[ KuroxKira ] Thanh Mai Trúc Mã
Chương 1
Kuro
Kiraaaaa, mau ra đây chơi với tớ!!!
Kira
Kuro đừng kéo áo tớ, đau á
Kuro
Nhưng mà Kira hứa rồi mà, chơi trốn tìm đó! Tớ đi tìm cậu cả buổi sáng luôn!
Kira hậm hực đứng dậy khỏi chiếc thảm, mái tóc mềm mượt rũ xuống trán. Cậu bé bước từng bước nhỏ về phía Kuro đang nắm tay mình kéo nhẹ.
Kira
Tớ không trốn nữa đâu, giờ tớ mệt rồi…
Kuro khom người xuống, ra hiệu cho Kira trèo lên lưng. Cậu bé cười rạng rỡ, tay vòng qua cổ Kuro.
Kira
Kuro này… nếu mai tớ không còn ở đây thì sao?
Kuro
Hả? Ai bắt cậu đi đâu? Tớ không cho!
Kira
Ba mẹ bảo có thể chuyển nhà…
Kuro
Vậy tớ sẽ đến tìm cậu. Dù cậu ở đâu, tớ cũng tìm được. Nhớ đó, Kira là của tớ!
Gió nhẹ lướt qua mái tóc hai đứa nhỏ, nắng chiều nhuộm vàng sân sau nhà. Kira siết tay ôm Kuro chặt hơn.
10 năm sau – Trường Trung học xxx
Sân trường tấp nập tiếng bước chân. Một chàng trai mặc đồng phục học sinh, cao ráo, ánh mắt sắc lạnh, tay bỏ túi quần bước qua cổng.
Kira
Đây là trường mới của mình. Hy vọng không gặp mấy đứa phiền phức.
Kira bước chậm rãi, tóc mái dài hơi che mắt. Một nhóm học sinh nữ nhìn cậu xì xào.
Học sinh nữ 1: Đẹp trai ghê luôn, cậu ấy là học sinh mới á?
Học sinh nữ 2: Trông lạnh lùng kiểu bad boy nữa kìa
Kresh
Ê Ken, nhìn cái tên mới kia, quen không?
Ken
Kira? Ủa tên nghe giống chẳng lẽ?
Từ phía xa, một chàng trai tóc đen chạy ào tới, tay cầm bịch bánh.
Kira
//giật mình quay lại//
Kuro chạy thẳng tới trước mặt Kira, thở hổn hển nhưng mắt long lanh.
Kuro
Là cậu thật rồi… Tớ nhận ra cậu từ ánh mắt!
Kira
Sao cậu biết tớ học ở đây?
Kuro
Tớ đã chờ suốt 10 năm! Mỗi năm đều gửi đơn nguyện vọng vào trường này, hy vọng một ngày gặp lại cậu!
Kira lùi một bước, tay nắm chặt quai cặp. Cậu che giấu cảm xúc, nhưng tim đập loạn trong lồng ngực.
Kira
Tớ tưởng cậu quên rồi.
Kuro
Không bao giờ! Kira là người tớ hứa sẽ cõng cả đời mà!
Kresh và Ken đứng phía sau lặng lẽ chứng kiến, Ken mỉm cười lắc đầu.
Kresh
Hồi nhỏ ông cũng hứa mấy câu ngọt như thế với tôi á?
Ken
Hồi nhỏ ông ngọt xớt mà, lớn lên mới giả vờ ngầu.
White – học sinh thiên tài lạnh lùng đứng trên ban công lầu 2, chống tay nhìn xuống sân trường. Bên cạnh là Ozin – hội phó hội học sinh.
White
Cậu thấy gì không, Ozin?
Ozin
Tôi thấy một màn hội ngộ đáng viết thành phim điện ảnh tình cảm thanh xuân rồi đấy.
White nheo mắt, nhìn kỹ Kira.
White
Cậu học sinh mới đó… có gì đó rất quen.
Ozin
Đừng nói cậu định ra tay "chiêu mộ" nữa nha?
Kira đang chuẩn bị quay đi thì Kuro bất ngờ giật cặp từ tay cậu, nhe răng cười.
Kuro
Muốn lấy lại thì theo tớ đến sân thượng đi!
Kira rượt theo Kuro giữa sân trường, cả hai chạy ngang qua hàng cây hoa anh đào đang rụng cánh. Một cánh hoa rơi lặng lẽ đậu lên vai Kira, nơi trái tim vừa chớm một nhịp xao động.
Cuộc trò chuyện tuổi thơ tưởng đã lãng quên, nhưng trái tim lại chưa bao giờ ngừng nhớ. Gặp lại nhau ở tuổi 17, liệu hai đứa trẻ năm nào có thể tìm lại lời hứa cõng nhau đi hết tuổi thanh xuân?
