Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Từng Bản Tình Ca Lỡ Dở

1:

----------
Đêm nhạc cuối tuần, ánh đèn sân khấu phủ lên tất cả một lớp sáng nhạt lạnh lùng. Người ta hò reo, người ta đắm chìm, nhưng dưới ánh đèn kia, Khương Lam chỉ đứng yên, như một kẻ lạc lõng giữa nơi cô vốn thuộc về
Giọng hát của Lam vẫn như mọi khi dịu dàng, sâu lắng và xa vời. Không ai biết, những câu hát ngọt ngào ấy chỉ là chiếc lưới mà cô thả ra để bắt lấy ánh mắt của những kẻ mơ mộng dưới kia. Một trò chơi lặp đi lặp lại đến nhàm chán
Kết thúc tiết mục, Lam bước vào hậu trường, ánh mắt lướt qua đám người bận rộn. Rồi cô chợt dừng lại
Ở góc phòng, một cô gái trẻ đang cầm guitar, lặng lẽ ngân nga một giai điệu nhỏ. Không ai chú ý đến cô, cũng chẳng ai bận tâm, ngoài Lam
Tạ Hân tân binh mới debut chưa lâu, cái tên còn xa lạ với số đông. Ánh đèn chưa từng chiếu đến cô, và có lẽ cũng chẳng ai mong đợi điều đó. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, tiếng hát của Hân như một sợi chỉ mỏng manh, kéo Lam quay về với thực tại
Lam tiến lại gần, đôi môi cong lên nụ cười nửa vời:
Khương Lam
Khương Lam
Là ca khúc của tôi đấy. Không sợ hát hỏng sao?
Hân ngẩng lên, nụ cười nhẹ nhàng như tia nắng mong manh đầu đông:
Tạ Hân
Tạ Hân
Em thích giai điệu của chị
Đơn giản, chân thành, không chút e dè. Nhưng ánh mắt ấy trong trẻo đến lạ thường lại khiến Lam chợt thấy có chút gì đó… không giống với những người khác
Cô cười nhẹ, một nụ cười rất khẽ:
Khương Lam
Khương Lam
Thích à? Thế rồi sẽ thất vọng thôi
Rồi quay lưng bỏ đi, như bao lần khác. Bỏ lại sau lưng là một cô gái chưa kịp nói hết câu, và một giai điệu vẫn còn dang dở
Tối hôm đó, trong căn phòng lặng thinh của mình, Lam lướt qua danh sách những người đã từng nói thích cô
Và cô chợt dừng lại. Không hiểu vì sao, gương mặt dịu dàng của Tạ Hân cứ lặng lẽ hiện lên, không xua đi được
Ngoài kia, ánh đèn vẫn sáng. Nhưng trong tim ai đó, một bản nhạc nhỏ vừa bắt đầu ngân lên lặng lẽ và cô đơn
----------

2:

----------
Buổi ghi hình chương trình talkshow chiều hôm đó, Tạ Hân lần đầu tiên được xếp ngồi cùng Khương Lam. Không phải vị trí quan trọng, chỉ là hai ca sĩ khách mời ngồi cạnh nhau, ngẫu nhiên như bao lần sắp xếp vô tình của cuộc đời
Tạ Hân vẫn như thường lệ, gương mặt tươi sáng, ánh mắt ngoan ngoãn, trả lời từng câu hỏi bằng chất giọng nhẹ nhàng. Những câu trả lời đơn giản, chẳng mấy ai bận tâm sâu sắc. Nhưng Lam lại lặng lẽ quan sát. Ánh mắt đó không phải để đánh giá, cũng không phải để khinh thường. Chỉ là... tò mò
Tò mò vì tại sao một người có thể che giấu sự im lặng bên trong mình bằng nụ cười ấm áp đến thế. Tò mò vì ánh mắt ấy, dù có cười, vẫn cứ buồn
Đến lượt Lam trả lời, MC hỏi một câu đùa:
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Chị Lam, nghe nói chị hay làm người khác rung động lắm, hôm nay có định gieo thương nhớ cho ai trong trường quay không?
Cả khán phòng bật cười. Lam cũng cười, nụ cười nửa miệng rất quen thuộc. Cô nghiêng người, hơi liếc qua Tạ Hân, trả lời chậm rãi:
Khương Lam
Khương Lam
Không cần cố gắng đâu, tự nhiên sẽ có người rung động thôi
Giọng nói nhẹ như không, nhưng từng chữ như mũi kim lạnh cắm vào khoảng không. Hân hơi sững người, không rõ câu đó có nhắm vào mình không, hay chỉ là một câu nói bâng quơ như bao câu trước đây Lam từng thốt ra trên truyền thông
Buổi ghi hình kết thúc, mọi người lục tục ra về. Tạ Hân cũng thu dọn đồ, toan đi thì bất chợt nghe tiếng Lam từ phía sau:
Khương Lam
Khương Lam
Nghe nói em thích nhạc của tôi?
Hân quay lại, gật đầu, giọng vẫn bình thản:
Tạ Hân
Tạ Hân
Vâng, em thích... nhưng không có nghĩa là muốn giống chị
Lần đầu tiên, Lam hơi khựng lại. Một cô gái trẻ chưa ai biết đến, lại nói với cô bằng giọng điệu bình thản như thế. Không phải ngưỡng mộ, cũng không phải thách thức. Chỉ đơn giản là một lời nói thật
Lam cười, nụ cười hiếm khi xuất hiện khi không có ống kính
Khương Lam
Khương Lam
Vậy thì tốt. Đừng giống tôi, chẳng vui vẻ gì đâu
__________
Tối hôm đó, Lam đi uống rượu một mình, như thói quen. Trong quán bar nhỏ, tiếng nhạc lẫn trong mùi khói thuốc, mọi thứ vẫn tẻ nhạt như thường ngày. Cô nhớ lại ánh mắt Tạ Hân lúc nói câu đó không sợ hãi, không phô trương. Một ánh mắt quá bình tĩnh đối với một tân binh mới bước chân vào showbiz đầy sóng gió
Còn Hân, đêm ấy ngồi bên cửa sổ phòng trọ nhỏ, tháo lớp make-up nhạt nhòa, lặng lẽ nhìn những ánh đèn từ xa. Không còn nụ cười dịu dàng, chỉ còn lại đôi mắt trầm lặng, hơi mỏi mệt. Cô không phải không biết Lam là người thế nào. Ngay từ đầu đã biết, nhưng lòng vẫn chậm rãi hướng về phía đó, như một bản năng không thể cưỡng lại
__________
Những ngày sau, họ gặp lại nhau nhiều lần hơn các show diễn, các buổi phỏng vấn, những bữa tiệc sau hậu trường. Lam đôi khi sẽ nói vài câu trêu đùa:
Khương Lam
Khương Lam
Đừng nhìn tôi nhiều quá, sẽ nghiện đấy
Hoặc:
Khương Lam
Khương Lam
Cẩn thận, tôi không có ý định chịu trách nhiệm đâu
Và Tạ Hân, vẫn chỉ cười nhẹ:
Tạ Hân
Tạ Hân
Em nhìn vì thích thôi, đâu có đòi hỏi gì đâu chị
Những câu nói qua lại, tưởng như vô thưởng vô phạt, nhưng lại như từng giọt nước nhỏ chậm rãi thấm vào lòng ai đó
Khương Lam đã quen với những kẻ dễ dàng rung động, dễ dàng đổ vỡ vì cô. Nhưng Tạ Hân lại là một người không đòi hỏi, không mong chờ, không trói buộc. Chính điều đó mới làm cô khó chịu
Vì cô không thể kiểm soát cảm xúc của Hân như những người khác
__________
Một đêm muộn, sau khi kết thúc buổi họp báo, Lam bắt gặp Hân đứng trên sân thượng tòa nhà, im lặng nhìn xuống thành phố sáng đèn
Lam tiến lại gần, hơi nghiêng người hỏi:
Khương Lam
Khương Lam
Đang nghĩ gì vậy?
Hân không quay lại, chỉ đáp rất khẽ:
Tạ Hân
Tạ Hân
Chỉ là muốn đứng yên một chút, không cười nữa
Lam im lặng. Lần đầu tiên, cô thấy dáng vẻ thật của Tạ Hân một người cũng cô đơn như cô tưởng chừng không có
Nhưng Lam chỉ cười, như mọi lần, như che đi điều gì đó trong lòng:
Khương Lam
Khương Lam
Thế thì cười tiếp đi. Người ta chỉ thích em khi em cười thôi
Câu nói ấy, là lời nhắc nhở hay là một vết xước nhẹ?
Tạ Hân khẽ gật đầu, nở một nụ cười dịu dàng như mọi khi. Nhưng trong mắt, ánh đèn thành phố dường như đã tắt từ lâu
----------

3:

----------
Cuối tuần, buổi họp báo ra mắt album mới của Khương Lam diễn ra trong một không gian sang trọng giữa trung tâm Sài Gòn. Ánh đèn flash chớp liên tục, báo chí vây quanh, tiếng gọi tên cô vang lên không dứt
Lam đứng giữa biển người, lạnh lùng và hoàn hảo như mọi lần. Trên môi cô, nụ cười nhàn nhạt đủ giữ khoảng cách với thế giới
Tạ Hân cũng có mặt hôm đó, nhưng chỉ với tư cách ca sĩ khách mời biểu diễn một tiết mục nhỏ. Hân lặng lẽ đứng ở một góc xa, nhìn Lam từ phía sau hàng người đông đúc. Trong khoảnh khắc ấy, cô bất giác nhận ra:
Khoảng cách giữa họ, không chỉ là vài bước chân
Lam bước xuống khỏi sân khấu, tiến về phía một producer nam người từng hợp tác với cô trong nhiều dự án đình đám. Cả hai nói chuyện rất gần, ánh mắt Lam lấp lánh, nụ cười mềm mại hơn thường ngày
Không biết vì sao, tim Hân hơi nhói lên một chút. Cô không phải không hiểu chuyện, chỉ là... khi thấy Lam cười với người khác như thế, mọi lý trí bỗng trở nên vô nghĩa
__________
Buổi họp báo kết thúc, mọi người dần ra về. Tạ Hân cũng gom đồ bước xuống, vô tình chạm mặt Lam ở hành lang
Lam nhìn cô, như thể đã thấy từ lâu:
Khương Lam
Khương Lam
Đứng nhìn đủ chưa? Có muốn hỏi gì không?
Giọng nói dịu dàng, nhưng ánh mắt lại sắc lạnh như thể đọc được tất cả. Tạ Hân không tránh né, chỉ khẽ cười:
Tạ Hân
Tạ Hân
Không có gì để hỏi cả. Mỗi người đều có cuộc sống riêng mà
Lam nhướng mày, bước lại gần, hơi cúi xuống, giọng trầm thấp:
Khương Lam
Khương Lam
Không phải ai tôi cũng cười như thế đâu
Câu nói mơ hồ, không rõ là trấn an hay chỉ thêm một lần trêu chọc
Hân hơi cúi đầu, giọng bình thản đến lạnh lẽo:
Tạ Hân
Tạ Hân
Thật ra có hay không, cũng đâu liên quan đến em
Lần đầu tiên, Lam im lặng. Cô nhận ra Tạ Hân không giống những người khác không ghen tuông ầm ĩ, không trách móc, chỉ im lặng rút lui, để lại cô với sự trống trải không lời.
__________
Tối hôm đó, trên mạng bắt đầu rộ lên những bài báo:
'Khương Lam thân mật cùng producer nổi tiếng, nghi ngờ hợp tác tình cảm?' 'Tạ Hân ngượng ngùng né tránh ánh nhìn của tiền bối, lộ vẻ ngại ngùng đáng yêu'
Hân đọc, cười nhạt. Người ta thích dựng chuyện, vì sự thật quá tẻ nhạt để bán được views
__________
Ngày hôm sau, cả hai lại gặp nhau trong một buổi tổng duyệt âm nhạc. Hân đứng dưới sân khấu, Lam đứng trên bục cao, ánh mắt vô tình quét qua
Và rồi, giữa căn phòng đông người, Lam bất ngờ cất tiếng:
Khương Lam
Khương Lam
Tạ Hân, lên song ca thử đoạn này với tôi
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên. Hân hơi ngẩn người, nhưng rồi cũng bước lên, bình tĩnh như không có gì
Ca khúc ấy, là bài hát chủ đề của album mới của Lam một bản tình ca nửa buồn nửa ngọt, giai điệu nhẹ nhàng nhưng lời ca đầy day dứt
Khi giọng hát của cả hai hòa vào nhau, không gian bỗng như tĩnh lặng. Những câu hát nhẹ nhàng trôi đi, ai nghe cũng cảm nhận được một điều gì đó không thể gọi tên
Kết thúc, Lam nhìn Hân, môi khẽ cong:
Khương Lam
Khương Lam
Giọng em hợp với tôi hơn tôi nghĩ
Chỉ một câu thôi, nhưng trong lòng Hân, sóng ngầm đã nổi lên
__________
Đêm ấy, trong phòng trọ nhỏ, Hân mở lại bản thu thử, nghe đi nghe lại
Giọng hát của Lam vẫn lạnh, vẫn xa, nhưng khi hoà vào giọng mình, lại mềm hơn một chút, ấm hơn một chút
Cô khẽ thở dài. Đúng như Lam nói, không phải ai cũng được cô cười như vậy. Nhưng cuối cùng, người đứng cạnh Lam hôm nay… vẫn không phải là mình
----------

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play