[ Choker ] Buffet
1: Mỗi nét mực, một cái chết
Chương 1:
Phòng hỏi cung 5B
“Không có ai vô tội khi nhìn đủ sâu vào mắt họ.”
Trích từ hồ sơ vụ án số 7!
Phòng hỏi cung hôm ấy có mùi sơn mốc và ánh đèn huỳnh quang nhợt nhạt.
Lee Sanghyeok ngồi phía bên này bàn, tay lật hồ sơ, mắt liếc bảng tên ghi:
Jeong Jihoon – sinh viên mỹ thuật năm cuối – không tiền án.
Không phản kháng. Không vết thương. Không biểu hiện hoảng loạn khi được mời đến.
Cậu chỉ ngồi xuống ghế. Gương mặt gọn gàng, áo sơ mi trắng, tay xách một túi canvas bẩn màu.
Nụ cười nhẹ, mắt cong như trăng non.
Jeong Jihoon - Chovy
Em nghe nói mình có liên quan đến vụ án. Em không rõ nữa
Jeong Jihoon - Chovy
Nhưng em sẽ trả lời anh hết mình
Không xin luật sư. Không đòi nước. Không hỏi thời gian.
Chỉ là cậu ấy...
nhìn anh bằng ánh mắt trong veo đến lạ.
Lee Sanghyeok - Faker
Jeong Jihoon. 22 tuổi. Sống một mình. Không người thân?
Jeong Jihoon - Chovy
Dạ đúng
Lee Sanghyeok - Faker
Có quen biết nạn nhân Bae Joonyoung?
Jeong Jihoon - Chovy
…Anh ấy từng làm mẫu cho tranh của em
Giọng nói mềm như giấy lụa. Cậu đáp từng câu bằng sự điềm tĩnh của người không có gì để giấu...
hoặc đã giấu rất kỹ.
Sanghyeok không phải cảnh sát mới vào nghề.
Anh từng thấy kẻ sát nhân cười toe toét, kẻ trốn truy nã khóc rống, và cả những kẻ vô tội run lẩy bẩy.
Nhưng chưa từng thấy ai như Jeong Jihoon.
Không vết nứt. Không sơ hở.
Chỉ có… sự tĩnh lặng dị thường đến mức rợn người.
Jeong Jihoon - Chovy
Anh cảnh sát này đẹp trai ghê
Jihoon đột ngột lên tiếng. Không phải để tán tỉnh.
Mà là một đòn gió.
Sanghyeok nhíu mày.
Lee Sanghyeok - Faker
Tôi ở đây để hỏi, không phải để được khen
Jihoon nghiêng đầu, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.
Jeong Jihoon - Chovy
Em biết. Nhưng em thấy anh đang quan sát em quá nhiều
Jeong Jihoon - Chovy
Cứ như... đang tìm chỗ để nghi ngờ vậy
Lee Sanghyeok - Faker
Tôi đang điều tra một vụ giết người
Jeong Jihoon - Chovy
Vậy nếu em thật sự là kẻ giết người… anh sẽ làm gì?
Câu hỏi ấy… không có trong giáo trình.
Và câu trả lời đúng… cũng không có trong lòng Lee Sanghyeok lúc đó.
Thứ duy nhất vang lên – là tiếng trái tim đập lệch một nhịp.
Ở phòng theo dõi phía sau gương một chiều, một đồng nghiệp hỏi khẽ:
- Ê, cậu kia... thiệt sự là sinh viên à? Sao nó nhìn tôi thấy ghê vậy?
Và ở góc bàn, trong ánh sáng hắt nhạt…
Jeong Jihoon cúi đầu vẽ một cái gì đó lên giấy nháp trước mặt.
Khi Sanghyeok đứng dậy rời đi, chỉ liếc thấy hình phác mờ mờ:
Một người đàn ông – bị trói bằng dây đỏ – cười nhạt giữa căn phòng tối.
2: Một nét mực, một cái chết
Chương 2:
Những bức tranh không ký tên
“Muốn biết ai là kẻ nguy hiểm nhất? Tìm người hay cười khi không ai đùa.”
Đêm hôm đó, Sanghyeok không ngủ được.
Không phải vì vụ án.
Không phải vì báo cáo chưa hoàn thành.
Mà vì... hình ảnh cậu sinh viên với nét vẽ dang dở ấy – cứ quay lại trong đầu như một cơn sốt âm ỉ.
05:43 sáng.
