình không tốt, nàng cũng chẳng ngại tùy tiện chỉ tay một cái, ban cho vài người năm mươi trượng, đủ để đám kẻ hèn biết thân biết phận.
NovelToon
Hôm nay là ngày mười tám, ngày đặc biệt trong tháng, khi các nữ tử đến tuổi trăng rằm được mời dự tiệc thơ ở đình Ngọc Bích, bên hồ Dương Liễu. Đó là nơi tụ hội của những quý nữ quyền quý trong triều, nơi chỉ có những người xuất thân danh giá, còn dân thường, cùng lắm chỉ được vào để hầu trà, bày tiệc.
Đới Chiêu Hoa chọn xong y phục, trang sức, bèn ra xe trở về. Trên đường đi, trời đã sụp tối, ánh hoàng hôn trải nhẹ xuống con phố lát đá xanh. Cái nắng oi ả ban trưa cũng dịu lại, gió chiều thổi khẽ, luồn qua rèm xe ngựa thêu hoa uốn lượn.
Bên trong xe ngựa, Đới Chiêu Hoa tựa người vào thành xe, một tay chống cằm, ánh mắt vương ngoài rèm, dõi theo ánh tà dương dần buông xuống giữa phố thị phồn hoa. Hôm nay nàng khoác trên người bộ váy đỏ yên chi, tầng tầng lớp lớp gấm vóc ôm lấy thân thể mềm mại như mây, sắc đỏ rực rỡ như lửa rừng đang bùng cháy giữa mùa hạ, vừa diễm lệ lại khiến người khác không khỏi ngước nhìn.
Tay áo rộng viền trắng, vạt áo thêu chỉ kim tuyến họa tiết hoa mai nở rộ, theo từng nhịp chuyển động khẽ lay động như sóng gợn. Ánh sáng hoàng hôn xuyên qua lớp lụa mỏng, phủ lên nàng một tầng sáng mơ hồ tựa như tiên tử giáng trần, cũng lại như yêu hồ đỏ rực dưới ánh chiều tà.
Mái tóc nàng hôm nay không búi cao cầu kỳ, mà xõa dài sau lưng như suối đêm, chỉ vấn nhẹ một vòng bán nguyệt phía sau đầu, cố định bằng một trâm ngọc đỏ ánh vàng, điểm xuyết hoa ngọc, hoa bạc và châu sai rủ dài từ thái dương. Những bông hoa mẫu đơn bằng phỉ thúy, san hô đỏ, vàng ròng chế tác tinh xảo đính xen kẽ trong tóc, vừa quý khí vừa kiều diễm, mỗi lần nàng khẽ nghiêng đầu, chuỗi trân châu li ti khẽ chạm nhau phát ra âm thanh leng keng trong trẻo rất vui tai.
Nơi cổ tay trắng ngần là lắc vàng mảnh chạm hoa, đeo đôi vòng tay ngọc với hoa văn nổi thứ trang sức chỉ có thể đặt chế riêng tại xưởng ngự dụng. Mỗi ngón tay đều được điểm nhấn bằng nhẫn vàng nạm đá, ánh sáng phản chiếu nhẹ nhẹ từ từng viên lam ngọc khiến bàn tay nàng như phát quang dưới ánh chiều tà. Son môi đỏ, ánh mắt lười biếng mà kiêu ngạo, nàng chỉ khẽ ngẩng đầu là đủ khiến người ta quên cả lễ nghi, quên cả trời đất, chỉ còn biết cúi nhìn bóng dáng ấy một đóa phượng hoàng kiêu sa giữa chốn nhân gian, vừa không thể chạm vào, lại không thể rời mắt.
Chiếc xe ngựa phủ rèm đỏ thẫm cuối cùng cũng dừng lại nơi lề đường lát đá xanh. Mành trúc khẽ lay động theo từng cơn gió thoảng, hé lộ bóng dáng người bên trong. Đới Chiêu Hoa nghiêng người, tay đặt nhẹ lên tay tì nữ, thong thả bước xuống thang xe.
Ánh mắt nàng lướt qua đám người đang tụm năm tụm ba bàn tán phía ngoài đình. Gương mặt vẫn điềm nhiên, ánh nhìn lạnh lẽo khiến tiếng cười nói dần tắt lịm. Sự cao ngạo trong dáng đi cùng khí chất thanh quý như đâm thẳng vào mắt người khác, khiến ai cũng phải ngoảnh đầu nhìn theo, vừa tò mò vừa dè chừng.
NovelToon
Bên trong đình, khung cảnh hiện ra tựa như tranh họa thủy mặc, mỗi chi tiết đều toát lên vẻ thanh nhã mà tinh tế đến lạ thường. Rèm lụa mỏng buông rủ từ mái hiên cao, trong suốt như sương sớm, theo gió nhẹ mà lay động, tựa như những dải mây đang lướt ngang trời. Ánh nắng ban trưa len qua kẽ lá liễu rủ mềm, phản chiếu xuống mặt hồ trong veo bên ngoài, khiến cả gian đình như phủ một lớp ánh sáng mờ ảo, vừa thực vừa hư. Đối diện sân khấu là một loạt hành lang cổ, mái cong lợp ngói xanh rêu uốn lượn như sóng nước, từng chi tiết hoa văn nơi song cửa, hàng lan can đều được trau chuốt tỉ mỉ. Những chậu hoa mẫu đơn và cẩm tú cầu được đặt rải rác bên hiên rực rỡ như điểm tô cho khung cảnh vốn đã hữu tình.
Sân khấu giữa đình được dựng thấp, trải thảm gấm đỏ tươi, xung quanh kết hoa sen và lá ngọc, trầm hương đốt nghi ngút thơm lừng. Trên đó, những vũ nữ trong xiêm y mỏng nhẹ như khói sương đang uyển chuyển vũ ca, cánh tay vươn cao như liễu rũ, bàn chân di chuyển nhịp nhàng theo tiếng đàn cổ rung ngân lanh lảnh. Âm thanh không quá rộn rã, mà réo rắt như tiếng suối giữa rừng, khiến người nghe vừa an tâm vừa đắm chìm.
Người gảy đàn, kẻ nâng quạt, tất cả đều là cung nữ và ca nương trong nội cung dáng điệu đoan trang, ánh mắt không dám rời khỏi từng nhịp bước. Nghe nói, buổi tiệc lần này được chính Công Chúa đích thân phái người đến trợ giúp, từ khâu vũ ca cho tới bố trí lễ nghi đều không sơ suất nửa phần. Ánh chiều tà hắt qua màn lụa, hương hoa theo gió lùa vào trong khung cảnh ấy, chẳng ai còn tâm trí mà lo chuyện khác bởi chỉ cần ngồi yên, ngắm cảnh và lắng nghe thanh âm, cũng đã như lạc bước vào tiên cõi.