Cre ảnh KuroKira trên pin, KreshKen tớ lấy trên tiktok quên tên acc còn WhiteOzin là của bạn @qui0575
Mong mọi người ủng hộ truyện của tớ🌷
Chương 2
Kira chạy theo Kuro đến tầng thượng. Cửa sắt kẽo kẹt mở ra, gió thổi tung mái tóc hai người. Kuro đặt cặp của Kira lên lan can, quay lưng lại, tay khoanh trước ngực.
Kira
Trả đây! Tớ không có thời gian chơi mấy trò con nít với cậu!
Kuro
Hửm? Cậu gọi tớ là “con nít”? Được thôi, nhưng con nít này nhớ cậu suốt 10 năm đó nha!
Kira
Tớ không phải người của cậu. Cậu không thể cứ xuất hiện rồi cư xử như thể chưa có gì thay đổi.
Kuro
Nhưng tớ là người giữ lời hứa. Nhớ không? “Dù cậu ở đâu, tớ cũng tìm thấy.”
Kuro bước lại gần, mỗi bước chậm rãi. Kira vô thức lùi về phía sau. Tới khi lưng cậu chạm vào bức tường lạnh phía sân thượng.
Kuro
//vươn tay chống lên tường, giam cậu giữa vòng tay mình//
Kuro
Tớ không để cậu chạy đâu nữa. Kira là của tớ.
Kira đỏ mặt, đưa tay đẩy nhẹ ngực Kuro nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt cậu.
Kira
Kuro lớn lên cậu tự tin thật đấy!
Kuro
Không phải tự tin. Là tớ biết rất rõ, người tớ cần… là cậu.
Gió thổi tung tà áo đồng phục. Hai ánh mắt chạm nhau. Kira lặng vài giây rồi quay mặt đi.
Kira
Đừng nói mấy lời này… tớ không chịu nổi nếu lần nữa bị bỏ lại.
Kuro
Vậy thì tin tớ đi. Tớ sẽ không rời xa cậu nữa.
Dưới sân trường, Kresh và Ken đang ngồi bên gốc cây bàng, tay cầm lon nước ngọt.
Kresh
Có vẻ Kuro vẫn chiêu thức cũ nhỉ. Tấn công dồn dập.
Ken
Cũng đúng thôi. 10 năm mà, cậu nghĩ Kuro chịu nổi khi không gặp lại Kira sao?
Ken quay sang nhìn Kresh, nở nụ cười nhẹ.
Kresh
Mà… ông có nhớ hồi nhỏ tôi cũng giận ông suốt mấy tháng vì vụ “quên sinh nhật” không?
Ken
Tại tôi bị nhốt trong phòng thực hành cả ngày mà… Nhưng sau đó tôi làm bánh chuối cho cậu đấy thôi.
Ken cười, ngả đầu lên vai Kresh, mắt lim dim.
Ken
Năm nay nhớ làm bánh lại nha. Tôi muốn ăn loại chỉ có ông làm mới ngon.
Kresh
Gì chứ chuyện đó thì khỏi lo.
Kresh đưa tay xoa đầu Ken, động tác nhẹ nhàng không hề giống vẻ ngoài lạnh lùng thường ngày.
Trên ban công tầng hai, White vẫn đang quan sát sân thượng qua ống nhòm nhỏ.
Ozin
Cậu nhìn người ta mãi vậy có thấy mất lịch sự không?
White
Cậu không thấy người kia thú vị à? Kira đó. Cảm xúc lên xuống liên tục.
Ozin
Hừm… cậu định gì đây?
White
Có thể là một thí nghiệm nhỏ. Hoặc một trò chơi mới.
Ozin
White, đừng kéo tôi vào mấy chuyện yêu đương rắc rối của cậu nữa. Tôi chỉ muốn yên ổn sống đến hết năm thôi.
White quay sang, cười nhạt.
White
Nhưng nếu trò chơi này thú vị hơn cả sách vở, chẳng phải cậu cũng sẽ tham gia?
Trở lại sân thượng, Kuro đang kéo tay Kira đến gần lan can.
Kuro
Muốn cho cậu xem cái này.
Kuro chỉ lên tường. Dưới lớp dây thường xuân là vết khắc mờ: “K + K = mãi mãi.”
Kuro
Tớ tới đây mỗi năm để khắc lại, sợ nó phai mất.
Kira khẽ đưa tay chạm vào chữ K. Kuro đứng phía sau, vòng tay ôm nhẹ lấy cậu.
Kuro
Từ nay, dù chuyện gì xảy ra, tớ vẫn sẽ nắm tay cậu. Được chứ?
Kira không trả lời. Nhưng cậu không gỡ tay Kuro ra. Đôi mắt cậu khẽ cụp xuống, gió cuốn nhẹ mái tóc.
Tình cảm đầu đời, khắc ghi vào vách tường và tim người. Dù 10 năm trôi qua, có những người chưa từng buông bỏ… chỉ là đang đợi nhau trưởng thành.
