[Tường Lâm] Chia Tay Người Cũ, Vớ Được Sếp Lớn.
Chap 1 – Cậu thư ký và lá đơn định mệnh
Biết danh Yan daddy chưa 😎
Một số điều cần lưu ý khi đọc truyện.❗
°Dựa vào 1 cái pov trên Tiktok.
° Notp mời lướt, không ném gạch, không xúc phạm nhân vật và truyện.❗
° Không gắn ghép lên người thật.❗
° Đây là ý tưởng của bản thân vui lòng tôn trọng chất xám của tác giả.❗
° Có một số từ ngữ được thêm vào nhầm phục vụ ý tưởng cho truyện, không có ý xúc phạm, hay nữ tính hoá idol.❗
° Không thích truyện - đồng nghĩa - với việc lướt chỗ khác không bình luận tiêu cực.❗
-Xin cảm ơn đã đọc hết 🙂↕️-
Hạ Tuấn Lâm tốt nghiệp trường Trung Truyền với bảng thành tích khiến bao người ngưỡng mộ. Dù không xuất thân từ gia đình giàu có hay có ô dù chống lưng, cậu vẫn luôn được thầy cô đánh giá cao vì chỉ số EQ – IQ đều nổi bật, thái độ lại khiêm tốn, ôn hòa.
Năm 22 tuổi, Tuấn Lâm cầm trong tay tấm bằng loại ưu, nhưng thay vì vào làm tại các cơ quan hành chính như người nhà mong đợi, cậu lại âm thầm nộp đơn vào một công ty tư nhân tên Nghiêm thị.
Lý do? Vì cậu thấy… bảng mẫu CV bên họ thiết kế đẹp, và hơn hết là cảm giác “thu hút kỳ lạ” khi đọc đến cái tên Tổng giám đốc – Nghiêm Hạo Tường.
Cậu không biết mình đang bước vào một vòng tròn định mệnh.
Buổi sáng hôm đó, trời âm u, Tuấn Lâm ngồi ở một góc quán café bình dân, tay cầm laptop run nhẹ. Đơn xin việc đã được gửi đi, chỉ là không dám hy vọng. Cậu từng nghe danh Nghiêm thị – một trong những công ty tư nhân có quy mô lớn, tốc độ phát triển chóng mặt và chế độ sàng lọc nhân viên cực kỳ khắt khe.
Bản thân cậu, dù có năng lực, vẫn tự ti vì chẳng có người quen trong ngành. Nhưng cậu vẫn nộp. Vì… đâu có gì để mất.
Tuấn Lâm nhấp một ngụm cà phê, miệng lẩm bẩm:
Hạ Tuấn Lâm
Dù sao thì... cũng chỉ thử một lần thôi mà.
Nào ngờ, chưa đến bốn tiếng sau, một email gửi về hộp thư khiến cậu suýt đánh rơi điện thoại:
Biết danh Yan daddy chưa 😎
💬Tin nhắn từ nhân viên của Nghiêm thị:
“Chúng tôi hân hạnh mời bạn tham gia vòng phỏng vấn trực tiếp tại trụ sở chính Nghiêm thị, vào lúc 14h hôm nay.”
Tim Tuấn Lâm đập dồn dập. Cậu vội vàng về nhà thay đồ, là lượt áo sơ mi, sửa lại mái tóc rối bời, và suýt ngất vì áp lực khi bước chân vào sảnh chính của tòa nhà Nghiêm thị – nơi được mệnh danh là “thánh địa công sở”.
Nhân viên ai nấy đều ăn mặc chỉn chu, bước đi nhanh nhẹn, gương mặt nghiêm túc. Trong khi đó, Tuấn Lâm vẫn còn lúng túng vì dây nịt lệch một bên và cổ áo hơi nhăn do vội vã.
Cậu được dẫn đến một phòng họp nhỏ.
Đúng giờ, cuộc phỏng vấn bắt đầu.
Tuấn Lâm trả lời hết những câu hỏi của ban tuyển dụng bằng thái độ bình tĩnh, khiêm tốn nhưng rất rõ ràng. Mắt cậu sáng khi nói về đam mê với việc tổ chức, quản lý và hỗ trợ hệ thống vận hành nội bộ – những công việc mà một thư ký điều hành có thể đảm nhiệm.
Vài tiếng sau khi về nhà, cậu lại nhận được tin nhắn:
Biết danh Yan daddy chưa 😎
💬Tin nhắn từ nhân viên của Nghiêm thị:
“Chúc mừng bạn Hạ Tuấn Lâm. Bạn đã vượt qua vòng phỏng vấn và được tuyển vào vị trí thư ký điều hành tại phòng Tổng Giám đốc. Thời gian đi làm: bắt đầu từ tuần sau.”
