[Drarry/DarHar]Giữa Hai Thế Giới?
#1:Lời nguyền của kẻ thua cuộc!!
Tiếng hét vang vọng khắp mặt đất nhuốm máu..
Hogwarts – nơi từng là nhà, là bình yên, là hy vọng..
Giờ chỉ còn là tàn tích cháy xém, đổ nát, và lạnh lẽo đến tuyệt vọng. Ánh sáng bập bùng từ những tấm vải cháy dở phản chiếu lên gương mặt đẫm máu của Harry Potter, khi cậu đứng đối diện với Chúa tể Voldemort – kẻ cuối cùng còn sót lại trong đội quân Hắc Ám !!!
Trên mặt đất,thân thể Ginny bất động.Fred cũng không còn dấu hiệu của sự sống nữa.Remus,Tonks,Lavender và cả Colin - tất cả đều ngã xuống..
Mắt Harry như rực cháy.Tay cậu nắm chặt đũa phép đến khi gãy làm đôi,máu rỉ ra từ vết thương sâu nơi ngực trái
Ngay trước mắt cậu,Voldemort - dù thân thể rách rưới và mắt đỏ lừ máu,vẫn không chịu khuất phục.
Harry Potter
Hết rồi,Tom //Harry nói,giọng khàn đặc,đôi mắt đầy sự hận thù//
Harry Potter
Chúng ta kết thúc chuyện này ở đây !!
Voldemort bật cười khan,máu từ khóe miệng hắn trào ra.Hắn không đủ sức để phản kháng bằng đũa phép...
Nhưng hắn vẫn còn một lá là vài cuối cùng.
Voldemort
Ngươi không hiểu sao,Potter...? //hắn rít lên//
Voldemort
Ta đâu có cần thắng ngươi?
Voldemort
Ta chỉ cần...kéo ngươi đi cùng!
Và rồi,hắn thốt lên một lời nguyền bằng tiếng Parseltongue cổ xưa,mà Harry Potter dù thông thạo xà ngữ,cũng không thể hiểu hết được.
Voldemort
Aeternum Dolor ! - Nỗi đau vĩnh hằng
Không phải ánh sáng xanh của tử thần
Không phải lưỡi dao hay ngọn lửa
Mà là một cơn gió xoáy đen đậm đặc,như lốc xoáy giữa địa ngục,bùng lên từ lòng đất và nuốt trọn Harry.
Cơ thể cậu như bị xé ra khỏi thế giới,từng mảnh linh hồn bị lôi kéo,nhấn chìm trong bóng tối
Âm thanh cuối cùng Harry nghe thấy là tiếng Ron hét lên đầy tuyệt vọng:
Ron Wesleys
KHÔNG,HARRY!!!
Khi mở mắt ra,Harry tưởng mình đã chết
Nhưng mà đây không phải địa ngục hay thiên đàng nào cả
Đây là một căn phòng trắng toát,mùi thảo dược thoang thoảng,ánh sáng từ của sổ chiếu lên tường đá sạch sẽ
Cậu nắm trên một chiếc giường bệnh,thân thể không còn rách nát,dù vẫn yếu ớt
Một người phụ nữ tóc xoăn nâu, mặc áo choàng trắng bạc với biểu tượng của Thánh Mungo, mỉm cười dịu dàng khi thấy cậu mở mắt
?
Y tá:Cậu Potter?Tốt quá,cậu đã tỉnh
Harry Potter
...Đây là đâu?Ai...ai đưa tôi đến đây?
?
Y tá:Cậu được một gia tinh cứu thấy ở rìa Rừng Cấm
?
Y tá:Người ta đưa cậu tới Thánh Mungo ba ngày trước...Cậu bị mất trí nhớ à?
Harry Potter
//Cố gắng ngồi dậy//
Harry Potter
Tôi nhớ tất cả
Harry Potter
//Nhìn xung quanh//
Harry Potter
Chuyện gì đã xảy ra?Trận chiến?Voldemort?
?
Y tá:Voldemort? - cô hỏi lại với vẻ hoài nghi
?