Chiêu Hoa bước vào, lập tức trở thành tâm điểm của ánh nhìn. Các nữ tử có mặt đều rục rịch đứng dậy, người thì thi lễ, người thì mỉm cười gượng gạo bắt chuyện, xưng hô nịnh nọt. Nàng chẳng buồn để tâm, chỉ khẽ gật đầu qua loa rồi chọn một chỗ gần sân khấu, tỳ nhẹ hai tay lên thành ghế mà ngồi xuống. Vị trí ấy đúng là lý tưởng vừa đủ gần để nghe tiếng hát rõ mồn một, vừa đủ xa để tránh bị quấy rầy. Nàng vốn yêu thích âm luật, đặc biệt là điệu múa “Mạn Hồi” do một vũ ca trong cung từng biểu diễn người mà nàng chưa từng quên. Ngày trước theo chân Thái hậu vào cung yến, nàng cũng từng ngồi lặng lẽ như thế, say mê ngắm nhìn từng bước nhảy như nước chảy mây trôi, từng nốt nhạc như níu hồn người.
Giữa lúc không khí trong đình đang rộn ràng lời chào hỏi, từ sau bức bình phong khắc hoa văn mẫu đơn, một nữ tử khoan thai bước ra. Nàng khoác trên người bộ y phục lụa xanh thẫm thêu chỉ vàng tinh xảo, từng nhành liễu rủ như đọng ánh sao, theo mỗi bước chân nhẹ nhàng lay động dưới ánh đèn. Mái tóc nàng dài mượt, vấn cao bằng lối uốn phức tạp đặc trưng của nữ tử Hạ Triều, cài nghiêng một đoá trâm hoa lam biếc điểm ngọc, bên tai đeo chuỗi ngọc lưu ly thon dài khẽ đung đưa. Vầng trán thấp thoáng một viên ngọc nhỏ như ánh trăng, khiến khuôn mặt nàng càng thêm phần thanh tú, thần thái tĩnh tại như ánh suối đầu thu.
Nét đẹp của nàng không rực rỡ lộng lẫy, mà trong veo như sương sớm, dịu dàng mà cao nhã, khiến người đối diện không khỏi phải nhìn lâu hơn một chút. Đôi mắt sâu và lặng như mặt hồ thu khẽ nhìn về phía Chiêu Hoa, rồi nàng chậm rãi bước đến, cúi người thi lễ, giọng nói mềm nhẹ vang lên giữa đình:
Tạ Uyển Chi
Tạ Uyển Chi
Tạ Uyển Chi diện kiến Đới tiểu thư. Nghe danh đã lâu, hôm nay mới có vinh hạnh diện kiến
Giọng nói mềm mại vang lên, vừa đúng lúc tiếng đàn dừng lại. Đám nữ tử cũng dần yên lặng, ánh mắt chuyển sang quan sát hai người.
Tạ Uyển Chi nữ tử mới lên kinh không lâu, nữ nhi của tân Thư Bộ Thị Lang, lần đầu tổ chức yến tiệc dưới sự ủy thác của Hoàng Hậu nay chính là người đứng ra nghênh đón khách quý.
Chiêu Hoa khẽ cau mày, rồi như sực nghĩ ra điều gì đó, nàng thong thả đứng dậy, chậm rãi cầm lấy một chung rượu trên bàn, đưa ra trước mặt Uyển Chi. Tạ Uyển Chi như bắt được tín hiệu hòa hảo, ánh mắt sáng lên, vội vàng nâng bình rượu mơ đã ủ kỹ rót vào chung. Rượu chưa kịp rót trọn, chung rượu trên tay của Đới Chiêu Hoa rơi xuống đất một cái “Choảng” chung sứ vỡ ra, rượu văng lên vạt váy gấm.
Đới Chiêu Hoa
Đới Chiêu Hoa
A… xin lỗi, ta bất cẩn… tay trơn quá…
Lời còn chưa dứt, khắp đình đã vang lên những tiếng cười khúc khích:
Tiểu Thư
Tiểu Thư
Cô ta tưởng mình là ai chứ?
Tiểu Thư
Tiểu Thư
Nghĩ mình là đích nữ thật à?
Tiểu Thư
Tiểu Thư
Dám mời Đới tiểu thư uống rượu à? Không biết xấu hổ!
Nhiều tiểu thư lắc đầu, giọng khinh miệt. Tạ Uyển Chi đứng ngẩn người, khuôn mặt đỏ ửng. Trên gương mặt Đới Chiêu Hoa, nụ cười châm chọc hiện lên rõ rệt. Nàng thong thả nâng cằm, cong môi:
Đới Chiêu Hoa
Đới Chiêu Hoa
Còn không mau lau đi?
Tạ Uyển Chi
Tạ Uyển Chi
Dạ
Uyển Chi bối rối nhìn quanh. Đoá Đoá - tì nữ thân cận của Chiêu Hoa, liền đưa ra một chiếc khăn lụa. Uyển Chi đón lấy, như nhận được ân huệ, nhẹ giọng cảm tạ:
Tạ Uyển Chi
Tạ Uyển Chi
Đa tạ Đới tiểu thư
Nàng cúi người lau phần váy bị ướt, nhưng không khí vẫn chẳng hề dịu lại. Mấy tiểu thư tiếp tục cười rúc rích:
Tiểu Thư
Tiểu Thư
Nhìn xem, thật ngốc nghếch.
Chiêu Hoa hừ lạnh, giọng chanh chua:
Đới Chiêu Hoa
Đới Chiêu Hoa
Ngươi ngốc à? Khăn đó để lau váy ta kia mà.
Uyển Chi chết lặng, rồi vội vàng cúi xuống lau váy cho Chiêu Hoa. Nhưng vì quá lúng túng, nàng vô tình dẫm lên tà váy khiến Chiêu Hoa giật mình, đưa tay đẩy mạnh. Uyển Chi ngã sóng soài cạnh bàn, ôm lấy eo, đau đến mức không thốt nên lời.
Chiêu Hoa hờ hững liếc xuống, ánh mắt như có như không, dạo quanh một vòng, thấy mọi người đều cười vui vẻ, lòng nàng chợt dâng lên chút thoả mãn.
Đới Chiêu Hoa
Đới Chiêu Hoa
Được rồi, ngươi mau cút khỏi mắt ta.
Tạ Uyển Chi mím môi, được tì nữ dìu đứng dậy. Nàng vẫn cúi đầu hành lễ, thân thể run rẩy.
Chẳng bao lâu sau, tiếng nội thị vang lên:
Thị Vệ
Thị Vệ
Trưởng Công Chúa giá đáo!
Mọi người vội trở về chỗ, đồng thanh:
Tiểu Thư
Tiểu Thư
Tham kiến Trưởng Công Chúa
Đới Chiêu Hoa
Đới Chiêu Hoa
Tham kiến Trưởng Công Chúa
Tạ Uyển Chi
Tạ Uyển Chi
Tham kiến Trưởng Công Chúa
Trưởng Công Chúa ung dung bước vào, phong thái uy nghi nhưng không mất vẻ gần gũi. Nàng liếc một vòng đình viện, khẽ cười:
Đại Công Chúa
Đại Công Chúa
Bên ngoài vừa rồi ta nghe thấy tiếng cười rộn ràng, chẳng hay các muội có gì vui thế?
