[Hyerisubin] Chỉ Khi Cậu Xuất Hiện, Mùa Xuân Mới Bắt Đầu
GTNV
GTNV tí về fic
CHỈ KHI CẬU XUẤT HIỆN, MÙA XUÂN MỚI BẮT ĐẦU
Lee Hyeri
Lee Hyeri
Tuổi: 17
Lớp: 11A3 - Trường Nghệ thuật Quốc gia Seoul
Chuyên ngành: Piano cổ điển
Tính cách: Lạnh lùng, điềm tĩnh, ít nói, vẻ ngoài mang nét xa cách khiến người khác khó lại gần. Ẩn sau đó là sự tổn thương sâu kín mà cô chưa từng cho ai biết.
Điểm nổi bật: Ánh mắt sâu thẳm, mái tóc dài đen nhánh, khí chất trầm lặng cuốn hút.
Một câu miêu tả: “Nếu sự im lặng có hình dạng… thì chính là dáng người đứng dưới tán cây anh đào ấy.”
Chung Subin
Chung Subin
Tuổi: 17
Lớp: 11A3 - Lớp trưởng
Chuyên ngành: Thanh nhạc
Tính cách: Ấm áp, hoạt bát, luôn dịu dàng nhưng cũng rất kiên định khi theo đuổi điều mình muốn. Subin là kiểu người dù có ngã bao nhiêu lần cũng sẽ đứng dậy, cười và bước tiếp.
Điểm nổi bật: Nụ cười rạng rỡ, đôi mắt sáng long lanh như nắng đầu xuân.
Một câu miêu tả: “Cậu ấy bước vào đời người khác như mùa xuân đến, chẳng cần báo trước, chỉ để lại sự ấm áp khó quên.”
Kang Hyewon
Kang Hyewon
Tuổi: 17
Lớp: 11A3
Chuyên ngành: Múa hiện đại
Tính cách: Điềm tĩnh, ít nói, lạnh lùng kiểu ngầm, là người bảo vệ trong thầm lặng. Cô thuộc kiểu người không nói quá nhiều nhưng ánh mắt đã thể hiện tất cả.
Điểm nổi bật: Vẻ đẹp sắc sảo, dáng người cao ráo, ánh mắt lạnh như mặt hồ mùa đông.
Oh Woori
Oh Woori
Tuổi: 17
Lớp: 11A3
Chuyên ngành: Múa hiện đại
Tính cách: Hiền lành, nhút nhát, dễ đỏ mặt, dễ bị người khác trêu. Nhưng khi yêu ai rồi thì lại vô cùng cố chấp và chân thành.
Điểm nổi bật: Gương mặt baby, giọng nói nhỏ nhẹ như mèo con.
Lalisa Manoban
Lalisa Manoban
Tuổi: 18
Lớp: 12B1
Chuyên ngành: Nhảy Hip-hop
Tính cách: Ngầu, mạnh mẽ, phóng khoáng, nổi tiếng toàn trường vì ngoại hình và thần thái nổi bật. Nhưng đằng sau vẻ ngoài cool ngầu là trái tim rất dịu dàng dành cho người mình yêu.
Điểm nổi bật: Du học sinh người Thái, mái tóc vàng nổi bật, ánh mắt sắc lạnh nhưng ẩn chứa sự dịu dàng.
Park Chaeyoung
Park Chaeyoung
Tuổi: 18
Lớp: 12B1
Chuyên ngành: Guitar & Thanh nhạc
Tính cách: Dịu dàng, nữ tính, dễ làm người khác mềm lòng. Chaeyoung giống như bản tình ca nhẹ nhàng len lỏi vào tâm trí.
Điểm nổi bật: Mái tóc vàng dài, giọng hát ngọt ngào, nụ cười dịu dàng tựa nắng sớm.
Kim Jisoo
Kim Jisoo
Tuổi: 17
Lớp: 11A3
Chuyên ngành: Mỹ thuật
Tính cách: Hài hước, thích cà khịa, ngoài miệng hay trêu người khác nhưng thực chất rất biết quan tâm.
