Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Hà Nhân Tu Tiên Truyện

Chương 1: Nhặt được công pháp giữa đường

Phía nam của đại lục Huyền Linh, có một dãy núi hoang vu tên gọi Hoàng Lâm Sơn, quanh năm sương mù dày đặc, thú hoang dã thú tung hoành, người phàm thường không dám đặt chân. Dưới chân dãy núi ấy, có một thôn nhỏ biệt lập gọi là Vân Thủy Thôn. Cách xa tu chân giới, nơi đây dân cư thô lậu, sống bằng việc hái thuốc, săn thú, và đốn củi đổi lấy lương thực. Họ không biết linh khí là gì, càng không hiểu cái gọi là “tu tiên”. Trong thôn có một thiếu niên mồ côi, tên gọi Hà Nhân. Cha mẹ chết sớm, lớn lên nhờ cơm thừa nước lã từ nhà trưởng thôn. Thân hình gầy guộc, tính cách ít nói, ánh mắt lạnh lẽo đến lạ – ai nhìn cũng tránh xa. Nhưng không ai biết rằng, sau sự im lặng ấy là một kẻ có ý chí tuyệt đối không cam làm người thường. ⸻ Một ngày cuối thu, khi đang gùi thuốc từ rừng trở về, Hà Nhân bỗng dừng lại bên một tảng đá lớn phủ đầy rêu. Dưới chân đá, một cuộn da thú đã mục nát bị gió lật tung một góc, để lộ vài dòng chữ mờ nhòe. Tò mò, hắn cúi xuống nhặt lên. Đó là một bản công pháp – “Ngưng Linh Quyết – Phàm Nhân Khả Tu”. Trang đầu tiên có duy nhất một dòng chữ, như lời răn: “Không cầu linh căn, không đợi kỳ ngộ. Chỉ cần có tâm – phàm nhân cũng có thể thành tiên.” Hà Nhân cầm bản công pháp, nhìn rất lâu. Không hề hỏi tại sao nó lại nằm ở đó. Không thắc mắc chủ nhân là ai. Hắn chỉ biết… mình không thể để nó rơi vào tay người khác. ⸻ Từ ngày hôm đó, hắn rời khỏi thôn, sống ẩn trong một khe núi sâu phía sau Hoàng Lâm Sơn – nơi dã thú chiếm cứ, linh khí mỏng như khói. Ba năm trôi qua. Sống bằng rễ cây, uống nước mưa, tránh thú hoang, chịu rắn độc cắn, có lần suýt chết vì trúng độc lam trùng. Mỗi ngày, hắn chỉ hít thở, tụ khí, ngưng thần – từng chút, từng chút hấp thu linh khí yếu ớt trong thiên địa. Không đan dược. Không pháp bảo. Không ai dạy. Và hôm nay… Trên vách đá quen thuộc, Hà Nhân ngồi xếp bằng. Mắt nhắm hờ, thân thể bất động. Khí tức trên người mỏng như tơ, nhưng quanh thân lại có một loại áp lực khó nói thành lời. Đột nhiên – hắn mở mắt.
Hà nhân
Hà nhân
Cuối cùng cũng đã đạt luyện khí sơ kì đại viên mãn rồi...
Ngay khi Hà Nhân chuẩn bị rời khỏi khe núi, trên không trung xuất hiện hai đạo kiếm quang xé trời, dừng lại trên vách đá. Hai bóng người đáp xuống – áo bào tung bay, khí tức sâu không dò nổi. Một người râu dài, mặt lạnh như sắt, đứng thẳng lưng, mắt như chuông đồng. Một người khác tóc búi cao, nụ cười nhẹ như gió, nhưng mắt lại tối như vực sâu. Lâm Chân Nhân – ngoại môn trưởng lão của Thanh Vân Tông, tu vi Kết Đan hậu kỳ. Chu Vô Tâm – ngoại môn trưởng lão, tu vi Kim Đan sơ kỳ. Chu Vô Tâm cười nhạt:
Chu Vô Tâm
Chu Vô Tâm
“Ồ? Phàm nhân… mà có linh khí dao động?” “Không linh căn… nhưng ngươi đã tu đến Luyện Khí sơ kỳ viên mãn?”
Hà Nhân không nói. Chỉ ôm quyền cúi đầu. Lâm Chân Nhân liếc mắt nhìn, giọng như băng tuyết:
Lâm Chân Nhân
Lâm Chân Nhân
“Thu hắn về Thanh Vân Tông. Tạp dịch đệ tử cũng được. Để xem… phàm nhân này sống được bao lâu trong tu chân giới.”
Chu Vô Tâm gật nhẹ, nhưng trong ánh mắt đã có vài phần hứng thú khó thấy. ⸻ Hà Nhân – từ một phàm nhân nghèo hèn nơi thôn dã, nhặt được một bản công pháp tàn lụi, tu luyện trong cô độc ba năm, bước tới luyện khí sơ kỳ chỉ bằng ý chí và khát vọng. Giờ đây, hắn bước vào Thanh Vân Tông – nhưng không phải với vinh quang, mà là thân phận thấp hèn nhất: tạp dịch đệ tử. Không ai giúp hắn. Không ai tin hắn. Không ai nhớ tên hắn. Nhưng hắn thầm nghĩ:
Hà nhân
Hà nhân
“Không sao cả… Chỉ cần chưa chết, thì con đường này – ta sẽ đi tiếp.”
🔥 Hết chương 1.
Cuối cùng cũng xong r
Thg tác giả mỏi tay vãi :))

