Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Cô Gái Nhỏ Của Anh

Tiệc sinh nhật định mệnh

Cố Đình Phong là CEO tập đoàn Cố Thị, năm nay anh chỉ mới 26 tuổi. Nhà chỉ có ông Cố Minh cùng Cố Đình Phong và Cố Trọng Dương, mẹ của Đình Phong vì ham mê chơi số và cờ bạc đã bị ông Cố Minh đuổi khỏi nhà.

Ông Cố Minh từng là chủ tịch tập đoàn Cố thị, nhưng giờ đây ông đã giao toàn bộ cổ phần và tài sản cho hai anh em nhà họ Cố.

Cố Trọng Dương đang gánh vác một công ty nhỏ tại New York do Trọng Dương tự gầy dựng, nên Trọng Dương đã giao toàn bộ quyền điều hành Cố Thị cho Đình Phong...

Trương Gia Huy là phó giám đốc của Cố thị, là một cánh tay phải của Cố Minh và còn là người anh em thân thiết của Đình Phong.

Hôm nay Cố Đình Phong tham dự tiệc sinh nhật cháu gái của Trương Gia Huy, năm nay Tô Nguyệt Nhi đã tròn 16 tuổi, cái tuổi đẹp nhất trong đời người con gái, hôm nay Tô Nguyệt Nhi diện một chiếc váy lụa trễ vai, chiếc váy tôn lên dáng chuẩn 3 vòng của cô với làn da trắng nõn và tấm lưng thon dài quyến rũ, đây là lần đầu cô được ăn diện cho mình vì nhà cô là một gia đình nghèo khó, cô cùng ba mẹ mình đi làm kiếm sống qua ngày, việc học của cô vì thế mà dang dở, ngày thì đi làm tối thì chăm sóc 2 em nhỏ, em giữa là Tô Minh Đạt 8 tuổi và em gái út Tô Nguyệt Vy 4 tuổi. Vì ba mẹ cực khổ bươn chải cho nên cô muốn nghỉ học để phụ giúp ba mẹ mình.

Cố Đình Phong đứng bên ngoài sân vườn của bữa tiệc nhà Gia Huy ngắm nhìn mọi thứ xung quanh, anh mặc chiếc áo sơ mi đen đơn giản cùng chiếc quần âu thanh lịch, tuy anh mặc đơn giản nhưng vóc dáng của anh rất tuyệt mỹ, anh cũng có nghe câu chuyện của Nguyệt Nhi từ ông anh Trương Gia Huy này, hôm nay anh mới để ý đến cô và nhớ đến câu nói 4 năm trước của Trương Gia Huy...

-4 năm trước Cố Đình Phong vì thất tình mà uống rượu giải sầu cùng Trương Gia Huy, Gia Huy thấy Đình Phong cứ buồn rồi thở dài...

"Hôm nay sao tâm trạng em buồn vậy Đình Phong?

Đình Phong vừa bị người yêu bỏ theo người đàn ông khác, Đình Phong buồn bã nói...

"Em bị người ta chia tay rồi anh à, em có chỗ nào không tốt chứ?

Gia Huy không biết an ủi thế nào, vì anh năm nay cũng đã 29 tuổi mà chưa yêu đương một ai, Gia Huy ngồi im lặng nghe Đình Phong kể xong câu chuyện...

"Thôi em đừng buồn, người đó không xứng để em đau lòng như vậy đâu.

Trong thâm tâm Gia Huy nghĩ, Đình Phong vừa giàu vừa chung tình lại còn đẹp trai như vậy mà cô gái đó đúng là không biết trân trọng. Gia Huy liền nghĩ ra một ý...

"Hay là để anh làm mai cháu gái anh cho em, con bé mới 12 tuổi thôi, nhưng mà em nuôi con bé lớn rồi em lấy làm vợ, lúc đó không ai giành được với em nữa.

Gia Huy vừa nói vừa cười chỉ để chọc cậu em này quên đi nỗi buồn mà thôi.

Đình Phong nghe vậy thì cười "Anh cũng biết cách an ủi người khác quá chứ, cháu gái anh mới 12 tuổi mà anh đòi gả đi rồi, không sợ ba mẹ cô bé đánh gãy chân anh à?.

Hai người nói chuyện vui vẻ và Đình Phong đã quên đi chuyện đau buồn ấy.

