Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Bách Hợp]Tro Tàn Long Huyết

Chap 1

Nàng, vốn là hậu duệ còn lại của Long tộc sau khi cuộc thảm sát toàn tộc diễn ra, tuy Long tộc không phải toàn kẻ yếu.
Long tộc vốn mang dòng huyết cổ, một khi trưởng thành có thể vượt xa cả thần tộc. Các tộc khác lo sợ bị thống trị nên mượn cớ hoà bình để liên minh thảm sát.
Cuộc tàn sát ấy xảy ra vào một đêm trăng lạnh. Ánh nguyệt nhuộm đỏ cả đại địa. Long cung bừng cháy, tiếng gầm rền vang đến tận tam giới.
Nàng khi đó còn chưa trưởng thành, bị chính mẫu thân phong ấn trong mật thất bí mật của Long tộc, dùng cấm thuật niêm phong khí tức. Đổi lại, mẫu thân vĩnh viễn hóa thành tro khi cố gắng bảo vệ nàng trước sự đe doạ của Thần tộc.
Người đời ca tụng hoà bình. Nhưng cái giá họ đổi lấy... là máu của hàng ngàn Long tộc.
Hah- các ngươi nói chỉ mong hoà bình, chưa từng hại ai...nhưng chỉ vì lòng ganh ghét, mà nhẫn tâm diệt sạch Long tộc.
Khi này nàng cũng chỉ bất lực nhìn cả tộc bị thảm sát mà nàng chả giúp ích gì được cho họ.
Và cũng tận mắt chứng kiến, mẫu thân–người mà nàng yêu quý nhất vĩnh viễn hoá thành tro bụi dưới tay Thần tộc.
Từ khoảng khắc đó, nàng đã không còn là nàng của năm xưa nữa, không còn những tiếng cười lạc quan,không còn mang ánh mắt ngây thơ – mà bây giờ nàng đã là trưởng thành hơn lúc trước và luôn đeo một lớp mặt nạ vô hình để che đi cảm xúc thật.
Suốt quãng thời gian bị phong ấn trong mật thất, nàng đã lĩnh ngộ được không ít công pháp cổ truyền, được lưu lại từ khi Long tộc vừa mới lập ra.
Cũng hơn ngàn năm nàng bị phong ấn rồi, tu vi tăng lên cũng không ít.
Có thể nói là bây giờ nàng có thể giao chiến với hơn 10 vị thần trung cấp mà không cần tốn quá nhiều sức.
Hôm nay, vì đã đọc hết tất cả các cuốn công pháp trong mật thất nên chả có gì làm đành tiến tới gần cánh cửa cứng cáp nhất trong mật thất.
Dạ Lâm Uyên
Dạ Lâm Uyên
Khi nào ta mới thoát khỏi đây được nhỉ...?//tay lần mò khắp cánh cửa//
Dạ Lâm Uyên
Dạ Lâm Uyên
Chán chết đi được//ánh mắt chán nản nhìn cánh cửa//
Trong lúc nàng đang lần mò kĩ càng cánh cửa để xem thử có cơ quan gì để mở hay không, thì bỗng nhiên tay nàng chạm phải một viên đá khá nhỏ được che giấu kĩ trên cùng của cánh cửa.
Dạ Lâm Uyên
Dạ Lâm Uyên
Hửm, viên đá này là sao nhỉ?
Dạ Lâm Uyên
Dạ Lâm Uyên
Hình như nhấn được, để thử xem...
Sau khi nhấn vào viên đá đó một cái thì cánh cửa mở ra được một chút.
Dạ Lâm Uyên
Dạ Lâm Uyên
Âydô, cửa mở ra chút chút rồi nè!
Dạ Lâm Uyên
Dạ Lâm Uyên
Công nhận viên đá đó để chỗ cao thật.
Dạ Lâm Uyên
Dạ Lâm Uyên
Mãi tới tận bây giờ mới thấy được.
Dạ Lâm Uyên
Dạ Lâm Uyên
Trước lúc ra ngoài thì hình dạng này có vẻ là không ổn khi bước ra ngoài, đành biến thành nhân tộc không thì lại có chuyện lớn.
