[Lichaeng × Futa] Nhật Ký Kẻ Không Tên
Chap 1
Ánh đèn huỳnh quang trên trần phòng phẫu thuật nhấp nháy từng nhịp bất ổn, soi rọi xuống lớp máu đen sẫm loang lổ dưới chân cô. Mùi tanh nồng của máu tươi quyện với mùi khử trùng hóa học tạo nên thứ không khí đặc quánh, ngột ngạt. Tiếng kim loại va chạm lách cách vang vọng như lời thì thầm từ những nạn nhân cũ còn lởn vởn đâu đây
Cô đứng giữa căn phòng lạnh ngắt, khoác trên người chiếc áo blouse nhuốm máu đỏ, chẳng buồn che đi những vệt lem luốc loang lổ
𝐋𝐚𝐥𝐢𝐬𝐚 𝐌𝐚𝐧𝐨𝐛𝐚𝐥
*nhìn chằm chằm tên trước mắt*
Đôi mắt cô sâu, trống rỗng như hai hố sâu không đáy, chứa đầy sự điên loạn
Trên bàn phẫu thuật là cơ thể bị trói chặt, run rẩy. Cô nghiêng đầu, nở một nụ cười cong quái dị như kẻ đang tận hưởng trò tiêu khiển riêng mình
Tay cô lướt qua khay dụng cụ mổ, lưỡi dao mổ, kẹp, kéo rồi dừng lại ở chiếc cưa tay
𝐋𝐚𝐥𝐢𝐬𝐚 𝐌𝐚𝐧𝐨𝐛𝐚𝐥
Đừng lo *thì thầm*
𝐋𝐚𝐥𝐢𝐬𝐚 𝐌𝐚𝐧𝐨𝐛𝐚𝐥
chúng ta chỉ chơi một chút thôi *cười mỉm*
Tiếng gào thét vang lên xé toạc bầu không khí yên lặng, hòa cùng tiếng cưa chói tai. Cô vẫn cười, nụ cười méo mó, đầy khoái cảm, như thể mỗi lát cắt là một nốt nhạc trong bản giao hưởng chết chóc mà chỉ riêng cô thưởng thức
Cô đứng bất động giữa căn phòng đẫm máu, ánh đèn trắng hắt lên gương mặt cô vừa bị tạt đầy bởi một tia máu mạnh từ vết động mạch vừa vỡ. Dòng máu ấm nóng rơi chậm rãi từ cằm xuống cổ, nhuộm đỏ vạt áo
Cô nhắm mắt một lúc, như thể đang cảm nhận. Không rõ là đang tức giận, ghê tởm hay… thích thú. Không ai biết. Cũng không ai còn sống để biết
𝐋𝐚𝐥𝐢𝐬𝐚 𝐌𝐚𝐧𝐨𝐛𝐚𝐥
*đâm lưỡi dao xuống*
𝐋𝐚𝐥𝐢𝐬𝐚 𝐌𝐚𝐧𝐨𝐛𝐚𝐥
*liên tiếp, không khoan nhượng*
Cô dập dao như kẻ mất kiểm soát, nhưng lại đều nhịp như đang gõ trống. Mỗi nhát dao là một lần tiếng xương vỡ, máu tạt lên tường như cơn mưa rừng đỏ quạch. Từng bộ phận bị cắt lìa một cách vô tội vạ, và sàn nhà giờ như mặt hồ loang lổ màu máu
Cô đứng thẳng người dậy. Mặt vẫn đẫm máu, đôi mắt lấp lánh thứ khoái cảm điên loạn
𝐋𝐚𝐥𝐢𝐬𝐚 𝐌𝐚𝐧𝐨𝐛𝐚𝐥
*bật cười nhẹ + ngân dài rồi im bặt*
𝐋𝐚𝐥𝐢𝐬𝐚 𝐌𝐚𝐧𝐨𝐛𝐚𝐥
*chậm rãi lấy một chiếc khăn trong túi áo + lau mặt*
Rồi cô quay lại góc phòng. Ở đó, một chiếc loa Bluetooth nhỏ đang nằm chờ. Cô cúi xuống, nhấn một nút
🎶 "Baby, can’t you see, I’m calling… A guy like you should wear a warning…"
Cô bật cười khẽ, rồi đứng giữa căn phòng máu me, đung đưa nhẹ nhàng theo nhịp điệu bài “Toxic” của Britney Spears. Giọng cô hòa vào nhạc
𝐋𝐚𝐥𝐢𝐬𝐚 𝐌𝐚𝐧𝐨𝐛𝐚𝐥
There’s no escape… I can’t wait… I need a hit, baby, give me it… *hát*
