[RhyCap] "Một Đời An Nhiên"
Chương 1: Chúng ta
Em là người của công chúng còn anh là người của pháp luật.
Chúng ta không hề liên quan đến nhau.
Ca sĩ Hoàng Đức Duy - Cảnh sát cơ mật Nguyễn Quang Anh.
Vậy tại sao chúng ta lại ở bên nhau?
Em bị ba mẹ bỏ rơi từ nhỏ, cái tên Hoàng Đức Duy cũng là do thầy chùa đặt cho em.
Em bị thiếu tình thương cha mẹ đã đành, lại còn bị bạn bè không coi trọng. Họ khinh miệt em một cách thậm tệ.
: Này, đi ra, tao không muốn chơi với đồ không có bố mẹ như mày!
: Thứ rác rưởi như mày phải hiểu tại sao bị ba mẹ bỏ rơi đi!
Em không lên tiếng một lời nào, mặc kệ họ ức hiếp em.
Một tiếng hét lớn từ phía sau lưng, tiếng hét của đứa con nít tầm 12 tuổi lớn đến nỗi khiến bọn bắt nạt sợ khiếp vía.
Nguyễn Quang Anh
Cút hết cho tao! Cậy đông hiếp yếu hả? Biết anh đây là ai không?
Không cần nói tên, chỉ nhìn mặt bọn nó đã không dám ho he.
Con trai cả của đội trưởng cơ động số một - Nguyễn Quang Anh.
Nghe cái danh đã oai, bọn nó chẳng dám đụng. Từng lượt chạy hùa theo nhau.
: Đi về lẹ! Bố nó làm trong quân đội đấy!
Quang Anh bước tới lại chỗ em, một thằng nhóc đáng thương trông 10 tuổi đang ngồi sụp xuống gốc cây.
Nguyễn Quang Anh
Nhà em ở đâu? Anh đưa về.
Nguyễn Quang Anh
Bọn nó đánh em ra nông nỗi này, sao em còn không phản kháng?
Nguyễn Quang Anh
Nào, bọn nó đi hết rồi, anh đưa em về. (đưa tay ra muốn đỡ em lên).
Hoàng Đức Duy
(chỉ xuống hồ nước) Dép của em bị bọn nó vứt xuống dưới đó rồi.
Quang Anh nhìn theo hướng tay em chỉ, một đôi dép lềnh bềnh trên mặt nước nhưng cách rất xa không thể với lấy được.
Nguyễn Quang Anh
Đành thôi, đi dép anh, anh dẫn về nhà.
Nguyễn Quang Anh
Nè, cãi hoài anh gọi bọn nó lại trêu tiếp giờ 💢 (tháo dép của mình ra cho em đi)
Nguyễn Quang Anh
Xỏ vào, rồi anh đưa em về. Nhà em ở đâu? Có thuộc địa chỉ không?
Hoàng Đức Duy
Em ở trong chùa...
Nguyễn Quang Anh
À...không sao, chùa ở đằng kia chứ gì? Anh hay lên đó chơi mà sao không thấy em nhỉ?
Hoàng Đức Duy
Chắc anh không lên đúng lúc em ra...
Hoàng Đức Duy
(mang dép của anh)
Nguyễn Quang Anh
Ha, chắc thế rồi.
Hoàng Đức Duy
Anh đi chân đất không đau chứ?
Nguyễn Quang Anh
Chả sao, dép bố anh mua chỉ để trưng. Anh chạy đi toàn mang chân không nên quen rồi.
Hoàng Đức Duy
Bố anh làm trong quân đội ạ?
Nguyễn Quang Anh
Ừ, đội trưởng đội cơ động số 1. Nghe ngầu không?
Hoàng Đức Duy
Dạ có, quá ngầu luôn ấy chứ.
Hoàng Đức Duy
Sau này lớn lên...anh cũng sẽ làm cảnh sát nhé?
Nguyễn Quang Anh
Hả? Tại sao?
"Vì anh rất dũng cảm giúp em đuổi tụi kia đi, anh hợp làm cảnh sát lắm".
