Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Đam Mỹ] Sau 24 Giờ

Chương 1

Chương 1
Tiết trời đầu thu se lạnh. Những chiếc lá khô lặng lẽ bay trong gió, báo hiệu một khởi đầu mới. Cánh cổng trường trung học Lạc Minh vừa mở ra, học sinh vội vã ùa vào.
Trong lớp 11A2 – lớp chọn dành cho học sinh ưu tú – không khí đang náo nhiệt.
Nhân Vật Phụ
Nhân Vật Phụ
Học sinh 1 : Ê, nghe gì chưa? Lớp mình có học sinh mới chuyển tới đó!
Nhân Vật Phụ
Nhân Vật Phụ
Học sinh 2 : Thật á? Nữa hả trời. Mới năm học mà đã có người chuyển tới rồi à?
Nhân Vật Phụ
Nhân Vật Phụ
Học sinh 3 : Nghe nói là du học sinh về nước, điểm số cực cao, tính cách… ờm, tao chưa rõ lắm./Hóng hớt/
Tiếng bàn tán rộ lên, nhưng khi cánh cửa lớp mở ra, mọi thứ như đông cứng lại trong vài giây.
Một thiếu niên với mái tóc đen gọn gàng, đồng phục chỉnh tề và chiếc cặp đeo lệch vai bước vào. Đôi mắt cậu sâu thẳm, hơi cong môi tạo thành một nụ cười lịch thiệp.
Tường Uyên
Tường Uyên
Các em, đây là học sinh mới của lớp ta. Em giới thiệu đi nào.
Thiếu niên khẽ gật đầu, giọng nói nhẹ nhưng vang vọng trong không gian im lặng
Hạ Mặc Dương
Hạ Mặc Dương
Chào các bạn, tôi là Hạ Mặc Dương.
Hạ Mặc Dương
Hạ Mặc Dương
Mong được giúp đỡ
Một vài tiếng xì xào lại nổi lên
Nhân Vật Phụ
Nhân Vật Phụ
Học sinh 4 : Trời ơi… cậu ấy đẹp trai ghê…
Nhân Vật Phụ
Nhân Vật Phụ
Học sinh 5 : Sao nhìn… là lạ, kiểu quen mà không nhớ ra.
Tường Uyên
Tường Uyên
Hạ Dương,em ngồi bàn gần cửa sổ nhé? Bạn đang gục mặt xuống bàn đấy!
Hạ Mặc Dương
Hạ Mặc Dương
Vâng
Cậu bước qua dãy bàn, ánh mắt lướt nhẹ qua từng người — có người cậu từng gọi là “bạn”, có người từng khiến cậu khóc thầm trong đêm… nhưng giờ, họ không còn là gì cả.
Hạ Mặc Dương
Hạ Mặc Dương
*Thú vị thật. Mặt mũi vẫn như xưa, chỉ có ký ức là đã mục ruỗng.*
Cậu ngồi xuống, ánh mắt va chạm ánh mắt của người bên cạnh.
Đường Dạ Khang
Đường Dạ Khang
Hạ Mặc Dương?/Nhíu mày/
Hạ Mặc Dương
Hạ Mặc Dương
À...chào cậu /Cười nhẹ/
Giọng nói êm dịu,nụ cười hiền nhoà ấy khiến Dạ Khang càng thêm khó chịu
Hạ Mặc Dương hơi cúi đầu, ánh mắt dừng lại ngay nơi Đường Dạ Khang vô thức siết chặt ngón tay. Cậu thầm quan sát phản ứng ấy rồi dịu dàng nói tiếp
Hạ Mặc Dương
Hạ Mặc Dương
Cậu vẫn luôn như vậy… nhỉ? Thích giả vờ quên đi những chuyện mình đã làm.
Đường Dạ Khang
Đường Dạ Khang
*Vẫn là nụ cười ấy.*
Nhưng Đường Dạ Khang bất giác cảm thấy lồng ngực mình thắt lại. Không phải vì giọng nói dịu dàng kia… mà vì phía sau nó, như có một con rắn đang chậm rãi trườn qua từng kẽ tim.
Hết Chương 1

