(All Nguyên) Tình Yêu Của Đêm Đen
Chap 1.
Chap 1. Không có ánh đèn sẵn lòng sáng lên vì kẻ lang thang
Trương Chân Nguyên ngồi trên chiếc ghế lười mà chán nản, cậu đưa mắt nhìn về phía thành phố đông đúc ánh đèn phía bên kia ban công mà lẩm nhẩm
Trương Chân Nguyên
Những kẻ lang thang không có một ánh đèn sáng lên vì bản thân
Trương Chân Nguyên
/Quay đầu nhìn về phía căn phòng của mình/
Căn nhà này chỉ có thể miêu tả bằng những từ này
Không có một ánh đèn vào được bật lên, chỉ có chiếc ban công được mở toang cửa và một chút ánh sáng của đèn phố thị len lỏi vào nhà để soi được một góc nhỏ
Trương Chân Nguyên
/Đứng dậy bước về phía cửa phòng/
Trương Chân Nguyên
Hô An, con làm gì bên đó vậy?
Hô An
*Ba ba, có người xấu* gâu gâu gâu!!
Hô An
*Mau trốn, con thay ba tiếp* gâu gâu gâu gâu gâu
Trương Chân Nguyên
Nào, lại tè bậy à? Né khỏi cửa để ba mở cửa nào /Vặn tay nắm cửa/
Tấn Than Vũ
Hừ, tưởng thông minh thế nào, tắt hết đèn giả không người à? Tao bắt bài hết /Né sang một bên mà nói nhỏ/
Cánh cửa vừa mở ra thì tên kia đã không kìm hãm ý nghĩ hại người của mình mà lao tới, chỉ tiếc, hắn vồ hụt rồi
Tấn Than Vũ
Khoan đã, không có người sao!? /Cánh tay vung vẩy lần mò trong hoảng loạn/
Trương Chân Nguyên
/Đi sau hắn/
Chân Nguyên im phăng phắc, sự im lặng trong không gian tối tăm này khiến nỗi sợ nguyên thủy trong lòng con người bị khơi dậy, vô thức đẩy tên trộm về nơi có ánh sáng dù cho chỉ là chút le lói, hơi thở dần trở nên hối thúc, tiếng thở của bản thân cũng khiến hắn ta cảm thấy lo lắng
Tấn Than Vũ
Này, không có ai sao? /lần mò về công tắc điện/
Tấn Than Vũ
Đây rồi!!/vui mừng khi chạm trúng công tắc điện/
Ánh đèn vừa được mở lên thì tên kia đã bị khóa dưới sàn, không động đậy được chút gì nữa
Tấn Than Vũ
Mày... Mày là người hay m-ma!? /hoảng sợ/
Trương Chân Nguyên
Là gì thì không phải ngươi đã có câu trả lời hay sao? /giữ chặt hai tay hắn/
Ánh đèn lúc này trở nên chói lóa vì đôi mắt của cả hai đã ngâm mình trong bóng tối một khoảng thời gian dài
Hắn cảm thấy những gì mà mình thấy có chút không thực, một vài thứ cứ có vết lem nhem loang lổ như... người trước mặt đây
Tấn Than Vũ
Mày... mày không phải người!!
Trương Chân Nguyên
Hừm... sai rồi /điềm đạm nói/
Vào lúc này lại vang lên tiếng nói từ nhà bên cạnh truyền tới từ ban công vang vào tai hắn
Nv phụ
Hàng xóm: Sao hôm nay căn nhà này lại sáng đèn, không phải người ở đây là người thực vật sao? Bây giờ ở đó làm gì có người khác
Tấn Than Vũ
Ngươi là kẻ thực vật đó!? /ngoái ra sau/
Trương Chân Nguyên
Không phải, ta không phải người thực vật /lắc đầu/
Trương Chân Nguyên
Hắn vẫn luôn nằm trước cửa, trên sofa, trong phòng ăn, cả trên cái giường đó... /âm trầm/
Tấn Than Vũ
/Chuyển dời ánh mắt về phía giường/
Tấn Than Vũ
/Hoảng sợ đến mức không nói lên lời/
Trên giường là một vũng máu đậm đặc, mùi hôi tanh cùng đống dòi lúc ngúc, màu tanh hôi sộc lên mũi khiến đại não hắn ta chết cứng
Tấn Than Vũ
Ngươi.... ngươi... giết.. giết hắn rồi
Trương Chân Nguyên
Ừm / bày dáng vẻ ngoan ngoãn gật đầu/
Tấn Than Vũ
Tha... tha cho tôi... xin người tha cho tôi, tôi đảm bảo không lộ chuyện này... xin thề với trời, tôi sẽ... sẽ giữ kín... làm.. làm ơn /hoảng loạn van xin/
Trương Chân Nguyên
Ngươi nên nhớ rõ điều này...