Tay cô cầm con dao còn nhỏ máu, xoay nhẹ theo điệu nhạc như đang khiêu vũ. Mỗi bước chân để lại dấu máu loang lổ như những nốt nhạc đỏ sẫm trên nền trắng lạnh băng
𝐋𝐚𝐥𝐢𝐬𝐚 𝐌𝐚𝐧𝐨𝐛𝐚𝐥
Too high, can’t come down… Losing my head, spinning ‘round and ‘round…
𝐋𝐚𝐥𝐢𝐬𝐚 𝐌𝐚𝐧𝐨𝐛𝐚𝐥
Do you feel me now? *chỉ con dao về phía cái xác + bật cười*
Cô ngửa đầu, cười khúc khích trong khi vẫn hát tiếp. Như thể toàn bộ buổi “giải phẫu” này chỉ là phần mở đầu cho đêm tiệc
Ting tonggg... Ting Tonggg
𝐋𝐚𝐥𝐢𝐬𝐚 𝐌𝐚𝐧𝐨𝐛𝐚𝐥
*lập tức ngừng đung đưa + ánh nhìn lập tức trở nên tỉnh táo lạnh lẽo*
Ting tongggg... Ting tonggg
𝐋𝐚𝐥𝐢𝐬𝐚 𝐌𝐚𝐧𝐨𝐛𝐚𝐥
*nghiêng đầu lắng nghe*
Tầng hầm nằm sâu dưới lòng đất, được cách âm gần như tuyệt đối. Nhưng âm thanh ấy, tiếng gõ ấy vẫn len được xuống đây
Không hẳn là bực bội. Cũng chẳng phải sợ hãi. Chỉ đơn giản là… cô tụt hứng
Nhạc tắt “I’m addicted to you…” – câu hát cuối cùng còn vang vẳng trong đầu cô như dư âm của một giấc mộng vừa tan
𝐋𝐚𝐥𝐢𝐬𝐚 𝐌𝐚𝐧𝐨𝐛𝐚𝐥
*rút tai nghe nhỏ ra khỏi loa, nhét lại vào ngăn kéo*
𝐋𝐚𝐥𝐢𝐬𝐚 𝐌𝐚𝐧𝐨𝐛𝐚𝐥
*cởi áo blouse*
Cô bước đến bồn rửa bằng thép không gỉ ở góc phòng. Mở nước. Nước lạnh chảy trôi những vệt máu trên tay cô, từng đường gân hiện lên rõ ràng dưới làn da nhợt nhạt
Không một biểu cảm. Chỉ là một người phụ nữ đang rửa tay sau giờ làm
𝐋𝐚𝐥𝐢𝐬𝐚 𝐌𝐚𝐧𝐨𝐛𝐚𝐥
*lau tay bằng khăn sạch*
Rồi cô bước tới chiếc cầu thang sắt xoắn dẫn lên phía trên. Mỗi bước chân vang vọng giữa không gian trống rỗng phía sau, căn hầm như nuốt trọn mọi thứ, ngoại trừ cô
𝐋𝐚𝐥𝐢𝐬𝐚 𝐌𝐚𝐧𝐨𝐛𝐚𝐥
*mở cửa + đi về phía phòng khách*
𝐋𝐚𝐥𝐢𝐬𝐚 𝐌𝐚𝐧𝐨𝐛𝐚𝐥
*thò tay vào ngăn kéo nhỏ phía dưới bàn khách + lấy ra một lọ nước hoa*
Cô xịt một lần nhẹ lên cổ tay. Rồi chấm lên hai bên cổ, phía sau tai
Hương thơm lan ra lạnh, the cay, và có chút gì đó ngọt nhẹ như mùi hoa trắng vừa rụng. Mùi của một người vô hại. Một người mà bất kỳ ai nói chuyện cũng sẽ thấy “thật dễ gần”
Bây giờ, cô đã là một người khác
𝐋𝐚𝐥𝐢𝐬𝐚 𝐌𝐚𝐧𝐨𝐛𝐚𝐥
*quay người + tiến đến cửa chính*
𝐋𝐚𝐥𝐢𝐬𝐚 𝐌𝐚𝐧𝐨𝐛𝐚𝐥
*khẽ hé cửa+nhìn qua khe*
Phía bên kia cánh cửa, là một gương mặt thân thuộc
Jisoo, người bạn thân thiết nhất của cô từ thuở nhỏ.Tóc buộc cao, áo khoác oversized, tay ôm một túi snack, mặt thì nhăn nhó như con nít
Kim Jisoo
Có cái cửa mà mày mở lâu vậy đó hả? Tao tưởng mày bị cái thang sập đè chết luôn rồi! *cau có*
Cô nhíu mày, nhưng là cái nhíu nhẹ không chút đề phòng. Cảnh giác trong cô rút lại, chỉ để lại sự bình thản
𝐋𝐚𝐥𝐢𝐬𝐚 𝐌𝐚𝐧𝐨𝐛𝐚𝐥
Mày tới làm gì giờ này?