Hôm nay Đình Phong mới có cơ hội gặp mặt cô bé ấy, vì hôm nay Gia Huy đặc biệt tổ chức sinh nhật cho Nguyệt Nhi và cũng có ý muốn cho Đình Phong gặp gỡ cô cháu gái đáng yêu của mình, nên Gia Huy đã mời Đình Phong đến dự. Bữa tiệc cũng đơn giản, chỉ có vài người trong gia đình Nguyệt Nhi, ông bà Tô và hai em nhỏ cùng với người cậu ruột của Nguyệt Nhi mà thôi.

Đình Phong chợt nhìn thấy Nguyệt Nhi trong bộ váy xinh đẹp kia thì không khỏi bất ngờ, anh đứng ngắm Nguyệt Nhi thật lâu "đúng là cô bé ấy rất xinh đẹp, thảo nào ông anh Gia Huy cứ nhắc cô bé mãi" mãi lo ngắm nhìn thì Gia Huy bất chợt vỗ vai anh...

"Này em trai, sao cứ ngắm con nhà người ta mãi vậy, bị mê nhan sắc ấy rồi đúng không?

Đình Phong đỏ mặt và cười ngại ngùng "Em chỉ đang nghĩ một số chuyện thôi anh.

Nhưng Gia Huy đã nhìn rõ anh quá rồi, từ nãy giờ Gia Huy thấy Đình Phong không rời mắt khỏi Nguyệt Nhi thì lòng không khỏi vui mừng.

Đúng vậy, tuy cháu gái Gia Huy còn nhỏ, nhưng anh luôn mong rằng con bé sau này lấy được một người chồng biết yêu thương và che chở cho con bé cả đời, vì con bé đã chịu cực khổ suốt bao năm qua rồi, anh luôn muốn giúp đỡ gia đình Nguyệt Nhi vì thấy những đứa nhỏ ấy rất đáng thương, nhưng ông bà Tô sợ anh vất vả nên chỉ cho anh giúp đỡ hai đứa bé nhỏ đi học, ngay cả việc học của Nguyệt Nhi anh cũng không giúp đỡ được gì, Gia Huy thấy Đình Phong một khi đã yêu ai thì rất chung tình, cho nên Gia Huy mới cố tình gắn ghép hai người họ với nhau.

Nguyệt Nhi bỗng nhìn thấy cậu mình đang nói chuyện với người đàn ông lạ bên ngoài thì cô đi ra và chào Đình Phong...

"Chào chú, chú là bạn của cậu cháu sao?

Đình Phong nghe vậy thì thoáng buồn vì anh cũng đâu có già lắm đâu chứ, anh chỉ "ừm" nhẹ. Gia Huy thấy vậy sợ Đình Phong buồn liền nói...

"Đình Phong là chủ tịch của Cố thị , nơi mà cậu đang làm đó cháu, nhưng mà Đình Phong chỉ mới 26 tuổi thôi, cháu nên kêu là anh thì sẽ hợp lý hơn.

Nguyệt Nhi liền nghĩ "sao cậu lại mời một người giàu có như vậy đến đây chứ, không sợ phiền người ta sao" nhưng cô chỉ nghĩ vậy thôi...

"Nhưng mà chú ấy là bạn của cậu thì nên kêu chú sẽ phải phép hơn ạ.

Cô vừa nói vừa cười tươi, Đình Phong bị nụ cười xinh đẹp của cô làm cho ngây ra một lúc, Nguyệt Nhi chợt nhìn thấy ánh mắt ai đó đang nhìn mình thì ngại ngùng liền quay sang cậu mình...

"Cậu và chú vào trong dùng bữa đi ạ.

Nói xong cô liền quay đi vào trong, Gia Huy sợ lời nói của Nguyệt Nhi làm cho Đình Phong buồn liền an ủi...

"Con bé tính khiêm tốn và lịch sự với người lớn từ nhỏ nên mới nói vậy, em trai đừng buồn con bé nhé.

Đình Phong chỉ cười và cùng Gia Huy vào trong, trong lòng anh thầm nghĩ "cô bé này thật thú vị, biết bao nhiêu cô gái lớn nhỏ đều gọi là anh, mà cô lại từ chối gọi anh như vậy, không lẽ anh già thật rồi sao".

Đình Phong cúi đầu chào ông bà Tô "cháu chào hai bác ạ.