Tạ Uyển Chi liếc sang Đới Chiêu Hoa vẫn thản nhiên nâng chén rượu, trong mắt nàng thoáng hiện nét không cam tâm. Nàng chậm rãi đứng dậy hành lễ:
Tạ Uyển Chi
Tạ Uyển Chi
Bẩm Công Chúa, là thần khiến Đới tiểu thư không vui, xin nhận lỗi với người và với cả Đới tiểu thư.
Chiêu Hoa thoáng sững người, không ngờ nàng ta dám "mách lẻo". Quả nhiên là kẻ không dễ xem thường. Nhưng Uyển Chi vẫn thản nhiên ngẩng đầu, thậm chí còn mỉm cười nhẹ. Mấy tiểu thư gần đó lắc đầu:
Tiểu Thư
Tiểu Thư
Dám đối đầu với Đới phủ? Không biết tự lượng sức.
Trưởng Công Chúa khẽ thở dài:
Đại Công Chúa
Đại Công Chúa
Tiệc này là để các muội kết thân, nào ngờ lại sinh hiềm khích. Đều là danh môn khuê tú, sao cứ phải gây khó dễ nhau?
Chiêu Hoa đặt chén rượu xuống, ánh mắt lạnh băng:
Đới Chiêu Hoa
Đới Chiêu Hoa
Thần không muốn cùng bàn với kẻ thân phận thấp kém.
Uyển Chi run giọng:
Tạ Uyển Chi
Tạ Uyển Chi
Vậy… vậy Trưởng Công Chúa thì sao? Người cũng ngồi cùng...
Chiêu Hoa chẳng kiêng nể, vừa nhấc đũa vừa thản nhiên đáp:
Đới Chiêu Hoa
Đới Chiêu Hoa
Ở đây ai chẳng biết ngươi là thứ nữ hèn kém? Còn dám mở miệng gọi Công Chúa như bằng hữu?
Uyển Chi bối rối, nhận ra thất lễ, lập tức ra khỏi đại sảnh, quỳ xuống hành lễ:
Tiểu nữ thất lễ, mong Công Chúa thứ tội. Chiêu Hoa nhướng mày nhìn người đang quỳ hoảng hốt ở giữa sảnh.
Đới Chiêu Hoa
Đới Chiêu Hoa
Ngươi đang bày trò hề sao? Nơi đây toàn người quyền quý, ai cho phép ngươi vô tri đến thế? Đại tiểu thư phủ ngươi đâu? Thứ nữ cũng dám bước chân vào?
Tạ Uyển Chi nghẹn lời. Quả thật, nàng không nên tới. Nhưng vì đại tỷ bệnh nặng, nàng chỉ muốn thay mặt đến dự. Trưởng Công Chúa chau mày:
Đại Công Chúa
Đại Công Chúa
Đại tiểu thư ngươi đâu?
Uyển Chi cúi đầu, nhỏ giọng:
Tạ Uyển Chi
Tạ Uyển Chi
Dạ bẩm Công Chúa, trưởng tỷ của thần thân thể không khoẻ, không thể đến góp mặt ạ.
Trưởng Công Chúa liếc sang Chiêu Hoa đang cười khẩy, dịu giọng nói:
Đại Công Chúa
Đại Công Chúa
Chiêu Hoa, muội có thể vì ta mà bỏ qua cho nàng ấy không? Dù sao cũng là người mới lên kinh, chưa quen lễ nghi. Đừng để một thứ nữ làm lỡ giờ lành.
Đới Chiêu Hoa mỉm cười, giọng sắc lạnh:
Đới Chiêu Hoa
Đới Chiêu Hoa
Dạ, nếu Công Chúa đã mở lời, tiểu nữ không dám kháng. Nhưng… nàng ta không phải chỉ vô lễ với thần, mà còn xúc phạm đến tôn nghiêm của người.
Đới Chiêu Hoa
Đới Chiêu Hoa
Nếu hôm nay bỏ qua, e rằng danh dự hoàng thất sẽ bị coi thường. Huống hồ, tỷ muội ở đây ai cũng kính trọng Công Chúa, chỉ mình nàng ta dám mở miệng khinh.
Trưởng Công Chúa nghe xong, thấy lời nàng không sai, lại nhìn sắc mặt mọi người đều gật gù đồng tình, trong lòng hơi dao động.
Đại Công Chúa
Đại Công Chúa
Vậy muội muốn xử phạt thế nào?
Chiêu Hoa điềm nhiên đáp:
Đới Chiêu Hoa
Đới Chiêu Hoa
Tát vào mặt nàng ta hai mươi cái.
Cả đình viện chết lặng. Tạ Uyển Chi quỳ sụp xuống, sắc mặt trắng bệch. Một tiểu thư nhỏ giọng:
Tiểu Thư
Tiểu Thư
Hai mươi cái... chẳng khác nào hủy dung.
Tạ Uyển Chi
Tạ Uyển Chi
Xin Công Chúa... tha cho tiểu nữ, tiểu nữ không dám nữa...
Tiếng van xin khiến cả đình viện se lại. Bốn vị ma ma tiến lên. Hai người giữ tay Uyển Chi, hai người thay nhau giáng tát. Tiếng tát vang dội, thấm lạnh vào tim người. Nhiều người không dám nhìn. Trưởng Công Chúa cũng quay mặt đi.
Chỉ có Đới Chiêu Hoa là vẫn ngồi yên, lưng tựa ghế, ánh mắt lạnh như sương, mặt không biểu cảm.
Dáng vẻ nàng rơi vào tầm mắt một người đứng lặng ở tầng hành lang đối diện, một thân trường bào đen tuyền thêu hoa văn khổng tước uốn lượn bằng chỉ kim tuyến, dưới ánh sáng phản chiếu tựa như lớp vảy linh thú lay động. Bên vai áo là hình rồng bạc quấn quanh, đầu ngẩng cao như muốn phá tan bóng tối, từng đường thêu sắc sảo tựa như sống dậy. Eo hắn buộc đai ngọc đen nạm hoa văn kim loại hình thú, tua cài rủ xuống, khẽ rung trong làn gió nhẹ.
Mái tóc dài mượt như mực, buông xoã sau lưng, chỉ dùng một chiếc kim quan hình tam giác mạ vàng đỡ gọn đỉnh đầu, điểm xuyết bởi vài sợi kim tuyến mảnh kết cùng chuỗi ngọc nhỏ. Khuôn mặt hắn sắc lạnh, đường nét tuấn mỹ không tì vết, đôi mắt sâu như giếng cổ, phản chiếu ánh sáng nhưng chẳng hề lay động.
Hắn đứng đó, tựa như một pho tượng ngọc đen bất động, nhưng lại khiến người ta không thể rời mắt. Ánh nhìn ấy, lạnh lẽo, sắc như gươm rút khỏi vỏ. Khóe môi hắn nhếch khẽ, như vừa châm biếm, vừa như thách thức, giọng nói trầm thấp cất lên, vừa đủ để người bên cạnh nghe rõ:
Hạ Thiên Hầu
Hạ Thiên Hầu
Quả nhiên là nữ nhi của Đới Thừa Tướng… tâm địa thật độc.