Anh bật dậy khỏi giường. Trán ướt đẫm mồ hôi. Trong đầu vẫn hiện lên hình ảnh phác thảo:
Một người đàn ông bị trói bằng dây đỏ. Cười. Nhìn thẳng ra ngoài tranh.
Có cái gì đó sai sai…
Trên bàn làm việc, hồ sơ Jihoon nằm lặng. Anh lật lại một lần nữa.
🔎 Tốt nghiệp cấp ba loại giỏi.
🔎 Không có hồ sơ bệnh án bất thường.
🔎 Mồ côi cha mẹ từ năm 15 tuổi – tai nạn cháy nhà.
🔎Có lịch sử học vẽ từ năm 10 tuổi. Từng đoạt giải.
🔎Có mặt tại hiện trường nạn nhân Bae Joonyoung bị sát hại – vì lý do “quên điện thoại ở phòng mẫu”.
Tất cả đều quá sạch.
Mà đời này, càng sạch… càng đáng ngờ.
8:10 sáng.
Sanghyeok tới phòng lưu trữ. Yêu cầu xem các bản vẽ Jihoon từng nộp làm luận án.
Nhân viên thư viện nói nhỏ.
Nhân viên
Thằng này vẽ đẹp thật, nhưng nó không ký tên tranh. Kỳ cục lắm
Sanghyeok nhìn từng bức:
– Một người đàn ông cười rạng rỡ đứng dưới mưa.
– Một đứa trẻ ngồi bó gối, phía sau là bóng người lớn mờ nhòe.
– Một căn phòng có dây treo cổ nhưng ánh sáng lại hắt qua như lễ hội.
Không ai chết.
Không máu.
Không dao.
Chỉ là những cảm xúc kỳ quái rỉ ra từ từng nét bút.
Lee Sanghyeok - Faker
Tại sao cậu không ký tên tranh?
Anh ghi vào sổ tay điều mình vừa lẩm bẩm.
17:30 chiều.
Anh quay lại phòng hỏi cung.
Lần này, Jihoon đã đợi sẵn, hai tay đặt ngay ngắn lên đùi, vẫn là nụ cười ấy.
Jeong Jihoon - Chovy
Lại gặp nhau rồi. Em tưởng anh không muốn gặp em nữa chứ
Lee Sanghyeok - Faker
Tôi có vài câu hỏi
Họ ngồi đối mặt.
Không tiếng động dư thừa.
Anh bật máy ghi âm. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, anh nhận ra – mình muốn nghe Jihoon nói ngay cả khi không có vụ án nào.
Lee Sanghyeok - Faker
Cậu có vẻ rất thích quan sát
Jeong Jihoon - Chovy
Vì vẽ mà, anh. Em phải quan sát người khác
Jeong Jihoon - Chovy
Nhưng mà… đôi khi em vẽ ra cả thứ người ta không muốn cho thấy
Lee Sanghyeok - Faker
Cụ thể là?
Jeong Jihoon - Chovy
Ví dụ như… anh. Anh ngồi rất thẳng, nói chuyện rõ ràng, lý trí
Jeong Jihoon - Chovy
Nhưng mắt anh... lúc nào cũng dao động một chút khi người ta nhìn lâu vào anh
Jihoon nghiêng người về phía trước.
Khoảng cách giữa họ chưa tới một mét.
Jeong Jihoon - Chovy
Anh đang lo lắng. Không phải vì em giết người
Jeong Jihoon - Chovy
Mà vì… anh không chắc em có giết người hay không
Jeong Jihoon - Chovy
Và điều đó làm anh mất kiểm soát
Sanghyeok không đáp.
Máy ghi âm vẫn chạy.
Nhưng cổ họng anh – khô lại.
Jeong Jihoon - Chovy
Nếu anh muốn em ngừng nói mấy điều đó… anh cứ ra lệnh
Jeong Jihoon - Chovy
Em sẽ nghe lời
Jeong Jihoon - Chovy
Nhưng mà…
Jeong Jihoon - Chovy
...nếu anh thích em nói tiếp, thì... nói nhỏ thôi
Ở bên kia gương một chiều, cấp trên của Sanghyeok nhìn cảnh tượng ấy. Lạnh giọng:
- Cắt buổi hỏi cung. Nó không phải nghi phạm nữa. Bằng chứng đã xác nhận thằng Joonyoung tự tử.
Một người khác chen vào:
- Thế còn thằng nhóc kia?
- Thả. Không còn lý do giữ cậu ta nữa.