Y tá: Ý cậu là tên trong sách lịch sử?Người đã bị đánh bại từ 15 năm trước?
Harry cảm thấy máu trong người mình lạnh đi
Harry Potter
Không… không thể nào. Hắn vừa ở trước mặt tôi. Chúng tôi đang chiến đấu. Hắn… hắn đã nguyền rủa tôi
Người y tá khựng lại vài giây
?
Y tá: Potter, cậu nói… hắn đã nguyền rủa cậu? Nhưng cậu vừa mới trở lại từ… tôi xin lỗi, điều này nghe thật điên rồ. Nhưng có lẽ cậu nên nói chuyện với Bộ Pháp thuật
Harry nhìn vào tấm gương trong phòng. Người phản chiếu trong đó là chính cậu – nhưng trẻ hơn ít nhất hai tuổi. Không còn vết sẹo rạch dọc vai. Không còn vết thương trên trán do vụ nổ. Chỉ còn lại ánh mắt hoang mang và nỗi sợ hãi khi nhận ra:
Mình đã rơi vào một thế giới khác!!?
Trong vòng một tuần, Harry được chuyển đến Hogwarts – theo yêu cầu đặc biệt của cụ Dumbledore
Vẫn có đôi mắt ánh lên sự từng trải – nhưng không còn buồn như Harry từng biết
Vì cụ chưa từng mất ai trong chiến tranh
Harry ngồi lặng lẽ trong văn phòng hiệu trưởng,nhìn quanh căn phòng quen thuộc đến mức đau lòng,nhưng mọi thứ đều...có gì đó sai sai
Cụ Dumbledore mỉm cười,đẩy về phía Harry một tách trà bốc khói
Albus Dumbledore
Harry à //Cụ nói//
Albus Dumbledore
Cậu không phải học sinh của thế giới này
Albus Dumbledore
Chúng tôi đã kiểm tra,thực thể ma thuật quanh cơ thể cậu...lệch nhịp với dòng thời gian ở đây!
Harry Potter
Vậy là tôi bị kéo đến một thế giới song song? //Harry thì thầm//
Albus Dumbledore
Có thể và rất tiếc //Cụ đặt tay lên vai cậu//
Albus Dumbledore
Chúng tôi không biết cách đưa cậu trở về
Cậu nghĩ đến Ron và Hermione ở bên thế giới kia
Đến Sirius – ở đây là một giáo sư vui tính và nổi tiếng và đến Remus, có lẽ đang sống đâu đó bình yên
Và đến… chính bản thân mình – người từng tồn tại ở thế giới này
Harry Potter
Vậy… tôi sẽ làm gì ở đây?//cậu hỏi, cố gắng giữ giọng vững vàng//
Cụ Dumbledore mỉm cười hiền hậu
Albus Dumbledore
Cậu sẽ sống, Harry. Từ đầu. Có thể là một cơ hội thứ hai… hoặc một bài kiểm tra nữa. Dù sao, tôi tin, nếu ai có thể bước qua những ranh giới giữa các thế giới, thì đó chính là cậu
Hogwarts thế giới này đẹp đẽ và yên bình. Những hành lang không còn đổ nát, bàn ghế không nhuốm máu, và học sinh cười nói rộn ràng
Harry đi dọc hành lang tầng hai vào ngày thứ ba sau khi nhập học lại, mặc đồng phục mới, cảm giác vừa quen vừa lạc lõng
Ai cũng nhìn cậu – rõ ràng, họ biết một “Harry Potter” khác, người từng học cùng họ, có lẽ đang nghỉ học vì lý do nào đó, hoặc biến mất mà không ai nói rõ
Và rồi… Draco Malfoy bước ra từ khúc rẽ
Tóc bạch kim, gương mặt đẹp như tượng tạc, ánh mắt lạnh băng. Vẫn dáng đi đó, vẫn cái cách cậu ta hất cằm đầy ngạo mạn. Mắt xám quét qua Harry – và dừng lại
Draco Malfoy
Potter?//Nhíu mày//
Draco Malfoy
Là cậu đấy à?
