[Đồng Ánh Quỳnh×misthy] Ánh Mắt Trùm Trường
GÁI MỚI, ĐỪNG LÊN MẶT
Sân trường buổi sáng, tiếng loa phát thanh đang rè rè:
Chào mừng các bạn đến với ngày học đầu tiên của học kỳ mới
Một tiếng “rè” vang lên, rồi... im bặt
Chiếc xe phân khối lớn dừng lại trước cổng trường, tiếng máy gầm rú đầy ngạo nghễ. Học sinh xung quanh lập tức né sang hai bên, không ai dám ho he. Từ xe bước xuống là một cô gái tóc đen dài, đồng phục biến tấu với áo khoác đen thêu hình rồng đỏ rực phía sau.
Đồng Ánh Quỳnh. Trùm trường. Sát khí toát ra từ ánh mắt
Đồng Ánh Quỳnh
//nhìn quanh, giọng trầm thấp// Tao mới đi có một tuần mà lũ này vẫn chán như cũ
Một đàn em chạy lại, cúi đầu khúm núm
Đàn em của Quỳnh
Chị Quỳnh! Lớp 11 có học sinh mới chuyển về. Nghe nói là học giỏi, đẹp, còn chảnh
Đồng Ánh Quỳnh
//nhếch môi// Học sinh mới? Ở đây, chỉ có tao mới được phép đẹp
Phía bên kia sân trường, Lê Thy Ngọc đang bước chậm rãi vào trường. Váy đồng phục vừa vặn ôm lấy vòng eo nhỏ, mái tóc đen buộc cao để lộ gáy trắng mịn. Cô vừa bước vừa nhìn quanh, thở nhẹ
Thy Ngọc
//tử nhụ// Hy vọng ở đây sẽ yên bình hơn cái trường cũ
Ngay khi cô đi ngang sân chính, ánh mắt sắc bén của Đồng Ánh Quỳnh bắn thẳng tới. Cô hất cằm về phía Thy Ngọc, mắt nheo lại
Đồng Ánh Quỳnh
//lạnh giọng// Cô kia. Đứng lại
Thy Ngọc quay đầu, hơi bất ngờ. Nhưng thay vì sợ hãi, cô nở một nụ cười dịu dàng
Đồng Ánh Quỳnh
// tiến lại gần, cúi sát mặt Thy Ngọc// Là học sinh mới mà dám đi ngang mặt tao như vậy? Cô không học luật ngầm ở đây à?
Thy Ngọc
vẫn giữ nét cười, nhưng giọng cứng hơn// Tôi đi ngang. Mặt chị có bảng cấm đi không
Mọi ánh mắt học sinh xung quanh há hốc. Không ai dám nói chuyện kiểu đó với trùm Quỳnh
Ánh Quỳnh hơi khựng lại một giây... rồi bật cười. Nhưng tiếng cười lạnh đến gai người
Đồng Ánh Quỳnh
Mồm lanh đấy. Tao thích... Nhưng cũng nên biết điều
Quỳnh bất ngờ áp sát, tay chống tường kè sát tai Thy Ngọc, hơi thở nóng phả lên gáy khiến cô gái mới khựng lại
Đồng Ánh Quỳnh
Tao không ngại dạy mấy con bé ương bướng... bằng cách khiến chúng run rẩy dưới tay tao
Thy Ngọc
//mắt nhìn thẳng// Chị nhầm người rồi. Tôi không dễ run đâu... nhất là vì một cái hơi thở sát gái như vậy
Mắt Ánh Quỳnh lóe lên một tia hứng thú. Cô nghiêng đầu, nửa cười nửa đe dọa
Đồng Ánh Quỳnh
Thú vị rồi đấy. Để xem... mày chống đỡ được bao lâu
Một lát sau, trong phòng học. Thy Ngọc bước vào lớp 11A. Trái tim nhiều người trong lớp như ngừng đập khi nhìn thấy cô. Nhưng chưa ai kịp lại gần thì một chiếc ghế bị kéo mạnh
Đồng Ánh Quỳnh ngồi ngay bàn sau Thy Ngọc
Đồng Ánh Quỳnh
Ngồi yên. Và đừng để tao phải mất kiên nhẫn
Thy Ngọc
//khẽ mỉm cười, không quay lại// Tôi không giỏi nghe lời. Chị sẽ phải quen với điều đó thôi
Ánh mắt Ánh Quỳnh đanh lại, nhưng cũng sáng lên một vẻ gì đó kỳ lạ. Hứng thú. Kích thích
Liệu Quỳnh sẽ "thuần hóa" cô gái mới theo cách nào? Hay chính Quỳnh sẽ bị dắt mũi bởi đôi mắt biết nói của người mới đến
Phạt Riêng Trong Nhà Kho Thể Dục
Tiết thể dục cuối cùng của buổi chiều. Học sinh tản ra ngoài sân, nắng hanh hanh làm mồ hôi lấm tấm trên cổ áo
Nhưng chỉ một người không có mặt trên sân
Thầy thể dục
//Nhìn danh sách// Lê Thy Ngọc đâu rồi?
