Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Hầu Ngốc Của Chúng Tôi!

#chap 1

Tác Giả mezai
Tác Giả mezai
//abc//: hành động "abc": suy nghĩ 💢: tức giận 👆: giống trên 📱: nói chuyện điện thoại 💭:nhắn tin
_____
Căn nhà nhỏ với mái ngói đã cũ, nằm lọt thỏm giữa dãy toà nhà cao tầng chen chúc. Ánh nắng sớm nghiêng nghiêng rọi qua ô cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt đang nghiêng đầu giặt đồ của cậu thiếu niên dáng người gầy gò, nhỏ bé
Khương Du
Khương Du
Tinh Nhi, mau dậy đi! Hôm nay có món trứng hấp đấy~
Giọng nói của cậu nhẹ như gió thổi qua ngọn tre. Cậu sống cùng mẹ và hai em gái trong căn nhà chật hẹp nhưng ấm áp
Từ bên trong phòng, một cái đầu ló ra, tóc bù xù
Khương Tinh Nhi (em của cậu)
Khương Tinh Nhi (em của cậu)
Anh Du.. mới sáng sớm mà gọi ầm trời~
Khương Tinh Nhi (em của cậu)
Khương Tinh Nhi (em của cậu)
//dụi mắt// //ngáp// oáp~..
Khương Tinh Du, mười hai tuổi
Khương Du
Khương Du
Không dậy thì phần trứng này anh ăn nha
Khương Tinh Nhi (em của cậu)
Khương Tinh Nhi (em của cậu)
Khônggg!! Trứng của emm!
Tinh Nhi lao ra như tên bắn, tóc vẫn còn rối, ôm trầm lấy dĩa trứng hấp như ôm kho báu
Khương Tinh Nhi (em của cậu)
Khương Tinh Nhi (em của cậu)
Của em //nhìn cậu//
Bên ngoài phòng tắm, Lạc Vy (mười lăm tuổi) đang vừa chải đầu vừa lẩm bẩm
Khương Lạc Vy
Khương Lạc Vy
Chị nói rồi mà, đừng có ngủ nướng
Khương Lạc Vy
Khương Lạc Vy
Anh Du nấu ăn là phải tranh phần nhanh mà không nghe
Khương Du
Khương Du
//cười khẽ// ừm, mau ăn rồi còn đi học
Khương Du
Khương Du
Hôm nay anh có ca làm ở tiệm sách
Trên bàn nhỏ, có ba tô cháo gạo lứt đặt ngay ngắn trên bàn. Bên cạnh là dĩa dưa muối, chút thịt kho và một khay trứng hấp thơm lừng
Tô Uyển Dung (mẹ của cậu)
Tô Uyển Dung (mẹ của cậu)
//tay vẫn còn dính bột bánh mì// //ngồi xuống ghế, lau mồ hôi// Sáng ra mà đã phải chạy khắp chợ
Tô Uyển Dung (mẹ của cậu)
Tô Uyển Dung (mẹ của cậu)
Trứng hôm nay là có người cho đó nha
Khương Tinh Nhi (em của cậu)
Khương Tinh Nhi (em của cậu)
//há hốc// ai cho trứng vậy mẹ?
Tô Uyển Dung (mẹ của cậu)
Tô Uyển Dung (mẹ của cậu)
//cười// cô chủ tiệm bánh mì đầu hẻm cho đó. Nói hôm qua con trai bà thấy anh Du giúp bà cụ băng qua đường
Khương Du
Khương Du
//đỏ mặt// con đâu có làm gì to tát.. chỉ là tiện thôi
Khương Lạc Vy
Khương Lạc Vy
//trêu cậu// có khi nào con trai cô tiệm bánh thích anh Du không đó?~
Khương Tinh Nhi (em của cậu)
Khương Tinh Nhi (em của cậu)
Ủa ảnh đẹp trai mà, ai mà không thích!
Khương Du
Khương Du
Hai đứa lo ăn đi..
Bữa ăn trôi qua trong tiếng cười. Một bữa sáng đơn sơ nhưng có nụ cười, có ánh nắng, có tình thân
Khương Du
Khương Du
//quay sang mẹ// //nói nhỏ// mẹ.. thuốc của Vy con để trong hộc bàn đó nha mẹ
Khương Du
Khương Du
Mẹ nhớ cho em uống đúng giờ
Tô Uyển Dung (mẹ của cậu)
Tô Uyển Dung (mẹ của cậu)
Ừm, mẹ nhớ..