"Ha, được thôi, sau này anh sẽ làm cảnh sát, đội trưởng cảnh sát cơ động số 1 Nguyễn Quang Anh! Đúng chứ?".
Từ ngày có Nguyễn Quang Anh kè kè theo sau mình lúc đi học, lúc về nhà bọn bắt nạt đó chẳng dám ho he đến Hoàng Đức Duy.
Em được yên ổn suốt một thời gian dài.
Nhờ có anh, một đứa trẻ suốt 10 năm không có lấy một người bạn được thấy thế nào là tình bạn đích thực
Em và anh đi bên nhau trong suốt ba năm, anh cũng bảo vệ em ba năm đó.
Bây giờ em đã 13 tuổi còn anh 15 tuổi.
Huỳnh Hoàng Hùng
ê ê, đi ra kia chơi đi mọi người!
Đỗ Hải Đăng
ê vui á! đi đi! (Kéo tay anh đi)
Nguyễn Quang Anh
Đi nào Duy! Bên kia có sân bóng (kéo tay em theo luôn)
Hoàng Đức Duy
dạ.. (bất ngờ vì bị kéo).
Bốn người chơi cùng nhau rất vui vẻ, chơi đến khi những hát mưa rơi lách tách xuống họ vẫn chưa chịu về.
Nguyễn Quang Anh
Duy, anh cho em cái này nè!
Nguyễn Quang Anh
Đây, cho em sợi dây chuyền (mở tay ra)
Hoàng Đức Duy
thật á? sao...sao anh mua được? nó có đắt không? sao lại mua cho em?
Nguyễn Quang Anh
không đắt, anh cũng mua một cái y hệt cho anh (kéo cổ áo xuống lấy sợi dây chuyền trên cổ cho em thấy)
Nguyễn Quang Anh
chúng ta sẽ ở bên nhau, như sợi dây chuyền này. Anh nghe người lớn nói, nếu sợi dây chuyền đứt, cả hai đã hết duyên.
Nguyễn Quang Anh
ừm, để anh đeo cho em nhé?
Hoàng Đức Duy như được bước ra thế giới đen tối.
Nguyễn Quang Anh đã vẽ màu cho cuộc đời của em.
Nhưng cuộc vui nào rồi cũng sẽ kết thúc.
Giống như mọi hôm ra về em đều đứng trước cửa lớp đợi anh xuống để về chung.
Nhưng hôm nay em đã đứng đợi cả 30 phút rồi, anh chưa bao giờ để em đợi lâu đến vậy cả.
Hoàng Đức Duy
ơ, sao nay anh ấy lâu thế nhỉ?
Hoàng Đức Duy
bị giáo viên phạt à?
Huỳnh Hoàng Hùng
Mày đứng đợi anh Quang Anh sao?
Hoàng Đức Duy
ừm, sao anh ấy lâu xuống vậy nhỉ?
Huỳnh Hoàng Hùng
Này...anh ấy chuyển nhà rồi, nghe anh Đăng kể lúc đang học thì bố mẹ anh gọi cho giáo viên xin cho anh về gấp vì nhà chuyển nhà, học bạ cũng đã rút.
Hoàng Đức Duy
hả? c..cái gì?
Huỳnh Hoàng Hùng
nghe nói bố của anh ấy đi công tác ở đâu đó tận 5 năm nên cả nhà cũng phải chuyển đi theo luôn.
Huỳnh Hoàng Hùng
chắc đi gấp quá, anh ấy không kịp nói lại cho cậu.
Hoàng Đức Duy
🧠: anh ấy đã đi thật rồi sao?
Hoàng Đức Duy
có biết anh ấy chuyển đi đâu không?
Huỳnh Hoàng Hùng
không, anh Đăng cũng không biết.
Huỳnh Hoàng Hùng
thôi đừng buồn, rồi cũng có ngày gặp lại.
Huỳnh Hoàng Hùng
tao về trước nhé.
Nhà của Hùng ngược đường chùa của em nên thường thì anh về cùng em vì nhà anh thuận đường.
Nhưng bây giờ không có ai đi cùng em nữa rồi.
Hoàng Đức Duy
🧠: Quang Anh, anh đi không kịp để lại một lời cho em..
