[Chu Ánh Thần × Lưu Hãn Thần] Hạ Chí Đầu Tiên
1
Tháng ba ở Bắc Kinh, vẫn còn vương hơi lạnh trong gió.
Tuyết mùa trước chưa tan hết, quẩn quanh bên rìa mái hiên như kẻ không cam lòng rời khỏi cuộc mộng dài.
Bến Cảng Thủy Hành, tàu bè tấp nập, container chen vai nối đuôi, còi tàu hú từng đợt như tiếng trống trận, xé ngang trời xám bạc.
Từng dòng người, dòng xe gấp gáp như bị thời gian rượt đuổi, mỗi bước chân như in lên nhịp tim của cả thành phố.
Chu Hoài Quân, tóc đã điểm hoa râm, tay đút túi áo dạ, đứng thẳng lưng như một vị tướng già nhìn bản đồ chiến lược.
Chu Hoài Quân
Ánh Thần, con nhìn xem bến cảng này, nếu Chu thị ta thu mua, mở rộng luồng vận chuyển nội địa, chẳng phải là một bước hiểm thành kỳ công sao? Đây là mạch máu, là yết hầu, là yết kiến hầu quan của cả dải phía Bắc đấy.
Chu Ánh Thần, 18 tuổi, vừa từ Pháp trở về, làn da trắng hơn cả tuyết sót trên rìa mái ngói. Mắt phượng khẽ nâng, khoé môi cong lên một đường cong nhẫn nại.
Chu Ánh Thần
Thoạt nhìn, bến cảng này quả là tấp nập, giống như một vở kịch đang đến hồi cao trào, khói nước dày, xe chở hàng nối đuôi, nhân công rảo bước như quân cờ rải kín bàn cờ.
Chu Ánh Thần
Nhưng ba à, cờ nhiều mà tay chơi chỉ có một? Một ván cờ không đổi quân thì dù đông cũng vô nghĩa.
Chu Hoài Quân hơi khựng lại, ánh mắt sắc bén dõi theo từng con tàu rẽ nước rời bến.
Chu Hoài Quân
Ý con là gì?
Ánh Thần không vội trả lời, đưa tay chỉ ra xa xa, nơi một kho hàng cũ vừa sập mái tôn do tuyết chưa dọn, một xe nâng chết máy nằm chỏng chơ như bị chém giữa sa trường.
Chu Ánh Thần
Nhìn bề ngoài, ai cũng thấy đây là huyết mạch vận chuyển, là cơ hội vàng để đầu tư. Nhưng ba có thấy hệ thống này lỗi thời cỡ nào không?
Chu Ánh Thần
Toàn bộ vận hành bằng phương pháp thập niên trước, công nhân không có đồng phục đồng bộ, máy móc không tự động hoá, hệ thống an ninh thưa thớt, đến camera quay cũng lệch một góc mười lăm độ, đủ để ai đó tuồn hàng lậu.
Chu Ánh Thần
Cảng này tấp nập đấy. Nhưng cũng chỉ giống như một cái tiệm mỳ ven đường, khói bốc cao, khách ngồi đông, nhưng nước dùng thì dùng nước máy nấu lại từ hôm qua.
Ánh Thần khẽ nhếch môi cười, rút trong túi ra một thanh kẹo bạc hà, ngậm vào.
Chu Ánh Thần
Người thông minh ấy mà, không đầu tư vào nơi đông người, mà phải nhìn xem, tại sao nó đông, và đông đến bao giờ.
Chu Ánh Thần
Giống như trong lớp học, người nào giơ tay phát biểu nhiều nhất chưa chắc là người giỏi nhất. Mà rất có thể là vì ngồi dưới không nghe gì cả.
Chu Hoài Quân
Con đúng là từ nhỏ đã thích cãi lý. Vừa về nước đã muốn dạy dỗ người già?
Chu Ánh Thần xoay cổ tay, ngón tay kẹp viên kẹo bạc hà, nhướn mày.
Chu Ánh Thần
Không dám dạy dỗ. Chỉ là nếu ba muốn đầu tư vào nơi lấp lánh, thì con sẽ chỉ cho ba xem, cái bóng ở sau nó dài đến cỡ nào.
Chu Ánh Thần
Thế giới này đẹp không phải vì ánh sáng, mà là vì bóng tối có chừng mực.
2
Một cơn gió nhẹ lướt qua, như có ai vừa kéo một sợi lụa lạnh lẽo mỏng tang, phẩy qua bờ vai.
Chu Ánh Thần hơi rùng mình, nhưng ánh mắt vẫn thong dong nhìn bến cảng xa xa.
