[Tường Lâm] Cậu Ấy Là Người Tôi Không Được Yêu
Chương 1 ( Người hầu mới )
Trời tháng mười hai không lạnh đến nỗi cắt da cắt thịt, nhưng gió lùa qua khu biệt thự nhà họ Nghiêm vẫn khiến người ta rùng mình vì cái lạnh sang trọng, lạnh đến cả tim.
Hạ Tuấn Lâm bước qua cổng lớn bằng sắt đen, tay vẫn ôm chặt balo vải cũ sờn. Đôi giày vải mỏng thấm sương khiến cậu gần như không cảm nhận được ngón chân. Nhưng gương mặt cậu không hề biểu lộ gì. Quen rồi. Nghèo quen rồi. Nhẫn nhịn quen rồi.
Người quản gia dẫn cậu đi dọc hành lang lát đá cẩm thạch, mỗi bước chân vang vọng trong không gian trống trải. Căn biệt thự như một cung điện, nhưng cũng như một nhà tù.
Trương Lam ( quản gia)
Phòng của cậu ở tầng hầm, bên cạnh phòng giặt. Luật nhà họ Nghiêm là: không lên lầu một khi chưa được cho phép. Không nhìn thẳng vào mắt thiếu gia. Không trả lời nếu không được hỏi.
Hạ Tuấn Lâm -Tuấn Minh
Tuấn Lâm cúi đầu, giọng nhỏ như gió lướt qua kẽ lá:
Vâng… cháu hiểu. // Tuấn Lâm cúi đầu , giọng nhỏ như gió lướt qua kẽ lá //
Chưa kịp đặt balo xuống, cánh cửa lớn bất ngờ mở ra, tiếng giày da dội lên nền đá vang rền.
Người vừa bước vào có dáng cao gầy, mặc sơ mi trắng tay xắn, vest khoác hờ trên vai. Ánh mắt sắc lạnh như dội một gáo nước vào ngực cậu.
"Nghiêm Hạo Tường. Thiếu gia duy nhất của nhà họ Nghiêm. 24 tuổi. Ánh mắt như xé toang mọi phòng bị."
Tuấn Lâm bất giác ngẩng đầu — sai lầm đầu tiên.
Nghiêm Hạo Tường
Cậu là người hầu mới?
// Giọng hắn lạnh và thấp, như phủ bụi lên cả không gian.//
Hạ Tuấn Lâm -Tuấn Minh
“V… vâng…” // Cậu ấp úng, ngay lập tức cúi đầu.//
Hạo Tường tiến lại gần, đôi mắt lướt từ đầu đến chân cậu. Không hiểu vì lý do gì, hắn chợt dừng lại. Một tia gì đó lướt qua đáy mắt – bối rối? Không. Chắc chỉ là ghét bỏ.
Nghiêm Hạo Tường
Nhìn tôi làm gì? Muốn bị đuổi ngay ngày đầu à?
Hạ Tuấn Lâm -Tuấn Minh
Không… em xin lỗi...
Nghiêm Hạo Tường
Tốt. Nhớ rõ vị trí của mình. Ở đây, người như cậu không có quyền nhìn thẳng vào ai cả.
Hắn bỏ đi, tiếng giày vang xa dần. Nhưng Hạ Tuấn Lâm vẫn đứng yên, trái tim đập thình thịch như vừa chạy trốn một cơn bão.
Không phải vì sợ — mà vì trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, ánh mắt của Nghiêm Hạo Tường nhìn thẳng vào cậu — như thể đã từng biết cậu từ rất lâu.
Và trong khoảnh khắc đó, cậu biết — cuộc sống của mình sẽ không còn yên ổn nữa.
Chương 2 ( Phạm giới )
Hạ Tuấn Lâm bắt đầu công việc từ sáng sớm, khi mặt trời còn chưa lên quá ngọn cây. Công việc trong biệt thự nhà họ Nghiêm không khác gì quân đội: đúng giờ, đúng việc, không thắc mắc. Rửa xe, lau sàn, dọn phòng khách, giặt đồ — tất cả đều phải hoàn hảo.
