Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Xàm

chap xàm

xàm
chùa
chùa
lia m lên ở với t ik
lia
lia
cứt nha m
lia
lia
t đâu có ngu mà lên chùa ik tu
chùa
chùa
ik ik m
lia
lia
đelll
chùa
chùa
m có ik ko lia
lia
lia
dell dell là dell
chùa
chùa
ik ko duma m
lia
lia
ko đó m làm j đc t
chùa
chùa
ko thì m lấy ck ik
lia
lia
t ko lấy ck😛
chùa
chùa
m ik lên ở với t ko
lia
lia
ko là ko
chùa
chùa
ik mà lia
lia
lia
ko là ko
chùa
chùa
ik mà lia ik
lia
lia
ko là ko
chùa
chùa
ko là có
chùa
chùa
có là ko
chùa
chùa
im là có
lia
lia
m khôn vừa thôi
lia
lia
t nói là no
chùa
chùa
ik mà lia á
chùa
chùa
trên đấy vui lên
lia
lia
vui cái đầu m
lia
lia
vui mà im ra
lia
lia
re
chùa
chùa
ik mà
chùa
chùa
có im lắm đâu
lia
lia
ko là ko
chùa
chùa
ik mà lia
chùa
chùa
t xin m đó lên với t ik
chùa
chùa
ik ik
lia
lia
ko là ko
lia
lia
r nói rồi t ko ik
lia
lia
m nép t hoài
chùa
chùa
ik ik
chùa
chùa
ik mà
chùa
chùa
t xin m đó
lia
lia
dell
lia
lia
dell
lia
lia
t xin m đó
lia
lia
t ko muốn ik
lia
lia
mà m ép t hoài z
chùa
chùa
ik mà
chùa
chùa
ik mà
chùa
chùa
m lên ở với t ik
lia
lia
dell
lia
lia
dell nha m
chùa
chùa
ik mà
lia
lia
dell
lia
lia
cho m 1 bài thơ
lia
lia
😈🩸 ĐÂY LÀ LỜI GỌI HỒN 🩸😈 (Đọc chậm… từng câu… để bóng tối đáp lời) --- Hỡi hồn ma không tên, Bị vùi dưới đất lạnh, Nếu ngươi còn nghe được tiếng gọi… Hãy trườn về bên ta… Từ vết mộ chưa khép kín, Từ máu khô bám trên móng tay ngươi… Bò qua bóng đêm, Lách qua khe cửa này… Ta dâng linh hồn ta làm vật hiến, Cho ngươi hiện hình trước mặt ta, Để đôi mắt trắng dã của ngươi, Nhìn sâu vào tim ta… Hãy để hơi thở thối rữa phả lên gáy, Cho ta nghe tiếng xương gãy răng rắc sau lưng… Nếu ngươi đã đến… Xin hãy đặt bàn tay lạnh buốt lên vai ta… Và đừng rời đi… Cho đến khi… Máu ta chảy hòa cùng máu ngươi… --- (Nếu bạn vừa đọc xong và cảm thấy sau lưng lạnh toát… có lẽ ai đó đang đứng nhìn bạn rồi.)
chùa
chùa
ghê thấy bà
xàm qáu
quá

