[ᴄʜᴜᴛả/ᴄựᴄʜàɴɢ] ᴋí Ứᴄ ʙị Đáɴʜ ᴄắᴘ
Chap 1 | ᴛỉɴʜ ᴅậʏ
Tác giả Neil
Chào mừng mọi người đến với bộ truyện " κý Ức ʙị Đáɴн cắᴘ "
Tác giả Neil
тнể ʟoạι:ʙoʏ ʟovᴇ–ᴅị ɴăɴԍ–ʙí ẩɴ–тᴀм ԍιác тìɴн cảм
Ở một thế giới nơi con người sinh ra với dị năng, người sở hữu sức mạnh càng cao thì càng dễ mất kiểm soát.
Để ổn định sức mạnh, người ta áp dụng hệ thống “sᴏɴɢ ᴛʜể "
Sᴏɴɢ ᴛʜể là khi hai người hợp thể tinh thần sẽ cùng điều khiển và ổn định năng lượng. Nhưng hệ thống này chỉ hiệu quả khi hai người “cộng hưởng tâm hồn”, gọi là “định thể” – rất hiếm
Ánh đèn trắng chói lóa xuyên qua mí mắt. Tiếng "tít... tít..." máy móc vọng lại từ một nơi gần lồng ngực
Tả Hàng_Cậu
um~( thức giấc)
Chu Chí Hâm_Anh
Em tỉnh rồi à.
Chu Chí Hâm_Anh
Giới thiệu một chút , Anh là Chu Chí Hâm người đồng hành của em!
Tả Hàng_Cậu
Khoan..đợi chút , đồng hành gì chứ với cả đây là đâu và tôi là ai-- (hoang mang)
Chu Chí Hâm_Anh
Em không cần nhớ ngay đâu , cứ nghỉ ngơi đã
Tả Hàng_Cậu
À nhưng mà tôi muốn hỏi anh một chu--(chưa nói xong)
Chưa kịp hỏi gì, cánh cửa phòng bật mở
Một chàng trai khác bước vào
Trương Cực_Hắn
EM TỈNH RỒI , THẬT SAO?!
Tả Hàng_Cậu
(cau mày) "Ai nữa đây"
Hắn chạy tới gần như muốn ôm cậu, nhưng khựng lại khi thấy Anh đang đứng cạnh.
Trương Cực_Hắn
Anh là Trương Cực.Em không nhớ anh đâu nhưng anh… nhớ em rất rõ
Cậu đưa mắt nhìn cả hai người. Một bên lạnh lùng như băng, một bên ấm áp như lửa. Không ai quen, nhưng cả hai đều nhìn cậu như thể cậu từng là tất cả với họ
Tả Hàng_Cậu
Tôi không hiểu hai người đang nói gì hết ,nhưng mà tôi… là ai vậy?
Chu Chí Hâm_Anh
(siết chặt tay)
Chu Chí Hâm_Anh
Em là thí nghiệm sống đầu tiên có dị năng kép. Và là người từng chọn anh
Trương Cực_Hắn
Sai rồi! em ấy từng chọn tao. Chính mày là người thay đổi trí nhớ của em ấy
Hai người bắt đầu mâu thuẫn
Cuộc tranh cãi khiến em nhứt cả đầu
Tả Hàng_Cậu
Hai anh im lặng đi , tôi không nhớ gì hết , cũng không biết nên tin ai
Tả Hàng_Cậu
Tôi chỉ muốn biết tôi là ai thôi
Đột nhiên - một chiếc cốc trên bàn rung nhẹ rồi bay lên
Tả Hàng_Cậu
(nhìn) " chuyện gì vậy"
Chu Chí Hâm_Anh
"Không thể nào… Dị năng đang phát động?!"
Chiếc cốc nổ tung thành bụi thủy tinh lấp lánh, nhưng từng mảnh vỡ lại quay ngược trở về – ghép lại nguyên vẹn.