Trương Chân Nguyên
Không nên tùy tiện bước vào một căn hộ mở toang cửa vào đêm tối
Trương Chân Nguyên
Không nên tham lam ngu ngốc bật lên ánh đèn không thuộc về mình
Trương Chân Nguyên
Kẻ lang thang trong chính bản thân, nói rồi mà, không có ánh đèn sáng lên vì kẻ lang thang
Tấn Than Vũ
Tôi nhớ rồi, làm ơn tha cho tôi!! /gấp gáp/
Trương Chân Nguyên
/Nheo mắt/
Trương Chân Nguyên
Sau cùng, người chết mới là kẻ giữ bí mật tốt nhất /mỉm cười/
Trương Chân Nguyên
Ta không thích ánh sáng này tí nào, ngươi phạm phải điều cấm kỵ trong căn nhà này rồi, ta không đưa ngươi đi thì... /nhìn về phía giường/
Trương Chân Nguyên
... Hắn cũng sẽ tìm cách đưa ngươi đi
Ánh đèn bỗng chợp tắt, khoảng không lần nữa tĩnh lặng, hình ảnh chỉ còn đọng lại lúc cậu giương cao cầm con dao giơ cao đâm xuống
Lý trí và con tim của tên kia như bị đứt đoạn, giây phút này hắn không thể làm bất kì cái gì, hắn như chết cứng, sự hoảng sợ lúc này dâng trào như đại hồng thủy khiến hắn ta không thể phản ứng kịp với sự sợ hãi của chính mình, trong não hắn một màn trắng xóa, trắng tới không thể hình dung bất cứ thứ gì!!
Nv phụ
Đạo diễn: haha hai cậu diễn rất tốt, nhất là cậu Trương, rất có hồn, rất nhập tâm vào nhân vật, diễn ở nhà cậu càng hợp hơn, haha hàng xóm cậu cũng hợp tác lắm
Trương Chân Nguyên
/Đôi mắt vô hồn mỉm cười/
Trương Chân Nguyên
Cảm ơn đạo diễn... rất nhiều
Tấn Than Vũ
Hừ, cậu cười trông thật xấu xí, không biết nặng nhẹ, tin tôi cho cậu bốc hơi khỏi giới giải trí này không!! /xoay cổ tay/
Hắn ta có chút cộc càng, có lẽ là vì dù biết đây là diễn vẫn bị cậu làm cho sợ hãi tới run rẩy trong màn tối của căn phòng
Hô An như sợ hãi mà sủa liên tục, có chút vùng vẫy và gấp gáp
Trương Chân Nguyên
/Cuối người bế Hô An lên/
Nv phụ
Đạo diễn: Có chuyện gì sao?