Điểm nổi bật: Gương mặt xinh đẹp kiểu cổ điển, nụ cười nửa thật nửa trêu khiến người ta dễ phát bực.
Kim Jennie
Kim Jennie
Tuổi: 17
Lớp: 11A3
Chuyên ngành: Thanh nhạc
Tính cách: Đanh đá, sắc sảo, ngoài mạnh mẽ trong mềm yếu. Tuy hay cãi nhau với Jisoo nhưng lại là người nhạy cảm và dễ rung động nhất.
Điểm nổi bật: Đôi mắt mèo sắc lẹm, khí chất lạnh lùng, nhưng khi cười lại như tan chảy cả không gian.
Lee Hyeri
🌸Tớ không thích ồn ào, càng không thích bị chú ý… Nhưng lại không biết từ khi nào, tớ chỉ muốn ánh mắt cậu nhìn về phía tớ.
Chung Subin
🌸Cả thế giới đều nói cậu lạnh lùng… Nhưng tớ biết, đằng sau ánh mắt ấy là một người chỉ cần được yêu thương.
Kang Hyewon
💭Cậu chỉ cần đứng yên ở đó thôi, phần còn lại… để tớ bước về phía cậu.
Oh Woori
💭Tớ không giỏi bày tỏ… nhưng từng ánh mắt, từng cái chạm nhẹ của cậu… tớ đều cảm nhận được.
Lalisa Manoban
🎸Tớ không giỏi nói lời đường mật… nhưng ánh mắt tớ, trái tim tớ, chưa từng nhìn ai ngoài cậu.
Park Chaeyoung
🎸 Tớ từng nghĩ, yêu là phải gấp gáp, cuồng nhiệt… Nhưng từ khi có cậu, tớ chỉ muốn mọi thứ chậm lại, để được bên cậu lâu hơn.
Kim Jisoo
🐾 Lần sau nếu cậu giận, cứ nói thẳng… đừng im lặng. Vì tớ chịu không nổi cái cảm giác… không được nhìn thấy cậu.
Kim Jennie
🐾 Đừng tưởng cậu chọc tớ thì tớ sẽ thích cậu… Nhưng mà thích thật rồi, thì giờ phải làm sao?
Tác giả
đây là phần gthieu nvat
Tác giả
đây là fic thứ 2 mà tui làmm
Tác giả
Do lượt bình chọn cái này nhiều nên tui chọn cái nì luon hẹ hẹ
Chương 1: Cậu ấy đến vào mùa xuân
Seoul cuối đông, những cơn gió lạnh vẫn len lỏi trên từng con phố dài. Nhưng trong khuôn viên Trường Nghệ thuật Quốc gia Seoul, những chồi non xanh biếc đã lấp ló trên cành cây khô khốc, báo hiệu mùa xuân đang đến rất gần.
Sáng thứ Hai. Lớp 11A3 rộn ràng như một tổ ong vỡ tổ.
Học sinh
Nghe nói hôm nay có học sinh mới đó.
Học sinh
Là con gái, hình như từ Busan chuyển lên.
Học sinh
Chắc lại kiểu lạnh lùng như phim truyền hình cho coi.
Tiếng bàn tán lan khắp phòng học. Chung Subin vừa dọn lại tập hồ sơ lớp trưởng trên bàn vừa nghe ngóng, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.
Subin vốn không quan tâm lắm đến chuyện học sinh mới. Trường nghệ thuật này không thiếu người nổi bật. Nhưng sự tò mò vẫn lặng lẽ len vào trong em, nhất là khi nghe nói người ấy học chuyên ngành piano — bộ môn mà từ trước đến nay luôn gắn liền với hình ảnh thanh tú, điềm tĩnh.
Cửa lớp bật mở. Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía cửa.
