Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Sinestrea X Allain ~ [Trái Tim Ác Quỷ, Nơi Thiên Thần Đến Trú Ngụ]

C1: Địa Ngục Trường Kỳ

Tại ranh giới mờ ảo giữa Thiên đàng và Địa ngục, nơi màn sương xám xịt phủ kín lối đi, Sinestrea đứng lặng với huyết kiếm đẫm máu trong tay
Đôi mắt đỏ thẳm ánh lên tia uể oải, nàng thở dài chán chường trước những nhiệm vụ nhàm chán lặp đi lặp lại — thật chẳng xứng với một Leviathan như nàng
Là thủ lĩnh cấp cao của Địa ngục, kẻ được Chúa Quỷ Beelzebub-Tel'annas đích thân tin cậy giao phó quyền hành, Sinestrea từng mong đợi những thử thách xứng tầm hơn là việc tuần tra nơi biên giới vô tận này
Sinestrea thu lại huyết kiếm, lưỡi kiếm đỏ thẫm biến mất vào khoảng không như tan vào bóng tối chính nàng
Nàng lặng lẽ ngồi xuống một tảng đá phủ đầy rêu ở mép vực, đôi mắt đỏ thẳm dõi xuống trần gian xa tít tắp phía dưới — nơi những con người nhỏ bé đang vật lộn từng ngày để sinh tồn trong nỗi sợ hãi, tham vọng, và những hy vọng mong manh
Một cơn gió lạnh từ cõi hư vô thổi qua, làm mái tóc dài màu bạc của nàng khẽ tung bay
Từ sau bụi cây rậm rạp gần đó, một tiếng ngáp dài vang lên phá tan sự tĩnh lặng. Dextra — chị gái của nàng, kẻ mà ngay cả ma quỷ cũng phải e dè — vươn vai lười nhác rồi chậm rãi tiến đến
Ánh mắt Dextra ánh lên chút tinh quái nhưng cũng dịu dàng hiếm thấy khi ngồi xuống bên cạnh Sinestrea, lưng tựa vào tảng đá, nhìn theo ánh mắt em gái xuống trần gian
Dextra [chị gái]
Dextra [chị gái]
/khẽ cười/ Lại ngồi đây nhìn lũ người phàm yếu đuối kia à?
Sinestrea chán nản chống cằm, đôi mắt đỏ thẳm lạc thần nhìn vào khoảng không vô định. Một thoáng uể oải lướt qua gương mặt xinh đẹp nhưng nhợt nhạt của nàng
Nàng khẽ nghiêng đầu, tựa hẳn vào vai Dextra — hơi ấm quen thuộc của người chị khiến nàng có chút nhẹ lòng
Bàn tay trắng muốt của Sinestrea vung vẩy trong không trung, như thể đang xua đuổi thứ gì vô hình, vừa vô tri vừa lười biếng
Sinestrea [Leviathan]
Sinestrea [Leviathan]
/lẩm bẩm, càm ràm/ Mệt mỏi quá... Nhiệm vụ gì đâu mà nhàm chán đến thế... Trông chừng ranh giới, canh gác lũ thiên sứ, tuần tra... suốt mấy trăm năm rồi còn gì... Mấy tên người phàm dưới kia còn thú vị hơn...
Dextra liếc nhìn em gái, khoé môi cong lên thành một nụ cười nửa giễu nửa cưng chiều. Nàng vươn tay gõ nhẹ trán Sinestrea một cái, giọng trêu chọc
Dextra [chị gái]
Dextra [chị gái]
Ai bảo em sinh ra đã là Leviathan cơ chứ? Địa ngục đâu phải chỗ để mơ mộng với mấy thứ ‘thú vị’ như lũ người kia
Sinestrea khẽ nhướng ngón tay, vẽ một vòng trong không khí. Từ khoảng không tối tăm giữa ranh giới Thiên đàng và Địa ngục, những mảnh ký ức lấp lánh ánh bạc dần hiện lên, xoáy thành từng lớp như sương mù
Trong đó, hình ảnh của những kẻ phàm trần đã khuất từ lâu lần lượt xuất hiện: một người thợ rèn ngày ngày đập búa bên lò lửa, một thiếu nữ ngồi bên khung cửi, một học giả già nua bên đống sách cũ mục
Sinestrea nhìn chúng, ánh mắt càng thêm chán nản. Mỗi ký ức chỉ toàn những vòng lặp đơn điệu: lao động, ăn uống, ngủ, rồi chết
Nàng thở dài, tay phẩy nhẹ làm những mảnh ký ức tan biến như sương khói dưới ánh trăng
Sinestrea [Leviathan]
Sinestrea [Leviathan]
/lẩm bẩm, giọng điệu pha chút giễu cợt, pha chút thất vọng/ Hừm... Cuộc sống của chúng còn tẻ nhạt hơn cả cái nhiệm vụ gác cổng này...
