[BJYX] Yêu Kẻ Điên!
chap 1
Vương Nhất Bác cái tên nổi tiếng mà chắc hẳn ai ở Bắc Kinh cũng đều nghe qua một lần
hắn nổi tiếng về độ giàu có, là con của người có máu mặt trong giới thương lưu và còn là người khát m.á.u tàn nhẫn, dù cho có là ai đi chăng nữa nếu cản đường hắn thì hắn sẽ ra tay không thương xót
nhưng vào 3 tháng trước, đầu óc hắn không còn tỉnh táo, thường xuyên nổi đ.i.ê.n đ.ậ.p đồ đạc trong nhà do bị đả kích bởi một cú sốc rất lớn đó là mất mẹ, hắn mất đi người mẹ mà hắn thương nhất, mẹ hắn ra đi không một lời từ biệt chỉ để lại hắn với nỗi buồn sâu thẳm trong tim
hắn đã có giấy chứng nhận t.â.m thần, hiện thì hắn đang ở một bệnh viện tâm thần nổi tiếng, được phục vụ không thiếu sót thứ gì
nhưng hắn vẫn thường xuyên nổi nóng, ra tay đánh đập các y tá, bác sĩ khi hắn cảm thấy không vừa lòng
Ba Nhất Bác
con dừng ngay cái thói đánh đập lại cho ba
Ba Nhất Bác
trong tháng nay con đã làm 3 bác sĩ bị thương rồi đó
Vương Nhất Bác (hắn)
ông đi ra ngoài đi...tôi không muốn nói chuyện với ai cả
Ba Nhất Bác
c-con...con đúng là làm cho ta tức chết mà
Vương Nhất Bác (hắn)
vậy thì chết đi/không cảm xúc/
Ba Nhất Bác
/hậm hực bước ra ngoài/
tiếng đóng cửa vang lên, hắn liền chui rúc vào trong chăn mà ngủ thiếp đi, cả ngày hắn chỉ vây quanh với việc ăn và ngủ, đến việc đi vệ sinh mà hắn còn lười
hắn chỉ biết ngủ và ngủ đến viết thời gian, không ngủ được thì liền nghĩ đến mẹ rồi đập phá đồ lung tung
Nhật Hàn
/bị hắn ném gối vào mặt/
Nhật Hàn
lại lên cơn sao ?
Nhật Hàn
nằm xuống đi, tôi sẽ tiêm thuốc cho anh
Vương Nhất Bác (hắn)
/nhìn Nhật Hàn/
Nhật Hàn
tôi tiêm xong rồi đi, không cần nhìn tôi bằng cái ánh mắt ấy
Vương Nhất Bác (hắn)
/đưa tay ra/
Nhật Hàn
được rồi, anh mau nghỉ ngơi đi không còn sớm đâu
Nhật Hàn
haizz.../đi ra ngoài/
tiếng đóng cửa lại vang lên một lần nữa, lần này hắn không chui rúc vào chăn ngay mà lại nằm gác tay lên trán mà suy nghĩ nhiều điều
hắn không hoàn toàn là đ.i.ê.n, chỉ là hắn không kiểm soát được chính bản thân hắn, hắn làm mọi việc mà chẳng cần suy nghĩ đến hậu quả, những lời nói hành động của hắn cũng khiến người khác tổn thương mấy phần
Vương Nhất Bác (hắn)
mẹ...con nhớ mẹ/ngước nhìn ánh trăng/
mặt trăng đêm nay tuy không tròn trịa như lúc nhỏ hắn hay ngắm nhìn nhưng cũng làm cho hắn nhớ đến những kỉ niệm về mẹ, nhớ những lần mẹ dắt hắn đi dạo quanh nhà, cùng hắn trò chuyện dưới ánh trăng mờ ảo, càng nhớ đến lòng hắn càng thắt chặt lại
hắn luôn tự trách, dằn vặt chính bản thân mình đã không bảo vệ tốt được cho mẹ, để mẹ phải ra đi khi mới vừa tròn 50 tuổi, đáng lẽ mẹ phải sống bên hắn lâu hơn nhưng vì tính vô tâm không để ý nhiều đến mẹ khi mẹ bệnh mà giờ đây hắn phải tự dằn vặt suốt cuộc đời
Nhật Hàn
Tiêu Chiến! hôm nay cậu tiêm cho bệnh nhân phòng 85 nhé
Tiêu Chiến(anh)
t-tôi sao ? /chỉ tay vào mình/
Nhật Hàn
/gật đầu/có gì sao ?
