Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

#AllHung — Những Kẻ Tâm Thần

#1 - Trốn Tìm

NovelToon
_______
Trời đổ mưa rả rích từ chiều cho đến tận khi màn đêm nuốt chửng mọi ánh sáng cuối cùng.
Trên con đường đất trơn trượt giữa vùng rừng núi hẻo lánh, chiếc xe đen dừng lại trước cánh cổng rỉ sét của một căn biệt thự cổ khổng lồ, nằm lặng lẽ như một con thú săn mồi đang rình mồi.
Lê Quang Hùng run rẩy bước xuống xe, chân khẽ trượt trên nền đất ướt.
☆𝐥𝐞𝐪𝐮𝐚𝐧𝐠𝐡𝐮𝐧𝐠 - 𝐦𝐚𝐬𝐭𝐞𝐫𝐝
☆𝐥𝐞𝐪𝐮𝐚𝐧𝐠𝐡𝐮𝐧𝐠 - 𝐦𝐚𝐬𝐭𝐞𝐫𝐝
Cháu... phải ở đây sao?
Người tài xế không quay đầu lại, lạnh lùng đáp.
NVP - Nam
NVP - Nam
Trả nợ là trả nợ.
NVP - Nam
NVP - Nam
Đây là nhà chồng cháu, nhớ chưa?
Tiếng cổng sắt nặng nề kêu két két như một lời báo hiệu điềm gở.
Cậu chập chững bước vào, hai tay ôm chặt vali như ôm chút can đảm mong manh cuối cùng.
Biệt thự nhà họ Tổng - nơi cư trú của năm người đàn ông bị xã hội xem là 'quái vật'…
Cậu chưa kịp gõ cửa, cánh cửa gỗ đã từ từ mở ra.
Trong ánh đèn lập lòe yếu ớt, bốn cặp mắt đen kịt nhìn cậu chằm chằm như thể đang phân tích một con mồi.
Một người bước ra trước - Bùi Anh Tú, mái tóc dài rũ rượi che khuất một phần khuôn mặt, giọng nói trầm đục nhưng đầy chế giễu.
☆𝐛𝐮𝐢𝐚𝐧𝐡𝐭𝐮 - 𝐚𝐭𝐮𝐬
☆𝐛𝐮𝐢𝐚𝐧𝐡𝐭𝐮 - 𝐚𝐭𝐮𝐬
Chào vợ sắp cưới.
Đằng sau hắn là Trần Đăng Dương, đôi mắt mở to bất thường, cười không khép miệng.
☆𝐭𝐫𝐝𝐚𝐧𝐠𝐝𝐮𝐨𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐦𝐢𝐜
☆𝐭𝐫𝐝𝐚𝐧𝐠𝐝𝐮𝐨𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐦𝐢𝐜
Chúng ta sẽ sống rất vui vẻ với nhau đấy, nhóc à.
Rồi lần lượt, từng người bước ra - Đỗ Hải Đăng mặt lạnh như xác chết, Nguyễn Thái Sơn liếm môi như kẻ khát máu, và cuối cùng là Trần Minh Hiếu, người không nói gì, chỉ nhìn cậu chằm chằm với ánh mắt… trống rỗng.
☆𝐥𝐞𝐪𝐮𝐚𝐧𝐠𝐡𝐮𝐧𝐠 - 𝐦𝐚𝐬𝐭𝐞𝐫𝐝
☆𝐥𝐞𝐪𝐮𝐚𝐧𝐠𝐡𝐮𝐧𝐠 - 𝐦𝐚𝐬𝐭𝐞𝐫𝐝
| Lùi một bước | Tôi… tôi có thể gọi về nhà không?
☆𝐛𝐮𝐢𝐚𝐧𝐡𝐭𝐮 - 𝐚𝐭𝐮𝐬
☆𝐛𝐮𝐢𝐚𝐧𝐡𝐭𝐮 - 𝐚𝐭𝐮𝐬
| Bật cười | Điện thoại?
☆𝐛𝐮𝐢𝐚𝐧𝐡𝐭𝐮 - 𝐚𝐭𝐮𝐬
☆𝐛𝐮𝐢𝐚𝐧𝐡𝐭𝐮 - 𝐚𝐭𝐮𝐬
Ở đây không có sóng, cưng ạ.
_______
0h00.
Đồng hồ đỉnh điểm chỉ đúng 0h00 khuya.
Hùng nằm co ro trong căn phòng lạnh lẽo, ánh đèn yếu hắt từ chiếc đèn dầu cũ kỹ khiến bóng tường đung đưa như những bóng ma.
Mọi cánh cửa đều khoá trái từ bên ngoài.
Cậu có cảm giác như mình bị nhốt trong một cái bẫy.
Cạch...
Tiếng chốt cửa xoay nhẹ.
Hùng giật bắn mình.
Cánh cửa bật mở.
Năm bóng người đứng lặng trong bóng tối.
Hiếu bước lên trước, tay cầm theo một con dao bếp dính bùn đất.
Giọng hắn đều đều.
