Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Otp Gấu/ Tô Tân Hạo X Duệ Kỳ] U Linh Ấn Ký

Chương 1: Khế ước trong bóng tối

Tác giả
Tác giả
Hello anh em nhá:-)
Tác giả
Tác giả
Tôi là tác giả bộ này
Tác giả
Tác giả
Nói chung là bởi vì tôi là một tác giả mới không có nhiều kinh nghiệm nên mong mọi người chiếu cố tôi nhiều hơn
Tác giả
Tác giả
Chuyện không thể đăng thường xuyên nên anh em nào thích chuyện của tôi thì cứ chờ từ từ nhé:-)))))
Tác giả
Tác giả
Tôi sẽ cố ra nhanh nhất
_________________
Mưa rơi lất phất, bầu trời u ám như bị phủ bởi một tấm vải tang bạc xám
Cơn gió đầu thu thổi qua những tán cây rụng lá, khiến ngôi làng cổ nằm giữa núi rừng trở nên lạnh lẽo lạ thường
Như thể không chỉ thời tiết, mà đến cả thời gian cũng ngưng đọng nơi đây
Thẩm Tứ bước xuống từ chiếc xe chuyên dụng của đoàn làm phim, khoác trên người chiếc áo khoác màu đen, che đi bộ đồ diễn cổ trang vẫn chưa thay kịp
Khuôn mặt thanh tú quen thuộc trên màn ảnh hiện lên vẻ mệt mỏi, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên nét chuyên chú
Quản lý
Quản lý
Anh Tứ, cảnh tiếp theo là quay dưới lòng đất , chỗ mộ cổ bị vùi lấp
Quản lý
Quản lý
Anh nghỉ một chút rồi chuẩn bị vào nhé! //Nói vọng từ phía sau, giọng xen lẫn chút lo lắng//
Thẩm Tứ/ Duệ Kỳ
Thẩm Tứ/ Duệ Kỳ
Không sao, tôi đi xem trước cho quen không khí // Khẽ gật đầu, giọng trầm nhưng nhẹ nhàng//
Chẳng ai ngờ rằng câu nói đơn giản đó chính là khởi đầu cho một điều không thể vãn hồi
Bên dưới lòng đất sâu hơn năm mét, là một hầm đá cổ rêu phong, nơi đạo diễn nhất quyết muốn lấy làm bối cảnh thật cho cảnh quay “gọi hồn”
Người dân địa phương đã cảnh báo: nơi này từng là vùng đất cấm, từ hàng trăm năm trước đã bị phong ấn bằng một loại bùa cổ kỳ lạ, được dán chằng chịt quanh một cỗ quan tài đen trơn không tên không tuổi
Nhưng vì hiệu ứng chân thực, đoàn phim vẫn quyết định dỡ bùa ra quay.
Ngay giây phút miếng bùa cuối cùng bị gỡ khỏi nắp quan tài, gió trong hầm đột ngột thổi ngược, đèn dầu chớp loáng, rồi… tắt ngấm
Thẩm Tứ cảm thấy sống lưng lạnh buốt, toàn thân cứng đờ, tim đập loạn nhịp
Anh quay đầu định rời đi thì một giọng nói lạnh lẽo vang lên ngay sát bên tai, tưởng như đến từ trong xương tủy:
“Ngươi… là người đã đánh thức ta?”
Anh chưa kịp phản ứng, mắt đã tối sầm
________
Trong màn đêm đặc quánh, anh thấy một đôi mắt đen sâu không thấy đáy, ánh lên tia sáng xanh mờ u uất
Người kia đứng giữa khung cảnh đổ nát, tay nắm chặt chuỗi ngọc bội nứt vỡ, ánh nhìn đau thương như đã chờ đợi cả ngàn năm
“Ngươi đến rồi. Cuối cùng, ta cũng đợi được…”
________
Tác giả
Tác giả
Thấy sao thấy sao anh em :-)))
Tác giả
Tác giả
Ổn không
Tác giả
Tác giả
Tôi sợ truyện không hay không được mọi người thích
Tác giả
Tác giả
Truyện mô tả hơi bị dài dóng á , còn hơi giống tiểu thuyết nữa:)))…
Tác giả
Tác giả
Chương sau chắc có thể là tôi sẽ thêm nhiều lời thoại hơn:>