Chương 2: Cuộc sống tạp dịch và lần bị sỉ nhục đầu tiên (tiếp)

Thanh Vân Tông, tông môn hùng mạnh bậc nhất phía Đông đại lục, rộng hàng ngàn dặm, đệ tử phân tầng nghiêm ngặt: nội môn, ngoại môn, và thấp nhất — tạp dịch đệ tử. Sau ba năm khổ luyện đơn độc dưới khe núi, Hà Nhân cuối cùng được Lâm Chân Nhân và Chu Vô Tâm đưa về Thanh Vân Tông, trở thành tạp dịch đệ tử. Hắn không oán than. Được tu tiên, dù là bắt đầu từ đáy bùn, cũng đã là thiên đại cơ duyên. Tuy nhiên, ngay ngày đầu tiên bước chân vào tông môn, Hà Nhân đã lọt vào mắt của một kẻ không nên dây vào — Bạch Thái Bình.
Bạch thái bình Là tạp dịch lâu năm, thân thế mơ hồ, từng được nội môn thu nhận nhưng vì lý do nào đó bị giáng xuống làm tạp dịch lại. Tuy là phận thấp, nhưng ngạo khí ngút trời, tu vi đã chạm tới Luyện Khí tầng 6, gần như là bá chủ khu tạp dịch. Nhiều kẻ nịnh hót, sợ hãi, không ai dám trái ý hắn. Khi Hà Nhân xếp hàng đăng ký danh sách, Bạch Thái Bình khoanh tay, ánh mắt lạnh băng lướt qua hắn. Hắn hỏi với giọng lãnh đạm:
Bạch thái bình
Bạch thái bình
“Ngươi là tên mới từ thôn quê được trưởng lão đưa về sao?”
Hà Nhân khẽ gật đầu, không đáp.
Bạch thái bình
Bạch thái bình
“Cứ nghĩ được trưởng lão nhìn trúng thì tài giỏi lắm… Ai ngờ lại là kẻ có căn cốt tạp linh, tu vi chưa đến Luyện Khí sơ kỳ?”
Nhiều đệ tử cười khẩy. Không ai dám xen vào. Hà Nhân vẫn im lặng, chỉ cúi đầu một chút rồi tiếp tục việc của mình. Bạch Thái Bình không vừa lòng. Hắn tiến tới, đưa tay tát thẳng vào mặt Hà Nhân. Chát! Âm thanh giòn giã vang lên giữa sân. Mặt Hà Nhân lệch đi, khoé môi rướm máu.
Bạch thái bình
Bạch thái bình
“Từ nay, khi thấy ta, cúi đầu ba phần. Nếu không… mạng chó của ngươi không giữ được đâu.”
Hà Nhân… không nói gì. Không giận dữ, không trả lời. Chỉ lặng lẽ lau máu và quay đi. Nhưng trong lòng hắn, sát ý đã khắc vào tâm.
Hà nhân
Hà nhân
Ta kiên nhẫn một lần không phải vì yếu. Là để một ngày — ngươi không còn cơ hội hối hận.”
📆 Ba tháng sau.
Hà Nhân vẫn là tạp dịch, vẫn khiêng nước, quét sân, giặt áo, nấu cơm. Nhưng mỗi đêm, hắn ngồi thiền dưới ánh trăng, luyện Ngưng Linh Quyết, hấp thu từng tia linh khí yếu ớt nhất trong trời đất. Trong ba tháng đó, Bạch Thái Bình đột nhiên biến mất. Có lời đồn hắn bị nội môn triệu tập. Có kẻ nói hắn rơi xuống vực sâu sau tông môn. Không ai biết rõ. Chỉ có Hà Nhân… biết rõ hắn đẫ die bằng một trong những sự tuyệt vọng đau đớn nhất trong đời hắn