chap thơ

chùa
chùa
😈🩸 ĐÂY LÀ LỜI GỌI HỒN 🩸😈 (Đọc chậm… từng câu… để bóng tối đáp lời) --- Hỡi hồn ma không tên, Bị vùi dưới đất lạnh, Nếu ngươi còn nghe được tiếng gọi… Hãy trườn về bên ta… Từ vết mộ chưa khép kín, Từ máu khô bám trên móng tay ngươi… Bò qua bóng đêm, Lách qua khe cửa này… Ta dâng linh hồn ta làm vật hiến, Cho ngươi hiện hình trước mặt ta, Để đôi mắt trắng dã của ngươi, Nhìn sâu vào tim ta… Hãy để hơi thở thối rữa phả lên gáy, Cho ta nghe tiếng xương gãy răng rắc sau lưng… Nếu ngươi đã đến… Xin hãy đặt bàn tay lạnh buốt lên vai ta… Và đừng rời đi… Cho đến khi… Máu ta chảy hòa cùng máu ngươi… --- (Nếu bạn vừa đọc xong và cảm thấy sau lưng lạnh toát… có lẽ ai đó đang đứng nhìn bạn rồi.)
lia
lia
jz bà cố nội
chùa
chùa
chán nên gọi hồn về chs
lia
lia
để t gọi cho
chùa
chùa
oki
lia
lia
🌑 Gọi Hồn Trong Bóng Tối 🌑 Đêm đen nuốt chặt tiếng thở, Ta vẽ vòng máu quanh thân, Tay run cầm sợi tóc mục, Miệng khấn lời gọi hồn âm thầm: “Hỡi oan hồn lạc loài mộ cũ, Mắt trừng qua kẽ gỗ xưa, Nếu còn giận, còn đau, còn khát, Hãy hiện về – xé nát tim ta!” Gió lạnh thốc qua lưng trần, Một tiếng khóc bật lên rạn vỡ, Bóng trắng trườn ra từ góc tối, “Ta nghe gọi… ta đến… cùng ngươi…”
chùa
chùa
cũng đc á
lia
lia
🌘 Gọi Hồn Đêm Mưa 🌘 Đêm tối đổ mưa tầm tã, Ta ngồi khấn giữa gian phòng lạnh, Mắt nhắm, tay bôi tro tàn, Miệng lẩm nhẩm lời nguyền đẫm máu. “Hỡi oan hồn vất vưởng lối hoang, Nếu còn hận, còn đau, còn đói, Hãy hiện về trong hình hài gãy nát, Cho ta thấy gương mặt tanh hôi…” Cơn gió lùa rít qua khe cửa, Nến vụt tắt – lạnh buốt xương tủy, Một tiếng khóc vỡ ra đêm tối, Một bàn tay bấu lấy vai ta. Trong mắt nó, lửa đỏ hận thù, Miệng ngoác rộng rỉ dòng máu đặc, Giọng khàn khàn gọi tên ta lặp lại: “Ta về rồi… trả món nợ xưa…”
lia
lia
bọn bây lên coi
ma
ma
gọi j m
lia
lia
nhỏ hồn đâu
ma
ma
nó đang ik chs
lia
lia
uk
ma
ma
rồi gọi t lên đây làm j
chùa
chùa
chs với t neg
chùa
chùa
ma
ma
nhỏ này là ai
lia
lia
nhỏ chùa á
ma
ma
😑😑
ma
ma
t ma mà chs với chùa
ma
ma
m khùng hả
lia
lia
t đâu khùng
chùa
chùa
😶😶😶
ma
ma
t là ma
ma
ma
nó là chùa
ma
ma
sao chs đc m
lia
lia
ai biết
ma
ma
😑
xàm vl

