« Hakyuu » Shadows And Light
Chapters•1
Trong căn phòng nhỏ tối tăm, ánh sáng từ chiếc đèn trần le lói hắt xuống mặt bàn rối rắm những mảnh giấy và sách vở. Không khí nặng nề bao trùm khắp nơi, như chính những tâm trạng chồng chất bên trong căn nhà cũ kỹ ở vùng Miyagi.
Shirase Kaoru cúi gằm mặt, đôi vai nhỏ bé run rẩy vì cơn tức giận và đau đớn từ những lời mắng mỏ vừa rồi. Tiếng nói của mẹ cô vẫn còn vang vọng trong đầu, như những mũi kim nhọn đâm vào tim cô.
NVP
Sao con không thể giống những đứa trẻ khác? Sao con lại rụt rè và yếu đuối như vậy hả?!
Tiếng mẹ quát lên đầy giận dữ, rồi là tiếng bước chân thình thịch khi bà bỏ đi.
Trong góc phòng, cha cô ngồi im lặng trên chiếc ghế cũ, tay cầm tờ báo. Ông không một lời, không một ánh mắt quan tâm. Tiếng giấy xào xạc xen lẫn tiếng thở dài nhẹ của ông như hòa cùng sự im lặng ngột ngạt.
Kaoru ngẩng đầu, đôi mắt xanh dương sáng loang loáng vài giọt nước mắt không thể kìm nén. Cô biết mình không thể trốn tránh sự cô đơn và tổn thương này, nhưng cô vẫn cứng rắn, giữ im lặng.
Shirase Kaoru
"Con phải mạnh mẽ hơn... con phải sống sót.”
Suy nghĩ ấy vang lên trong đầu Kaoru, như một lời thề ngầm giữa những bóng tối bao phủ cuộc đời cô.
Căn phòng vẫn lặng yên, chỉ có tiếng thở dài của Kaoru và những trang sách chưa kịp đọc – chứng nhân cho một tâm hồn cô đơn đang dần tìm lối thoát.
Kaoru bước nhẹ nhàng, từng bước chân như muốn hòa vào bóng tối quanh mình. Cô lặng lẽ đi lên cầu thang, tránh để tiếng động làm mẹ chú ý thêm lần nữa. Bước chân dần dần dẫn cô đến căn phòng nhỏ trên tầng.
Khi cánh cửa khép lại sau lưng, Kaoru ngồi xuống bên mép giường, thở dài một hơi nặng trĩu. Cô kéo tay áo dài lên, để lộ những vết thương chằng chịt trên cánh tay – những dấu tích không thể phai mờ của những trận đòn roi vô tình, những nỗi đau không lời của một đứa trẻ bị bỏ rơi trong chính gia đình mình.
Ánh sáng nhợt nhạt từ chiếc đèn bàn không đủ để chiếu rọi hết những vết thương ấy, cũng như không thể sưởi ấm tâm hồn lạnh giá của cô. Đôi mắt xanh dương bỗng tối sầm lại, không còn một tia sáng hy vọng, chỉ còn lại vực sâu của sự cô đơn và tuyệt vọng.
Shirase Kaoru
"Con chỉ muốn được bình yên… Nhưng bình yên là gì với con nhỉ?”
Kaoru thầm nghĩ, giọng nói trong đầu như tiếng vọng xa xăm, lạc lõng giữa những bức tường của căn phòng cô đơn.
Cô co người lại, ôm lấy chính mình như thể đó là thứ duy nhất có thể an ủi. Và trong khoảnh khắc đó, bóng tối không chỉ bên ngoài mà đã ăn sâu vào tận bên trong trái tim Kaoru.
Chapters•2
Kaoru cúi gằm mặt, những dòng nước mắt lặng lẽ trào ra, không phát ra một tiếng nấc nào. Cảm giác đau đớn và cô đơn như đang bóp nghẹt trái tim bé nhỏ của cô. Một hồi lâu trôi qua trong im lặng, cô từ từ đứng dậy, bước chậm rãi về phía bàn học.
Ngồi xuống, đôi tay mảnh mai run run đặt lên trang vở trắng tinh. Bút trong tay Kaoru cũng run rẩy theo, khiến từng nét chữ trở nên méo mó, không rõ ràng. Cô nhìn chăm chăm vào trang giấy, nhưng chẳng thể viết nên bất cứ điều gì. Tâm trí cô như bị một màn sương mù dày đặc bao phủ, khiến mọi suy nghĩ trở nên hỗn loạn.
