Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Văn Nguyên] “Em Đừng Cười Giống Người Ấy…”

Chương 1: Hợp Đồng Cưới Giao Trước Ngày Sinh Nhật

Thượng Hải, đầu tháng Sáu.
Nắng nóng hầm hập như trút dầu sôi lên nền đá cẩm thạch lạnh lẽo.
Gió biển cũng lười nhác, chẳng buồn mang theo một chút dịu dàng nào.
Thành phố lấp lánh ánh đèn này, lúc nào cũng tráng lệ và hối hả như một sân khấu lớn.
Nhưng trong căn phòng áp mái của một biệt thự kiểu Âu cổ điển ở quận Hoàng Phố, mọi âm thanh dường như đều bị nuốt sạch.
Người đàn ông mặc sơ mi đen, ngồi dựa trên sô pha da thật màu rượu vang, đôi chân vắt chéo tùy tiện, tay cầm ly rượu đỏ không nhãn.
Đôi mắt hắn ánh lên một vẻ chán chường lạnh lẽo.
…
Giao người rồi đấy,
một người đàn ông trung niên đứng ở cửa lên tiếng, giọng khàn khàn.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Ừm.
Dương Bác Văn khẽ nhấc mí mắt, không thèm quay đầu.
…
Cậu ấy vẫn còn đang run.
Người kia liếc mắt ra sau, rồi ngập ngừng,
…
Dù sao… cũng chỉ mới mười tám…
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Mười tám là đủ tuổi kết hôn hợp pháp.
Giọng Bác Văn lạnh tanh, cắt lời không một chút nể nang.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Và cậu ta là người nhà họ Trương.
…
Nhưng thằng bé… vẫn là…
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Tôi đã bỏ ra bao nhiêu tiền, ông rõ hơn ai hết.
Hắn đặt ly rượu xuống, đứng dậy.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Tôi mua được thì tôi có quyền.
Người đàn ông trung niên câm lặng.
…
Vài giây sau, ông ta cúi đầu, khẽ khàng nói,
…
Vậy… tôi đi trước.
Tiếng cửa khép lại rất nhẹ, nhưng trong tai Trương Quế Nguyên lúc ấy lại như một tiếng đóng sập định mệnh.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Cậu đứng ở hành lang, hai bàn tay nắm chặt vạt áo sơ mi trắng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Trước mặt là cánh cửa cao gần hai mét, phía sau là cầu thang xoắn ốc mà người chú vừa bỏ đi.
Cậu không còn đường lui.
Cậu biết, đằng sau cánh cửa đó… là người chồng hợp pháp của cậu.
Người mà chưa đầy ba ngày trước, cậu còn chưa từng gặp mặt.
Chỉ biết tên, biết tuổi.
Biết người ấy là chủ tịch một tập đoàn bất động sản tài phiệt, có nhiều lời đồn, nhiều scandal nhưng không ai dám xác minh.
Biết người ấy từng có một người yêu đã mất, là bạch nguyệt quang không ai thay thế nổi.
Biết, người ấy… là người mà cha cậu nợ một món nợ không thể trả.
Và giờ, cậu – Trương Quế Nguyên, mười tám tuổi, học sinh mới tốt nghiệp trung học – là “lời xin lỗi” mà nhà họ Trương mang đến.
Cánh cửa mở ra đột ngột.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
!!!
Quế Nguyên theo phản xạ giật mình.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Vào đi.
Giọng trầm thấp từ phía trong.
Cậu chậm chạp bước vào, đầu cúi gằm, hai tai đỏ bừng.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Dương Bác Văn nhìn cậu một lúc lâu, không nói gì.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Rồi hắn chỉ về phía ghế sofa,
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Ngồi.
Cậu lặng lẽ làm theo, không dám nhìn thẳng.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Một phút im lặng trôi qua.
Hai phút.
Ba phút.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Cậu tên là Trương Quế Nguyên?
Bác Văn hỏi.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
…Vâng.
Giọng cậu khẽ như tiếng gió.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Ngày sinh?
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Ngày mai… Mùng ba tháng Sáu. Vừa tròn mười tám…
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Ngon.
Bác Văn nhếch mép cười.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Kịp lúc thật.
Nguyên rùng mình.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
…!