Tô Uyển Dung (mẹ của cậu)
Tô Uyển Dung (mẹ của cậu)
Còn con? Con đã ăn no chưa?
Khương Du
Khương Du
//cười// //gật đầu nhẹ// con ăn rồi. Còn trứng thì mẹ chia đều cho hai đứa nhỏ đi
Khương Tinh Nhi (em của cậu)
Khương Tinh Nhi (em của cậu)
Không chia đâu!! Em ăn hết, trứng của em!
Khương Lạc Vy
Khương Lạc Vy
//cười// Tham ăn quá Tinh Nhi~
Khương Lạc Vy
Khương Lạc Vy
Coi chừng thành heo đó nha~
đột nhiên..
ẦM! ẦM! ẦM!
Tiếng đập cửa dồn dập vang lên như muốn xé rách không gian yên tĩnh trong căn nhà nhỏ. Bát đũa còn chưa dọn xong, mấy mẹ con đang ngồi nghỉ sau bữa ăn thì giật thót
Khương Lạc Vy
Khương Lạc Vy
Ủa.. ai vậy mẹ? //mặt tái đi//
Tô Uyển Dung (mẹ của cậu)
Tô Uyển Dung (mẹ của cậu)
Không biết.. để mẹ ra mở cửa xem ai // bước vội ra cửa//
Tô Uyển Dung (mẹ của cậu)
Tô Uyển Dung (mẹ của cậu)
//mở cửa//
Cánh cửa vừa mở hé, một cánh tay thô ráp đã chen mạnh vào khung, đẩy toang cửa ra
Ba người đàn ông bước vào, áo sơ mi xộc xệch, mặt mày hầm hầm.
nv phụ
nv phụ
Người đàn ông dẫn đầu: chị là vợ của Khương Thiệu Thành đúng không?
Tô Uyển Dung (mẹ của cậu)
Tô Uyển Dung (mẹ của cậu)
//giật mình// Dạ.. Tôi.. tôi là vợ của ông ấy. Mấy anh là-
nv phụ
nv phụ
Người đàn ông dẫn đầu: Vợ của tên nợ nần trốn mất tâm cả năm trời đây sao?
nv phụ
nv phụ
Người đàn ông 2: hôm nay tụi tôi đến lấy thứ đáng giá nhất của ông ta để trả nợ
Khương Tinh Nhi (em của cậu)
Khương Tinh Nhi (em của cậu)
//hoảng sợ níu áo anh// //nói nhỏ// anh ơi.. mấy người này là ai vậy?
Tô Uyển Dung (mẹ của cậu)
Tô Uyển Dung (mẹ của cậu)
//vội chắn trước ba người con// //ánh mắt hốt hoảng// mấy anh làm gì vậy?!
Tô Uyển Dung (mẹ của cậu)
Tô Uyển Dung (mẹ của cậu)
Nợ gì thì từ từ nói- chồng tôi không có ở đây
Tô Uyển Dung (mẹ của cậu)
Tô Uyển Dung (mẹ của cậu)
Anh ấy.. bỏ đi lâu rồi, chúng tôi cũng không liên lạc
nv phụ
nv phụ
Người đàn ông dẫn đầu: chúng tôi biết. Chúng tôi đã theo dõi cả tháng nay rồi
nv phụ
nv phụ
Người đàn ông dẫn đầu: ông ta đã ký giấy nợ với dấu tay đàng hoàng, nếu không trả tiền sẽ lấy người trong nhà gán nợ
nv phụ
nv phụ
Người đàn ông dẫn đầu: và bây giờ tụi tao tới lấy! //nhếch môi// //liếc mắt đầy ác ý về phía cậu đang đứng sau lưng mẹ//
nv phụ
nv phụ
Người đàn ông dẫn đầu: thằng con lớn, gương mặt sáng sủa, tay chân lành lặn
nv phụ
nv phụ
Người đàn ông dẫn đầu: hợp, mang đi
Tô Uyển Dung (mẹ của cậu)
Tô Uyển Dung (mẹ của cậu)
KHÔNG ĐƯỢC!! //dang hai tay chắn lại//
Tô Uyển Dung (mẹ của cậu)
Tô Uyển Dung (mẹ của cậu)
Nó còn đi học! Nó còn nhỏ
Tô Uyển Dung (mẹ của cậu)
Tô Uyển Dung (mẹ của cậu)
Mấy anh định kéo nó đi đâu chứ?!