Nàng dùng linh lực để thay đổi gương mặt và làm biến mất một số đặc điểm vốn có của Long tộc.
Liễu Dạ Tuyết
Liễu Dạ Tuyết
Cũng đẹp dữ thần nè! Nhưng không bằng gương mặt vốn có.//cầm gương ngắm nghía khuôn mặt//
Liễu Dạ Tuyết
Liễu Dạ Tuyết
Thôi, nhiêu đây đủ rồi.
Liễu Dạ Tuyết
Liễu Dạ Tuyết
Bắt đầu cuộc chơi thôi nào~//mỉm cười//
Nàng bắt đầu nhấn vào viên đá đó, cánh cửa dần mở cũng là lúc công cuộc báo thù của nàng diễn ra~
_____END_____

Chap 2

Sau ngàn năm bị phong ấn trong mật thất cổ, nàng cuối cùng cũng thoát được ra ngoài, nhưng trước mặt nàng chẳng còn là những tiếng nói chuyện rôm rả, tiếng trẻ em vui cười đùa giỡn với nhau, mà bây giờ tất cả chỉ còn là một đống tro tàn sau cuộc thảm sát ấy.
Ánh nhìn nàng run lên, giọt lệ bất giác lăn dài trên gương mặt tuyệt mỹ ấy khi cảnh xưa thảm khốc lại ùa về, cứa sâu vào tim.
Liễu Dạ Tuyết
Liễu Dạ Tuyết
*Hửm, khóc rồi*//cười khẽ, giọng đầy giễu cợt chính mình//
Liễu Dạ Tuyết
Liễu Dạ Tuyết
*Hah– lũ thần giới...*
Liễu Dạ Tuyết
Liễu Dạ Tuyết
*Thù diệt tộc ta sẽ trả lại từ gốc lẫn lãi. Máu của các ngươi... từng giọt một ta sẽ đòi lại.*//đôi mắt tối sầm lại, sâu như vực thẳm//
Liễu Dạ Tuyết
Liễu Dạ Tuyết
*Cứ chờ đó...sớm thôi*
Liễu Dạ Tuyết
Liễu Dạ Tuyết
*Nhưng bây giờ ngồi đây mãi chẳng ích gì...*
Liễu Dạ Tuyết
Liễu Dạ Tuyết
*Phải rời khỏi đây – tìm đường đến nhân giới, bắt đầu làm lại từ đầu thôi nào*
Nàng đứng dậy, phủ lớp tro bụi vương trên y phục. Gió thổi tung mái tóc đen dài, vạt áo nhẹ tung bay theo từng bước chân rời khỏi nơi từng là huyết địa Long tộc.
Phía trước là con đường hẹp len lỏi giữa rừng sâu, rễ cây vặn vẹo như thử thách bước chân. Nhưng nàng không dừng
Mấy ngày sau, nàng đã đặt chân được tới Nhân giới.
Mọi thứ đã khác. Kiến trúc, trang phục, tiếng nói – thậm chí cả nhịp khí tức trong trời đất.
Nàng, một kẻ từ ngàn năm trước, nay lại phải sống trong thế giới hoàn toàn xa lạ.
Nhưng trong mắt nàng vấn đề này không quá lớn, chỉ là hơi xa lạ một tí thôi.
Một chiếc khăn che mặt mỏng được kéo lên, giấu đi dung nhan tuyệt mỹ.
Liễu Dạ Tuyết
Liễu Dạ Tuyết
*Mà... hình như, phải đổi một cái tên khác nhỉ?*
Liễu Dạ Tuyết
Liễu Dạ Tuyết
*Tên cũ đã chết cùng Long tộc rồi*//khẽ cười, ánh mắt tối lại//
Liễu Dạ Tuyết
Liễu Dạ Tuyết
*Từ nay...ta là Liễu Dạ Tuyết*
Liễu Dạ Tuyết
Liễu Dạ Tuyết
*Hửm...lỡ đến Nhân giới rồi, chẳng lẽ lại ôm thù mà cau có suốt ngày?*//nhếch môi, ánh mắt lướt qua đám người huyên náo nơi phố chợ//
Liễu Dạ Tuyết
Liễu Dạ Tuyết
*Phải đi chơi một bữa cho đã mới được– coi như chào mừng bản thân quay lại cuộc đời *
Nàng cứ thế lang thang khắp khu chợ, từ đầu đến cuối, không mục đích, không vội vã.