Không rõ vì sao người đàn ông ấy luôn khiến người ta sợ.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Cậu biết lý do tại sao bị ép gả cho tôi không?
Hắn hỏi tiếp, ánh mắt sắc như dao lướt qua mặt cậu.
Quế Nguyên cắn môi.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
…Cha tôi… nợ anh rất nhiều tiền.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Không chỉ tiền.
Dương Bác Văn đi tới gần, đứng ngay trước mặt cậu.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Còn cả… mạng người.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
…?
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Nhưng thôi.
Hắn thở ra một tiếng, chậm rãi cúi xuống.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Tôi không cần cậu hiểu. Tôi chỉ cần cậu ngoan.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Bắt đầu từ đêm nay, cậu sẽ là vợ tôi. Hợp đồng đã ký. Hôn thú đã đăng ký. Trên giấy tờ, cậu là Dương phu nhân.
Trương Quế Nguyên siết chặt tay.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Đôi mắt khẽ run.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Nhưng…
Cậu run rẩy lên tiếng,
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Tôi… tôi không biết gì cả… tôi còn chưa từng có người yêu… tôi—
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Vậy thì tôi sẽ dạy.
Dương Bác Văn nghiêng người, hơi thở phả vào tai cậu.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Yên tâm, tôi có kinh nghiệm.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Không…
Quế Nguyên bật dậy.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Tôi không thể… tôi không muốn làm thế thân…
Không khí như đóng băng.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Ồ?
Hắn khẽ nhướng mày.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Ai nói với cậu chuyện thế thân?
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Cậu nhận ra mình vừa lỡ lời.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Là chú cậu?
Giọng hắn lạnh hẳn.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Hay là cậu tự suy diễn?
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Tôi… tôi chỉ nghe người ta nói… rằng anh từng yêu một người tên là…
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Câm miệng!
Tiếng quát làm cậu sững người.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Đừng bao giờ nhắc đến tên người đó.
Dương Bác Văn nhìn cậu chằm chằm.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Cậu không xứng.
Quế Nguyên cắn môi, cúi đầu.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Cổ họng nghẹn lại.
Hắn bước ra sau, mở một chiếc tủ nhỏ, lấy ra một hộp đựng nhẫn nhung nhức ánh vàng.
Không phải kiểu nhẫn cưới lãng mạn, mà là một loại nhẫn gia huy – đậm chất tài phiệt.
Lạnh lẽo, nặng trĩu.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Đưa tay trái.
Cậu do dự một giây, rồi đưa lên.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Dương Bác Văn đeo nhẫn vào tay cậu, hành động vừa tàn nhẫn vừa chậm rãi.
Xong, hắn giữ tay cậu trong vài giây, ngón cái chạm nhẹ lên khớp tay mềm.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Đẹp.
Hắn cười nhạt.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Nhưng vẫn kém xa tay của người đó.
Câu nói ấy như một nhát dao.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
.
Đêm ấy, Trương Quế Nguyên không thể ngủ.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Căn phòng rộng gần trăm mét vuông, ga giường trắng tinh, chăn mềm, điều hòa mát lạnh, tất cả đều vô cùng xa hoa… nhưng cậu cảm thấy mình như bị nhốt trong lồng kính.
Từ tầng dưới vọng lên tiếng dội ly, tiếng giày da, rồi lại yên lặng.
Đúng một giờ sáng, cánh cửa phòng cậu mở ra.
Dương Bác Văn bước vào.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Vẫn là sơ mi đen, tay không cầm gì, chỉ là ánh mắt đã ngà ngà men rượu.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Anh…
Cậu toan ngồi dậy.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Yên đó.
Hắn khàn giọng.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Tôi không say.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Anh vào phòng tôi làm gì?
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Tôi là chồng cậu.
Hắn nhìn cậu từ đầu đến chân.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Không phải nên vào sao?
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Nhưng… tôi chưa sẵn sàng…
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Không ai chờ cậu sẵn sàng.
Hắn ngồi xuống cạnh giường.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Cậu là của tôi. Hợp đồng không nói đến tình nguyện hay không.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Cậu siết chặt góc chăn.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Tôi không phải người đó… Dù tôi có giống đi nữa…
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Tôi biết cậu không phải.
Hắn thì thầm.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Tôi đâu có mù.