nv phụ
nv phụ
Người đàn ông dẫn đầu: chị nghĩ chị có quyền lựa chọn à?
nv phụ
nv phụ
Người đàn ông 3: //tiến đến chỗ cậu// //giật mạnh tay cậu//
Khương Tinh Nhi (em của cậu)
Khương Tinh Nhi (em của cậu)
//hoảng hốt// không được đụng vào anh của em!!
Khương Lạc Vy
Khương Lạc Vy
Buông ra! Nếu không em sẽ gọi công an!
Bốp!
Tô Uyển Dung (mẹ của cậu)
Tô Uyển Dung (mẹ của cậu)
//bị tát ngã xuống sàn//
Tô Uyển Dung (mẹ của cậu)
Tô Uyển Dung (mẹ của cậu)
//má đỏ ửng, môi chảy máu//..
nv phụ
nv phụ
Người đàn ông dẫn đầu: con gái chị gọi công an mà chị không nói gì, chị muốn mất thêm người nữa à?
Khương Du
Khương Du
//run rẩy// //cố kéo tay mẹ đứng lên// Mẹ.. đừng.. đừng cãi với họ..
Khương Du
Khương Du
N-nếu con đi thay.. thì mẹ và em.. sẽ được yên ổn đúng không?
Tô Uyển Dung (mẹ của cậu)
Tô Uyển Dung (mẹ của cậu)
Không! Không được đi!! //ôm chặt lấy tay cậu//
Tô Uyển Dung (mẹ của cậu)
Tô Uyển Dung (mẹ của cậu)
Mẹ xin con.. đừng rời khỏi mẹ mà..
nv phụ
nv phụ
người đàn ông dẫn đầu: //đưa hợp đầu có dấu vân tay cho cậu// Tên Khương Thiệu Thành đã đổi con để lấy mạng mình rồi, tụi tao có quyền
Khương Du
Khương Du
//nhìn tờ giấy rồi nhìn mẹ và hai đứa em đang run lên vì sợ// //bước tới// đi đâu cũng được
Khương Du
Khương Du
Chỉ cần.. đừng chạm tới mẹ tôi và hai em tôi
nv phụ
nv phụ
Người đàn ông dẫn đầu: //cười khẩy// biết điều đấy, giờ thì đi thôi!
Khương Lạc Vy
Khương Lạc Vy
//oà khóc// oaaa anh ơi! Không được!!
Khương Lạc Vy
Khương Lạc Vy
Em không cho anh đi đâu!!
Khương Tinh Nhi (em của cậu)
Khương Tinh Nhi (em của cậu)
//rưng rưng// đồ khốn!! Trả lại anh cho tôi!!
Mẹ cậu gào lên lần cuối khi thấy cậu bị kéo đi khỏi cổng nhà
Tô Uyển Dung (mẹ của cậu)
Tô Uyển Dung (mẹ của cậu)
Khương Du!!
Tô Uyển Dung (mẹ của cậu)
Tô Uyển Dung (mẹ của cậu)
Mẹ.. Mẹ xin lỗi
Tô Uyển Dung (mẹ của cậu)
Tô Uyển Dung (mẹ của cậu)
Mẹ không bảo vệ được con.. //khóc//
Cánh cửa đóng sầm lại, trong nhà giờ chỉ còn ba người đang ngồi khóc sướt mướt dưới sàn.
_____
End chap 1

#chap 2

Trời đã xế chiều, chiếc xe đen dừng lại trước một cánh cổng sắt cao lớn
Mái vòm dát vàng, tường rào trắng tinh không chút rêu bám và một logo mạ kim nổi bật treo chính giữa: “Gia Tộc Tần– Lục – Phó – Giang – Trì”. Nơi hội tụ những tên đứng đầu giới tài phiệt
Khương Du
Khương Du
//bị kéo xuống xe//..