Mùi thức ăn bay khắp nơi, tiếng rao ồn ào, cảnh người qua lại náo nhiệt—mọi thứ đều xa lạ mà cũng thú vị.
Từ sáng đến tận chiều, nàng vẫn chưa chịu dừng chân.
Có lẽ... sống lại rồi thì cũng nên nhìn ngắm thế gian một chút.
Chiều xuống, nắng cũng bắt đầu ngả vàng.
Nàng thả bước thêm một đoạn rồi ngẩng đầu nhìn quanh.
Liễu Dạ Tuyết
Liễu Dạ Tuyết
Chơi đủ rồi… giờ tìm chỗ nghỉ chân cái đã.
Vừa nói, nàng vừa rẽ vào con phố nhỏ bên trái, mắt đảo qua mấy bảng hiệu gỗ cũ kỹ. Cuối cùng, chọn đại một quán trọ nhìn không quá tệ.
Cửa gỗ kêu cót két khi nàng đẩy ra, bên trong là mùi trà loãng và khói nhang lẫn với ánh hoàng hôn hắt nhẹ qua cửa sổ.
Liễu Dạ Tuyết
Liễu Dạ Tuyết
*Nơi này... đủ yên tĩnh để tạm ngủ một giấc.*
Nàng bước vào khách điếm, gió chiều thổi bay vạt áo dài nhẹ. Không gian bên trong đơn sơ, hơi cũ, nhưng sạch sẽ và yên tĩnh.
Phía sau chiếc bàn gỗ thấp kê bên cột chính, chưởng quầy đang ngồi gõ bàn tính, thoáng giật mình khi thấy nàng bước tới.
Đa nhân vật 1
Đa nhân vật 1
Chưởng quầy: Cô nương đây là muốn trọ lại?//lão ngẩng đầu, giọng khàn nhưng lễ độ//
Liễu Dạ Tuyết
Liễu Dạ Tuyết
ừm//khẽ gật đầu//
Liễu Dạ Tuyết
Liễu Dạ Tuyết
Một mình. Phòng yên tĩnh, không cần hầu hạ.
Vừa lúc này bỗng có một thiếu nữ che mặt chạy vào như muốn trốn tránh điều gì đó.
Tạ Nguyệt Vũ
Tạ Nguyệt Vũ
Chưởng quầy!!!Cho ta một phòng!//giọng gấp rút//
Chưởng quầy gật gù, lấy sổ gỗ ra tra nhanh.
Đa nhân vật 1
Đa nhân vật 1
Chưởng quầy: Chỉ còn một phòng đôi...
Đa nhân vật 1
Đa nhân vật 1
Chưởng quầy: Không ấy tối nay hai cô nương ở chung một phòng được không nhỉ?
Nàng định mở miệng từ chối, thì người kia đã vội vã cất tiếng trước..
Tạ Nguyệt Vũ
Tạ Nguyệt Vũ
Ta không quan tâm, miễn cả hai đừng làm phiền nhau là được.
Nàng thoáng cau mày vì vốn nàng khá là không quen việc ở chung với người lạ. Lại càng không thích kiểu người vội vã, không thèm nhìn lấy một cái mà đã sẵn sàng "Được, chung giường"
Liễu Dạ Tuyết
Liễu Dạ Tuyết
Vậy à?//lẩm bẩm, không rõ là hỏi ai//
Liễu Dạ Tuyết
Liễu Dạ Tuyết
Ta cũng không để ý.//giọng nhẹ nhàng//
Liễu Dạ Tuyết
Liễu Dạ Tuyết
*Nhưng mà người con gái này có vẻ nhìn hơi quen mắt nhỉ?*//nhìn y chằm chằm//
Liễu Dạ Tuyết
Liễu Dạ Tuyết
*Thôi kệ vậy...*//rời mắt nhìn chỗ khác//
Tạ Nguyệt Vũ
Tạ Nguyệt Vũ
Chưởng quầy ơi!! Nhanh lên! Ta vội lắm rồi!