Ông bà Tô cười hiền rồi bà Tô liền nói "cháu ngồi xuống đi, cháu là bạn của Gia Huy sao?

Đình Phong đáp "dạ con là Đình Phong anh em thân thiết của Gia Huy ạ" rồi anh cầm hộp quà đã chuẩn bị từ trước tặng cho Nguyệt Nhi...

"Chúc mừng sinh nhật em Nguyệt Nhi.

Nguyệt Nhi hơi ngại vì biết chắc là quà đắt tiền, Nguyệt Nhi chần chừ không dám nhận vì sợ món quà quá đắt, nhưng nghĩ nếu không nhận thì người ta sẽ buồn, cuối cùng cô cũng cầm lấy và cảm ơn...

"Cảm ơn chú.

Ông Tô Minh Tuấn thấy con gái mình kêu người ta là chú thì có hơi kì, vì trông người ta cũng còn rất trẻ, ông nói "con kêu là anh được rồi, kêu chú người ta ngại sao con.

Bà Tô cũng lên tiếng "phải đó con, mẹ thấy cậu bé còn trẻ quá mà con.

Nguyệt Nhi chỉ cười không đáp.

Đình Phong nói "không sao đâu ạ, chắc tại cô ấy còn nhỏ tuổi nên ngại vậy thôi ạ".

Đình Phong ngồi xuống đối diện với Nguyệt Nhi, cô hơi ngại nên không dám nhìn thẳng vào anh, bà Tô sợ Đình Phong ngại nên nói "Cháu cứ xem đây là người nhà của mình đi, đừng có ngại gì hết.

Đình Phong nghe vậy thì cười tươi "dạ bác". Gia Huy liền nói "Chị à, có khi sau này em ấy còn là con rể của chị và là cháu rể của em đó.

Đình Phong và Nguyệt Nhi ngại đỏ mặt, chợt hai người chạm mắt với nhau, Nguyệt Nhi còn ngại hơn khi nãy nên quay sang chỗ khác né tránh ánh mắt ai đó cho đỡ ngại hơn, Đình Phong thấy tự nhiên tim mình đập nhanh quá, và cũng bị cô gái trước mặt hút hồn mất rồi. Nguyệt Nhi thì nghĩ một người giàu có lại đẹp không góc chết như chú ấy thì làm gì có cửa cho cô chứ. Với lại cô cũng còn rất nhỏ biết đâu khi cô lớn thì người ta đã lập gia đình mất rồi.

Bà Tô nói "em lại đùa nữa rồi Huy à, con bé nhà chị chỉ mới 16 tuổi thôi mà".

Bà thầm mắng Gia Huy "cái tên Gia Huy này lại ăn nói linh tinh, người ta là con nhà giàu và còn là chủ tịch công ty lớn, sao có thể lấy con gái của bà chứ",

Ông Tô lên tiếng "thôi cả nhà mình dùng bữa đi" ông Tô gắp thức ăn cho Đình Phong vì sợ anh ngại "nào cháu ăn thử món này đi, những món ở đây đều do mẹ con Nguyệt Nhi tự nấu hết đó, cháu đừng chê nha".

"Đúng đó cháu, cháu dùng rồi cho bác ý kiến với nhé" bà Tô vừa nói vừa cười hiền.

"Dạ cháu mời cả nhà ạ" anh gắp thức ăn cho ông bà Tô và cho Nguyệt Nhi rồi đến lượt hai em nhỏ, Gia Huy thấy vậy liền ghẹo, này em trai thiên vị quá vậy, sao gắp cho Nguyệt Nhi mà không gắp cho anh...

"Đây để em gắp cho anh" Đình Phong vừa gắp vừa cười ngại ngùng.

Mọi người cùng cầm đũa, Đình Phong thử món ăn rồi nói "những món này là do bác và em nấu thật sao ạ?.

Bà Tô hơi hồi hộp vì sợ cậu là thiếu gia nhà giàu nên chỉ quen ăn những món sang trọng thôi, sợ cậu không ăn được những món này "sao vậy cháu, không vừa miệng đúng không?

Đình Phong lắc đầu "dạ không phải đâu ạ, món ăn rất ngon ạ, vì trước giờ mẹ cháu không có nấu ăn cho cháu, nên cháu chưa bao giờ được ăn món do mẹ cháu nấu, cháu chỉ ở với ba, cháu chưa từng biết mùi vị món ăn gia đình".