Kim Jisoo
Chớ có ai nấu cơm tao ăn đâu. Mày mà không cho tao ăn ké là tao giận tuyệt thực luôn đó!
𝐋𝐚𝐥𝐢𝐬𝐚 𝐌𝐚𝐧𝐨𝐛𝐚𝐥
Tuyệt thực mày chết hay tao chết?
𝐋𝐚𝐥𝐢𝐬𝐚 𝐌𝐚𝐧𝐨𝐛𝐚𝐥
Ừ chết đi *đóng cửa cái rầm*
Kim Jisoo
Đ.ụ m.á con chó!!
Kim Jisoo
*nhấn chuông liên hồi* MỞ CỬA!
𝐋𝐚𝐥𝐢𝐬𝐚 𝐌𝐚𝐧𝐨𝐛𝐚𝐥
*thở dài mở cửa*
Kim Jisoo
*nhăn mũi + xô vai cô nhẹ một cái rồi tự động bước vào nhà như thể là chủ*
Y cởi giày, nhảy tọt vào phòng khách, ngồi phịch xuống ghế salon, vắt chân như ở nhà mình
Kim Jisoo
Nhà mày lúc nào cũng lạnh như nhà xác á, sao sống được hay vậy trời *run rẩy*
𝐋𝐚𝐥𝐢𝐬𝐚 𝐌𝐚𝐧𝐨𝐛𝐚𝐥
"Ừ nhà xác thật mà"
𝐋𝐚𝐥𝐢𝐬𝐚 𝐌𝐚𝐧𝐨𝐛𝐚𝐥
Để tao coi trong bếp còn gì không *liếc nhẹ y*
Nói rồi cô bỏ vào bếp, để lại mình Y với cái mặt mếu hơn cái mâm
Kim Jisoo
Tao đang tính kể mày chuyện này, mà thấy xàm quá
𝐋𝐚𝐥𝐢𝐬𝐚 𝐌𝐚𝐧𝐨𝐛𝐚𝐥
Cứ kể đi *từ bếp nói ra*
Kim Jisoo
Cái này mày năn nỉ tao mới kể đó nha
Kim Jisoo
Hôm qua tao đi coi bói
Kim Jisoo
Xong cái tự dưng bà bói bả nhìn chỉ tay tao, xong cái bả phán năm nay tao có bồ!
Kim Jisoo
Tao ngồi tao cười đái luôn hahaha *cười lớn*
𝐋𝐚𝐥𝐢𝐬𝐚 𝐌𝐚𝐧𝐨𝐛𝐚𝐥
*không biết nên buồn hay nên vui*
Kim Jisoo
Năm nào cũng nói tao có bồ
𝐋𝐚𝐥𝐢𝐬𝐚 𝐌𝐚𝐧𝐨𝐛𝐚𝐥
Bồ Đào Nha *mở cửa tủ lạnh*
Một luồng mùi tanh xộc lên, nồng và rõ. Nhưng không phải mùi thịt sống. Không. Đó là mùi máu
𝐋𝐚𝐥𝐢𝐬𝐚 𝐌𝐚𝐧𝐨𝐛𝐚𝐥
*nhìn quanh nhà bếp*
Ánh mắt cô lập tức quét quanh nhà. Có thể một giọt từ cầu thang tầng hầm đã dính ra ngoài? Hay là một dấu vết cô đã bỏ sót?
𝐋𝐚𝐥𝐢𝐬𝐚 𝐌𝐚𝐧𝐨𝐛𝐚𝐥
Không thể được *lẩm bẩm*
Bỗng tiếng bước chân lại vang lên sau lưng
Kim Jisoo
Ê đứng ngơ làm gì đó? tao vô phụ-
𝐋𝐚𝐥𝐢𝐬𝐚 𝐌𝐚𝐧𝐨𝐛𝐚𝐥
KHÔNG! *quay phắt lại + giọng lớn hơn bình thường*
Chap 2
𝐋𝐚𝐥𝐢𝐬𝐚 𝐌𝐚𝐧𝐨𝐛𝐚𝐥
KHÔNG! *quay phắt lại + giọng lớn hơn bình thường*
Kim Jisoo
*khựng lại* Ủa gì dạ?
Kim Jisoo
Rồi mắc gì quát tao? 🥹
𝐋𝐚𝐥𝐢𝐬𝐚 𝐌𝐚𝐧𝐨𝐛𝐚𝐥
À không *giọng dịu xuống*
𝐋𝐚𝐥𝐢𝐬𝐚 𝐌𝐚𝐧𝐨𝐛𝐚𝐥
Ý tao là tủ lạnh hết đồ... ừm là hết đồ rồi
Kim Jisoo
Hết sao không nói má?
