Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Hương Tàn Trong Gấm

Chương 1 Một chiều tháng sáu

Cuối tháng sáu
Paris cuối cùng cũng hé chút nắng dịu sau mấy ngày mưa dầm rửa sạch bụi phấn ngoài hiên lớp học.
Dưới tán cây du già trước cổng trường,có bóng dáng đâu đó của một coi nàng có dáng người mảnh mai, đôi vai hơi gầy nhưng lại toát lên nét đoan trang kín đáo. Tóc dài uốn lọn, đen nhánh, cài chiếc kẹp ngọc trai nhỏ xíu. Cô gái nhỏ khẽ vuốt nếp váy dài màu ngà – chiếc váy nàng tự đặt may ở tiệm của một bà thợ người Pháp gốc Việt. Vai khoác hờ áo choàng mỏng, tóc dài uốn nhẹ, cài chiếc kẹp ngọc trai nhỏ xíu.
Claire
Claire
Bella
Tiếng gọi trong trẻo của cô nàng người Pháp với mái tóc vàng mật ngắn ngang vai cùng đôi mắt xanh xám ánh nắng cất lên
Claire nghiêng người, hỏi
Claire
Claire
Qu'est-ce que tu écris encore ? ( Cậu lại đang viết gì thế?)
Cô gái phương Đông lúc này mới khép sổ, ngón tay dừng trên cành nhài trắng ép khô.
Claire
Claire
La remise des diplômes approche à grands pas… ( Sắp tốt nghiệp rồi mà…)
Hoàng Cẩm Yên
Hoàng Cẩm Yên
Ouais, c’était rapide ( Ừm , nhanh thật )
Louis
Louis
Tu visites l'ancienne boutique ce soir ? (Tối ghé quán cũ nhé?)
Cậu trai này mặc áo sơ mi trắng, quần vải xám, tay cầm cuốn sách triết học. Cậu có mái tóc hơi xoăn, để dài chạm gáy, đôi mắt màu xanh lúc nào cũng ánh lên vẻ tò mò pha chút u hoài.
Khác với Claire như nắng sớm, Louis giống hoàng hôn Paris – trầm lắng, dịu dàng .Louis luôn điềm đạm, ít nói, hay ngẩng đầu nhìn mây trời. Trong túi áo luôn có mẩu giấy nháp ghi những câu trích dẫn, và khi rảnh rỗi cậu lại ngâm nga mấy câu thơ Baudelaire.
Hoàng Cẩm Yên
Hoàng Cẩm Yên
Euh, j’aimerais aussi du chocolat chaud. (Ừm, mình cũng muốn uống chút chocolate nóng.)
Claire tinh nghịch ghé tai cô nàng Bella
Claire
Claire
N’oublie pas d’apporter ton carnet magique, tu pourras peut-être écrire un poème d’amour ce soir. (Nhớ mang cuốn sổ thần thánh của cậu nhé, biết đâu tối lại viết thêm bài thơ tình.)
Bella đỏ mặt ngại ngùng ,mím môi lườm yêu cô bạn thân
--
Chiều hôm ấy
Ba người rảo bước qua những con phố lát đá, giàn hồng leo vẫn còn đọng mưa sớm.
Claire trên tay với chiếc máy ảnh , luôn dừng chân chụp lại mọi góc phố. Trong khi đó Louis chậm rãi nhìn những biển hiệu quán sách cũ. Còn cô nàng phương đông Bella lặng lẽ đi sau, tay giữ tà váy ngà khỏi vướng bụi.
Claire
Claire
Bella..
Claire bỗng ngẩng lên, mắt sáng chớp chớp
Claire
Claire
Peux-tu nous donner ton adresse personnelle ? ( Cậu cho bọn tớ địa chỉ nhà được không?)
Hoàng Cẩm Yên
Hoàng Cẩm Yên
Mon adresse personnelle est en Annam ? ( Địa chỉ… nhà mình ở An Nam ấy à?)
Bella thoáng ngạc nhiên.
Claire
Claire
Ouais, peut-être que je viendrai te voir plus tard.. (Ừ, để biết đâu sau này tớ sang thăm..)