☆𝐭𝐫𝐦𝐢𝐧𝐡𝐡𝐢𝐞𝐮 - 𝐡𝐢𝐞𝐮𝐭𝐡𝟐
☆𝐭𝐫𝐦𝐢𝐧𝐡𝐡𝐢𝐞𝐮 - 𝐡𝐢𝐞𝐮𝐭𝐡𝟐
Dậy đi.
☆𝐭𝐫𝐦𝐢𝐧𝐡𝐡𝐢𝐞𝐮 - 𝐡𝐢𝐞𝐮𝐭𝐡𝟐
☆𝐭𝐫𝐦𝐢𝐧𝐡𝐡𝐢𝐞𝐮 - 𝐡𝐢𝐞𝐮𝐭𝐡𝟐
Chúng ta chơi một trò.
☆𝐥𝐞𝐪𝐮𝐚𝐧𝐠𝐡𝐮𝐧𝐠 - 𝐦𝐚𝐬𝐭𝐞𝐫𝐝
☆𝐥𝐞𝐪𝐮𝐚𝐧𝐠𝐡𝐮𝐧𝐠 - 𝐦𝐚𝐬𝐭𝐞𝐫𝐝
| Bật khóc | Không… tôi… tôi mệt rồi…
☆𝐭𝐫𝐝𝐚𝐧𝐠𝐝𝐮𝐨𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐦𝐢𝐜
☆𝐭𝐫𝐝𝐚𝐧𝐠𝐝𝐮𝐨𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐦𝐢𝐜
| Bật cười | Trò này vui lắm.
☆𝐭𝐫𝐝𝐚𝐧𝐠𝐝𝐮𝐨𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐦𝐢𝐜
☆𝐭𝐫𝐝𝐚𝐧𝐠𝐝𝐮𝐨𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐦𝐢𝐜
Thử đi.
Sơn nhẹ nhàng đến gần, thì thầm vào tai Hùng bằng giọng thì thào rợn người.
☆𝐧𝐠𝐭𝐡𝐚𝐢𝐬𝐨𝐧 - 𝐣𝐬𝐨𝐥
☆𝐧𝐠𝐭𝐡𝐚𝐢𝐬𝐨𝐧 - 𝐣𝐬𝐨𝐥
Mỗi lần bị bắt… chúng tôi sẽ lấy của em một ngón tay.
☆𝐧𝐠𝐭𝐡𝐚𝐢𝐬𝐨𝐧 - 𝐣𝐬𝐨𝐥
☆𝐧𝐠𝐭𝐡𝐚𝐢𝐬𝐨𝐧 - 𝐣𝐬𝐨𝐥
Chỉ là một ngón thôi mà.
Hùng run rẩy, môi trắng bệch, mắt trợn tròn hoảng loạn.
☆𝐥𝐞𝐪𝐮𝐚𝐧𝐠𝐡𝐮𝐧𝐠 - 𝐦𝐚𝐬𝐭𝐞𝐫𝐝
☆𝐥𝐞𝐪𝐮𝐚𝐧𝐠𝐡𝐮𝐧𝐠 - 𝐦𝐚𝐬𝐭𝐞𝐫𝐝
Các người điên rồi!
☆𝐥𝐞𝐪𝐮𝐚𝐧𝐠𝐡𝐮𝐧𝐠 - 𝐦𝐚𝐬𝐭𝐞𝐫𝐝
☆𝐥𝐞𝐪𝐮𝐚𝐧𝐠𝐡𝐮𝐧𝐠 - 𝐦𝐚𝐬𝐭𝐞𝐫𝐝
Tôi không chơi đâu!
Đăng kéo cậu dậy, không cho phản kháng.
☆𝐝𝐨𝐡𝐚𝐢𝐝𝐚𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐨
☆𝐝𝐨𝐡𝐚𝐢𝐝𝐚𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐨
Em có 5 phút.
☆𝐝𝐨𝐡𝐚𝐢𝐝𝐚𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐨
☆𝐝𝐨𝐡𝐚𝐢𝐝𝐚𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐨
Tính từ bây giờ.
Chiếc đồng hồ quả lắc trong đại sảnh vang lên tiếng dong… dong…
_______
0h05.
Hùng lao như điên dọc hành lang tối om, thở dốc, nước mắt ướt mặt.
Căn nhà quá rộng, cửa đóng kín, hành lang dài như mê cung.
Tiếng cười man dại vang vọng khắp nơi.
Cạch!
Một cánh cửa mở ra đâu đó.
Tiếng chân trần lê trên sàn gỗ.
Một bóng người vụt qua đầu hành lang.
Hùng vội lao vào phòng chứa đồ, chui vào một thùng rỗng.
Tim đập thình thịch.
Bên ngoài, tiếng bước chân chậm rãi vang lên.
Bịch.
Bịch.
Bịch.
☆𝐛𝐮𝐢𝐚𝐧𝐡𝐭𝐮 - 𝐚𝐭𝐮𝐬
☆𝐛𝐮𝐢𝐚𝐧𝐡𝐭𝐮 - 𝐚𝐭𝐮𝐬
Quang Hùng…
☆𝐛𝐮𝐢𝐚𝐧𝐡𝐭𝐮 - 𝐚𝐭𝐮𝐬
☆𝐛𝐮𝐢𝐚𝐧𝐡𝐭𝐮 - 𝐚𝐭𝐮𝐬
Quang Hùng…
☆𝐛𝐮𝐢𝐚𝐧𝐡𝐭𝐮 - 𝐚𝐭𝐮𝐬
☆𝐛𝐮𝐢𝐚𝐧𝐡𝐭𝐮 - 𝐚𝐭𝐮𝐬
Em trốn ở đâu thế?