Chương 2: Gương mặt trong mộng

Cre ảnh bìa: @anh__.04
___________
Thẩm Tứ choàng tỉnh. Cổ họng khô rát, mồ hôi lạnh đẫm lưng áo
Hơi thở dồn dập như vừa trải qua một cơn ác mộng kéo dài hàng thế kỷ
Xung quanh anh là tiếng người lao xao, ánh đèn máy quay lập lòe, mùi ẩm mốc và bụi đất vẫn còn phảng phất trong không khí
Anh đang nằm trên một tấm nệm mỏng trải vội trong lều cứu thương dựng ngay bên lối xuống hầm đá
Quản lý
Quản lý
Anh Tứ! Anh tỉnh rồi! // hốt hoảng cúi xuống, đưa khăn lau trán cho anh //
Quản lý
Quản lý
May quá!
Quản lý
Quản lý
Lúc nãy anh bất tỉnh dưới hầm, gọi mãi không tỉnh, mọi người hoảng lắm!
Quản lý
Quản lý
Em tưởng anh bị trúng gió hay… thứ gì đó….
Thẩm Tứ/ Duệ Kỳ
Thẩm Tứ/ Duệ Kỳ
Thứ gì đó? // lặp lại với giọng khản đặc //
Quản lý
Quản lý
// Im lặng , né ánh mắt anh //
Không khí xung quanh thoáng chốc trở nên là lạ, như thể mọi người đang cố tình lảng tránh một điều gì đó
Thẩm Tứ/ Duệ Kỳ
Thẩm Tứ/ Duệ Kỳ
// khẽ chống tay ngồi dậy ,trong đầu vẫn vang vọng giọng nói ấy , trầm thấp, lạnh lẽo và… rất rõ ràng//
“Ngươi đến rồi…”
_____
Đêm hôm đó, anh không thể ngủ
Không phải vì cơn sốt nhẹ hay vết trầy xước nhỏ trên trán khi ngã, mà vì giấc mộng kỳ dị tiếp tục tái hiện như một thước phim cũ kỹ lặp đi lặp lại trong đầu
Khung cảnh đổ nát. Ánh sáng xanh mờ
Người thanh niên đứng bất động giữa đống tro tàn, y phục nho sinh cổ xưa rách tả tơi, tà áo bay lặng lẽ như không bị ảnh hưởng bởi gió
Gương mặt hắn mờ ảo như được che phủ bởi một lớp sương
Nhưng đôi mắt đen ấy Thẩm Tứ chắc chắn có thứ gì đó không phải của người sống
_______
“Ngươi… có thể nghe ta không?”
Người kia hỏi lần nữa, giọng vang vọng như từ hư không
Thẩm Tứ/ Duệ Kỳ
Thẩm Tứ/ Duệ Kỳ
Tôi… là ai? Đây là đâu?