Cậu chưa kịp nhìn rõ xung quanh thì một giọng quản gia khô khốc vang lên
Châu Tề Văn
Châu Tề Văn
Tới đúng giờ, người hầu mới đấy à?
nv phụ
nv phụ
Người đàn ông 1: //gật đầu// //đưa một tệp giấy// hàng giao đủ, giấy xác nhận đây
Châu Tề Văn
Châu Tề Văn
Hừm.. Thấy hơi gầy, yếu thế này mà chịu nổi không thì tôi không chắc
Châu Tề Văn
Châu Tề Văn
//liếc từ đầu tới chân cậu// //ánh mắt đầy khinh bỉ//
nv phụ
nv phụ
Người đàn ông 1: //nhìn cậu// từ giờ sống hay ch*t là tùy vào bản thân cậu. Thân ái, tạm biệt
Hắn đóng cửa xe rầm một cái rồi phóng đi, không quay đầu lại
Cậu đứng đó, trước cánh cổng biệt thự rộng lớn, lòng bàn tay đầy mồ hơi, tim đập không đều
Châu Tề Văn
Châu Tề Văn
//quát// đi theo tôi, đừng có nhìn ngó lung tung!
Khương Du
Khương Du
//rụt rè đi theo ông//..
Sảnh chính của biệt thự như một đại sảnh hoàng cung, sàn đá cẩm thạch đen - trắng loang như vân mây, đèn chùm treo cao
Có năm bóng người đang ngôi ung dung trên ghế sofa trong không gian lạnh ngắt
Một kẻ ngồi vắt chéo chân, ánh mắt sắt như dao. Một kẻ ngậm kẹo, chơi điện thoại, chẳng buồn nhìn lên. Một người cướp nhẹ, tay nâng ly trà. Một người liếc nhìn cậu từ đầu tới chân như đang đánh giá món hàng. Còn một người, ngồi cuối cùng, ánh mắt tối như vực sâu
Châu Tề Văn
Châu Tề Văn
//cúi đầu// thưa các cậu chủ, hầu mới đã đến
Châu Tề Văn
Châu Tề Văn
Là con của kẻ vay nợ, Khương Thiệu Thành
Không gian im lặng đến đáng sợ. Rồi.. giọng nói đầu vang lên, nhẹ tênh nhưng sắc lạnh
Phó Tư Diễn
Phó Tư Diễn
Bộ dạng trong tệ thật đấy
Trì Kha
Trì Kha
//giọng uể oải// mắt sưng lên rồi kìa, mới bị đánh à?
Lục Chiêu Dương
Lục Chiêu Dương
//mỉm cười// tch, con nợ.. Mà lại dám nhìn thẳng vào mắt tụi tôi sao?
Khương Du
Khương Du
//rũ mắt xuống, không nói gì//...
Tần Mặc Uyên
Tần Mặc Uyên
//đứng lên// //bước đến gần cậu// chắc chưa từng lau sàn đá loại Ý đúng không?
Tần Mặc Uyên
Tần Mặc Uyên
Hôm nay cậu bắt đầu lau từ tầng 1 đến tầng 7, không xong thì đừng mong được ăn
Giang Hạo Nhiên
Giang Hạo Nhiên
//bỗng đứng dậy// Tên gì?
Khương Du
Khương Du
Tôi..
Giang Hạo Nhiên
Giang Hạo Nhiên
Thôi, coi như tôi chưa từng hỏi gì trước đó đi. Từ bây giờ chúng tôi sẽ gọi cậu là 'nó'
Giang Hạo Nhiên
Giang Hạo Nhiên
Người hầu không cần tên
Khương Du
Khương Du
//cắn răng// //cúi đầu// vâng..
Châu Tề Văn
Châu Tề Văn
Vậy thì bắt đầu công việc đi, phòng của người hầu ở tầng hầm
Khương Du
Khương Du
//gật nhẹ// //quay người bước đi//..
Cậu bắt đầu lau
Tầng 1
Sàn đá cẩm tạch đen tuyền phản chiếu bóng người. Cậu cúi xuống bắt đầu từ từng viên gạch vuông
Một tay chống xuống sàn, một tay cầm khăn ướt. Mỗi lần chạm đất là mỗi lần đầu gối cậu sượt qua nền cứng. Nhưng cậu không kêu, không hỏi, chỉ im lặng
đã hơn một giờ đồng hồ cậu mới lau xong tầng 1
Tầng 2
Gió lùa từ hành lang mở, cậu run, mồ hôi dính vào lớp áo mỏng
Châu Tề Văn
Châu Tề Văn
//đứng trên cao nhìn cậu// //khoanh tay// làm kỹ vào
Châu Tề Văn
Châu Tề Văn
Bỏ sót một vết là lau lại cả tầng
Khương Du
Khương Du
//gật đầu// vâng..