Hoàng Đức Duy
🧠: đành thôi vậy, đó là do chuyện gia đình của anh ấy.
Khi Nguyễn Quang Anh đi, thế giới của Hoàng Đức Duy về lại điểm bắt đầu.
Thế giới đen tối cùng chuỗi ác mộng kéo dài.
Lên cấp ba, những đứa học sinh ở trường bắt nạt còn ác hơn bọn hồi nhỏ.
Đánh đập, cười nhạo, đổ nước vào người, chửi rủa, xé vở của em, vứt cặp em vô nhà vệ sinh nữ.
Đỉnh điểm một ngày, bọn họ lén lấy được sợi dây chuyền quý giá của em khi em đang ngủ trong lớp.
Đến khi em phát hiện được, bọn chúng không trả lại còn dọa sẽ khiến sợi dây chuyền không còn nguyên vẹn
Hoàng Đức Duy
Trả cho tao! Trả đây! Bọn khốn!
: Haha, ngon tới đây mà lấy nè, dám không?
: Coi chừng tới đây lại bị bọn tao làm đứt cái dây chuyền đấy.
: Mày ăn cắp dây chuyền của ai thế? Mồ côi với ở trong chùa như mày lấy đâu ra dây chuyền đắt thế này mà đeo?
: Chắc lấy của một bà già đi thăm chùa lúc nào đó.
: Haha, đi lấy đồ của mấy bà già!
Hoàng Đức Duy
Tao không có lấy! Chúng mày trả đây!
Hoàng Đức Duy
Chúng mày làm nó đứt, tao sẽ liều mạng với tụi mày!
: Ghê gớm thế? Nào, nhào vô xem nào?
: Đánh không lại đừng có khóc nhé. Thằng Quang Anh chuyển nhà rồi, không có ai để mày bợ đít được đâu!
Hoàng Đức Duy
Chúng mày...!
Nvp 1
bình tĩnh nào, làm gì vội thế?
Nvp 1
bọn tao còn bình tĩnh chán
Nvp 3
ha, sợi dây chuyền này quan trọng với mày như thế à?
Nvp 3
nếu tao cắt đứt nó thì sao? (giơ kéo lên)
Hoàng Đức Duy
bỏ ra! đừng để tao liều mạng với chúng mày!
Nvp 3
thử xem nào? (giơ kéo lên chuẩn bị cắt)
Em lao tới không do dự, đánh cho chúng nó một trận. Những sự uất ức bấy lâu em chịu đựng, bây giờ em sẽ trả.
Bọn nó nhiều người hơn em, tầm 5 - 7 đứa. Do thế, em bị yếu thế hơn.
Nhưng vì sợi dây chuyền em phải lao tới cho bằng được.
Thế là bọn nó đánh em nhừ tử, nhưng may mắn sao em giật được sợi dây chuyền và chạy đi.
Em chạy về chùa với những vết thương.
Vết thương của cả tinh thần lẫn thế xác.
Hoàng Đức Duy
🧠: Nguyễn Quang Anh, không có anh, em thật sự không còn cớ gì để sống vui vẻ.
Hoàng Đức Duy
🧠: May mà sợi dây chuyền không sao...
"Nguyễn Quang Anh, em thật sự rất nhớ anh".
Chương 2: Cháu trai
Những chuỗi ngày tồi tệ đó cứ kéo dài.
Hải Đăng và Hoàng Hùng không đủ đô cãi lại bọn chúng. Em không muốn họ bị dính vào chuyện của mình nên dù có bị đánh em cũng không nói cho họ.
Em cũng không muốn thầy chùa lo lắng nên cũng đã giấu nhẹm
Những vết thương cứ chồng chất lên nhau.
Từng trận bắt nạt như giáng xuống cả tâm can. Từng lúc đẩy em xuống vực thẳm.
Đỗ Hải Đăng
này, Duy. Anh vừa mới liên lạc được với Quang Anh! Nó bảo nó đang sống khá ổn, nó có gửi lời hỏi thăm đến em.
Hoàng Đức Duy
t..thật ư? vậy giờ anh ấy đang ở đâu hả anh?