Giọng của Tú vang vọng, đầy thích thú.
Cánh cửa phòng bị đẩy ra.
Cậu nín thở.
Một tiếng dao xoẹt lướt trên mặt thùng khiến cậu tưởng tim mình ngừng đập.
Nhưng rồi, tiếng chân lại rời đi.
_______
0h28.
Hùng trườn ra khỏi nơi ẩn nấp, định lẻn xuống tầng hầm.
1... 2.
BỤP!
Nhưng một bàn tay lạnh như xác chết bỗng túm lấy chân cậu.
☆𝐭𝐫𝐦𝐢𝐧𝐡𝐡𝐢𝐞𝐮 - 𝐡𝐢𝐞𝐮𝐭𝐡𝟐
☆𝐭𝐫𝐦𝐢𝐧𝐡𝐡𝐢𝐞𝐮 - 𝐡𝐢𝐞𝐮𝐭𝐡𝟐
Tóm được rồi.
Cậu gào lên, vùng vẫy trong vô vọng.
☆𝐥𝐞𝐪𝐮𝐚𝐧𝐠𝐡𝐮𝐧𝐠 - 𝐦𝐚𝐬𝐭𝐞𝐫𝐝
☆𝐥𝐞𝐪𝐮𝐚𝐧𝐠𝐡𝐮𝐧𝐠 - 𝐦𝐚𝐬𝐭𝐞𝐫𝐝
Đừng mà!
☆𝐥𝐞𝐪𝐮𝐚𝐧𝐠𝐡𝐮𝐧𝐠 - 𝐦𝐚𝐬𝐭𝐞𝐫𝐝
☆𝐥𝐞𝐪𝐮𝐚𝐧𝐠𝐡𝐮𝐧𝐠 - 𝐦𝐚𝐬𝐭𝐞𝐫𝐝
Đừng mà!!!
Cậu bị kéo lê vào đại sảnh, nơi bốn người còn lại đang ngồi chờ quanh một chiếc ghế gỗ cũ kỹ.
☆𝐧𝐠𝐭𝐡𝐚𝐢𝐬𝐨𝐧 - 𝐣𝐬𝐨𝐥
☆𝐧𝐠𝐭𝐡𝐚𝐢𝐬𝐨𝐧 - 𝐣𝐬𝐨𝐥
| Nhếch môi | Phạt thôi.
Dao được đặt sẵn trên bàn.
Dương cầm lấy, tiến tới.
☆𝐭𝐫𝐝𝐚𝐧𝐠𝐝𝐮𝐨𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐦𝐢𝐜
☆𝐭𝐫𝐝𝐚𝐧𝐠𝐝𝐮𝐨𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐦𝐢𝐜
Ngón út bên phải, được không?
☆𝐥𝐞𝐪𝐮𝐚𝐧𝐠𝐡𝐮𝐧𝐠 - 𝐦𝐚𝐬𝐭𝐞𝐫𝐝
☆𝐥𝐞𝐪𝐮𝐚𝐧𝐠𝐡𝐮𝐧𝐠 - 𝐦𝐚𝐬𝐭𝐞𝐫𝐝
| Gào lên | Xin các người!
☆𝐥𝐞𝐪𝐮𝐚𝐧𝐠𝐡𝐮𝐧𝐠 - 𝐦𝐚𝐬𝐭𝐞𝐫𝐝
☆𝐥𝐞𝐪𝐮𝐚𝐧𝐠𝐡𝐮𝐧𝐠 - 𝐦𝐚𝐬𝐭𝐞𝐫𝐝
Xin tha cho tôi!
☆𝐥𝐞𝐪𝐮𝐚𝐧𝐠𝐡𝐮𝐧𝐠 - 𝐦𝐚𝐬𝐭𝐞𝐫𝐝
☆𝐥𝐞𝐪𝐮𝐚𝐧𝐠𝐡𝐮𝐧𝐠 - 𝐦𝐚𝐬𝐭𝐞𝐫𝐝
Tôi không muốn chết!!!
Dương giơ dao lên.
Trong khoảnh khắc, lưỡi dao lóe sáng như ánh mắt ác quỷ.
Cạch!.
Máu bắn tung.
Một tiếng thét xé họng vang lên trong đêm.
☆𝐭𝐫𝐝𝐚𝐧𝐠𝐝𝐮𝐨𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐦𝐢𝐜
☆𝐭𝐫𝐝𝐚𝐧𝐠𝐝𝐮𝐨𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐦𝐢𝐜
Một ngón.
Bên ngoài căn biệt thự, mưa vẫn rơi, lạnh và dai dẳng.
Bên trong, năm kẻ điên cười như phát rồ, trong khi một sinh mạng đang co quắp, máu chảy thành vũng…
Và trò chơi chỉ mới bắt đầu.