Tuấn Lâm sững sờ. Cậu không thể tin được.
Mình, một sinh viên tỉnh lẻ, lại được tuyển thẳng vào vị trí thư ký – chức vụ gần như là cánh tay phải của giám đốc, vừa là cầu nối nội bộ, vừa là người hỗ trợ lịch trình công việc?
Cậu ngồi bật dậy, mím môi rồi cười một mình trong căn phòng nhỏ.
Hạ Tuấn Lâm
Thử một lần thôi
– ai ngờ lại là lần định mệnh thay đổi cả cuộc đời cậu.
Ở một nơi khác, trên tầng cao nhất của Nghiêm thị, người đàn ông mặc sơ mi trắng, tay lật hồ sơ ứng viên, mỉm cười nhàn nhạt:
Nghiêm Hạo Tường
Hạ Tuấn Lâm… Quả thật có chút thú vị.
Nghiêm Hạo Tường đã nhìn thấy đoạn ghi hình trích xuất từ camera ở sảnh, khoảnh khắc cậu thanh niên tóc đen rối tung đứng ngơ ngác trước quầy lễ tân, mắt mở to như chú thỏ nhỏ.
Chỉ một ánh nhìn, hắn đã chú ý.
Biết danh Yan daddy chưa 😎
Hi~
Biết danh Yan daddy chưa 😎
Sau 1 khoảng thời gian ngắn tui điên cuồng ra tiểu thuyết thì bây giờ đã quay lại với thể loại truyện chat✨
Biết danh Yan daddy chưa 😎
Ở bộ lần trước tui có cho mọi người chọn thử thể loại ấy.
Biết danh Yan daddy chưa 😎
Và có 1 bạn đã bình luận.
Biết danh Yan daddy chưa 😎
Biết danh Yan daddy chưa 😎
Thể loại như tên truyện luôn=)
Biết danh Yan daddy chưa 😎
Biết danh Yan daddy chưa 😎
Đây nhen✨✨✨
Chap 2 – Mở màn công sở, đối diện sếp lớn.
Hạ Tuấn Lâm đứng trước gương, chỉnh lại cổ áo sơ mi trắng. Mái tóc được vuốt gọn gàng, gương mặt còn hơi non nớt nhưng ánh mắt đã lấp lánh ý chí. Cậu tự nhủ với chính mình:
"Chỉ cần không phạm lỗi, chỉ cần làm việc chăm chỉ, nhất định sẽ trụ vững tại Nghiêm thị."
Từ ký túc xá nhỏ nơi mình thuê tạm, Tuấn Lâm bắt xe đến trụ sở chính của Nghiêm thị. Cao ốc đồ sộ mười mấy tầng, kính sáng bóng, nhân viên ra vào chỉnh chu, không ai rảnh để buôn chuyện. Cậu bước vào, lưng thẳng, tay giữ tập hồ sơ cá nhân, cố giữ bình tĩnh dù trong lòng như trống đánh dồn dập.
Ngay tại khu văn phòng tầng mười, cậu được thư ký trưởng – chị Phương – gọi đến bàn.
Đa nhân vật nữ
Chị Phương: Tuấn Lâm, hôm nay em sẽ được tham gia cuộc họp chiến lược quý. Đối tác cũng sẽ đến. Sếp muốn em ghi biên bản và sắp xếp các tệp tài liệu liên quan.
Hạ Tuấn Lâm
Dạ, em biết rồi ạ.
Chị Phương đặt một tập hồ sơ dày xuống trước mặt cậu.
Đa nhân vật nữ
Chị Phương: Đây là nội dung cuộc họp, bản đề xuất sơ bộ, cùng một số tư liệu đối tác gửi trước. Em đọc kỹ trong vòng mười lăm phút, nếu có gì không hiểu cứ hỏi chị. Mà...
– Chị liếc nhìn đồng hồ –
Đa nhân vật nữ
Chị Phương: Chắc em không kịp hỏi đâu, nên tốt nhất là tự tin lên. Em làm được mà.
Tuấn Lâm đón lấy tập hồ sơ, nhẹ gật đầu.
Hạ Tuấn Lâm
Cảm ơn chị Phương.
Mười lăm phút sau, cậu theo bước chị tiến vào phòng họp.
Cửa phòng bật mở. Không khí trong lành hòa cùng áp lực vô hình dội xuống vai cậu. Người đàn ông ngồi đầu bàn họp không nhìn lên, chỉ nhẹ giọng:
Tuấn Lâm bước vào, lưng thẳng, bước chắc. Tim đập thình thịch nhưng vẫn gắng giữ bình tĩnh.
Ngay khoảnh khắc ấy...
Cậu không hề biết, từ đầu bàn đối diện, Nghiêm Hạo Tường đã nhìn thấy người mình đã chú ý từ lần tuyển dụng.