Chương 2

Chương 2
Hạ Mặc Dương quay đi
Học đến hết tiết,cả lớp ra chơi bản thân cậu cũng không thân thuột gì với ngôi trường này nên không quan tâm
Hạ Mặc Dương
Hạ Mặc Dương
*Ồ, web của trường đông hơn làm idol nữa*/Lướt điện thoại/
Cậu ngồi ngả ra ghế, lưng hơi dựa vào tường, một chân vắt hẳn lên mặt bàn — như thể đây chẳng phải lớp học mà là phòng riêng của mình.
Nhân Vật Phụ
Nhân Vật Phụ
Học sinh 8 : Tưởng cậu ấy dịu dàng như ngoại hình mà giờ nhìn lại thua trùm trường mỗi cái tên !/Thì thầm/
Nhân Vật Phụ
Nhân Vật Phụ
Học sinh 9 : Nhưng nhìn vẫn quen quen như nào ấy,không nhớ ra nổi
Nhân Vật Phụ
Nhân Vật Phụ
Học sinh 10 : Mày giống tao thật!
Nhân Vật Phụ
Nhân Vật Phụ
Học sinh 10 : Nhìn quen mắt lắm
Lời thì thầm mỗi lúc một nhiều, nhưng cậu vẫn chẳng ngẩng lên lấy một lần.
Nhân Vật Phụ
Nhân Vật Phụ
Học sinh 11 : Ê bây!!có đánh nhau kìa!!
Nhân Vật Phụ
Nhân Vật Phụ
Học sinh 9 : Tao tưởng ngày mai mới đánh gì mà sớm vậy/Chạy ra/
Nhân Vật Phụ
Nhân Vật Phụ
Học sinh 10 : Đợi coi!!
Gần hết lớp 11A2 chạy đi coi đánh nhau,cậu thì ngơ ngác chả hiểu cái gì đang diễn ra
Cậu quay ra phía cửa sổ - phía sau của sân trường
Gió nhẹ lay động, mang theo cả tiếng động mơ hồ vọng lên từ dưới sân: tiếng chửi thề, tiếng giày ma sát trên nền đất và vài âm thanh đấm đá vang vọng.
Hạ Mặc Dương
Hạ Mặc Dương
*Ây, căng lắm đây*
Cậu chớp mắt, khóe môi hơi nhếch lên một cách lười nhác. Không hề bất ngờ. Chỗ đó là góc khuất camera, nơi mà tụi học sinh thường gọi là "đấu trường sau trường".
Hạ Mặc Dương
Hạ Mặc Dương
*Sao bao lâu chỗ này thành đấu trường rồi*
Mặc Dương ngồi yên, không nói gì. Cậu không gọi thầy, không rời mắt đi. Cứ thế, ngồi nhìn như thể đang xem một đoạn phim không tiếng, vừa nhàn nhã vừa dửng dưng. Trong đôi mắt ấy không hề có lấy một gợn sóng – chỉ là chút tò mò vô thưởng vô phạt, như đang quan sát một loài sinh vật xa lạ dưới kính hiển vi.
Nhân Vật Phụ
Nhân Vật Phụ
Học sinh 12 : Hội trưởng hội học sinh đến kìa!!
Cả đám nghe thế thì giải tán bớt nhưng còn một đám thì bị bắt lại
Giản Trần Thiên
Giản Trần Thiên
Mấy người coi trường học ra cái gì rồi?
Giản Trần Thiên
Giản Trần Thiên
Tất cả lên phòng hội trưởng!/Nhíu mày/
Buổi đánh nhau không thành,em cười nhẹ nhìn người dưới kia
Hạ Mặc Dương
Hạ Mặc Dương
*Uy nghiêm nhỉ? Nhưng cũng chỉ là lớp vỏ bọc!*/Khinh nhược/
Hết Chương 2