Trương Cực_Hắn
“Là tái tạo thực tại ,em ấy vẫn còn giữ được năng lực đó " ( nghĩ thầm)
Tả Hàng_Cậu
Chuyện đó là tôi làm sao??
Trương Cực_Hắn
Đó cũng chỉ là một phần dị năng của em thôi
Chu Chí Hâm_Anh
Lần sau đừng kích hoạt khi chưa kiểm soát được , lỡ lần sau là bom thì sao đây? ( nhìn cậu)
Tả Hàng_Cậu
Tôi làm sao mà biết được chứ?
Tả Hàng_Cậu
Cứ nói như tôi là thứ nguy hiểm tiêu diệt thế giới này vậy..
Chu Chí Hâm_Anh
Chứ gì nữa ?
Tả Hàng_Cậu
Anh có ý gì hả!!--💢
Trương Cực_Hắn
Thôi được rồi , dù sao em ấy vừa mới tỉnh lại mày bớt kím chuyện đi
Chu Chí Hâm_Anh
Tao nói sự thật thôi
Trương Cực_Hắn
(xem điện thoại)
Trương Cực_Hắn
Hmm..chiều nay, em sẽ được đi kiểm tra dị năng cấp độ 1
Trương Cực_Hắn
Sau đó bọn tôi sẽ đưa em đến Khu Huấn Luyện Tập Trung
Tả Hàng_Cậu
Gì cơ? Vừa tỉnh dậy là phải đi huấn luyện?
Chu Chí Hâm_Anh
Vì nếu em không học cách kiểm soát bản thân thì người tiếp theo bị tái tạo có thể là cả thành phố
Chu Chí Hâm_Anh
Nghỉ ngơi cho tốt đi ( rời đi)
Trương Cực_Hắn
Anh ra ngoài luôn đây , em nghỉ ngơi đi nhá
Tả Hàng_Cậu
Cái gì vậy trời , rồi tên mình là gì mình cũng không biết luôn ( ngơ ngác)
Tả Hàng_Cậu
Rồi hai người họ có mối quan hệ gì với mình thế
Chiều hôm đó, cậu được đưa đến một khu phòng kính khổng lồ nằm sâu dưới lòng đất.
Trương Cực_Hắn
Yên tâm, nơi này an toàn ,gạch chống dị năng,tường chống bùng nổ, sàn tự phục hồi
Trương Cực_Hắn
Dù em có phát rồ cũng không làm ai chết đâu
Tả Hàng_Cậu
Nói gì để tôi yên tâm hơn được không ?(lườm Hắn)
Chu Chí Hâm_Anh
Vào đi , đừng nghe nó nói lung tung
Cánh cửa khép lại. Trong phòng, chỉ có cậu , một cái ghế, vài thiết bị và... một khối lập phương lơ lửng
Chu Chí Hâm_Anh
Làm vỡ nó ( đứng bên ngoài nói)
Chu Chí Hâm_Anh
Nó là ‘khối ký ức giả lập’ Hãy dùng bất cứ cảm xúc nào em có, phá hủy nó
Tả Hàng_Cậu
Tôi đâu có biết kích hoạt dị năng
Chu Chí Hâm_Anh
Dị năng của em không cần kỹ thuật , nó phản ứng theo cảm xúc
Cậu nhìn khối lập phương,trong suốt,lạnh lẽo. Giống như khoảng trống trong đầu cậu lúc này
Bất chợt, hình ảnh hai người con trai hiện lên mờ mờ, ảo ảo trong làn sương ký ức. Một người đứng quay lưng. Một người mỉm cười đưa tay ra. Ai mới là thật?
Khối lập phương nổ tung. Không còn bụi, không còn mảnh mà biến thành hàng ngàn cánh hoa trắng bay khắp căn phòng.