Claire cười, trên mặt thể hiện rõ sự ngượng ngùng
Louis cũng gật đầu:
Louis
Louis
Et… je t'enverrai une lettre aussi. ( Với cả… gửi thư cho cậu nữa chứ.)
Hoàng Cẩm Yên
Hoàng Cẩm Yên
Ok mes chers amis ( được thôi , những người bạn yêu dấu của tớ )
Hoàng Cẩm Yên
Hoàng Cẩm Yên
Attends-moi un instant ( Đợi tớ chút nhé)
Bella khẽ mỉm cười, lòng dâng lên cảm giác ấm áp khó tả.
--
Tiếng chuông xe điện băng qua quảng trường, hòa vào tiếng nước chảy của sông. Mùi bánh ngọt mới ra lò thoảng qua, tan trong buổi chiều nhạt .
Tất cả thu lại thành mảnh ký ức. Thanh xuân năm ấy ở Paris, giản dị mà ấm áp như vậy.
--
Chiều muộn
Trong căn phòng nhỏ của khách sạn bên bờ sông Seine, cô gái nhỏ bắt đầu ngồi thu dọn hành lý. Vạt váy lụa rủ xuống thảm, quét qua góc phòng thân thuộc.
Cô xếp gọn chiếc kẹp ngọc trai, cuốn sổ da, cành nhài khô ép giữa trang giấy – từng món đồ gắn liền những buổi học, buổi hẹn, những tối gió sông thoảng mùi hoa.
Có chút luyến tiếc, nhưng cũng háo hức. Thanh xuân của cô chưa khép lại – chỉ là nó chuẩn bị bước sang một đoạn đường khác mà thôi
Hoàng Cẩm Yên
Hoàng Cẩm Yên
Về thôi ..
---------
An Nam
Chiếc xe Citroën đen bóng lăn chậm trên con đường đổ đá ong lởm chởm dẫn về phố lớn. Bên ngoài, nắng tháng sáu của xứ An Nam hắt xuống hàng phượng già, đỏ rực, rơi lả tả lên mặt đường bụi đỏ.
Bên trong xe, Hoàng Cẩm Yên tựa lưng vào đệm da, tay khẽ vuốt tà áo dài gấm màu ngà, hàng khuy ngọc trai lấp lánh. Chiếc vali da nhỏ đặt bên cạnh vẫn còn phảng phất mùi nước hoa Pháp,và đâu đó vương chút hương hoa nhài khô mà cô kẹp trong sổ tay.
Qua lớp kính xe, phố xá hiện ra nhốn nháo: người kéo xe mặc áo bà ba, khách Tây đội mũ phớt trắng, vài cô gái An Nam mặc áo dài lụa lam, và đám trẻ con chân đất chạy tung tăng.
Bỗng mắt nàng khựng lại
Dưới gốc cây bàng già bên góc chợ, một chàng trai trẻ ngồi dựa thân cây, đầu cúi, tay buông thõng. Áo sơ mi trắng nhàu, cổ tay xắn cao lộ ra làn da rám nắng; bên chân là chiếc mũ phớt cũ sờn viền, và chiếc điếu thuốc tàn rơi trên đất, còn vương làn khói mỏng.
Hoàng Cẩm Yên
Hoàng Cẩm Yên
Người này…
Hoàng Cẩm Yên
Hoàng Cẩm Yên
Nhìn quen mắt quá
Bánh xe lăn tiếp, mọi thứ vụt lùi lại sau lưng.
Yên quay đầu nhìn qua cửa kính, nhưng chỉ còn thấy vỉa hè lổn nhổn và vài cánh phượng đỏ lác đác.
Hoàng Cẩm Yên
Hoàng Cẩm Yên
Ai nhỉ? Sao cứ như… đã gặp ở đâu rồi
Nàng mím môi, tay khẽ siết quai túi da
Giọng nam trầm vang lên :
Hoàng Gia Thịnh
Hoàng Gia Thịnh
Sao vậy?

Chương 2 Giọt nắng quê nhà

Cô khẽ giật mình
Anh cả Hoàng Gia Thịnh , đang nghiêng mặt nhìn cô.