Trong nhà kho thể dục – một không gian tối lờ mờ, chỉ có ánh sáng lọt qua khe cửa
Thy Ngọc bị ép tựa lưng vào tường, ánh mắt vẫn giữ vẻ bình tĩnh nhưng hơi thở khẽ gấp. Trước mặt cô, Đồng Ánh Quỳnh áp sát, hai tay chống tường như đang vây kín con mồi
Đồng Ánh Quỳnh
//giọng thấp, khàn khàn// Tao bảo rồi... đừng thách thức tao
Thy Ngọc
//nhếch môi, ánh mắt không né tránh// Tôi có làm gì đâu? Chỉ là ngồi đúng chỗ của tôi, rồi được ‘chị’ nhìn chằm chằm như muốn ăn thịt thôi
Đồng Ánh Quỳnh
Mày cứ tưởng mày có thể chơi ngông hoài được à?
Bàn tay Quỳnh trượt xuống nắm lấy cằm Thy Ngọc, giữ chặt, ép cô phải nhìn thẳng vào mắt mình. Ánh mắt cô lúc này vừa lạnh, vừa... có gì đó rất lạ. Ham muốn? Thách thức? Cả hai
Đồng Ánh Quỳnh
Lần đầu tiên có người dám nói chuyện kiểu này với tao. Mày đang khiến tao tò mò... và hơi bực.
Thy Ngọc
//thở khẽ, nhưng mắt vẫn rực// Thế giờ chị định làm gì? Đánh? Hay... làm gì khác?
Không khí trong nhà kho như đông lại
Quỳnh không trả lời. Cô cúi xuống, ghé sát hơn, cho đến khi hơi thở cả hai hòa vào nhau
Một khoảng khắc... tim Thy Ngọc đập mạnh – lần đầu cô thấy trùm trường sát gần đến vậy. Mùi nước hoa nhè nhẹ pha với mùi mồ hôi nhẹ của thể dục – nghẹt thở
Đồng Ánh Quỳnh
//giọng khẽ, nóng rực// Tao nên... xử mày kiểu nào đây hả gái mới?
Tay Quỳnh trượt xuống nắm lấy cổ tay Thy Ngọc, kéo nhẹ, ép cô về phía kệ thể thao. Lưng va nhẹ vào đệm bóng rổ
Thy Ngọc
//giọng nhỏ, thở gấp// Chị có chắc... đây là cách trùm trường xử kẻ trái luật không?
Đồng Ánh Quỳnh
//mắt nheo lại, mỉm cười nửa miệng// Ai nói tao giữ luật?
Quỳnh bất ngờ cúi xuống, đôi môi cô chỉ còn cách má Thy Ngọc chưa đến vài phân. Không chạm, nhưng khiến cả người Thy Ngọc nóng ran
Đồng Ánh Quỳnh
Chỉ cần mày ngoan một chút... có khi tao sẽ rất dịu dàng
Thy Ngọc
//thì thầm, hơi run// Tôi... không ngoan đâu
Cạch.Tiếng cửa nhà kho bất ngờ mở. Một học sinh hốt hoảng
Học sinh
Ơ... Xin lỗi!! Tôi không biết trong này có người!