Trương Cực_Hắn
" Em ấy không phá hủy , em ấy đang tái tạo "
Chu Chí Hâm_Anh
" Dị năng đã bắt đầu thức tỉnh rồi " (nhìn cậu trầm ngâm)
Tác giả Neil
Trước khi đọc chap kế tiếp thì mọi người thấy đó vì là thể loại Dị Năng nên nó phải miêu tả rất kĩ , mà nhiều bạn có thói quen đọc lướt sẽ không hiểu cốt truyện đâu vì nó hơi khó hiểu á
Tác giả Neil
Nên là mọi người đọc kĩ để hiểu cốt truyện đang nói về gì nhé
‼️Điều quan trọng nhắc lại 3 lần
KHÔNG ĐỌC LƯỚT , ĐỌC KỸ
KHÔNG ĐỌC LƯỚT , ĐỌC KỸ
KHÔNG ĐỌC LƯỚT , ĐỌC KỸ
Tác giả Neil
Tui nhắc gòi đó nha , đọc không hiểu rồi đánh giá truyện tui 1 ⭐️ là tui hong chịu đâu đóo😓
Tác giả Neil
Tới đây thôi ,mong mọi người ủng hộ truyện mới ạaa🎀❤️
Chap 2 | ᴅị ʙɪếɴ
Căn phòng huấn luyện vẫn còn vương cánh hoa trắng lơ lửng.Cậu ngồi bệt xuống sàn, thở hổn hển. Không mệt về thể chất, mà là tâm trí quá rối bời
Trương Cực_Hắn
Hoa trắng chính là thứ em từng tạo ra, đúng không? ( đẩy cửa đi vào)
Tả Hàng_Cậu
Tôi từng làm thế à..
Trương Cực_Hắn
Ừ , Chính trong đêm em biến mất khỏi chúng tôi (cúi xuống+nhặt một cánh hoa)
Chu Chí Hâm_Anh
Đủ rồi , em ấy vẫn chưa sẵn sàng để nhớ đâu
Chu Chí Hâm_Anh
Hôm nay tới đây thôi!
Tả Hàng_Cậu
Sao anh ta cứ lạnh lùng với tôi quá vậy
Trương Cực_Hắn
Em nghĩ nhiều rồi , tên đó cũng chỉ là đang lo cho em nên mới vậy
Trương Cực_Hắn
Cũng như anh nè ( cười tươi)
Tả Hàng_Cậu
Xùy! tên điên ( đánh hắn một cái + rời đi)
Trương Cực_Hắn
Ơ kìa-- ( chạy theo)
Căn phòng cậu ở tạm được đặt giữa trung tâm khu biệt lập ,nó yên tĩnh nhưng gắn camera .Cậu ngồi trên giường, tay nắm chặt tấm chăn
Tả Hàng_Cậu
“Dị năng… mình thực sự có thứ đó… Và mình từng… từng có gì đó với họ? "
Tả Hàng_Cậu
Ais! không nhớ gì hết..một kí ức nhỏ cũng không nhớ
- Chang Chì : Em ổn không? Nếu thấy bí bách, anh biết một chỗ có thể giúp em "thở" 🫶
- Chang Chì : Không có camera. Không có Chu Chí Hâm và không có áp lực
- Chang Chì : Ra ngoài cửa , 10 phút nữa , anh đến chỗ em
Cậu cầm áo khoác, khẽ mở cửa bước ra. Hành lang vắng không có bảo vệ
Tả Hàng_Cậu
May quá , không có tên đó
Nhưng khi cậu quay đầu lại... Chu Chí Hâm đã đứng ngay cuối hành lang, tay đút túi, lưng tựa tường
Tả Hàng_Cậu
Anh chưa ngủ nữa hả?
Chu Chí Hâm_Anh
Câu đó tôi hỏi em mới phải
Tả Hàng_Cậu
Tôi muốn đi dạo một chút , anh cũng định ngăn sao?