Ánh mắt Dương Bác Văn sâu như vực tối.
Cái chạm của hắn như vừa dịu dàng vừa áp chế.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Chỉ là…
hắn cúi sát, trán gần chạm vào trán cậu,
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Cậu có mùi giống người ấy.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Một chút thôi, cũng đủ làm tôi phát điên.
(Em đừng cười giống người ấy…)

Chương 2: Đêm Động Phòng Không Nến Đỏ

Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Một chút thôi, cũng đủ làm tôi phát điên.
Hơi thở của người đàn ông phả thẳng vào môi dưới đang khẽ run của Quế Nguyên.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Cậu không dám nhúc nhích.
Hơi men, mùi nước hoa nhẹ thoảng mùi tuyết tùng, hơi nóng của cơ thể đàn ông thành thục – tất cả khiến cậu choáng váng.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Anh…
Cậu lắp bắp,
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Đừng… tôi thật sự chưa—
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Tôi biết.
Dương Bác Văn cắt lời.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Cậu chưa từng làm chuyện này.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Thì anh càng không nên ép tôi…
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Không ép.
Hắn khẽ cười, tay luồn vào lớp tóc mềm sau gáy cậu, nhẹ nhàng nhưng áp lực mạnh dần.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Cậu là vợ tôi. Là vợ, thì nên học cách làm chồng hài lòng.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Hay là…
ánh mắt hắn chậm rãi liếc từ gương mặt trắng bệch của cậu xuống cổ, rồi dừng ở cúc áo sơ mi ngủ,
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Muốn tôi gọi luật sư đến đọc điều khoản hợp đồng cho nghe?
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Không cần…
Quế Nguyên rít nhẹ, lòng bàn tay ướt mồ hôi.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Vậy thì…
Hắn cúi thấp, môi lướt qua gò má cậu.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Ngoan đi.
Một tay hắn siết lấy cổ tay cậu, một tay còn lại mở từng cúc áo.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Không vội, nhưng tuyệt đối không cho cậu từ chối.
Căn phòng rơi vào im lặng.
Chỉ còn tiếng đồng hồ treo tường tích tắc và tiếng tim đập thình thịch của cậu.
Cậu không phản kháng, nhưng cũng không chủ động.
Dương Bác Văn như đã quá quen với loại biểu cảm nửa bất lực nửa sợ hãi này.
Hắn không nổi giận, chỉ càng trầm giọng, cúi sát hơn.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Đừng nhắm mắt,
hắn khẽ nói, môi gần như chạm vào môi cậu.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Tôi ghét người ta nhắm mắt lúc tôi chạm vào.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Không phải tôi muốn cậu giả làm người khác. Cũng không cần cậu cố giống. Chỉ cần là cậu.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Nhưng… anh đang nhìn tôi bằng ánh mắt…
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Của một thằng đàn ông muốn vợ mình.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Dưới ánh đèn ngủ mờ vàng, Dương Bác Văn trượt ánh mắt trên làn da trắng mịn, phần xương quai xanh mảnh khảnh, lồng ngực gầy, những ngón tay khẽ run.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Cậu đẹp.
Không giống Tả Kỳ Hàm.
Nhưng đẹp một cách khác.
Trắng hơn, mềm hơn, yếu ớt hơn.
Nhưng hắn ghét cái kiểu run rẩy ấy.
Giống như đang làm chuyện xấu.
Như thể hắn là kẻ xâm phạm.
Hắn không phải.
Hắn là chồng hợp pháp.
Là người mà gia đình Trương Quế Nguyên đã tự tay trao cậu vào lòng.
Hắn có quyền.
Hắn được phép.
.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Ưm…
Cậu khẽ kêu khi hắn ngậm lấy vành tai, đầu lưỡi lướt qua da thịt như con rắn đang trườn.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Đừng… đừng ở đó…
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Thì ở đâu?
Hắn cười khẽ, chạm ngón tay vào phần eo trần.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Tôi không chịu được…
Cậu thở gấp.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Còn chưa làm gì, đã nói không chịu?
Dương Bác Văn ghé sát bên tai, giọng trầm thấp.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Tôi sẽ từ từ. Không giết cậu đâu.
Nói xong, hắn kéo lớp chăn mỏng qua một bên, hôn xuống cổ.