𝐋𝐚𝐥𝐢𝐬𝐚 𝐌𝐚𝐧𝐨𝐛𝐚𝐥
Lâu lắm không đi siêu thị, quên
Kim Jisoo
Giờ sao? tao đói quá rồi *mếu*
Kim Jisoo
Hớơ, trồi ôi Lalisa cốt tui là nhất á nha! *nhảy đùng đùng quấn lấy cô*
𝐋𝐚𝐥𝐢𝐬𝐚 𝐌𝐚𝐧𝐨𝐛𝐚𝐥
Mày trả tiền
Kim Jisoo
Lô cốt chứ cốt cái đéo gì *đẩy cô ra+liếc*
𝐋𝐚𝐥𝐢𝐬𝐚 𝐌𝐚𝐧𝐨𝐛𝐚𝐥
Đùa thôi, chọn quán dần đi, tao lên thay đồ là vừa *cười*
𝐋𝐚𝐥𝐢𝐬𝐚 𝐌𝐚𝐧𝐨𝐛𝐚𝐥
*đi lên phòng*
Kim Jisoo
Con này cứ mờ mờ ám ám sao á ta? *bĩu môi nhìn theo bóng lưng cô*
Kim Jisoo
Thôi kệ, tìm quán ăn cái đã *lao nhanh đến ghế sô pha*
𝐋𝐚𝐥𝐢𝐬𝐚 𝐌𝐚𝐧𝐨𝐛𝐚𝐥
*mở cửa bước vào*
Cô đứng im một lúc. Trong ánh sáng nhàn nhạt của buổi chiều se lạnh, căn phòng của cô ngăn nắp, im ắng như chính chủ nhân của nó vậy
𝐋𝐚𝐥𝐢𝐬𝐚 𝐌𝐚𝐧𝐨𝐛𝐚𝐥
Sao có thể? *cau mày*
Cô giơ tay lên, xoay nhẹ cổ tay. Mặt trời chiếu nghiêng qua cửa sổ, chiếu lên làn da trắng tái của cô. Không có vết máu. Không có dấu hiệu gì cả. Nhưng cô vẫn cẩn thận, kéo tay áo kiểm tra từng đường chỉ, từng mép gấu áo trong
𝐋𝐚𝐥𝐢𝐬𝐚 𝐌𝐚𝐧𝐨𝐛𝐚𝐥
*thở ra* Phùu
𝐋𝐚𝐥𝐢𝐬𝐚 𝐌𝐚𝐧𝐨𝐛𝐚𝐥
Không có gì
Cô xoay người đi vào căn phòng bên cạnh, phòng tủ đồ. Đèn vàng nhạt bật sáng, hắt lên những hàng quần áo treo thẳng tắp như kệ trưng bày trong boutique
Cô đứng im một lúc, rồi đưa tay kéo ra một bộ áo khoác dài, vải caro cổ điển, chất dày, ấm. Cô chọn thêm một áo len đen cổ lọ mặc bên trong, phối cùng quần ôm đen, vừa kín đáo vừa hợp với thời tiết se lạnh của Hàn Quốc lúc này
𝐋𝐚𝐥𝐢𝐬𝐚 𝐌𝐚𝐧𝐨𝐛𝐚𝐥
*chải tóc gọn gàng*
𝐋𝐚𝐥𝐢𝐬𝐚 𝐌𝐚𝐧𝐨𝐛𝐚𝐥
*nhìn vào gương+xịt nước hoa*
𝐋𝐚𝐥𝐢𝐬𝐚 𝐌𝐚𝐧𝐨𝐛𝐚𝐥
*cất gọn đồ đạc lại về chỗ cũ*
Thoạt nhìn qua cũng thấy, cô là người ưa sạch sẽ
Bỏ qua khúc gi.ết người đi 😇
Cô bước xuống tầng, giày khẽ khàng chạm nền. Y đang đứng đợi ở cửa, vừa nhìn thấy cô liền reo lên
Kim Jisoo
Đù! Bảnh tỏn dữ mày
Kim Jisoo
Tiếc cái là không bằng tao *nhếch mép+vuốt tóc*
𝐋𝐚𝐥𝐢𝐬𝐚 𝐌𝐚𝐧𝐨𝐛𝐚𝐥
Đi thôi, chỉ giỏi tự luyến *tán đầu Y+lôi đi*
Kim Jisoo
Aiza con khùng này! *xoa đầu+chửi cô*
Cô và Y bước ra, đóng cửa lại sau lưng. Trong lòng, tim vẫn đập mạnh một nhịp kỳ lạ, như thể trong phút giây vừa rồi, căn nhà vẫn còn mùi máu lẩn khuất đâu đó. Nhưng cô không để lộ gì
Tiếng động cơ xe rồ nhẹ khi cô rẽ ra khỏi khu dân cư, lướt đều trên con đường phủ đầy ánh chiều nhạt. Ngoài trời, gió lùa nhẹ qua những hàng cây khô trụi lá, báo hiệu mùa lạnh đã bắt đầu len lỏi khắp Hàn Quốc
Trong xe, không khí khá yên… nếu như không tính đến tiếng Y đang ngồi ghế phụ, thao thao bất tuyệt
Kim Jisoo
Ê mày, tao hỏi thiệt nha. Giữa quán gà nướng cay hôm bữa với quán mì ramen ở góc phố Gangnam, mày thấy chỗ nào ngon hơn?