Yên mỉm cười, giấu đi tia bối rối:
Hoàng Cẩm Yên
Hoàng Cẩm Yên
Không gì đâu anh, chỉ là… em vừa thấy ai đó quen quen thôi ạ
Gia Thịnh gật đầu, mắt lại hướng về phía trước, bàn tay xoay nhẹ chuỗi tràng hạt gỗ đeo nơi cổ tay.
Một lát sau, Yên khẽ hỏi, giọng nhẹ như gió
Hoàng Cẩm Yên
Hoàng Cẩm Yên
Anh, nhà mình dạo này thế nào?
Hoàng Gia Thịnh
Hoàng Gia Thịnh
Vẫn vậy. Cha và má sức khỏe vẫn tốt.
Hoàng Gia Thịnh
Hoàng Gia Thịnh
Lam Anh thì bận dạy dỗ Gia Hưng, thỉnh thoảng giúp mẹ quản việc trong nhà
Anh cả đáp, vẫn ngắn gọn nhưng lại dịu đi phần nào
Yên khẽ gật, khóe môi cong nhẹ, ánh mắt lộ chút ấm áp khi nhắc đến đứa cháu duy nhất trong nhà
..
Không khí trong xe vẫn hơi lặng, như thường lệ mỗi khi anh em ngồi cùng nhau. Gia Thịnh vẫn giữ nét trầm tĩnh, gương mặt khó đoán – nét lạnh lùng của một người từ lâu đã quen gánh trên vai trọng trách gia tộc.
Xe từ từ tiến về phía cổng lớn của nhà họ Hoàng
Chiếc xe hơi dừng lại trước bậc tam cấp dẫn lên tiền sảnh
Nắng cuối buổi chiều trải lên thềm gạch tàu đỏ au, hắt bóng hai anh em kéo dài trên nền sân.
Qua lớp cửa gỗ khắc tinh xảo, Yên thấy ngay cha – Hoàng Gia Thành, vóc người cao lớn, râu điểm sương, tay chống gậy. Bên cạnh là mẹ – Trần Giang Thanh, khăn vấn đen, áo dài gấm màu mỡ gà, nét mặt phúc hậu nhưng vẫn giữ vẻ đoan nghiêm của một chủ mẫu .
Phía sau còn có mợ cả Lê Lam Anh với áo dài lam, tay đặt nhẹ lên vai con trai – Hoàng Gia Hưng, cậu bé mười một tuổi, nước da sáng và ánh mắt lanh lợi.
Hoàng Gia Thành
Hoàng Gia Thành
Đi đường có mệt hong con? Vô nhà ngồi lẹ lên coi chừng nắng
Hoàng Cẩm Yên
Hoàng Cẩm Yên
Dạ, thưa cha, thưa má… Con về rồi
Trần Giang Thanh
Trần Giang Thanh
Đi vậy có mệt hông con?
Bà Thanh bước tới, nắm tay con gái út, bàn tay mát rượi thoang thoảng mùi trầm hương
Hoàng Cẩm Yên
Hoàng Cẩm Yên
Dạ hông có mệt nhiêu hết , má
Yên cười, mắt hơi hoe đỏ.
Cô đưa mắt nhìn quanh, khẽ hỏi:
Hoàng Cẩm Yên
Hoàng Cẩm Yên
ủa anh hai… ảnh ở đâu rồi cha má?
Ông Thành thở dài, giọng pha chút trách mắng, chút tự hào
Hoàng Gia Thành
Hoàng Gia Thành
Nó bận công chuyện bên Xiêm… dạo này lo cái vụ tàu bè, nhà kho ngoài bến đó con.
Trần Giang Thanh
Trần Giang Thanh
Kệ thằng hai đi, nó cứ lo làm ăn ngoài xưa
Trần Giang Thanh
Trần Giang Thanh
Phải nó biết giữ gìn sức khỏe là má yên bụng rồi
Lê Lam Anh
Lê Lam Anh
Bé út đi đường chắc cũng mệt dữ ha?