Thuộc hạ bên cạnh gật đầu:
Thuộc Hạ
Thuộc Hạ
Đới cô nương quả là nữ tử hiếm thấy, lòng không gợn, có thù tất báo.
Hạ Thiên Hầu bật cười:
Hạ Thiên Hầu
Hạ Thiên Hầu
Hay cho câu “có thù tất báo”. Nhưng loại tính cách ấy... sớm muộn cũng là họa. Mà họa đó, ta sẽ là người gây ra.

Tàn Tiệc

Buổi yến tiệc cuối cùng cũng đã khép lại trong tiếng nhạc rời rạc và ánh đèn dần tàn. Trưởng Công Chúa vì mệt nên đã lui về trước, còn nàng vẫn nán lại trò chuyện cùng các tiểu thư đến tận canh hai. Khi tiếng đàn đã im bặt, đèn lồng trong đình chỉ còn lay lắt cháy, nàng mới cùng Đóa Đóa rời khỏi.
NovelToon
Ngoài trời, đêm Hạ Kinh dày đặc sương mỏng. Gió đêm đã lên, mùi hoa mộc từ những gốc cây dọc lối đi thoang thoảng theo từng cơn gió lạnh lùa vào vạt áo. Trời chưa rét, nhưng cái lạnh se sắt len lỏi vào da thịt khiến người ta rùng mình. Ánh trăng bị mây mờ che khuất, chỉ còn vài ngọn đèn lồng treo trước đình rọi xuống nền đá xanh nhạt ánh sáng vàng lờ mờ. Tán cây rì rào xào xạc trong gió, bóng lá in loang lổ lên mặt đất.
Đới Chiêu Hoa đứng giữa sân đình, tay giữ lấy búi tóc bị gió thổi tung, ánh mắt hướng về xa xa nơi xe ngựa đang dần tiến lại. Mái tóc đen mềm của nàng bị gió giật tung, từng sợi vương vào má. Tay kia nàng giữ lấy vạt áo choàng, mắt vẫn không rời khỏi con đường mờ tối phía trước.
Lúc này, Tạ Uyển Nghi cũng vừa bước ra khỏi đình. Ánh sáng lờ mờ hắt lên gương mặt nàng ta, để lộ rõ hai bên má sưng đỏ, máu đã khô lại thành vệt loang. Dáng đi của nàng ta có phần chậm chạp, đôi mắt vẫn còn đẫm lệ. Nàng ta đi đến bên cạnh Đới Chiêu Hoa, nhẹ cúi người hành lễ mà không nói một lời. Đới Chiêu Hoa vẫn đứng thẳng người, mắt không buồn liếc qua. Không khí giữa hai người như ngưng đọng.
Xe ngựa rẽ qua khúc ngoặt, bánh xe nghiến lên đá cuội kêu lạo xạo, rồi dừng lại trước bậc thềm. Ngay khi nàng vừa đặt chân lên thềm gỗ, thì từ nơi tối tăm nào đó, một tiếng "véo" lạnh người xé tan màn đêm. Một mũi tên bay vụt đến, ghim thẳng vào thân xe, chỉ cách mặt nàng chưa đầy một gang tay. Một cơn gió lạnh quét ngang. Đới Chiêu Hoa giật mình, thân hình nghiêng ngã, may mắn có Đóa Đóa phía sau kịp đưa tay đỡ lấy. Tạ Uyển Nghi hoảng hốt đến mức hét khẽ, rồi cuống cuồng núp sau lưng tì nữ của mình.
Mũi tên cắm ngập vào gỗ, trên đuôi tên buộc một tờ giấy nhỏ. Đới Chiêu Hoa bước tới, rút tên ra, mở giấy xem — chỉ thấy bên trong là một hình vẽ mặt heo nguệch ngoạc, méo mó như bị vẽ bằng tay trái.
Đới Chiêu Hoa
Đới Chiêu Hoa
Tên điên này!
Mặt nàng đỏ bừng vì tức, tiếng nói phẫn nộ giữa đêm vang vọng. Nàng lập tức bẻ đôi mũi tên rồi ném xuống đất. Đôi mắt sắc bén đảo quanh nhưng xung quanh chỉ có đêm đen tĩnh mịch, không một bóng người khả nghi. Gió vẫn rít qua những tán cây, mang theo hơi lạnh như muốn xâm nhập vào tận tim gan. Không nói gì thêm, nàng bước lên xe ngựa. Đóa Đóa kéo rèm xuống, bánh xe lăn chậm rãi trên con đường lát đá, tiếng lộc cộc dần chìm vào bóng tối.
Tạ Uyển Nghi vẫn đứng đó, hai tay run nhẹ. Trong lòng nàng thật sự kinh hãi nơi này, đêm nay, với nàng mà nói như một vở hí kịch quái đản. Thế nhưng khi nhìn thấy sắc mặt tức tối đến tím tái của Đới Chiêu Hoa, nàng lại cảm thấy một tia khoái trá len lỏi trong lòng. Tì nữ bên cạnh nhẹ nhàng lên tiếng:
Nô Tì
Nô Tì
Tiểu thư, chúng ta về thôi. Hôm nay không có xe ngựa đến ạ.
Tạ Uyển Nghi quay sang, ánh mắt chán ghét:
Tạ Uyển Chi
Tạ Uyển Chi
Lại là bà ta muốn gây khó dễ cho ta? Một chiếc xe ngựa thôi mà cũng keo kiệt đến thế ư?
Tì nữ vội vã sửa lại váy áo cho nàng rồi nhỏ giọng đáp:
Nô Tì
Nô Tì
Dạ, nô tì nghe nói là Nhị tiểu thư cần xe gấp để đến Hải Kinh, nên xe không thể tới đón tiểu thư được.
Tạ Uyển Nghi cười lạnh, giọng đầy căm phẫn:
Tạ Uyển Chi
Tạ Uyển Chi
Ngươi tin sao? Đó chỉ là cái cớ! Tất cả những gì ta có hôm nay đều do ta tự mình giành lấy. Sau này, một khi vào cung, ta sẽ khiến bọn chúng phải cúi đầu! Đi thôi, đi bộ cũng được nhân tiện ngắm cảnh đêm Hạ Kinh!
Tì nữ nhẹ cúi đầu:
Nô Tì
Nô Tì
Dạ, vâng ạ.
NovelToon
Đới Phủ
Trong gian phòng trầm mặc, Đới Chiêu Hoa ngâm mình trong bồn tắm bằng gỗ lim. Nước ấm đã được pha thêm chút tinh dầu bạc hà, hương thơm dìu dịu lan tỏa, giúp nàng thư giãn đôi phần. Đầu tựa vào thành bồn, đôi mắt nàng lim dim, còn Đóa Đóa thì nhẹ tay dùng khăn lụa mềm thượng hạng lau từng tấc da thịt từ cổ, bờ vai đến cánh tay thon thả.
