Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Rhycap] Ánh Sáng Nơi Bóng Tôi

Chương 1: Buổi gặp gỡ đầu tiên

Phòng khám tâm lý, 9h sáng. Một không gian yên tĩnh, dịu mắt với ánh sáng nhẹ chiếu qua rèm cửa. Quang Anh ngồi co ro ở mép ghế, mắt nhìn xuống bàn tay mình đang siết chặt.
Đức Duy
Đức Duy
Chào anh, em là Hoàng Đức Duy - bác sĩ phụ trách trị liệu cho anh, anh có thể gọi em là Duy, còn anh là...?
Quang Anh không ngẩng đầu, đáp
Quang Anh
Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đức Duy
Đức Duy
(gật đầu, cười nhẹ) Rất vui được gặp anh Quang Anh.
Đức Duy
Đức Duy
Em không biết chuyện gì đã đưa anh đến đây.
Đức Duy
Đức Duy
Nhưng....
Đức Duy
Đức Duy
Cảm ơn anh vì đã dũng cảm đến đây
Quang Anh
Quang Anh
(nhếch mép) Dũng cảm?
Quang Anh
Quang Anh
Không có ai đến gặp bác sĩ tâm lý khi họ mạnh mẽ cả
Đức Duy
Đức Duy
(nghiêng đầu, điềm đạm)
Đức Duy
Đức Duy
Có thể... Không phải vì họ mạnh mẽ
Đức Duy
Đức Duy
Nhưng họ đã dũng cảm đối mặt với sự thật
Đức Duy
Đức Duy
Hoặc ít nhất họ hiểu lý do tại sao họ lại đến đây
Quang Anh im lặng vài giây, rồi khẽ cười mỉa
Quang Anh
Quang Anh
Cậu giỏi thật đấy
Quang Anh
Quang Anh
Cậu nói như thể hiểu tôi lắm ấy
Đức Duy
Đức Duy
Em không biết anh đã trải qua những gì
Đức Duy
Đức Duy
Nhưng nếu anh đồng ý, em sẽ luôn lắng nghe
Không gian bỗng rơi vào khoảng yên tĩnh lặng yên, chỉ còn lại những tiếng tích tắc trên chiếc đồng hồ trên tường
Quang Anh nhắm mắt lại,khẽ thở dài
Quang Anh
Quang Anh
Tôi không ngủ được
Quang Anh
Quang Anh
Từ một tháng trở lại đây
Quang Anh
Quang Anh
Tôi sợ
Quang Anh
Quang Anh
Rất sợ
Quang Anh
Quang Anh
Khi bản thân nhắm mắt lại những cơn ác mộng lại kéo đến
Quang Anh
Quang Anh
Hoặc là
Quang Anh
Quang Anh
Những khoảng không vô tận trống rỗng
Quang Anh
Quang Anh
Mọi thứ khiến tôi trở nên sợ hãi
Đức Duy
Đức Duy
Vậy... Khi thức dậy, anh cảm thấy như nào?
Quang Anh ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Duy, lần đầu tiên nói về nỗi sợ của bản thân
Quang Anh
Quang Anh
Như thể tôi đang sống trong chính những cơn ác mộng, những giấc mơ tệ hại nhất cuộc đời mình
Quang Anh
Quang Anh
Và....
Quang Anh
Quang Anh
Không thể nào thoát ra được