Lê Lam Anh
Lê Lam Anh
Thôi vô nhà uống miếng trà gừng cho ấm bụng nghen, chị pha hồi trưa, đợi em về đó
Hoàng Cẩm Yên
Hoàng Cẩm Yên
Dạ, em cảm ơn chị
Bấy giờ, Mai-cô hầu gái nhỏ da ngăm, tóc tết gọn chạy ra, tay ôm chặt túi xách vải của Cẩm Yên
Mai
Mai
Chị Cẩm Yên.. Chị Cẩm Yên về thiệt rồi hả
Hoàng Cẩm Yên
Hoàng Cẩm Yên
Mai hả em? Lớn lên xinh quá chị nhìn hông ra luôn đó
Cô vuốt mái tóc cô bé, ánh mắt chan chứa tình thương
Khung cảnh trước cổng nhà họ Hoàng lúc ấy ngập nắng vàng cuối buổi, gió nhẹ làm tà áo dài lay động. Tiếng chuông chùa xa xa hòa cùng tiếng lá tre xào xạc, như khắc họa một gia đình hoàn hảo, êm đềm.
---
Yên khẽ đưa tay vuốt nếp áo dài, bước chậm trên hành lang lát gạch bông đỏ au.
Mùi hoa nhài quyện cùng hương gỗ trắc lâu năm trong nắng chiều, khiến nàng có cảm giác chỉ cần nhắm mắt lại cũng nghe thấy tiếng chim ríu rít năm nào
Mai
Mai
Chị Cẩm Yên ơi, ở bên Tây người ta có ăn cơm như mình hông chị?
Hoàng Cẩm Yên
Hoàng Cẩm Yên
Ừm… cũng gọi là cơm, nhưng hạt to, ăn với bơ, phô mai. Không thơm dẻo bằng gạo mình đâu, Mai ạ.
Mai
Mai
Vậy.. mấy cậu bên đó có đẹp trai như cậu cả với cậu hai nhà mình hông chị?
Yên bật cười khẽ, lắc đầu
Hoàng Cẩm Yên
Hoàng Cẩm Yên
Cũng có cậu đẹp, cũng có cậu xấu…
Hoàng Cẩm Yên
Hoàng Cẩm Yên
Nhưng không đẹp bằng cậu cả với cậu hai
Hoàng Cẩm Yên
Hoàng Cẩm Yên
được chưa cô nương?
Mai cười tủm tỉm, tay khẽ siết quai túi, như giữ chặt niềm vui trong lòng
Cả hai dừng lại trước cánh cửa khảm trai dẫn vào phòng riêng của Yên. Nàng đưa tay đẩy cửa, mùi gỗ mít và nhài thoảng lên.
Mận
Mận
Bên trong, gian phòng không cầu kỳ: chiếc giường gỗ lim, chăn gối thêu chỉ trắng, tủ áo nhỏ kê sát tường, bàn trang điểm gọn gàng với chiếc lược sừng và bình gốm men lam cắm vài nhành nhài ngả màu. Một bức thư họa cũ vẽ sông nước treo đầu giường, góc bàn có quyển sổ da Yên mang từ Pháp về.
Nàng đưa tay khẽ chạm thành giường, mắt thoáng lướt qua từng món quen thuộc, như nghe thấy tiếng của tuổi thơ còn phảng phất đâu đây.
Mai
Mai
Chị ngồi nghỉ chút đi nghen, để em chạy xuống bếp lấy chén chè hạt sen mới hầm… Chắc chị nhớ mùi chè nhà mình lắm phải hông?
Hoàng Cẩm Yên
Hoàng Cẩm Yên
Ừm chị nhớ lắm chứ như mới hôm qua còn ngồi đây vậy…
Mai cười tít mắt, rồi thoáng thở dài, giọng lo lắng:
Mai
Mai
À mà câju Hai dạo này hổng biết bận cái chi mà đi công cán suốt, ông bà chủ lo muốn bạc tóc luôn á
Mai
Mai
Cậu cứ qua bển rồi lại đi nữa, con đếm còn hổng kịp.
