[Pangbowen • Liujialiang] Lũ Điên Ấy Là Nhà Của Tao
1
Buổi sáng ở trường Quốc tế xx luôn bắt đầu bằng tiếng cười nói nhốn nháo và những cuộc trò chuyện vô nghĩa kéo dài tận cổng trường
Khuôn viên rộng lớn, kiến trúc hiện đại, những mảng tường trắng được điểm bởi các khung cửa kính dài, phản chiếu ánh nắng đầu thu
Gió thổi nhè nhẹ, lá cây khẽ xào xạc. Học sinh đi lại tấp nập giữa giờ giải lao
Ở góc sân bóng rổ, nơi gốc cây phượng già vẫn còn loang lổ vệt nắng. Bọn họ như mọi ngày, vẫn tụ lại
Một nhóm 10 người, tiếng cười lẫn tiếng chửi hòa làm một
Mà điên theo cái kiểu...vừa lầy vừa quý tộc, vừa ngậm thìa vàng vừa ngậm cả một bầu trời tổn thương
Bọn họ giống như một thế giới riêng
Một thế giới mà người ngoài chỉ cần bước vào sẽ lập tức bị đẩy ra
Bàng Bác Văn đang ngồi trên cột rổ, một chân gác lên, áo thun đen rộng, quần jean rách gối, đôi mắt nửa nhắm nửa mở
Tay trái xăm kín cá chép Koi, đầu lâu lấp ló dưới cánh tay phải…Đứa nào nhìn lâu… đều bị hắn liếc cho lạnh gáy
Ở dưới, Lưu Giai Lương đang ngồi bệt dưới đất, ôm cốc trà sữa size lớn, đôi chân dài gác chéo, tóc rối bù, áo hoodie rộng như nuốt người
Mặt vẫn cái kiểu… vừa ngơ vừa ngố… như mới ngủ dậy
Tề Vân Minh
Cưng ơiii! Đưa tao hút miếng điiii!
Tề Vân Minh
// chạy tới định giật ly trà sữa của em //
Lưu Giai Lương
// giấu ra phía sau //
Lưu Giai Lương
// bĩu môi // Tao đéo cho, mày tự đi mua
Tề Vân Minh
Tiền đâu??? Tao nghèo!!!
Tiểu Hàn
// từ xa ném lon nước ngọt qua //
Tiểu Hàn
Nghèo cái đầu buồi!! Nhìn lại quần áo trên người mày xem
Tiểu Hàn
Không có cái nào dưới 2.000 CNY
Hà Thu Kỳ
// nằm dài trên ghế gỗ gần đó //
Hà Thu Kỳ
// hai chân vắt lên vai Ôn Gia Dụ //
Hà Thu Kỳ
Cưng ơi, cho tao uống miếng trà sữa điiii
Hà Thu Kỳ
Tao khát khô cả cổ rồi
Ôn Gia Dụ
// đang lướt douyin //
Ôn Gia Dụ
// mắt không rời màn hình nhưng miệng vẫn kịp cà khịa //
Ôn Gia Dụ
Mày cứ dính bảo bảo như đĩa ấy nhờ
Trương Minh Dương
Chán thế // đang đứng khoan tay dựa tường gần đó //
Ôn Gia Dụ
Dương ơi, cãi nhau với tao không? Tao rảnh lắm
Trương Minh Dương
Mày hâm à
Ôn Ngọc Châu ngồi ở dưới góc phượng, tai đeo tai nghe chụp tai, mắt lim dim, đầu gật theo nhạc
Hàn Văn Húc ngồi cạnh, mở sách nhưng mắt thì cứ len lén nhìn người bên cạnh
Thôi Mặc Dương
Mày đọc sách nửa tiếng rồi đấy
Thôi Mặc Dương
Tao đã thấy mắt mày nhìn sách đâu
Hàn Văn Húc
Mày im // mặt thoáng hơi đỏ //
Hà Thu Kỳ
Ai đấy đang crush ai kia~~
Hàn Văn Húc
// lấy cuốn sách che mặt lảng tránh //
Cả nhóm cười nói rất vui vẻ nhưng lại có một người vẫn im lặng không nói gì mà chỉ đăm đăm nhìn một người đang cầm ly trà sữa
Bàng Bác Văn
// rút điều thuốc...nhưng chưa kịp hút thì... //
Lưu Giai Lương
// nhẹ nhàng lấy điếu thuốc từ tay hắn //
Bàng Bác Văn
// không nhìn tới //
Bàng Bác Văn
// chẳng quan tâm //
Bàng Bác Văn
// nhưng lại bất giác cất đi bao thuốc trong tay //
Giữa cái nắng nhẹ đầu thu. Mười đứa trẻ, mười cái tên, mười câu chuyện, mười tổn thương giấu kín
Bên ngoài, ai cũng biết. Chạm vào một người trong cái nhóm này… là chạm vào cả bầy sói
Nhưng bọn họ thì chẳng quan tâm. Bởi vì, bọn họ chỉ sống cho nhau
Dù có là thiếu gia, tiểu thư, dù có bao nhiêu tiền trong túi. Thứ bọn họ thiếu vẫn chỉ là một thứ: Một gia đình thật sự
Và…
Giữa đống hỗn loạn của cuộc đời. Ít nhất, khi ngồi cạnh nhau, nụ cười của họ… là thật
2
Học sinh dần rời khỏi cổng trường, nhưng lại có một nhóm người chưa muốn về. Họ không muốn về cái nơi gọi là gia đình nhưng không phải là gia đình thực sự
Ánh hoàng hôn cuối ngày le lói xa xa
Là địa bàn riêng của nhóm
Không ai ngoại trừ 10 người bọn họ dám bén mảng lên đây
Lưu Giai Lương
// ngồi bệt xuống góc tường quen thuộc //
Lưu Giai Lương
// đầu cúi thấp //
Gió thổi có chút mạnh, làm mái tóc em xõa rối
Hôm nay...em không nói nhiều
Bàng Bác Văn
// dựa người vào lan can //
Bàng Bác Văn
// ánh mắt liếc sang em vài lần //
Bọn họ chẳng ai hỏi "Sao mày buồn vậy?" , "Cưng có chuyện gì à?"