“Ngươi là kẻ đã giải phong ấn. Tên ngươi, giờ đã ghi trên khế ước.”
Câu nói ấy vừa dứt, một luồng sáng lóe lên, rồi in thẳng vào cổ tay Thẩm Tứ một dấu ấn mờ nhạt
Là hình một đóa hoa đỏ bị xiềng xích, đậm dần theo từng nhịp đập tim
Thẩm Tứ/ Duệ Kỳ
Thẩm Tứ/ Duệ Kỳ
// choàng tỉnh,thở gấp,mồ hôi ướt đẫm //
Ánh trăng ngoài cửa sổ mờ mịt, chiếc đồng hồ chỉ đúng 3 giờ 00 phút sáng
Thẩm Tứ kéo tay áo lên và chết sững
Trên cổ tay phải anh… dấu ấn kia thật sự tồn tại
__________
Sáng hôm sau, đoàn phim tuyên bố tạm hoãn quay ở hầm cổ do sự cố kỹ thuật, đồng thời cử người địa phương xuống kiểm tra
Nhưng dân làng lại từ chối thẳng thừng, chỉ để lại một câu cảnh báo kỳ lạ:
“Nếu khế ước đã được lập, thì ngươi không thể quay đầu.”
Không ai hiểu câu nói ấy có ý nghĩa gì. Nhưng Thẩm Tứ thì biết…
vì đêm thứ ba liên tiếp, người thanh niên trong giấc mơ lại xuất hiện
Lần này, hắn không còn đứng xa như trước
Hắn tiến sát lại gần, đôi mắt ánh lên vẻ phẫn nộ lẫn cô độc:
“Ngươi đã đánh thức ta. Ngươi là người cuối cùng trong dòng máu đó… Giờ, ngươi sẽ phải giữ lời thề mà tổ tiên ngươi đã phá vỡ.”
Thẩm Tứ/ Duệ Kỳ
Thẩm Tứ/ Duệ Kỳ
Lời thề gì? // lùi lại, giọng run rẩy//
“Trở thành… kẻ ràng buộc ta với thế giới này.”
Một luồng khí lạnh xuyên qua lòng bàn tay anh. Và khi ánh sáng mờ tan đi, Thẩm Tứ thấy mình đang nắm chặt…
Một chiếc ngọc bội cổ, nứt vỡ, bây át ra âm thanh thê lương như tiếng than khóc từ địa ngục
Phía sau hắn, một cánh cửa đen khổng lồ từ từ mở ra. Và cùng với nó… là một thế giới hoàn toàn khác
__________
Tác giả
Tác giả
Chết rồi giống tiểu thuyết quá bây ơi 🗿
Tác giả
Tác giả
Sợ bị flop 😢
Tác giả
Tác giả
Thật ra lời thoại cũng khá nhiều mà tại tôi chủ yếu sự dụng lời bộc bạch tại thấy ngầu , với cứ bí ẩn kiểu gì ấy
Tác giả
Tác giả
:)…