Nhưng việc khó nhất lại là tránh mặt thiếu gia.
Nghiêm Hạo Tường sống ở tầng trên cùng. Phòng hắn như một khu vực cấm. Người hầu chỉ được bước vào khi được gọi, và tuyệt đối không được chạm vào bất kỳ thứ gì không thuộc phận sự.
Tuấn Lâm không ngờ, ngày đầu tiên của mình lại nhanh chóng chạm đến ranh giới đó.
Sáng hôm đó, người quản gia trao cho cậu một danh sách giặt đồ. Trong đó có một cái tên đặc biệt được khoanh đỏ: "Áo sơ mi trắng – của thiếu gia."
Trương Lam ( quản gia)
“Tự tay cậu giặt. Không máy. Và nhớ, đừng để mất cái khuy bạc bên cổ tay áo. Cái đó là đồ kỷ niệm.”
“V… vâng…”
Tuấn Lâm mang đồ xuống phòng giặt. Áo sơ mi trắng của Hạo Tường thơm mùi gỗ đàn hương — lạnh lẽo và xa cách, giống như người đàn ông mặc nó. Cậu ngâm chiếc áo trong nước ấm, dùng tay vò từng đường chỉ như thể đang chạm vào một thế giới mà cậu không bao giờ với tới được.
Cái khuy bạc rơi xuống sàn, lăn một vòng và biến mất dưới khe thoát nước.
Chiều hôm đó, trời đổ mưa. Cơn mưa đầu đông làm biệt thự càng thêm lạnh. Tuấn Lâm đứng trước cửa phòng thiếu gia, tay cầm chiếc áo đã khô, lòng như có gai đâm.
Cậu không giấu giếm. Khi bị gọi lên, cậu cúi đầu, nói thật.
Hạ Tuấn Lâm -Tuấn Minh
Em… làm rơi khuy áo rồi. Em xin lỗi…
Nghiêm Hạo Tường không nói gì. Hắn ngồi trên ghế sofa, tay cầm ly rượu, ánh mắt u tối như trời ngoài kia.
Nghiêm Hạo Tường
Là khuy của mẹ tôi để lại.
Hạ Tuấn Lâm -Tuấn Minh
Em...em ko biết , nếu em có thể
Nghiêm Hạo Tường
Ko cần // hắn cắt lời đứng dậy
Bước chân lạnh lùng tiến lại gần. Tuấn Lâm vẫn cúi đầu, không dám nhìn. Nhưng bất ngờ, Hạo Tường bóp cằm cậu, nâng mặt lên.
Nghiêm Hạo Tường
Tôi nói cậu không được nhìn tôi, đúng không?
Hạ Tuấn Lâm -Tuấn Minh
Em… không… không cố ý…
Nghiêm Hạo Tường
Lần đầu tôi tha. Lần thứ hai, tôi sẽ không nhẹ tay đâu.
Hạo Tường buông tay, ánh mắt vẫn khóa chặt lấy cậu. Trong khoảnh khắc ấy, Tuấn Lâm tưởng như mình không phải đang bị ghét bỏ — mà là bị nhìn thấu. Như thể Nghiêm Hạo Tường đang cố che giấu một thứ gì đó còn lớn hơn cả sự tức giận.
Cánh cửa đóng sập sau lưng. Tuấn Lâm đứng một mình giữa hành lang dài, lưng áo ướt mưa, tay vẫn nắm chặt cái áo sơ mi thiếu một chiếc khuy.