Đa nhân vật 1
Đa nhân vật 1
Chưởng quầy: Rồi rồi...tầng hai, phòng số 10//lão nheo mắt nhìn số nhỏ được khắc trên chiếc thẻ nhỏ//
Nói xong lão đưa cho y và nàng một chiếc thẻ gỗ khắc số 10.
Y vội lấy chiếc thẻ gỗ từ tay lão chưởng quầy rồi chạy nhanh lên phòng như sợ sẽ bị ai đó bắt lại bất cứ lúc nào.
Nàng thì cũng chỉ từ tốn, nhẹ nhàng bước theo sau, chẳng vội chẳng gấp, như thế mọi chuyện đã nằm trong dự tính.
Sau khi cả hai bước vào phòng.
Cánh cửa gỗ khẽ cót két khép lại sau lưng họ.
Phòng số mười, không quá rộng. Một bàn trà thấp kê gần cửa sổ, một giường lớn phủ nệm mỏng. Không màn che, không vách ngăn.
Ánh chiều tà chiếu xiên qua ô cửa gỗ, lặng lẽ phủ lên hai bóng người đứng đối diện nhau trong im lặng.
Người kia – y –không nói một lời chỉ nhìn nàng chằm chằm như muốn hỏi "nàng tên là gì?".
Liễu Dạ Tuyết
Liễu Dạ Tuyết
Hửm...ngươi thắc mắc tên ta là gì sao?
Tạ Nguyệt Vũ
Tạ Nguyệt Vũ
//gật đầu//
Liễu Dạ Tuyết
Liễu Dạ Tuyết
Trước tiên thì ngươi phải cho ta biết tên của ngươi đã.
Tạ Nguyệt Vũ
Tạ Nguyệt Vũ
Tên ta là Tạ Nguyệt Vũ.
Liễu Dạ Tuyết
Liễu Dạ Tuyết
ừm, còn tên ta là Liễu Dạ Tuyết.
Không gian xung quanh lại trở nên tỉnh lặng, chả ai nói với ai câu gì.
Tạ Nguyệt Vũ
Tạ Nguyệt Vũ
Ờmmm, thì sao nàng lại đeo khăn che mặt vậy...?//gãi má//
Nàng hơi nghiêng đầu nhìn y, ánh mắt phức tạp — như ngạc nhiên, như dè chừng, lại như buồn cười.
Liễu Dạ Tuyết
Liễu Dạ Tuyết
Ngươi là người đầu tiên trong ngày không vội bước đi, mà lại hỏi điều ấy.
Y im lặng, không biết nên xem đó là lời khen hay giễu.
Nàng chạm tay vào lớp khăn mỏng che nửa gương mặt.
Liễu Dạ Tuyết
Liễu Dạ Tuyết
Vì không muốn người khác nhớ ta...//giọng chậm rãi//
Tạ Nguyệt Vũ
Tạ Nguyệt Vũ
//thoáng giật mình//
Liễu Dạ Tuyết
Liễu Dạ Tuyết
Haha, không cần phải giật mình như vậy đâu.//cười nhẹ//
Liễu Dạ Tuyết
Liễu Dạ Tuyết
Ta đùa đó.
Liễu Dạ Tuyết
Liễu Dạ Tuyết
Đeo khăn che mặt cũng chỉ để che đi cái vết bớt trên mặt thôi.//giọng nhẹ nhàng//
Tạ Nguyệt Vũ
Tạ Nguyệt Vũ
ờ..ừm, vậy thôi.