Chu Chí Hâm_Anh
Không , chỉ muốn biết em sẽ đi với ai
Tả Hàng_Cậu
Trương Cực - anh ta hẹn tôi đi dạo
Tả Hàng_Cậu
Vậy tôi đi nhée
Một lúc sau, Cậu cùng Hắn đứng giữa một nhà kính bỏ hoang – nơi xưa kia trồng các thực vật mang dị năng
Cảnh đêm mờ mờ, ánh sáng từ trần kính chiếu xuống lấp lánh như sao
Trương Cực_Hắn
Anh biết em đang bị kéo về cả 2 phía nhưng không nhớ ai đúng, ai sai. Anh không trách em
Trương Cực_Hắn
Nhưng nếu anh có cơ hội làm lại từ đầu thì dù em có quên bao nhiêu lần, anh vẫn muốn được bên em
Trái tim cậu nhói lên. Không phải vì tình yêu – mà vì nỗi trống rỗng dường như đang muốn lấp đầy
Tả Hàng_Cậu
Tôi ước gì mình có thể nhớ lại tất cả..
Trương Cực_Hắn
( cười nhẹ) Hiện tại vẫn tốt hơn đấy
Tiếng động lớn vang lên từ bên ngoài khu vòm
Trương Cực_Hắn
Chết tiệt. Chúng tìm đến rồi ( đứng dậy)
Trương Cực_Hắn
Là bọn tổ chức , cái bọn từng bắt cóc em
Cửa kính phía sau tan vỡ . Một người đàn ông với đôi mắt đỏ rực, tay quấn đầy dây kim loại, bước vào như bóng ma. Trên ngực áo choàng đen có phù hiệu kỳ lạ – chữ "Ø" được khắc sâu, biểu tượng của Tổ chức Thu Dị Năng – Void Unit
Ẩn
Đưa nó cho tao. Nó là bản thể cuối cùng trong thí nghiệm
Trương Cực đẩy cậu ra sau lưng
Trương Cực_Hắn
Muốn lấy em ấy ? Đi qua xác tao
Không chờ thêm một giây, Trương Cực vung tay trọng lực quanh người gã kia lập tức gấp ba lần, khiến đôi chân hắn cắm xuống nền đất ẩm
Ẩn
Cái trò này… Không mới!
Gã tung một cú đấm – dây kim loại vọt ra như lưỡi roi, xé toạc không khí, đập mạnh vào tường kính.Trương Cực nghiêng người, đỡ đòn lưng va vào cột. Một dòng máu rỉ ra từ mép môi
Tả Hàng_Cậu
Nè..anh có sao không ( tiến tới)
Trương Cực_Hắn
Đứng im đó , anh không muốn em bị thương và anh cũng không sao đâu
Vừa dứt câu ,Trương Cực đạp mạnh xuống đất trọng lực nén dưới chân gã bùng lên như đợt sóng, khiến cả khu nhà kính chấn động
Ẩn
Lũ vô nhân tính như tụi bây… Chính là lý do cậu ta phải quên tất cả!
Gã tức giận, vung dây thép loạn xạ
Trương Cực_Hắn
(nhảy tránh từng cú + di chuyển nhanh hơn)
Nhưng dù mạnh thì Trương Cực vẫn chỉ có một mình còn tên đó đang dùng đến cả dị năng lẫn cơ khí
Gã búng ngón tay, vũ khí bay ra từ áo choàng, gắn theo dây thép: dao găm, chốt điện, mũi kim độc
Trương Cực_Hắn
Chết tiệc..(vội tạo lớp chắn )
Nhưng có một mũi tên sượt qua vai, rạch sâu , máu tuông ra..
Trương Cực_Hắn
Khốn kiếp thật..(khụy xuống)
Cậu đứng run rẫy , miệng lẩm bẩm
Tả Hàng_Cậu
Đừng... đừng bị thương... Đừng vì tôi mà...
Một cơn gió lạnh xoẹt qua. Không khí lập tức đông lại.Từng giọt máu đang rơi bị đóng băng giữa không trung
Chu Chí Hâm xuất hiện phía sau lưng gã – toàn thân tỏa ra hơi lạnh chết chóc
Chu Chí Hâm_Anh
Chơi với dao trước mặt tao? Dở hơi thật!