Cô giữ ánh mắt thẳng trên đường, tay nắm vô lăng vững vàng
𝐋𝐚𝐥𝐢𝐬𝐚 𝐌𝐚𝐧𝐨𝐛𝐚𝐥
Không biết, mày chọn đi
Kim Jisoo
Người gì mà đi ăn cũng không thèm quan tâm sẽ ăn gì hết trơn vậy! *liếc*
𝐋𝐚𝐥𝐢𝐬𝐚 𝐌𝐚𝐧𝐨𝐛𝐚𝐥
Đang lái xe mà, mày chọn đại đi
Kim Jisoo
Đồ ăn là để thưởng thức, không phải để ăn đại!
Kim Jisoo
*chun mũi+ngả đầu ra ghế*
𝐋𝐚𝐥𝐢𝐬𝐚 𝐌𝐚𝐧𝐨𝐛𝐚𝐥
Ờ ờ, vậy mày chọn quán nào ngon ngon để tao có thể thưởng thức hương vị đậm đà đến mê đắm đi Jisoo *thở dài*
Kim Jisoo
Được *lướt điện thoại*
Kim Jisoo
Ờ thì… gà nướng cũng ngon, nhưng bữa đó mình ăn rồi
Kim Jisoo
Ramen thì hơi xa… nhưng lạnh thế này ăn mì cũng hợp ha? Mày thấy sao?
𝐋𝐚𝐥𝐢𝐬𝐚 𝐌𝐚𝐧𝐨𝐛𝐚𝐥
Ừ, hợp. Vậy đi ramen
Kim Jisoo
Tao thấy mày dễ dãi quá trời *chỉ cô*
𝐋𝐚𝐥𝐢𝐬𝐚 𝐌𝐚𝐧𝐨𝐛𝐚𝐥
Gì nữa? *hơi cau mày*
Kim Jisoo
Mày không thấy mày quá dễ bị dụ à? Mai mốt có ai rủ mày đi giết người chắc mày cũng ‘Ừ, hợp. Vậy đi’ luôn quá
𝐋𝐚𝐥𝐢𝐬𝐚 𝐌𝐚𝐧𝐨𝐛𝐚𝐥
*liếc xéo+nửa cười*
𝐋𝐚𝐥𝐢𝐬𝐚 𝐌𝐚𝐧𝐨𝐛𝐚𝐥
Mày đang nói ai vậy?
Y bật cười, không hề biết câu đùa đó vừa lướt qua lằn ranh mỏng manh của sự thật
Xe chạy đều, qua những dãy đèn đường bắt đầu bật sáng. Bên ngoài cửa kính, ánh sáng lấp lánh lướt qua gương mặt cả hai người. Y vẫn thao thao bất tuyệt chuyện món ăn, chuyện thời tiết, chuyện đồng nghiệp mới xấu trai nhưng tốt bụng, còn cô, vẫn im lặng phần lớn, chỉ thỉnh thoảng gật nhẹ hoặc thả một câu "Ừ", "Biết rồi", "Kệ mày"
Cô đạp nhẹ phanh, xe dừng lại êm ru. Ánh đèn từ bảng hiệu và xe cộ phản chiếu nhảy nhót trên kính chắn gió. Y vẫn đang thao thao bất tuyệt bên cạnh
Kim Jisoo
…nên là tao nói rồi, nước dùng quán lần trước quá mặn, mày nhớ không? Mặn như mối tình đầu của mày á
Cô không trả lời. Ánh mắt vô thức liếc sang phải
Ngay bên kia đường, nằm ngoài mặt đường lớn là một quán nướng mới toanh. Biển hiệu còn sáng bóng“Rosie BBQ”
Đèn vàng ấm, bên trong bàn ghế gỗ kê sát nhau, khói thịt nướng mờ ảo bốc lên trong tiếng cười nói rộn ràng
Ánh mắt cô dừng lại ở một chiếc bàn sát cửa kính
Một cặp vợ chồng trung niên. Người vợ gắp miếng thịt cho chồng. Người chồng cúi xuống lau miệng cho đứa bé gái ngồi cạnh, tầm lớp 6. Con bé đang cười, má đỏ hây, áo len có hình gấu con
𝐋𝐚𝐥𝐢𝐬𝐚 𝐌𝐚𝐧𝐨𝐛𝐚𝐥
*nhìn chăm chăm*
Trong một thoáng, âm thanh trong xe mờ hẳn đi. Cô nghe thấy gì đó, không phải giọng Y, mà là tiếng thìa va vào bát, tiếng ai đó gọi nhau bằng tên thật, tiếng cười trẻ con vang trong đầu như vọng lại từ một nơi rất xa, rất cũ
Kim Jisoo
LISA?! Ê MÀY!!! ĐƯỜNG NÀY KHÔNG PHẢI—
Đèn chuyển xanh. Không chần chừ, cô đánh lái, rẽ phải ngay tức khắc
Kim Jisoo
TRỜIIII ƠIIIIIIIIIII!!! LISA, MÀY ĐI LẦM ĐƯỜNG LẠC LỐI RỒI!!! RAMEN Ở HƯỚNG NGƯỢC LẠI MÀ MÀY ƠI!!!