Trên mặt sông sóng gợn lăn tăn, như một tầng da mỏng che giấu những dòng chảy ngầm phía dưới.
Chu Ánh Thần
Chúng ta vào tòa nhà quản lý đi.
Chu Ánh Thần quay đầu, ngữ điệu vẫn lạnh nhạt, nhưng ánh mắt lướt qua người cha với vài phần quan tâm thật lòng.
Chu Ánh Thần
Thời tiết đang lạnh thế này, ba cũng không nên ở ngoài trời lâu.
Chu Hoài Quân nhìn con trai, rồi khẽ gật đầu. Ông không nói gì thêm, chỉ đưa tay vuốt nhẹ ve áo, chậm rãi bước vào tòa nhà.
Tầng thứ 16, tòa nhà quản lý cảng Thủy Hành.
Gỗ lát sàn dày màu hổ phách, ánh đèn vàng trên trần phản chiếu vào mặt kính khiến không gian như được phủ một lớp ánh sáng cũ kỹ mà xa hoa.
Thu Mãn Hàn, trợ lý đã theo bên cạnh Chu Hoài Quân gần mười năm, bước nhanh tới mở cửa phòng họp, cúi người thấp giọng.
Thu Mãn Hàn
Chu tổng, hình như bên ngoài kia là Lưu tổng còn đưa theo đại thiếu gia của nhà họ đi cùng.
Lời vừa dứt, phòng họp vốn yên tĩnh lại như bị khoét một lỗ nhỏ.
Chu Hoài Quân không hề tỏ vẻ kinh ngạc, chỉ khẽ nhếch môi, giống như đang cười mà cũng giống như đang ngáp buồn chán.
Chu Hoài Quân
Đến sớm vậy à?
Ông kéo ghế ngồi xuống, ung dung xoa cổ tay
Xem ra chuyện Thủy Hành này, nhà họ Lưu thật sự đặt nhiều tâm huyết.
Chu Ánh Thần lười biếng đặt tập tài liệu xuống bàn, tay vẫn còn giữ găng da đen chưa tháo.
Chu Ánh Thần
Người nóng lòng luôn đến sớm, kẻ có tính toán thì không vội.
Hắn ngẩng đầu nhìn cửa phòng.
Chu Ánh Thần
Hôm nay xem ai là ai.
Bên ngoài, tiếng giày da đập xuống nền đá cẩm thạch từ xa truyền lại, đều đặn như nhịp trống đệm cho vở kịch sắp lên sân khấu.
Gió ngoài hành lang lùa vào một luồng lạnh mỏng. Lưu Tông bước vào đầu tiên, dáng đi thẳng như cột cờ, áo choàng dài sẫm màu, mắt hơi híp lại đầy sát ý.
Theo sau là một người thiếu niên áo khoác đen, cổ áo dựng thẳng, ngũ quan lạnh lùng, chính là Lưu Hãn Thần.
Khi bốn ánh mắt chạm nhau, cả căn phòng như đột ngột mất âm thanh.
Chu Ánh Thần là người mở miệng đầu tiên, giọng lười nhác mà đầy chủ đích.
Chu Ánh Thần
Tưởng đâu chỉ có mình chúng tôi thấy bến cảng này hơi có chút thú vị, không ngờ nhà họ Lưu cũng có hứng.
Chu Ánh Thần
Thế giới này nhỏ đến vậy sao? Hay là cùng một mùi lợi nhuận, thì mũi ai cũng đánh hơi được?
Lưu Tông chỉ khẽ hừ lạnh, còn chưa kịp đáp, thì Lưu Hãn Thần đã nhìn sang, giọng điềm đạm như nước suối đêm.
Lưu Hãn Thần
Tôi cứ tưởng Chu thiếu gia còn đang thích ứng múi giờ Paris, không ngờ lại kịp về Bắc Kinh tham gia vào chuyện nhàm chán thế này.
Lưu Hãn Thần
Chẳng lẽ cũng có người muốn bến cảng này vì nó đẹp trên hình?
Chu Ánh Thần bật cười, không giấu nổi hứng thú nơi đáy mắt.
Chu Ánh Thần
Không. Tôi chỉ đến để xác nhận rốt cuộc là ai sẽ vì thứ đẹp trên hình mà nhảy xuống bể bùn.
Chu Hoài Quân ho nhẹ một tiếng, ra hiệu cả hai bên ngồi xuống.
Chu Hoài Quân
Lưu tổng, lần trước còn chưa có dịp bàn tiếp. Hôm nay cùng có mặt, cũng là cái duyên.
