Ca Khúc Không Lời Số 37 Dành Riêng Cho Anh
Chap 1:số hiệu 37
Tác giả
đây là tác phẩm đầu tay của mình nên là có nhiều sai sót và không được hay mong các bạn thông cảm
Tác giả
ko đợi các bạn chờ lâu chúng ta vào truyện nhé
__________________________
//ABC//: Hành động
*ABC*: Suy nghĩ
"ABC": nói nhỏ,Thầm
💬: Nhắn tin
📱: Gọi điện thoại
Trời đổ mưa suốt ba ngày, thành phố bị phủ một lớp sương mù nặng nề như báo hiệu tai họa đang giáng xuống.
Dạ Huyền Cơ– cái tên từng là niềm tự hào của khoa biểu diễn,giờ đây trở thành số hiệu 37 trên sàn đấu giá ngầm.
Cô không khóc. Cô đã cạn nước mắt từ ngày mẹ cô quỳ trước chủ nợ, còn cha thì lạnh lùng đặt bút ký vào đơn… bán cô để trừ nợ và đổi lấy sự tự do
Dạ Huyền Cơ
//đứng đó,váy trắng đơn sơ, mặt nạ che nửa mặt, lưng thẳng, tay nắm chặt hơi run//
Đấu Giá viên
Món hàng số 37. 18 tuổi. Trình độ âm nhạc xuất sắc, từng đoạt học bổng âm nhạc,Ngữ Văn,sức khỏe tốt, nhan sắc 9.2.
Tiếng gõ búa vang lên giữa căn phòng đỏ nhung. Những ánh mắt như thú săn nhìn về phía cô.
Đấu Giá viên
giá khởi điểm 200 nghìn USD
Chu Mi Trà
//vang lên không to, nhưng đầy quyền uy từ tầng VIP//
Cạnh bà là một người đàn ông sắc lạnh, đôi mắt thăm thẳm không đọc ra cảm xúc gì.
Họ là phu nhân và lão gia nhà Lương
Đấu Giá viên
//Nâng chiếc búa gỗ lên// 500 nghìn lần thứ nhất… lần thứ hai… LẦN THỨ BA!
Đấu Giá viên
Món số 37 thuộc về ghế VIP số 5.
Chu Mi Trà
/ mỉm cười nhẹ/
Chu Mi Trà
Từ giờ, con là em gái nuôi của Tịch Nghêu.Ta muốn con ở cạnh nó. Giúp nó ngủ.
Chu Mi Trà
nói chuyện với nó. Nó bị chứng mất ngủ từ ba năm trước...
chap 2: Gặp lại
//ABC//: Hành động
*ABC*: Suy nghĩ
"ABC": nói nhỏ,Thầm
💬: Nhắn tin
📱: Gọi điện thoại
Chu Mi Trà
Từ giờ, con là em gái nuôi của Tịch Nghêu.Ta muốn con ở cạnh nó.
Chu Mi Trà
Giúp nó ngủ.nói chuyện với nó. Nó bị chứng mất ngủ từ ba năm trước...
Dạ Huyền Cơ
//đứng sửng, chết lặng khi nghe cái tên đó//
Dạ Huyền Cơ
* Lương Tịch Nghêu*
Cô đã từng thầm yêu anh, một học sinh lớp trên lạnh lùng, trầm lặng, từng ngồi cùng thư viện, từng bước ngang sân trường trong ánh chiều tà.
Anh là người khiến cô viết những bản nhạc mang tên “Khúc Không Lời”. Và anh đã chuyển trường từ 2 năm trước
Chu Mi Trà
//nhẹ nhàng nói// Từ nay, con sẽ là con gái của nhà họ Lương.Cứ gọi ta là mẹ.
Dạ Huyền Cơ
// gật đầu // dạ
Tiếng bước chân vang lên phía sau.
Dạ Huyền Cơ
//quay đầu nhìn//
Dạ Huyền Cơ
//tim ngừng đập//
Lương Tịch Nghêu
//bước xuống mắt nhìn điện thoại//
Lương Tịch Nghêu
ba đâu rồi mẹ
Chu Mi Trà
đi công chuyện rồi con
Chu Mi Trà
//nắm tay Cơ// à giới thiệu với con, từ bây giờ con bé sẽ là em của con
Lương Tịch Nghêu
//dừng bước, ánh mắt khẽ dừng trên gương mặt cô một giây//
Lương Tịch Nghêu
//cười hứng thú//
Lương Tịch Nghêu
gọi một tiếng anh đi. 'Em gái'~
'ABC' nhấn mạnh nha các tềnh iu
Dạ Huyền Cơ
// cứng người //
Dạ Huyền Cơ
*Ánh mắt anh vẫn như xưa, lạnh lùng, không cảm xúc*
Dạ Huyền Cơ
* nhưng… sâu thẳm đâu đó, hình như anh đã nhận ra mình rồi thì phải*
Dạ Huyền Cơ
// dè dặt // Dạ..... Em chào anh...!!