_______

#2 - Trò Chơi Im Lặng

_______
Tiếng dao chạm vào khớp ngón tay giữa đêm tối vẫn còn ám ảnh như vang vọng bên tai Hùng.
Cậu đã gào lên như xé toạc cổ họng mình.
Nhưng chẳng ai cứu.
Không ai đến.
Chỉ có năm kẻ điên nhìn cậu như con mồi thí nghiệm ,h nụ cười khoái trá cong lên như những vết cắt trên gương mặt tội lỗi.
Ngón tay út bàn tay trái đã bị cắt phăng.
Máu thấm đẫm chiếc áo ngủ mỏng.
Một kẻ trong số họ - Dương vác cậu lên vai như một con búp bê mềm oặt rồi quẳng trở lại căn phòng cũ.
Trên giường, sẵn sàng một hộp y tế, gạc trắng, băng, thuốc đỏ và một tờ giấy viết tay nguệch ngoạc: "Đêm mai là của Hiếu."
Hùng lả đi, đầu óc quay cuồng.
Mùi máu tanh và nỗi sợ hòa lẫn trong lồng ngực đến mức buồn nôn.
_______
Hôm sau.
Đêm.
23:58 - Cửa phòng bật mở mà chẳng có tiếng động.
Kẻ bước vào cao lớn, tóc đen rũ rượi, mắt trống rỗng như vực sâu.
Trần Minh Hiếu.
Hắn không nói.
Không thèm chào.
Không cười.
Nhưng ánh nhìn hắn... như muốn móc nội tạng của Hùng ra rồi ngắm nghía từng phần.
Hiếu cầm một tờ giấy trắng, đưa trước mặt Hùng.
☆ Trò chơi đêm nay: Lặng Im Hoặc Chết. ☆ Luật: Không được phát ra âm thanh – dù là tiếng thở. ☆ Thời gian: 60 phút. Mỗi lần phát tiếng: một vết rạch dao. ☆ Phá luật 5 lần: bị rạch ngang cổ.
Hùng lắc đầu liên tục, nước mắt chảy ròng ròng.
Miệng run lẩy bẩy.
☆𝐥𝐞𝐪𝐮𝐚𝐧𝐠𝐡𝐮𝐧𝐠 - 𝐦𝐚𝐬𝐭𝐞𝐫𝐝
☆𝐥𝐞𝐪𝐮𝐚𝐧𝐠𝐡𝐮𝐧𝐠 - 𝐦𝐚𝐬𝐭𝐞𝐫𝐝
Không... không làm được...
☆𝐥𝐞𝐪𝐮𝐚𝐧𝐠𝐡𝐮𝐧𝐠 - 𝐦𝐚𝐬𝐭𝐞𝐫𝐝
☆𝐥𝐞𝐪𝐮𝐚𝐧𝐠𝐡𝐮𝐧𝐠 - 𝐦𝐚𝐬𝐭𝐞𝐫𝐝
Xin tha... tha cho tôi...
Hiếu không nói, chỉ nghiêng đầu nhìn cậu như một sinh vật lạ, rồi giơ ngón trỏ lên trước môi.
☆𝐭𝐫𝐦𝐢𝐧𝐡𝐡𝐢𝐞𝐮 - 𝐡𝐢𝐞𝐮𝐭𝐡𝟐
☆𝐭𝐫𝐦𝐢𝐧𝐡𝐡𝐢𝐞𝐮 - 𝐡𝐢𝐞𝐮𝐭𝐡𝟐
Suỵt...
Cánh tay hắn bật mở cánh cửa nhỏ phía sau - lộ ra một căn phòng khủng khiếp.
_______
0h00 - Trò chơi bắt đầu.
Căn phòng được gọi là “phòng im lặng”, nhưng từng cm không gian lại phát ra những tiếng rùng rợn.
Ti vi phát cảnh trẻ sơ sinh gào khóc liên tục - tiếng chói tai và âm lượng cực lớn.
Trên trần, xác mèo, chó treo ngược, từng giọt máu rơi lách tách xuống sàn tạo thành hồ máu nhỏ.
Bên phải, một chiếc loa phát đi phát lại tiếng mẹ Hùng khóc lóc van xin.
: Tha cho con tôi… đừng lấy nó mà…
: Tôi xin… nó ngoan lắm… đừng lấy nó đi…
Hùng run như cành cây trong bão, tay bị trói bằng dây da, chỉ có thể ngồi trên ghế giữa căn phòng ấy - hoàn toàn trần trụi trước mọi nỗi ám ảnh.
Hiếu ngồi ở góc phòng, trên ghế bành, tay cầm dao mổ sáng loáng, mắt nhìn trừng trừng vào cổ Hùng.
Không có tiếng nói, nhưng ánh mắt đó là bản án.
...
0h15 - Lần Thứ Nhất.
Một tiếng đập mạnh cửa vang lên - không ai, chỉ là cái bẫy âm thanh. Hùng giật mình, vô thức “hự” một tiếng trong cổ họng.
Lập tức...
XOẸT.
Một vết dao rạch dọc bên bắp tay trái, dài và sâu đến chạm thịt trắng.
Máu phụt ra.
Hùng há miệng định hét lên - nhưng cắn chặt môi, nín thở.