Y hét ầm lên, cả người nghiêng theo cú quẹo gấp
𝐋𝐚𝐥𝐢𝐬𝐚 𝐌𝐚𝐧𝐨𝐛𝐚𝐥
*không trả lời*
Cô chỉ nhìn thẳng về phía quán Rosie BBQ đang tới gần
Kim Jisoo
MÀY CÓ NGHE KHÔNG VẬY?! MÀY BỊ GÌ THẾ HẢ?!!
Y vẫn hét, tay đập đập vào táp-lô
Cô chỉ buông một câu duy nhất
𝐋𝐚𝐥𝐢𝐬𝐚 𝐌𝐚𝐧𝐨𝐛𝐚𝐥
Thay đổi rồi. Ăn chỗ này đi
Xe tấp vào lề, ngay trước quán. Mùi khói thịt bốc lên phả thẳng qua khe cửa sổ hé mở. Y vẫn còn thở dốc vì trận hù bất ngờ
Kim Jisoo
Lòng người khó nhai
Lòng Lisa khó đoán *thở*
Cô cười nhẹ, mắt liếc về phía chiếc bàn có gia đình nhỏ lúc nãy
Chap 3
Cánh cửa quán Rosie BBQ bật mở, chuông nhỏ trên khung cửa kêu khẽ một tiếng leng keng như tiếng gió lùa qua quá khứ
Hơi ấm và mùi thịt nướng phả ra tức thì, mùi khói thơm, thịt cháy xém và cả mùi hành phi thoảng nhẹ. Không gian bên trong rộng rãi nhưng không quá cầu kỳ. Tường ốp gỗ sáng màu, vài tấm ảnh gia đình treo rải rác, có ảnh đen trắng cũ kỹ, có ảnh màu đã hơi bạc
Trần nhà treo dây đèn vàng ấm. Không khí ồn ào vừa phải, âm thanh của sự sống. Tiếng bật vỉ nướng, tiếng bật cười, tiếng trẻ con nói chuyện không ngừng
𝐋𝐚𝐥𝐢𝐬𝐚 𝐌𝐚𝐧𝐨𝐛𝐚𝐥
Bàn hai người, bên cửa sổ
Cô nói nhanh với nhân viên phục vụ, tay chỉ về chiếc bàn sát bên cạnh một gia đình ba người đang ngồi
Người chồng đang cắt thịt, người vợ gắp rau vào bát cho con gái, một cô bé khoảng mười hai tuổi, má hồng hào, tóc buộc hai bên, mặc áo len hồng có thêu chữ Rosie nhỏ nơi ngực áo
Cô bé đang cười rạng rỡ, hai tay vỗ nhẹ như đang reo lên. Trước mặt là một chiếc bánh kem nhỏ, có nến, có số 12
Y ngồi xuống ghế đối diện, vẫn còn càm ràm nhỏ nhẹ
Kim Jisoo
Thiệt tình, kéo tao vô đây chi vậy không biết. Nhưng mà thôi, thơm quá, cho qua
𝐋𝐚𝐥𝐢𝐬𝐚 𝐌𝐚𝐧𝐨𝐛𝐚𝐥
*không trả lời*
Ánh mắt cô đang dừng lại hoàn toàn ở bàn bên cạnh
Cô không nhìn menu, không quan tâm đến thịt nướng hay nước chấm
Mắt cô dõi theo từng chuyển động của cô bé, là nàng. Rosie
Giọng người mẹ bên kia vang lên, dịu dàng và rõ ràng đủ để lọt vào tai cô
Bà Park ( mẹ nàng )
Rosie à, năm nay con đã mười hai tuổi rồi đó. Con còn nhớ không? Nhà hàng này là ước mơ của con hồi sáu tuổi, giờ ông bà nội giúp mẹ mở rồi đó. Sau này lớn, con sẽ quản lý nó nha?