Harry đứng yên. Có một giây im lặng căng thẳng như dây cung
Draco Malfoy
Tôi tưởng cậu nghỉ học dài hạn rồi. Mất tích hả? Giờ lại thích làm trò gì đây? ‘Tái sinh từ cõi chết’ chăng?
Harry thở ra, nhếch môi mệt mỏi
Harry Potter
Cậu vẫn phiền như ngày nào
Draco Malfoy
Ồ, nhìn xem. Potter biết phản ứng//Draco nhướng mày//
Harry Potter
Và cậu Malfoy vẫn không ngừng công kích người khác để cảm thấy mình bớt tệ hơn
Và từ nơi sâu trong tim Harry, một cảm giác kỳ lạ trào lên: kí ức về những lần đối đầu, những cuộc cãi vã, những ánh mắt không ai dám gọi tên cảm xúc
Nhưng giờ, ở một thế giới không còn chiến tranh, không còn định kiến...
Harry chỉ còn lại Draco Malfoy – người duy nhất vẫn là chính hắn trong cả hai thế giới
#2:Những kẻ còn sống không phải lúc nào cũng may mắn..
Trên tầng thượng Tháp Thiên Văn, Harry đứng một mình dưới màn nước lạnh như đá
Áo choàng đẫm nước dán chặt vào người, tóc bết lại, cậu chẳng buồn tránh mưa
Cậu chỉ ngẩng đầu lên bầu trời đen kịt và để mặc từng giọt nước cuốn trôi nỗi buồn quặn thắt trong lồng ngực
Đã 1 tháng kể từ ngày Harry xuyên đến thế giới này
Một tháng sống lại tuổi học trò giữa những người quen nhưng xa lạ
Một tháng mỗi đêm giật mình tỉnh giấc, tim đập loạn trong lồng ngực, đầu óc mịt mờ và lồng ngực rỗng hoác
Một tháng không có Ron,không có Hermione,không có ai từng thật sự hiểu cậu
Cậu đã nghĩ,có lẽ mình phải học cách chấp nhận
Cho đến khi...bọn họ xuất hiện
Sáng hôm ấy, toàn trường Hogwarts náo loạn
Một sinh viên nhà Gryffindor gào thét chạy từ sân trường vào Sảnh đường:
?
Phù sinh Gryffindor:Có người lạ xuất hiện ở cổng chính! Họ… họ mang huy hiệu Hogwarts nhưng không ai biết họ là ai!
Minerva McGonagall, Phó hiệu trưởng, lập tức triệu tập Dumbledore. Harry – đứng giữa hành lang tầng hai – cứng người lại khi nghe cái tên được hét lên:
Minerva McGonagall
Ron Wesleys và Hermione Granger?
Nhưng khi chạy đến cổng chính, Harry thấy rõ ràng:
Là Ron và Hermione bằng xương bằng thịt
Họ nằm bất tỉnh trên nền đất đá lạnh lẽo, quần áo rách tơi tả, da tái nhợt như người chết đuối
Harry khuỵu xuống bên cạnh họ, tim như muốn nổ tung
Harry Potter
Ron… Hermione… Không thể nào… Không thể nào…
Nhìn trần phòng y tế Hogwarts, ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào tường đá, trong thoáng chốc, cậu tưởng mình đang mơ
Nhưng khi xoay người sang bên trái và thấy mái tóc rối tung của Hermione, lòng cậu thắt lại
Ron bàng hoàng nhìn cậu – người bạn thân tưởng đã chết vẫn đứng đó, sống động, nhưng xa lạ.
Harry mỉm cười, nhưng nụ cười ấy run rẩy
Harry Potter
Chào//Cậu khẽ nói//
Harry Potter
Tớ....không nghĩ sẽ gặp lại hai cậu
Hermione bật khóc.Cô lao vào ôm Harry, siết chặt đến mức cậu không thở nổi
Hermione Granger
Harry… Tớ tưởng cậu đã chết… Chúng tớ… không thể sống nổi nếu không có cậu…
Harry chôn mặt trong tóc cô,nước mắt cũng trào ra
Nhưng trong lòng cậu là một cảm giác mơ hồ kỳ lạ – như thể cậu không còn là chính cậu của thế giới cũ, và Ron cùng Hermione không còn ở vị trí cũ trong tim cậu nữa
Khi buông ra, ánh mắt Ron bắt gặp cậu – một ánh nhìn hỗn độn giữa nhẹ nhõm, mừng rỡ và…đầy sự nghi ngờ
Ron Wesleys
Harry!//Ron lầm bầm//
Ron Wesleys
Cậu vẫn là cậu… đúng không?