Dextra nghiêng đầu nhìn em gái, ánh mắt pha lẫn yêu thương và chút trêu đùa
Dextra [chị gái]
Dextra [chị gái]
Đã bảo rồi mà, ở đâu cũng thế thôi. Chán thì xuống Địa ngục chơi với lũ quỷ nhỏ ấy, đừng ngồi đây gặm nhấm buồn bã nữa, Sin
Sinestrea lười biếng đứng dậy, phủi nhẹ vạt áo đẫm sương lạnh. Cô đi bên Dextra, từng bước hờ hững dẫn xuống sâu trong lòng Địa ngục — nơi hỗn loạn, tăm tối nhưng cũng đầy sức sống hoang dại
Những ngọn lửa đen không bao giờ tắt hắt bóng hai chị em lên vách đá đỏ rực, từng tiếng gào rú, cười đùa của lũ quỷ vọng ra khắp nơi
Sinestrea rẽ một lối nhỏ quanh co, đến trước căn nhà u ám nổi tiếng bậc nhất nơi này — nhà của bộ ba khét tiếng
Sinestrea rẽ một lối nhỏ quanh co, đến trước căn nhà u ám nổi tiếng bậc nhất nơi này — nhà của bộ ba khét tiếng
Cửa vừa mở ra, Errol xuất hiện đầu tiên. Vẻ ngoài điển trai đến mức nguy hiểm, mái tóc bạch kim rối nhẹ, đôi mắt đỏ hằn tia hoang dại
Nhưng vừa thấy Sinestrea, anh nhướng mày, nhoẻn miệng cười đầy tinh nghịch
Errol [Leviathan]
Errol [Leviathan]
Ô kìa, Leviathan đại tỷ đến thăm nhà ta à? Hân hạnh quá
Sau lưng Errol, Nakroth bước ra. Ánh mắt sắc như dao của anh thoáng mềm đi, khóe môi cong lên nửa trêu chọc nửa chào đón
Nakroth [Leviathan]
Nakroth [Leviathan]
Sinestrea, em mà đến muộn chút nữa chắc nhà anh bị Errol phá nát rồi
Cuối cùng, Keera — cô búp bê sứ nhỏ nhắn mà cả Địa ngục phải nể — nhảy ra ôm lấy cánh tay Sinestrea, đôi mắt to tròn long lanh nhưng giọng điệu lại đậm chất quỷ quyệt
Keera [Leviathan]
Keera [Leviathan]
Chị đến chơi thật à? Hay lại buồn quá không biết làm gì nên sang đây phá tụi em đấy?
Sinestrea khẽ cười, lần đầu trong ngày nét mệt mỏi trên gương mặt nàng tan đi. Ở nơi tối tăm nhất Địa ngục này, giữa những kẻ mang danh đáng sợ nhất, nàng lại thấy nhẹ lòng nhất
---
Sinestrea cuối cùng cũng chịu ngồi lại theo lời mời nhiệt tình của Keera. Bữa tối giản dị nhưng hiếm hoi nơi Địa ngục bắt đầu được chuẩn bị
Trong khi Errol và Nakroth loay hoay trong gian bếp tối om, Sinestrea đứng phụ một tay, thỉnh thoảng liếc nhìn hai "đàn anh" trong lòng thầm buồn cười
Errol vừa cầm chảo chiên trứng vừa ngáp dài, mái tóc bạch kim rũ xuống che nửa gương mặt
Sinestrea tròn mắt nhìn anh, suýt nữa buông lời trêu chọc thì Nakroth đã kịp thở dài đầy bất lực
Nakroth [Leviathan]
Nakroth [Leviathan]
/lẩm bẩm, tay vẫn thoăn thoắt thái rau/ Lại ngáp… Đúng là nhân cách lười biếng phát tác rồi…
Sinestrea khẽ nhếch môi, nửa buồn cười nửa bất lực. Quả là Errol, kẻ ngoài mặt lúc nào cũng nguy hiểm, kiêu bạc, nhưng khi nhân cách lười biếng của hắn trỗi dậy thì chẳng khác gì một con mèo to xác buồn ngủ
Trong lúc đó, ngoài phòng khách, Dextra và Keera ngồi bệt trên sàn, giữa đống đồ chơi kì quái mà chỉ Địa ngục mới có: xương rồng biết hát, quỷ nhỏ bằng gỗ tự bò đi, và những viên đá phát sáng lấp lánh
Keera cười giòn tan, mái tóc tím nhạt xõa ra rối bời khi cô đuổi theo một con quỷ gỗ nhỏ. Dextra thì dựa lưng vào ghế, cười thầm trước sự hồn nhiên đầy vặn vẹo của cô bé
Sinestrea liếc nhìn, lòng ấm lại đôi chút
Sinestrea [Leviathan]
Sinestrea [Leviathan]
/tự nhủ/ 💭Chúa Quỷ Beelzebub thật biết đẩy việc... Đại tỷ gì chứ, toàn phải trông trẻ thay thôi
---
Bữa tối trong căn nhà u ám mà thân thuộc của bộ ba anh em diễn ra với những tiếng cười rộn ràng hiếm hoi
Errol tuy lười biếng nhưng trứng chiên của anh lại ngon bất ngờ, Nakroth tỉ mỉ xếp đĩa thức ăn ngay ngắn, còn Sinestrea thì thầm nghĩ
Sinestrea [Leviathan]
Sinestrea [Leviathan]
💭Thôi kệ, miễn đỡ nhàm chán là được
Giữa lúc Keera đang gắp một miếng trứng to gần bằng nửa khuôn mặt mình, mắt cô chợt sáng lên như nhớ ra điều gì đó
Đặt đũa xuống, cô quay sang mọi người, giọng hào hứng nhưng cũng hơi run run
Keera [Leviathan]
Keera [Leviathan]
À! Mọi người còn nhớ nhiệm vụ sắp tới mà Chúa Quỷ Beelzebub giao không? Chúng ta phải xuống trần gian... kiểm tra mấy vùng có dấu hiệu bất thường, và... và...