𝐏𝐚𝐫𝐤 𝐂𝐡𝐚𝐞𝐲𝐨𝐮𝐧𝐠
Con nhớ ạ!! *nói to+mắt lấp lánh*
𝐏𝐚𝐫𝐤 𝐂𝐡𝐚𝐞𝐲𝐨𝐮𝐧𝐠
Hồi đó con vẽ nhà hàng này lên giấy còn gì! Mẹ còn dán lên tủ lạnh nữa
Tiếng cười vang lên, chiếc nến được thổi tắt. Khoảnh khắc nhỏ, bình yên, trong sáng
Cô ngồi đó, im lặng. Đôi mắt mở to, bất động một lúc. Bàn tay cô nắm hờ lấy thành ghế. Không phải đau, cũng không phải xúc động. Chỉ là… bị hút vào
Kim Jisoo
Ê chọn món đi mày *thúc nhẹ*
Cô trả lời, mắt vẫn không rời bàn bên cạnh
Nàng đang cười toe toét, xoay người nhìn khắp quán. Nàng không biết mình đang được nhìn. Không biết có ai đó đang lặng lẽ dõi theo như một chiếc bóng vô hình
Một nhân viên phục vụ trẻ bước đến bàn, tay cầm menu và sổ ghi. Mỉm cười lịch sự
Bae Irene
Xin chào hai chị ạ, mình gọi món bây giờ được chưa ạ?
Cô gật đầu, đưa menu cho Y
Y vừa cầm được menu là mắt sáng như đèn pha
Kim Jisoo
Trời ơi có bulgogi kìa mày!
Kim Jisoo
Mà khoan, sườn bò nhìn cũng ngon nha!
Kim Jisoo
Ơ ơ, còn thịt ba chỉ nướng tẩm sốt mật ong nữa, ủa sao cái gì nhìn cũng muốn ăn hết trơn vậy trời?!
Bae Irene
*cười công nghiệp*
Nhân viên đứng chờ, vẫn mỉm cười nhưng ánh mắt bắt đầu chuyển sang chế độ "chị ơi mình gọi lẹ giúp em với"
Cô ngồi đó, chống cằm, ánh mắt vẫn lơ đãng về phía bàn của gia đình nhỏ bên cạnh. Dù vậy, môi cô vẫn bật ra một câu, không thèm nhìn Y
𝐋𝐚𝐥𝐢𝐬𝐚 𝐌𝐚𝐧𝐨𝐛𝐚𝐥
Chọn đại đi, tao đói rồi
Kim Jisoo
*trợn mắt+thở dài*
Kim Jisoo
Mày sẽ không bao giờ hiểu cái khổ của người có tâm hồn ăn uống… mà dạ dày có giới hạn đâu
𝐋𝐚𝐥𝐢𝐬𝐚 𝐌𝐚𝐧𝐨𝐛𝐚𝐥
*quay sang nhìn nhân viên*
𝐋𝐚𝐥𝐢𝐬𝐚 𝐌𝐚𝐧𝐨𝐛𝐚𝐥
Cho tôi một phần ba chỉ tẩm sốt, một phần sườn bò. Kèm salad. Đủ chưa, mày?
Kim Jisoo
Chờ chờ, thêm lẩu kim chi mini nha… mà thôi, không, có tokbokki phô mai… Trời ơi có cả bánh xèo hải sản…
Bae Irene
*cười cười+tay lật lật trang sổ+mắt như cầu cứu*
𝐋𝐚𝐥𝐢𝐬𝐚 𝐌𝐚𝐧𝐨𝐛𝐚𝐥
Bây giờ mày gọi như vậy là ăn nổi hết không hay tính lát xỉu giữa đường?
Kim Jisoo
*xụ mặt+xoa bụng*
Kim Jisoo
Thôi, ok, tao hy sinh. Ba chỉ, sườn bò, salad. Chốt
Kim Jisoo
Nhưng mà lát ăn xong là mình đi ăn tráng miệng chỗ khác nha
Bae Irene
*Cúi đầu* Dạ, vậy là mình chốt Ba chỉ tẩm sốt, sườn bò và salad, em ghi món như vậy ạ. Sẽ có trong ít phút nên mong quý khách chờ nhé!
Sau khi rời bàn cô và Y, Irene luồn người qua quầy, chìa tờ giấy ghi món cho đồng nghiệp đứng bên trong
Bae Irene
Đây, bàn số 7, lựa quá lâu để chờ đợi
Im Nayeon
*ngẩng lên+cười khúc khích*
Im Nayeon
Bàn hai người mà coi bộ như sáu người luôn ha?
Bae Irene
Cái chị mặc áo khoác caro kia đẹp thì im ru
Bae Irene
Người còn lại thì… eo em thề là nếu để chọn món trong cuộc thi quốc tế, chị đó vô địch!