Yên gật đầu , có chút đồng tình
Hoàng Cẩm Yên
Hoàng Cẩm Yên
Anh Hai đó giờ vẫn vậy… thích bôn ba đi làm ăn khắp nơi, không bao giờ chịu ngồi yên
Mai
Mai
Mà cậu Hưng dạo này học cũng vui lắm cô, có mấy người bạn mới, về tới nhà là kể um sùm, mợ cả cười hoài luôn á
Mai lại rạng rỡ kể đủ thứ chuyện trên đời
Hoàng Cẩm Yên
Hoàng Cẩm Yên
Vậy thì tốt rồi
Hoàng Cẩm Yên
Hoàng Cẩm Yên
Nhà mình cứ bình yên vui vẻ thế này là được.
Mai gật đầu rồi sựng lại như nhớ ra điều gì
Mai
Mai
trời ơi nãy giờ lo kể chuyện mà em quên mất tiêu , để em xuống lấy chè, chị chờ xíu nghen
Hoàng Cẩm Yên
Hoàng Cẩm Yên
đi từ từ coi chừng té đó
tiếng mai vọng lại từ xa
Mai
Mai
Dạ ,em biế..úi cha đau quá
Yên bất lực
--
Khói bếp lảng bảng, mùi chè hạt sen thoảng hòa với mùi cơm mới.
Thủy
Thủy
Ê tụi bây , nghe đâu cậu cả nhà họ Trịnh lại đi chơi thâu đêm ngoài phố .Sáng nay còn thấy nằm ngủ lăn lóc ngoài trong bụi cây kìa
Thơm
Thơm
Thiệt hả chị Thủy?
Thơm
Thơm
Bà cả bên đó hiền dữ lắm mà, thương cậu quá trời , vậy mà cậu hổng biết nghĩ cứ ăn chơi tối ngày
Mận
Mận
Tui cũng nghe kể bà cả đó tính nết hiền lành , qua đây thăm hỏi cũng dịu dàng lắm. Tội nghiệp bả
Thơm
Thơm
Mà nghe nói hồi nhỏ cậu cả hiền queo, ai ngờ lớn lên… Chắc trong bụng cũng khổ dữ lắm.
Tí
Ăn chơi kiểu đó rồi cũng uổng thân. Cha cậu mê đỏ đen, con lại nối gót, tội nghiệp cái giống nòi giàu sang
Mận
Mận
Ừ hước bạc hay sao đó. Bà cả hiền vậy mà cậu vẫn hư
Thủy
Thủy
Người ta giàu sang chớ nhiều chuyện buồn, mình nghèo còn đỡ lo.
Tí
Thôi, thôi chuyện thiên hạ… lo nồi chè cho cô út nè. Cô mới về, chắc thèm vị ngọt quê mình lắm!
Tiếng dao lại lách cách vang đều, mùi chè ngọt thoảng, ngoài sân ve kêu ran… như cái nắng tháng sáu cũng ngồi nghe chuyện phiếm

Chương 3 Hương Trầm Và Mảnh Sứ

Choang!
Tiếng chén sứ bể vang vọng cả chính sảnh rộng lớn. Rượu đỏ văng loang lổ trên nền gạch hoa cũ, quện cùng mùi nhang trầm và gỗ lim, làm không khí thêm ngột ngạt.
Trịnh Trường Thạnh
Trịnh Trường Thạnh
Tổ cha mày! Cả cái họ Trịnh này dốc hết bạc nuôi mày học, mày trả lại bằng cái mặt mo này hả?
Trịnh Trường Thạnh quát, giọng khàn đục, hơi rượu nồng. Tay ông chỉ thẳng vào đứa con trai trưởng, ngón tay run run như muốn xé nát không khí.
Trịnh Trường Thạnh
Trịnh Trường Thạnh
Mày tưởng tao không biết đêm qua mày lại ngủ gà ngủ gục ngoài xó chợ, để đám gia nhân cõng về hả?
Trịnh Trường Thạnh
Trịnh Trường Thạnh
Lần này là gì? Kỹ viện, tổ tôm hay rượu lậu?