Harry im lặng một lúc rồi gật đầu
Nhưng sâu trong tim, cậu biết:
Có điều gì đó đã thay đổi
Hermione là người thích nghi nhanh nhất
Sau vài ngày được Dumbledore và McGonagall giải thích, cô lập tức lao vào nghiên cứu tài liệu, tìm hiểu về thế giới song song, lý thuyết đa chiều, những dị thường ma thuật gây ra bởi cảm xúc cực hạn
Cô tin rằng việc họ xuyên đến đây là do sợi dây liên kết tâm linh giữa ba người quá mạnh, không thể bị cắt đứt dù cả cái chết cũng đã chen ngang
Nhưng mà Ron lại không như vậy
Ron lạc lõng....lạnh lùng và hay cáu gát
Anh lảng tránh mọi người,tránh Hermione và tránh luôn cả Harry
Ron Wesleys
Cậu ấy… khác trước rồi//Ron nói với Hermione, giọng chua chát khi họ ngồi bên hồ//
Ron Wesleys
Cậu ấy nói chuyện như thể… cậu ấy đã không cần chúng ta nữa
Hermione Granger
//Hermione nắm lấy tay anh//
Hermione Granger
Ron, cậu ấy đã sống một tháng ở thế giới khác
Hermione Granger
Chúng ta không biết cậu ấy đã trải qua những gì.Cho cậu ấy thời gian…
Ron Wesleys
//Ron rút tay lại//
Ron Wesleys
Tớ cũng sống một tháng mà
Ron Wesleys
Trong địa ngục
Hermione nhìn anh và trong mắt cô,có một điều mà cô không dám nói thành lời: Ron đã không còn là Ron của ngày xưa
Trong khi đó,Harry càng ngày càng cảm thấy khó thở giữa vòng xoáy quen thuộc và xa lạ
Cậu cố gắng yêu quý Ron và Hermione như xưa,nhưng cậu không thể vờ như mọi thứ không thay đổi
Cậu đã trải qua một thế giới nơi cậu mất họ và đã học cách sống tiếp.Giờ đây,khi họ trở lại,cậu lại không biết làm sao để chạm tới họ một lần nữa
Càng lúc,cậu càng thấy mình bị đẩy xa khỏi họ
Và…bị kéo gần hơn với một người không ngờ tới
Gã Slytherin kiêu ngạo ấy vẫn là chính hắn hoặc cậu tưởng vậy
Nhưng rồi,Harry nhận ra,Draco của thế giới này…không còn là tên thiếu niên hằn học luôn cố gây gổ
Vẫn đôi mắt xám,vẫn dáng điệu quý tộc,nhưng giờ đây ánh mắt ấy thường lặng lẽ quan sát cậu,không còn căm ghét,mà là tò mò,bối rối
Và đôi khi,Harry bắt gặp Draco đứng ngoài hành lang, ánh mắt ngập ngừng như muốn hỏi han điều gì đó… nhưng lại quay lưng bỏ đi
Cho đến một buổi tối,họ gặp nhau trong thư viện,chỉ có hai người
Harry định quay đi,nhưng Draco lên tiếng trước
Draco Malfoy
Potter//Giọng hắn trầm thấp//
Draco Malfoy
Ta nghe nói…Weasley và Granger cũng quay về
Harry Potter
Ừ//Harry gật nhẹ//
Draco Malfoy
//Cười nhạt//
Draco Malfoy
Lạ thạt,lúc trước,ba người các cậu như một thể thống nhất.Còn giờ…cậu như người ngoài
Harry Potter
//Ngẩng mặt lên,mắt lạnh//
Harry Potter
Cậu để ý sát sao thật đấy
Draco Malfoy
Không phải ai cũng may mắn có bạn thân chết vì mình rồi quay lại tìm mình đâu
Draco ngước lên,ánh mắt lần đầu không có giễu cợt
Draco Malfoy
Nhưng không phải người chết vì cậu…lúc nào cũng hiểu cậu nhất
Harry rời đi không nói một lời,nhưng đêm đó,cậu nằm thao thức,nghĩ về ánh mắt xám nhạt kia và trái tim cậu đập lệch một nhịp.