Chương 2: Chạm vào im lặng

Buổi trị liệu thứ hai. Trời mưa, mùi ẩm lạnh thấm qua cả cửa kính. Duy pha hai ly trà nóng, đặt xuống trước mặt Quang Anh một ly
Đức Duy
Đức Duy
Đây là trà bạc hà. Tuy không chữa được mất ngủ nhưng nó sẽ làm cho anh dịu một chút (nhẹ nhàng)
Quang Anh
Quang Anh
Cậu vẫn luôn tử tế với bệnh nhân như vậy à (nhìn ly trà, không động vào)
Duy cười nhẹ
Đức Duy
Đức Duy
Anh có thể nghĩ như vậy
Đức Duy
Đức Duy
Nhưng đây không hẳn là tử tế mà là lắng nghe.
Đức Duy
Đức Duy
Mà muốn lắng nghe thì cần phải làm cho người đối diện tin tưởng mình trước
Quang Anh
Quang Anh
Và cậu nghĩ tôi sẽ tin tưởng một người mà tôi chỉ gặp chưa đến một giờ đồng hồ mỗi tuần? (nhướn mày)
Đức Duy
Đức Duy
Anh không cần tin em ngay
Đức Duy
Đức Duy
Nhưng chúng ta có thể bắt đầu bằng việc nói về điều làm anh tìm đến nơi này
Quang Anh cười khẩy, chống tay lên chán. Một lúc sau, anh thở ra, rồi chậm rãi kể lại
Quang Anh
Quang Anh
Tôi từng rất sợ những tiếng la hét
Quang Anh
Quang Anh
Mỗi tối khi bố tôi trở về nhà là y như rằng sẽ có tiếng đồ đạc đổ vỡ
Quang Anh
Quang Anh
Còn mẹ tôi thì không bao giờ lên tiếng cả
Quang Anh
Quang Anh
Bà chỉ ôm chặt tôi trong lòng, và bịt tai tôi lại...
Quang Anh
Quang Anh
Nhưng đôi mắt tôi thì vẫn ở đó
Quang Anh
Quang Anh
Và chứng kiến tất cả mọi thứ
Đức Duy
Đức Duy
Anh đã thấy hết... Dù đó là điều ko nên (gật nhẹ đầu)
Quang Anh nhẹ giọng dần
Quang Anh
Quang Anh
Năm tôi 13 tuổi, mẹ tôi bỏ đi
Quang Anh
Quang Anh
Bà ấy chỉ để lại một mảnh giấy ghi vỏn vẹn ba chữ "Mẹ xin lỗi"
Quang Anh
Quang Anh
Khi đó, tôi... Tôi đã rất căm ghét bà
Quang Anh
Quang Anh
Tôi nghĩ... Nếu bà thương tôi
Quang Anh
Quang Anh
Bà sẽ không để tôi lại với ông ấy
Không khí trở nên đặc quánh. Duy không nói gì, chỉ đẩy nhẹ tách trà về phía anh lần nữa
Lần này Quang Anh cầm lấy nhưng với đôi tay run run
Đức Duy
Đức Duy
Có khi nào anh nghĩ rằng bà ấy bỏ đi mới có cơ hội để sống?
Quang Anh mím môi
Quang Anh
Quang Anh
Tôi biết chứ
Quang Anh
Quang Anh
Giờ thì tôi đã biết
Quang Anh
Quang Anh
Nhưng khi đó... Tôi chỉ là một đứa trẻ....
Quang Anh
Quang Anh
Không ai chọn cả
Đức Duy
Đức Duy
Anh cảm thấy mình bị bỏ rơi?
Quang Anh gật đầu mắt rưng rưng
Quang Anh
Quang Anh
Cảm giác đó theo tôi đến tận bây giờ
Quang Anh
Quang Anh
Mỗi người khi bước ra khỏi cuộc đời tôi, tôi đều tin đó là lỗi của mình
Bầu không khí trở nên im lặng
Quang Anh nhìn thẳng - lần này là cái nhìn của một người đang vật lộn để không gục ngã
Đức Duy
Đức Duy
Cảm ơn vì anh đã sống sót
Đức Duy
Đức Duy
Dù có cô độc nhưng lại rất kiên cường
Đức Duy
Đức Duy
Nỗi đau ấy em không biết nói gì để xoa dịu nó cả
Đức Duy
Đức Duy
Nhưng em sẽ ở đây, đến khi anh cảm thấy anh không còn một mình nữa
Lần đầu tiên, tuy rất khẽ nhưng Quang Anh đã gật đầu

