Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Gọi Là Chú, Yêu Là Anh

Giới thiệu

NHÂN VẬT TÂM ĐỨC
Đức – cậu nhóc nhỏ người, mắt to tròn – như một chú mèo con cứ quấn lấy chú không rời. Từ một cậu nhóc không nơi nương tựa lại bất ngờ được đưa vào một cuộc sống hoàn toàn mới, nơi cậu càng bám lấy Dân như bám lấy điểm tựa duy nhất của đời mình. Dù còn nhỏ nhưng Đức đã rất biết quan sát, hiểu chuyện và cực kỳ nhạy cảm
Cậu bé ấy có thể chẳng bao giờ đòi hỏi điều gì, nhưng chỉ cần Dân rời khỏi nhà quá lâu, Đức sẽ lặng lẽ ngồi trước cửa sổ, tay ôm gối, chờ đến khi chú về mới chịu đi ngủ
Đức rất nhõng nhẽo, nhưng cái nhõng nhẽo của cậu không ồn ào, không mè nheo. Đó là những ánh nhìn mong đợi, là những lần giả vờ buồn để được Dân ôm, là những câu nói ngây ngô như: "Chú Dân đi làm hoài à? Hay mai chú nghỉ, ở nhà chơi với cháu nha?"
Càng lớn, Đức càng giữ thói quen đó – bám lấy chú một cách âm thầm. Không ai ngoài Dân thấy được: ánh mắt cậu nhóc khi nhìn anh luôn có điều gì đó khó diễn tả… Một chút trẻ con, một chút dựa dẫm, một chút chờ đợi… và rồi, sau này, là một chút rung động
Nhỏ người, ngoan ngoãn nhưng đầy cảm xúc, Đức không phải kiểu con nuôi “lớn lên là đi”, mà là kiểu người dù lớn tới đâu cũng chẳng chịu rời khỏi vòng tay người đã từng dang ra che chở mình đầu tiên
NHÂN VẬT HẠO DÂN
Dân – cái tên không chỉ gắn liền với chức danh Chủ tịch tập đoàn Phạm Thị, mà còn đại diện cho một thế hệ tổng tài trẻ tuổi đầy bản lĩnh. Ở tuổi chưa đến ba mươi, anh đã ngồi vào vị trí quyền lực mà bao người khao khát
Dân nổi tiếng là người nghiêm túc, lạnh lùng và kín đáo, luôn giữ khoảng cách với thế giới. Không nhiều người dám bắt chuyện với Dân ngoài những cuộc họp. Ấy vậy mà, giữa cuộc sống khô khan và áp lực ấy, lại có một ngoại lệ – một cậu bé tên Đức. Chẳng ai hiểu vì sao Dân lại nhận nuôi một đứa trẻ xa lạ, càng chẳng ai tin được người đàn ông vốn lạnh như băng ấy lại có thể dịu dàng đến lạ kỳ khi ở cạnh cậu nhóc
Trước mặt người ngoài, Dân là tổng tài không dễ gần. Nhưng trước mặt Đức, anh lại là một người chú luôn kiên nhẫn giải thích từng câu hỏi ngây ngô, luôn nhớ rõ cậu thích món gì, sợ điều gì, và luôn cẩn thận điều chỉnh lịch làm việc chỉ để về nhà ăn tối cùng cậu bé
Dân cưng chiều Đức theo cách của riêng mình – không phô trương, không quá đà, nhưng đủ để bất cứ ai nhìn vào cũng nhận ra: trong cuộc đời tưởng như chẳng có chỗ cho cảm xúc ấy, đã có một người âm thầm bước vào – và ở lại