Trong làn hơi nước lảng bảng, ánh mắt Đới Chiêu Hoa như phủ sương, mơ hồ mà sâu thẳm. Nàng đang suy nghĩ: Mũi tên vừa rồi, rốt cuộc là do ai phóng đến? Không thể là Tạ Uyển Nghi cô ta nhát như thỏ đế, dám giết người sao? Lại càng không thể là Công chúa nàng và Công chúa quen biết từ nhỏ, tính tình cũng khá hòa hợp. Nhưng nghĩ mãi vẫn không ra. Ở Hạ Kinh này, kẻ ghét nàng nhiều không đếm xuể.
Nước ấm khiến thanh âm nàng cũng như dịu lại, vang lên khẽ khàng:
Đới Chiêu Hoa
Đới Chiêu Hoa
Đóa Đóa, theo em thì mũi tên vừa rồi là ai phóng? Ta thấy nó không giống kiểu ám sát lắm.
Nàng đổi tư thế, xoay người đặt cằm lên thành bồn, ánh mắt lười biếng nhìn Đóa Đóa đang bận bịu. Đóa Đóa thoáng nhìn tiểu thư trong làn hơi nước, liền cười nói:
Đoá Đoá
Đoá Đoá
Em cũng nghĩ vậy. Nếu thật sự muốn lấy mạng, thì cần gì phải viết giấy vẽ con heo làm gì?
Đóa Đóa lấy y phục chuẩn bị sẵn cho nàng thay, cẩn thận dìu nàng ra ngoài, đưa đến bàn trang điểm. Tay nàng ta nhẹ nhàng trải tóc cho tiểu thư, trong khi Đới Chiêu Hoa đang chăm chú nhìn lại tờ giấy bị vò trước đó. Ánh mắt nàng có chút hờn dỗi, giọng mang theo sự bất mãn:
Đới Chiêu Hoa
Đới Chiêu Hoa
Ta trông giống heo lắm sao? Vẽ con heo rõ ràng là ám chỉ ta rồi còn gì.
Nghe vậy, Đóa Đóa bật cười khúc khích:
Đoá Đoá
Đoá Đoá
Tiểu thư của em làm sao giống heo được. Có khi heo gặp còn phải sợ người nữa kìa!
Đới Chiêu Hoa bất lực lườm nàng một cái, khiến Đóa Đóa vội thu lại nụ cười. Một lát sau, như chợt nhớ gì đó, nàng ta lên tiếng dò hỏi:
Đoá Đoá
Đoá Đoá
Nhưng... Tiểu thư, sao người lại không thích Tạ tiểu thư? Người chỉ mới gặp qua một lần thôi mà?
Đới Chiêu Hoa đưa tay vuốt lấy một lọn tóc, thong thả chải qua rồi nhẹ nhàng đáp:
Đới Chiêu Hoa
Đới Chiêu Hoa
Ngươi còn nhỏ, nhìn người chưa thấu. Tạ tiểu thư... không đơn giản như vẻ ngoài đâu.
Nàng dừng lại, xoay người lại nhìn Đóa Đóa, giọng nghiêm túc hơn hẳn:
Đới Chiêu Hoa
Đới Chiêu Hoa
Ta hỏi ngươi. Ngươi ở trong phủ ta đã lâu, lẽ nào không biết thứ nữ thì làm sao có thể thay mặt cả phủ để dự yến tiệc? Nếu không phải là chính thất phu nhân, thì cũng phải là đại tiểu thư mới có tư cách xuất hiện. Còn nếu cả hai đều bận, thông thường cũng chỉ gửi thư hoặc quà mừng, tuyệt đối không thể để thứ nữ đại diện, đó là một điều sỉ nhục.
Vì ở Hạ Triều, thứ bậc tôn ti là trên hết. Thứ nữ vĩnh viễn không thể vượt mặt đích nữ. Huống hồ là trong hoàng thất, chuyện ấy lại càng không thể xảy ra. Nhưng Tạ tiểu thư thì khác nàng ta không những được dự yến, mà còn được giao phó tổ chức cả buổi tiệc. Nói thật, ta cũng có chút nể nàng ta có thể vượt lên trên cả đích nữ, bản lĩnh ấy không phải ai cũng có.
Đóa Đóa như đã hiểu ra, liền khẽ gật đầu đồng ý. Hạ Triều là nơi coi trọng lễ nghi, tôn ti trật tự luôn được đặt lên hàng đầu, không thể tùy tiện làm bừa. Đóa Đóa vào Đới phủ từ nhỏ, những chuyện như thế vốn đã quá quen thuộc. Việc Tạ Uyển Chi – một thứ nữ được thay mặt cả đích nữ để đến dự yến tiệc, trong mắt nàng, quả thật là một sự sỉ nhục lớn với đại tiểu thư Tạ phủ.
Cả ngày hôm nay, Đới Chiêu Hoa đều uể oải. Vừa đặt lưng xuống, như sực nhớ ra điều gì, nàng liền gọi khẽ:
Đới Chiêu Hoa
Đới Chiêu Hoa
Ngày mai là ngày mấy?
Đóa Đóa vừa thổi tắt ngọn đèn, căn phòng lập tức chìm vào bóng tối. Ánh trăng ngoài cửa sổ len vào qua lớp rèm mỏng, mờ ảo dịu dàng như sương.
Đoá Đoá
Đoá Đoá
Dạ, ngày mai là mười lăm tháng sáu ạ.
Mười lăm tháng sáu. Là ngày nàng được vào cung diện kiến Hoàng hậu, lại còn được xem hí khúc mới nhưng điều khiến tim nàng khẽ rung lên không phải những điều ấy, mà là: ngày mai, nàng sẽ gặp lại hắn.
Nghĩ đến đó, lòng nàng rạo rực, cứ trở mình hết bên này đến bên kia, khó mà yên giấc. Đóa Đóa liếc nhìn liền hiểu, tiến lại gần đắp chăn cho nàng, nhẹ giọng trấn an:
Đoá Đoá
Đoá Đoá
Được rồi, tiểu thư ngủ đi. Mai em sẽ trang điểm cho người thật xinh đẹp mà.
Đới Chiêu Hoa bật cười khe khẽ, ánh mắt lấp lánh như ánh trăng ngoài cửa, cuối cùng cũng yên tâm nhắm mắt, chậm rãi chìm vào giấc mộng. Đóa Đóa thì ngáp một cái dài, rồi nhẹ nhàng buông rèm voan, lặng lẽ lui ra ngoài, không quên cẩn thận khép cửa lại.

Lẻn vào Đông Cung

NovelToon
Trời vừa hửng sương sớm, những hạt sương còn đọng trên những tán lá xanh mướt. Ánh sáng chưa kịp tỏ, nhưng Đóa Đóa đã thấp nến, cố gắng gọi nàng dậy. Hôm nay nàng phải vào cung diện kiến Hoàng hậu, mọi thứ đều được chuẩn bị cẩn thận để tránh thất lễ với Hoàng thất.