Cuộc sống trở nên rối ren
Hermione cố gắng hàn gắn cả ba,nhưng Ron càng ngày càng nổi giận vô cớ và Harry dần xa cách
Họ không còn là bộ ba như trước
Ron Wesleys
Cậu đang giấu tụi tớ điều gì phải không, Harry?
Harry Potter
Không phải tớ giấu.Tớ chỉ… không biết phải chia sẻ từ đâu
Ron Wesleys
Hay là cậu không cần chia sẻ nữa?//Bật cười khô khốc//
Ron Wesleys
Cậu có cuộc sống mới rồi,có cả Malfoy lẽo đẽo theo rồi
Hermione Granger
Ron! //Quát lên//
Harry im lặng.Rồi cậu bước ra khỏi phòng,để lại sau lưng một khoảng trống không thể lấp đầy
Một tuần sau,trong một buổi học Bùa chú,giáo sư Flitwick yêu cầu học sinh tạo một bức tường chắn bảo vệ nhóm khỏi lời nguyền mô phỏng
Ron và Harry được ghép nhóm
Lời nguyền mô phỏng từ giáo sư lao tới.Harry giơ đũa – “Protego Maxima!”
Ron cũng giơ đũa nhưng chậm hơn một giây
Lá chắn của Harry che chắn kịp,nhưng cú va chạm từ phép thuật khiến cả hai văng ngược.Ron bật ngửa,va đầu vào ghế.Mọi người hoảng hốt
Hermione lao tới đỡ Ron.Ron gạt tay Harry ra,máu rỉ nơi trán
Ron Wesleys
Tớ không cần cậu bảo vệ//anh gằn giọng//
Ron Wesleys
Tớ không cần một người không còn là Harry mà tớ biết
Harry đứng đó,giữa những ánh mắt ngỡ ngàng
Và giữa tất cả,ánh mắt Draco vẫn dõi theo cậu,không nói một lời
Tối hôm đó,Harry đứng một mình ngoài sân, tay cầm viên đá nhỏ,mà Draco không biết vì lý do gì để lại trên bàn cậu cùng mảnh giấy nhỏ:“Khi nào không chịu nổi nữa, hãy ném nó xuống hồ.”
Trước khi kịp bước khỏi bãi cỏ,một giọng nói vang lên sau lưng:
?
Cậu thực sự đang tan vỡ từng chút một,đúng không,Potter?”