Làn da cậu trắng đến nỗi chỉ một vết hôn nhẹ đã ửng đỏ như máu thấm trong sữa.
Quế Nguyên siết chặt nệm, ngửa đầu ra sau.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Toàn thân như bị rút hết sức.
Mọi cảm giác mới lạ đến mức khiến cậu phát hoảng.
Cơ thể chưa bao giờ được ai chạm vào thân mật như vậy.
Lần đầu tiên, lại là trong một tình huống cậu hoàn toàn không làm chủ.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Thư giãn đi.
Hắn khẽ nhả môi khỏi cổ cậu, giọng trầm khàn hơn.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Nếu không, sẽ đau đấy.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Anh… anh sẽ… dùng…?
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Ừ. Nhưng không phải hôm nay.
Cậu trợn mắt, còn chưa kịp hỏi thì đã cảm thấy tay hắn vuốt ve dọc hông, rồi nhẹ nhàng chạm đến nơi riêng tư nhất.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Đừng—!
Cậu bật dậy theo bản năng, nhưng bị hắn ghì chặt.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Không được tránh.
Hắn nghiêng đầu, cắn nhẹ một cái lên xương quai xanh.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Cậu tránh, tôi sẽ làm mạnh hơn.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Anh… biến thái…
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Ừ.
Hắn thở ra một tiếng, chẳng buồn phủ nhận.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Tôi có vấn đề. Nhưng tôi chỉ biến thái với một người.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Và giờ, người đó là cậu.
Câu nói ấy như một chiếc xiềng gông lạnh lẽo tròng lên người Trương Quế Nguyên.
Hắn cúi xuống, hôn tiếp.
Những vết đỏ lần lượt in lên làn da trắng.
Những chỗ mềm nhất, mỏng nhất, hắn đều không bỏ qua.
Không làm đau, nhưng làm nhục.
Không cưỡng bức, nhưng tuyệt đối không cho phép chống đối.
Quế Nguyên không biết bao lâu đã trôi qua.
Cậu chỉ cảm giác từng đợt nóng xộc lên não.
Cơ thể lạ lẫm phản ứng, tiếng thở dồn dập của chính mình vang trong không khí, xen lẫn tiếng cười trầm khàn của người đàn ông phía trên.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Thân thể cậu, ngoan hơn miệng cậu nhiều đấy.
Hắn thì thầm.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Tốt.
Cậu không còn phản kháng nữa.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Chỉ cắn môi, khép mắt.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Bảo đừng nhắm mắt mà.
Hắn nhấn giọng.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
…Không muốn nhìn…
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Nhìn đi.
Bác Văn nắm cằm cậu, ép quay lại đối diện.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Tôi không phải Tả Kỳ Hàm. Tôi không chết sớm như người đó.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Tôi sống. Và tôi sẽ làm cậu nhớ tôi cả đời.
.
Gần ba giờ sáng, Dương Bác Văn rời khỏi giường, mặc lại áo sơ mi, chỉnh cổ tay áo.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Trương Quế Nguyên cuộn người trong chăn, không động đậy, lưng quay ra ngoài, bờ vai mỏng khẽ run.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Hắn nhìn một lúc, rồi thản nhiên nói:
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Ngày mai, tôi sẽ dẫn cậu đi thay đổi ngoại hình.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Cậu đẹp. Nhưng cần đẹp theo cách tôi muốn.
Cậu không trả lời.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Dương Bác Văn cười nhạt.
Hắn bước tới, cúi xuống sát tai cậu.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Đừng giả vờ là tôi ép. Cậu nằm yên, không kêu khóc, còn đón lấy. Cậu ngọt hơn tôi tưởng.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Cút đi…
Giọng cậu nghèn nghẹt trong chăn.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Không cút.
Hắn đứng dậy, quay đi.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Tôi ở đây là hợp pháp. Còn cậu…
Một cái liếc cuối cùng, ánh mắt thâm trầm và lạnh như sương.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
…Cậu là vợ tôi.
(…Tôi sống, và tôi sẽ làm cậu nhớ tôi cả đời…)

Chương 3: Buổi Sáng Sau Đêm Thành Vợ Thành Chồng

Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
…Cậu là vợ tôi.
Câu nói ấy như chiếc chốt khóa lại đêm dài hỗn độn.