Chap 1

Con đèo vắng uốn mình giữa những dãy núi hun hút. Gió lạnh táp vào cửa kính xe, mang theo hơi ẩm và bụi đất đỏ
Chiếc xe đen bóng trườn chậm chạp trên mặt đường nham nhở sỏi đá. Trong xe, Dân - chủ tịch một tập đoàn Phạm Thị ngồi yên lặng ở hàng ghế sau, đôi mắt khẽ khép, trán hơi nhăn như đang chìm vào những suy nghĩ không tên. Hơn mười tiếng lái xe xuyên đêm khiến cả tài xế lẫn trợ lý đều mệt mỏi, nhưng anh thì vẫn tỉnh táo
Bỗng tiếng phanh thắng gấp khiến Dân mở bừng mắt
Hạo Dân ( 24t )
Hạo Dân ( 24t )
Có chuyện gì? //giọng trầm, không cao nhưng lạnh//
Tài xế
Tài xế
Anh Dân….hình như có đứa trẻ đứng giữa đường
Dân nhíu mày. Anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính
Đúng là có một đứa bé – nhỏ xíu như cái bóng, đứng chênh vênh giữa con đường núi. Trời lạnh mà thằng bé chỉ mặc một chiếc áo cộc tay sờn vai, đôi chân trần bám đầy bùn đất. Mái tóc rối bù, mặt lấm lem, đôi mắt ngước nhìn xe hơi như một con thú nhỏ lạc vào thế giới loài người
Dân đẩy cửa xe bước xuống. Gió lùa mạnh vào cổ áo, lạnh tê tái. Anh chậm rãi tiến tới, từng bước dẫm lên nền đất ẩm ướt
Hạo Dân ( 24t )
Hạo Dân ( 24t )
Nhóc con
Hạo Dân ( 24t )
Hạo Dân ( 24t )
Sao đứng ở đây một mình?
Đứa bé không trả lời. Nó chỉ lùi lại nửa bước, như phản xạ, rồi đứng yên. Đôi mắt đen lay láy vẫn không rời khỏi người đàn ông lạ. Ánh nhìn đó… không hẳn sợ hãi, mà như van xin
Hạo Dân ( 24t )
Hạo Dân ( 24t )
Cháu tên gì? //giọng dịu hơn//
Tâm Đức ( 6t )
Tâm Đức ( 6t )
…Đức
Hạo Dân ( 24t )
Hạo Dân ( 24t )
Ba mẹ cháu đâu?
Tâm Đức ( 6t )
Tâm Đức ( 6t )
//lắc đầu//
Tâm Đức ( 6t )
Tâm Đức ( 6t )
Cháu không có ba mẹ
Hạo Dân ( 24t )
Hạo Dân ( 24t )
//tim như khựng lại//
Hạo Dân ( 24t )
Hạo Dân ( 24t )
Vậy cháu sống ở đâu?
Cậu lại lắc đầu. Lần này là im lặng hoàn toàn. Một loại im lặng khiến người lớn phải bối rối. Không nước mắt. Không oán trách. Chỉ có một cơ thể nhỏ bé đứng giữa giá lạnh như thể đã quen với việc bị cả thế giới bỏ quên
Hạo Dân ( 24t )
Hạo Dân ( 24t )
Cháu đang đi đâu?
Tâm Đức ( 6t )
Tâm Đức ( 6t )
Không biết….cháu đi mãi
Tâm Đức ( 6t )
Tâm Đức ( 6t )
Rồi....mệt quá
Hạo Dân ( 24t )