Lưu Tông cười nhạt, ngồi xuống đối diện, rút khăn tay lau vết nước tưởng tượng trên bàn.
Lưu Tông
Duyên thì có, nhưng lương duyên hay nghiệt duyên thì còn phải xem bản lĩnh hai đứa nhỏ.
Hai ông lão nói một câu, con trai mỗi bên lại lườm nhau một ánh mắt.
Trà được rót, tài liệu được phát.
Thu Mãn Hàn lặng lẽ đứng một bên, lòng như đang xem đối kháng quyền anh, mỗi câu đều có thể là cú đấm, nhưng mặc vest và dùng giọng nhã nhặn để ra chiêu.
Lưu Hãn Thần đặt một bản sơ đồ nền móng cảng xuống bàn, lạnh nhạt nói.
Lưu Hãn Thần
Kho hàng số 4 phía Đông Nam có dấu hiệu lệch kết cấu, cần tu sửa lại toàn bộ nếu muốn mở rộng. Nếu Chu thị muốn mua, e rằng sẽ mất hơn mười triệu nhân dân tệ chỉ để dọn dẹp mớ cũ nát đó.
Chu Ánh Thần không nhìn vào giấy, ánh mắt rơi vào mặt Lưu Hãn Thần.
Chu Ánh Thần
Cậu đã tính kỹ như thế, chẳng lẽ còn lo tôi tranh với cậu sao?
Lưu Hãn Thần
Chu thiếu gia không phải người dễ từ bỏ.
Chu Ánh Thần cười, nhướng nhẹ mày.
Chu Ánh Thần
Vậy hôm nay tôi sẽ khiến cậu bất ngờ một lần.
Chu Ánh Thần
Tôi không lấy cảng này.
Lời vừa thốt ra, ba người còn lại đều thoáng sững.
Chu Hoài Quân
Con nói cái gì?
Chu Ánh Thần thản nhiên nhấc ly trà, hớp một ngụm, ánh mắt vẫn không rời đối phương.
Chu Ánh Thần
Con nói, Thủy Hành này, tôi nhường lại cho nhà họ Lưu. Không cần so giá, không cần điều kiện.
Chu Ánh Thần
Vì con chán rồi.
Lưu Hãn Thần không tin vào tai mình. Cậu hơi nghiêng đầu, giọng trầm xuống.
Lưu Hãn Thần
Cậu nghĩ đây là đùa?
Chu Ánh Thần đứng lên, áo khoác dài buông theo động tác.
Chu Ánh Thần
Tôi chỉ cảm thấy có đôi khi nhường một món đồ lại cho người quá khao khát nó, cũng là một cách để xem họ dùng nó thế nào.
Chu Ánh Thần
Tôi không cần thắng hôm nay. Vì tôi biết, có những người thắng một thương vụ là để thua cả một đời.
3
Sau khi Chu Ánh Thần rời đi, không khí trong phòng họp chìm vào tĩnh lặng kỳ quái. Chỉ còn tiếng kim đồng hồ tách tách từng nhịp như rơi xuống nền gỗ, vang lên giữa khoảng trống bị bỏ lại bởi một thiếu niên lười biếng nhưng lạnh lẽo.
Chu Hoài Quân không lập tức rời đi. Ông ngồi thêm vài phút, ánh mắt vẫn rơi về phía thiếu niên họ Lưu đứng bên cửa sổ.
Gió lùa từ kẽ kính luồn vào phòng, lướt qua vạt áo của Lưu Hãn Thần, kéo theo vài sợi tóc đen vướng trước trán cậu.
Dáng cậu đứng đó, lặng im, nét mặt không biểu cảm, nhưng ánh mắt lại như xuyên qua sương mù, nhìn thấy điều gì vượt xa ngoài những thùng container bên dưới bến cảng.
Lưu Tông cũng chưa rời đi.
Ông vẫn ngồi đó, vai không hạ lỏng, sống lưng vẫn thẳng, tay phải gác hờ lên thành ghế, như thể chưa từng bị bất cứ hành động bất ngờ nào của Chu gia khiến cho mất đi khí thế.
Ông nói, giọng trầm trầm.
Lưu Tông
Rút lui nhanh thật.
Chu Hoài Quân liếc mắt qua. Nét cười trên khóe môi ông không rõ là trào phúng hay mỉa mai.
Chu Hoài Quân
Lui là một nghệ thuật. Nhường đôi khi còn là một kiểu tấn công.
Chu Hoài Quân
Chẳng qua Lưu tổng vẫn chưa nhìn thấu.