Tiêu Chiến(anh)
nghe nói tên đó hung ác lắm...tôi thực sự không dám
Nhật Hàn
bình thường thôi, hôm nay tôi bận chút việc nên nhờ cậu hôm nay thôi
Tiêu Chiến(anh)
đ-được...đành vậy/hơi có phần lo lắng/
Nhật Hàn
/vỗ vai anh/không sao...tên đó sẽ không làm gì cậu đâu
Tiêu Chiến(anh)
tôi biết rồi/mỉm nhẹ/
Tiêu Chiến(anh)
/mở cửa bước vào/
Tiêu Chiến(anh)
/đi lại chỗ hắn/
Tiêu Chiến(anh)
vẫn còn đang ngủ sao ?
Tiêu Chiến(anh)
/tiêm cho hắn/
Vương Nhất Bác (hắn)
/đột nhiên mở mắt/
Tiêu Chiến(anh)
/có chút giật mình/
Tiêu Chiến(anh)
t-tôi...tôi
Tiêu Chiến(anh)
tôi đến tiêm cho cậu/lo sợ/
Vương Nhất Bác (hắn)
/nhìn chằm chằm anh/
Tiêu Chiến(anh)
"đừng mà đừng nhìn tôi như vậy chứ"
hắn cứ nhìn chằm chằm anh, hắn thấy anh rất quen thuộc như đã từng rất thân rồi, khi anh bước đến làm cho hắn có cảm giác muốn chở che cả thân hình nhỏ nhắn của anh vậy
anh thấy hắn cứ nhìn anh như vậy thì có chút sợ, sợ rằng hắn đang chuẩn bị tiến tới ăn tươi nuốt sống anh luôn vậy
Tiêu Chiến(anh)
hic...hức....
Tiêu Chiến(anh)
đừng...híc tôi tôi chưa hức muốn chết đâu.../khóc to/
Vương Nhất Bác (hắn)
sao ?
Vương Nhất Bác (hắn)
tôi làm gì cậu chưa ? /giọng trầm xuống/
Tiêu Chiến(anh)
oa...đừng mà...tôi xin anh hic đó
Tiêu Chiến(anh)
đừng giết hức...hức tôi/chắp hai tay lại/
Vương Nhất Bác (hắn)
NÍN! /quát/
nắm đầu tác giả
bộ kia hết ý tưởng nên em cho nó bay màu rồi
nắm đầu tác giả
qua đọc bộ này giúp em nhe
chap 2
Vương Nhất Bác (hắn)
NÍN! /quát/
anh sợ hãi, chân run lẩy bẩy, cả cơ thể không trụ được thêm nữa liền ngồi bịch xuống sàn rồi co rút người lại.Anh không dám phát ra một tiếng động nào nữa vì anh sợ, sợ chỉ cần anh thút thít một tiếng nữa thôi thì hắn sẽ nhào đến xé toạc cả cơ thể anh ra làm hai
Tiêu Chiến(anh)
/co rúm người lại/
Vương Nhất Bác (hắn)
tôi đã làm gì chưa ?
Tiêu Chiến(anh)
..../sợ hãi/
Vương Nhất Bác (hắn)
trả lời/nghiêm giọng/
Tiêu Chiến(anh)
c-chưa...hic
Vương Nhất Bác (hắn)
vậy sao khóc ?
Tiêu Chiến(anh)
t-tôi...tôi hic
Vương Nhất Bác (hắn)
/tiến về phía chỗ anh/
Tiêu Chiến(anh)
đ...đừng mà hic...
Vương Nhất Bác (hắn)
/bế anh_đặt anh lên giường/
Tiêu Chiến(anh)
đừng...đừng ăn thịt hức...tôi mà/chấp tay van xin hắn/
Tiêu Chiến(anh)
thịt tôi...hic không ngon...
Vương Nhất Bác (hắn)
cậu mà cũng làm bác sĩ được sao ?
Vương Nhất Bác (hắn)
cậu là bệnh nhân hay tôi là bệnh nhân đây ?
Tiêu Chiến(anh)
oa...hức...
Vương Nhất Bác (hắn)
/vuốt lưng anh/tôi không làm gì
Vương Nhất Bác (hắn)
đừng khóc
nghe thấy hắn trấn an anh như vậy, trong lòng anh cũng vơi đi phần nào sự sợ hãi, với khuôn mặt nghiêm nghị giọng nói lạnh lùng của hắn thì cậu không thể nào không sợ, chưa kể hắn còn là bệnh nhân mắc bệnh nữa
Tiêu Chiến(anh)
/ngước lên nhìn hắn với đôi mắt giàn giụa nước mắt/
Vương Nhất Bác (hắn)
/vô thức đưa tay lên lau giọt nước mắt của anh/
Vương Nhất Bác (hắn)
khóc xong chưa ?