Hạo Dân ( 24t )
Cháu ăn gì chưa?
Đức cúi đầu. Không trả lời. Cả thân hình run lên nhẹ nhẹ. Dân im lặng nhìn cậu bé. Một phần trong anh muốn quay đi. Đây không phải việc của anh. Anh có thể gọi chính quyền địa phương, để lại đứa trẻ cho người khác xử lý
Nhưng….vì lý do nào đó, anh không bước đi được. Anh cởi áo khoác, khoác lên vai cậu bé
Hạo Dân ( 24t )
Hạo Dân ( 24t )
Lạnh lắm, phải không?
Đức giật mình. Lớp áo to sụ trùm gần kín cả người cậu. Đức ngẩng lên nhìn Dân, đôi mắt ánh nước
Tâm Đức ( 6t )
Tâm Đức ( 6t )
…Chú là người xấu không?
Dân hơi khựng. Câu hỏi này không đến từ một đứa trẻ ngây ngô. Nó đến từ một đứa trẻ biết sợ. Biết thế giới từng độc ác thế nào
Anh ngồi xuống, ngang tầm với cậu
Hạo Dân ( 24t )
Hạo Dân ( 24t )
Không, chú không phải người xấu
Hạo Dân ( 24t )
Hạo Dân ( 24t )
Nhưng chú cũng không chắc mình là người tốt
Tâm Đức ( 6t )
Tâm Đức ( 6t )
//nhìn anh, chớp mắt//
Tâm Đức ( 6t )
Tâm Đức ( 6t )
Chú có định mang cháu đi bán không?
Hạo Dân ( 24t )
Hạo Dân ( 24t )
//cười nhẹ, không rõ buồn hay chua xót//
Hạo Dân ( 24t )
Hạo Dân ( 24t )
Không, nhưng chú có thể đưa cháu về thành phố
Hạo Dân ( 24t )
Hạo Dân ( 24t )
Cho cháu chỗ ở. Cho cháu cơm ăn, chăn ấm
Hạo Dân ( 24t )
Hạo Dân ( 24t )
Nếu....cháu muốn
Đức im lặng rất lâu. Gió rít qua đèo, hun hút như sắp thổi bay hai người. Rồi cậu khẽ nói
Tâm Đức ( 6t )
Tâm Đức ( 6t )
…Cháu mệt quá rồi
Tâm Đức ( 6t )
Tâm Đức ( 6t )
Cháu không muốn đi nữa
Hạo Dân ( 24t )
Hạo Dân ( 24t )
Vậy để chú cõng cháu về
Đức ngập ngừng. Rồi – như một bản năng, như một điều cuối cùng còn lại để tin. Cậu bé bước tới, vùi mặt vào ngực người đàn ông xa lạ
Trên xe, Dân ôm đứa trẻ trong tay. Cậu đã ngủ, hơi thở đều đặn, đầu gối lên vai anh như đã quen thân tự bao giờ
Anh nhìn ra cửa kính. Mưa bắt đầu rơi – trận mưa đầu đông
Chẳng ai biết tại sao anh dừng xe. Chẳng ai biết vì sao một người như Dân – lạnh lùng, lý trí, luôn đặt lợi ích lên trên hết – lại đón một đứa trẻ không tên không tuổi, không họ hàng, không ký ức
Chỉ riêng anh hiểu, khoảnh khắc Đức ngẩng lên, với ánh mắt đó, anh biết mình không thể quay đi được nữa