Nét mặt Trịnh Trường Sơn trầm lặng, mắt cụp xuống, bờ vai cậu như phủ lên một lớp bụi xám mệt mỏi.
Phạm Liễu Sương
Phạm Liễu Sương
Ông bớt giận..con nó còn…còn non dại
Trịnh Trường Thạnh
Trịnh Trường Thạnh
Non dại?!
Ông Trường Thạnh rống lên, hơi rượu nồng nặc.
Trịnh Trường Thạnh
Trịnh Trường Thạnh
Hai mươi mấy cái xuân xanh rồi, còn non cái nỗi gì?
Trịnh Trường Thạnh
Trịnh Trường Thạnh
Con người ta bằng tuổi nó, đội nắng đội mưa, làm nên cơ nghiệp! Bà coi nhà họ Hoàng kìa, thằng hai Khang còn trẻ như vậy mà làm ăn tới tận bên Xiêm, đút túi biết bao nhiêu bạc
Ông tức giận đập mạnh xuống bàn
Rầm!
Chiếc bàn gỗ lim rung lên, ly rượu tràn ra ướt vạt khăn thêu chỉ vàng.
Trịnh Trường Thạnh
Trịnh Trường Thạnh
Mày coi thằng Gia Thịnh nhà người ta kìa làm quan lớn, rạng danh dòng họ!
Trịnh Trường Thạnh
Trịnh Trường Thạnh
Thôi ới thằng Hai Khang thôi, mày còn không bằng một góc của nó thì sao tao dám so với thằng Thịnh?
Trịnh Trường Thạnh
Trịnh Trường Thạnh
Mà mày không bằng tụi nó thì thôi đi, mày ngoan được như thằng em mày bộ khó lắm sao?
Trịnh Trường Thạnh
Trịnh Trường Thạnh
Lớn cái xác mà chẳng ra hồn, chỉ giỏi làm mất mặt cha mày!
Ông hất đổ cả mâm đồng trên bàn. Chén bát, bình rượu rơi rầm xuống đất, vỡ tan, rượu loan thành vệt dài đỏ như máu.
Trịnh Trường Thạnh
Trịnh Trường Thạnh
Đường đường trưởng nam, mà chỉ biết làm nhục mặt cha mẹ! Mày coi bây giờ tao còn mặt mũi nào nhìn thiên hạ, nhìn tổ tiên?!
Tiếng thở hổn hển của ông vang lên từng nhịp, như con thú bị thương tru tréo.
Ánh mắt Trường Sơn vẫn cụp thấp, vạt áo dài đen lấm bụi đường, vạt ngoài còn vương một vệt bùn chưa kịp lau. Gương mặt trắng xanh, cằm hơi run – chẳng phải vì sợ, chỉ mệt mỏi đến mức lời cãi cũng lười mở miệng
Phạm Liễu Sương
Phạm Liễu Sương
ông..ông nể mặt tui , con nó..
Trịnh Trường Thạnh
Trịnh Trường Thạnh
Câm mồm! Bà chỉ biết khóc, bênh nó để làm gì?
Giọng ông gắt như roi quất.
Ngoài thềm, vài gia nhân lom khom, cúi đầu thấp nhất có thể, nín thở chờ cơn giận ông chủ nguôi.
Gian nhà họ Trịnh vốn lộng lẫy nhưng lúc này lại rệu rã, trống hoác đến lạ đời
Trường Sơn vẫn giữ vẻ lặng im .Trong đầu cậu, vang đi vang lại câu cha vừa thét: "Tao còn mặt mũi nào nhìn thiên hạ?!”
-
Cạch
Cửa gian chính sảnh chỉ còn tiếng thở gấp của Phạm Liễu Sương. Bà quỳ sụp, vạt áo phượng đỏ thẫm chạm nền gạch mát lạnh. Bàn tay run rẩy nhặt mảnh chén vỡ, tay kia lau nước mắt.