Vương Nhất Bác (hắn)
xong rồi thì ra ngoài cho tôi yên tĩnh
anh vẫn còn đơ ra bởi hành động lau nước mắt của hắn dành cho anh...Anh không nằm mơ chứ? người nổi tiếng máu lạnh như hắn mà lại đi lau nước mắt cho anh, anh suy nghĩ vài giây rồi liền dập tắt cái suy nghĩ ấy
hắn thấy hơi khó chịu vì anh cứ nhìn hắn chằm chằm như vậy, hắn không nói một lời mà liền nhấc bổng anh ra ngoài cửa
Vương Nhất Bác (hắn)
/thả anh xuống/
Tiêu Chiến(anh)
c...cám ơ-
Vương Nhất Bác (hắn)
/đóng cửa/
Tiêu Chiến(anh)
tên đó....cũng không đáng sợ lắm
Nhật Hàn
tôi biết khi nói ra điều này có thể cậu không chấp nhận được nhưng cậu phải giúp tôi
Tiêu Chiến(anh)
anh nói đi, nếu được tôi sẽ làm
Nhật Hàn
tôi bị dời qua 1 nơi khác để làm
Nhật Hàn
nhưng tôi còn phải lo cho cái tên Vương Nhất Bác ở phòng 85 ấy....
Tiêu Chiến(anh)
đừng nói là anh kêu tôi chăm sóc hắn ta sao ?
Nhật Hàn
/gật đầu/giúp tôi đi
Nhật Hàn
thật sự tôi chẳng biết nhờ ai cả, vì cả cái bệnh viện này không ai dám đến gần hắn
Nhật Hàn
mà hôm qua thấy cậu chăm sóc cho hắn mà không có gì xảy ra hết, nên tôi nhờ cậu
Tiêu Chiến(anh)
..../do dự/
Tiêu Chiến(anh)
vậy...bao lâu ?
Nhật Hàn
/cầm lấy tay anh/người nhà họ trả tiền rất hậu hĩnh nên cậu cứ việc cầm lấy số tiền mà họ đưa
Nhật Hàn
tôi cám ơn cậu, cám ơn cậu rất nhiều
Tiêu Chiến(anh)
không sao....không sao
Tiêu Chiến(anh)
/mở cửa đi vào/
Vương Nhất Bác (hắn)
lại là cậu? /nhắm mắt nhưng vẫn biết đó là anh/
Tiêu Chiến(anh)
sao anh biết là tôi ? /đóng cửa/
Vương Nhất Bác (hắn)
tên bác sĩ Nhật Hàn kia luôn gõ cửa trước khi vào/mở mắt/
Tiêu Chiến(anh)
thế để tôi đi ra làm lại
Vương Nhất Bác (hắn)
không cần
Vương Nhất Bác (hắn)
mau tiêm nhanh đi
Tiêu Chiến(anh)
à mà tôi thông báo cho anh 2 tin, 1 tin vui 1 tin buồn
Tiêu Chiến(anh)
anh nghe tin nào trước ?
Vương Nhất Bác (hắn)
sao cũng được
Tiêu Chiến(anh)
tôi từ bây giờ sẽ chăm sóc anh đến năm sau
Vương Nhất Bác (hắn)
vậy còn tin vui ?
Tiêu Chiến(anh)
nè...đó là tin vui đó
Tiêu Chiến(anh)
tin buồn là Nhật Hàn bị chuyển đi rồi, không còn ở đây chăm sóc anh nữa
Vương Nhất Bác (hắn)
ồ...thì ?
Tiêu Chiến(anh)
anh...anh nói chuyện nhạt thật đấy
Vương Nhất Bác (hắn)
cám ơn..../kéo chăn qua đầu/
Tiêu Chiến(anh)
/kéo chăn hắn ra/đừng ngủ miết như vậy chứ
Tiêu Chiến(anh)
anh phải ra ngoài vận động
Vương Nhất Bác (hắn)
không thích
Tiêu Chiến(anh)
/cố gắng kéo tay hắn để hắn ngồi dậy/
Vương Nhất Bác (hắn)
/không nhúc nhích/
Tiêu Chiến(anh)
đi ra ngoài, tôi cùng anh vận động
Vương Nhất Bác (hắn)
không thích
Tiêu Chiến(anh)
mau đi thôi, thế anh mới khỏi bệnh được
Vương Nhất Bác (hắn)
không thích
Vương Nhất Bác (hắn)
/luồn tay qua gáy anh_kéo anh lại gần sát mặt mình/nói một tiếng nữa, tôi liền cho cậu vận động trên giường
Vương Nhất Bác (hắn)
b.ú Đại Bảo của tôi/nhìn xuống quần/
nắm đầu tác giả
flop ải chỉa
chap 3
Vương Nhất Bác (hắn)
b.ú Đại Bảo của tôi/nhìn xuống quần/
anh nghe hắn nói vậy thì liền liên tưởng ra hình ảnh ấy khiến anh vô cùng ngượng ngùng mà đỏ chín mặt, mặt anh bây giờ và quả cà chua chỉ khác nhau chỗ mắt mũi miệng mà thôi
Tiêu Chiến(anh)
đừng nói bậy/ngượng ngùng/
nhìn bộ dạng của anh bây giờ hắn chỉ muốn cười hả hê vào mặt anh nhưng vì hình tượng lạnh lùng, cool ngầu và kiêu hãnh của hắn thì hắn đã phải cắn răng nhịn cười
Tiêu Chiến(anh)
t-tôi tiêm cho anh
Vương Nhất Bác (hắn)
/đưa tay ra/
Tiêu Chiến(anh)
/tiêm cho hắn/
Tiêu Chiến(anh)
xong rồi đó, sau này đừng có nói bậy nữa
Tiêu Chiến(anh)
tôi không ở đây với anh được nữa, tôi đi ra vườn một chút
Vương Nhất Bác (hắn)
làm gì ?