Trương Quế Nguyên nằm im, nghe tiếng bước chân rời khỏi phòng.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Cánh cửa khép lại rất nhẹ, gần như dịu dàng – nhưng trong lòng cậu lại vang dội như sấm sét.
Cậu không khóc.
Không còn khóc nổi nữa.
Cơ thể đau nhức, từng nơi đều ê ẩm.
Cậu chẳng bị xâm hại bạo lực, nhưng cái cách hắn chạm vào, vuốt ve, chiếm đoạt từng góc bí mật – lại khiến người ta muốn nôn.
Không phải vì ghê tởm… mà vì cái cảm giác mất kiểm soát.
Cậu chẳng khác gì một con thú cưng bị huấn luyện để ngoan ngoãn dâng thân.
Đêm đầu tiên sau hôn lễ.
Là thế đấy.
Không có nến đỏ.
Không có rượu mừng.
Không có bất kỳ câu nói dịu dàng nào.
Chỉ có sự chiếm hữu, lạnh lùng và giam cầm đầy quyền lực.
.
Cậu ngủ thiếp đi khi trời bắt đầu sáng.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Không sâu.
Chỉ mơ màng.
Mơ thấy mẹ cậu đứng trước giường, khóc.
Mơ thấy bố đưa lưng quay đi, ký lên giấy hôn thú như người ta ký đơn chuyển nhượng tài sản.
Mơ thấy Dương Bác Văn.
Người đàn ông ấy cứ nhìn cậu mãi bằng ánh mắt âm u như cũ.
Trong mơ, hắn cười, đưa tay ra và bảo:
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
“Ngoan, lại đây. Tôi sẽ yêu cậu.”
…Nhưng khi cậu bước tới, đôi tay ấy biến thành xiềng xích.
.
Tiếng gõ cửa vang lên ba tiếng đều đặn.
…
Cậu chủ phu nhân, đã 9 giờ rồi. Phu nhân dặn không thích đồ ăn nguội…
Quế Nguyên giật mình bật dậy, đau nhói dưới thắt lưng khiến cậu rên một tiếng, rồi khựng lại.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
!…a…
Không thể tin được, nhưng sự thật là cậu vừa nghĩ đến từ “phu nhân”.
Cậu là “phu nhân” của ai?
Một người như hắn ta?
Dương Bác Văn?
Cậu cười nhạt.
Hơi thở gấp gáp, toàn thân nhớp nháp khó chịu.
Cổ áo bị kéo lệch, những dấu hôn tím đỏ rải khắp ngực.
Cậu vội vã túm lấy áo choàng tắm, lê từng bước vào phòng tắm lớn như khách sạn.
Nước nóng xối xuống, nhưng không rửa trôi được cảm giác bị nhìn thấy tận xương tủy đêm qua.
.
Khi cậu bước ra, đã có người đứng chờ trước phòng ăn.
Dương Bác Văn.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Vẫn là bộ đồ vest đen, cà vạt xanh thẫm.
Tóc vuốt gọn, cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe bạc lạnh.
Gương mặt không cảm xúc, như thể tối qua chưa từng xảy ra chuyện gì.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Ăn sáng đi.
Hắn nói, rót một tách trà.
Cậu không trả lời, cũng không ngồi xuống.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Hắn vẫn không ngẩng đầu, nhàn nhạt tiếp:
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Không ăn, tôi sẽ nhờ quản gia gọi bác sĩ đến truyền dịch. Cậu nghĩ xem tôi chọn cách nào?
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
…Tôi ăn.
Giọng cậu khô khốc, cổ họng cháy rát.
Cậu ngồi xuống, nhưng tay cầm muỗng vẫn run.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Không thích cháo?
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
…Không đói.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Vậy để tôi đút.
Hắn lạnh nhạt.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Không cần!
Cậu gần như hét.
Dương Bác Văn cuối cùng cũng ngẩng đầu.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Mắt hắn khẽ híp lại.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Trương Quế Nguyên. Cậu nên biết, tôi có thể nhịn rất nhiều thứ. Nhưng không phải là thái độ này sau đêm tân hôn.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Vì sao?
Cậu cắn răng.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Vì tôi không ngoan như Tả Kỳ Hàm?