Cả hai người lập tức lùi ra, nhưng không ai nói gì. Ánh Quỳnh liếc Thy Ngọc lần cuối, tay rút áo khoác lên vai, ánh mắt đầy dằn vặt
Đồng Ánh Quỳnh
//giọng trầm// Mày khiến tao thấy rắc rối rồi, Thy Ngọc
Thy Ngọc
//giọng nhẹ nhàng// Tôi chưa làm gì đâu. Còn nhiều thứ... chị chưa thấy
Quỳnh không hiểu, nhưng sự tò mò với Thy Ngọc đang lớn dần thành thứ gì đó... vừa nguy hiểm, vừa khó rời khỏi
Luật Rừng Ở Cổng Trường
Chiều muộn, khi học sinh đã lần lượt ra về, sân trường dần vắng bóng người
Tin nhắn lạ được gửi đến điện thoại của Thy Ngọc
Thy Ngọc
//mở điện thoại ra xem//
Số lạ:Ra cổng sau. Có người đang chờ. Nếu không muốn rắc rối lan tới bạn mày, thì đi một mình
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình. Không lạ gì mấy chiêu này. Ở trường cũ cũng từng có kiểu "dằn mặt" như vậy… Nhưng lần này, cảm giác khác. Lạnh hơn. Căng hơn
Khu đất trống phía sau cổng trường – nơi đổ rác và nhà xe cũ. Không một bóng bảo vệ
Thy Ngọc bước tới, ánh nắng cuối ngày rọi lên mái tóc khiến cô trông mong manh nhưng sắc sảo
Giọng nữ, từ trong bóng tối
Đàn em của Đồng Ánh Quỳnh
Gái mới gan thật đấy. Tao tưởng sau vụ trong nhà kho, mày biết điều hơn rồi chứ
Đồng Ánh Quỳnh bước ra. Phía sau là 3 đứa đàn em thân cận – đều là nữ, ăn mặc ngầu và gằn mặt nhìn Thy Ngọc như sắp xé x*c
Đàn em 1
Tụi tao không thích cách mày nói chuyện với chị Quỳnh
Đàn em 2
Ở trường này, chỉ cần dám nhìn thẳng chị ấy đã là sai rồi
Thy Ngọc
//bình thản, hai tay bỏ túi// Ồ. Vậy tôi sai cả trăm lần rồi.
Đồng Ánh Quỳnh
//bước tới gần, mắt tối lại// Không phải lỗi mày... mà là do tao đã nương tay
Cô không báo trước. Một cái tát thẳng tay vút qua má Thy Ngọc – “chát!”.
Nhưng Thy Ngọc không ngã. Cô quay mặt lại, nhìn Quỳnh trừng trừng, ánh mắt đỏ hoe – không phải vì đau, mà vì tự trọng bị chà đạp
Thy Ngọc
//giọng run nhẹ, nhưng rắn// Là chị chọn chơi kiểu này
Một cú đạp vào bụng từ đàn em khiến Thy Ngọc ngã gập xuống, nhưng cô cắn răng không hét. Bụi bám lên đồng phục trắng, đầu gối rớm máu
Đồng Ánh Quỳnh
//giọng lạnh lẽo// Đừng nghĩ mày đặc biệt. Tao chán mấy đứa tưởng mình ngầu
Thy Ngọc
//Ngẩng mặt lên, giọng sắc như dao// Chị đang đánh tôi... vì chị sợ tôi
Câu nói khiến không khí chết lặng. Quỳnh thoáng sững người, nhưng giấu nhanh
Đồng Ánh Quỳnh
//Nắm tóc Thy Ngọc kéo lên, mặt sát mặt// Tao sợ mày? Mày nghĩ mày là ai?
Thy Ngọc
//Khẽ mỉm cười, ánh mắt long lanh nước// Là người đầu tiên... khiến chị đánh mà không ghét
Câu nói như xé một vết rạn trong lòng Quỳnh. Tay cô buông ra, lùi lại một bước. Nhìn Thy Ngọc khập khiễng đứng dậy, không khóc, không xin tha... cô thấy bất ổn. Cô vốn ra tay vì tức giận – nhưng lại thấy đau ở chính mình
Tối hôm đó – tại phòng Quỳnh
Ánh Quỳnh ném áo khoác lên ghế, nằm ngửa lên giường. Mắt cô trừng trừng nhìn trần nhà
Đồng Ánh Quỳnh
//thì thầm// Con nhỏ đó... Làm tao phát điên thật rồi
Quỳnh đã đánh, đã hạ nhục, nhưng lại là người bất an nhất. Còn Thy Ngọc? Cô không yếu – chỉ đang chờ đúng lúc phản đòn… bằng cách đặc biệt hơn cả nắm đấm
Download MangaToon APP on App Store and Google Play