Tiêu Chiến(anh)
trồng hoa/cười tít mắt/
Vương Nhất Bác (hắn)
"cậu ta tự trồng cậu ta sao ? "
Tiêu Chiến(anh)
tôi đi đây /đóng cửa/
khi anh mới vừa đi, cả căn phòng như chìm vào bóng tối, không gian yên ắng hẳn đi, hắn nhìn lên vết thương vừa bị tiêm thì liền nở một nụ cười nhẹ
khi anh rời đi hắn thấy trong lòng như mất mát như đang thiếu sót một thứ gì đó vô cùng quan trọng, hắn bây giờ vậy chưa xác định được đó là gì nên cứ nhắm mắt cho qua rồi lại chui vào chăn mà ngủ thiếp đi
còn anh thì vẫn say mê trồng hoa phía sau bệnh viện, một vườn hoa với nhiều loài hoa khác nhau nhưng chủ yếu là hoa hồng, loài hoa mà anh thích nhất
từ khi anh đến bệnh viện, cả khu đất trống trải phía sau bệnh viện không còn là màu nâu của đất trời mà đã được nhuộm đầy màu sắc bởi những loài hoa đua nhau khoe sắc
Tiêu Chiến(anh)
/hái một bông hoa hồng đỏ/
Tiêu Chiến(anh)
/tỉa bớt gai đi/
Tiêu Chiến(anh)
có lẽ là ổn rồi
Tiêu Chiến(anh)
để xem nào, còn chỗ nào mình chưa tưới không ta ?
Tiêu Chiến(anh)
/ngó quanh vườn hoa/hết rồi
anh đã chắc chắn mình đã tưới và trồng xong xuôi thì nhanh nhảu cầm bông hoa vừa ngắt khi nãy chạy lên phòng của hắn
Tiêu Chiến(anh)
/đi lại chỗ hắn/
Tiêu Chiến(anh)
ngủ rồi sao ? /đặt hoa lên bàn/
Tiêu Chiến(anh)
/ngắm nghía hắn/
quả thật là đúng như lời đồn, hắn rất đẹp trai, lúc ngủ cũng không làm vơi đi phần nào vẻ đẹp của hắn, anh ngắm nghía hắn từng chi tiết một, anh vô thức muốn đưa tay sờ lên chiếc má sữa của hắn nhưng rồi lại rụt tay về vì sợ hắn sẽ băm nhuyễn anh ra thành trăm mảnh
Tiêu Chiến(anh)
"tên này ngủ cũng tỏa ra sự lạnh lùng nữa"
Vương Nhất Bác (hắn)
nhìn đủ chưa ?
Tiêu Chiến(anh)
a-anh chưa ngủ sao ?
Vương Nhất Bác (hắn)
tôi biết tôi đẹp rồi, không cần phải nhìn nhiều như vậy/mở mắt/
Tiêu Chiến(anh)
hứ...tên tự luyến
Vương Nhất Bác (hắn)
chẳng phải trong lòng cậu đang khen tôi đó sao ?
Tiêu Chiến(anh)
k.h.ô.n.g b.a.o g.i.ờ/rặn từng chữ để hắn nghe cho rõ/
Vương Nhất Bác (hắn)
để rồi xem/nhếch nhẹ/
Vương Nhất Bác (hắn)
/nhìn trên bàn/hoa ?
Tiêu Chiến(anh)
ừm ừm...hoa đó tôi hái cho anh
Vương Nhất Bác (hắn)
vô vị
Tiêu Chiến(anh)
nè...tên nhóc thúi
Tiêu Chiến(anh)
không nhận thì thôi đừng có mà nói như vậy
Vương Nhất Bác (hắn)
sao cậu nói nhiều thế ?
nắm đầu tác giả
truyện này em viết để em thỏa mãn nhu cầu của em chứ thiệt ra em hổng muốn ghi đâu😭😭
nắm đầu tác giả
tại giờ ít ai mà ghi truyện nữa á
Download MangaToon APP on App Store and Google Play