Trương Chân Nguyên
Hô An sợ người lạ, có lẽ do hồi nãy tối quá nên nó không sợ lắm giờ sáng nên chắc nó hoảng
Nv phụ
Đạo diễn: À, thôi chúng tôi về trước
Nv phụ
Đạo diễn: Phân đoạn của cậu cũng kết thúc rồi, cảm ơn vì cậu đã đồng ý làm người đóng thế trong lúc cậu Tống bị bệnh
Trương Chân Nguyên
Không có gì, mọi người về vui vẻ /mỉm cười, tay xoa đầu Hô An/
Hô An
/Hoảng loạn cắn vào tay cậu/
Trương Chân Nguyên
/Vẫn giữ nguyên nụ cười hiền dịu /
Trương Chân Nguyên
Cậu Vũ, mời lối này /nhường đường cho hắn/
Tấn Than Vũ
Hừ, điên rồi /lạnh sống lưng/
Hắn lập tức bước nhanh ra khỏi căn phòng, hắn vừa khép cánh cửa lại thì ánh đèn đã vụt tắt dù không có bất cứ ai đụng đến công tắt
Chỉ có tiếng gió ríu rít vang lên, tiếng sủa gào liên tục của Hô An vang vọng khắp căn nhà, những vị khách dưới kia hoảng sợ nên đều đã rời đi nhanh chóng
Trương Chân Nguyên
/Đứng ở ban công nhìn về phía thành phố/
Từ xa liền thấy những ánh đèn ấy dần tắt ngúm đi, phố xá xa hoa lại lần nữa chìm vào bóng tối của đêm đen... những ngày chưa có ánh đèn vào đêm muộn, Chân Nguyên đứng ở ban công, tay vuốt ve chú cún đang sợ hãi trong lòng mình
Nv phụ
Hàng xóm: Mất điện rồi!!
Trương Chân Nguyên
Đèn tắt rồi...
Trương Chân Nguyên
... Sau đêm nay, ắt có người gặp họa /mỉm cười/
Tác giả hiền lành
Bộ này hứa sẽ chăm, ra đều
Tác giả hiền lành
Điêu thì đứa mình ghét làm cẩu
Tác giả hiền lành
Tác giả thích thì đăng nhe 😽
Tác giả hiền lành
Tác giả mà dỗi là hai tháng một chap
Tác giả hiền lành
tâm hồn tác giả íu đúi lắm :)))
Tác giả hiền lành
Tâm hồn tác giả very mong manh nên mọi người thông cảm, miêu tả mà nó hơi sơ sài với cẩu thả thì mong mọi người thông cảm
Tác giả hiền lành
Lưu ý giúp tác giả vài điều sau nhé
Tác giả hiền lành
1. Có một vài cp phụ được tạo nên từ các nhân vật phụ hư cấu
Tác giả hiền lành
2. Không có sự góp mặt của các thành viên trong thế hệ khác
Tác giả hiền lành
3. Cốt truyện đôi lúc sẽ hơi khó hiểu và có vài tình tiết gây khó chịu cho một số người
Tác giả hiền lành
4. Lần đầu viết về cái thể loại xen lẫn một chút kiểu kinh dị, linh dị nên có lẽ sẽ hơi cẩu thả, tác giả không giỏi miêu tả cảnh vật và cảm xúc, biểu cảm của nhân vật nhưng mình sẽ cố gắng tiến bộ và cải thiện từng ngày
Tác giả hiền lành
5. Mọi người nếu có góp ý cứ việc nêu ra để giúp mình cải thiện, mình rất vui nếu nhận được sự đánh giá tích cực từ mọi người
Tác giả hiền lành
6. Cốt truyện không lấy bối cảnh từ đời thực, mọi thứ là giả tưởng, hư cấu, vui lòng không toxic người thật, không gán ghép tình tiết, tính cách nhân vật trong tác phẩm trên người thật
Tác giả hiền lành
7. Như tên tác phẩm, truyện mang cp All Nguyên, vui lòng không đem otp khác đến gây sự, mình biết otp bạn giỏi, otp bạn hay nên đừng gây sự nữa, lại mang tiếng cho cộng đồng fan cp và otp bạn đu, cẩn thận kéo nghiệp đấy
Tác giả hiền lành
Và những điều này mới cơ bản thôi mà
Tác giả hiền lành
Nếu còn gì thì mình sẽ cập nhập thêm nhé
Tác giả hiền lành
Các bạn một ngày vui vẻ
Tác giả hiền lành
Yêu người đẹp 😍💓
Chap 2.