Lưu Tông
Vậy sao? Tôi thấy là cậu ta ném một củ khoai nóng vào tay con tôi mà thôi. Nếu không phải trong lòng có tật, thì việc gì phải rút nhanh như vậy?
Chu Hoài Quân không đáp ngay, chỉ nâng chén trà nguội, chậm rãi uống một ngụm. Sau đó nhẹ giọng.
Chu Hoài Quân
Năm đó, có người cũng từng đứng ở tầng cao như thế này, nhìn xuống phía Nam, nói với tôi: "Một ngày nào đó tôi sẽ xây một bến cảng không dơ, không nợ, không lừa lọc." Kết quả, ba năm sau, người đó bị ép bán sạch cổ phần, rời khỏi thành phố mà không quay đầu.
Câu nói rơi xuống, trong phòng bỗng nhiên tĩnh lại một chút.
Lưu Tông khẽ nhíu mày. Ông nghiêng đầu nhìn người đối diện, sắc mặt dần trầm xuống.
Lưu Tông
Chu tổng, ông nhắc chuyện xưa, là muốn nói đến ai?
Chu Hoài Quân không trả lời thẳng.
Ông đứng dậy, áo khoác được Thu Mãn Hàn đưa tới vừa lúc. Khi cài khuy áo, ông chỉ thản nhiên thở ra.
Chu Hoài Quân
Người ấy từng rất giống con trai ông.
Cửa phòng vừa mở ra, ánh nắng tháng ba hắt vào, không quá rực nhưng chói mắt.
Chu Hoài Quân rời đi, bước chân không nhanh không chậm. Thu Mãn Hàn đi theo sau, sắc mặt không đổi, nhưng trong tay đã lặng lẽ cầm thêm một tập tài liệu mỏng, là bản sao sổ tài sản bất minh của một thành viên ban quản lý cảng.
Trong phòng chỉ còn lại hai cha con nhà họ Lưu.
Lưu Tông lúc này mới rời khỏi ghế. Ông bước đến phía sau con trai, đứng cạnh, cùng nhìn xuống khung cảnh bến cảng bên dưới.
Lưu Tông
Con cảm thấy thế nào?
Lưu Hãn Thần không lập tức trả lời.
Cậu khẽ chống một tay lên bệ cửa kính, ánh mắt không rời khỏi từng chuyển động của cần cẩu, xe hàng, container.
Lưu Hãn Thần
Chu Ánh Thần nhường, không phải vì tử tế.
Lưu Hãn Thần
Cậu ta biết trong này có thứ gì đó không ổn.
Lưu Tông gật đầu, giọng trầm thấp.
Lưu Tông
Đó là điều cha cũng nghĩ.
Lưu Hãn Thần
Vậy tại sao còn ngồi đây?
Lưu Hãn Thần quay đầu, ánh mắt sắc bén.
Lưu Hãn Thần
Ba cũng biết bến cảng này từng nằm trong tay một nhóm đầu tư tư nhân, sau đó mới chuyển về tay quản lý nhà nước. Trong quá trình đó không thể không có dơ bẩn.
Lưu Tông nhìn con trai, ánh mắt ông lúc này lại có phần kỳ lạ.
Lưu Tông
Vì ta muốn xem nếu con bị ném một miếng thịt còn dính máu, con sẽ ăn hay sẽ mổ ra.
Lưu Tông
Con là người thừa kế của Lưu thị. Trên đời này không có miếng thịt nào sạch cả. Nhưng có thể khiến nó thành của mình, đó mới là bản lĩnh.
Lưu Hãn Thần trầm mặc một hồi lâu.
Bến cảng Thủy Hành vẫn đang hoạt động như thường. Người lao động đội nón bảo hộ, xe nâng chuyển hàng, còi tàu hú xa xa.
Tất cả đều vận hành, như chưa từng có ai bị đẩy vào một bàn cờ.
Nhưng cậu biết rõ chính mình đã bước chân vào rồi.
Lưu Hãn Thần
Cho người kiểm tra lại hệ thống thoát nước. Và tra ngược lại chủ sở hữu cũ trước khi chuyển giao cho thành phố những năm trước. Con muốn biết ai từng đứng sau thao túng nó.”
Lưu Tông
Từ hôm nay, con phụ trách cảng Thủy Hành. Không cần xin phép ta nữa.
Lưu Hãn Thần quay đầu, ánh mắt tối lại. Gió lại thổi mạnh, hất tung mấy tờ giấy để quên trên bàn, lật qua lật lại như chính đám dối trá đang ẩn mình trong hồ sơ.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play