Đỗ Hải Đăng
anh không rõ, anh có hỏi nhiều lần nhưng nó cứ giấu. Nó bảo không muốn em đi tìm.
Đỗ Hải Đăng
nhưng lúc anh với cậu ta nói chuyện lúc nãy, anh có vô tình nghe mẹ anh ấy nhắc đến thành phố X.
Hoàng Đức Duy
thành phố X?
Đỗ Hải Đăng
ừm, nếu anh không nghe nhầm thì nó ở tỉnh A, cách đây cả ngàn cây số.
Hoàng Đức Duy
x..xa đến vậy ư?
Đỗ Hải Đăng
mà kì lạ là anh cứ kêu để chuyển máy đưa cho em nói chuyện thì cậu ta không chịu. Toàn gọi lúc em không có mặt.
Hoàng Đức Duy
🧠: anh ấy không muốn gặp mình sao?
Hoàng Đức Duy
🧠: tại sao chứ?
Đỗ Hải Đăng
thôi anh về đây nhé
Thành phố X, một nơi cách đây hơn ngàn cây số.
Em không chắc anh có ở đó thật không, hay Hải Đăng nghe nhầm?
Trong đầu của em xuất hiện cả vạn câu hỏi.
Hoàng Đức Duy
🧠: Quang Anh à, em muốn tới gặp anh. Thật sự rất muốn.
Hoàng Đức Duy
🧠: Em sẽ cố gắng tìm cách để có thể gặp anh, nhất định sẽ có ngày...
Để có tiền đi đến nơi xa như vậy em bắt buộc phải đi làm
Gần chùa có một ngôi nhà khá giả, trong nhà có cặp vợ chồng gần 50 tuổi và một bà già đã 70 tuổi bị mất trí nhớ.
Vì bị mất trí nhớ nên bà ấy hành xử như một đứa trẻ con.
Cặp vợ chồng rất bận bịu, không có thời gian chăm bà. Thuê người thì bà đuổi đi, bỏ ăn, đập vỡ chén bát vì bà chỉ muốn đứa con trai của cặp vợ chồng ấy chăm cho mình.
Nhưng đứa con trai ấy đã mất từ lâu .
Một ngày, người vợ thấy em ngoài chợ, trông em rất giống người bản thân vất vả tìm kiếm. Liền theo em về chùa.
Người vợ kể hết chuyện cho em nghe
Người vợ
Mẹ của chồng bác bị mất trí nhớ hồi xảy ra tai nạn 15 năm trước. Đứa con trai của bác đi cùng đã mất, còn bà thì bị mất trí nhớ từ đó bà trở thành một đứa trẻ. Nhưng đứa con trai của bác luôn trong tiềm thức của bà, bà quên đi tất cả nhưng đứa cháu của mình bà lại không thể quên.
Người vợ
Bác đã đi tìm rất nhiều người trông giống con trai của bác nhưng đã bị bà nhanh chóng vạch trần.
Người vợ
Dạo này bác và chồng bác rất bận không có thời gian chăm sóc bà. Bác muốn nhận cháu về chăm bà vì trông cháu rất giống đứa con trai đã mất của bác.
Người vợ
Không một điểm nào là khác biệt cả.
Hoàng Đức Duy
bác nhận cháu về làm ư?
Người vợ
bác sẽ trả công hậu hĩnh và đối xử cháu thật tốt.
Người vợ
có phòng riêng cho cháu nữa.
Người vợ
nhưng nếu bác và chồng bác có về nhà thì cháu hãy xưng là ba mẹ nhé.
Kiếm việc làm bỗng nhiên lại trở nên thuận lợi như vậy
Cứ như là ông trời đang gián tiếp giúp em vậy.
Người vợ
vậy bây giờ cháu về nhà bác luôn nhé?
Người vợ
bác sắp xếp xong hết rồi.
Em theo người phụ nữ về nhà.
Nhà của họ cũng không xa, chỉ cách vài bước chân.
Một căn nhà khá xa hoa nhưng lại trông rất cô đơn.
Vừa bước vào, một người phụ nữ lớn tuổi liền chạy ra.