Lương Tịch Nghêu
//cười mỉm nhưng ko để ai biết//
Lương Tịch Nghêu
*thú vị thật đó Huyền Cơ à~*
Chu Mi Trà
thôi để mẹ đi sắp xếp phòng cho con nha, hai đứa cứ nói chuyện tìm hiểu về nhau đi
Lương Tịch Nghêu
//bước lại, lấy quyển sổ nhạc từ tay cô//
Lương Tịch Nghêu
// chỉ tay vào góc trái nơi có dòng chữ nhỏ bằng bút chì mờ //
Chap 3: Giấc Ngủ Đầu Tiên
//ABC//: Hành động
*ABC*: Suy nghĩ
"ABC": nói nhỏ,Thầm
💬: Nhắn tin
📱: Gọi điện thoại
Lương Tịch Nghêu
//bước lại, lấy quyển sổ nhạc từ tay cô//
Lương Tịch Nghêu
// chỉ tay vào góc trái nơi có dòng chữ nhỏ bằng bút chì mờ //
Lương Tịch Nghêu
'Dành tặng… người ấy. Nếu có thể chạm tay.'
Lương Tịch Nghêu
//ngước lên, ánh mắt sâu như đêm//
Lương Tịch Nghêu
Em viết bản nhạc này một năm trước. Trong một buổi diễn thử.
Lương Tịch Nghêu
Tôi ngồi ở hàng thứ ba. Em nhớ chứ
Dạ Huyền Cơ
// chết lặng //
Anh biết cô đã yêu thầm anh từ rất lâu rồi
Nhưng anh không nói anh cũng đã yêu cô từ rất lâu.
Lương Tịch Nghêu
// nhẹ nhàng quay lưng //
Lương Tịch Nghêu
Tối nay 10 giờ. Chơi đàn cho tôi. Tôi cần ngủ.
Lương Tịch Nghêu
*Em vẫn như xưa. Lặng lẽ yêu, lặng lẽ đau.*
Lương Tịch Nghêu
*Nhưng lần này, để anh âm thầm bảo vệ.*
Lương Tịch Nghêu
*Chỉ là… chưa thể để em biết.*
Căn phòng rộng lớn vang lên tiếng đàn
Dạ Huyền Cơ
// Chơi Violon //
Lương Tịch Nghêu
// Nhìn cô đắm đuối //
Dạ Huyền Cơ
// Thấy anh chưa ngủ //
Dạ Huyền Cơ
// Nhẹ nhàng bước tới giường anh, ngồi xuống //
Dạ Huyền Cơ
Anh chưa ngủ được sao?
Lương Tịch Nghêu
tôi mệt lắm mà chẳng ngủ được
Lương Tịch Nghêu
// lóe lên một ý nghĩ // Hay em ngủ cùng tôi đi
Lương Tịch Nghêu
em hát ru tôi ngủ
Dạ Huyền Cơ
// Hơi ngượng ngùng //
Dạ Huyền Cơ
đ....được thôi...
Dạ Huyền Cơ
// cất tiếng hát, vỗ nhẹ lưng anh //
Lương Tịch Nghêu
// ôm eo cô //
Đêm đó, bản nhạc cô chọn để hát đã khiến anh ngủ ngon giấc sau 3 năm
Dạ Huyền Cơ
// Thấy anh đã ngủ //
Dạ Huyền Cơ
// nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh anh, mặt anh ôm chặt lấy cô //
Dạ Huyền Cơ
// Nhẹ nhàng kéo chăn lên vai anh, ánh mắt dịu dàng như gió đêm //
Dạ Huyền Cơ
// Hôn lên trán anh //
Dạ Huyền Cơ
// ngại ngùng quay mặt đi //
Dạ Huyền Cơ
* mày đê tiện thật Huyền Cơ à *
Dạ Huyền Cơ
* Tranh thủ lúc người ta ngủ mà chiếm tiện nghi của người ta*
Download MangaToon APP on App Store and Google Play