Thầy chủ nhiệm bước vào, theo sau là một cô gái cao ráo với mái tóc đen dài buông thẳng, dáng người thon gọn trong bộ đồng phục chỉn chu. Gương mặt cô gái ấy thanh tú đến mức nổi bật giữa đám đông, làn da trắng, đôi mắt sâu thẳm nhưng lạnh lùng khó đoán.
Tên ấy được thầy chủ nhiệm giới thiệu ngay sau đó.
Thầy chủ nhiệm
Đây là Lee Hyeri, bạn ấy vừa chuyển từ Busan lên, chuyên ngành piano.
Thầy chủ nhiệm
Các em giúp đỡ bạn ấy nhé.
Cả lớp ồ lên khe khẽ. Một số bạn nữ thì thầm với nhau:
Học sinh
Trời ơi, đẹp ghê…
Học sinh
Kiểu lạnh lùng học piano, chuẩn mẫu hình trong mơ rồi…
Hyeri khẽ cúi đầu chào, giọng nói nhạt như làn gió lướt qua:
Ánh mắt chị lướt qua cả lớp, dừng lại thoáng chốc ở vị trí của Subin. Trong khoảnh khắc ấy, Subin cảm giác như không khí xung quanh chậm lại. Đôi mắt ấy… sâu, lạnh, nhưng cũng có chút gì đó mệt mỏi và dè dặt, như thể cô gái này luôn dựng sẵn hàng rào vô hình quanh mình.
Thầy chủ nhiệm nhìn quanh lớp rồi nói tiếp:
Thầy chủ nhiệm
Chỗ trống bên cạnh lớp trưởng vẫn chưa có ai ngồi nhỉ?
Thầy chủ nhiệm
Hyeri, em ngồi đó nhé.
Subin suýt nữa thì bật cười. Cái này gọi là "duyên số" đúng không?
Hyeri bước xuống dưới lớp. Mọi ánh mắt dõi theo từng bước đi của chị. Khi ngang qua, mấy bạn nữ còn khẽ xuýt xoa.
Chị ấy ngồi xuống ghế cạnh Subin. Khoảng cách rất gần. Gần đến mức Subin có thể cảm nhận được mùi hương thoang thoảng từ mái tóc Hyeri — lạnh lạnh như tuyết, nhưng cũng dịu dàng, dễ chịu.
Subin quay sang, nghiêng đầu:
Chung Subin
Chào mừng cậu đến lớp.
Hyeri không đáp ngay. Ánh mắt chị hơi nghiêng về phía Subin, đôi hàng mi khẽ động. Một thoáng bối rối lướt qua ánh mắt ấy, nhưng nhanh chóng biến mất, thay vào đó là vẻ điềm tĩnh quen thuộc.
Lee Hyeri
Cảm ơn. *Giọng nói nhẹ tênh nhưng không hề xa cách như vẻ bề ngoài*
Subin chống cằm, nhìn Hyeri một lúc rồi khẽ cười:
Chung Subin
Trông cậu lạnh lùng thật đấy.
Hyeri hơi nhíu mày, đôi mắt lạnh nhạt nhìn sang:
Lee Hyeri
Không lạnh chắc người ta cũng nhìn chăm chăm như vậy?
Subin bật cười, không hề bị thái độ ấy làm cho chùn bước:
Chung Subin
Xin lỗi nha, tại cậu đẹp thật nên khó không nhìn lắm.
Hyeri im lặng, ánh mắt thoáng xao động. Gò má trắng mịn dường như ửng nhẹ, nhưng chỉ thoáng qua như gió lướt.
Tiết học bắt đầu, thầy chủ nhiệm giảng bài. Nhưng ánh mắt Subin thỉnh thoảng vẫn liếc sang cô bạn mới.
Cả lớp đang chăm chú, chỉ có Subin là nhận ra, trong vẻ ngoài điềm tĩnh ấy, đôi tay Hyeri siết chặt gấu váy đồng phục, như thể cô ấy cũng đang lo lắng, cũng đang cố giấu đi sự bối rối khi phải đối mặt với môi trường mới.
Khi chuông giải lao vang lên, mấy bạn nữ khác rủ nhau lại gần.