Tầng 3
Lầu tranh ánh sáng, nơi các thiếu gia hay ngồi uống trà
Chiêu Dương ngồi vắt chân, cầm ly trà, lặng lẽ nhìn cậu
Không nói gì, không cười nhưng ánh mắt kia sắt như kim
Một lần cậu sơ ý, làm đổ nước trong thau, chiếc khăn bị trôi ra
Lục Chiêu Dương
Lục Chiêu Dương
//nhẹ giọng// tay chậm, đầu óc chậm. Đúng là sản phẩm của con nợ
Khương Du
Khương Du
//cắn răng, không đáp// //cúi đầu nhặt lại khăn//..
_____
End chap 2

#chap 3

Tầng 3
Phòng khiêu vũ, sàn gỗ sơn bóng
Trì Kha
Trì Kha
//đang nằm giữa phòng// //gác chân lên ghế dài//
Nhìn cậu lau gần tới, cậu ta không né cũng không đứng dậy
Trì Kha
Trì Kha
//giọng thờ ơ// lau tiếp đi nhưng đừng làm phiền tôi
Cậu đành cuối xuống lau sát chân Trì Kha, cố gắng để không làm trúng người cậu ta
Tầng 7
Đồng hồ chỉ là 5 giờ chiều. Cậu đã quỳ, cúi, lau suốt gần 8 tiếng. Cánh tay cậu tê rần, đầu gối rát buốt, nhưng cậu không ngừng
Khương Du
Khương Du
"chỉ cần làm xong nhanh.. mình còn ăn cơm"
Cậu lau đến viên đá cuối cùng
Khăn lau ướt đẫm, cậu quay người đi lại phía cầu thang, vừa bước được một bước thì..
???
???
Cẩn thận đấy!
Bộp!
Một bàn châm giẫm mạnh lên khu vực cậu vừa lau, làm nước văng tung toé
Phó Tư Diễn
Phó Tư Diễn
//nhếch cười// xin lỗi, tôi không biết chỗ này mới lau
Giày anh dính đầy bụi giẫm qua từ vườn, vết bẩn kéo dài hơn 3 mét. Toàn bộ đoạn sàn trắng vừa lau giờ nhuộm nâu đen nhoè nhoẹt
Khương Du
Khương Du
// đứng lặng// //tay siết chặt khăn//..
Phó Tư Diễn
Phó Tư Diễn
//cúi đầu xuống nhìn cậu// sao? Muốn nổi giận?
Phó Tư Diễn
Phó Tư Diễn
đừng quên, thân phận của cậu.. là gì
Khương Du
Khương Du
//không trả lời// //cúi đầu, quỳ xuống lần nữa//...
Tiếng lau sàn vang lên lần nữa
Khương Du
Khương Du
"mẹ ơi.. hôm nay con vẫn.. chưa ăn gì.."
Nhưng cậu không khóc, cũng không nói gì
–Tầng hầm biệt thự–
không gian ẩm ướt, trần nhà thấp, đèn vàng vỡ sánh sáng lấp loáng như sắp tắt
Khương Du
Khương Du
//mở cửa// //bước vào phòng//..
Bên trong là một chiếc giường nhỏ, chăn mỏng, tủ cũ, và.. mùi ẩm mốc vương lại theo năm tháng
Cậu đăng khăn lau xuống bàn, đứng thẫn thờ nhìn căn phòng
Khương Du
Khương Du
"mẹ.. con xong việc rồi"
Khương Du
Khương Du
"Nếu làm tốt.. thì ít nhất.. không bị đánh, không bị ghét, được ăn.."
Khương Du
Khương Du
"Nếu bị đuổi.. thì mẹ và hai em sẽ gặp chuyện.."
Ầm-
Cửa phòng đóng lại phía sau, nhẹ nhưng cũng đủ khiến cậu giật mình
Khương Du
Khương Du
//giật mình//..