Bởi vì họ biết...em sẽ không nói
Chỉ cần...ngồi gần nhau thế này...là đủ
Ôn Gia Dụ
// quăng lon nước ngọt cho Minh.D //
Ôn Gia Dụ
Bắt đi thằng ngu
Trương Minh Dương
// cười cợt //
Trương Minh Dương
// bắt lấy rồi bẻ nắp //
Trương Minh Dương
Ê cưng ơi, uống không?
Tiểu Hàn
// ném một túi snack qua //
Tiểu Hàn
Đói thì ăn. Không ăn thì đừng để tao thấy mày ngất
Lưu Giai Lương
// cười khẽ //
Mặc Dương thì vẫn giữ cái kiểu trầm mặc như mọi ngày, nhưng tay thì...
Thôi Mặc Dương
// đưa cho em một chai nước suối lạnh //
Lưu Giai Lương
// không nói gì, nhận lấy //
Không ai cần phải nói ra...nhưng vẫn không rời đi
Gió chiều thổi mạnh hơn.
Có mấy chiếc lá rụng cuốn theo làn gió bay ngang qua chân
Hàn Văn Húc
// đột nhiên lên tiếng //
Hàn Văn Húc
Đi ăn tối không?
Hà Thu Kỳ
Như cũ? Quán lẩu cuối phố?
Tề Vân Minh
Lần này tao trả
Tiểu Hàn
Woaa Thái tử gia Thượng Hải dẫn em theo với
Tề Vân Minh
Thái tử dẫn mày đi
Giai Lương cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn bọn họ một chút. Ánh mắt vẫn mệt nhưng lòng em dịu đi
Họ không cần hỏi, không cần ép em phải kể lể. Chỉ cần ngồi bên em là đủ
Cả đám lục tục kéo nhau xuống cầu thang, Bác Văn là người đi cuối
Bàng Bác Văn
// dừng lại, liếc qua em //
Bàng Bác Văn
// khẽ nói //
Bàng Bác Văn
Tao không biết mày vừa chịu cái gì
Bàng Bác Văn
Nhưng mày nhớ này
Bàng Bác Văn
Tao không để mày gục đâu // giọng đủ thấp để hai người nghe //
Nói xong, hắn bỏ đi trước, không ngoảnh lại
Lưu Giai Lương
// nhìn theo, cười nhẹ //
Chỉ một buổi chiều bình thường
Nhưng với em...là cả một cái ôm im lặng từ những người bạn điên rồ ấy
3
Quán lẩu nhỏ nằm ở cuối đường Vô Ưu
Có phần hơi cũ kỹ, bàn ghế gỗ, ánh đèn vàng mờ, tường loang màu, nhưng…với bọn họ… đây là "quán nhà"
Không phải nhà hàng sang trọng, không phải chỗ decor đẹp đẽ
Chỉ là chỗ bọn họ đã thường xuyên ngồi đây vào những tối mệt, những chiều chán, những hôm cãi nhau, rồi kéo nhau đi ăn cho lành
Nhân viên phục vụ
Dì Cẩm ơi
Nhân viên phục vụ
Khách quen đến ạ
Cẩm Lạc
Bọn trẻ chắc lại tâm trạng không tốt hoặc vừa gây gổ đây mà
Cẩm Lạc
Con ra gọi món giúp dì
Nhân viên phục vụ
Anh chị gọi món như cũ đúng không ạ?
Tiểu Hàn
Con bé này giỏi đấy
Tiểu Hàn
Đầy đủ topping nhé! Không được bỏ nấm đâu đấy!
Hà Thu Kỳ
Mày lần nào cũng la nấm, mà ăn thì ăn ít nhất
Tiểu Hàn
Không có nấm là mất vibe
Ôn Gia Dụ và Hàn Văn Húc thì đang tranh giành quyển menu
Ôn Gia Dụ
Mày kêu bò thì tao kêu gà. Đừng cãi
Hàn Văn Húc
Mày lúc nào cũng gà. Thử món mới đi Gia Dụ
Thôi Mặc Dương
// chậm rãi cởi áo khoác //
Tề Vân Minh
Một lẩu siêu cay, một lẩu nước trong
Hàn Văn Húc
Châu không ăn được cay đâu // nói mà không ngẩng đầu //
Ôn Ngọc Châu
// khẽ cười //
Giai Lương ngồi cuối bàn, cầm đôi đũa gõ gõ mặt bàn, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì
Bác Văn cũng chẳng nói gì, chỉ chậm rãi rót trà cho em
Không ai nói ra, nhưng cả nhóm đều liếc nhìn Giai Lương
Em hôm nay gầy đi một chút, mắt trũng, nhưng vẫn cười nhẹ khi bọn họ ồn ào
Nhưng Giai Lương lại ăn rất ít, chỉ ăn rau, không động đến thịt
Bàng Bác Văn
// gắp vài miếng thịt vào bát em //
Bàng Bác Văn
Ăn nhiều lên. Gầy rồi
Lưu Giai Lương
// thoáng dừng, nhìn hắn //
Lưu Giai Lương
Ừm...biết rồi
Download MangaToon APP on App Store and Google Play