Chương 3

Chương 3
Hết giờ giải lao,mọi thứ bắt đầu vào những tiết học,cả dãy phòng im lặng chỉ dựa vào những tiếng của giáo viên và phấn viết để tạo ra âm thanh
Ánh nắng nghiêng nghiêng xuyên qua ô cửa sổ, rơi lên những trang vở trắng tinh, làm lấp lánh từng dòng chữ nguệch ngoạc chưa kịp hoàn thành.
Cô giáo đứng trên bục giảng giọng đều đều, ánh mắt thỉnh thoảng đảo quanh lớp, nhưng chẳng ai phá vỡ bầu không khí yên ắng ấy. Dường như ai cũng đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, hoặc đơn giản chỉ là mỏi mệt sau những tiết học dài
Rồi chuông reo vang.
Một hồi chuông kéo mọi thứ trở về thực tại. Tiếng ghế kéo, tiếng cặp sách đóng sầm, tiếng bước chân vội vàng dẫm lên nền gạch cũ. Không khí im lặng phút chốc bị xé toạc bởi những âm thanh quen thuộc của một buổi tan trường.
Hạ Mặc Dương
Hạ Mặc Dương
*Suy đi nghĩ lại,đi học vẫn mệt như thường...* /Đi ra cổng trường/
Nhân Vật Phụ
Nhân Vật Phụ
??? : /Nhìn cậu/
Cả hai đi lướt qua nhau, nhưng khi đợi người đó nhận ra thì bóng dáng của thiếu niên đó đã biến mất
Nhân Vật Phụ
Nhân Vật Phụ
??? : Hạ Mặc Dương?!
Cậu lê bước về đến nhà
Hạ Mặc Dương
Hạ Mặc Dương
Dì con mới về! /Cởi giầy/
Thượng Trình Dao
Thượng Trình Dao
Hôm nay như nào,học ổn không con? /Bưng dĩa trái cây ra bàn/
Hạ Mặc Dương
Hạ Mặc Dương
Được ạ /Đi vào trong/
Thượng Trình Dao
Thượng Trình Dao
Thằng anh của con nó nói chuyển về đây học,có khi giời đang ở sân bay cũng nên /Cười/
Hạ Mặc Dương nghe thế thì đơ cả mặt ra,chẳng lẻ là hai thằng anh nuôi khốn nạn đấy à?
Hạ Mặc Dương
Hạ Mặc Dương
Ơ,đang yên lành tự dưng lại về đây?
Thượng Trình Dao
Thượng Trình Dao
Dì cũng không biết não chúng nó nghĩ gì, mà thôi con lên phòng tắm rửa đi
Thượng Trình Dao
Thượng Trình Dao
Dì có nấu mấy món con thích đấy!/Vào bếp/
Hạ Mặc Dương
Hạ Mặc Dương
Vâng
Cậu bước lên cầu thang đi về hướng căn phòng của mình
Cánh cửa phòng khẽ khép lại sau lưng, cậu bước vào không gian yên tĩnh quen thuộc, nơi ánh nắng chiều nhạt màu rọi xiên qua khung cửa sổ.
Chiếc balo được đặt gọn trên ghế. Cậu buông một tiếng thở nhẹ rồi bước vào phòng tắm. Tiếng nước róc rách vang lên giữa không gian tĩnh lặng, hơi ấm lan tỏa xoa dịu cả ngày dài mệt mỏi
Tắm xong, cậu lau khô người, khoác lên chiếc áo thun trắng đơn giản cùng quần dài mềm mại.
Hạ Mặc Dương
Hạ Mặc Dương
*Về đây làm gì nhỉ? Tìm ghệ à?* /Bấm điện thoại/
Hạ Mặc Dương
Hạ Mặc Dương
*Thôi không nghĩ nữa,mệt đầu!*/Mở cửa đi ra/
Cậu đi xuống phòng bếp
Thượng Trình Dao
Thượng Trình Dao
Nào vào ngồi ăn đi,con nhớ món có tiêu thì không được động vào!
Thượng Trình Dao
Thượng Trình Dao
Nghe chưa?
Hạ Mặc Dương
Hạ Mặc Dương
Vâng.. mà dì đi đâu sao?
Thượng Trình Dao
Thượng Trình Dao
Công ty còn vài chuyện,dì lên giải quyết chắc tầm đến khuya mới về! /Nhìn đồng hồ/
Thượng Trình Dao
Thượng Trình Dao
Con khỏi chờ cửa cho dì nha
Thượng Trình Dao
Thượng Trình Dao
Mấy nhóc đó có về đây thì đưa mấy cái món có tiêu cho nó ăn!/Lấy áo khoác/
Thượng Trình Dao
Thượng Trình Dao
Dì nói rồi đó!/mở cửa đi ra ngoài/
Cậu thì vừa ăn ,vừa gật gà gật gù nghe dì mình nói
Hết Chương 3

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play