Cả nhà nghe vậy thì cũng buồn cho anh, "Cháu đừng buồn, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh mà cháu, hay là cháu thường xuyên tới đây bác nấu cho cháu ăn nhé".

Đình Phong nghe vậy trong lòng thầm mừng rỡ, anh đáp...

"Nếu cả nhà cho phép thì cháu sẽ thường xuyên sang nhà bác ạ".

Nguyệt Nhi nghĩ thầm "sao chú lại đáng thương như vậy, đúng là mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh mà".

Đình Phong lén nhìn Nguyệt Nhi cười thầm "vậy là sau này anh có cơ hội tiếp cận em rồi"...

Trả nợ giúp em

Sáng hôm sau Gia Huy đang ngồi trong phòng làm việc suy nghĩ chuyện tối qua, anh nghĩ chắc là Đình Phong đã giận cháu bé của mình rồi, anh phải tìm cách cho Đình Phong thích con bé, bỗng có người gõ cửa...

"Vào đi...!"

Thư ký Cao Minh Trí bước vào thông báo cho Gia Huy có cuộc họp quan trọng, Gia Huy "ừm" rồi vẫy tay ra hiệu cho thư ký ra ngoài.

Cuộc họp kết thúc, Đình Phong ra hiệu cho Gia Huy ở lại bàn chuyện riêng, Đình Phong chờ mọi người đi hết liền nói...

"Anh có số di động của Nguyệt Nhi không?

Gia Huy bất ngờ với câu hỏi của Đình Phong, mới hồi nãy anh còn nghĩ cách làm sao cho Đình Phong chịu để ý đến cháu bé nhà anh, bây giờ thì Đình Phong đã chủ động hỏi số di động con bé rồi, trong lòng Gia Huy thầm mừng rỡ...

"Sao vậy, em thích con bé rồi à?

Gia Huy vừa ghẹo vừa cười, Đình Phong hơi đỏ mặt nhìn Gia Huy.

"À thì em chỉ muốn tìm hiểu và giúp đỡ em ấy, vì thấy hoàn cảnh em ấy đáng thương.

Đình Phong chỉ nói vậy cho đỡ ngượng, chứ trong lòng anh đã thích cô gái ấy rồi, từ khi chia tay Cẩm Tiên thì anh không còn để mắt đến một cô gái nào khác nữa, vì sợ lại bị đau lòng như lần đó. Nhưng không hiểu sao khi gặp Nguyệt Nhi anh lại rung động thế này...

Gia Huy gửi số di động qua cho Đình Phong còn ghẹo thêm một câu "con bé còn nhỏ tuổi, em đừng có gấp gáp rồi làm con bé sợ đó nhé" Gia Huy vừa nói vừa cười.

Đình Phong chỉ cười đáp...

"Anh suốt ngày chỉ biết ghẹo thằng em này thôi sao?.

Mãi lo công việc nên Đình Phong không có thời gian sang nhà Nguyệt Nhi ăn cơm, đến cuối tuần anh mới thu xếp được công việc rồi sang nhà cô, anh ghé vào siêu thị mua yến bồi bổ sức khoẻ cho ông bà Tô cùng ít bánh ngọt cho Nguyệt Nhi và hai em nhỏ. Đang trên đường đến nhà cô thì anh thấy một tên đàn ông lạ mặt đang ra tay đánh một cô gái, lại gần hơn thì anh nhận ra cô gái đó chính là Nguyệt Nhi, anh vội đậu xe vào lề rồi chạy lại kéo Nguyệt Nhi ra sau lưng mình, Nguyệt Nhi thấy anh thì bất ngờ, nhưng cô cũng nép sau lưng anh rồi lén nhìn tên kia. Đình Phong nhớ lại khi nãy tên kia ra tay đánh cô thì không kiềm được mà cho tên kia một cú đấm vào mặt. Tên kia đau đớn hét lên...

"Mày là thằng nào mà dám đánh tao?.

Nghe vậy Đình Phong còn nóng hơn liền cho tên kia một đạp vào bụng, tên kia ngã lăn ra đất, tên kia nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của Đình Phong thì có hơi run sợ, nhưng rồi tên kia chỉ vào Nguyệt Nhi...

"Gia đình nó thiếu nợ tao đã gần 10 năm rồi không trả.