Shirase Kaoru
Con phải cố gắng... phải làm tốt... nhưng sao con lại không thể...
Kaoru tự nhủ, giọng nói nhỏ bé như một lời cầu xin trong đêm tối.
Những áp lực từ gia đình, nỗi cô đơn và sự thiếu vắng tình thương khiến Kaoru cảm thấy bản thân ngày càng lạc lõng hơn trong thế giới này. Và dù có muốn nắm lấy thứ gì đó để bấu víu, thì tất cả cũng chỉ là hư không.
Đồng hồ điểm đúng 9 giờ tối. Kaoru dừng bút, thở dài nhẹ nhõm như trút bỏ được một phần gánh nặng. Cô khẽ nhấc mình khỏi chiếc ghế cứng, đứng lên, bước nhẹ nhàng đến cửa phòng. Cánh cửa khép hờ, cô cẩn thận đẩy ra rồi bước xuống cầu thang.
Căn nhà tối om, không một tiếng động, chỉ còn lại mùi thức ăn nguội và hơi lạnh của đêm. Cha mẹ cô đã đi đâu đó từ lúc nào mà không một lời thông báo. Không khí vắng lặng như bao trùm lấy cả không gian, khiến Kaoru cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết.
Bước tới nhà bếp, cô mở nhẹ cửa tủ lạnh, ánh sáng vàng nhạt từ bóng đèn nhỏ lóe lên chiếu rõ chiếc bánh mì còn nguyên trong hộp, bên cạnh vài quả trứng để trong khay. Cô cẩn thận lấy ra, đặt lên bàn rồi bắt đầu làm đồ ăn.
Tay Kaoru khẽ run khi bóc vỏ trứng, ánh mắt vẫn lặng lẽ nhìn xuống chiếc bàn nhỏ xíu, nơi chỉ có một mình cô ngồi ăn trong im lặng.
Chapters•3
Ánh bình minh len lỏi qua khe cửa sổ, đánh thức cả khu phố nhỏ ở Miyagi. Kaoru đã thay bộ đồng phục trắng xanh của trường Karasuno, mái tóc đen dài được buộc gọn gàng, nhưng cô vẫn giữ thói quen cúi thấp mặt, như muốn che giấu mọi thứ.
Cô bước đi một mình trên con đường đến trường, từng bước chân nhẹ nhàng nhưng nặng trĩu trong tâm trạng. Xung quanh, tiếng thì thầm, những ánh mắt tò mò và đôi khi là những cái lườm nguýt bắt đầu vang lên.
NVP
Không biết sao mà vẫn dám đi cùng Rena.
NVP
Nghe nói cô ta lạnh lùng và khó gần lắm.
Những lời đồn thổi như những mũi kim vô hình đâm vào trái tim Kaoru, khiến cô chỉ muốn chạy trốn khỏi tất cả. Nhưng cô vẫn kiên trì bước tiếp, mặc cho mọi ánh mắt nghi ngại và lời bàn tán không ngừng.
Shirase Kaoru
"Không sao đâu... mình có thể chịu được.”
Kaoru tự nhủ, dù trong lòng vẫn chực trào những giọt nước mắt chưa rơi.
Kaoru bước vào lớp 1-4, từng bước chân nhỏ nhẹ nhưng đầy rụt rè. Cánh cửa sau lưng khép lại nhẹ nhàng, nhưng tiếng xì xào trong lớp không hề dứt. Những ánh mắt tò mò, nghi hoặc hướng về phía cô – một cô gái ít nói, luôn giữ khoảng cách với mọi người.
Tiếng thì thầm xen lẫn tiếng cười khẩy khiến không gian lớp học dường như nặng nề hơn bao giờ hết. Mỗi bước đi của Kaoru như bị quan sát kỹ càng, từng chuyển động nhỏ đều bị soi xét.
Cô tiến về phía chỗ ngồi quen thuộc – một chiếc bàn gần cửa sau, góc khuất ít người chú ý. Khi ngồi xuống, Kaoru cúi gằm mặt, tay khẽ vuốt nhẹ trang sách trước mặt như một cách để tự trấn an bản thân.
Những tiếng xì xào vẫn tiếp tục, nhưng với Kaoru lúc này, chúng chỉ còn là tiếng vọng xa xăm, như những hạt mưa rơi lặng lẽ trên kính cửa sổ. Cô cố gắng tập trung vào bài học, dù trái tim vẫn đập nhanh vì áp lực vô hình.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play