Chương 3
Kira bước xuống cầu thang sân thượng, tay vẫn nắm quai cặp, đầu hơi cúi. Kuro đi sát bên cạnh, mặt không giấu được sự vui vẻ.
Kuro
Nhớ rõ nha, hôm nay tớ chở cậu về. Không được trốn!
Kira
Ai nói sẽ để cậu chở? Tớ còn chưa đồng ý.
Kuro
Nhưng cậu không từ chối. Tức là có hy vọng rồi đúng không~
Ngay lúc ấy, có một nhóm học sinh chặn lối đi. Đi đầu là White – mái tóc trắng bạc, áo sơ mi đồng phục mở hai cúc trên, thần thái lạnh lùng. Bên cạnh cậu là Ozin, người tóc vàng, miệng cười mà mắt sắc như dao.
White
Cậu là học sinh mới, Kira đúng không?
White
Tôi là hội trưởng hội học sinh. Chúng tôi cần cậu hỗ trợ một vài việc liên quan đến hồ sơ chuyển trường. Có thể theo chúng tôi một lát?
Kuro lập tức bước lên chắn trước Kira, ánh mắt sắc lạnh hẳn.
Kuro
Xin lỗi, nhưng Kira đang bận. Cậu ấy đi cùng tôi.
Ozin
Ồ, bạn học này… ai cho phép cậu xen vào?
Kuro
Ai cho mấy cậu chặn người khác giữa hành lang mà ra lệnh?
Căng thẳng bao trùm. Học sinh xung quanh lùi lại, thì thầm bàn tán.
Học sinh 1: Là White đó… học bá lạnh lùng, không ai dám cãi.
Học sinh 2: Nhưng người đứng trước mặt cậu ta cũng chẳng vừa Kuro – quán quân giải kiếm thuật thành phố!
White nhướn mày. Rõ ràng cậu không quen bị phản ứng như vậy.
White
Tôi chỉ muốn nói chuyện. Không cần phải căng thẳng.
Kuro
Kira không thích nói chuyện với người cậu ấy không quen.
Kira
Đủ rồi, Kuro. Tớ tự giải quyết được.
Kira bước ra, đứng giữa hai người. Cậu ngẩng đầu nhìn thẳng vào White.
Kira
Nếu thật sự cần hồ sơ, tôi sẽ đến văn phòng hội học sinh sau tiết học. Nhưng tôi không thích kiểu tiếp cận như vầy.
White
Được. Tôi sẽ chờ cậu.
White xoay người bỏ đi, Ozin nhún vai theo sau. Trước khi đi, Ozin còn quay đầu nhìn Kuro, nhếch môi.
Ozin
Giỏi bảo vệ thật đó. Nhưng để xem cậu giữ được bao lâu.
Sau giờ học. Cổng trường.
Kuro
Cậu thật sự định lên văn phòng tụi nó à
Kira
Tớ không muốn rắc rối. Còn cậu thì vừa mới gây thêm một đống chuyện.
Kuro
Nhưng nếu tớ không đứng ra, bọn họ sẽ lôi cậu đi như một món đồ.
Kira
Tớ không phải món đồ, và tớ cũng không yếu đuối.
Kira bước nhanh về phía cổng. Kuro đuổi theo, nắm lấy cổ tay cậu.
Kuro
Tớ biết cậu mạnh mẽ. Nhưng tớ muốn là người che chắn cho cậu. Được không?
Kira khựng lại. Cậu nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình. Không mạnh, nhưng rất ấm.
Kira
Tớ quen tự bảo vệ bản thân. Nhưng nếu cậu muốn đứng bên cạnh, thì cứ đi theo tớ.
Kuro
Giao kèo nhé. Tớ đi theo cậu, nhưng nếu cậu bị thương, cậu phải để tớ chăm!
Kira quay mặt đi, nhưng khóe môi khẽ cong lên.
Tại văn phòng hội học sinh. White đứng bên cửa sổ, tay lật hồ sơ. Ozin đang ngồi trên bàn, chân đong đưa.
Ozin
Cậu thực sự có hứng thú với tên học sinh mới đó sao?
White
Không phải hứng thú. Là trực giác. Cậu ta giống như một câu đố chưa có lời giải.
Ozin
Và cậu muốn giải nó bằng cách gì?
White
Kéo cậu ta về phía mình.
White khẽ vuốt cằm, ánh mắt đầy toan tính.
White
Dù có Kuro đứng chắn phía trước tôi vẫn muốn thử.
Tình cảm thời thơ ấu được gắn kết bởi kỷ niệm. Nhưng hiện tại, khi có người thứ ba xuất hiện, liệu tình bạn thuở bé có đủ mạnh mẽ để trở thành tình yêu thực sự?
Download MangaToon APP on App Store and Google Play