Tạ Nguyệt Vũ
Tạ Nguyệt Vũ
Cũng tới giờ ăn tối rồi, hai ta xuống dưới ăn tối ha.//mỉm cười nhìn nàng//
Liễu Dạ Tuyết
Liễu Dạ Tuyết
ừm, đi thôi//vô thức nắm tay y//
Tạ Nguyệt Vũ
Tạ Nguyệt Vũ
Ờmmmm thì, tay của nàng...//nhìn xuống tay bị nàng nắm phải, hơi ngại//
Liễu Dạ Tuyết
Liễu Dạ Tuyết
Ah...xin lỗi ngươi, ta không cố ý.//rụt tay ra, mặt dần đỏ//
Tạ Nguyệt Vũ
Tạ Nguyệt Vũ
Không–không sao đâu.
Tạ Nguyệt Vũ
Tạ Nguyệt Vũ
Hai ta cùng xuống dưới thôi.
Tạ Nguyệt Vũ
Tạ Nguyệt Vũ
*tay nàng đã mềm rồi mà còn hơi ấm ấm nữa, nắm tay ta tiếp đi!*
Liễu Dạ Tuyết
Liễu Dạ Tuyết
Ờ...ừm //chạy vội xuống dưới//
Tạ Nguyệt Vũ
Tạ Nguyệt Vũ
Ây dô, đâu cần phải chạy nhanh như vậy làm gì. Ta đâu có làm gì nàng đâu...//cười nhẹ//
Liễu Dạ Tuyết
Liễu Dạ Tuyết
Ai nắm tay ngươi chứ.//hơi ngại//
Cả hai cùng ngồi xuống ghế để đợi tiểu nhị bưng đồ ăn ra bàn.
Khi đồ ăn được dọn ra thì cả hai chả ai nói gì với nhau, chỉ lặng lẽ dùng phần ăn của mình.
Tưởng đâu sẽ chỉ là một bữa ăn tối bình thường, ai ngờ lại dậy sóng chỉ vì một đám vô lại không biết điều.
_____END_____

Chap 3

Quán trọ chen chúc người qua lại, nhưng ở góc bàn phía cuối, hai nàng vẫn giữ được khoảng lặng riêng — một ấm trà nóng, vài món ăn đơn sơ.
Nàng đang đưa đũa gắp một miếng rau thì từ cửa vang lên tiếng cười lớn.
Đa nhân vật 2
Đa nhân vật 2
Đại ca của đám lưu manh: Ha! Gió đưa hương lạ tới đây, đúng là không uổng công hôm nay ta tới!
Một nhóm năm sáu tên đàn ông xộc vào. Gã dẫn đầu râu ria rậm rạp, ánh mắt trượt qua các bàn rồi dừng lại nơi hai nữ nhân ngồi dùng bữa.
Đa nhân vật 2
Đa nhân vật 2
Mấy tên đàn em: Hai vị cô nương, ăn tối một mình buồn lắm phải không? Hay là… để bọn ta mời rượu?//giọng kéo dài, tay đặt lên bàn//
Nàng đặt đũa xuống, ngồi im lặng, như thể đang chờ xem y sẽ xử lý thế nào. Nếu không ổn...thì nàng sẽ là người ra tay trước.
Y thì chẳng tỏ vẻ gì, chỉ thong thả nhấc chén trà lên nhấp một ngụm.
Tạ Nguyệt Vũ
Tạ Nguyệt Vũ
Ta ghét nhất… là đang ăn lại bị làm phiền.//giọng không lớn, nhưng rõ ràng//
Đa nhân vật 2
Đa nhân vật 2
Đại ca của đám lưu manh: Hử? Ngươi vừa nói cái gì đấy?//cau mày//
Đa nhân vật 2
Đa nhân vật 2
Mấy tên đàn em: HAHA-HA, chỉ là một con nhóc vắt mũi chưa sạch mà giờ lại dám tỏ thái độ với đại ca ta à!//giọng giễu cợt, cười lớn//
Y đặt chén trà xuống, ánh mắt chẳng buồn né tránh.
Chỉ trong một cái chớp mắt, một chiếc đũa bay vụt ra, cắm phập xuống mép bàn, chỉ cách ngón tay hắn chưa tới một tấc.
