[RHYCAP] Chỉ Vì Giống Một Người!
Chap 1: Cái Bóng
Căn hộ về đêm yên ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng thở dài của chính mình vọng lại.
Đức Duy ngồi trước bàn ăn, ánh đèn mờ nhòe đổ bóng xuống khuôn mặt gầy guộc vì những đêm thức trắng.
Trên bàn là món sườn xào chua ngọt vẫn còn bốc hơi, cơm đã xới sẵn hai phần… nhưng chỉ có một người ngồi lại.
Màn hình vẫn trơ trọi với tin nhắn mình gửi từ gần hai tiếng trước.
Hoàng Đức Duy
💬 Em nấu cơm rồi, có món sườn anh thích
Hoàng Đức Duy
💬À...là món cô ấy thích chớ hả!
Hoàng Đức Duy
💬Em quên mất!
Duy cười, một nụ cười nhạt nhòa trong hơi thở dài đến đắng họng.
Từ lúc nào, cậu đã thôi trách Quang Anh.
Cũng chẳng còn ghen với một người con gái đã mất.
Chỉ là... đau. Một nỗi đau lặng lẽ mà chẳng ai nhìn thấy.
Cậu biết rất rõ: Mình không phải là người Quang Anh yêu.
Giống về ánh mắt, dáng người, giọng nói.
Và chỉ vì giống, mà cậu được chọn để trở thành…
Vợ hợp pháp của một người vẫn sống trong ký ức
Hoàng Đức Duy
💬Anh vẫn còn ở công ty à?
Hoàng Đức Duy
💬Em có để áo khoác ở cửa
Hoàng Đức Duy
💬Trời lạnh lắm!
Hoàng Đức Duy
💬Em chờ anh về!
Nguyễn Quang Anh
💬Tôi đã nói là đừng chờ!
Nguyễn Quang Anh
💬Cũng đừng cố làm những điều không cần thiết!
Hoàng Đức Duy
💬Em chỉ muốn anh về có cơm ăn
Hoàng Đức Duy
💬Có người đợi
Nguyễn Quang Anh
💬Em không cần làm vậy!
Nguyễn Quang Anh
💬Tôi không quên!
Câu trả lời khiến tim Duy nghẹn lại.
Từ bỏ giấc mơ, sự nghiệp, đứng sau ánh đèn sân khấu
Chỉ để trở thành hậu phương cho một người… không hề yêu mình.
Nhưng yêu đến mấy, cũng không thể lay động một trái tim chỉ biết hướng về quá khứ!
Trước khi bước ra khỏi cửa
Cậu để lại trên bàn một chiếc chìa khóa và mảnh giấy nhỏ, nét chữ run nhẹ:
Hoàng Đức Duy
"Anh cưới em chỉ vì em giống một người đã mất"
Hoàng Đức Duy
"Nhưng em thì vẫn đang sống"
Hoàng Đức Duy
"Chỉ tiếc anh... chưa từng nhìn thấy em là...ai"
Hoàng Đức Duy
💬Trả anh tự do!
Hoàng Đức Duy
💬Cảm ơn anh… vì những năm tháng em cố chờ một điều không có thật.
Tối đó, Quang Anh trở về.
Lần đầu tiên sau hai năm kết hôn, anh cảm thấy căn phòng này trống rỗng thật sự.
Không còn tiếng chào khẽ khàng.
Không còn bóng người đang đợi.
Chỉ còn chiếc chìa khóa lặng lẽ nằm trên bàn.
Và một khoảng trống trong tim… chưa từng được gọi tên.
Chap 2 : Người Rời Đi
Anh vẫn như mọi hôm – rút chìa khóa, mở cửa, tháo cà vạt rồi quăng áo vest lên ghế sofa.
Cử chỉ quen thuộc, trình tự quen thuộc… nhưng mọi thứ bỗng trở nên lạ lẫm đến lặng người.
Không còn ánh đèn bếp hắt ra từ gian nấu.
Không còn tiếng dép chạy lạch bạch từ phòng ngủ.
Không có mùi cơm. Không có hơi ấm.
Chỉ có im lặng – đậm đặc và nặng trĩu.
Ánh sáng trắng phủ khắp căn hộ,
Nhưng vẫn không xua được cái cảm giác trống rỗng đang rình rập trong lòng ngực.
Trên bàn ăn vẫn có hai bát cơm được đậy kỹ.
Món sườn xào chua ngọt đặt ở giữa, còn nóng nhẹ.
Có cả canh, nước lọc, và một hộp sữa đậu nành không đường – đúng loại anh vẫn uống mỗi tối.
Nhấc đôi đũa lên – rồi lại đặt xuống.
Bình thường, anh chỉ ăn vì thấy sẵn.
Chưa từng nghĩ xem ai là người nấu.
Chưa từng hỏi hôm nay Duy có mệt không.
Anh đi vào phòng ngủ, mở tủ.
Ngăn kéo dưới cùng sạch sẽ.
Không còn những đôi vớ nhỏ, khăn tắm màu pastel, hay lọ nước hoa Duy hay dùng.
Vỏ chăn được gấp ngăn nắp.
Chỉ còn một tờ giấy nhỏ trên bàn làm việc, gập đôi lại.
"Anh cưới em chỉ vì em giống một người đã mất"
"Nhưng em thì vẫn đang sống"
"Chỉ tiếc anh... chưa từng nhìn thấy em là...ai"
Anh ngồi phịch xuống giường.
Mọi thứ trong đầu trôi qua rất nhanh
Giọng Duy gọi anh mỗi sáng, tiếng dặn nhớ mặc áo ấm, đôi tay gắp miếng thịt duy nhất còn lại vào bát anh…
Tất cả đều nhỏ. Nhưng quá nhiều.