Cậu dựa vào tường, tay ôm bụng. Đói đến mức đầu óc cậu mơ hồ. Lau từ sáng đến tối một ngụm nước cũng không được uống.
Khương Du
Khương Du
//mắt dần sụp xuống//..
???
???
Sao còn ngồi bệt ở đó vậy?
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ cửa
Khương Du
Khương Du
//hoảng hốt// //bật dậy//..
Khương Du
Khương Du
Tôi.. tôi xin lỗi.. Tôi không biết có người tới..
Khương Du
Khương Du
Tôi không có lấy gì đâu.. //hoảng loạn giải thích// //tay run nhẹ//
Dư Cẩn Hoà (quản gia)
Dư Cẩn Hoà (quản gia)
//nhìn cậu// //ánh mắt dịu dàng// Tôi đến đây không phải để bắt tội cậu
Dư Cẩn Hoà (quản gia)
Dư Cẩn Hoà (quản gia)
Tôi là Dư Cẩn Hoà, người phụ trách gian bếp phía sau. Mỗi ngày tôi nấu cho các cậu chủ, Và..
Dư Cẩn Hoà (quản gia)
Dư Cẩn Hoà (quản gia)
Nếu đồ còn dư.. tôi thường đem đến cho người hầu ăn
Dư Cẩn Hoà (quản gia)
Dư Cẩn Hoà (quản gia)
Hôm nay.. Tôi nghe ông Văn nói có người lau sàn không nghỉ suốt bảy tầng. Tôi đoán đó là cậu nên tôi đến đây
Khương Du
Khương Du
//ngạc nhiên// //ngẩng đầu lên nhìn bà// Bà.. Bà mang cho con?
Dư Cẩn Hoà (quản gia)
Dư Cẩn Hoà (quản gia)
//gật đầu// //mở hộp cơm// Chỉ là chút canh với một phần cơm nhỏ
Dư Cẩn Hoà (quản gia)
Dư Cẩn Hoà (quản gia)
Xin lỗi vì tôi không cho cậu nhiều được, vì sợ bị trách
Dư Cẩn Hoà (quản gia)
Dư Cẩn Hoà (quản gia)
Nhưng nếu không ăn, mai cậu không chịu nổi đâu..
Khương Du
Khương Du
//cúi đầu// Con cảm ơn.. Thật sự cảm ơn bà nhiều lắm
Dư Cẩn Hoà (quản gia)
Dư Cẩn Hoà (quản gia)
Không cần cảm ơn, mau ăn đi. Tôi ngồi đây cùng cậu một chút
Hai người ngồi bên mép giường
Dư Cẩn Hoà (quản gia)
Dư Cẩn Hoà (quản gia)
Cậu tên gì? Cậu bao nhiêu tuổi rồi?
Khương Du
Khương Du
Dạ con tên Khương Du. Mười bảy.. à, sắp mười tám tuổi rồi ạ
Dư Cẩn Hoà (quản gia)
Dư Cẩn Hoà (quản gia)
Trẻ thế mà đã phải bị cuốn vào mớ nợ nần, chắc mẹ cậu lo lắm..
Khương Du
Khương Du
//gật nhẹ đầu// chỉ cần.. mẹ và hai em của con sống yên ổn.. thì gì con cũng chịu được..
Dư Cẩn Hoà (quản gia)
Dư Cẩn Hoà (quản gia)
Đừng nói như thế nữa
Dư Cẩn Hoà (quản gia)
Dư Cẩn Hoà (quản gia)
Cậu chịu đựng là tốt, nhưng cũng đừng để người khác nghĩ rằng cậu đáng bị như thế
Khương Du
Khương Du
//siết nhẹ chiếc muỗng trong tay//...
Dư Cẩn Hoà (quản gia)
Dư Cẩn Hoà (quản gia)
Nếu có ai bắt nạt, cậu cứ xuống bếp nói với tôi //mỉm cười//
Dư Cẩn Hoà (quản gia)
Dư Cẩn Hoà (quản gia)
Tôi không giúp gì lớn, nhưng ít nhất.. một bữa cơm nóng tôi vẫn có thể nấu cho cậu
Khương Du
Khương Du
//gật đầu// cảm ơn bà.. Cảm ơn bà nhiều lắm ạ
_____
End chap 3

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play