Keera [Leviathan]
Keera [Leviathan]
/ngập ngừng một chút rồi phồng má/ ... Và còn phải nhập học ở cái trường kỳ quặc ấy! Nơi mà cả thiên thần lẫn ác quỷ cùng học chung đó!
Không khí bỗng im lặng một nhịp. Đột nhiên — rầm! — Dextra đập bàn mạnh đến mức chiếc bàn gỗ nứt một đường, thức ăn trên bàn suýt văng hết
Dextra [chị gái]
Dextra [chị gái]
/trợn mắt, lửa giận bốc cao/ CÁI GÌ?! Ta mà phải học chung với lũ thiên thần giả tạo đó à?! Không đời nào!
Nakroth nhíu mày nhưng vẫn giữ giọng điệu điềm tĩnh
Nakroth [Leviathan]
Nakroth [Leviathan]
Lệnh là lệnh, Dextra. Với lại... chắc họ cũng chẳng thích học với ác quỷ đâu
Errol ngồi dựa vào ghế, nhếch miệng cười nhàn nhạt, hoàn toàn không để tâm
Errol [Leviathan]
Errol [Leviathan]
Vào đó thì anh cũng chẳng học hành gì đâu, phí công. Chỉ cần đừng bắt anh làm mấy trò vô bổ là được
Anh đưa tay vuốt tóc, lười biếng đến mức suýt gục đầu xuống bàn ngủ tiếp
Sinestrea chống cằm nhìn màn “phản ứng tập thể” trước mặt mà suýt bật cười
Dextra thì sắp bốc hỏa vì tức, Nakroth vẫn điềm nhiên như thể mọi thứ chẳng ảnh hưởng gì, còn Errol thì chỉ thiếu nước ngáp thêm cái nữa là ngủ gục tại bàn
Trong đầu Sinestrea, ý nghĩ thoáng qua đầy chán chường nhưng cũng hơi gian tà
Sinestrea [Leviathan]
Sinestrea [Leviathan]
💭Ít ra... cũng còn đỡ hơn đám nhiệm vụ vô vị tuần tra, canh gác, thẩm tra linh hồn. Xuống trần gian... có khi còn vui
Sinestrea [Leviathan]
Sinestrea [Leviathan]
💭Chẳng làm gì thì ta ngủ, như Errol ấy, để ngày trôi qua. Hoặc... cùng lắm thì đi phá phách, nghịch cho đỡ chán
Ánh mắt nàng khẽ lóe tia tinh nghịch khi nghĩ đến viễn cảnh cả bọn khoác đồng phục ngồi trong lớp, bọn thiên thần trố mắt nhìn đám ác quỷ phá phách ra sao
Leviathan thủ lĩnh, giờ thành học sinh... Đúng là bi hài không để đâu cho hết
Sinestrea khẽ nhếch môi, nhấp một ngụm rượu đỏ trong ly
Sinestrea [Leviathan]
Sinestrea [Leviathan]
Ờ, đi thì đi. Miễn đừng bắt ta thuyết giảng đạo đức là được...
~End~

C2: Thiên Quỷ Đồng Môn

Hôm sau, tại cổng dịch chuyển của Địa ngục, cả đám tụ tập với những biểu cảm... mỗi người một kiểu
Sinestrea khoanh tay, nửa buồn ngủ nửa uể oải. Trong mắt nàng, chuyện này chẳng khác gì một trò giải trí miễn cưỡng
Dextra đứng cạnh, gương mặt vẫn hằm hằm khó chịu như thể chỉ cần ai nhắc đến “thiên thần” là cô sẽ đập tan cánh cổng này
Errol... vẫn giữ nguyên phong thái lười biếng, ngáp dài lần thứ N trong buổi sáng, mắt lờ đờ nhìn lên trời
Errol [Leviathan]
Errol [Leviathan]
Nhanh nhanh đi cho xong, anh muốn ngủ bù
Nakroth thì lại nghiêm túc chỉnh lại áo choàng, từng động tác gọn gàng như thể sắp đi dự hội nghị chứ không phải đóng giả phàm nhân
Nakroth [Leviathan]
Nakroth [Leviathan]
Chúng ta làm việc, đừng để mất mặt trước mặt thiên thần
Keera thì phấn khích như sắp được đi chơi công viên, mắt long lanh nhìn cả đám
Keera [Leviathan]
Keera [Leviathan]
Nhanh lên nào! Xuống trần gian rồi em sẽ rủ mọi người đi ăn đồ ngọt!