Phạm Liễu Sương
Phạm Liễu Sương
Sơn… Sơn à… đừng nhìn mẹ như vậy
Phạm Liễu Sương
Phạm Liễu Sương
Cha con nóng tính, con đừng để bụng… Con là trưởng nam, mẹ biết con gánh nặng… Con phải ráng, nghen con…
Trường Sơn vẫn đứng im, hàng mi rủ, như nghe mà chẳng nghe. Ánh mắt cậu liếc qua tay bà: đầu ngón tay dính vài giọt máu do nhặt mảnh sứ.
Phạm Liễu Sương
Phạm Liễu Sương
Con còn trẻ , sai thì vẫn sửa được
Phạm Liễu Sương
Phạm Liễu Sương
Cha con nặng lời vậy thôi, chớ ông thương con lắm.Đừng bỏ bê bản thân như vậy… Nhìn con gầy đi mấy cân rồi đó
Phạm Liễu Sương
Phạm Liễu Sương
Má sợ lắm… sợ mỗi lần nghe con say xỉn ngoài phố…
Giọng bà vỡ ra, vừa nói vừa lau nước mắt
Trường Sơn hơi ngẩng lên, nhìn thoáng qua đôi mắt đỏ hoe của bà.
Bà khẽ vén lọn tóc rối của cậu ra sau tai, động tác dịu dàng đến mức tim người ngoài cũng phải mềm đi.
Trong gian nhà chính thoảng mùi nhang trầm, tiếng bìm bịp kêu xa xa. Trường Sơn mím môi, không nói – chỉ nhìn đôi tay trắng muốt của bà mẹ kế, khẽ run lên vì lo. Vẻ mặt bà, thoáng qua, mang cả tình thương của một người mẹ thật sự.
---
Trường Sơn ngả người trên ghế, chân vắt hờ, mắt nhìn xa ra cửa sổ, nơi đêm Sài Gòn bắt đầu lên đèn.
Áo sơ mi trắng tháo lơi mấy nút, cổ tay xắn cao, để lộ làn da rám nắng và đường gân xanh Khói thuốc len qua kẽ tay, tan dần. Trong hơi khói đắng, cậu nhớ lại tiếng chén bể, tiếng cha mắng nhiếc như dao cứa, và ánh mắt đỏ hoe của mẹ kế dịu dàng vỗ về.
Cộc… cộc…
Đậu
Đậu
Cậu cả, tôi vào được không?
Trịnh Trường Sơn
Trịnh Trường Sơn
Vào đi
Giọng cậu trầm thấp, mệt mỏi
Nam bước vào, tay cầm chiếc mũ nỉ. Cậu ta ngước nhìn, bắt gặp vẻ u uẩn của chủ nhân, thoáng khựng, rồi cười cười
Đậu
Đậu
Hồi chiều cậu Quang nhà ông Nguyễn ghé tiệm rượu ngoài Đa Kao, hỏi sao dạo này cậu ít đi.
Đậu
Đậu
Cậu ấy bảo tối nay có nhóm bạn tính ghé phòng trà mới mở, mời cậu cùng.
Trịnh Trường Sơn
Trịnh Trường Sơn
Không hứng.
Đậu
Đậu
Cũng phải… Cậu Quang nói bữa nay có cô đào mới hát hay lắm, mà chắc cậu cũng chẳng muốn nghe.
Trường Sơn dựa lưng, thở ra làn khói
Trịnh Trường Sơn
Trịnh Trường Sơn
Nhàm chán
Đậu thoáng ngập ngừng, rồi như sực nhớ
Đậu
Đậu
À..còn chuyện này.
Đậu
Đậu
Con nghe nói cô út nhà hôm nay mới về nước á cậu
Đôi mắt Trường Sơn vẫn nhìn ra cửa sổ, nhưng ngón tay vô thức khựng lại trên mép ly rượu cạn.
Đậu
Đậu
Nghe bảo cô ấy về từ Paris, chắc sắp tới lại thấy ở mấy buổi tiệc hội đồng
Trường Sơn không đáp ngay.
Một lát, cậu khẽ nói
Trịnh Trường Sơn
Trịnh Trường Sơn
Lâu như vậy , cuối cùng cũng về rồi.
Khói thuốc cuối cùng tan dần, chỉ còn mùi khói và mùi rượu cũ lẫn trong đêm.
..

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play