Chap 3 | ᴋʜôɴɢ ᴍᴜốɴ ᴇᴍ ɴʜớ
Gã quay lại nhưng quá muộn Chu Chí Hâm đã áp sát, một cú đấm mang theo dị năng đóng băng dây thần kinh, khiến cơ thể tên đó giật mạnh
Trương Cực nhân cơ hội tung thêm trọng lực – ép gã ngã gục xuống nền, không thể động đậy
Chu Chí Hâm_Anh
(rút ống tiêm bạc ) Chúng ta giữ hắn lại để thẩm vấn
Cậu ngồi dưới đất, người vẫn run. Trương Cực tuy bị thương nhưng vẫn cố đứng giữa cậu và xác tên địch đã ngất
Chu Chí Hâm quỳ xuống cạnh cậu, tay nhẹ đặt lên vai
Chu Chí Hâm_Anh
Em ổn chứ?!
Tả Hàng_Cậu
Tôi... tôi không làm được gì cả chỉ biết đứng nhìn…
Chu Chí Hâm_Anh
Không ai mong em chiến đấu đâu. Chỉ cần sống sót là đủ
Chu Chí Hâm_Anh
Hiểu chưa!?
Trương Cực_Hắn
Chắc em đang thấy bọn anh... hơi điên, phải không
Tả Hàng_Cậu
Không phải! Tôi chỉ không hiểu tại sao cả hai lại cứ lao vào nguy hiểm vì tôi
Trương Cực_Hắn
Vì em là người chúng tôi không thể để mất một lần nào nữa
Chu Chí Hâm_Anh
Vì em là người chúng tôi không thể để mất một lần nào nữa
Chu Chí Hâm_Anh
Được rồi , về thôi
Trở về trạm y tế của học viện, cậu ngồi một mình trên giường, nhìn chằm chằm ra khung cửa kính
Chu Chí Hâm_Anh
Em nghỉ ngơi đi ,chuyện ban nãy sẽ không xảy ra nữa đâu
Tả Hàng_Cậu
Lúc tôi mất trí nhớ... ai là người quyết định điều đó?
Chu Chí Hâm_Anh
Không ai quyết định. Em tự làm điều đó
Chu Chí Hâm_Anh
Có lẽ em nghĩ nếu xóa tất cả, em sẽ không còn bị ai truy đuổi nữa.Nhưng rõ ràng điều đó không thành công
Cậu cúi đầu. Một cảm giác đau mơ hồ bám lấy lòng ngực
Trương Cực_Hắn
Khỉ thật… đau đấy! (loay hoay)
Tả Hàng_Cậu
(bước vào) Anh bị thương rồi mà vẫn nói nhiều
Tả Hàng_Cậu
( đi lấy hộp thuốc)
Trương Cực_Hắn
Miệng anh không liên quan đến vai mà
Cậu nhẹ nhàng lau vết máu khô quanh băng, bôi thuốc sát trùng. Hắn cắn răng không dám la lên
Tả Hàng_Cậu
Lúc đó... anh không sợ à?
Trương Cực_Hắn
Nhưng còn sợ hơn nếu em bị bắt đi
Tả Hàng_Cậu
Anh biết tôi là ai. Vậy... tôi là gì với anh trước kia?
Trương Cực_Hắn
Em là lý do anh chọn ở lại học viện này
Trương Cực_Hắn
Là lý do anh từ chối làm dị năng binh cho quân đội
Trương Cực_Hắn
Em là… người khiến anh hiểu dị năng không phải để giết, mà để bảo vệ ( vui vẻ)
Tả Hàng_Cậu
Thế tôi tên gì vậy?
Trương Cực_Hắn
Em tên Tả Hàng.