Đình Phong nghe vậy thì quay sang nhìn Nguyệt Nhi, thấy cô run sợ trên mặt còn có cả vết ửng đỏ do bị tên kia đánh, thấy cô như vậy lòng anh bỗng nhiên đau xót, anh quay lại tên kia...

"Gia đình cô ấy nợ mày bao nhiêu?.

Tên kia nghe vậy thì liền nói "100 triệu".

Đình Phong nghĩ có 100 trăm triệu mà tên này dám đánh cô như vậy đúng là chán sống rồi, nhưng Đình Phong không muốn ra tay giết người không đáng nên anh đã tha cho tên kia một mạng và nói...

"Tao sẽ cho người mang tiền tới cho mày, từ nay về sau mày mà còn dám ra tay với cô ấy thì tao không chắc mày còn giữ được cái mạng đâu.

Tên kia ôm bụng đứng lên cố chạy khỏi chỗ đó, Đình Phong thấy tên kia đã đi xa thì quay sang bế Nguyệt Nhi vào trong xe của mình, cô hơi ngại nhưng cô bị đánh đến tay chân mềm nhũn không vùng vẫy nổi nữa nên để mặc anh bế cô. Đình Phong đặt cô ngồi vào xe rồi đi vòng qua ghế lái, vừa vào xe anh nhìn cô xem có bị thương nặng không...

"Em có sao không, tên kia có đánh vào người em không?.

Cô nghĩ nếu chú ấy kêu mình là em như vậy thì chắc mình kêu chú ấy bằng anh sẽ không sao đâu nhỉ, Cô nhìn anh mắt ngấn lệ vì vẫn còn sợ, cô lắc đầu...

"Em không sao, cảm ơn anh đã cứu em, còn số nợ thì gia đình em tự giải quyết được, anh không cần trả giúp em đâu". Đình Phong nghe vậy thì thoáng buồn, vì trong lòng anh muốn giúp cô còn hơn thế nữa, Đình Phong liền nghĩ ra một ý để cô không ngại việc anh trả nợ cho cô...

Người yêu hợp đồng

"Vậy thì anh sẽ trả nợ cho em với một điều kiện...

Cô nghĩ đúng là làm gì có ai cho không ai cái gì bao giờ, không phải cô trách móc anh, mà vì cô nghĩ anh đang có âm mưu gì đó chẳng lành...

"Điều kiện gì?. Cô lạnh giọng hỏi.

Đình Phong thấy cô lạnh lùng thì nghĩ chắc cô nghĩ xấu cho anh rồi nên mới lạnh lùng như vậy...

"Làm người yêu hợp đồng của anh".

Cô nghe vậy thì khó hiểu "người yêu hợp đồng là sao?.

"Em sẽ là người yêu hợp đồng với anh trong 2 năm, sau 2 năm anh sẽ trả tự do cho em.

Đình Phong nói vậy là muốn cô ở bên cạnh anh để tiện lo lắng chăm sóc cho cô, vì cô còn rất nhỏ tuổi nên chưa thể lấy cô về làm vợ được, còn làm người yêu thật thì anh sợ cô sẽ không đồng ý và cô cũng không yêu anh, cho nên anh muốn gần gũi với cô lâu ngày cô sẽ có tình cảm với anh, lúc đó anh sẽ tỏ tình với cô một cách đàng hoàng và lãng mạn chứ không thể tỏ tình ngay lúc này được...

Cô nghĩ hợp đồng chỉ có 2 năm thì cũng không có gì to tát, cô đồng ý vì gia đình của cô, cô muốn hi sinh cho gia đình của mình, vì lâu nay gia đình cô đã chịu khổ và vất vả nuôi nấng cô từng ngày, bây giờ đã đến lúc cô đền đáp công ơn ba mẹ rồi...

"Được em đồng ý, nhưng điều kiện trong 2 năm hợp đồng là gì?.

"Trong 2 năm em sẽ ở cùng anh và trước mặt mọi người trong gia đình thì em phải giả vờ yêu đương với anh, nhưng em yên tâm chúng ta sẽ không làm gì nhau đâu, anh sẽ sắp xếp một phòng riêng cho em".