Cả nhóm bắt đầu biến hình. Một luồng khói đen bao quanh từng người, cánh đen hùng vĩ, những chiếc đuôi dài, cặp sừng nhọn dần tan biến vào hư không
Giờ đây, họ trông chẳng khác gì những người phàm trẻ tuổi — đẹp đến mức trần gian chắc chẳng ít kẻ phải ngoái nhìn
Sinestrea [Leviathan]
Sinestrea [Leviathan]
/liếc nhìn, môi khẽ cong/ Thật kỳ lạ... một lũ quỷ đội lốt người phàm
Nakroth kích hoạt cổng dịch chuyển, ánh sáng đỏ sẫm nuốt chửng cả nhóm
Trong chớp mắt, họ đã đặt chân xuống trần gian — nơi bầu trời trong vắt, không khí dịu nhẹ, và phía xa kia... tòa học viện nổi bật sừng sững giữa lòng thành phố, nơi thiên thần và ác quỷ bắt buộc phải chung sống
---
Vừa đặt chân xuống trần gian, Keera đã mắt sáng rỡ như đứa trẻ lạc vào khu hội chợ
Cô hào hứng kéo tay Sinestrea, Errol, Nakroth và Dextra, lôi cả nhóm đến một quán Bingsu nổi tiếng gần học viện
Đám ác quỷ đội lốt người phàm ngồi quanh chiếc bàn ngoài trời, giữa dòng người nhộn nhịp của thành phố
Keera [Leviathan]
Keera [Leviathan]
/cười híp mắt, xúc từng thìa Bingsu đầy ắp, vừa ăn vừa xuýt xoa/ Ngon ghê luôn á! Ở Địa ngục mà cũng có đồ ngọt thế này thì em chẳng cần lên trần gian đâu!
Errol lười biếng chống cằm, lâu lâu mới đưa thìa lên miệng, mắt vẫn ngái ngủ. Dextra thì chỉ ăn lấy lệ, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh như thể mọi ngóc ngách đều có thể có kẻ địch
Còn Sinestrea thì vừa ăn vừa nửa muốn cười trước cảnh cả đám ác quỷ lượn lờ nơi nhân gian như khách du lịch
Giữa lúc đó, Nakroth ngước mắt lên, ánh nhìn sắc bén như thể xuyên qua đám đông
Phía bên kia đường, một nhóm thiên thần — Angels — với bộ đồng phục học viện gọn gàng đang đi về phía trường
Những đôi mắt màu bạc, cánh mờ ảo ẩn hiện sau lưng họ dù đã thu lại hình dạng
Là một đám cấp Hạ thiên, bọn họ vừa đi vừa trò chuyện, hoàn toàn không để ý đến đám ác quỷ gần đó
Nakroth lặng lẽ quan sát, ánh mắt thoáng lóe lên sự khinh bỉ
Nakroth [Leviathan]
Nakroth [Leviathan]
/lẩm bẩm, tay siết nhẹ thìa bạc/ Đám Angels...
Sinestrea đang nhẩn nha thưởng thức miếng Bingsu thì ánh mắt đỏ thẫm thoáng dừng lại
Một bóng người điềm nhiên sải bước đi trước đám thiên thần, khí chất khác hẳn
Mái tóc bạc mềm mại phản chiếu nắng chiều, đôi mắt xanh sâu thẳm đầy tự tin, sống lưng thẳng tắp
Là Tulen — người bạn hiếm hoi mà Sinestrea từng gặp trong những nhiệm vụ giữa ranh giới hai cõi
Một Vistues cấp Trung thiên — khác xa đám Hạ thiên nhạt nhòa kia
Tulen sải bước giữa đám Angels, dáng vẻ điềm nhiên, ung dung như thể chẳng có gì trên đời đáng để bận tâm
Ánh nắng chiều lướt qua mái tóc bạc của anh, khiến khí chất càng thêm nổi bật giữa dòng người
Anh không nhìn xung quanh, nhưng lại dễ dàng cảm nhận được ánh nhìn của ai đó đang dõi theo mình
Thoáng liếc sang, Tulen bắt gặp Sinestrea — cô Leviathan nhỏ nhắn, mái tóc trắng bay nhẹ trong gió, ánh mắt đỏ thẫm lóe chút tinh quái
Nàng vừa đặt thìa Bingsu xuống, đứng dậy, tay đút túi áo khoác, vẻ mặt đầy hứng thú tiến về phía anh
Sinestrea [Leviathan]
Sinestrea [Leviathan]
/nhếch môi/ Ồ, Tulen... anh cũng vào cái trường hỗn tạp này à?
Tulen khẽ nhếch môi, bật cười nhẹ — nụ cười nửa như vui, nửa như bất đắc dĩ
Tulen [bff-Virtues]
Tulen [bff-Virtues]
Lâu rồi không gặp, lại định tới trêu ghẹo ta sao, nhóc Leviathan?
Anh dừng bước, đút tay vào túi quần, nghiêng đầu nhìn Sinestrea tiến lại
Tulen [bff-Virtues]
Tulen [bff-Virtues]
💭Thật ra ta chẳng cần phải xuống đây... Ở Thiên đàng chán chết đi được
Tulen [bff-Virtues]
Tulen [bff-Virtues]
💭Thấy bảo trường này có cả ác quỷ, thiên thần, người phàm... thôi thì xuống đây tìm chút vui
Phía xa, Nakroth và Errol liếc nhìn theo, còn Keera hào hứng vẫy tay với Tulen như gặp người quen lâu năm
Dextra khoanh tay, vẫn nửa cảnh giác nửa bực mình, không ưa nổi chuyện thiên thần với ác quỷ lẫn lộn
---
Sau vài câu trêu chọc, trò chuyện, Sinestrea cùng Tulen và cả đám ác quỷ bắt đầu rảo bước về phía ngôi trường hỗn hợp kia
Khung cảnh thành phố chiều muộn trải dài, gió nhẹ lùa qua, ánh bình minh nhuộm vàng những tòa nhà cao tầng
Nhưng yên tĩnh thì không tồn tại khi có Sinestrea. Trên đường đi, nàng khoanh tay, vừa đi vừa không ngừng càm ràm với giọng điệu lười biếng mà đầy phàn nàn
Sinestrea [Leviathan]
Sinestrea [Leviathan]
Thật đấy, ta chẳng hiểu nổi sao lại phải học cái gì mà ‘lớp định hướng’, ‘kỹ năng hoà nhập’
Sinestrea [Leviathan]
Sinestrea [Leviathan]
Mấy thứ đó để cho bọn thiên thần giả tạo với người phàm yếu đuối học là được. Ác quỷ như ta vào đấy làm gì chứ...