Đới Chiêu Hoa mơ màng bị Đóa Đóa kéo dậy, sau một hồi ngái ngủ mới chịu ngồi dậy, đôi mắt vẫn còn lờ đờ chưa tỉnh. Đóa Đóa đã chuẩn bị sẵn chậu nước có pha tinh dầu hoa hồng, nhẹ nhàng nhúng khăn vắt khô rồi lau mặt cho nàng. Sau đó đưa tách trà cho nàng súc miệng. Mọi thủ tục buổi sáng được thực hiện chu đáo. Đóa Đóa dìu nàng đến bàn trang điểm. Hôm nay vào cung nên y phục và kiểu tóc đều trang trọng hơn thường ngày. Ở Hạ Triều, mỗi lần vào cung, nữ tử dù là mệnh phụ hay tiểu thư đều phải tuân theo quy chế ăn vận nghiêm ngặt: tóc phải vấn cao, từng lọn tỉ mỉ búi gọn, cài đủ bộ trâm ngọc long phụng; kèm theo chuỗi hạt lưu ly rủ dài từ mái xuống tận vai, đi đến đâu cũng khẽ vang lên âm thanh leng keng. Y phục cũng chẳng kém phần rườm rà. Vài ba lớp áo khoác ngoài, tay áo rộng dài như cánh phượng múa, lớp trong là lụa trắng thêu tơ bạc, lớp ngoài là gấm, mỗi bước chân nhẹ cũng phát ra âm thanh sột soạt mềm mại. Vạt áo thêu hoa văn chìm nổi, lấp lánh ánh sáng như nước, khiến người mặc vừa bước đi đã như mang theo cả sắc xuân.
Thế nhưng với Đới Chiêu Hoa, nàng lại chẳng hề yêu thích những thứ hào nhoáng đó. Mỗi lần vào cung, đều là một lần than thở: tóc nặng đầu, áo nặng vai, trang sức thì kéo cổ rũ xuống.
Đóa Đóa hiểu rõ tính tình tiểu thư mình, nên chỉ điểm một lớp trang dung nhàn nhạt. Mái tóc nàng được búi cao, gọn gàng nhưng không kém phần tinh xảo, điểm nhẹ một chiếc trâm vàng gắn lam ngọc làm chủ, vài sợi hạt thủy tinh trong suốt buông lơi dịu dàng dọc theo đôi má. Gương mặt nàng mịn màng như sứ, phủ một lớp phấn mỏng, má thoáng hồng tựa cánh đào non vừa hé, đôi môi điểm son đỏ thẫm, mang vẻ đẹp vừa đoan trang vừa thoát tục. Ánh nắng sớm mai nhẹ xuyên qua lớp song cửa khắc hoa, rọi lên làn da trắng mịn như ngọc của nàng một lớp sáng mỏng như sương mai, khiến nàng như đang tự phát ra ánh sáng từ bên trong.
Trên người nàng là bộ cẩm y phối tầng cầu kỳ mà thanh nhã. Lớp ngoài là sa mỏng hồng phấn, thêu chỉ vàng hình hoa mai nở rộ, bên trong lót bằng một lớp lụa trắng thuần khiết, viền bạc óng ánh. Đai lưng màu thiên thanh thắt nơi eo, làm nổi bật dáng hình mảnh mai tựa liễu. Mỗi khi ánh sáng chạm vào, từng nếp gấm đều như bừng lên sắc ánh kim, phản chiếu thành một vầng sáng dịu dàng, khiến nàng như bước ra từ một bức họa thủy mặc. Đóa Đóa chỉnh lại cổ áo cho nàng, rồi lùi lại vài bước ngắm nhìn, ánh mắt đầy vẻ mãn nguyện, khẽ mỉm cười:
Đoá Đoá
Đoá Đoá
Em vẫn thích tiểu thư mỗi lần vào cung nhất. Người thật sự rất hợp với kiểu ăn vận trong cung đấy ạ.
Đới Chiêu Hoa chống cằm, nhìn mình trong gương, cười mỉm mai:
Đới Chiêu Hoa
Đới Chiêu Hoa
Sở thích của em lạ thật. Cả người ta nặng trĩu thế này, đi đứng chẳng khác gì lết mà em lại còn khen?
Đóa Đóa bật cười, rồi đưa nàng một chiếc bánh sa kê, loại bánh tròn làm từ bột mì dẹp, nướng giòn, thường dùng vào buổi sáng hoặc mang theo trên đường dài. Đới Chiêu Hoa cắn một miếng, bánh khô và dai khiến nàng cau mày khó chịu. Đóa Đóa vội đưa trà, nàng nhận lấy uống một ngụm rồi nhăn mặt:
Đới Chiêu Hoa
Đới Chiêu Hoa
Bánh này khô muốn mắc nghẹn luôn rồi.
Như sực nhớ điều gì, Đới Chiêu Hoa lập tức rời chỗ, đi vòng qua sau bức bình phong, ngồi xuống bàn nhỏ. Nàng tiện tay lấy ra một tờ giấy thơm màu hồng, điểm vàng nhạt trên nền. Suy nghĩ một lúc, nàng cầm bút viết từng chữ nắn nót, khóe môi khẽ cong lên, nụ cười thỏa mãn và ngọt ngào nở trên môi. Phía sau, Đóa Đóa đang dọn giường, liếc nhìn chủ tử mình, thấy gương mặt nàng rạng rỡ sau bức bình phong cũng không khỏi vui lây.
Cũng đã đến giờ xuất phát, xe ngựa đã chờ sẵn trước cổng phủ. Hôm nay nàng sẽ vào cung cùng Đới phu nhân. Từ Đới phủ đến hoàng cung mất một quãng không gần, tuy chẳng phải lần đầu nàng tiến cung, nhưng hôm nay lại hồi hộp đến lạ. Bởi lẽ, hôm nay nàng sắp làm một việc mà đã muốn làm từ lâu chỉ là, trước nay không đủ dũng khí để tiến tới.
Trời cũng vừa bừng sáng. Chiêu Hoa khẽ vén rèm ngọc, ánh mắt hướng ra ngoài. Phố xá dần nhộn nhịp, hàng quán đã bắt đầu bày biện, người qua kẻ lại tấp nập. Mùi bánh nướng, tiếng rao hàng và cả âm thanh vó ngựa gõ đều trên mặt đường đá gợi nên một cảm giác rất đỗi bình yên. Không hiểu sao, lòng nàng bỗng nhẹ bẫng, có chút vui mà chính nàng cũng không thể gọi tên. Phải chăng là vì hôm nay nàng sẽ được gặp người trong lòng?
Nàng gặp được hắn lần đầu vào một tháng trước khi đó chỉ đứng từ xa nhìn ngắm bóng lưng trong ánh chiều hoàng hôn. Hôm nay, nàng tự nhủ, nhất định không thể để lỡ cơ hội đến gần thêm một bước nữa. Xe ngựa sau khi qua nhiều thủ tục kiểm tra nghiêm ngặt, cuối cùng cũng tiến vào trong cung. Dù đã nhiều lần đến đây, nhưng mỗi lần bước qua cửa cung, Chiêu Hoa đều có cảm giác lành lạnh khó tả. Không phải lạnh vì gió, mà là cái lạnh âm thầm thấm qua tim gan như thể giữa nơi son vàng lộng lẫy này có thứ gì đó tĩnh lặng quá mức, khiến người ta bất giác thấy cô đơn.