Draco đứng đó,mái tóc bạch kim nổi bật trong ánh trăng mờ
Và lần đầu tiên,không phải là kẻ thù, không phải là đồng minh - chỉ là hai người từng lạc lối,nhìn thấy nhau qua đổ nát
#3:Khoảng cách giữa những người từng thân nhất
Hogwarts chuyển lạnh nhanh hơn thường lệ trong năm nay
Những cơn gió đầu đông len lỏi qua khung cửa sổ đá của lâu đài,rít lên khe khẽ như tiếng thở dài của những hồn ma vất vưởng giữa hành lang
Harry khoác áo choàng dài, bước dọc theo hành lang tầng bốn sau tiết Độc dược,nơi mà Draco Malfoy thường cố ý đi chậm lại để…vô tình gặp cậu
Và đúng như cậu nghĩ,ngay khúc cua,Draco xuất hiện
Draco Malfoy
Potter//Hắn gật đầu//
Harry Potter
//Khẽ đáp//Malfoy
Đôi khi chỉ là vậy—một ánh mắt,một lời chào,rồi ai về ký túc xá nấy.Nhưng dạo gần đây,Draco hay đi chậm hơn,còn Harry thì…không bước nhanh hơn nữa
Cứ thế,họ thường đi song song
Nhưng không còn là hai kẻ thù nữa
Dù có đắm chìm trong tổn thương,ghen tuông và hỗn loạn đến mức nào,cậu vẫn nhìn thấy một thứ gì đó đang lớn lên trong mắt Harry,mỗi lần cậu nhìn sang Draco
Và thứ ánh nhìn ấy Ron từng nghĩ chỉ dành cho mình và Hermione
Trong bữa ăn,Ron nhìn thấy Harry ngồi im nghe Hermione kể về lý thuyết đa thế giới,nhưng mắt lại hướng về bàn Slytherin,nơi Draco đang cắm cúi ăn súp,tóc rũ xuống như mây bạc
Đó không phải ánh nhìn của một Gryffindor dành cho một Slytherin
Mà là của một trái tim đang rối bời,hướng về thứ cấm kỵ
Ron Wesleys
Cậu với Malfoy… có chuyện gì?//Ron hỏi Harry một buổi tối trong phòng sinh hoạt chung,sau khi Hermione đã ngủ//
Harry Potter
//Ngẩng đầu khỏi cuốn sách,vẻ thản nhiên gắng gượng//
Ron Wesleys
Đừng nói dối!! //Ron khịt mũi//
Ron Wesleys
Tớ đã chịu đựng đủ để biết khi nào cậu đang trốn tránh
Harry Potter
//Khép sách lại,ngồi thẳng//
Harry Potter
Tớ không trốn.Chỉ là…có những chuyện chính bản thân tớ còn chưa hiểu được
Ron Wesleys
Và trong lúc chưa hiểu, cậu chọn nhìn về phía Malfoy thay vì tớ?
Giọng Ron như vỡ ra ở câu cuối.Không còn giận dữ,chỉ có tuyệt vọng
Ron Wesleys
Cậu có biết tớ và Hermione đã làm gì để đến được đây không?//Ron thì thầm//
Ron Wesleys
Chúng tớ…uống độc dược để chết...
Ron Wesleys
Chỉ để được ở cạnh cậu một lần nữa
Harry Potter
Tớ biết//Cậu khẽ đáp//
Harry Potter
Và tớ biết ơn.Nhưng…cái chết không thể khiến mọi thứ trở lại như cũ,Ron à
Ron Wesleys
Vậy thì ai có thể?Malfoy à?
Trong ánh đèn lò mờ nhạt,Ron đứng dậy,bỏ đi.Bóng lưng anh run lên trong giận dữ bị nén lại và Harry…chẳng thể kéo anh lại
Vài ngày sau,khi cả ba cùng ngồi ở thư viện,Hermione đột ngột lên tiếng:
Hermione Granger
Harry//Cô nói//
Hermione Granger
Cậu có biết ánh mắt cậu nhìn Malfoy… đã thay đổi chưa?
Hermione Granger
Ý tớ là....//Khẽ nói//
Hermione Granger
Dù cậu có phủ nhận thế nào,cậu cũng không còn là cậu của trước kia
Hermione Granger
Và Malfoy cũng không phải là cậu ta của thế giới cũ
Hermione Granger
Có lẽ vì thế…cậu dễ hiểu hắn hơn tất cả những người từng cố gắng hiểu cậu
Harry Potter
//Khựng lại một nhịp//
Hermione Granger
//Ngẩng lên,ánh mắt dịu dàng nhưng buồn bã//
Hermione Granger
Tớ không trách cậu
Hermione Granger
Nhưng tớ muốn cậu thành thật với chính mình
Hermione Granger
Với cả Ron nữa...
Harry Potter
//Siết chặt tay//Tớ không biết phải nói gì với Ron?Không biết bắt đầu từ đâu?