Hạ Tuấn Lâm -Tuấn Minh
Xin lỗi… nhưng nếu cậu hiểu em không cố ý... thì tại sao vẫn nhìn em như thế? //Cậu tự hỏi. Nhưng cậu biết — ở ngôi nhà này, người như cậu… không được quyền hỏi.//
Chương 3 ( Vết sẹo quá khứ )
Đêm buông xuống khu biệt thự nhà họ Nghiêm yên tĩnh đến lạ. Tiếng đồng hồ cổ trong đại sảnh cứ đều đặn ngân vang từng nhịp, hòa với tiếng mưa rơi trên cửa kính như một bản nhạc buồn.
Hạ Tuấn Lâm lặng lẽ thu dọn bếp. Mùi dầu rửa bát chưa kịp trôi hết khỏi tay, cậu đã nghe tiếng sấm nổ đùng đoàng ngoài trời, chớp sáng loang loáng hắt bóng người lên từng mảng tường lạnh lẽo.
Đúng lúc cậu chuẩn bị quay về phòng, một âm thanh vang lên từ tầng trên — tiếng hét.
Hạ Tuấn Lâm -Tuấn Minh
// Cậu khựng lại //
Một lần , rồi một lần nữa
Nghiêm Hạo Tường
“Đừng đi! Mẹ! Đừng bỏ con lại!…”
Đó là giọng của Nghiêm Hạo Tường.
Tuấn Lâm chưa từng nghe giọng thiếu gia như vậy. Nó không còn kiêu ngạo, lạnh lùng. Nó run rẩy, hoảng loạn, khàn đặc như bị bóp nghẹn trong cơn mê.
Không ai lên tiếng. Không người làm nào dám bước lên lầu.
Nhưng Tuấn Lâm đã chạy lên - như một phản xạ
Cửa phòng hé mở. Ánh đèn vàng lờ mờ. Trên giường, Hạo Tường vật vã giữa ga trải giường nhàu nhĩ, mồ hôi đẫm trán, bàn tay siết chặt tấm chăn.
Nghiêm Hạo Tường
“Mẹ… đừng… đừng chết…”
Tuấn Lâm bước tới gần. Cậu không gọi tên, chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay đang run của hắn.
Hạ Tuấn Lâm -Tuấn Minh
Cậu chủ… không sao rồi… không sao đâu…
Nghiêm Hạo Tường
//Bất ngờ, Hạo Tường choàng tỉnh, bật người dậy, túm lấy cổ áo cậu.// Ai cho cậu vào đây
Đôi mắt hắn đỏ hoe, hơi thở gấp gáp. Nhưng vẫn đầy căng thẳng và kháng cự.
Hạ Tuấn Lâm -Tuấn Minh
Tôi… tôi nghe thấy cậu hét… tôi chỉ lo…
Nghiêm Hạo Tường
Lo? Cậu là ai mà lo? Người hầu thì chỉ cần lau sàn, giặt đồ! Đừng tưởng bước vào được phòng này là có tư cách bước vào đời tôi.
Bàn tay buông ra, nhưng lời nói rơi xuống còn nặng hơn cả cú xô ngã.
Tuấn Lâm lùi lại, cúi đầu, im lặng.
"Cậu không nên bước vào căn phòng này. Nhưng tệ hơn… là cậu không nên bước vào giấc mơ của hắn."
Hạo Tường vẫn như cũ: mặc sơ mi trắng, bước ra khỏi phòng mà không buồn liếc nhìn Tuấn Lâm đang lau sàn dưới chân. Cứ như đêm qua chưa từng tồn tại.
Nhưng chỉ có hắn biết — từ khi tỉnh dậy, bàn tay nhỏ nhắn đặt lên tay hắn trong đêm vẫn khiến tim hắn dao động.
Và chỉ có Tuấn Lâm biết — câu “đừng chết” kia, đau hơn bất kỳ lời mắng nào.
(Ở một nơi nào đó, hai con người đều có tổn thương chưa lành. Nhưng một người chọn chôn chặt, còn một người chọn gánh chịu.)
Download MangaToon APP on App Store and Google Play