Im Nayeon
Thôi đi, không bị hỏi về nước chấm là may rồi
Cả hai bật cười, tiếp tục công việc. Không gian nhà hàng vẫn rộn rã những tiếng nói chuyện, khói nướng bay lơ lửng trên đầu như tấm màn mỏng của ký ức đang trôi chậm
Trở lại bàn số 7, món ăn bắt đầu được mang ra. Khay thịt bày biện gọn gàng, mỡ bóng lên, sẵn sàng để đặt lên vỉ nướng sôi xèo xèo. Y hí hửng gắp lia lịa
Kim Jisoo
Trời ơi mày nhìn lớp mỡ kìa! múp thì thôi rồi luôn nhé *hơn hở*
Cô gắp miếng ba chỉ, đặt lên vỉ nướng. Tiếng xèo vang lên. Khói trắng lẫn mùi thịt thơm bốc lên, làm mờ nhẹ khoảng không gian giữa hai người. Y vẫn tiếp tục luyên thuyên
Kim Jisoo
Mày thấy không? Cái khúc này á, mình nên gắp với lá vừng, tỏi, kim chi, quấn lại rồi—
Bỗng có tiếng ồn ào phía cửa. Một đôi ông bà lớn tuổi bước vào. Nhân viên trong quán liền đồng loạt cúi đầu chào
Ông Nội Nàng
Ừm *cười hiền*
Cô quay đầu theo bản năng. Và rồi nàng chạy đến, miệng cười toe toét, tóc lắc lư theo từng bước chân nhỏ. Nàng ôm chầm lấy bà
Ông Nội Nàng
Chạy từ từ thôi cháu
Park Jun Seok (ông nội nàng)
Luật sư huyền thoại, từng là cố vấn cao cấp của Tòa án Tối cao Hàn Quốc, được mệnh danh là “bức tường pháp lý sống”
Bà Nội Nàng
Chúc mừng sinh nhật cháu nhỏ của bà! *cười hiền ôm nàng*
Kang Ji Yeon (bà nội nàng)
Nữ doanh nhân kỳ cựu, sáng lập chuỗi trung tâm thương mại “KJYeon”, từng lọt top 50 phụ nữ quyền lực nhất châu Á
Bà Park ( mẹ nàng )
Con chào ba mẹ *cười*
Yoon Hye Rim (mẹ nàng)
Chánh án cấp cao, nổi tiếng vì các phiên tòa không khoan nhượng và nguyên tắc sắc bén
Ông Park ( ba nàng )
Ba mẹ đến rồi!
Park Jackson (ba nàng)
Luật sư hàng đầu Hàn Quốc hiện tại, sở hữu văn phòng luật riêng, chuyên xử các vụ quốc tế
Bà Nội Nàng
Ừm, ta đến rồi
Ông Nội Nàng
*xoa đầu nàng*
Ông Nội Nàng
Hôm nay nội dẫn con đi chơi, đã hứa là làm thật nha!
Nàng reo lên vui sướng, quay lại vẫy tay chào ba mẹ đang ngồi ở bàn. Người mẹ vẫy tay
Bà Park ( mẹ nàng )
Đi chơi vui nha công chúa!
𝐏𝐚𝐫𝐤 𝐂𝐡𝐚𝐞𝐲𝐨𝐮𝐧𝐠
Bai bai mama ạ *vẫy tay*
Ông Park ( ba nàng )
Ba mẹ dắt Chaengie đi chơi cẩn thận ạ *nhìn nàng cười*
Ở nhà nàng có hai tên gọi. Rosie là tên ông bà muốn đặt cho nàng, còn Chaengie là tên ba mẹ đặt cho nàng. Họ thích gọi tên nào cũng được, đó vốn đều là tên của nàng
𝐏𝐚𝐫𝐤 𝐂𝐡𝐚𝐞𝐲𝐨𝐮𝐧𝐠
Con chào papa!
Các nhân viên đứng quanh đó đều cười theo. Một người còn đùa
???
Bà chủ nhỏ hôm nay được nghỉ sớm rồi nha!
Cô ngồi yên, im lặng theo dõi hết tất cả
Bà chủ nhỏ. Một đứa bé được yêu thương, có gia đình đầy đủ, có ngày sinh nhật hạnh phúc, có tương lai rực rỡ mà ai cũng chăm chút cho
Cô nhai chậm một miếng thịt, mắt không rời khỏi hình bóng nàng đang chạy theo ông bà ra xe
Kim Jisoo
*liếc cô+miệng đầy đồ ăn*
Kim Jisoo
Ê, mày nhìn con bé nãy giờ không chớp mắt luôn đó. Bộ thấy dễ thương lắm hả?
𝐋𝐚𝐥𝐢𝐬𝐚 𝐌𝐚𝐧𝐨𝐛𝐚𝐥
Ừ *nhếch môi*
𝐋𝐚𝐥𝐢𝐬𝐚 𝐌𝐚𝐧𝐨𝐛𝐚𝐥
Rất dễ thương *mắt đăm chiêu*
Kim Jisoo
"cái mặt biến thái dữ vậy má?"
Download MangaToon APP on App Store and Google Play