Đến mức khi biến mất, anh không còn biết phải bắt đầu từ đâu.
Nguyễn Quang Anh
💬Em đang ở đâu?
Nguyễn Quang Anh
💬Tôi không cho, em không được phép bỏ đi!
“Bạn không thể gửi tin nhắn đến người này.”
Quang Anh ném điện thoại lên bàn.
Chỉ là… chưa quen với cảm giác bị bỏ lại.
Từ trước đến nay, người im lặng là anh.
Người bước đi trước là anh.
Lần đầu tiên trong đời… có người đi mà không chờ anh ngoảnh lại.
Lần đầu tiên, anh bị bỏ lại.
Trong chính căn nhà của mình.
tg noèee
Tui bị ngta lấy acc tiktok
tg noèee
Acc tui nó lấy nó đăng vd như đr😔
tg noèee
Tui tự trách tại sao tin nó để bây giờ...😔
Chap 3 : Ngày Không Còn Người Gọi Dậy
Sáng hôm sau, đồng hồ báo thức reng đúng 6:30.
Quang Anh với tay tắt báo thức – theo quán tính – rồi nằm im.
Không còn ai gọi anh dậy.
Không còn tiếng dép chạy lạch bạch từ phòng bếp.
Không còn mùi cháo yến mạch anh hay càm ràm “nhạt thếch”, nhưng rồi vẫn ăn hết.
Căn nhà… im lặng như chưa từng có ai sống ở đây.
Tấm ga giường sạch sẽ nhưng thiếu sức sống.
Chiếc đồng hồ báo thức điện tử vẫn chạy đều – là quà sinh nhật Duy tặng, thứ duy nhất còn sót lại.
Tủ lạnh vẫn sáng đèn, nhưng trống trơn phân nửa.
Không còn sandwich cắt đôi để sẵn.
Không có bình sữa đậu nành.
Không còn rau được rửa sạch, bọc trong túi zip như mọi ngày.
Anh mở tủ trên – đập vào mắt là chiếc hộp cơm inox mà Duy từng dặn anh nhớ mang theo mỗi sáng.
Hoàng Đức Duy
Mai em nấu cơm cho anh mang theo nghen?
Nguyễn Quang Anh
Không cần đâu
Nguyễn Quang Anh
Tôi ăn ngoài tiện hơn!
Giờ thì… chẳng có ai hỏi nữa.
Hoàng Đức Duy
💬 Đừng uống cà phê buổi tối nữa, dễ mất ngủ
Hoàng Đức Duy
💬Em pha sẵn trà hoa cúc, anh thử nha?
Hoàng Đức Duy
💬 Em để sẵn đồ mới trong tủ của anh rồi đó!
Hoàng Đức Duy
💬 Cái cũ chắc anh cũng không nhớ giặt đâu haa?
Hoàng Đức Duy
💬Máy giặt bật nút bên trái nha, nhớ chỉnh số 2 cho đồ trắng
Anh cười nhẹ. Nụ cười... đắng nghét.
Lúc Duy còn ở đây, anh chẳng bao giờ để tâm.
Giờ không còn ai nhắn nữa, lại muốn có một tin.
Anh lôi đống đồ bẩn từ giỏ giặt ra, quăng vào máy.
Đứng trước bảng điều khiển 5 phút, vẫn không biết nhấn cái quái gì.
Chợt nhớ – Duy từng nói chỉnh số 2 cho đồ trắng.
Tay anh run nhẹ, bấm đại vài nút.
Máy giặt gầm lên rồi lặng im.
Nguyễn Quang Anh
Phiền thật!
[Hồi tưởng – Một sáng bình thường]
Hoàng Đức Duy
Anh ơi, em lấy sẵn áo sơ mi rồi đó.
Hoàng Đức Duy
Treo ngay cửa nha.
Hoàng Đức Duy
Cà vạt xám hay xanh?
Nguyễn Quang Anh
Hôm nay anh họp quan trọng.
Nguyễn Quang Anh
Được rồi.Đừng lo chuyện lặt vặt nữa.
Hoàng Đức Duy
Lặt vặt nhưng là em lo cho anh.
Khi ấy, anh không trả lời.
Còn bây giờ, không ai còn nói câu đó nữa.
Trên màn hình vẫn là thư mục “Bếp của Duy”.
Từng folder: “Món ăn anh thích”, “Lưu ý khi Quang Anh stress”, “Thói quen ngủ muộn”, “Ghi chú thuốc đau đầu”.
Mỗi dòng chữ như lát dao nhỏ, cứa vào lòng từng chút.
Anh vốn chẳng bao giờ để ý…
Mà Duy thì để tâm từng chi tiết nhỏ nhất trong con người anh.
Nguyễn Quang Anh
💬Em còn ở thành phố này không?
Nguyễn Quang Anh
💬Có cần gì… cứ nói.
“Bạn không thể gửi tin nhắn đến người này.”
Lần thứ hai, màn hình báo lỗi.
Lần thứ hai trong ngày, anh bị chặn lại khi muốn nói gì đó.
Quang Anh ngả người ra sau ghế.
Trong khoảnh khắc lặng yên… môi anh mấp máy vô thức.
Anh đã gọi tên người ấy trong đầu đến cả chục lần.
Mà khi người còn ở cạnh, anh chưa từng gọi như vậy.
Trên giá sách vẫn còn một tờ ghi chú dính nhẹ ở góc kệ:
Hoàng Đức Duy
" Đừng thức khuya quá, dễ đau đầu lắm đó!"
Hoàng Đức Duy
"Em không ở đây, anh phải tự biết chăm sóc mình!"
Hoàng Đức Duy
"Kí tên: Người từng là vợ anh!"
Download MangaToon APP on App Store and Google Play