Bà
này, cậu đi đâu lâu thế? nãy giờ tớ tìm cậu hoài đấy (nắm tay người phụ nữ kia)
Người vợ
con đi có chút chuyện, mẹ ăn cơm chưa? Con có để ngay bàn ấy.
Bà
d-đúng là cháu trai của bà rồi! Mấy nay cháu đi đâu làm bà tìm mãi.
Hoàng Đức Duy
cháu...cháu đi học xa không có thời gian về nhà ạ.
Hoàng Đức Duy
cháu xin lỗi...
Người vợ
được rồi, con ở nhà chăm bà nhé. Mẹ đi làm đây.
Nguyên một buổi ở nhà, em và bà chơi cùng nhau. Em nấu ăn cho bà, dọn dẹp nhà, nghe bà kể chuyện, coi phim cùng bà.
Bà vui vẻ hơn thường ngày vì bà nghĩ đứa cháu trai của mình đã về.
Thể xác của bà đang ở hiện tại nhưng trí nhớ bị kẹt lại nơi quá khứ.
Buổi tối em ở lại nhà của họ, không về chùa. Căn phòng của em là căn phòng của người cháu trai đã qua đời.
Căn phòng này vừa được mở khóa hôm nay.
Mười lăm năm rồi, nó mới được mở cửa.
Hoàng Đức Duy
Căn phòng này đã lâu rồi nó mới được mở ra.
Căn phòng như chưa bao giờ thay đổi từ lần tai nạn định mệnh đó.
Mọi thứ trong phòng đều ngăn nắp như chủ của căn phòng còn sống.
Bình thường thì người chồng sẽ không đi làm vào buổi sáng, do vậy em có thể đến trường học.
Trường học là "địa ngục trần gian", nơi mà hình thành nên tuổi thơ đầy bất hạnh của em.
Những trò trêu chọc quái đản lại cứ tiếp diễn.
Và em vẫn buộc phải chịu đựng.
Bọn chúng đổ nước vào người em, ném cặp của em ra sân bóng mặc cho em vừa đuổi theo vừa giằng lấy.
Người em ướt sũng, toàn thân trầy trụa, cặp rách tơi tả.
Em lết cái thân xác đó về chùa vì không dám để bà thấy bản thân trong dạng thế này.
Tuy nhiên, em lại không ngờ bà lại đứng chờ em trước ngõ chùa.
Bà
sao người lại ướt thế này? cháu...cháu...
Hoàng Đức Duy
cháu không sao, chỉ là...cháu làm đổ nước lên áo thôi ạ..
Bà
rồi...rồi sao tay cháu trầy với cả bầm tím thế này? cháu bị ngã sao? hay bị người ta đánh?
Hoàng Đức Duy
không...không ạ. Cháu...cháu tự ngã ạ.
Bà
không sao, về bà bôi thuốc cho. Về thay đồ không lại bệnh mất.
Bà không một lời trách, lau vết thương và băng bó cho em.
Từng cử chỉ nhẹ nhàng vì sợ đứa cháu của mình đau càng thêm đau.
Bà
lần sau cẩn thận cháu nhé, dạo này mưa nhiều nên đường trơn, dễ ngã.
Hoàng Đức Duy
vâng ạ, cháu hứa lần sau cẩn thận ạ.
Hoàng Đức Duy
cháu cảm ơn bà.
Bà
cháu trai của bà, lúc nào cũng ngoan ngoãn giỏi giang.
Người vợ
Đức Dương, đi học đàn nào con!
Hoàng Đức Dương là tên của đứa con trai đã quá đời của họ.
Cậu ấy rất giỏi đánh đàn vì thế em cũng phải đi học đánh đàn để không bị bại lộ.
Hoàng Đức Duy
cháu đi học rồi lát về với bà nhé.
Bên cạnh học đánh đàn, họ còn sắm cho em một chiếc điện thoại mới để tiện liên lạc với em nhắc nhở vài điều.
Lúc đầu em không nhận nhưng vì người vợ năn nỉ quá, em đành nhận.
Chiếc điện thoại đầu tiên trong đời của em.
Hoàng Đức Duy
🧠: có nó, mình có thể liên lạc được với anh ấy!