Chương 3: Ký ức nghìn năm trước – Tô Tân Hạo

______________
Tiếng chuông đồng vang vọng giữa tầng không, nặng nề như giáng thẳng vào tim
Khung cảnh trước mắt Thẩm Tứ vỡ vụn như tấm gương bị ai đó đập tan
Anh rơi xuống một vùng ánh sáng đỏ rực không phải lửa, mà là máu
Máu trải dài khắp mặt đất, nhuộm đỏ cả bầu trời, thấm ướt đôi chân anh mỗi bước đi
Một giọng nói vang lên trong đầu, lần này không xa xăm mơ hồ mà như ở ngay cạnh tai:
“Nếu muốn hiểu ta… hãy nhìn thấy những gì ta đã sống qua.”
__________
Năm Vĩnh Thịnh thứ 7
Kinh thành Lăng Châu, Quốc triều Đại Dụng
Trên nền đất đá cổ kính, giữa sân thi đình chật kín người, một nam tử áo lam đang bước qua cánh cổng Long Môn với dáng đi thẳng lưng, nét mặt bình tĩnh như nước hồ thu
Tên y là Tô Tân Hạo – con thứ của một dòng họ đã sa sút, nhưng lại đứng đầu kỳ thi năm ấy với văn bài khiến cả Ngự sử đại thần phải trầm ngâm khen ngợi: “Một chữ tình, lật cả nhân gian.”
Người ta nói, kẻ như Tô Tân Hạo, sinh ra là để đứng trên người khác
Nhưng chẳng ai ngờ, chỉ ba tháng sau khi vinh quy bái tổ, y lại bị kết tội “mưu phản thông linh, tà khí nhập thể”, bị triều đình giam vào Huyền Lao
Nơi chuyên giam những kẻ bị coi là dính dáng đến tà thuật
Không ai biết vì sao. Không ai dám hỏi.
Chỉ có một số ít truyền lại rằng, vào đêm trước ngày Tô Tân Hạo bị bắt
Trong phòng y phát ra ánh sáng xanh lạnh cùng tiếng ngâm văn kỳ quái
Ngày hôm sau, toàn bộ người hầu trong phủ đều biến mất không dấu vết
Người dân chỉ dám truyền miệng: “Hắn đã ký một khế ước với quỷ để đổi lấy công danh. Nhưng quỷ không bao giờ tha kẻ nuốt lời.”
___________
Trở lại với Thẩm Tứ. Anh đang đứng trong một căn phòng giam bằng đá, ngục thất lạnh như băng
Trước mặt anh là Tô Tân Hạo vẫn là người trong giấc mơ, vẫn y phục rách tả tơi, nhưng lần này gương mặt hắn hiện rõ:
Ngũ quan thanh tú nhưng lạnh lùng, đường nét sắc sảo như được tạc bằng băng tuyết, đôi mắt đỏ sâu thẳm
Trên cổ hắn là vết xiềng xích khắc phù văn cổ ánh lên từng nhịp theo nhịp thở gấp gáp của hắn
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Ngươi nhìn thấy rồi chứ ?// cất tiếng, đôi môi mím chặt //
Thẩm Tứ/ Duệ Kỳ
Thẩm Tứ/ Duệ Kỳ
Ngươi bị oan… // Thì thầm. Không hiểu vì sao, anh cảm thấy lồng ngực mình đau nhói khi nhìn ánh mắt kia //
Thẩm Tứ/ Duệ Kỳ
Thẩm Tứ/ Duệ Kỳ
Ngươi bị hãm hại
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Không. Ta chọn điều đó // cười nhạt //
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Ta đã ký khế ước ,không phải với quỷ ,mà với một linh hồn không thuộc thế giới này
Thẩm Tứ/ Duệ Kỳ
Thẩm Tứ/ Duệ Kỳ
Vậy… tại sao ta lại thấy được ngươi? Tại sao lại là ta?
Tô Tân Hạo bước lại gần. Gần đến mức Thẩm Tứ có thể cảm nhận được khí lạnh tỏa ra từ người hắn, từ ánh mắt ấy – vừa cô độc, vừa điên cuồng
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Vì… trong người ngươi, có máu của dòng họ năm xưa đã trói ta ở đây
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Ta đã chờ đợi… đúng một nghìn năm để có kẻ phá phong ấn.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Ngươi là người thừa kế cuối cùng
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Và là người duy nhất có thể hoàn tất khế ước chưa thành
Thẩm Tứ/ Duệ Kỳ
Thẩm Tứ/ Duệ Kỳ
Khế ước gì…? Ta chưa từng đồng ý gì cả… // lùi một bước //
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Không quan trọng // Nghiêng đầu, môi khẽ nhếch //
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Ngay khi ngươi gỡ miếng bùa cuối cùng… khế ước đã bắt đầu
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Kể từ hôm đó, ngươi là người kết nối ta với dương gian. Linh hồn ngươi… thuộc về ta
Luồng khí âm tràn đến ,căn phòng đá nứt vỡ. Giấc mộng tan rã
Thẩm Tứ giật mình tỉnh giấc ,anh đang nằm trong khách sạn, trời đã sáng rõ. Nhưng bàn tay phải vẫn nắm chặt.
Và khi anh mở tay ra… Chiếc ngọc bội nứt vỡ của Tô Tân Hạo vẫn nằm đó, phát ra thứ ánh sáng xanh mờ dịu, âm ỉ như vết thương không lành
Trong gương phòng tắm, phản chiếu sau lưng anh ,rõ ràng là một bóng người mặc y phục cổ xưa, đứng lặng, đôi mắt dõi theo…
_______
-End-

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play