Cuộc họp diễn ra trong bầu không khí căng thẳng. Đối tác là một bên đầu tư khó tính nổi tiếng, từng bắt bẻ nhiều điểm nhỏ trong hợp đồng, không để lọt sai sót nào.
Tuấn Lâm không nói gì nhiều, chỉ chuyên tâm ghi chép. Mắt lia nhanh trên trang giấy, tai lắng nghe từng cụm từ chuyên ngành và tốc ký lại cực kỳ mạch lạc. Khi Hạo Tường cần tài liệu nào, cậu đưa đúng cái cần trong vòng ba giây, không trễ một nhịp.
Đến phần trình bày của Nghiêm thị, có một bảng thống kê sơ lược bị thiếu dữ kiện phụ lục.
Tuấn Lâm khẽ bước lên, đưa kèm bản dự phòng phụ lục đã in sẵn từ sớm, nhỏ giọng:
Hạ Tuấn Lâm
Phụ lục dự phòng, thưa Chủ tịch.
Ánh mắt của Nghiêm Hạo Tường dừng lại nơi cậu lâu hơn một chút.
Sau buổi họp, khi đối tác rời đi, một người trong số họ quay sang phía Hạo Tường:
Đa nhân vật nam
:Thư ký mới của các anh làm việc rất chuyên nghiệp. Ghi chép đầy đủ, tốc độ phản ứng nhanh, còn chuẩn bị phụ lục cả khi không cần. Tôi thích những người như vậy.
Câu nói ấy không chỉ rơi vào tai Hạo Tường mà còn bay thẳng ra khỏi hành lang kính – nơi mấy nhân viên văn phòng khác đang thấp giọng bàn tán:
Đa nhân vật nữ
: Trời ơi, cậu thư ký mới mà được đối tác khen à?
Đa nhân vật nữ
: Bình thường đối tác đó còn chưa từng khen nổi giám đốc bộ phận của mình nữa kìa.
Đa nhân vật nữ
: Cậu ta tên gì ấy nhỉ? Hạ Tuấn Lâm phải không?
Đa nhân vật nữ
: Mới ngày đầu đi làm đó. Căng thật...
Đa nhân vật nữ
: Hên hay giỏi thật nhỉ?
Tuấn Lâm không biết mình vừa gây ra một làn sóng nhỏ thế nào. Cậu chỉ khẽ thở ra nhẹ nhõm, cảm giác gồng mình cả buổi mới tạm thời thả lỏng được.
Chỉ có duy nhất một người vẫn đang nhìn cậu từ xa —
Nghiêm Hạo Tường, ánh mắt mang chút hứng thú như vừa phát hiện được món đồ chơi ưa thích mới.
Chiều muộn, Tuấn Lâm rời khỏi công ty, tay ôm tập tài liệu vừa chỉnh lý xong, vai hơi mỏi nhưng tâm trạng lại… lạ lắm. Không vui vẻ đến mức nhảy chân sáo, cũng không uể oải như lúc mới bước vào sáng nay. Giống như một giấc mơ vừa bắt đầu, và Cậu là nhân vật chính.
Về đến nhà trọ, Cậu rửa mặt, thay đồ rồi nằm dài trên giường. Điện thoại kề bên, mở màn hình lên rồi... nhấn vào khung chat quen thuộc với cái tên hiện rõ: Gia Khánh 🖤
Hạ Tuấn Lâm
> : Hôm nay em đi làm ngày đầu á, anh biết không~
Hạ Tuấn Lâm
> : Hôm nay em đi làm ngày đầu á, anh biết không~
Hạ Tuấn Lâm
> : Lúc đầu em run lắm… nhưng sau đó thì ổn. Đối tác còn khen em nữa kìa.
Hạ Tuấn Lâm
> : …Anh đang làm gì vậy?
Chấm tròn tin nhắn vẫn nằm yên. Không hiện chữ "đã xem", không phản hồi. Chỉ là một khoảng trống… như nỗi chờ đợi không có điểm dừng.
Tuấn Lâm thở dài, buông điện thoại xuống ngực. Mắt nhìn lên trần nhà, giọng khẽ:
Hạ Tuấn Lâm
Chắc bận… thôi để mai nhắn lại cũng được…
Cậu tự nói vậy. Nhưng lòng lại thắt lại.
Ở một nơi nào đó, Gia Khánh đang online, nhưng tin nhắn của Cậu… vẫn nằm im như chưa từng được đọc.
Biết danh Yan daddy chưa 😎
Trong 1 cuộc tình, chỉ có 1 người chủ động thì có còn gọi là yêu?