Tiếng bát sứ va nhẹ vào bàn.
Không vỡ, nhưng âm thanh ấy đủ khiến cậu im bặt.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Ánh mắt hắn tối lại, rất lâu sau mới khẽ cười.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Cuối cùng cũng dám nhắc đến người đó rồi.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Nhưng cậu nhầm rồi. Cậu không đủ xứng để so.
Trái tim Quế Nguyên co rút.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Tả Kỳ Hàm…
Hắn nói chậm rãi, ánh mắt xa xăm.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Cậu ấy là ánh trăng, là gió, là mùi cỏ ướt. Còn cậu—
Hắn liếc nhìn cậu từ trên xuống, ánh mắt đầy phán xét.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Cậu là một con búp bê bị đẩy vào tay tôi. Một thứ hàng hôn nhân.
Cậu siết chặt tay.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Vậy tại sao còn chạm vào tôi?
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Vì tôi không phải thánh.
Dương Bác Văn đứng dậy, kéo nhẹ cà vạt.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Và vì cậu dễ nằm xuống.
Bốp!
Tiếng bạt tai vang lên, khiến không gian đóng băng.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Chính Quế Nguyên cũng sững sờ.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
!!..
Bàn tay cậu run rẩy trong không khí.
Dương Bác Văn nghiêng đầu, mặt hơi lệch đi, dấu tay hằn đỏ rực nơi gò má trắng.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Không ai nói gì.
Rất lâu sau, hắn cười.
Một nụ cười nguy hiểm, dịu dàng đến rợn người.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Đây là lần đầu có người dám tát tôi.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Xin lỗi… tôi…
Cậu luống cuống.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Không cần xin lỗi.
Hắn bước chậm lại phía cậu.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Nhưng nhớ kỹ, cái giá cho việc đánh tôi… là tôi sẽ đánh lại bằng cách riêng.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Anh—
Hắn không cho cậu nói hết.
Đẩy ngửa cậu xuống ghế salon, hai tay kẹp chặt hai bên thái dương cậu, hơi thở nóng hổi trút thẳng lên mặt.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
!!!
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Ngay tại phòng khách cũng được.
Hắn thì thầm.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Thử xem, ai không ngoan hơn.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Không… đừng…
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Muộn rồi.
.
Cậu lại bị lột sạch.
Bằng ánh mắt, bằng lời nói, bằng cách hắn khiến thân thể mình phản bội chính mình.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Không… dừng lại…
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Cậu đánh tôi. Tôi cho cậu nhớ lần sau nếu muốn đánh, hãy đánh lúc còn sức.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Ư… dừng, tôi—!
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Nhưng thú thật, tôi rất thích lúc cậu nổi loạn.
Hắn cười, cúi sát xuống.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Lúc đó cậu mới có hồn.
Quế Nguyên bật khóc.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Hức—…
Nước mắt rơi trên gò má, len xuống bờ môi đang bị hắn ngậm lấy.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Đừng… đừng cười giống người đó nữa…
Hắn sững lại.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Cậu bật ra trong nước mắt:
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Tôi biết… tôi biết anh nhìn tôi… như là cậu ấy… Tả Kỳ Hàm…
Hắn cứng người, gương mặt tối sầm.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Một giây sau, hắn thô bạo rời khỏi cậu, đứng dậy chỉnh lại áo.
Không nhìn cậu lấy một cái, hắn nói lạnh như băng:
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Đừng tự gán mình như người tôi đã yêu.
Cậu khóc nghẹn, ngồi co lại.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
.
Một lát sau, hắn quay đầu, thở hắt.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Chiều nay, tôi sẽ cho người đưa cậu đi làm lại răng.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Gì cơ…?
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Môi cậu nhỏ, răng khểnh. Trông trẻ con, không quyến rũ.
Giọng hắn đều đều.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Tôi thích kiểu môi đầy, răng đều. Cười lên phải sắc.
Cậu chết lặng.
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Vì Tả Kỳ Hàm cũng cười như vậy à?
Cậu khàn giọng hỏi.
Hắn nhếch môi, không trả lời.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
~
Chỉ rời đi, để lại một mình cậu trong căn biệt thự lạnh lẽo.
(…Cậu là vợ tôi. Vậy thì phải biết cách sống như cái bóng của người khác…)

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play