Vài phút sau, khi Sanghyeok nhận được thông báo, anh chỉ nhìn Jihoon.
Người kia chậm rãi đứng dậy, kéo túi lên vai.
Jeong Jihoon - Chovy
Em đi đây. Có lẽ… tụi mình sẽ không gặp lại nữa
Jeong Jihoon - Chovy
Trừ khi, anh chủ động tìm em
3: Mỗi nét mực, một cái chết
Chương 3:
Tranh vẽ không ai hiểu
“Tôi không chắc cậu là ai.
Nhưng mỗi lần nhắm mắt… lại thấy cậu đứng đó – như thể tôi thuộc về cậu từ trước khi biết nghi ngờ là gì.”
03:12 sáng.
Lee Sanghyeok giật mình tỉnh dậy lần thứ ba trong tuần.
Mồ hôi ướt lưng. Tim đập mạnh. Trong đầu vẫn là hình ảnh quen thuộc –
Jeong Jihoon. Tay cầm cọ vẽ. Đôi mắt mờ sương. Một nụ cười không bao giờ biến mất.
Anh bật laptop.
Gõ một từ khóa:
“Jeong Jihoon + gallery”
Một loạt bài viết hiện ra.
Có một cuộc triển lãm nhỏ cách đây hai năm, thời điểm Jihoon học năm hai.
Tựa triển lãm: “Mắt người trong tranh.”
Ghi chú từ gallery: Tác giả từ chối bán tranh, không để lại số liên hệ. Chỉ mở một ngày duy nhất, rồi biến mất.
Sanghyeok click vào ảnh chụp lại tranh hôm đó.
Có một bức vẽ… khiến tim anh lệch nhịp.
Một người đàn ông mặc cảnh phục, đứng giữa căn phòng tối, ánh sáng chiếu thẳng vào mặt, tay trái giữ súng –
Nhưng tay phải... bị trói bằng sợi dây đỏ.
Tranh không ghi tên.
Nhưng nét bút – rất giống tranh mà Jihoon từng vẽ.
Tại sao Jihoon lại vẽ cảnh sát bị trói?
Tại sao là dây đỏ?
Và tại sao… người trong tranh lại có gương mặt rất giống chính anh?
Ngày hôm sau. 10:46 sáng.
Sanghyeok quay lại trường mỹ thuật – nơi Jihoon theo học.
Lần theo hồ sơ, anh tới một giảng viên mỹ thuật tên Kang – người từng hướng dẫn Jihoon.
Thầy Kang
À, Jihoon à? Nó học giỏi, ít nói, ngoan
Thầy Kang
Nhưng… tranh nó vẽ thì tôi không dạy nổi đâu
Lee Sanghyeok - Faker
Ý thầy là sao?
Thầy Kang
Nó vẽ rất đẹp. Nhưng vẽ toàn thứ khiến người ta mất ngủ
Giảng viên đưa cho anh một bản sao chụp – bức tranh mà Jihoon đã nộp cuối khóa năm hai.
Một người đàn ông mặc áo choàng đen, cổ đeo thẻ cảnh sát, quỳ gối giữa căn phòng toàn là mắt –
…và những con mắt đều khóc máu.
Thầy Kang
Nó bảo đó là tranh về quyền lực sai chỗ
Thầy Kang
Mà tôi nói thật, nhìn như… nó đang tiên đoán tương lai của ai đó vậy
Đêm hôm đó.
Sanghyeok nhận được tin:
Một vụ án mới.
Một cô người mẫu bị giết trong căn hộ riêng, không có dấu vết đột nhập.
Trong phòng...
treo một bức tranh trên tường.
Bức tranh là cảnh một người phụ nữ nằm trên ghế, tay che mặt, phía sau có một bóng người mờ nhạt cầm dây.
Không ai biết bức tranh đó từ đâu tới.
Cũng không ai dám đụng vào.
Nhưng Sanghyeok thì biết – nét bút, quá giống Jihoon.
23:14 đêm đó.
Sanghyeok đứng ngoài cửa tiệm cà phê nhỏ.
Bên trong, Jeong Jihoon đang ngồi một mình, uống trà, đọc sách.
Không ai đi cùng.
Không có gì bất thường.
Chỉ là… khi Jihoon ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh qua tấm kính –
– và mỉm cười, như đã biết trước anh sẽ tới.
Không ngạc nhiên. Không né tránh.
Jihoon chỉ khẽ nâng ly, như chúc mừng ai đó vừa đi đúng vào mê cung.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play