Chương 3: Có những thứ không được gọi tên

Phòng trị liệu, tuần thứ ba. Quang Anh mặc chiếc áo hoodie xám, ngồi dựa vào sofa, mắt nhìn trần nhà.
Quang Anh
Quang Anh
Tôi từng yêu một người
Quang Anh
Quang Anh
Khi đó tôi 19 tuổi
Quang Anh
Quang Anh
Cậu ấy chính là ánh sáng duy nhất đã chiếu sáng mở đường để tôi thoát ra khỏi mớ hỗn độn của bản thân
Đức Duy
Đức Duy
Cậu ấy biết điều đó?
Quang Anh gật đầu
Quang Anh
Quang Anh
Biết
Quang Anh
Quang Anh
Và cậu ấy nói cậu ấy cũng yêu tôi
Quang Anh
Quang Anh
Mọi thứ lúc đó đem lại cho tôi cảm giác không bị bỏ rơi mà đã được chọn
Duy im lặng, chờ anh tiếp tục
Quang Anh
Quang Anh
Nhưng rồi đến một ngày
Quang Anh
Quang Anh
Cậu ấy biến mất
Quang Anh
Quang Anh
Không một lời báo trước
Quang Anh
Quang Anh
Không một tin nhắn
Quang Anh
Quang Anh
Cũng không nói lời chia tay
Quang Anh
Quang Anh
không để lại một điều gì cả
Quang Anh
Quang Anh
Tôi đã rất lo lắng và hoang mang đến mức nhắn cả trăm tin nhắn gọi cả trăm lần đến nỗi bản thân bị người kia block
Đức Duy
Đức Duy
Anh nghĩ chuyện gì đã xảy ra?
Quang Anh cười khẩy, xoay xoay chiếc vòng trên cổ tay
Quang Anh
Quang Anh
Lúc đó tôi nghĩ cậu ấy bị tai nạn, bị bắt hay bị ép buộc rời đi,... Tôi nghĩ đến những khả năng có thể xảy ra
Quang Anh
Quang Anh
Tôi chờ, từ ngày này sang ngày khác.
Quang Anh
Quang Anh
Cho đến khi một người bạn gửi cho tôi bức ảnh…
Quang Anh
Quang Anh
Cậu ấy đang ôm một người khác
Quang Anh
Quang Anh
Tươi cười và trông rất hạnh phúc
Quang Anh
Quang Anh
Còn tôi...
Quang Anh
Quang Anh
Thì vẫn ngốc nghếch chờ một tin nhắn rằng "Anh nhớ em"
Duy không nói gì. Chỉ lấy cuốn sổ tay, viết vài dòng ngắn. Không hỏi. Không ép. Sự im lặng ấy như một sự hiện diện dịu dàng.
Một lúc sau
Đức Duy
Đức Duy
Trong chuyện tình cảm
Đức Duy
Đức Duy
Khi ta đột ngột bị bỏ rơi
Đức Duy
Đức Duy
Thường tạo cho mình cảm giác rằng mình là người không xứng đáng có được điều ấy
Đức Duy
Đức Duy
Do mình không đủ tốt để có thể nhận thứ tốt đẹp hơn hay điều gì khác
Đức Duy
Đức Duy
Nhưng việc người kia rời đi không nói lên giá trị của anh
Quang Anh nhìn thẳng Duy
Quang Anh
Quang Anh
Vấn đề là
Quang Anh
Quang Anh
Tôi nghĩ tôi sẽ trách cậu ấy vì đã kéo tôi ra khỏi bóng tối rồi cũng chính cậu ấy lại đẩy tôi ngược lại nơi tối tăm ấy
Quang Anh
Quang Anh
Nhưng tôi lại không trách cậu ấy nhiều như tôi đã tưởng
Quang Anh
Quang Anh
Thay vì trách cậu ấy tôi thấy bản thân mình đáng trách nhiều hơn
Quang Anh
Quang Anh
"Có lẽ chưa một ai đối xử tốt với mình như vậy nên bản thân đã yêu quá nhanh hay do bản thân quá yếu đuối?"
Quang Anh
Quang Anh
"Hay do bản thân không xứng đáng để giữ họ ở lại"
Quang Anh
Quang Anh
Và từ đó...
Quang Anh
Quang Anh
Tôi không dám mở lòng yêu thêm người nào khác cả
Đức Duy
Đức Duy
Vì anh sợ khi mở lòng bản thân sẽ lại là người ôm nhận lại tổn thương?
Quang Anh
Quang Anh
Vì tôi tin rằng... Cuối cùng ai cũng sẽ rời đi chỉ còn mình tôi ở lại
Quang Anh
Quang Anh
Dù họ có nói gì, hứa gì đi chăng nữa cũng sẽ không một ai chọn ở lại
Khoảng im lặng kéo dài. Chỉ có tiếng mưa nhẹ bên ngoài. Duy nhìn Quang Anh, lần đầu giọng anh có chút gì nghèn nghẹn.
Đức Duy
Đức Duy
Anh có thể không tin ai sẽ ở lại
Đức Duy
Đức Duy
Nhưng anh đã ở lại
Đức Duy
Đức Duy
Vẫn tồn tại và ngồi đây
Đức Duy
Đức Duy
Kể lại những điều tưởng chừng như không thể nói ra
Đức Duy
Đức Duy
Đó là một điều... Không dễ dàng
Quang Anh
Quang Anh
Cậu luôn biết cách dùng từ ngữ khiến tôi thấy mình… ít đáng thương hơn.(khẽ cười)
Đức Duy
Đức Duy
Không ai đáng thương khi dũng cảm kể lại nỗi đau của mình.
Đức Duy
Đức Duy
Anh sẽ không biết được rằng bao nhiêu người đã gục ngã trước khi họ chịu ngồi vào ghế này.
Quang Anh
Quang Anh
Tôi cũng đã từng gục ngã và muốn bỏ cuộc
Quang Anh
Quang Anh
Rất nhiều lần

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play