Học sinh
Hyeri à, cậu chuyển từ Busan hả?
Học sinh
Cậu học piano hả?
Hyeri chỉ nhẹ gật đầu, đáp lời rất lịch sự nhưng rõ ràng giữ khoảng cách. Một vài ánh mắt khác lại nhìn Subin, ánh mắt đầy ẩn ý.
Học sinh
Ghê vậy, tụi tớ học thanh nhạc, chắc không theo kịp cậu đâu.
Học sinh
Lớp trưởng, có vẻ cậu sắp hết yên thân rồi.
Học sinh
Đúng đó, người đẹp ngồi kế bên kìa.
Subin chỉ cười cười, không đáp. Em chống cằm, nhìn Hyeri quay sang, ánh mắt lướt qua em lần nữa.
Và lần này, không hiểu sao Subin lại chắc chắn… trong ánh mắt ấy, lạnh nhạt thì vẫn còn, nhưng sâu bên trong, là cả một mùa xuân chưa kịp nở.
Tác giả
Chương 1 đủ wao chưa các bấy bì
Chương 2: Lạnh lùng vậy, nhưng tim tớ loạn cả rồi
Giờ ra chơi buổi sáng, sân trường Nghệ thuật Quốc gia Seoul ngập tràn ánh nắng nhàn nhạt của cuối đông. Những tán cây anh đào dọc theo hành lang bắt đầu lấm tấm nụ non, báo hiệu mùa xuân thật sự sắp ghé đến.
Ở tầng ba khu học chính, Chung Subin tựa người vào lan can hành lang, tay cầm lon sữa dâu quen thuộc. Ánh mắt cô lặng lẽ lướt xuống sân trường, nơi lũ học sinh đang tụm năm tụm ba trò chuyện.
Bên cạnh Subin, chiếc ghế đá trống trơn. Nhưng chỉ lát sau, bóng dáng quen thuộc ấy xuất hiện, im lặng ngồi xuống, dáng người thẳng tắp, mái tóc đen dài rủ nhẹ trên bờ vai gầy.
Subin liếc nhìn, khẽ cong môi.
Lee Hyeri
Cậu hay ngồi đây à? *Hyeri hỏi, giọng nói lạnh nhạt nhưng không giấu được chút tò mò*
Subin đưa lon sữa dâu lên môi, nhấp một ngụm, rồi đáp:
Chung Subin
Chỗ này khuất, ít người, ngắm được sân trường đẹp lắm.
Chung Subin
Tiện thể, dễ quan sát mấy bạn học sinh mới luôn.
Hyeri khẽ liếc Subin, ánh mắt có chút bất ngờ:
Subin cười, ánh mắt cong cong như trêu chọc:
Chung Subin
Tạm gọi là hiếu kỳ.
Chung Subin
Mà cũng nhờ vậy mới phát hiện ra cậu ngồi lạc lõng giữa sân trường sáng nay.
Hyeri im lặng, đôi mắt nhìn xa xăm ra ngoài sân. Mái tóc cô khẽ bay theo làn gió nhè nhẹ, khuôn mặt nghiêng nghiêng đẹp đến lạ.
Subin chống cằm, tiếp lời:
Chung Subin
Chuyển trường chắc khó chịu lắm nhỉ?
Hyeri không trả lời ngay. Một lúc sau, cô khẽ gật đầu:
Subin hơi ngạc nhiên vì sự thẳng thắn ấy. Cô chọc tiếp:
Chung Subin
Vậy may cho cậu là gặp được tôi, tôi nhiệt tình lắm.
Hyeri thoáng nhìn Subin, khóe môi như muốn cong lên nhưng lại kìm lại được.
Lee Hyeri
Tôi còn chưa chắc cậu nhiệt tình thật hay tò mò nhiều hơn.
Subin phá lên cười, ánh mắt sáng rực:
Chung Subin
Khó tính ghê ha?