Hiếu nhoẻn miệng cười lần đầu tiên trong đêm.
Lạnh lẽo, trống rỗng như búp bê hỏng.
...
0h28 - Lần Thứ Hai.
Tiếng trẻ con gào thét tăng lên - xen vào là một giọng đàn ông gầm rú.
: ĐỨNG LÊN MAU!
: MÀY LÀ ĐỒ RÁC RƯỞI!!!
Đó là giọng bố Hùng.
Hùng khóc - không ra tiếng, nhưng ngực thắt lại, môi run.
Một giọt nước mắt chảy xuống miệng - Hùng hắt hơi nhẹ.
☆𝐥𝐞𝐪𝐮𝐚𝐧𝐠𝐡𝐮𝐧𝐠 - 𝐦𝐚𝐬𝐭𝐞𝐫𝐝
☆𝐥𝐞𝐪𝐮𝐚𝐧𝐠𝐡𝐮𝐧𝐠 - 𝐦𝐚𝐬𝐭𝐞𝐫𝐝
Hức...
XOẸT.
Một đường dao khác, lần này ngay dưới cổ.
Máu tràn ra.
Hùng nấc lên, nhưng vẫn không hét.
...
0h45 - Lần Thứ Ba.
Đèn trong phòng bất ngờ nhấp nháy liên tục.
Sàn nhà chuyển động - thì ra là một cơ cấu ngầm.
Bốn xác người bị khâu miệng bất ngờ trồi lên từ mặt đất, treo lơ lửng xung quanh Hùng.
Cả năm xác chết... mang gương mặt HÙNG.
Cậu hét lên trong đầu, nhưng miệng vẫn câm lặng.
Chỉ một âm thanh nhỏ - rùng mình cũng phát ra tiếng.
☆𝐥𝐞𝐪𝐮𝐚𝐧𝐠𝐡𝐮𝐧𝐠 - 𝐦𝐚𝐬𝐭𝐞𝐫𝐝
☆𝐥𝐞𝐪𝐮𝐚𝐧𝐠𝐡𝐮𝐧𝐠 - 𝐦𝐚𝐬𝐭𝐞𝐫𝐝
Hự... ưm...
XOẸT.
Dao rạch từ thắt lưng kéo xuống đùi phải.
Hùng ngã khỏi ghế, mặt đập xuống sàn máu.
...
0h59 - Phút Cuối Cùng.
Hùng nằm im như chết.
Máu chảy ra thành vũng.
Môi nứt, môi tím.
Tay run rẩy.
Tròng mắt lạc thần.
Hiếu bước lại gần.
Cúi xuống, đưa tay chạm lên má Hùng - một cách dịu dàng kỳ lạ.
Rồi, hắn lại giơ dao lên.
Hùng ngước mắt, môi mấp máy không tiếng.
☆𝐥𝐞𝐪𝐮𝐚𝐧𝐠𝐡𝐮𝐧𝐠 - 𝐦𝐚𝐬𝐭𝐞𝐫𝐝
☆𝐥𝐞𝐪𝐮𝐚𝐧𝐠𝐡𝐮𝐧𝐠 - 𝐦𝐚𝐬𝐭𝐞𝐫𝐝
Xin đừng…
CẠCH.
Đồng hồ báo 1:00.
Trò chơi kết thúc.
Hiếu rút dao về, rút từ túi ra một miếng băng gạc, nhẹ nhàng lau máu trên má Hùng như đang lau mặt cho búp bê.
Không lời, hắn quay lưng, mở cửa, kéo lê Hùng trở lại phòng ngủ.
.
Cánh cửa đóng lại.
Hùng nằm đó, toàn thân đầy vết máu và dao cắt.
Cả người như một món đồ chơi bị vặn vẹo.
Giọng nói vọng ra từ bên ngoài phòng, của một kẻ khác trong số năm tên điên.
NVP - Nam
NVP - Nam
: Đêm mai đến lượt tao rồi đấy, Hùng ơi…
NVP - Nam
NVP - Nam
: Tao nghĩ... mày sẽ thích trò của tao lắm.
_______

#3 - Bác Sĩ Điên

_______
“Tôi sẽ mổ cậu ra, từ từ… để nghe tiếng nội tạng rên rỉ.”
...
Ngày mới.
Quang Hùng không nhớ mình thiếp đi lúc nào.
Sau đêm đầu tiên bị cắt ngón tay, máu thấm ướt cả ga trải giường.
Cơn đau không nguôi như một lời nguyền ám ảnh lên từng tế bào cơ thể.
Căn phòng cũ, ẩm ướt và lạnh buốt, vẫn là nơi cậu bị nhét về sau mỗi lần "trò chơi" kết thúc.
Không có y tá, không có thuốc giảm đau.
Chỉ có một cái băng vải mốc meo được ai đó quấn tạm quanh bàn tay mất ngón.
Cậu cố gắng ngủ để trốn khỏi cơn ác mộng.
Nhưng cơn ác mộng chưa bao giờ kết thúc.
________
Cạch.
Tiếng ổ khoá vang lên vào khoảng gần nửa đêm.
Cánh cửa phòng bật mở.