Tulen đi bên cạnh chỉ nhún vai, đôi mắt xanh liếc sang, nụ cười nửa như cưng chiều nửa như bất lực
Tulen [bff-Virtues]
Tulen [bff-Virtues]
Ừ, thì ai bảo nhóc Leviathan ngán làm thủ lĩnh. Giờ có cơ hội đổi gió còn kêu ca
Nakroth đi phía sau, ánh mắt lạnh lùng thường ngày nay lại lóe chút thích thú, cố gắng nhịn cười trước điệu bộ của Sinestrea
Keera thì vừa đi vừa bịt miệng cười khúc khích, thỉnh thoảng huých nhẹ vào tay anh hai mình như rủ cùng hưởng không khí vui nhộn này
Còn Errol? Anh ngáp dài, mắt nhắm hờ, bộ dạng lười biếng đến mức tay vắt hẳn qua vai Dextra như tìm chỗ dựa
Dextra nhíu mày định đẩy ra, nhưng thấy Errol lười đến tội nghiệp nên đành im, coi như cho anh bám để hạ hỏa
Cả nhóm vừa bước vào khu vực thay giày của học viện, không gian nơi đây rộng lớn, sạch sẽ đến mức khiến đám ác quỷ nhất thời... hơi ngợp
Những dãy tủ gỗ ngăn nắp, ánh sáng dịu nhẹ hắt qua cửa kính
Keera hí hửng chạy lon ton đi xem bảng danh sách lớp. Mái tóc tím nhạt khẽ bay theo từng bước chân
Nhưng chỉ vài giây sau, khuôn mặt xinh xắn như búp bê sứ bỗng phụng phịu, má phồng lên, giọng uất ức vang vọng cả hành lang
Keera [Leviathan]
Keera [Leviathan]
Sao thế này! Em không được chung lớp với hai anh Nakroth, Errol ư?! Mấy người sắp xếp danh sách lớp mù hết rồi à!
Dextra [chị gái]
Dextra [chị gái]
/đi lại, vừa liếc bảng tên vừa nhíu mày khó chịu/ Tách lớp với Sines sao? Đùa à? Để lũ thiên thần kia dám ho he gì với em ấy thì đừng trách ta...
Sinestrea từ tốn đi đến, mắt nửa buồn ngủ nửa tò mò
Khi nhìn thấy mình không hề chung lớp với Tulen mà lại bị nhét vào lớp nào đó toàn những tên xa lạ, nàng tròn mắt giây lát rồi... giậm chân một cái rõ mạnh, giọng phụng phịu chẳng khác gì Keera
Sinestrea [Leviathan]
Sinestrea [Leviathan]
Cái gì đây?! Không cùng lớp với Tulen sao?! Vô lý hết sức!
Tulen đứng một bên, khoé môi cong lên đầy thích thú trước cảnh Sinestrea vốn Leviathan thủ lĩnh giờ phụng phịu như trẻ con
Tulen [bff-Virtues]
Tulen [bff-Virtues]
Ta học với đám Angels rồi. Nhóc ráng chịu đi, Sinestrea
Errol lười biếng ngáp dài, đổi giày xong đã nửa ngồi nửa nằm dựa vào tủ, chẳng quan tâm lớp nào với lớp nào
Nakroth thì vẫn tỏ ra điềm tĩnh, nhưng thật ra liếc nhìn đám thiên thần cùng lớp mình với ánh mắt ngầm đánh giá, đề phòng
---
Sinestrea đi cạnh Errol, tay khoanh trước ngực, mặt vẫn còn phụng phịu vì vụ tách lớp với Tulen. Errol thì ngáp dài, mắt lờ đờ, dáng đi như thể sắp ngủ gục đến nơi
Đến trước lớp học, Errol đứng yên, mắt mơ màng nhìn trần nhà. Sinestrea khẽ liếc anh, nhíu mày
Sinestrea [Leviathan]
Sinestrea [Leviathan]
Errol... anh không vào à?
Errol [Leviathan]
Errol [Leviathan]
/lười biếng đáp, mắt chẳng buồn nhìn nàng/ Lớp anh đâu? Anh đi ngủ đây...