Chap 2. "Cậu nhìn thấy tôi rồi mà"
Giữa trời đêm tĩnh mịch, đèn phố thị tắt ngúm giữa gió mát khiến người đi một mình lạnh lẽo nơi sống lưng
Họ mong mình không ở một mình nhưng lại sợ có "ai đó" theo bên cạnh
Nv phụ
Thật đáng sợ, trời đã tối lại còn yên tĩnh, đã vậy gió còn lạnh /run rẩy/
Cô ấy cầm chiếc điện thoại bật flash mà soi đường, cuối cùng lại va vào một người nào đó
Nv phụ
A, tôi xin lỗi /cúi người/
Nv phụ
/Cầm flash soi tới hắn/
Tấn Than Vũ
Cũng đẹp, hay là lấy sắc thay lời xin lỗi nhé!! /Mỉm cười đê tiện/
Tấn Than Vũ
/Giữ chặt cô lại/
Bỗng từ phía sau có người vỗ lên vai hắn ta, giọng nói chán ghét
Nv phụ
???: Chào ngươi, nhớ ta không? /mỉm cười vỗ vai hắn ta/
Trong bóng tối phút chốc khiến Than Vũ khựng lại, giọng điệu này thật quen thuộc khiến hắn ta rùng mình
Tấn Than Vũ
Trương Chân Nguyên, mày hết vai rồi, đừng diễn nữa... /hoảng loạn quay người/
Nv phụ
/Nhân cơ hội vùng vẫy chạy mất/
Tấn Than Vũ
Má nó, mày làm con mồi của tao chạy mất rồi
Tấn Than Vũ
Giả thần giả quỷ làm gì, hết vai rồi tao không sợ!! /run lên/
Trương Mao Trạch
Tôi không phải là Trương Chân Nguyên, tôi là chủ ngôi nhà đó
Trương Mao Trạch
Trương-Mao-Trạch /nhấn mạnh từng chữ/
Trương Mao Trạch
Cậu nhìn thấy tôi rồi mà, sao lại không nhận ra, tôi buồn đấy /vờ buồn bã/
Tấn Than Vũ
Lúc... lúc nào!? /sững sờ/
Trương Mao Trạch
/Ghé bên tai hắn ta/
Trương Mao Trạch
Rất nhiều mà, trước cửa, trên sofa, trong nhà bếp, cả trên giường nữa... /âm trầm/
Tấn Than Vũ
Tha cho tôi, tôi xin lỗi vì đã thấy thứ không cần thấy, tôi chỉ theo kịch bản thôi!!
Trương Mao Trạch
/Giữ chặt hắn ta lại/
Trương Mao Trạch
Cậu xúc phạm anh ấy mà?
Trương Mao Trạch
Anh nói rồi
Trương Mao Trạch
Anh ấy không đưa cậu đi...
Trương Mao Trạch
... Vậy thì để tôi đưa cậu đi hahaha /đạp hắn ta ngã xuống/
Giữa đêm đen tĩnh mịch, từng làn gió thổi qua cũng khiến người khác cảm giác lạnh lẽo nơi sống lưng, không một ánh đèn soi rọi khiến thành phố chìm nghỉm vào sự tĩnh lặng, sự tối tăm khiến người ta không khỏi suy nghĩ những điều tâm linh mà một phần linh hồn con người tin tưởng, sự tương phản khác biệt giữa phố thị đông đúc ánh đèn với sự tĩnh lặng chỉ khiến con người ta trở nên lo sợ và muốn nhanh chóng tìm về nơi mà mình quen thuộc
Và lúc này đây Tấn Than Vũ thật sự sợ hãi, từng cái chạm của Mao Trạch như có như không lại là một cảm giác có hàng chục con rắn bò qua trên người mình, cảm giác bị mơn trớn lướt qua lạnh lẽo tới tận xương tủy, bỗng hắn ta cảm thấy tim mình đau thắt trong cơn hoảng loạn, bên tai vẫn còn giọng nói
Trương Mao Trạch
/Bóp chặt cổ hắn ta mà cười khe khẽ/
Trương Mao Trạch
Sau đêm nay, sẽ có ánh đèn thuộc về ngươi...là ánh đèn của địa ngục /cười quỷ dị/
Cả quá trình này Tấn Than Vũ chỉ cảm nhận trong chốc lát:
Lo sợ→hoảng loạn→run rẩy→sững sờ→bàng hoàng kinh sợ→chết vì sợ hãi
Trương Mao Trạch
/Kéo xác hắn ta ném ở góc đường/
Trương Mao Trạch
Tạm biệt, kẻ lang thang trong chính dục vọng của mình /vẫy tay với hắn ta/
Trương Chân Nguyên
/Vẫn đứng ở ban công /
Chiếc chuông gió ở phía cửa ban công reo lên, rõ là không có gió lại reo liền hồi còn đem cảm giác âm u bao khắp căn phòng
Hô An trong tay Chân Nguyên vùng vẫy, cứ nhìn vào chuông gió và chiếc giường mà sủa một cách mất kiểm soát
Hô An
Gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu!! /sủa liên hồi/
Trương Chân Nguyên
/Vuốt ve đầu nó/
Trương Chân Nguyên
Hô An ngoan, hàng xóm còn phải ngủ /Bóp miệng nó lại/
Hô An
/Im lặng rúc vào người cậu/
Trương Chân Nguyên
Mao Trạch, đừng chọc Hô An nữa
Từ chiếc giường vang lên tiếng nói, chuông gió cũng ngừng reo, từ bao giờ mà trên giường lại sạch sẽ đến lạ, mùi tanh hôi thay bằng mùi nước xả vãi hương lavender
Trương Mao Trạch
Xì, lâu lâu mới được ăn no, mùi vị của dục vọng pha sợ hãi cũng không tệ /ngồi trên giường đung đưa chân/
Trương Mao Trạch
Chờ anh trai đem tới cho em vài món nữa /liếm liếm khóe môi/
Trương Chân Nguyên
/ Đặt Hô An xuống đất/
Hô An
/Nhanh chóng chạy về chỗ ngủ của mình/
Trương Chân Nguyên
/Từng bước tiến lại giường của mình/
Trương Chân Nguyên
Không khí này, lọc được bớt cặn bã rồi /nằm lên giường nhắm mắt/
Trương Mao Trạch
Ngày mai buổi tối, trước cửa, em sẽ đem đến cho anh một món quà
Sau tiếng "ừm" của cậu, cả căn phòng lại rơi vào tĩnh lặng, chiếc chuông gió lại nữa reo lên báo hiệu có người rời đi
Trương Chân Nguyên
Lần sau đừng biến mất không dấu vết nữa, mở cửa phòng, bước ra rồi đi đi
Trương Chân Nguyên
Hô An sẽ sợ
Chiếc chuông gió kêu "leng keng" hai tiếng rồi chìm vào tĩnh lặng, chiếc ghế lười từ lúc nào đã được kéo vào trong phòng, cửa ban công đã đóng kĩ càng, chỉ có cửa phòng là mở phơi phới không chút e dè, vì Mao Trạch rời đi bằng cửa ban công mà Chân Nguyên không buồn đóng cửa
Đêm đó, dù gió lạnh và âm u cỡ nào cũng không làm cho chiếc chuông gió kêu lên một lần nào nữa
Hô An, kẻ biết nhiều thứ trong căn nhà này lại không ngừng run rẩy, muốn bước lại gần chủ của mình lại sợ mình không gánh được hậu quả khi khiến người tỉnh dậy. Hô An đêm đó chỉ cố thu mình lại, né xa chiếc giường và góc phòng, nó thu mình lại trước cửa ban công mà ép mình ngủ vì mỗi nơi trong căn phòng này đều là thứ mà khoa học chưa thể lý giải như cách mà nó xuất hiện trong căn nhà này với lý do gì
Chỉ là Hô An không biết, khi nó hoàn toàn chìm vào giấc ngủ sâu thì vị chủ nhân đáng quý của nó lại ngồi trên giường mà nhìn nó mỉm cười khó hiểu
Trương Chân Nguyên
*Món quà ngày mai... đáng mong chờ* /nhìn Hô An mà mỉm cười/
Download MangaToon APP on App Store and Google Play