Người em nhắc tới không ai khác là Nguyễn Quang Anh.
Một lần nhắc tới anh, hai lần cũng là anh.
Em liền đi gặp Hải Đăng khi vừa tan học.
Đỗ Hải Đăng
xin số điện thoại của Quang Anh á? Được thôi, để anh đọc cho.
Đỗ Hải Đăng
(đọc số điện thoại)
Có nó, việc tìm anh lại càng ngày đơn giản hơn.
Hoàng Đức Duy
cảm ơn anh nhé, em biết ơn anh lắm! (chạy đi)
Đỗ Hải Đăng
🧠: thằng nhóc này luôn nghĩ tới cậu ấy nhỉ. Đúng là...
Chương 3: Mất
"Nguyễn Quang Anh, em đợi lâu lắm rồi".
"Em luôn muốn nói chuyện với anh"
[Dòng tin nhắn của em: Em là Hoàng Đức Duy. Anh còn nhớ em không?]
<Thông báo: Tài khoản này không có trong danh sách bạn bè của bạn>.
Hoàng Đức Duy
Quang Anh, hãy trả lời em đi.
Như nghe được câu thỉnh cầu, bên kia đã nháy lên hai chữ "đã xem".
Nhưng đợi mãi, chẳng có dòng tin nhắn nào được gửi đến.
Ba mươi phút trôi qua rồi, điện thoại ấy không lấy một tiếng rung.
Hoàng Đức Duy
anh sao thế? đã xem rồi phải nhắn lại đi chứ?
Hoàng Đức Duy
anh...không muốn nói chuyện với em à?
Em hỏi anh, không một tiếng đáp.
[Dòng tin nhắn gửi đến: Đức Duy, quên anh đi. Đừng nhớ tới anh nữa, em sẽ khổ lắm. Anh xin lỗi.]
Hoàng Đức Duy
anh ấy nhắn gì vậy?..
Hoàng Đức Duy
"quên anh đi"...không...anh ấy nhắn sao?...
<Thông báo: Tài khoản bên kia đã chặn bạn>
Khóe mắt em đỏ hẫng lên, những giọt nước mắt thất thần rơi xuống.
Tâm trạng của em bây giờ như một lâu đài cát bị sóng đánh sụp đổ.
Một dòng tin nhắn đủ khiến trái tim em quặn thắt và hụt hẫng.
"Lý do là gì vậy? Sao anh làm thế với em?"
"Muốn quên là dễ sao? Nếu buông bỏ là dễ, em đã chẳng mong chờ làm gì".
Lại một giấc ngủ không tròn giấc.
Ngủ được ba mươi phút, em chợt tỉnh giấc.
Trí óc rối bời, đau như búa bổ.
Hoàng Đức Duy
🧠: em mệt quá, em nhớ anh lắm, em rất muốn nói chuyện với anh.
Hoàng Đức Duy
🧠: em tưởng anh cũng vậy. Hóa ra là không phải thế..
Hoàng Đức Duy
🧠: Anh nghĩ quên anh dễ đến thế à?
Hoàng Đức Duy
🧠: anh đã thành công khiến em đau rồi đấy.
Hoàng Đức Duy
🧠: em đã đủ vết thương rồi, làm ơn hãy đổi xử nhẹ nhàng với em. Người em tin tưởng duy nhất.
Sau đó em thiếp đi vào giấc ngủ trong những dòng suy nghĩ.
Em lạc trôi và bay bổng trong đó.
Chồng của người phụ nữ là một người đàn ông trầm mặc, ít nói.
Ông ấy rất ít điều nói với tôi, cũng phải thôi vì tôi chỉ là người giúp việc.
Ông ấy bận bịu với vợ của mình, có thể là đi làm đi họp một tuần không về.
Lần đầu tiên ông ấy nói chuyện với tôi là vào sáng chủ nhật.
Lúc này người phụ nữ và bà đã đi ra ngoài mua sắm, còn tôi đang chuẩn bị đi học đàn.