Sinestrea [Leviathan]
Sinestrea [Leviathan]
/thở dài, gõ nhẹ lên trán anh một cái/ Anh với tôi cùng lớp, mau vào đi
Nghe đến đó, Errol mới nhướng mày, mặt vẫn nửa tỉnh nửa mơ, lười nhác đi theo Sinestrea
Cửa lớp mở ra — cánh cửa gỗ lớn phát ra tiếng cạch vang vọng. Ngay lập tức, không gian trong lớp yên lặng đến mức nghe rõ tiếng gió ngoài cửa sổ
Mọi ánh mắt đổ dồn ra cửa. Cả thiên thần lẫn ác quỷ đều bất giác nín thở. Leviathan đại tỷ Sinestrea — quyền uy nhưng đang khoác bộ đồng phục phàm nhân, vẫn toát lên khí chất lười biếng nhưng nguy hiểm
Bên cạnh nàng, Errol — kẻ khiến cả Địa ngục vừa nể vừa sợ, giờ thì trông chẳng khác gì một học sinh mới còn buồn ngủ
Sinestrea vừa bước vào vừa liếc qua lớp. Nhưng thoáng chốc, ánh mắt nàng hơi khựng lại khi thấy một cảnh tưởng chừng... sai sai
Hayate -Familiar, là quỷ nhỏ thường phục vụ các cấp trên ở Địa ngục, mái tóc trắng ánh bạc gọn gàng, dáng ngồi thẳng tắp như tổng tài, ánh mắt sắc lạnh, thần thái không lẫn đi đâu được
Ngồi cạnh anh ta là Enzo — Dominions cấp Trung thiên, mái tóc xanh xám rối nhẹ, đôi mắt đen láy vừa tinh nghịch vừa lanh lợi, dáng vẻ ngoan ngoãn như một “tiểu bảo bối” chính hiệu, mặt hơi đỏ khi bị nhiều ánh mắt nhìn vào
Sinestrea [Leviathan]
Sinestrea [Leviathan]
/nhíu mày, khoé môi nhếch nhẹ, thầm nghĩ/ Cặp đôi ‘tổng tài – tiểu bảo bối’ phiên bản thiên thần – ác quỷ đây sao? Hỗn loạn thật
Errol ngáp thêm cái nữa, phẩy tay với cả lớp như thể vừa chào vừa... đuổi luôn ánh nhìn của đám kia
Sinestrea chỉ hất cằm ra hiệu tìm chỗ ngồi, mắt vẫn còn nửa tò mò nửa buồn cười nhìn về phía Enzo và Hayate
~End~

C3: Oan Gia Chung Lớp

Sinestrea thả mình xuống chiếc ghế bên cạnh cửa sổ, ánh nắng nhẹ hắt vào, làm mái tóc bạch kim của nàng ánh lên sắc bạc lười biếng
Tưởng đâu yên vị rồi, nàng có thể chống cằm nhìn mây mà mặc kệ hết mọi thứ, nhưng ánh nhìn nàng lại lướt sang người ngồi bên cạnh — một thiên thần
Mái tóc xanh dương dài, mượt như nước suối, khẽ lay động khi cơn gió nhẹ lùa qua cửa. Ánh mắt anh ta cụp xuống, dán vào cuốn sách trên bàn, nhưng Sinestrea vẫn nhận ra tia dè chừng kín đáo trong đáy mắt ấy
Không khó để nàng nhận ra: Allain — Angels mà nàng từng nghe danh
Ngoài mặt dịu dàng, lời lẽ nhã nhặn, nhưng bên trong lại là một kẻ bướng bỉnh, cố chấp không kém gì những ác quỷ cứng đầu nhất
Sinestrea chống cằm nhìn ra ngoài, môi khẽ cong một chút như cười nhạt
Sinestrea [Leviathan]
Sinestrea [Leviathan]
💭Cũng chẳng quan trọng. Miễn đừng gây phiền là được
Nhưng điều khiến nàng hơi ngạc nhiên chính là... Errol
Tên lười biếng kia — đáng lẽ sẽ chọn góc tối nhất lớp để gục đầu ngủ — lại ngồi ngay bàn kế bên nàng
Errol vẫn dáng vẻ nửa tỉnh nửa mơ, khoanh tay dựa ghế, mắt nhắm hờ, trông cứ như chọn chỗ chỉ vì... tiện ngả lưng
Sinestrea [Leviathan]
Sinestrea [Leviathan]
/liếc sang, khẽ nhướng mày/ 💭Lạ thật. Sao anh ta lại ngồi đây chứ? Không phải luôn trốn ra góc ngủ cho yên sao?
Phía bên kia, Allain vẫn lặng lẽ giả vờ chăm chú đọc sách, nhưng tai hơi đỏ lên vì cảm nhận rõ ánh mắt Sinestrea từng thoáng liếc qua mình
Allain [Angels]
Allain [Angels]
/siết nhẹ cuốn sách, tự nhủ/ 💭Đúng là phiền... Leviathan ngồi cạnh, rồi thêm gã Errol kia... lớp học kiểu gì không loạn mới lạ
---
Tiết học trôi qua trong không khí vừa căng vừa tẻ nhạt. Thầy giáo giảng bài với giọng đều đều, những công thức phép thuật phòng hộ, quy tắc hoà nhập giữa các tộc được viết kín bảng
Sinestrea ban đầu còn cầm bút nghịch nghịch, ghi được vài chữ nguệch ngoạc rồi thở dài. Ánh mắt nàng dần lờ đờ, tay buông lỏng cây bút
Chẳng mất bao lâu, nàng gục hẳn xuống bàn, mái tóc trắng phủ ngang cánh tay, hơi thở đều đều, rơi vào giấc ngủ như thể cả thế gian này chẳng còn gì đáng bận tâm
Ngay bàn bên, Errol cũng y chang. Đầu nghiêng một bên, tay khoanh trước ngực, ngủ gật ngon lành đến mức thầy giảng gì thì giảng, anh chẳng buồn mở mắt
Allain ngồi cạnh, tay vẫn nắm bút, mắt cau lại nhìn sang. Thiên thần nghiêm túc trong anh không chịu nổi cảnh Leviathan kế bên ngủ gục giữa tiết học
Anh nghiến răng nhẹ, cuối cùng khều vào cùi trỏ Sinestrea, giọng hạ thật nhỏ nhưng vẫn đầy khó chịu
Allain [Angels]
Allain [Angels]
Dậy đi. Đây là lớp học, không phải chỗ để cô ngủ
Sinestrea hơi nhíu mày trong giấc ngủ, mí mắt khẽ động đậy, lẩm bẩm mà không thèm ngẩng đầu lên
Sinestrea [Leviathan]
Sinestrea [Leviathan]
Phiền phức quá đi...