Ánh sáng từ hành lang lạnh lẽo tràn vào, soi rõ gương mặt của Trần Đăng Dương.
Hắn mặc áo blouse trắng, dính đầy máu khô.
Một tay cầm đèn pin, tay kia xách hộp dụng cụ y tế.
Nụ cười của hắn không ấm áp như bác sĩ.
Đó là nụ cười của kẻ đồ tể có học vị.
☆𝐭𝐫𝐝𝐚𝐧𝐠𝐝𝐮𝐨𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐦𝐢𝐜
☆𝐭𝐫𝐝𝐚𝐧𝐠𝐝𝐮𝐨𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐦𝐢𝐜
Bệnh nhân Lê Quang Hùng, đến giờ khám sức khỏe rồi.
Hùng co rúm người lại, hơi thở vỡ vụn.
Cậu lùi về góc phòng như con thú nhỏ bị dồn vào lồng.
☆𝐥𝐞𝐪𝐮𝐚𝐧𝐠𝐡𝐮𝐧𝐠 - 𝐦𝐚𝐬𝐭𝐞𝐫𝐝
☆𝐥𝐞𝐪𝐮𝐚𝐧𝐠𝐡𝐮𝐧𝐠 - 𝐦𝐚𝐬𝐭𝐞𝐫𝐝
Tôi… tôi không muốn… đừng…
Dương nghiêng đầu, nheo mắt như đang lắng nghe nhịp tim cậu từ xa.
☆𝐭𝐫𝐝𝐚𝐧𝐠𝐝𝐮𝐨𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐦𝐢𝐜
☆𝐭𝐫𝐝𝐚𝐧𝐠𝐝𝐮𝐨𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐦𝐢𝐜
Tuyệt vời.
☆𝐭𝐫𝐝𝐚𝐧𝐠𝐝𝐮𝐨𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐦𝐢𝐜
☆𝐭𝐫𝐝𝐚𝐧𝐠𝐝𝐮𝐨𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐦𝐢𝐜
Cậu vẫn còn sống.
☆𝐭𝐫𝐝𝐚𝐧𝐠𝐝𝐮𝐨𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐦𝐢𝐜
☆𝐭𝐫𝐝𝐚𝐧𝐠𝐝𝐮𝐨𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐦𝐢𝐜
Còn cảm xúc.
☆𝐭𝐫𝐝𝐚𝐧𝐠𝐝𝐮𝐨𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐦𝐢𝐜
☆𝐭𝐫𝐝𝐚𝐧𝐠𝐝𝐮𝐨𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐦𝐢𝐜
Tôi ghét khám người chết lắm.
Không để Hùng kháng cự, hắn lôi cậu đi trên sàn như kéo một bao tải xác.
Hùng gào thét trong vô vọng, nhưng không ai trong biệt thự lên tiếng.
Không ai bao giờ can thiệp khi trò chơi bắt đầu.
.
Căn phòng phẫu thuật nằm dưới tầng hầm - lạnh, tối và nồng nặc mùi clo trộn máu.
Bốn bức tường treo lủng lẳng những mô hình cơ thể bị xẻ đôi, ruột nhồi bông hở ra, bộ phận sinh dục bị khâu sai chỗ.
Ở giữa phòng là chiếc bàn inox - lạnh lẽo, trơn trượt, có rãnh dẫn máu ở giữa.
Hùng bị đặt nằm lên đó.
Tay chân cậu bị trói chặt bằng đai da.
Tim đập loạn như sắp vỡ tung lồng ngực.
Dương mở hộp dụng cụ: dao mổ, kẹp, kéo, kim chỉ, kim tiêm…
☆𝐭𝐫𝐝𝐚𝐧𝐠𝐝𝐮𝐨𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐦𝐢𝐜
☆𝐭𝐫𝐝𝐚𝐧𝐠𝐝𝐮𝐨𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐦𝐢𝐜
Cậu sẽ tỉnh táo suốt ca mổ này.
☆𝐭𝐫𝐝𝐚𝐧𝐠𝐝𝐮𝐨𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐦𝐢𝐜
☆𝐭𝐫𝐝𝐚𝐧𝐠𝐝𝐮𝐨𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐦𝐢𝐜
Tôi đã tính toán đúng liều để không làm tê tủy sống.
☆𝐥𝐞𝐪𝐮𝐚𝐧𝐠𝐡𝐮𝐧𝐠 - 𝐦𝐚𝐬𝐭𝐞𝐫𝐝
☆𝐥𝐞𝐪𝐮𝐚𝐧𝐠𝐡𝐮𝐧𝐠 - 𝐦𝐚𝐬𝐭𝐞𝐫𝐝
Dừng lại…
☆𝐥𝐞𝐪𝐮𝐚𝐧𝐠𝐡𝐮𝐧𝐠 - 𝐦𝐚𝐬𝐭𝐞𝐫𝐝
☆𝐥𝐞𝐪𝐮𝐚𝐧𝐠𝐡𝐮𝐧𝐠 - 𝐦𝐚𝐬𝐭𝐞𝐫𝐝
Dừng lại đi…
☆𝐥𝐞𝐪𝐮𝐚𝐧𝐠𝐡𝐮𝐧𝐠 - 𝐦𝐚𝐬𝐭𝐞𝐫𝐝
☆𝐥𝐞𝐪𝐮𝐚𝐧𝐠𝐡𝐮𝐧𝐠 - 𝐦𝐚𝐬𝐭𝐞𝐫𝐝
Van xin anh…
☆𝐭𝐫𝐝𝐚𝐧𝐠𝐝𝐮𝐨𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐦𝐢𝐜
☆𝐭𝐫𝐝𝐚𝐧𝐠𝐝𝐮𝐨𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐦𝐢𝐜
Đừng nói nữa.