Hermione Granger
Bắt đầu từ chỗ mà cậu đã đổi thay//Nói khẽ//
Hermione Granger
Bắt đầu bằng việc không cố giả vờ mình vẫn là cậu bé năm mười bảy tuổi ngày nào
Mối dây ngầm giữa Harry và Draco càng lúc càng rõ
Nhưng hắn ở đó đúng lúc Harry cần sự im lặng hơn bất cứ lời nói nào
Có một lần,Harry bị một nhóm Slytherin năm bảy chặn đường sau giờ học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám.Một đứa hất cằm hỏi:
?
Phù sinh Slytherin:Potter,mày tưởng thân thiết với Malfoy là sẽ được tha sao?
Trước khi Harry kịp rút đũa,Draco xuất hiện từ hành lang tối,giọng lạnh băng:
Draco Malfoy
Tránh ra,tụi mày đang gây rối với học sinh được giáo sư Snape đích thân bảo trợ
Cả đám im bặt,rồi lảng đi
Khi chỉ còn hai người,Harry quay sang,nhếch môi:
Harry Potter
Tôi không cần cậu cứu
Draco Malfoy
Không..//Draco nói,mắt hơi cụp xuống//
Draco Malfoy
Nhưng lần này tôi muốn
Im lặng,không ai nói thêm gì
Nhưng ánh nhìn kéo dài đến tận khi họ chia đôi ngả ở cầu thang cẩm thạch,và đêm đó,Harry mơ về một nụ hôn không bao giờ xảy ra
Ron thì trượt dài trong nỗi ghen tuông và mất phương hướng
Một lần,cậu thấy Draco và Harry đứng nói chuyện gần lối vào phòng học Bùa chú không rõ nội dung,nhưng Draco bật cười,một nụ cười thật,không chế nhạo
Harry cũng cười,nhẹ đến mức nếu không nhìn kỹ sẽ chẳng phát hiện
Ron siết chắt đũa đến trắng tay
Buổi tối hôm đó,cậu say mèm trong phòng sinh hoạt chung,mùi rượu Firewhisky tràn ra khắp ghế sofa
Ron Wesleys
Cậu ấy sẽ chọn hắn//Ron lầm bầm với Hermione//
Ron Wesleys
Tớ nhìn thấy rồi.Chẳng cần nhiều thời gian đâu
Hermione Granger
//Ngồi xuống cạnh anh,im lặng//
Ron Wesleys
Tớ không trách cậu ấy//Ron thì thầm//
Ron Wesleys
Tớ chỉ…không biết làm sao để không ghét điều đó
Hermione Granger
//Nắm tay anh//
Hermione Granger
Có lẽ chúng ta nên học cách yêu cậu ấy như cách cậu ấy đang là...//cô khẽ nói.//
Hermione Granger
Chứ không phải giữ mãi một hình bóng đã không còn
Ron nhắm mắt lại.Lần đầu tiên,cậu khóc
Tình cảm ấy không cần lời nhưng nó đang lớn lên từng ngày
Buổi tối trước kỳ nghỉ đông, tuyết rơi phủ trắng sân trường.Harry ra bờ hồ cũ,nơi lần đầu cậu nhận được viên đá từ Draco.Không ai hẹn ai,nhưng Draco cũng đến
Harry Potter
Không nghĩ cậu sẽ ở đây//Harry nói khi hắn bước đến cạnh cậu//
Draco Malfoy
Không nghĩ cậu vẫn còn giữ đá//Draco đáp,mắt nhìn mặt hồ đóng băng//
Harry Potter
//Cười khẽ//Tôi chưa từng vứt nó đi
Họ đứng bên nhau,hơi thở hóa thành sương.Không ai nói gì thêm,nhưng một lần nữa, khoảng lặng ấy không hề gượng gạo.Nó dịu dàng và đau đớn đến mức khiến tim thắt lại
Khi Draco quay hắn khẽ nói:
Draco Malfoy
Nếu một ngày cậu cần ai đó mà không hỏi ‘vì sao’,thì tôi ở đây
Nhưng ánh mắt cậu nhìn theo bóng hắn xa dần,chứa một điều mà trước đây chỉ có Hermione và Ron mới từng thấy:
Download MangaToon APP on App Store and Google Play