Sinestrea đang ngủ say sưa, giấc ngủ ngọt ngào bị cắt ngang khi âm thanh rầm! vang lên
Sách vở của nàng rơi xuống sàn, mấy tờ giấy bay lả tả. Mí mắt nàng giật giật, Sinestrea lười biếng hé mắt, hơi choáng vì bị dựng dậy đột ngột
Còn chưa kịp phản ứng, Allain đã hất nốt cái gối sách mà nàng kê đầu, giọng nói khẽ nhưng đầy khinh khỉnh
Allain [Angels]
Allain [Angels]
Lớp học không phải phòng ngủ đâu, Leviathan
Sinestrea nhíu mày rõ rệt. Ánh mắt đỏ thẫm lóe tia tức giận, tay chống bàn ngồi thẳng dậy
Đám thiên thần và ác quỷ trong lớp bắt đầu liếc sang, bầu không khí căng lên rõ rệt
Chẳng buồn đôi co, Sinestrea thản nhiên giơ chân... rầm! — đạp nghiêng luôn ghế Allain
Cả thiên thần tóc xanh dương oai vệ đổ nhào sang một bên, cuốn sách rơi cái bịch xuống sàn
Cả lớp nín thở. Errol ở bàn bên hé mắt nhìn, khoé miệng khẽ cong, lẩm bẩm kiểu
Errol [Leviathan]
Errol [Leviathan]
Thế mới là Sinestrea chứ...
Tiếng thầy giáo vang lên giận dữ
Thầy giáo
Thầy giáo
CẢ HAI EM! RA NGOÀI ĐỨNG ĐẾN HẾT TIẾT CHO TÔI!
Và thế là một cảnh tượng hài không đỡ nổi: Sinestrea khoanh tay dựa tường ngoài hành lang, mắt liếc trời, môi cong lên đầy bất cần
Allain đứng cách đó một khoảng, mặt lạnh tanh nhưng trong lòng vừa tức vừa xấu hổ
Gió ngoài hành lang thổi qua, hai cái bóng — một thiên thần, một ác quỷ — đứng phơi giữa nắng
---
Cả hai đứng ngoài hành lang, gió nhẹ lùa qua nhưng chẳng thể xoa dịu được không khí căng thẳng giữa họ
Sinestrea khoanh tay dựa vào tường, ánh mắt nửa lười biếng nửa thách thức, chẳng thèm liếc Allain lấy một cái. Allain thì mặt lạnh tanh, nhưng khoé môi hơi giật giật vì tức
Anh hít sâu, cố nhịn, nhưng không chịu nổi cái vẻ bất cần của cô Leviathan kia. Giọng anh hạ thấp, nhưng từng chữ đầy bực dọc
Allain [Angels]
Allain [Angels]
Cô nghĩ mình là ai mà dám coi thường lớp học? Đã bị phạt còn ngông nghênh như thế...
Sinestrea nhướn mày, liếc sang anh với ánh mắt như thể nói “lảm nhảm vô ích”, rồi quay mặt đi, dựa đầu vào tường nhắm mắt, không buồn đáp
Chính thái độ ấy càng khiến Allain tức tối hơn, gân máu trên trán anh nổi lên
Không kiềm chế được, trong khoảnh khắc, Allain đưa tay chộp lấy cánh tay nàng, siết chặt đến mức Sinestrea cảm nhận rõ lực bàn tay ấy truyền qua da thịt
Cơn đau nhói lên, nhưng nàng vẫn giữ gương mặt bình thản, đôi mắt đỏ lười biếng nửa khinh nửa thờ ơ nhìn anh
Sinestrea nhẹ nhàng nhấc chân, đá một cú vừa đủ lực vào chân anh — không đau nhưng đủ khiến Allain bất ngờ thả lỏng tay
Nàng quay mặt sang hướng khác, tóc bay nhẹ che nửa khuôn mặt, giọng lười biếng cất lên
Sinestrea [Leviathan]
Sinestrea [Leviathan]
Rảnh thật đấy... không muốn nói chuyện
Nhưng phía tay áo, trong bóng tối vạt áo đồng phục, bàn tay nàng khẽ xoa nhẹ cánh tay vừa bị siết, dấu đỏ lờ mờ hiện lên, đau âm ỉ
Mắt nàng vẫn nhìn xa xăm như thể chẳng bận tâm, nhưng trong lòng ngấm ngầm ghi nợ
Sinestrea [Leviathan]
Sinestrea [Leviathan]
💭Tên thiên thần bướng bỉnh này... rồi xem
Allain nhìn nàng, hơi sững lại giây lát vì thái độ đó — chẳng biết tức hơn hay... bất lực hơn
Anh quay đi, khoanh tay dựa vào cột, cố gắng ép mình bình tĩnh giữa cơn giận ngầm
---
Tiếng giảng bài từ các lớp vang ra hành lang, hòa cùng tiếng gió nhè nhẹ. Tulen rảo bước, vốn chỉ định tìm nhà vệ sinh cho nhanh, nhưng vừa đi ngang khúc hành lang ấy thì đôi chân anh bất giác khựng lại
Ánh mắt xanh sâu của Tulen hướng về hai bóng người quen thuộc: Sinestrea ngồi bệt xuống bậc cửa sổ, bàn tay khẽ xoa cổ tay trái, nơi đã đỏ bầm, gương mặt nàng nhăn lại, mày cau nhẹ vì cơn đau
Mái tóc trắng rủ xuống, che nửa ánh nhìn vốn lười biếng nay thoáng chút khó chịu
Kế bên nàng, Allain đứng khoanh tay dựa cột, mặt lạnh tanh, ánh mắt cố tình hướng đi nơi khác, rõ ràng tỏ thái độ “chẳng liên quan đến tôi”
Tulen nhíu mày. Anh sải bước lại gần, giọng trầm thấp nhưng đủ nghe, pha chút lo lắng khó giấu
Tulen [bff-Virtues]
Tulen [bff-Virtues]
Chuyện gì đây? Sinestrea, tay em sao vậy?