☆𝐭𝐫𝐝𝐚𝐧𝐠𝐝𝐮𝐨𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐦𝐢𝐜
☆𝐭𝐫𝐝𝐚𝐧𝐠𝐝𝐮𝐨𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐦𝐢𝐜
Giọng cậu sẽ làm dao tôi run.
Hắn tiêm thuốc vào cổ tay Hùng.
Một cơn buốt lạnh chạy dọc cột sống.
Cậu tê liệt toàn thân, nhưng vẫn cảm nhận mọi thứ.
Dương cúi sát tai cậu, thì thầm.
☆𝐭𝐫𝐝𝐚𝐧𝐠𝐝𝐮𝐨𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐦𝐢𝐜
☆𝐭𝐫𝐝𝐚𝐧𝐠𝐝𝐮𝐨𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐦𝐢𝐜
Tôi sẽ bắt đầu từ phần bụng.
☆𝐭𝐫𝐝𝐚𝐧𝐠𝐝𝐮𝐨𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐦𝐢𝐜
☆𝐭𝐫𝐝𝐚𝐧𝐠𝐝𝐮𝐨𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐦𝐢𝐜
Mềm hơn, ít xương hơn.
☆𝐭𝐫𝐝𝐚𝐧𝐠𝐝𝐮𝐨𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐦𝐢𝐜
☆𝐭𝐫𝐝𝐚𝐧𝐠𝐝𝐮𝐨𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐦𝐢𝐜
Tôi không muốn lưỡi dao bị cùn sớm.
☆𝐥𝐞𝐪𝐮𝐚𝐧𝐠𝐡𝐮𝐧𝐠 - 𝐦𝐚𝐬𝐭𝐞𝐫𝐝
☆𝐥𝐞𝐪𝐮𝐚𝐧𝐠𝐡𝐮𝐧𝐠 - 𝐦𝐚𝐬𝐭𝐞𝐫𝐝
| Nức nở | H-Hức...
XOẸT!
Lưỡi dao rạch một đường dài từ giữa bụng xuống rốn.
Máu ứa ra, không ào ạt - mà nhỏ giọt chậm rãi như nước mắt.
Mỗi giọt rơi xuống khay kim loại tạo nên âm thanh ting… ting… như chuông báo tử.
☆𝐥𝐞𝐪𝐮𝐚𝐧𝐠𝐡𝐮𝐧𝐠 - 𝐦𝐚𝐬𝐭𝐞𝐫𝐝
☆𝐥𝐞𝐪𝐮𝐚𝐧𝐠𝐡𝐮𝐧𝐠 - 𝐦𝐚𝐬𝐭𝐞𝐫𝐝
Agh...!
Hùng cắn chặt răng.
Cậu không thể hét.
Không thể động đậy.
Chỉ có đôi mắt trợn trừng, căng ra vì sợ hãi.
☆𝐭𝐫𝐝𝐚𝐧𝐠𝐝𝐮𝐨𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐦𝐢𝐜
☆𝐭𝐫𝐝𝐚𝐧𝐠𝐝𝐮𝐨𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐦𝐢𝐜
Tĩnh mạch.
☆𝐭𝐫𝐝𝐚𝐧𝐠𝐝𝐮𝐨𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐦𝐢𝐜
☆𝐭𝐫𝐝𝐚𝐧𝐠𝐝𝐮𝐨𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐦𝐢𝐜
Ruột non.
☆𝐭𝐫𝐝𝐚𝐧𝐠𝐝𝐮𝐨𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐦𝐢𝐜
☆𝐭𝐫𝐝𝐚𝐧𝐠𝐝𝐮𝐨𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐦𝐢𝐜
Dạ dày.
☆𝐭𝐫𝐝𝐚𝐧𝐠𝐝𝐮𝐨𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐦𝐢𝐜
☆𝐭𝐫𝐝𝐚𝐧𝐠𝐝𝐮𝐨𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐦𝐢𝐜
Đẹp quá.
☆𝐭𝐫𝐝𝐚𝐧𝐠𝐝𝐮𝐨𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐦𝐢𝐜
☆𝐭𝐫𝐝𝐚𝐧𝐠𝐝𝐮𝐨𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐦𝐢𝐜
Nhưng tôi nghĩ tôi nên xem thử gan của cậu trước…
Hắn đưa tay vào.
Không đeo găng.
Bàn tay lạnh toát sục vào trong khoang bụng Hùng, như đang chơi với một món đồ chơi yêu thích.
Hắn nhấc ruột lên, lật nhẹ gan, mân mê thận, và thỉnh thoảng dừng lại để… hít một hơi dài đầy khoái lạc.