Đa nhân vật 2
Đa nhân vật 2
Tên đàn em cười lớn nhất trong đám: //giật nảy người, trợn mắt//
Tạ Nguyệt Vũ
Tạ Nguyệt Vũ
Ngươi...!//chỉ tên đại ca//
Tạ Nguyệt Vũ
Tạ Nguyệt Vũ
...cùng với đám đàn em làm gì làm, đừng động đến hai bọn ta là được.
Tạ Nguyệt Vũ
Tạ Nguyệt Vũ
Nước sông không phạm nước giếng.
Tạ Nguyệt Vũ
Tạ Nguyệt Vũ
Nếu các ngươi cứ muốn gây chuyện với ta, thì ta sẽ trực tiếp động thủ.//giọng trầm lại//
Đám lưu manh nhìn nhau rồi phá lên cười lớn.Một tên gầy nhom, răng khểnh, tiến lên trước.
Đa nhân vật 2
Đa nhân vật 2
Tên gầy nhom: Ê con nhóc, ngươi dọa ai thế? Để đại ca bọn ta xem ngươi có gì mà lớn giọng!//vỗ mạnh tay lên bàn//
Tạ Nguyệt Vũ siết tay bên hông, ngón tay chạm vào chuôi kiếm.Ánh mắt y hơi dao động, nhưng vẫn cố giữ vững.
Tạ Nguyệt Vũ
Tạ Nguyệt Vũ
Tránh xa ra.//giọng run nhẹ, nhưng rõ ràng//
Tạ Nguyệt Vũ
Tạ Nguyệt Vũ
*Đã không muốn động thủ mà các ngươi cứ gây chuyện thì đừng trách tại sao nước biển lại mặn *//chuẩn bị rút kiếm//
Đa nhân vật 2
Đa nhân vật 2
Tên gầy nhom: //nhếch mép cười khẩy, vung tay định đẩy mâm cơm sang một bên//
Soạt!
Một chiếc đũa bay vút — cắm thẳng vào mặt bàn, xuyên qua ống tay áo hắn.Tên đó giật bắn, suýt hét lên.
Cả đám lưu manh tái mặt, đảo mắt quanh. Không ai thấy ai ra tay.
Đa nhân vật 2
Đa nhân vật 2
Đại ca của đám lưu manh: Ai-ai là người ném chiếc đũa đó?!//hét lớn//
Sau khi hắn nói xong thì chả ai buồn trả lời hắn, không gian xung quan tĩnh lặng đến đáng sợ.
Nàng vẫn ngồi yên chỗ cũ, tay cầm đũa, gắp rau như chưa từng nhúc nhích.
Liễu Dạ Tuyết
Liễu Dạ Tuyết
*Đầu to thế mà óc chắc chỉ bằng trái nho, hỏi vậy ai mà khai.*//khoé môi hơi cong lên một chút//
Hắn đập mạnh tay xuống bàn, hất tung cái ghế bên cạnh. Mặt đỏ lên, cổ nổi gân.
Đa nhân vật 2
Đa nhân vật 2
Đại ca của đám lưu manh: Chúng mày tưởng tao sợ hả?! Đứa nào chơi tao thì bước ra đây, ông cho rụng răng luôn bây giờ!//đập mạnh tay xuống bàn, hất tung cái ghế bên cạnh.Mặt đỏ lên, cổ mổi gân//
Tên đại ca nghiến răng, lảo đảo bước ra giữa quán, tay định hất cả mâm cơm gần đó.
Liễu Dạ Tuyết
Liễu Dạ Tuyết
//cầm viên đá nhỏ, búng vào tay hắn//
Tuy rằng nàng chủ dùng ít lực thôi, nhưng đủ sức khiến hắn cảm thấy đau đớn.
Đa nhân vật 2
Đa nhân vật 2
Đại ca của đám lưu manh: Lần này là ai làm?!
Đa nhân vật 2
Đa nhân vật 2
Đại ca của đám lưu manh: chắc chắn là ngươi...//chỉ tay vào y//
Tạ Nguyệt Vũ
Tạ Nguyệt Vũ
Có thể cho ta biết lý do vì sao ngươi lại nghĩ người đó là ta không?//nhíu mày, nhìn hắn//
Đa nhân vật 2
Đa nhân vật 2
Đại ca của đám lưu manh: Hah...vì trong khách điếm này chỉ có một mình ngươi là mang theo kiếm. Kiếm không phải để trang trí. Người dám manh theo kiếm, chắc chắn không phải kẻ tầm thường.