Sinestrea thoáng sững lại, ngẩng đầu nhìn anh. Thoáng thấy nét quan tâm trong ánh mắt Tulen, nàng cười nhạt, giọng lười biếng pha chút bướng bỉnh
Sinestrea [Leviathan]
Sinestrea [Leviathan]
Không sao. Chuyện nhỏ thôi
Tulen liếc sang Allain, ánh mắt sắc lại, hơi lạnh dần toát ra xung quanh. Dù không cần hỏi, anh cũng ngầm hiểu điều gì vừa xảy ra. Giọng anh thấp hơn, đầy ý cảnh báo
Tulen [bff-Virtues]
Tulen [bff-Virtues]
Allain... đừng để ta phải nhắc nhở giữa chỗ này
Allain [Angels]
Allain [Angels]
/nhếch môi nhẹ, vẫn khoanh tay, không nhìn lại/ Ta chẳng làm gì đáng phải nhắc cả
Không khí hành lang thoáng chốc căng như dây đàn
Tulen hít sâu, đôi mắt xanh ánh lên tia bất lực lẫn lo lắng. Anh cúi xuống, lôi từ túi quần ra một miếng băng gạt nhỏ, dường như đã quen với việc phòng sẵn những tình huống bất ngờ như thế này
Tulen [bff-Virtues]
Tulen [bff-Virtues]
Để yên
Giọng Tulen trầm ấm, không cao giọng cũng không hối thúc. Sinestrea thoáng nhìn anh, môi khẽ mím rồi thở dài, ánh mắt nửa bướng bỉnh nửa buông xuôi
Sinestrea [Leviathan]
Sinestrea [Leviathan]
Tùy anh thôi
Nàng lẩm bẩm, bàn tay buông lỏng để Tulen cẩn thận băng cổ tay cho mình
Tulen vừa quấn băng vừa thở nhè nhẹ, ánh nhìn đầy tập trung, như thể thế giới chỉ còn vết thương bé nhỏ kia. Động tác của anh điềm tĩnh, từng vòng băng gọn gàng
Nhưng phía bên cạnh, Allain đứng đó, mặt càng lúc càng lạnh tanh. Ánh mắt màu lam của anh nhìn cảnh trước mắt, ngực như nghẹn lại vì tức
Cuối cùng không kiềm được, giọng anh vang lên đầy khó chịu, hơi khàn vì kìm nén
Allain [Angels]
Allain [Angels]
Tulen, anh điên rồi sao? Một thiên thần mà lại đi cúi đầu quan tâm một ác quỷ? Anh quên luật giữa hai bên rồi à? Định tự rước họa vào thân à?
Tulen băng xong, đứng thẳng dậy, quay sang nhìn Allain. Đôi mắt xanh của anh điềm nhiên nhưng sâu thẳm, khoé môi nhếch nhẹ như cười nhạt
Anh nhắm mắt lại một nhịp, rồi phất tay như xua đi lời Allain
Tulen [bff-Virtues]
Tulen [bff-Virtues]
Ta quan tâm ai là chuyện của ta. Luật thì sao? Có luật nào cấm băng bó vết thương cho một người bị thương à?
Allain nghiến răng, mắt nhìn Tulen đầy khó chịu lẫn bất lực, còn Sinestrea thì chống cằm, liếc cả hai, khoé môi cong nhẹ
Sinestrea [Leviathan]
Sinestrea [Leviathan]
💭Đúng là hỗn loạn rồi đây...
Tiếng chuông hết tiết vang lên, phá tan không khí căng như dây đàn. Học sinh từ các lớp tràn ra, vài người liếc nhìn họ đầy tò mò
Tulen chỉ liếc Allain thêm lần nữa rồi quay sang Sinestrea
Tulen [bff-Virtues]
Tulen [bff-Virtues]
Xong rồi, đừng nghịch, để yên vài hôm sẽ khỏi
~End~

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play