Chap 2

Chiếc xe chầm chậm lăn bánh qua cánh cổng sắt lớn, lặng lẽ tiến vào một khu biệt thự yên tĩnh nằm sâu trong khu dân cư cao cấp bậc nhất thành phố
Trời đã tối. Những bóng đèn vàng vắt qua hàng cây tỏa ánh sáng ấm dịu, Đức vẫn ngủ trong vòng tay Dân. Cậu bé gầy gò, hai má hõm sâu, khuôn mặt nhỏ bé lấm tấm tàn tro của chuyến đi dài
Dân nhìn xuống cậu, cảm giác trong lồng ngực vẫn chưa gọi được thành tên. Có thể là một thứ giống như thương hại. Cũng có thể là... trách nhiệm
Cánh cửa mở. Người quản gia lớn tuổi chạy ra, ngạc nhiên khi thấy cậu chủ bế một đứa trẻ lạ trên tay
Quản gia
Quản gia
Cậu Dân….đứa nhỏ này…?
Hạo Dân ( 24t )
Hạo Dân ( 24t )
Dẫn tôi lên phòng khách tầng hai
Hạo Dân ( 24t )
Hạo Dân ( 24t )
Gọi bác sĩ riêng đến ngay. Và chuẩn bị phòng bên cạnh phòng tôi, tối nay tôi muốn ngủ gần để dễ kiểm tra
Quản gia thoáng sững người, nhưng rồi gật đầu vâng dạ, không hỏi thêm gì. Từ nhiều năm nay, cậu chủ nhà này luôn là người kín đáo và khó đoán
Căn phòng mới sáng đèn, mùi tinh dầu nhẹ phảng phất trong không khí. Chiếc giường nhỏ được phủ ga trắng tinh tươm, chăn gối đã được thay sạch
Đức tỉnh dậy trong ánh đèn vàng dịu. Cậu chớp mắt vài lần, nhìn quanh căn phòng rộng lớn mà im ắng. Trần cao, rèm dày, cửa kính kín gió. Bên cạnh giường là một chiếc ghế, nơi Dân đang ngồi, tay cầm ly nước ấm
Hạo Dân ( 24t )
Hạo Dân ( 24t )
Cháu tỉnh rồi
Đức bật ngồi dậy, hơi lùi vào trong, có chút sợ hãi. Ánh mắt hoảng loạn thoáng hiện lên như phản xạ
Hạo Dân ( 24t )
Hạo Dân ( 24t )
Không sao
Hạo Dân ( 24t )
Hạo Dân ( 24t )
Cháu đang ở nhà chú. Không ai làm hại cháu cả
Tâm Đức ( 6t )
Tâm Đức ( 6t )
…Đây là đâu?
Hạo Dân ( 24t )
Hạo Dân ( 24t )
Là thành phố. Là nơi chú sống
Tâm Đức ( 6t )
Tâm Đức ( 6t )
…Cháu…cháu không có tiền
Dân bật cười khẽ. Lần này, không phải cười chua xót. Là cười như thể nghe một điều quá ngây thơ
Hạo Dân ( 24t )
Hạo Dân ( 24t )
Cháu không cần trả tiền
Hạo Dân ( 24t )
Hạo Dân ( 24t )
Chỉ cần ăn, ngủ, và khỏe lại
Cậu bé cúi đầu, tay níu lấy vạt áo khoác đang mặc. Áo vẫn là của Dân – to, dày và còn vương mùi hương nhè nhẹ của xạ hương
Một lát sau, Đức ngẩng lên, chần chừ hỏi
Tâm Đức ( 6t )
Tâm Đức ( 6t )
Chú có định… nuôi cháu không?
Hạo Dân ( 24t )
Hạo Dân ( 24t )
Ừ //đáp ngắn gọn//
Tâm Đức ( 6t )
Tâm Đức ( 6t )
Cho đến khi nào?
Hạo Dân ( 24t )
Hạo Dân ( 24t )
Cho đến khi cháu muốn rời đi
Câu trả lời khiến tim Đức chao đảo một nhịp. Lần đầu tiên, cậu nghe một câu nói không có điều kiện. Không có thời hạn
Bác sĩ đến, kiểm tra sức khỏe tổng quát. Không có gì nghiêm trọng ngoài suy nhược nhẹ. Sau khi mọi người rời đi, Dân đích thân dặn dò người giúp việc chuẩn bị cháo loãng và đồ ngủ trẻ em – tất cả đều mua gấp trong đêm
Trước khi tắt đèn, Đức còn hỏi nhỏ
Tâm Đức ( 6t )
Tâm Đức ( 6t )
Chú có ngủ ở đây không?
Dân đang định quay đi. Nghe vậy, anh đứng lại, nhìn cậu một lúc lâu. Rồi anh kéo chiếc ghế lại gần giường, ngồi xuống
Hạo Dân ( 24t )
Hạo Dân ( 24t )
Chú ở đây
Tâm Đức ( 6t )
Tâm Đức ( 6t )
Cháu có thể gọi chú là gì?
Dân trầm ngâm một chút, rồi đáp
Hạo Dân ( 24t )
Hạo Dân ( 24t )
Gọi chú là chú, vậy thôi
Tâm Đức ( 6t )
Tâm Đức ( 6t )
Chú ơi
Hạo Dân ( 24t )
Hạo Dân ( 24t )
Hửm?
Tâm Đức ( 6t )
Tâm Đức ( 6t )
Cảm ơn chú….vì đã không bỏ cháu lại
Dân không nói gì. Chỉ đưa tay xoa đầu cậu bé một cách rất khẽ, như thể chạm nhẹ vào một ký ức cũ kỹ mà chính anh cũng không biết mình từng mang theo
Đêm hôm ấy, trời lại mưa. Nhưng căn phòng nhỏ có ánh đèn vàng, có người đàn ông ngồi yên lặng bên cạnh giường cậu bé mồ côi, lần đầu tiên không lạnh

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play