chap gọi hồn

NovelToon
mở đầu sẽ là nhũng bài thơ gọi hồn
Tuyệt, bạn thích thơ gọi hồn dài, rùng rợn, khoảng ~1000 từ mỗi bài. Vì 1000 từ là độ dài rất lớn (một bài thơ như vậy dài gần 4–5 trang A4), nên mình sẽ làm một bài trọn vẹn, nhiều khổ, từng đoạn đậm không khí gọi 🎴 GỌI HỒN ĐÊM KHÔNG TRĂNG 🎴 I. Đêm nay ta khóa chặt then cài, Tắt mọi ánh đèn, mọi lối thoát, Chỉ còn lại hơi thở trần trụi, Chỉ còn trái tim – và nỗi sợ câm nín. Trên nền đất lạnh, ta vẽ một vòng muối, Mảnh vải rách, bát sành, sợi tóc úa tàn, Ngón tay ta rỉ máu, từng giọt, từng giọt, Mỗi giọt rơi xuống – như tiếng đập linh hồn. Gió từ khe cửa thốc vào lưng trần, Lạnh hơn cả tấm bia nơi mộ cũ, Gió mang về mùi đất ẩm, mùi thịt mục, Mùi của đêm – mùi của điều không nên gọi tên. II. “Hỡi linh hồn chết không nhắm mắt, Hỡi oan hồn bị chôn vùi cùng uất hận, Nếu ngươi còn lẩn khuất nơi rừng hoang, Hãy nghe lời ta – về đây, đêm nay.” Ta lẩm bẩm, giọng khàn như tro, Từng âm tiết vỡ tan trong hơi lạnh, Trên tường nứt, một bóng tối đang nứt ra, Như cánh cửa địa ngục – hé một kẽ sâu hoắm. Ánh nến run lên, soi thấy những vết xước, Những dấu tay bầm tím in lờ mờ, Phía sau gáy, ta nghe hơi thở, Ẩm lạnh như máu rỉ từ mạch đã chết. III. Gọi hồn không phải một trò đùa, Không phải nghi lễ để thử lòng can đảm, Đó là hiến tế – một phần máu thịt, Đổi lấy tiếng nói của kẻ không còn hơi thở. Ta không lùi bước, không ngoảnh đầu, Trái tim ta đập như trống đòi nợ, Trên sàn, máu loan thành hình dấu chân, Những bước chân không ai trông thấy. Tiếng cào lách cách trên cửa gỗ, Tiếng khóc vỡ ra từ khoảng không, Ta nhắm mắt, nuốt nỗi kinh hãi, Đọc câu chú cuối cùng – lời triệu hồi tàn nhẫn. IV. “Hỡi ngươi, kẻ không tìm được siêu thoát, Nếu oán hận thiêu tim, hãy hiện hình, Nếu khát khao một tiếng gọi, hãy mở mắt, Nếu muốn trả thù – hãy bước qua vòng muối này.” Không gian dãn ra – đen đặc, quánh như dầu, Một tiếng rên bật lên – khản đặc, sặc mùi uất ức, Từ trong bóng tối, có thứ đang bò tới, Tóc sũng nước quệt nền đất lấm máu. Ta không trốn, không gào thét, Chỉ dõi nhìn cặp mắt rỗng sâu hoắm, Mỗi lần nó thở – máu đen rỉ ra từ miệng, Nhỏ giọt lên muối – tan thành khói xám. V. Ngươi là ai? Ta không hỏi, Ta đã biết tên ngươi khắc trên bia đá, Tên ngươi đã mục rữa cùng tấm ván quan tài, Nhưng linh hồn – vẫn đói, vẫn run rẩy, vẫn không chịu lặng yên. “Hãy kể ta nghe nỗi hận ngươi mang,” Ta khàn giọng, mắt không rời hình hài rữa nát, Nó giơ tay lên – cánh tay lở loét, Đầu ngẩng dần – lộ mặt nửa người nửa xương. “Ta… bị chôn sống… Tiếng kêu… không ai nghe… Bàn tay ta… đã rách… Trái tim ta… vẫn đập… Cho đến khi… hết thở…” Giọng nó rời rạc, nứt vỡ, Từng lời đứt đoạn như mảnh xương gãy, Nhưng mỗi âm tiết – lạnh hơn kim sắt, Cắm thẳng vào lồng ngực ta đang run. VI. Ta gật đầu – không khóc, Ta hiểu – không còn đường trở lui, Khi đã gọi hồn, đã đánh thức cái chết, Ta sẽ không bao giờ còn nguyên vẹn. Nó lết thêm một bước – bàn tay bấu lên vai, Da ta rộp lạnh, tê liệt tận tủy, Một khoảnh khắc – ta nhìn thẳng hốc mắt lồi, Nhận ra: không phải ta đang nhìn nó, Mà chính nó – đã nhìn xuyên qua ta. “Ngươi… sẽ không… quên…” Giọng nó tan như tro bụi, Rồi biến thành tiếng cười nghèn nghẹn, Dai dẳng vang trong não – chẳng thể dứt. VII. Nến tắt hẳn. Căn phòng chìm vào bóng tối đặc quánh, Trên vai ta, dấu tay máu còn in nóng rực, Và trong tim, lời nguyền đã neo lại – Hồn kẻ chết – đã ghé về.
t rất xàm và vô tri
lia
lia
chán quá
ma
ma
chán thì xuống âm phủ với t
chùa
chùa
ko thì lên chùa với t
lia
lia
t thà xuống âm phủ còn hơn lên chùa
lia
lia
chùa im re à
lia
lia
âm phủ thì có j m
ma
ma
có hồn ma diêm vương rồi mạnh bà
lia
lia
thế thôi
lia
lia
t ko xuống nữa
xàm vl

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play