Chương 3: Bí mật dưới giếng khô

Gió đầu xuân thổi lạnh, sân tạp dịch vắng người. Sau khi Hà nhân trừ khử tên khốn họ Bạch thì mọi thứ trở về lại như cũ. Trên tay Hà Nhân là cây chổi cũ sờn, từng sợi rơm đã mục nát. Hắn bước chậm rãi, mắt nhìn mặt đất, tai lắng từng hơi gió — nhưng tâm trí hắn không đặt ở nơi này.
Ánh tà dương rọi qua những bức tường rêu, phản chiếu một góc sân phía sau nhà bếp tạp dịch. Đó là nơi không ai lui tới, chỉ có một cái giếng khô đã bị lấp từ lâu, xung quanh mọc đầy cỏ dại, nấm mục và những tấm vải cũ phủ che.
Hôm nay, ánh sáng chiếu nghiêng, vô tình xuyên qua một góc vải rách. Hà Nhân dừng chân.
Hắn tiến lại gần, vén nhẹ lớp vải mốc meo. Trên bề mặt gạch đá quanh miệng giếng, có vài lỗ thủng nhỏ, như dấu tích thời gian ăn mòn. Hà Nhân cúi xuống, áp mắt vào một trong những khe hở ấy. Chỉ một cái nhìn — tim hắn bỗng khựng lại.
Dưới đáy giếng, không phải là đất cát… mà là một di tích phủ bụi xưa. Lối đi đá, trụ cột đã gãy, từng tấm bia cổ khắc chữ mà hắn không đọc được… Một bầu khí tức cổ xưa và chết chóc len lỏi lên tận bề mặt. Không hề suy nghĩ. Không một chút do dự. Hà Nhân nhảy xuống.
Rầm!” Tiếng đáp đất vang lên, bụi tung mù. Hắn rơi vào một hành lang cổ hẹp, hai bên tường loang lổ vết máu đã khô từ hàng trăm năm trước. Nơi đây lạnh hơn cả mùa đông, nhưng linh khí… lại mơ hồ nồng đậm hơn bất kỳ nơi nào trong Thanh Vân Tông.
Hắn rút từ ngực ra một viên đá phát sáng nhỏ — là hỏa thạch từng lượm được trong rừng ba năm trước — rồi lần theo hành lang tiến vào sâu hơn. Cuối đường là một căn phòng đá nứt nẻ, giữa phòng có một bệ thạch cổ. Trên đó đặt một hộp ngọc… không có cấm chế.
Hà Nhân mở hộp. Một luồng sáng mờ bắn lên, dần dần hiện thành một quyển trục. Tên công pháp: “Tẩy Linh Kinh – Nghịch Chuyển Căn Cốt” Ghi chú phía dưới:
“Kẻ vô linh căn có thể mở ra hạ phẩm linh căn.” “Kẻ có linh căn phế có thể nghịch tu, nâng lên thượng phẩm linh căn — thậm chí, trong thiên cơ vận hội… có cơ hội bước vào Thiên Linh Căn.”
Tâm Hà Nhân như lặng đi. Ba năm sống như cầm thú, hắn chưa từng mơ xa. Chỉ cần có linh căn để sống – vậy là đủ. Nhưng giờ đây… thiên đạo như mở ra một con đường khác.
Hà nhân
Hà nhân
“Đây là… cơ hội nghịch thiên của ta ư.?"
Hà Nhân cất công pháp vào người, ghi nhớ từng nét chữ như khắc vào tâm. Rồi hắn quay người rời khỏi di tích, không lấy bất cứ thứ gì khác. Chỉ một bộ công pháp là đủ. Trước khi rời đi, hắn quay đầu nhìn lại lần cuối. Không biết vì sao, trong bóng tối sâu hun hút, hắn cảm nhận được… có thứ gì đó đang dõi theo.
Tối hôm đó, trong phòng tạp dịch lạnh lẽo, hắn mở công pháp, ngồi xếp bằng dưới ánh trăng.
Hà nhân
Hà nhân
“Từ hôm nay… Hà Nhân ta, không còn là phế vật không linh căn nữa rồi"
🔥 Hết chương 3.
Hay ko mọi người :)?
Tui dốc hết chất xám trong não cmnr
Bye bye nha

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play