NovelToon
Tường son ngói ngọc rực rỡ dưới nắng sớm, hành lang khúc khuỷu như rồng uốn lượn quanh các dãy điện, phủ một tầng ánh sáng vàng óng như mật. Hai bên lối đi là hàng ngân hạnh và phong đỏ, lá non xanh mướt, bóng cây đổ xuống nền đá rêu phong tạo thành những mảng sáng tối đan xen như hoa văn gấm dệt. Trên cao, ve sầu kêu inh ỏi giữa tán lá, tiếng guốc gỗ gõ đều trên bậc đá hòa cùng âm thanh leng keng của đèn lồng va vào nhau trong gió, như chuông nhỏ réo rắt nơi thâm cung.
Trong không khí thoảng qua mùi trầm hương nhè nhẹ, e là từ các điện lớn bên trong cung đã bắt đầu đốt hương từ sáng sớm. Hương trầm ấy dịu mà sâu, rất đặc trưng của nơi hoàng thất vừa tôn quý, vừa vương giả, cũng vừa khiến người cảm thấy có chút xa cách, như một thế giới tách biệt khỏi trần tục. Nàng theo Đới phu nhân đi thỉnh an Thái hậu rồi đến Hoàng hậu. Hôm nay trong cung khá đông, bởi lẽ có một bữa yến tiệc nhỏ được tổ chức danh nghĩa là tụ hội các tiểu thư quý tộc để chung vui với Hoàng thất, nhưng ai cũng hiểu đây là cơ hội để âm thầm chọn lựa một Thái tử phi.
Vì vậy, khắp nơi toàn là y phục gấm vóc rực rỡ. Lụa mỏng, sa quý, trâm vàng, ngọc bội ai nấy đều được trang điểm tỉ mỉ, y phục chỉnh tề, tư thế thướt tha, như những đóa hoa quý thi nhau khoe hương sắc trong khu vườn kín đáo nhất của quyền lực. Mỗi người đều mang trong lòng những kỳ vọng không thể nói thành lời. Hiện tại cũng đã vào giờ Thìn, trong cung lúc này đang tổ chức hí khúc, khắp nơi vang vọng tiếng đàn sáo và lời ca vút cao của các đào kép. Mọi người ngồi bên dưới đều vui vẻ thưởng thức, từng trận cười khẽ vang lên xen lẫn tiếng trò chuyện rôm rả.
Đới Chiêu Hoa ngồi bên Đới phu nhân, ánh mắt lặng lẽ quan sát, thấy ai nấy đều tươi cười trò chuyện với Hoàng hậu. Nhân lúc mọi người mải mê, nàng giả vờ ôm bụng nhăn mặt, khẽ thưa rằng mình không khỏe, xin cáo lui ra ngoài nghỉ ngơi. Một cung nữ được phái dẫn nàng rời khỏi Túy Linh Cung. Đang đi đến hành lang phía tây, nàng bất chợt thấy một bóng người quen thuộc từ xa đang tiến lại. Dáng hình kia không lẫn vào đâu được chính là Triệu Dao Dao! Đới Chiêu Hoa liền quay lại dặn hai cung nữ chờ ở đó, rồi bước nhanh về phía người kia, gọi khẽ, nhưng đầy vui mừng:
Đới Chiêu Hoa
Đới Chiêu Hoa
Dao Dao!
Triệu Dao Dao cũng đã nhìn thấy nàng từ xa, vẫy tay cười tươi:
Triệu Dao Dao
Triệu Dao Dao
Biết ngay là cô mà
Triệu Dao Dao là nữ nhi của Thái Phó, hiện tại đã là Vương Phi của Hạ Thiên Vương. Từ nhỏ, hai người đã lớn lên bên nhau ở Hạ Kinh, thân thiết chẳng khác gì tỷ muội ruột. Ngày Dao Dao xuất giá rời kinh, Chiêu Hoa đã khóc rất nhiều. Dù sau này vẫn thư từ qua lại, nhưng niềm vui được gặp lại bằng hữu thân thiết thì chẳng thể thay thế được bằng mấy nét chữ mực hương.
Triệu Dao Dao ngắm nàng từ trên xuống dưới, thấy hôm nay Chiêu Hoa y phục tinh tế, thần sắc hồng hào, ánh mắt sáng rỡ, không khỏi trêu chọc:
Triệu Dao Dao
Triệu Dao Dao
Không lẽ hôm nay đã khiến điện hạ động lòng nên tâm trạng cũng phơi phới theo?
Đới Chiêu Hoa lườm nàng một cái:
Đới Chiêu Hoa
Đới Chiêu Hoa
Cô đấy, gặp lại miệng lưỡi vẫn không chừa.
Cả hai cùng sánh bước dọc theo hành lang nhỏ, vừa đi vừa nói chuyện. Nơi này hoa cỏ tươi tốt, hai bên là thược dược và mẫu đơn đang nở rộ, còn có hồ nước trong suốt lặng gió, mặt hồ phản chiếu ánh trời sớm như tấm gương ngọc. Gió nhẹ thoảng qua, lay động cánh hoa, mang theo hương thơm dìu dịu.
NovelToon
Đi dạo một lúc, hai người cùng ghé vào một chiếc đình bên hồ ngồi nghỉ. Đới Chiêu Hoa lén lấy từ trong tay áo ra một tờ thư được xếp gọn gàng, đưa cho Dao Dao. Triệu Dao Dao vừa nhận lấy vừa che miệng cười khẽ:
Triệu Dao Dao
Triệu Dao Dao
Đới Chiêu Hoa ơi là Đới Chiêu Hoa, chỉ có cô mới nghĩ ra chuyện đưa thư tình cho điện hạ theo cái kiểu thế này!
Đới Chiêu Hoa nhìn quanh không thấy bóng người, hạ giọng hỏi:
Đới Chiêu Hoa
Đới Chiêu Hoa
Cô vừa từ chỗ Vương gia đến đúng không?
Triệu Dao Dao gật đầu:
Triệu Dao Dao
Triệu Dao Dao
Ban nãy trước khi ta rời, điện hạ cũng vừa đến. Nữ tử không được dự chính sự, ta tính ra đây xem hí khúc thì lại gặp cô.
Đới Chiêu Hoa hai mắt sáng rỡ, vội thu lại tấm thư:
Đới Chiêu Hoa
Đới Chiêu Hoa
Đi thôi! Đây là thời cơ tốt nhất!
Dao Dao nhìn nàng, ngẩn người:
Triệu Dao Dao
Triệu Dao Dao
Cô định đi đâu? Cũng gần tới giờ dùng thiện rồi đó.
Chiêu Hoa nhướn mày, thấp giọng nói nhanh:
Đới Chiêu Hoa
Đới Chiêu Hoa
Cô ngốc à? Thái tử hiện giờ đang cùng Vương gia, chúng ta lẻn vào Đông Cung, đặt bức thư này lên thư án của người.
Triệu Dao Dao vội kéo tay nàng lại, hoảng hốt:
Triệu Dao Dao
Triệu Dao Dao
Cô điên rồi sao? Lẻn vào Đông Cung là trọng tội đấy!