Chung Subin
Nhưng mà cậu cứ lạnh lùng kiểu này, đảm bảo mấy ngày nữa cả trường xôn xao vì cậu thôi.
Lee Hyeri
Cậu cũng tò mò vậy, khác gì đâu.
Subin nhún vai, cười tít mắt, không hề chối cãi.
Không khí giữa hai người nhẹ dần đi. Dưới sân trường, tiếng chuông báo hiệu kết thúc giờ ra chơi vang lên. Học sinh vội vã quay lại lớp.
Cả hai cùng đứng dậy. Khi bước đi song song trên hành lang, Subin hỏi:
Chung Subin
Cậu ở trọ gần trường hả?
Chung Subin
Đi bộ chắc tiện nhỉ?
Chung Subin
Seoul khác Busan không?
Chung Subin
Khác nhiều không?
Chung Subin
Cậu đúng kiểu người tiết kiệm từ ghê.
Hyeri nhìn Subin, ánh mắt nửa như bực bội nửa như bất lực. Nhưng cuối cùng, cô vẫn khẽ cong khóe môi:
Lee Hyeri
Tại tôi lười nói chuyện.
Subin nhướng mày, ra vẻ trầm ngâm:
Chung Subin
Ừm… tôi sẽ từ từ 'trị' được cậu thôi.
Hyeri im lặng, nhưng trong đáy mắt, sự lạnh lùng đã dịu đi ít nhiều.
Vào lớp, tiếng bàn tán lại râm ran. Jennie từ bàn trên quay xuống, nhìn Subin với ánh mắt gian tà:
Kim Jennie
Lớp trưởng chăm sóc học sinh mới kỹ vậy, có mục đích gì không?
Subin không buồn phủ nhận, chỉ tủm tỉm cười:
Chung Subin
Tôi tốt bụng thôi mà.
Chung Subin
Ai như cậu, nhìn ai cũng nghi ngờ.
Jennie bĩu môi, quay sang Jisoo đang ngồi cạnh:
Kim Jennie
Jisoo à, Subin dạo này nguy hiểm lắm, cậu coi chừng bạn mình bị dụ đi.
Jisoo phì cười, chống cằm nhìn về phía Hyeri:
Kim Jisoo
Subin có lý do chính đáng để nhiệt tình rồi.
Subin cười, không nói gì thêm, ánh mắt lại vô thức liếc về phía Hyeri.
Còn Hyeri, vẫn im lặng như thường, ánh mắt lạnh nhạt nhìn ra cửa sổ. Nhưng chỉ có Subin mới nhận ra, gò má cô ấy thoáng ửng đỏ, đôi tay siết nhẹ gấu váy đồng phục, như thể đang giấu đi sự bối rối không muốn ai biết.
Giờ học trôi qua chậm rãi. Khi hết tiết, cả lớp lại túm tụm chuẩn bị xuống căng-tin.
Chung Subin
Cậu đi ăn cùng tôi không? *Subin hỏi, ánh mắt chăm chú nhìn Hyeri*
Hyeri hơi khựng lại, có chút ngập ngừng:
Lee Hyeri
Tôi… chưa quen ai ở đây.
Subin mỉm cười, chìa tay ra:
Chung Subin
Vậy quen tôi trước đi, dễ lắm.
Hyeri nhìn bàn tay Subin, ánh mắt dao động. Một thoáng im lặng trôi qua.
Cuối cùng, cô khẽ đưa tay ra, chạm vào tay Subin, rất nhẹ, rất khẽ, như sợ nếu mạnh tay hơn, thứ gì đó mong manh sẽ vỡ tan.
Chung Subin
Đi thôi. *Subin cười tươi rói, nắm tay Hyeri kéo đi*
Bên ngoài lớp học, nắng xuân nhè nhẹ trải khắp hành lang.
Lần đầu tiên, giữa cái lạnh của Seoul… Hyeri cảm thấy tay mình ấm áp đến lạ
Tác giả
Tgia thấy fic nì cũng oceee
Download MangaToon APP on App Store and Google Play