Đa nhân vật 2
Đa nhân vật 2
Đại ca của đám lưu manh: Cho nên ta mặc định rằng ngươi là người tấn công bọn ta nãy giờ.
Liễu Dạ Tuyết
Liễu Dạ Tuyết
*Đúng là trí thông minh giản dị có khác. Mang kiếm không sai, nhưng mà đâu phải cứ mang kiếm là mạnh. Có khi kẻ không vũ khí...mới là kẻ nên phải dè chừng.*
Đa nhân vật 2
Đa nhân vật 2
Đại ca của đám lưu manh: Mà khoan...
Đa nhân vật 2
Đa nhân vật 2
Đại ca của đám lưu manh: Ta thấy hai cô nương đây cũng không phải dạng xấu xí, tuy đeo khăn che mặt nhưng nhan sắc chắc chắn không tầm thường...
Đa nhân vật 2
Đa nhân vật 2
Đại ca của đám lưu manh: Hay là hai cô nương đây theo ta đi? Về làm nữ nhân của ta, bao ăn bao ở, còn được cưng như trứng mỏng. Ha ha ha…//liếc từ y sang nàng, giọng nhừa nhựa, cười đểu//
Tạ Nguyệt Vũ
Tạ Nguyệt Vũ
Hửm.. Ngươi muốn bắt ta và nàng ấy đi à...
Tạ Nguyệt Vũ
Tạ Nguyệt Vũ
Để ta xem ngươi có cái bản lĩnh không đây không đã...//rút kiếm ra//
Tạ Nguyệt Vũ
Tạ Nguyệt Vũ
*Nhịn nãy giờ rồi nha*
Liễu Dạ Tuyết
Liễu Dạ Tuyết
*Cô ta định tấn công luôn à.*
Liễu Dạ Tuyết
Liễu Dạ Tuyết
*Dựa theo tình hình hiện có thì có vẻ như cô ta dư sức xử lý được*
Đa nhân vật 1
Đa nhân vật 1
Chưởng quầy: *Haizz... Lại tốn một đống ngân lượng*//thở dài bất lực//
Đúng như dự đoán, mấy tên lưu manh đều bị y đánh mà chạy té khói, đã vậy lúc chạy còn có một tên bị rớt đai quầy nữa. Haha một cảnh tượng thật đặc sắc.
Sau khi đám lưu manh rút đi, y chỉ thản nhiên ngồi xuống, tiếp tục bữa ăn như thể chẳng có chuyện gì vừa xảy ra.
Tạ Nguyệt Vũ
Tạ Nguyệt Vũ
Miếng thịt này ngon nè, nàng ăn đi.//gắp miếng thịt để qua phần ăn của nàng//
Liễu Dạ Tuyết
Liễu Dạ Tuyết
Ờ... ừm cảm ơn ngươi...//hơi bối rối vì ngàn năm trôi qua rồi đây là lần đầu tiên nàng được quan tâm như vậy//
Tạ Nguyệt Vũ
Tạ Nguyệt Vũ
Mà sao nãy giờ nàng ăn mà chả thèm cởi khăn che mặt ra vậy...//nhìn nàng chằm chằm//
Liễu Dạ Tuyết
Liễu Dạ Tuyết
Ngươi cũng vậy mà, khác quái gì ta^^
Tạ Nguyệt Vũ
Tạ Nguyệt Vũ
Ờmmmm...m, vậy thôi..
Tạ Nguyệt Vũ
Tạ Nguyệt Vũ
Nàng ăn tiếp đi, haha..//cười trừ//
Sau một lúc thì cả hai cũng ăn xong phần của mình.
Y thì đi dạo dạo bên ngoài một tí.
Còn nàng thì đi vào phòng để tắm rửa.
Mọi chuyện có vẻ sẽ khá là bình thường cho đến khi nàng để quên y phục cần thay ở ngoài.