Đới Chiêu Hoa nhếch môi, kéo mạnh tay Dao Dao:
Đới Chiêu Hoa
Đới Chiêu Hoa
Chúng ta chỉ là nữ nhi, không mang binh khí, chẳng phải thích khách. Hơn nữa, chỉ là để lại một phong thư thôi mà! Đi nhanh lên, kẻo người quay về!
Triệu Dao Dao mím môi, định nói gì đó nhưng lại thôi. Cuối cùng cũng để mặc cho Chiêu Hoa kéo đi, trong lòng thầm than: đúng là vì tình mà liều mạng.
Chiêu Hoa vốn đã nghiên cứu kỹ đường đi trong cung, nàng biết lối nhỏ vòng ra phía sau Đông Cung đoạn này khá vắng vẻ, nhưng lại phải đi ngang qua Lãnh Cung. Đó là nơi giam giữ các phi tần thất sủng, thường bị đồn là âm u lạnh lẽo, thỉnh thoảng còn nghe kể có tiếng khóc vang vọng trong đêm. Dù là ban ngày, lòng Dao Dao vẫn có chút bất an.
Triệu Dao Dao ít khi vào cung, nên chỉ đành bám theo Chiêu Hoa. Nhìn dáng nàng dẫn đường rành rẽ, Dao Dao cũng thầm bái phục: đúng là vì người trong lòng, có thể vượt cả núi băng sông lửa. Sau ba lần bảy lượt luồn lách, tránh được mấy tên thị vệ đi tuần, cả hai cuối cùng cũng đến được cửa sau Đông Cung.
Nhưng khoan đã...
NovelToon
Cả hai đồng loạt dừng bước. Nơi này... vắng lặng đến kỳ lạ. Không thấy cung nữ đi lại. Thái giám cũng chẳng có. Thị vệ canh gác lại càng không. Triệu Dao Dao liếc nhìn Chiêu Hoa, thấp giọng hỏi:
Triệu Dao Dao
Triệu Dao Dao
Sao vắng lặng thế? Đây phải Đông Cung không?
Chiêu Hoa nhìn quanh, lòng cũng dấy lên nghi hoặc. Nhưng rồi lại nghĩ: có khi ông trời thương nàng, nên mới sắp đặt cho mọi sự đều thuận lợi như vậy... Phong thư trong tay khẽ siết chặt. Dù là an bài hay bẫy rập, hôm nay nàng cũng phải để lại tiếng lòng mình.
Đới Chiêu Hoa nắm tay Triệu Dao Dao bước qua cổng phụ của Đông Cung. Bên trong quả nhiên vắng lặng khác thường, đến cả tiếng ve kêu cũng nghe rõ mồn một. Không một bóng người qua lại, chỉ có gió nhẹ thổi qua hành lang, khiến những dải rèm lụa khẽ lay động.
Hai người không dám nấn ná, vội tìm đến thư phòng nơi Thái tử thường lui tới phê duyệt tấu chương.
Để nhanh hơn, cả hai quyết định tạm chia ra dò tìm. Đới Chiêu Hoa đi về hướng một gian phòng có cánh cửa khép hờ, ánh sáng mờ mờ từ khe cửa hắt ra khiến nàng có chút do dự. Nàng khẽ đẩy cửa ra, chỉ hé một chút, nghiêng người nhìn vào.
NovelToon
Bên trong quả nhiên không có ai.
Ánh nắng xuyên qua lớp rèm lụa mỏng, vẽ thành những vệt sáng dài trên nền sàn gỗ bóng loáng. Không gian bên trong rộng rãi mà tĩnh lặng, mọi thứ đều được bài trí ngăn nắp đến mức gần như hoàn mỹ. Từng giá sách cao ngất xếp thành hàng lối chỉnh tề, những quyển sách được bọc vải lụa cẩn thận, màu sắc hài hòa, không cái nào lệch lạc.
Mùi gỗ trầm thơm thoảng, xen lẫn mùi giấy cũ, tạo thành một thứ hương đặc trưng rất dễ chịu thư nhã mà ấm áp, khiến người ta vừa bước vào đã thấy lòng lắng xuống. Nàng chậm rãi bước từng bước trên nền gỗ, cảm giác như đang đi trong một không gian khác, lặng yên và thâm sâu, hệt như tâm tính của chủ nhân nơi này.
Tường treo rèm thêu họa tiết mây ngũ sắc, ánh sáng từ khung cửa sổ tròn phía tường đối diện chiếu vào phản lên từng món đồ: nghiên mực, bút lông, ống trúc đựng thẻ tre, cùng vô số văn thư được xếp gọn trên bàn.
Nàng ngẩng đầu nhìn những kệ sách cao đến tận trần, cảm thấy choáng ngợp. Có thật hắn đã đọc hết những quyển này sao? Nàng đưa tay rút đại một quyển trong kệ, lật qua vài trang, chữ viết tề chỉnh, nội dung là binh thư cổ ngữ, nàng chỉ đọc được vài dòng liền đặt trở lại.
Nàng mỉm cười khẽ, trong lòng khẽ thầm thì: “Điện Hạ, thích đọc sách nhỉ?.”
Nàng bước chậm tới chiếc án thư lớn kê gần cửa sổ, mặt bàn làm bằng gỗ trắc đỏ nâu, chạm khắc hoa văn vân mây, dưới ánh nắng như phủ một lớp ánh vàng óng ả. Trên bàn bày bút mực chỉnh tề, còn có một trang giấy đang viết dở nét mực chưa kịp khô, chữ viết cứng cáp mà phiêu dật. Là thơ chăng?
Nàng nghiêng đầu đọc thử, chỉ thấy mấy hàng chữ phức tạp, chưa kịp hiểu thì đã thấy hoa mắt. Bên cạnh đó là tấu chương đã niêm phong, chồng sách xếp chờ phê duyệt còn cao gần nửa thước.
Đang mải ngắm nghía, nàng bỗng nghe thấy tiếng bước chân không chỉ một, mà là nhiều người đang cùng lúc tiến gần. Nhịp bước đều và nhanh, dường như là đội thị vệ đang đi tuần hoặc có ai đó dẫn theo đoàn người tiến vào. Tim nàng thót lại. Không ổn rồi!
Đới Chiêu Hoa vội đặt bức thư đã chuẩn bị lên bàn, ánh mắt đảo quanh tìm chỗ trốn. Nhưng thư phòng quá gọn gàng, chẳng có màn che hay án thư nào đủ để nấp. Trong cơn hoảng loạn, nàng nhìn thấy tấm khăn trải bàn phủ dài xuống tận sàn, bên dưới bàn lại khá rộng. Không kịp nghĩ thêm, nàng nhanh chóng cúi người chui vào dưới bàn, tay khẽ kéo mép khăn phủ xuống che kín thân mình. Bên trong mờ tối, hơi ngột ngạt, tim nàng đập thình thịch đến mức tưởng như vang lên ngoài màn che. Tiếng bước chân ngày càng rõ.
Nàng nín thở, mắt mở to, hai tay nắm chặt vạt áo chỉ mong đám người kia không dừng lại ở đây…

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play