ông chìa tay ra một nắm kẹo, trông cái nào cũng ngon.
tôi nhìn một lúc lâu, vì đây là lần đầu tiên ông ấy nói chuyện với tôi.
người đàn ông
cho con, cầm lấy đi.
người đàn ông
mấy ngày nay con vất vả rồi.
người đàn ông
con thật sự rất giống con trai của bác, hèn gì mẹ bác không nhận ra. Dù bà bị mất trí nhớ nhưng bà lại nhận ra cháu mình rất nhanh.
người đàn ông
đến cả cái tên của con, nó lại còn gần giống tên của con trai bác.
Ông ấy giống vợ của mình, nhân từ, trầm mặc và luôn bận rộn.
Có lẽ để xua tan đi nỗi mất con, họ chọn cách tìm công việc để giải tỏa.
Sau hôm đó, ông ấy càng ngày càng bận việc hơn.
Tần suất xuất hiện tại nhà cũng ít hơn.
May rằng người phụ nữ bây giờ lại không có việc bận vào buổi sáng. Thuận tiên chăm bà mà tôi không cần phải nghỉ học.
Ông ấy đi công tác bên nước ngoài, nghe bác gái nói vậy.
Hết anh chuyển đi, thì lại đến Huỳnh Hoàng Hùng và Đỗ Hải Đăng cũng chuyển nhà.
Giống như anh, hai cậu ấy cũng chuyển đi ngay tiết học, gấp đến mức không kịp để lại một lời nhắn.
Chỉ còn một mình em lạc lõng trong ngôi trường này.
Đánh đập, đánh đập và lại đánh đập.
Chịu đựng, chịu đựng và lại chịu đựng.
Nếu bây giờ có anh ở đây, anh sẽ không bao giờ để em phải nhẫn nhịn bọn chúng.
Anh sẽ bảo vệ cho em, đánh họ cho em, đảm bảo an toàn cho em.
Không có anh, tất cả bằng không.
Hoàng Đức Duy
🧠: Nguyễn Quang Anh, Quang Anh...
Em gọi tên anh ngàn lần trong tiềm thức.
Từng cái đánh đau thấu tâm can, từng cái tát khiến mặt em đỏ ửng.
Bọn họ tha cho em lúc em đã ngất xỉu.
Chắc do sợ đánh quá tay khiến em ch*et đi.
Em nằm trong căn nhà hoang kế bên trường học đến chập tối.
Hoàng Đức Duy
🧠: cuối cùng cũng xong rồi sao..
Em lết cái thân xác đó về nhà, vừa về đến trước ngõ chùa. Em đã thấy căn nhà xa hoa quen thuộc ấy bỗng có gì đó khác lạ.
Điều đó khiến em bàng hoàng.
Em chạy vội vào trong nhà, trái tim hẫng đi một nhịp.
Trước cửa nhà, hình ảnh bác gái ngồi xụp xuống khóc như mưa, tay ôm ảnh của một người đàn ông.
Bên cạnh là bà đang ôm hũ tro cốt. Mặt cứng đờ, tay run run.
Đó chính là ảnh và tro cốt của bác trai.
Em bàng hoàng. Em không nghĩ đây là sự thật, chỉ trong một ngày mọi thứ lại thành ra như vậy.
Thấy em trong hình dạng nhếch nhác không khác gì ăn mày, bà đặt hũ tro cốt xuống. Chạy lại ôm em.
"Một đứa trẻ" đến cuối đời sẽ không được gặp con trai của mình lần nào nữa.
Bà
xe...xe ôtô của cậu ấy mất lái khiến cậu ấy đâm vào tường và xe bốc cháy...
Bà khóc ngày càng lớn hơn.
Những làn khói hương nghi ngút tỏa khắp một vùng.
Cuộc đời đã dẫm đạp cho người ta một cú rất đau.
Em khóc, không biết vì sao.
Em ôm chầm lấy bà và gục mặt xuống vai bà mà khóc.
Buổi tối muộn, khi đã không còn khách viếng. Bác gái mệt nhoài lên phòng của mình.
Chỉ còn em và bà ngồi thẫn thờ ở trước sân.
Tiếng kinh cầu vang lên giữa một vùng tối im lặng.
Bà
cháu không phải Hoàng Đức Dương nhỉ?
Câu hỏi của bà khiến em sững người.