Biết danh Yan daddy chưa 😎
Người từng trải nên hiểu🙂
CHƯƠNG 3: MÙ QUÁNG
Hôm nay là thứ Tư. Một buổi sáng không nắng, không mưa, chỉ có sự đều đặn của đồng hồ treo tường và tiếng gõ bàn phím trong văn phòng tầng 19 của Nghiêm thị.
Hạ Tuấn Lâm vừa sắp xếp lại văn kiện theo phân công của thư ký trưởng, vừa liếc mắt nhìn màn hình điện thoại. Vẫn chưa có tin nhắn trả lời. Đã gần ba ngày.
Hạ Tuấn Lâm
> : Triệu Gia Khánh... Anh đang bận gì sao...? ( ❌ )
" ❌ " : tin nhắn chưa được gửi.
Cậu không dám nhắn thêm. Chỉ biết gõ rồi xóa. Xóa rồi lại gõ.
Khi tiếng chuông thông báo vang lên, lòng bàn tay Tuấn Lâm thoáng ướt mồ hôi. Tin nhắn từ người Cậu yêu:
Triệu Gia Khánh.
> : Anh đang kẹt. Em có thể chuyển anh 1 triệu trước được không? Cuối tuần anh trả. Có việc quan trọng lắm. Tin anh.
Tuấn Lâm chỉ ngập ngừng một lúc.
Hạ Tuấn Lâm
> : Em chuyển ngay. Anh giữ gìn sức khoẻ nha.
Gửi đi. Không cần đắn đo. Cậu chọn tin tưởng hơn nghi ngờ.
Nhưng không ai biết, cùng lúc đó, một tài khoản khác cũng nhận được khoản chuyển tiền ấy từ Triệu Gia Khánh – một người phụ nữ trẻ tên là "An Nghi".
Trong phòng làm việc phía trên cùng – văn phòng của Chủ tịch, Nghiêm Hạo Tường đang xem lại bản ghi biên bản họp hôm trước.
Cậu thư ký mới. Cậu ta đúng là có năng lực.
Từ cách sắp xếp hồ sơ, cách trả lời mail, cho tới việc truyền tải ý của Anh cho đối tác – đều rõ ràng, ngắn gọn mà vẫn đủ độ mềm mỏng. Hạo Tường hiếm khi để mắt đến ai trong công ty. Nhưng lần này…
Nghiêm Hạo Tường
Cậu ta có vẻ gầy đi so với hôm đầu.
– Hạo Tường trầm ngâm, ngón tay vô thức gõ nhẹ lên mặt bàn.
Chiều hôm đó, trời trở lạnh bất ngờ. Hạ Tuấn Lâm vừa rời phòng in thì bị chặn lại ngay ở cửa thang máy.
Nghiêm Hạo Tường
Thư ký Hạ. Em chưa mang áo khoác sao? Văn phòng lạnh thế mà.
Hạ Tuấn Lâm
Tôi... tôi không thấy lạnh lắm ạ...
Nghiêm Hạo Tường
Vậy mà da gà em nổi hết lên rồi này. Về sau nhớ mang theo áo khoác.
Câu nói nhẹ như gió, rồi người đàn ông ấy bước đi, để lại một cảm giác khó lý giải trong lòng Tuấn Lâm. Cậu khẽ mím môi.
Không biết vì sao, những câu quan tâm đơn giản từ người sếp kia lại khiến cậu cảm thấy... ấm hơn cả tin nhắn "Anh yêu em" từ Gia Khánh.
Tối hôm đó, Hạ Tuấn Lâm ngồi trong phòng ký túc cá nhân. Căn phòng nhỏ nhưng gọn gàng, giấy dán tường màu xanh lam nhạt.
Triệu Gia Khánh.
> : Mai anh bận. Đừng nhắn nhiều quá nhé. Khi nào rảnh anh gọi.
Tuấn Lâm đặt điện thoại xuống. Cậu không khóc. Chỉ cảm thấy lòng mình trống hoác.
Hạ Tuấn Lâm
Mình có làm phiền không? Hay anh ấy thật sự bận? Hay... mình chỉ là người thay thế?
Ngoài cửa sổ, trời trở gió. Cậu kéo chăn lên vai, tự ôm lấy chính mình.
Ở tầng cao hơn, đèn phòng chủ tịch vẫn còn sáng. Hạo Tường nhìn xuống dãy phòng khu ký túc xa, ánh mắt dừng lại rất lâu ở khu C – nơi có căn phòng nhỏ với ánh đèn vàng nhạt kia.
Anh không hiểu rõ cảm giác này là gì. Nhưng lại thấy… quan tâm một cách lạ thường.
Nghiêm Hạo Tường
Hạ Tuấn Lâm... cái tên thật dễ nhớ. Nhưng… em lại là người khiến tôi khó hiểu nhất đấy.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play