Liễu Dạ Tuyết
Liễu Dạ Tuyết
*Hình như là mình quên mang theo y phục vào rồi..*
Liễu Dạ Tuyết
Liễu Dạ Tuyết
*Đành ra ngoài lấy thôi...*
Nàng vừa lấy được bộ y phục thì cũng là lúc y về.
Cạch!
Tạ Nguyệt Vũ
Tạ Nguyệt Vũ
Ta về rồi đây, nàng có nhớ ta không nè–//đứng hình//
Liễu Dạ Tuyết
Liễu Dạ Tuyết
Quay mặt ra chỗ khác ngay! Đừng nhìn nữa!//vội vã chạy vào chỗ thay y phục//
Tạ Nguyệt Vũ
Tạ Nguyệt Vũ
Ờ... ừm ta quay đi rồi//đỏ mặt//
Tạ Nguyệt Vũ
Tạ Nguyệt Vũ
*sao mà càng nhớ thì cơ thể ta càng nóng lên vậy trời...*
Tạ Nguyệt Vũ
Tạ Nguyệt Vũ
*Nhưng mà công nhận cơ thể nàng ấy nhìn đẹp thật và ta hình như cũng đã thấy được khuôn mặt của nàng ấy rồi, rõ là không có vết bớt gì cả, ngược lại còn đẹp như thần tiên tỷ tỷ nữa*
Tạ Nguyệt Vũ
Tạ Nguyệt Vũ
*mà khoan... đây là ai, không phải ta...*
Tạ Nguyệt Vũ
Tạ Nguyệt Vũ
*sao ta lại háo sắc như vậy chứ...*
Tạ Nguyệt Vũ
Tạ Nguyệt Vũ
*Bình tĩnh, cùng là nữ nhân, không cần phải quá ngại*//vỗ vỗ mặt//
Liễu Dạ Tuyết
Liễu Dạ Tuyết
Ờm thì ta thay xong rồi...
Liễu Dạ Tuyết
Liễu Dạ Tuyết
Ngươi có thể thoải mái hơn được rồi^^
Tạ Nguyệt Vũ
Tạ Nguyệt Vũ
Ờ...ừm xong rồi hả?..
Liễu Dạ Tuyết
Liễu Dạ Tuyết
ừm, mà chuyện vừa nãy ngươi quên đi, đừng nhớ nữa...//quay mặt ra chỗ khác//
Tạ Nguyệt Vũ
Tạ Nguyệt Vũ
Haha... ta quên rồi nàng không cần bận tâm.
Tạ Nguyệt Vũ
Tạ Nguyệt Vũ
Bây giờ cũng trễ rồi hai ta đi ngủ ha.
Liễu Dạ Tuyết
Liễu Dạ Tuyết
ừm
Liễu Dạ Tuyết
Liễu Dạ Tuyết
Mà trước tiên phải chia giường cái đã.
Nàng lấy chiếc gối dài chắn ở giữa giường, rồi ra ngoài nhờ tiểu nhị lấy thêm một cái chăn, bởi trên giường có mỗi một cái chăn à nên phải đi lấy thêm.
Liễu Dạ Tuyết
Liễu Dạ Tuyết
Phù– được rồi, chỗ ngủ đã được sắp xếp.
Liễu Dạ Tuyết
Liễu Dạ Tuyết
Còn bây giờ ngươi muốn nằm ở trong hay ngoài.//nhìn y//
Tạ Nguyệt Vũ
Tạ Nguyệt Vũ
Để ta nằm ở ngoài cho, nàng nằm ở trong đi^^
Liễu Dạ Tuyết
Liễu Dạ Tuyết
ừm, vậy thì vào chỗ mà ngủ đi.
Liễu Dạ Tuyết
Liễu Dạ Tuyết
Đừng làm phiền ta.
Sau đó thì cả hai cũng leo lên giường và đi ngủ.
Mỗi tội là không hiểu tại sao tối đó chiếc gối dài ấy bị rơi xuống đất nữa.
Nên y nhân cơ hội ấy, tối đó ôm nàng ngủ nguyên một buổi tối.
_____END_____

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play