Tả Hàng_Cậu
Tả Hàng..tên đẹp đấy chứ
Tả Hàng_Cậu
Cười cái gì? Lại bảo không đúng
Trương Cực_Hắn
Đúng mà , tên em rất đẹp , được chưa
Tả Hàng_Cậu
Thế xong rồi , tôi về phòng đây , anh nghỉ ngơi cho tốt
Trương Cực_Hắn
Em lo cho anh hửmm~
🌒 ĐÊM ĐẾN – CẬU BẮT ĐẦU TÌM LẠI QUÁ KHỨ
Đêm xuống. Anh đã quay về phòng riêng còn Hắn đã ngủ vì mất máu. Cả khu y tế chìm vào tĩnh lặng
Cậu lén đứng dậy, lấy chiếc vòng cổ nhỏ trong túi áo – thứ duy nhất còn lại sau lần tỉnh dậy
Tả Hàng_Cậu
Đây là cái gì !? ( nhìn chằm chằm)
Màn hình cạnh giường lóe sáng. Một dòng chữ hiện lên:
> [KÍCH HOẠT: PHÂN MẢNH KÝ ỨC – MÃ: S07]
> ĐỒNG BỘ 8%... 17%...
Cậu hoảng hốt. Đèn trong phòng bắt đầu chớp nháy
Tả Hàng_Cậu
(sợ) Mình lại kích hoạt cái gì nữa rồi trời ơii...
Ký ức: 2 người – cùng 1 lựa chọn – 1 linh hồn tách đôi
Cảnh báo: Nhận dạng ký ức không trùng khớp
Cánh cửa mở ra. Chu Chí Hâm đứng đó mắt lạnh, giọng trầm xuống
Chu Chí Hâm_Anh
Em đang làm cái gì vậy?
Tả Hàng_Cậu
Tôi chỉ thấy lạ về viên đá này
Tả Hàng_Cậu
Nó là thứ duy nhất tôi mang theo lúc tỉnh lại và nó phản ứng với tôi
Chu Chí Hâm_Anh
Nó không phải để em mở (bước tới)
Tả Hàng_Cậu
Vậy… nó là gì? Tại sao tôi có nó
Chu Chí Hâm_Anh
Có những ký ức không phải là của em hiện tại
Chu Chí Hâm_Anh
Em đã xóa chúng, bản thân em tự nguyện .Vì chúng quá đau
Tả Hàng_Cậu
Vậy Anh giữ viên đá này lại bên tôi làm gì
Tả Hàng_Cậu
Tôi không phải đứa trẻ.Tôi có quyền biết mình là ai. Tôi không muốn sống như một trang giấy trắng trong tay người khác nữa!
Chu Chí Hâm_Anh
Nếu em nhớ lại, em có chắc là mình sẽ còn muốn ở lại không?
Tả Hàng_Cậu
Tôi..không biết
Chu Chí Hâm_Anh
Anh thì biết..( cười lạnh)
Chu Chí Hâm_Anh
Vì chính em từng nói 'nếu ký ức đó quay lại, em sẽ hận anh đến tận xương tủy’
Câu nói của Anh như sét đánh ngang tai , cậu lùi lại một bước
Tả Hàng_Cậu
Tôi từng nói vậy thật sao..
Chu Chí Hâm_Anh
Ừ. Trong phòng nghiên cứu. Trước khi em chọn xóa đi hết. Em nhìn anh và nói rằng nếu một ngày em nhớ lại tất cả, thì đừng để em sống sót
Tả Hàng_Cậu
Tại sao tôi lại nói thế?!
Chu Chí Hâm_Anh
(không trả lời)
Tả Hàng_Cậu
Anh giấu tôi vì sợ tôi nhớ ra, hay sợ tôi rời khỏi anh?
Không nói gì nữa. Cậu quay mặt, bước ra khỏi phòng.Bàn tay vẫn siết viên đá cổ, như siết lấy một phần ký ức bị giấu đi quá lâu
Tác giả Neil
Lịch đăng :Hôm nay ra 3 chap , mấy ngày còn lại mỗi ngày 2 chap
Tác giả Neil
Mọi người cứ đọc từ từ nhé , vì bộ này chỉ vỏn vẹn 20 chap àaa🎀
Tác giả Neil
Like + vote càng tốt ạ 🫶
Download MangaToon APP on App Store and Google Play