☆𝐭𝐫𝐝𝐚𝐧𝐠𝐝𝐮𝐨𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐦𝐢𝐜
☆𝐭𝐫𝐝𝐚𝐧𝐠𝐝𝐮𝐨𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐦𝐢𝐜
Nội tạng sống có mùi ngọt như caramel cháy.
☆𝐭𝐫𝐝𝐚𝐧𝐠𝐝𝐮𝐨𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐦𝐢𝐜
☆𝐭𝐫𝐝𝐚𝐧𝐠𝐝𝐮𝐨𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐦𝐢𝐜
Đáng tiếc cậu không ngửi được.
Một dòng nước mắt rơi xuống thái dương Hùng.
Không vì đau - vì cậu nhận ra mình đã phát điên.
______
Sau gần 30 phút "khám tổng quát", Dương lau tay, móc kim chỉ ra.
☆𝐭𝐫𝐝𝐚𝐧𝐠𝐝𝐮𝐨𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐦𝐢𝐜
☆𝐭𝐫𝐝𝐚𝐧𝐠𝐝𝐮𝐨𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐦𝐢𝐜
Cậu may mắn.
☆𝐭𝐫𝐝𝐚𝐧𝐠𝐝𝐮𝐨𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐦𝐢𝐜
☆𝐭𝐫𝐝𝐚𝐧𝐠𝐝𝐮𝐨𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐦𝐢𝐜
Nội tạng còn nguyên.
☆𝐭𝐫𝐝𝐚𝐧𝐠𝐝𝐮𝐨𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐦𝐢𝐜
☆𝐭𝐫𝐝𝐚𝐧𝐠𝐝𝐮𝐨𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐦𝐢𝐜
Giờ tôi sẽ khâu lại.
☆𝐥𝐞𝐪𝐮𝐚𝐧𝐠𝐡𝐮𝐧𝐠 - 𝐦𝐚𝐬𝐭𝐞𝐫𝐝
☆𝐥𝐞𝐪𝐮𝐚𝐧𝐠𝐡𝐮𝐧𝐠 - 𝐦𝐚𝐬𝐭𝐞𝐫𝐝
H-Hức...! Tôi… tôi sẽ chết mất…
☆𝐭𝐫𝐝𝐚𝐧𝐠𝐝𝐮𝐨𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐦𝐢𝐜
☆𝐭𝐫𝐝𝐚𝐧𝐠𝐝𝐮𝐨𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐦𝐢𝐜
Không đâu.
☆𝐭𝐫𝐝𝐚𝐧𝐠𝐝𝐮𝐨𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐦𝐢𝐜
☆𝐭𝐫𝐝𝐚𝐧𝐠𝐝𝐮𝐨𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐦𝐢𝐜
Chết dễ dàng quá thì trò chơi mất vui.
Từng đường chỉ gai móc qua lớp da bụng Hùng.
Mỗi mũi kim là một cơn chấn động, đau tới tận óc.
Dương khâu chậm, đều tay - như thêu tên người yêu lên gối cưới.
.
Cuối cùng, hắn hôn nhẹ lên vết khâu.
☆𝐭𝐫𝐝𝐚𝐧𝐠𝐝𝐮𝐨𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐦𝐢𝐜
☆𝐭𝐫𝐝𝐚𝐧𝐠𝐝𝐮𝐨𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐦𝐢𝐜
Phẫu thuật thành công.
☆𝐭𝐫𝐝𝐚𝐧𝐠𝐝𝐮𝐨𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐦𝐢𝐜
☆𝐭𝐫𝐝𝐚𝐧𝐠𝐝𝐮𝐨𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐦𝐢𝐜
Bệnh nhân ổn định.
☆𝐭𝐫𝐝𝐚𝐧𝐠𝐝𝐮𝐨𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐦𝐢𝐜
☆𝐭𝐫𝐝𝐚𝐧𝐠𝐝𝐮𝐨𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐦𝐢𝐜
Lát tôi sẽ gửi cậu về phòng cùng đơn thuốc là… đừng bao giờ làm tôi mất hứng.
.
Hùng được kéo lê trở lại phòng, máu rịn qua áo bệnh viện trắng đã nhuộm đỏ.
Khi cậu được thả xuống giường, chỉ kịp thều thào.
☆𝐥𝐞𝐪𝐮𝐚𝐧𝐠𝐡𝐮𝐧𝐠 - 𝐦𝐚𝐬𝐭𝐞𝐫𝐝
☆𝐥𝐞𝐪𝐮𝐚𝐧𝐠𝐡𝐮𝐧𝐠 - 𝐦𝐚𝐬𝐭𝐞𝐫𝐝
Tôi… còn bao nhiêu đêm… thế này…?
Phía sau cánh cửa, Dương đáp lại bằng một câu khẽ.
☆𝐭𝐫𝐝𝐚𝐧𝐠𝐝𝐮𝐨𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐦𝐢𝐜
☆𝐭𝐫𝐝𝐚𝐧𝐠𝐝𝐮𝐨𝐧𝐠 - 𝐝𝐨𝐦𝐢𝐜
Không bao giờ hết.
Rồi cánh cửa đóng lại.
Căn phòng chìm vào im lặng.
Lê Quang Hùng vẫn còn sống.
Nhưng không còn là chính mình.
_______

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play