Đình Phong nói với cô chỉ 2 năm sẽ trả tự do là vì sau 2 năm cô đã đủ tuổi kết hôn, sau 2 năm anh sẽ tỏ tình với cô, nếu cô có tình cảm với anh và chấp nhận anh thì anh sẽ cưới cô, còn nếu cô không có tình cảm với anh thì anh sẽ cho cô được tự do tìm hạnh phúc của mình.

"Được, vậy lát nữa anh về trước đi, em nói chuyện với ba mẹ xong em sẽ gọi cho anh".

"Anh sẽ vào trong cùng em và thưa chuyện với ba mẹ em?.

Đình Phong sợ cô bị ba mẹ mắng nên mới muốn theo cô vào trong, anh sẽ nói giúp cho cô.

Cô chỉ "ừm" rồi quay mặt ra phía cửa sổ, cô nghĩ về nhà không biết nên nói sao với ba mẹ cô đây, vì cô sợ họ sẽ buồn...

Anh vòng tay qua thắt dây an toàn cho cô, cô giật mình quay mặt lại phía anh, cô chạm phải ánh mắt dịu dàng của anh, tim cô đập loạn xạ, cô bối rối quay sang nơi khác tránh né...

Đình Phong thấy cô ngại khoé môi anh nhếch nhẹ, tim anh cũng đập loạn xạ khi chạm mặt cô, anh chưa bao giờ có cảm giác như vậy với ai, kể cả người trước kia anh quen...

Đoạn đường về nhà cô còn rất gần nên đi cũng không lâu, anh đậu xe trước cổng nhà cô rồi tháo dây an toàn cho cả hai, anh cũng đang rất hồi hộp vì nghĩ sắp phải bị ba mẹ cô ấy mắng một trận vì dám dụ dỗ con gái nhà người ta, anh đi vòng qua mở cửa xe cho cô, anh sợ cô bị đụng trúng đầu nên đã đưa tay ra chắn cho cô, cô có chút ngại trong lòng, cô đứng chờ anh lấy đồ xong thì cùng anh đi vào trong nhà, cả nhà thấy anh đi cùng cô thì không khỏi thắc mắc...

Bà Tô liền nói...

"Cháu tới chơi sao Đình Phong, sao hai đứa lại đi cùng nhau vậy?.

Ông Tô chỉ cười hiền rồi mời anh vào nhà "cháu vào nhà đi, nãy giờ cả nhà bác thấy Nguyệt Nhi đi lâu về thì lo lắng, cũng may là đi cùng cháu nên bác cũng đã đỡ lo hơn.

Gia Huy từng kể rất nhiều về Đình Phong cho gia đình ông Tô nghe, Đình Phong đã giúp đỡ Gia Huy rất nhiều từ công việc đến chuyện cá nhân, Gia Huy cứ luôn nhắc tới Đình Phong và luôn muốn gắn ghép con gái ông với Đình Phong, cả nhà ông vì sợ nhà mình nghèo không xứng với gia đình họ Cố nên cứ lãng tránh đi chuyện khác mỗi khi nghe Gia Huy nhắc đến...

Mặc dù ông Tô và ông Cố Minh cũng thân với nhau, ông Cố Minh rất coi trọng tình nghĩa và không phân biệt đối xử, vì vậy gia đình ông cũng rất tin tưởng Đình Phong. Nhưng ông cũng biết thân phận của mình...

Ông Tô đi vào trong mọi người cũng theo sau vào trong, Đình Phong để quà đã mua từ trước lên bàn và biếu cho từng người trong nhà...

"Thưa hai bác, cháu có mua yến bồi bổ sức khoẻ cho hai bác và bánh ngọt cho mấy em nhỏ ạ", Đình Phong vừa nói vừa đưa tận tay mỗi người một món...

"Cháu qua nhà bác chơi là được rồi mà cháu còn mua quà bánh qua làm gì cho tốn kém"

Bà Tô vừa nói trong lòng vừa nghĩ cậu bé này thật là khéo nịnh mà, còn muốn lấy lòng con bé Nguyệt Nhi sao?.

Đúng vậy, bà đã nhìn ra ánh mắt của Đình Phong nhìn Nguyệt Nhi hôm ở tiệc sinh nhật con bé rồi, nhưng bà không dám mơ mộng chi xa, vì nghĩ Đình Phong là một người có gia thế thì làm sao gia đình bà xứng có con rể như Đình Phong chứ?.

Nguyệt Nhi bỗng lên tiếng "thưa ba mẹ con có chuyện muốn nói...

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play