Bà
bà đã nhận ra từ lâu rồi...
Bà
mặc dù bà bị mất trí nhớ, đến cả con ruột con dâu còn lúc nhớ lúc quên nhưng đứa cháu trai duy nhất của bà. Bà không thể quên được.
Bà
Cháu vất vả rồi, để cháu chăm bà già như này, đúng là vất vả.
Bà
Dù không phải Đức Dương nhưng cháu lại rất giống nó. Đến cả cách chăm sóc, nói chuyện với bà.
Bà
Con ruột với con dâu vì quá đau lòng nên vùi đầu vào công việc, ai cũng mang nặng nỗi đau.
Hoàng Đức Duy
không ạ, cháu phải cảm ơn bà mới đúng.
Hoàng Đức Duy
từ nhỏ cháu đã thiếu tình thương rất nhiều, bà nhìn cháu đi trên dưới toàn là vết thương. Là cháu bị bắt nạt ở trường đấy.
Hoàng Đức Duy
Họ khinh miệt cháu, nói cháu đáng ch*et.
Hoàng Đức Duy
cho nên họ đổ nước vào người cháu, đánh cháu, xé sách xé vở của cháu, giấu giày của cháu vào thùng rác, nhúng cặp của cháu vào nước bồn cầu.
Hoàng Đức Duy
Đến cả những người bạn thân nhất của cháu, họ cũng bỏ cháu đi
Bà
sao...sao cháu không nói cho bà biết...
Hoàng Đức Duy
cháu không muốn ai dính líu đến chuyện không tốt của mình.
Bà
ôi đứa cháu đáng thương của bà (bật khóc)
Hoàng Đức Duy
(rơi nước mắt)
Bà
sau này đừng nhẫn nhịn như thế nữa nhé. Đánh nhau là không tốt, nhưng cháu phải biết phản kháng lại.
Bà
cứ thế này không ai bảo vệ, cháu sẽ bị bọn chúng hành hạ không thương tiếc.
Em với bà ngồi đến hai giờ sáng rồi ai về phòng nấy.
Em vẫn chưa thể ngủ được, nước mắt em tuôn rơi đến ướt cả gối và cổ áo.
Sáng hôm sau, em đi học lại như bình thường.
Như mọi ngày, những trò giễu cợt ấy lại tiếp tục diễn ra.
Em nhìn chiếc giày của mình bị bọn chúng thay nhau chuyền và đá đi.
Em vội vã chạy theo vì đó là đôi giàu mà bà tặng cho em.
Hoàng Đức Duy
Trả cho tao! Bọn mày trả cho tao!
: Không đấy, thì sao nào?
: Haha, chọc thằng này vui thật.
bọn nó chạy đến con đường cụt sau trường rồi dừng lại, chân của một đứa trong đám đạp lên giày của em.
Hoàng Đức Duy
bỏ cái chân của mày ra! Giày bà tao mua cho tao!
: Bà của mày? Ý mày là cái bà già bị mất trí gần chỗ chùa mày á hả?
: Bà già quái đản đó mua cho mày đôi giày này à? Đôi này đắt đó, tầm hơn ba triệu lận đó nha.
: Mấy đứa rẻ rách như mày không xứng với nó.
Hoàng Đức Duy
Mày nói ai quái đản!?
Hoàng Đức Duy
Mày trả giày cho tao!!
Em không thèm nhịn nữa, vứt cặp xuống lao đến tụi nó.
Một đánh bốn, "không chột cũng què".
Nhưng không, vì nỗi uất hận bấy lâu nay, cộng thêm bọn nó nói bà em như vậy khiến em điên máu lên.
Em đấm cho từng đứa vài cú đấm. Đè chúng nó xuống nền đất và quật túi bụi.
Hết dùng tay đến dùng gậy.
Những sự uất ức của em, em sẽ trả sạch.
Cuối cùng, sau ba mươi phút đánh nhau. Bọn nó thương tích đầy mình, em cũng vậy nhưng nhẹ hơn.
Hoàng Đức Duy
Lần này cảnh cáo! Còn nói bà tao thế nữa, tao cầm ghế đánh ch*et tụi mày!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play